Kiến Sầu biết cốt ngọc Đế Giang là quái tinh hình thành từ xương của Đế Giang. Từ trước đến giờ nó rất mau nước mắt, đụng chuyện gì cũng òa lên khóc được. Nhưng dù vậy nàng lại hoàn toàn không ngờ nổi cốt ngọc thế mà lại bị một con ngỗng phàm dọa sợ đến mức ấy.
Bạch Dần đứng cạnh bên. Gần cả trăm năm mới về lại Nhai Sơn, hắn nào thấy qua cảnh tượng ly kỳ như vậy đâu ? Lúc vừa về đến, thấy con ngỗng to trắng dở dở ương ương trong giếng thì đã cảm thấy hết ý kiến rồi. Rốt cục bây giờ lại có thêm một cục xương yêu với con chồn nhỏ sắp thành tinh này nữa…
Từ trước đến nay Nhai Sơn có tám cảnh đẹp, nhưng thấy tình hình “chiến cuộc” càng lúc càng leo thang, không hiểu sao Bạch Dần lại chợt linh cảm rằng cảnh thứ chín có lẽ sẽ sớm hình thành thôi.
Kiến Sầu thì cảm thấy hơi ngượng trước bộ ba này. Nàng không đành nhìn theo, nhưng nghe chúng nhốn nháo ầm ĩ như vậy trong lòng lại chợt dâng lên một nỗi niềm yên vui ấm áp khó tả.
Gió mát mơn man trên mặt nàng, mây trắng lững lờ đưa đẩy.
Cuối cùng Kiến Sầu cũng không xách ba đứa lên, chỉ cười nhẹ, rồi không biết tại sao lại nói : “Thật tốt quá.”
Bạch Dần không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị đại sư tỷ Nhai Sơn ít thâm niên tu đạo này sắc mặt dịu dàng xa xăm.
Khách tha phương trở về cố hương thấy gì cũng tốt.
Nhai Sơn lại là nhà của bọn họ.
Nhiều năm trước, lúc hắn vân du trở về lần đầu tiên, thần thái có lẽ cũng chẳng khác nàng mấy chăng ?
Bạch Dần cũng cười theo nhưng không phiền quấy mà cứ để yên cho Kiến Sầu đứng đó. Nàng cũng chẳng biết hắn đi mất lúc nào, cứ lặng người như vậy nhìn mãi, nhìn mãi từng cảnh đẹp của Nhai Sơn từ lúc sắc trời còn rực rỡ xán lạn cho đến tận buổi hoàng hôn.
Lúc trước cốt ngọc và tiểu chồn vẫn còn đánh nhau chí chóe cạnh giếng Quy Hạc là thế, vậy mà bây giờ đã chẳng thấy bóng dáng chúng đâu, chỉ còn lại một con ngỗng to trắng nhàn nhã bơi bơi trên mặt nước.
Chiều tà rực rỡ phía tây đổ dài bóng Kiến Sầu trên mặt đất. Mãi đến khi tia nắng cuối cùng chìm sâu vào núi núi non non trùng điệp mênh mông, nàng mới quay người lại rồi lần theo phương hướng trong trí nhớ mà ngự không bay lên dọc vách núi, chỉ một lát sau đã thấy hai cánh cửa đơn sơ đóng chìm vào đá.
Cạnh cửa còn treo tấm biển ghi “Kiến Sầu”. So với cái vẻ tinh tươm của nó lúc nàng mới tới, tấm biển bây giờ đã hơi nhuốm màu thời gian, bề ngoài trông xưa xưa cũ cũ.
Bắt được sự hiện diện của nàng, hai chữ “Kiến Sầu” liền lóe sáng dìu dịu.
Nàng hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.
Không hiểu lắm, TBT chỉ còn hồn không còn xác thì làm sao mà sửa được ẩn giới. Đến hiện giờ mới có tu vi cơ mà.
Nhiều lúc thấy TBT đáng ghét, cũng có lúc lại thấy đáng thương.
Ta tự hỏi Tạ Bất Thần đang làm gì. Phải chăng hắn đang hối hận vì đã diệt thê??? Không thể hiểu nổi hắn