Kiến Sầu sư tỷ ?
Nàng hơi ngạc nhiên trong một thoáng. Dưới mắt nàng, Côn Ngô tiếng tăm sánh ngang Nhai Sơn, thậm chí xét về một mặt nào đó thì lại còn là môn phái đáng gờm hơn nhiều, nhưng hôm nay đệ tử nguyên anh của họ tu vi cao ngất chừng đó thế mà lại gọi mình “sư tỷ” mới lạ.
Nhai Sơn oai danh đến như vậy sao ?
Đáy mắt Kiến Sầu hơi ánh chút ngỡ ngàng. Tuy người nọ có vẻ cao cao tại thượng nhưng nhìn thần thái thì thật ra lại chẳng kiêu ngạo chút nào, trái lại ánh mắt nhìn nàng lại mang hơi hướm quan sát dò xét rất lạ lùng.
Đối với Kiến Sầu, cái nhìn đó khó phân thiện ác, nhưng người ta đã lên tiếng chào hỏi mà mình không hoàn lễ cũng không hay, bởi vậy bèn vẫn đứng trên quỷ phủ, chắp tay đáp : “Kiến Sầu Nhai Sơn, lâu nay vốn nghe danh Ngô Đoan đạo hữu, nay được gặp mặt thật đúng là vạn hạnh.”
Chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết đây là lần đầu Kiến Sầu nghe đến tên của hắn. Trong thế giới tu chân, cái gọi là nghe danh đã lâu hay vạn hạnh này nọ đều là kiểu nói xã giao khách sáo mà thôi. Tự bản thân Ngô Đoan cũng hiểu rất rõ điều này. Mặc dù không mấy để tâm đến nhưng nghe Kiến Sầu gọi mình là “Ngô Đoan đạo hữu” hắn tự nhiên bỗng cảm thấy là lạ.
Ngô Đoan nhìn quanh một vòng rồi lại ngó ngó xuống dưới chân, cười hỏi : “Ban nãy, ở xa ngoài kia thấy bên này có chuyện ta liền chạy tới ngay, không ngờ lại được chứng kiến sư tỷ xuất thủ, thật đúng là mãn nhãn kinh hồn. Nhai Sơn mấy năm nay thật đúng là nhân tài lớp lớp. Mà điều chẳng hay ở đây xảy ra chuyện gì ?”
– Đạo hữu quá khen. Đệ tử Vọng Giang lâu mất tích, ta phụng lệnh sư phụ đi với hai vị đồng môn tra xét việc này, nào ngờ dưới rặng đá lại xảy chuyện lạ nên mới dẫn đến cục diện như vừa rồi chứ cũng không phải là nghiêm trọng gì.
Kiến Sầu vắn tắt thuật lại tình hình mà không lộ mấy thông tin chi tiết bên trong. Nhưng Ngô Đoan nghe xong thì cau mày nhìn người bên cạnh nàng, kế lại đưa mắt ngó quanh mà chẳng thấy vị đệ tử thứ hai đâu. Hắn lấy làm lạ, hỏi : “Cô đi với hai vị đồng môn sao ? Vậy chẳng hay người kia…”
– Người thứ hai là sư đệ Khúc Chính Phong Nhai Sơn ta.
Kiến Sầu bình thản đáp.
Khúc Chính Phong.
Đối với tu sĩ nguyên anh, cái tên này thực đúng là ám ảnh kinh niên : Người này hơn cả trăm năm mà chẳng hề đột phá cảnh giới, cứ ngất ngưởng mãi vị trí đầu bảng trong giới nguyên anh. Ngô Đoan tuy đã lên nguyên anh bậc cuối thật nhưng chỉ là mới cách đây không lâu nên khó mà so được với Khúc Chính Phong.
Ai mà chẳng có tâm hiếu thắng hơn thua. Hôm nay, nghe nói Khúc Chính Phong cũng có mặt ở đây, Ngô Đoan không khỏi đâm ra nôn nao háo hức nhưng người thì lại chẳng thấy đâu.
Biết tỏng bụng dạ Ngô Đoan, nhóc mập Khương Hạ vẫn luôn đứng kế bên cạnh liền nhìn nhìn hắn từ đầu đến chân. Hạng lão làng lăn lộn ở Nhai Sơn bao nhiêu năm như nó dĩ nhiên là biết tiếng Ngô Đoan Côn Ngô, bởi vậy nó mới tiến lên giải thích : “Nhị sư huynh đệ xuống dưới cùng với một người khác nữa, giờ vẫn chưa lên. Ngô sư huynh tên tuổi lẫy lừng ra sao, đệ cũng đã từng nghe qua. Huynh là đệ tử thứ ba của Hoành Hư chân nhân, lý ra phải trấn thủ ở Côn Ngô mới phải chứ sao lại có mặt ở biển tây như thế này ?”
Vừa rồi Ngô Đoan hỏi thẳng mấy người bọn họ ở đây làm cái gì, chuyện gì đã xảy ra, bây giờ Khương Hạ hỏi lại như vậy coi như cũng không có gì gọi là tọc mạch.
Ngô Đoan nhớ lại việc sư phụ giao thì không khỏi nhíu nhíu mày, đoạn đáp : “Sư phụ ta tính thiên cơ, phát hiện thấy Thập Cửu Châu có chuyện lạ… cho nên mới phái ta tới biển tây xem xem thế nào.”
Chuyện lạ sao ?
Trả lời nước đôi nhập nhằng, Ngô Đoan rõ đúng là thực không muốn cho người khác biết mình tới đây để làm gì. Hắn thấy cái tiếng “chí yêu chí tà” rất dễ làm người ta hoang mang nên một khi còn chưa rõ ngô khoai thì nói ra chẳng khôn ngoan gì.
Vừa nghe lọt tai hai chữ “chuyện lạ”, mấy người Kiến Sầu liền không khỏi đồng loạt nhìn nhìn xuống phía dưới biển. Dĩ nhiên ai nấy đều nghĩ những gì mình gặp phải ngày hôm nay ứng đúng vào “chuyện lạ” là cái chắc.
Mây đen vần vũ, thiên không âm u nặng nề tựa như sắp mưa. Bầu trời thiếu điều như muốn đổ ụp xuống biển cả mênh mông vô tận, rặng đá giờ chỉ còn thấy được mờ mờ đen đen dưới mặt nước đã đóng băng. Đầu đuôi cũng do tại Mạc Viễn Hành trước đó đã giáng bậy một đòn khiến cửa đá dội lực ngược lại nên mới ra nông nỗi thế này…
Bây giờ thì đổ nợ rồi…
Băng đông dầy như vậy, thực không biết tình hình ngoài cửa đá như thế nào. Khúc Chính Phong với Đào Chương đã vào cái động bí hiểm đó rồi thì không biết làm sao mà ra đây ?
Mắt nhìn mặt biển băng giá mà không khỏi nghĩ tới vấn đề này, Kiến Sầu trầm ngâm nhíu chặt đầu mày. Ngô Đoan cũng quan sát bên dưới. Trên đảo Đăng Thiên, hắn từng tra xét một chút hiện tượng liên quan nhưng chẳng thấy ai nói có chuyện gì khác thường, hôm nay sự lạ duy nhất được tận mắt chứng kiến cũng chỉ có mỗi việc trước mắt mà thôi. Biết đâu chính là nó cũng không chừng.
Ngô Đoan nghĩ ngợi một hồi rồi chắp tay nói với Kiến Sầu : “Bây giờ có bốn người bị kẹt sau cửa đá. Tài năng của Khúc sư huynh Nhai Sơn Ngô mỗ ngưỡng mộ không hết, như có bị hãm bên trong chắc cũng sẽ không sao đâu. Còn Đào Chương bên Ngũ Di tông thực lực tuy kém nhưng tiếng ác đồn xa, chúng ta đâu phải là không biết. Người này hơi khó đối phó, hơn nữa cũng chẳng phải là hạng người tốt lành gì. Để phòng vạn nhất thôi chi bằng để ta xuống dưới tra xem thế nào, xin Kiến Sầu sư tỷ với mọi người đứng chờ trên đây một chút được không ?”
Mấy người Kiến Sầu tu vi không cao lắm, Mạc Viễn Hành lại thâm hiểm khó dò, ý của Ngô Đoan bọn họ tuy không hiểu mấy nhưng nhìn thái độ của hắn thì thấy có vẻ đáng tin hơn lão kia nhiều.
Hạ mập truyền âm nói với Kiến Sầu : “Dù đệ không hiểu tại sao Nhị sư huynh ghét người Côn Ngô nhưng dù sao cái tên này nhìn hình như cũng tin tưởng được. Hắn có thực lực nguyên anh cuối cấp, mạnh nhất trong số mấy người mình, hơn nữa lại còn là đệ tử Côn Ngô, nhiều khi có thể có cách khắc chế cửa đá cũng nên.”
Thực ra đây cũng là tính toán của Kiến Sầu. Nàng thú vị đưa mắt nhìn nhóc mập, hốt nhiên bỗng chợt thấy nó với mình sao không mưu mà hợp vậy thế không biết.
Cái nhìn của Kiến Sầu làm Khương Hạ rùng mình sởn tóc gáy. Nó đưa tay ôm người, căng thẳng sợ sệt nói : “Đại… đại sư tỷ, đừng nhìn đệ vậy nữa, ngó sợ không thua gì Nhị sư huynh hết á !”
Vậy sao ?
Kiến Sầu cảm thấy Khúc Chính Phong tuy có nhiều lúc rất khó gần nhưng thật ra phần lớn thời gian đều cư xử vô cùng dễ chịu. Xem ra chắc tại nàng không tiếp xúc lâu nên mới không biết tánh chứ không thì nhóc mập sao lại sợ thế kia ?
Nghĩ vậy mà lòng không khỏi bùi ngùi cảm thán một hồi.
Thấy hai người có vẻ như qua qua lại lại, Ngô Đoan đoán bọn họ đang truyền âm với nhau. Hắn chẳng nói tiếng nào, chỉ đứng đó nhìn nhìn.
Khương Hạ ra chiều sợ sệt, Kiến Sầu cũng chẳng giải thích, chỉ nghiêm nghị thu mắt lại. Nàng nhìn Ngô Đoan đáp : “Ngô sư đệ chịu ra tay tương trợ, chúng tôi dĩ nhiên cảm kích vô vàn. Thôi, cứ làm như vậy đi, chúng tôi sẽ ở đây chờ tin lành của Ngô sư đệ.”
Vừa nãy thì gọi “Ngô Đoan đạo hữu” nhưng thoắt sau đã thành “Ngô sư đệ” rồi. Thái độ thay đổi, ai cũng nghe ra.
Cái cảm giác là lạ lúc đầu nọ giờ lại càng thêm rõ nét trong bụng Ngô Đoan. Anh tài kiệt xuất trong thiên hạ ai cũng có chút kiêu ngạo, khác hẳn với người thường, vậy mới đáng mặt thiên tài. Thậm chí có nhiều người còn chẳng khác gì thằng điên. Trong sơn môn, người tài Ngô Đoan từng tiếp xúc qua, thậm chí đến ngay cả chính bản thân hắn, thảy đều không có ai là không khó gần chút chút. Đến như cái gã Tạ Bất Thần đáng ghét nọ thì lại càng chẳng đếm xỉa gì tới ai. Hằng ngày gã ta nếu chẳng cắm đầu ngộ kiếm ý giữa sông thì cũng là vùi mình tu luyện trong hỏa đàn đấy thôi. Thế nhưng cái vị “đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn” này lại làm người ta cảm thấy khác hẳn.
Ngô Đoan nhìn mãi Kiến Sầu, riết rồi cũng được một lúc lâu mà chẳng hay. Kiến Sầu hơi cau mày, hắng giọng, lôi hắn trở về với thực tại : “Ngô sư đệ thấy sao ?”
– À…
Qua một hồi sau, Ngô Đoan mới sực tỉnh, không ngờ mình vậy mà lại thừ ra như vậy. Nhưng hắn cũng chẳng lấp liếm, trái lại còn cười đáp : “Thực xấu hổ quá ! Chẳng qua là ít khi tiếp xúc với đồng đạo Nhai Sơn, hôm nay sơ kiến, tâm sinh sửng sốt, nên mới thấy Nhai Sơn quả là khác biệt với người ta.”
Lời ăn tiếng nói nghe sao lạ, Kiến Sầu tự nhiên cảm thấy khó hiểu.
Ngô Đoan thẳng thắn giải thích : “Kiến Sầu sư tỷ nho nhã lịch lãm, bình dị dễ gần, tuyệt không kiêu ngạo chút nào, hoàn toàn khác với những kẻ có tiếng “thiên tài”. Ngô Đoan nhất thời cảm khái nên mới thất thần chốc lát. So với Tạ sư đệ bên Côn Ngô ta, hắn vạn vạn lần chẳng hòa đồng, dễ mến như Kiến Sầu sư tỷ đây.”
Tức thời ánh mắt Kiến Sầu nhìn Ngô Đoan lại càng nghiêm nghị hơn.
Tạ sư đệ…
Chắc là Tạ Bất Thần chứ còn ai vào đây nữa.
Ngô Đoan trả lời liền chắp tay tiếp ngay : “Có gì để sau hẵng nói, Ngô mỗ xuống biển xem sao trước đã.”
Kiến Sầu cũng thủ lễ đáp lại, mắt liếc sơ qua nhìn thanh kiếm bằng xương trắng của Ngô Đoan nhưng vừa thấy ánh hào quang bên trên nhoáng lên một cái thì hắn đã từ rìa băng lao thẳng xuống biển mất tăm.
Hạ mập vừa lơ đãng nhìn theo dưới đáy nước vừa miết cằm lẩm bà lẩm bẩm : “Cái gã này không giống như đệ tưởng chút nào…”
– Là sao ?
Kiến Sầu liếc mắt nhìn Mạc Viễn Hành mặt mũi lạ lùng bên cạnh rồi hỏi lại.
Khương Hạ đáp : “Hoành Hư chân nhân Côn Ngô có mười hai đệ tử thân truyền cả thảy. Trong số đó, Ngô Đoan coi như cũng là người tu hành lâu nhất. Nghe nói hắn trước giờ hay làm cao, khó gần vô cùng, tánh nết kiêu y Côn Ngô. Vậy mà không biết sao hôm nay gặp lại cứ giống như biến thành người khác… Không lẽ hắn uống lộn thuốc rồi hay sao ta hay biết đâu có khi… bị ai đó sửa lưng cho một trận thì phải ?”
– …
Biết đâu mà nói.
Kiến Sầu xưa nay chưa từng tiếp xúc với người Côn Ngô bao giờ, đâu biết đệ tử chân truyền của lão già Hoành Hư Côn Ngô tánh tình thế nào. Song hôm nay gặp mặt, nàng nhận ra thái độ của Ngô Đoan đối với mình đúng là rất kỳ lạ : Hoàn toàn không có gì là thù địch nhưng nói thân thiện thì lại cũng chẳng phải. Lúc nghe hắn nhắc tới nàng với cái vị “Tạ sư đệ” kia, cảm giác đó lại càng phức tạp hơn.
Tạ sư đệ, Tạ Bất Thần.
Thiên tài khó gần ư ?
Thế nhưng Tạ Bất Thần trong ký ức Kiến Sầu lại chẳng hề giống vậy. Y trước kia là thiếu gia nhà người, tuy được nuông chiều vô điều kiện nhưng cũng làu thông tứ thư ngũ kinh, sau gặp phải nạn lớn thì trầm tính hơn nhiều song cũng tuyệt chẳng phải thuộc vào dạng người khó ưa mà trái lại còn nho nhã lịch sự, đối nhân xử thế khéo léo bặt thiệp, chỉn chu mọi bề…
Ký ức vụn vặt về Tạ Bất Thần xưa kia bất giác dồn về, chắp nối thành nhân cách con người trong trí, Kiến Sầu kế lại nhớ tới câu nói thâm trầm phức tạp của Ngô Đoan mà không khỏi ngước đầu nhìn mông lung ra xa xa nơi chân trời. Biển cả rộng lớn, thiên không bao la, nàng đứng đó hệt như một cánh chim cô lẻ đang sẵn sàng băng mình vượt qua cơn giông chẳng mấy chốc sẽ ập tới.
Nàng không biết Tạ Bất Thần vậy mà lại thay đổi nhiều. Hơn nữa, ngoài tiếng tăm thì đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta bình phẩm về tính cách của hắn.
Tất cả những cảm giác vừa rồi thật chẳng khác gì bầu trời nặng nề như muốn đổ sập tới nơi của hiện tại.
Thấy Kiến Sầu lặng mình nghĩ ngợi, mọi người chẳng ai dám quấy nhiễu tiếng nào.
Chân đạp quỷ phủ đứng giữa lưng chừng không trên mặt biển, vẻ trầm ngâm ấy vậy mà ra dáng uy nghiêm khó tả lạ thường.
Sau lưng Mạc Viễn Hành không xa mấy, Vệ Tương đứng nhìn Kiến Sầu mà hai con mắt thiếu điều muốn cháy lửa : Sao chỉ có im lặng thôi mà cũng đẹp quá chừng vậy không biết nữa !
Vệ Tương cắn cắn đầu ngón tay, tròng mắt đảo tới đảo lui mấy vòng. Nhưng cô bé không dám nói câu nào với Kiến Sầu mà vọt thẳng tới cạnh Khương Hạ, gọi :
– Khương sư huynh.
Khương Hạ lừ mắt nhìn : “Cái gì nữa đây ?”
Nói xong, chợt nghĩ tới Khúc Chính Phong, nó liền tinh quái nhoẻn miệng cười : “Muốn hỏi chuyện Khúc sư huynh hả ? Biết quá mà, ờ thực ra Khúc sư huynh bên này…”
Vệ Tương chớp chớp mắt ngắt ngang : “Kiến Sầu sư tỷ thích ăn gì, huynh có biết không ?”
– … Sư tỷ thích ăn…
Thích cái con khỉ khô á !
Khương Hạ làm gì mà biết được Kiến Sầu thích cái gì chứ. Nhưng nó tự nhiên giật mình sực tỉnh, rồi bèn ngoáy ngoáy lỗ tai, quay đầu ngó Vệ Tương : “Hồi nãy muội hỏi ai ?!”
– Thì Kiến Sầu sư tỷ đó.
Nói xong Vệ Tương len lén đánh mắt nhìn sang Kiến Sầu, bởi hơi mắc cỡ nên hai tai cô bé cũng hồng hồng lên theo.
Khương Hạ tức thời lạnh toát cả người…
Má ơi, mắt nhìn của nữ tu Thập Cửu Châu lúc này sao mình không hiểu gì hết vậy trời ?
Chuyện rốt cục là sao đây ?
Khương Hạ run run chỉ vào Kiến Sầu : “Muội chắc là tỷ đó hả ?”
Vệ Tương khấp khởi mừng rỡ đáp : “Ừ ! Nữ tu Nhai Sơn bên huynh ai cũng oai như vậy sao, cũng đẹp như vậy sao ? Kiểu như Kiến Sầu đại sư tỷ đó, muội ngưỡng mộ lắm. Pháp khí còn xài rìu nữa, thiệt đúng là không sao tưởng nổi ! Thích quá trời đi thôi !”
– Nhai Sơn bên huynh chỉ có mỗi một nữ tu là đại sư tỷ này thôi.
Lúc Khương Hạ thốt lên câu thừa nhận vừa rồi, cái mặt nó liền trơ ra.
Vệ Tương thật đúng là kích động thiếu điều muốn khóc : “Vậy Nhai Sơn các huynh có còn thu nữ tu nữa không ? Nhập môn rồi cũng được xài rìu chứ ?”
– …
Khương Hạ không ngờ hạnh phúc lại tới mau như vậy, mạnh như vậy. Thật đúng là quá sức tưởng tượng !
Lúc đại sư tỷ mới vừa nhập môn, rất nhiều người đã nghĩ Nhai Sơn rốt cục cũng có ngày này, thế nào rồi cũng sẽ còn có nữ tu khác tới nữa cho xem, từ nay về sau sẽ khỏi chịu mang tiếng “Nhai Sơn không nữ” nữa.
Nào ngờ…
Bây giờ đã có má hồng thích Nhai Sơn rồi…
Chẳng những vậy lại còn muốn đi theo con đường của Kiến Sầu sư tỷ kia kìa…
Nhưng…
Khương Hạ thấy sao mà thốn tim quá đỗi. Thật ra nó thấy đại sư tỷ oai thì có oai thật, đẹp thì có đẹp thật, nhưng về phần yểu điệu thục nữ thì lại chẳng được điểm nào. Người ta thích kiếm đạo lữ chứ bộ…
Chết rồi, cứ cái đà này thì tương lai nếu Nhai Sơn có thêm nữ tu nhập môn, chắc các nàng bị đại sư tỷ ảnh hưởng quá, không biết rồi có đổi xài rìu hết không đây ?
Đầu óc Khương Hạ hốt nhiên như thấy rõ cảnh tượng đó nổi lên trước mắt :
Kiến Sầu sư tỷ oai nghiêm lẫm liệt đánh bay một người đồng môn nhà mình khỏi đài Bạt Kiếm. Nó lại nhớ tới nàng lúc trước vừa nghe không lọt tai là giơ chân đá cái rụp, tánh tình thật đúng là dữ tợn, mạnh mẽ, dứt khoát ! Người đồng môn nọ quay mòng mòng trên không mấy lần rồi rớt bịch xuống đất. Nó ngẩng đầu nhìn. Dưới đất cũng có nhiều người bu lại xem : Một cây rìu, hai cây rìu… Kia nữ tu, nọ cũng nữ tu… Ai nấy đều cầm rìu nhìn nó cười cười…
Má ơi !
Sợ quá !
Đến cuối, hai con mắt của nhóc mập trợn lên kinh hoàng. Nó không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
– Mau đi, Nhai Sơn bên huynh có còn nhận nữ tu nữa không ?
Vệ Tương tuy biết tiêu chí nhận đồ đệ của Nhai Sơn rất cao, nghe nói chẳng có nữ tu nào đạt tới nổi, bởi vậy Nhai Sơn mới có tiếng không nhận nữ tu. Nhưng…
Biết đâu đấy !
Kiến Sầu sư tỷ đã là đồ đệ của Nhai Sơn thì chắc chắn là bọn họ có nhận nữ tu, nhiều khi mình cũng gặp may thì sao !
Thấy đệ tử nhà mình tự nhiên lại chạy đi hỏi người ta Nhai Sơn có nhận nữ nữa hay không, trưởng lão Mạc Viễn Hành của Vọng Giang lâu đứng gần đó rốt cục cũng chịu hết nổi, đành phải hắng giọng : “E hèm !”
Vừa nghe tiếng, Vệ Tương sống lưng lạnh toát. Cô bé ngượng ngùng quay đầu lại thì thấy sư phụ đứng ngay phía sau. Chớp mắt liền như bị nắm thóp, nó ỉu xìu cúi gằm mặt xuống, ngoan ngoãn trở về đứng cạnh Mạc Viễn Hành, chẳng còn dám hó hé tiếng nào.
Khương Hạ đứng đó rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm rồi líu ríu nép nép cạnh bên Kiến Sầu : Ái chà, đại sư tỷ đánh người ta cách thức tuy có hơi hung hãn thô bạo một chút nhưng những lúc như thế này không biết sao lại làm người ta cảm thấy an toàn lắm !
Ôi, đúng là đại sư tỷ Nhai Sơn có khác ! Tỷ là cây dù che giông che gió cho chúng ta mà !
Đại sư tỷ, đệ ủng hộ tỷ !
Vừa rồi Kiến Sầu cũng nghe được hai đứa đối đáp, trong bụng chỉ còn biết thầm thở hắt một hơi dài, ngoài mặt thì làm như trầm ngâm suy nghĩ, chẳng buồn để mắt tới. Bây giờ thấy Khương Hạ đang xích lại gần mình, nàng nghiêng đầu liếc nhìn, khóe miệng xếch lên, đang chực mở miệng định nói thì đầu mày bỗng hốt nhiên cau lại, Lý Ngoại kính vung lên, cầm chặt trong tay !
– Ầm !
Có tiếng băng bị phá, vang dội khủng khiếp !
Trên mặt biển đông cứng chừng trăm trượng đột nhiên bật lên một cái lỗ cực lớn, băng vụn tứ phía bắn tung ! Dưới trời mây âm u nặng nề, ánh kiếm xanh thẫm, rừng rực khiếp hồn. Đá ngầm dưới mặt băng nhất tề nát bấy, văng tung tóe khắp nơi.
Một đạo hào quang từ dưới đáy biển phóng vọt lên ――
Áo đen lấm máu gặp gió phần phật, hắt bắn thành một trời lấm tấm giọt châu, đỏ đến nhức mắt, nửa tán giữa không, nửa sa băng lạnh.
Khúc Chính Phong !
Hắn từ dưới mặt băng vọt thẳng lên, phía sau vậy mà còn có ba người nữa nối đuôi theo cùng. Kiến Sầu nhìn kỹ thì thấy hắn kéo một sợi dây hào quang lam lam, cột ba người đó cục cục lủng lẳng thành như đòn bánh tét.
Vừa lao ra, Khúc Chính Phong đã vung tay quăng một cái. Sợi dây sáng xanh hào quang lập tức biến mất, vụt ba người bị buộc lại nọ rớt thẳng xuống băng.
Bịch bịch bịch…
Lăn lông lốc.
Hắn hành xử cực kỳ tùy tiện, dường như hoàn toàn mặc kệ bọn họ sống chết ra sao.
Kiến Sầu nhận ra ngay một người trong số đó. Đây đích thị Đào Chương, nhưng bây giờ thì không biết sao toàn thân đã bê bết máu, ngất xỉu tự đời nào. Hai người còn lại mặc quần áo của Vọng Giang lâu nên chắc có lẽ là đệ tử mất tích lúc trước của Mạc Viễn Hành.
Mạc Viễn Hành vừa thấy liền lập tức kêu to : “Thằng năm ! Thằng sáu !”
Lão liền nhào ngay xuống, xem xem bọn họ có bị sao không.
Còn Khúc Chính Phong đứng giữa lưng chừng không thì chẳng buồn ngoái đầu ngó lấy một lần mà chỉ chăm chăm dõi mắt nhìn ra phía trước, nơi Ngô Đoan, đệ tử Côn Ngô cũng đang từ dưới mặt băng vọt lên !
Ngô Đoan chân đạp trường kiếm bằng xương trắng, sắc mặt nghiêm nghị. Vừa vọt người lên, hắn liền trụ thân, đứng ngay lại trên không mặt băng rồi nói với Khúc Chính Phong : “Khúc sư huynh, vừa nãy chỉ là hiểu lầm, ta…”
– Hiểu lầm cái gì ?
Giọng của Khúc Chính Phong tức thời lạnh ngắt như băng, mặt mày gần như vô cảm nhìn Ngô Đoan ở phía trước. Trên vai hắn lằn một đường máu đỏ, dường như bị người ta đả thương; bộ áo đen tuyền cũng bị rách một lỗ lớn.
– Ầm ! Ầm…
Chân trời dậy tiếng sấm rền.
Cuồng phong thổi thốc, mưa tuôn như trút.
Khúc Chính Phong giơ tay giật bộ áo đen nặng trịch trên người ném xuống. Chiếc áo to rộng tức thời đón gió phồng lên, chấp chới bay dạt ra xa rồi rớt xuống nước.
Rào rào rào…
Mưa lớn rồi.
Mưa giọt giọt to như hạt đậu ken dầy, thi nhau gõ đồm độp lên lưng Khúc Chính Phong. Trừ vết thương đỏ tươi thì trên người hắn còn có một đường sẹo ghê hồn bắt từ trước ngực vắt vòng đến sau lưng ! Dường như đã qua không biết bao nhiêu năm nhưng nó vậy mà vẫn không tiêu.
Người này xưa từng là đệ tử đứng đầu Nhai Sơn, giờ thành nhị sư huynh, tánh tình chững chạc chín chắn, gọi như thanh lịch tao nhã có thừa.
Nhưng tấm áo đã quăng đi kia… tựa hồ như đã lột trần một bí mật nào đó.
Ngay đúng khoảnh khắc ấy, Kiến Sầu cũng khó mà nói cho rõ cảm giác tận sâu trong đáy lòng mình. Nàng chỉ thấy đầu tóc Khúc Chính Phong ướt đẫm dưới làn mưa xối xả. Nước từ đó tuôn xuống vai rồi hòa cùng với máu của vết thương mới ngoằn ngoèo chảy tiếp xuống, nhuộm đỏ lằn sẹo cũ !
Gió đưa, vọng lại tiếng cười gằn.
Khúc Chính Phong chầm chậm giơ thanh Hải Quang xiết chặt trong tay lên, mắt nhìn Ngô Đoan như đang lâm đại địch rồi thong thả nhả tiếng ――
– Tuốt kiếm !