– Cái… cái gì kia…
Mãi rồi mấy tiếng ngắc ngứ mới thoát được khỏi cần cổ Mạc Viễn Hành.
Côn với bóng dáng đứng trên lưng nó nữa…
Rốt cục nó là cái gì vậy ?
Ai vậy ?
Hình như không người nào biết cả.
Gió dịu. Mưa tạnh. Mây đen cuối chân trời rốt cục cũng tan.
Biển dần êm trở lại, nắng ló qua kẽ mây ánh vàng ngấn nước, rặng đá ngầm chẳng còn nữa, bao cơn sóng dữ ngất trời lúc trước cũng đã biến mất, tất cả tựa hồ chỉ như một giấc mộng thoáng qua. Chỉ duy có mỗi bóng dáng đĩnh bạt của Khúc Chính Phong là vẫn còn đó, trên người sẹo mới sẹo cũ ngang dọc như để nhắc nhở họ nơi đây thực sự đã từng xảy ra chuyện gì.
Giọng Khương Hạ nghe run run : “Côn phải không…”
Nó có đọc qua trong sách cổ, sinh vật lớn như vậy, uy thế như vậy, ngoài “Côn” ra thì còn con nào nữa đây ?
Khúc Chính Phong nheo nheo mắt : Cái bóng to đùng nọ đúng là Côn, nhưng con cưỡi trên lưng nó là con gì không biết nữa ?
Nhìn lại, ai nấy mặt mày trầm ngâm, đầu óc vẫn còn chưa định thần lại nổi sau cảnh tượng vừa rồi.
Họa tiết vạn quỷ trên thân rìu của Kiến Sầu hút lại dần dần các ác quỷ hình dạng hung ác đang bồng bềnh lơ lửng trong không trung. Nàng đứng trên đầu rìu dõi mắt nhìn ra xa.
– Rào… rào… rào…
Có tiếng nước vỗ bỗng chợt cắt ngang bầu không khí tĩnh mịch kỳ lạ giữa họ.
Ngô Đoan bị Khúc Chính Phong đập rớt xuống biển ban nãy bây giờ mới vùng vẫy trồi mình lên, cả người bê bết máu. Hắn lau mặt, giơ thanh Bạch Cốt Long lên khỏi mặt nước. Thân kiếm bị nứt thành một đường, sắc lam bên trên làm hắn đau đớn, thiếu điều muốn nổ đom đóm mắt.
Tất cả những gì vừa xảy ra ban nãy Ngô Đoan đều cảm tri được hết. Hắn đã tỉnh lại sau khi bị đánh rớt xuống nước không lâu nhưng vì chịu đòn quá nặng, sức lực mất hết nên chỉ còn biết thả người cho trôi đi đâu thì đi. Bây giờ sóng êm biển lặng, hắn mãi rồi cũng lấy lại được chút sức.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, Ngô Đoan chẳng biết nói sao cảm giác của mình.
Nghe động, Khúc Chính Phong liền cúi đầu nhìn xuống.
Ngô Đoan tức điên, nghiến răng nghiến lợi nói : “Chẳng hỏi phải quấy đúng sai tiếng nào đã ra tay tàn độc thế này, đúng là người từng làm đại sư huynh Nhai Sơn có khác. Hôm nay ngươi chém thanh Bạch Cốt Long của ta, thương hại đến ta, vậy sau này Côn Ngô làm sao mà tha cho ngươi được hả ?”
– Thì sao ?
Khúc Chính Phong cười khẩy.
Khương Hạ ở kế cạnh ý tứ vô cùng. Nó vội vàng lấy từ trong túi càn khôn của mình ra một chiếc áo rộng rồi giũ ra, thảy cho Khúc Chính Phong. Hắn tiện tay tiếp lấy, khoác liền lên, che lại vết sẹo khủng khiếp trên lưng.
Khúc Chính Phong trước mặt bọn họ lại trở thành người quân tử thanh tao tiêu sái, tựa hồ như chưa từng khinh khỉnh cười gằn hay từng giơ tay nhấc chân quấy lên sóng dữ ầm trời bao giờ; chuyện ngang nhiên đả thương người khác, đối đầu với Côn Ngô thì lại càng chẳng có.
Ngô Đoan húng hắng ho khan mấy tiếng, mặt nước liền nổi váng máu, đỏ đến nhức mắt. Máu hòa với nước biển, trở màu tím tím đen thui.
Hắn định vận sức nâng người lên thì thấy kinh mạch toàn thân đau đớn, một chút cũng không động đậy được nổi. Nghe xong cái câu vặn ngược “Thì sao ?” của Khúc Chính Phong, hắn không nhịn được cười : “Thì sao cái gì ? Lúc nãy dưới rặng đá, ta đâu biết người phía trước là ai, bởi vậy mới lỡ tay, làm ngươi bị thương…”
– Khúc mỗ chưa hề lỡ tay, làm Ngô sư đệ bị thương bao giờ, vậy là được rồi.
Ngô Đoan còn chưa nói hết câu, Khúc Chính Phong đã ngắt lời không chút khách sáo : “Giữa ta với ngươi chẳng có hiểu lầm cái gì hết.”
– Ngươi !
Ngô Đoan vạn lần không ngờ Khúc Chính Phong thế mà lại ăn nói như vậy !
Dưới đường ngầm, hắn đã lỡ tay làm Khúc Chính Phong bị thương, nhưng nhẹ thôi !
Tuy nhiên, đến khi lên khỏi mặt nước, Khúc Chính Phong lại chẳng nói chẳng rằng mà bắt hắn tuốt kiếm, đánh một trận kịch liệt, chiêu nào chiêu nấy đều toàn thứ hung hiểm chết người. Thôi thì hắn kém tài, hôm nay xui xẻo cũng đáng, nhưng Khúc Chính Phong vừa rồi làm một cho tràng, nghe thực đúng là muốn điên máu !
Đệ tử Nhai Sơn ngang ngược như vậy đó !
Cả đến Kiến Sầu cũng nghe ra mùi bất bình thường bên trong. Nàng lấy làm lạ nhìn Khúc Chính Phong nhưng chỉ thấy hắn nhếch miệng cười khẩy, thái độ nhìn ra rõ là Ngô Đoan có tức cũng mặc kệ mày : “Như Ngô sư đệ bất bình thì cứ việc về Côn Ngô đi rồi lên Nhai Sơn nói cho ra lẽ”
– …
Ngô Đoan nghẹn họng, nói không được tiếng nào.
Không ngờ lần này đi biển tây lại gặp chuyện quá sức tưởng tượng như vậy.
Nhai Sơn, Nhai Sơn vậy mà hống hách ngạo mạn thế ư ?
Khúc Chính Phong sau đó liền quay sang nhìn Mạc Viễn Hành đang xách theo ba người.
Đào Chương tới lúc này mới bắt đầu váng vất tỉnh lại, thấy mình cả người bải hoải, thở chẳng ra hơi, thương tích hình như khá nặng. Bị Mạc Viễn Hành xách lên, gã tức giận trừng mắt nhìn Khúc Chính Phong ở xa. Ban nãy lúc phá băng vọt lên khỏi mặt biển, hắn liệng ba người cái xoẹt như liệng sủi cảo vào nồi nước sôi, coi bọn họ thật đúng là chẳng ra cái gì.
Ngạo mạn quá thể !
Sau nữa…
Nhớ tới đồ bị Khúc Chính Phong cướp mất dưới rặng đá, Đào Chương liền nghiến răng trèo trẹo !
Ánh mắt Khúc Chính Phong thản nhiên quét qua mặt gã.
– Đào Chương đạo hữu có gì muốn nói không ?
Muốn nói gì hả ?
Nói cái mẹ gì chứ !
Thứ đó tuy Đào Chương không lấy hết được nhưng Khúc Chính Phong cũng đã đưa cho gã một khối nhỏ. Chơi khôn kiểu này thiệt đúng là tức lộn ruột con người ta !
Nếu mở miệng tiết lộ chuyện ở dưới thì thế nào Vọng Giang lâu cũng sẽ nhúng mũi vào ngay, tránh sao cho khỏi Mạc Viễn Hành tham lam tranh thủ thủ lợi. Bây giờ đến chính gã cũng không thể huỵch toẹt hết ra mà thậm chí còn phải tìm cách mượn sức Nhai Sơn để thoát khỏi Vọng Giang lâu nữa đây.
Bởi vậy Đào Chương mới nghiến răng nghiến lợi dằn hết cơn tức này đến cơn tức khác xuống để khỏi xông lên bóp chết Khúc Chính Phong cho rồi. Mãi sau gã mới mở miệng đáp : “Hai người đệ tử của Vọng Giang lâu đã cứu ra rồi. Trên thực tế đúng là bọn họ bất tài nên mới bị hãm ở dưới, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới Đào Chương ta. Vọng Giang lâu ngậm máu phun người, chụp mũ bậy bạ đã đành, bây giờ còn bắt ta lại nữa là sao ?”
Mạc Viễn Hành sững ra, đang định mở miệng nói lại thì không ngờ Khúc Chính Phong đã quay đầu lại nói với lão ngay : “Đệ tử mất tích đã tìm về được rồi. Chuyện này Đào Chương vô can. Bọn chúng tôi phụng lệnh sư phụ đi trước giải quyết, bây giờ chân tướng đã rõ, vậy xin Mạc trưởng lão thả Đào Chương đạo hữu ra. Còn đầu đuôi ngọn nguồn sự việc ra sao, hai vị đệ tử của ông hẳn phải biết rõ.”
Khúc Chính Phong làm một tràng như vậy, còn ai dám nói không ?
Yêu cầu nghe ra thực đúng là không còn gì bình thường hơn được nữa.
Mạc Viễn Hành biết dưới rặng đá nhất định có thứ gì đó nên mới một hai chụp Đào Chương lại. Như gã không chịu mở miệng thì mượn sức Nhai Sơn bắt gã phải hợp tác. Vọng Giang lâu thế lớn, nếu rốt cục phát hiện có đồ, Nhai Sơn cao cao tại thượng hẳn sẽ chẳng giành với lão. Tới lúc đó, thứ tép riu như Đào Chương Ngũ Di tông còn có cửa mà tranh sao ?
Cho dù Ngũ Di tông muốn nhúng tay vào thì cũng trời cao hoàng đế xa, nước xa không cứu được lửa gần. Lão đã tính toán đâu ra đó xong xuôi nhưng tới giờ, rặng Đại Mộng vậy mà cũng tiêu tùng, chẳng còn gì nữa rồi…
Hôm nay, ở dưới đó xảy ra chuyện gì đâu có ai chịu nói rõ ràng, nhưng nhìn thì hình như bọn Đào Chương với Khúc Chính Phong không có gì bất thường, chắc là chẳng phát hiện được gì.
Nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu rốt cục Mạc Viễn Hành cũng hậm hực buông tay, thả Đào Chương ra.
– Nếu chuyện chấm dứt tại đây, Vọng Giang lâu ta dĩ nhiên cũng sẽ không làm khó Đào Chương tiểu hữu, chỉ mong ngươi sau này đừng có mà làm ra mấy cái trò tiểu nhân vậy nữa, mất mặt Ngũ Di Tông lắm.
Đào Chương loạng chà loạng choạng, kiếm bên người lóe lên một đường xanh xanh, mờ nhạt cực kỳ.
Lúc ngó cái bản mặt đờ ra của Mạc Viễn Hành, Đào Chương mới cảm thấy hả tức, không khỏi cười dài ba tiếng, làm ai nấy đều ngạc nhiên đổ dồn mắt nhìn. Gã cười xong mặt liền đổi sắc, mở miệng chửi ngay : “Đào mỗ có làm mất mặt Ngũ Di tông hay không liên quan chó gì tới Vọng Giang lâu ông !”
Chịu đựng tới đây đã là quá đủ rồi !
Đào Chương tự xét bản thân đúng là người trơ lì, rất giỏi ra vẻ ngoài mặt nhưng chỉ vào lúc này gã mới thấy mình vẫn là thằng ăn mày bạ đâu chửi đó y như ngày xưa.
Xổ bậy được một tràng xong ta nói nó đã gì đâu !
Mạc Viễn Hành là trưởng lão Vọng Giang lâu, địa vị cũng chưa tới mức được kính ngưỡng tôn sùng nhưng ít ra thì cũng là người có danh, bây giờ lại bị Đào Chương chửi thẳng một tăng, lão xanh mặt, tức muốn trào máu họng.
– Mày… mày… mày… đồ thứ chó đẻ…
– Thằng già mất dạy…
Đào Chương cười gằn rồi liếc mắt nhìn quanh một vòng. Mặc cho thương tích đầy người, gã chẳng chút ngần ngừ mà quay ngoắt đi rồi vội vàng đạp kiếm, xé không phóng vút về cuối chân trời !
– Ngày nào Đào mỗ tu thành nguyên anh thì ngày đó chính là ngày thằng già mất dạy ông táng mạng !
Giọng gã rớt lại phía sau, vừa hằn học vừa điên cuồng âm âm vang vọng mặt biển.
Đào Chương thoắt cái đã mất dạng, xa tít mù khơi.
Mạc Viễn Hành đứng yên tại chỗ, mặt mày khó coi cực điểm. Lão định đuổi theo chém tiêu đời gã kia cho dứt luôn hậu hoạn nhưng vì kiêng dè Khúc Chính Phong nên mới không dám nhúc nhích.
Linh cảm thấy có điều gì đó, Kiến Sầu rụt rè đưa mắt nhìn Khúc Chính Phong.
Đào Chương hình như đoán được giết người để diệt khẩu hay xả giận trước mặt Khúc Chính Phong Mạc Viễn Hành sẽ không dám làm nên gã mới tranh thủ hắn có mặt ở đây mà ba chân bốn cẳng chuồn lẹ…
Công nhận cái gã này bỉ ổi cũng lắm, thông minh có thừa !
Mắt Khúc Chính Phong dường như anh ánh cười cười, hắn chắp tay nói ngay với Mạc Viễn Hành : “Ở đây việc đã xong. Mạc trưởng lão cũng đã tìm về ái đồ được rồi. Thời giờ eo hẹp, chúng tôi không nấn ná nữa, cáo từ !”
Mạc Viễn Hành há há miệng định nói gì đó nhưng rốt cục vẫn không thốt ra được tiếng nào. Mặt mày ngượng ngùng gượng gạo, lão cũng chắp tay đáp : “Đa tạ Khúc tiền bối ra tay giúp đỡ, Vọng Giang lâu cảm kích vô vàn.”
Vừa lúc lão đang nói thì các đệ tử Vọng Giang lâu được Kiến Sầu, Khúc Chính Phong cứu trước đó cũng đồng loạt khom người vái tạ : “Chúng vãn bối cảm kích vô cùng !”
Trong mắt bọn họ, lòng biết ơn đúng là xuất phát từ tận đáy lòng.
Không biết tại sao, Kiến Sầu bỗng chợt nhoẻn miệng cười. Thiếu niên tròn trịa Khương Hạ bên cạnh mặt mày cũng sáng lên, tự hào khó tả…
Đây mới đúng là Nhai Sơn !
Ô hô, đã gạt người ta một vố mà còn được kính trọng nữa chứ !
Ở đằng kia, Vệ Tương ngó ngó Khúc Chính Phong, dùng dằng nửa ở nửa về, thấy sẹo với cơ bắp cuồn cuộn lấp ló dưới tấm áo rộng thùng thình hắn tiện tay khoác lên thì ánh nhìn nổi sóng thu ba, cuồng nhiệt như chỉ chực xô ào tới, lột trần con người ta luôn ra vậy… Bịn rịn một hồi mãi mới dứt ra được thì cô nàng lại lia sang nhắm tới Kiến Sầu, hai mắt sáng lên nhìn muốn sởn tóc gáy.
Phải đi rồi sao ?
Thiệt lòng chẳng đặng mà… híc… híc…
Ánh mắt đó làm Kiến Sầu ớn lạnh sống lưng. Nàng vẫn làm như không ngó đến, thấy Khúc Chính Phong đã xã giao với Mạc Viễn Hành xong thì liền vội vàng theo gót hắn nhưng không triệu Lý Ngoại kính ra mà ngự rìu xông tới luôn.
Việc vừa thành, ba người Nhai Sơn liền buông tay, nhất tề nhắm phía đông phóng vút đi.
Mạc Viễn Hành ở sau mặt mày âm u, nóng giận khó đoán.
Trên mặt biển, Ngô Đoan luồn tay móc thuốc ra, gắng sức nuốt xuống, mắt dõi nhìn theo ba bóng người đã xa mà sắc mặt trầm lặng phức tạp.
Từ Khúc Chính Phong cho đến Khương Hạ rồi cả đại sư tỷ Nhai Sơn nữa…
Kiến Sầu đang bay đi nhưng tự nhiên như có linh cảm, bèn chợt ngoảnh đầu nhìn lại. Ngay lập tức, mắt liền đối mắt với Ngô Đoan, cảm giác ập tới trong khoảnh khắc thật kỳ diệu khôn tả.
Trong mắt hắn, cái vẻ quan sát suy tư ban nãy vẫn tuyệt chưa biến mất.
Kiến Sầu nhìn mà nhớ tới câu nói lúc mới gặp nhau ――
Rốt cục, trong mắt đệ tử Côn Ngô, Tạ Bất Thần là người như thế nào ? Bản thân mình là kẻ dường như có thể sánh với Tạ Bất Thần thì người ta đánh giá ra sao ?
Sao mà biết được.
Chắc lẽ chỉ có thể chờ lần gặp tới thôi.
Tuy Ngô Đoan thua dưới tay Khúc Chính Phong nhưng nàng lại không có ấn tượng xấu với người này.
Cả ba lướt gió bay thẳng một mạch. Biển cả bên dưới lấp lánh sáng ngời hệt như lúc ban đầu họ mới đến. Tới một chỗ, họ đổi hướng, nhắm về phía đảo Đăng Thiên, xa xa đã thấy được bóng dáng nho nhỏ của nó giữa trùng dương mênh mông.
Đăng Thiên nằm trong quần đảo đổ thành chuỗi dài từ tây sang đông, vắt ngang toàn bộ biển tây, chia cắt hai miền nam bắc. Ấy chính đường tiên mười ba đảo nối Thập Cửu Châu với thế giới người phàm.
Khương Hạ cũng ngoái đầu nhìn, chỗ trước kia có rặng Đại Mộng bây giờ đã trống hươ trống hoác.
– Nhị sư huynh, hồi nãy đệ nhìn, thấy trên lưng Côn hình như có người..
– Yêu tà xuất thế thì dĩ nhiên phải dị tượng rồi.
Khúc Chính Phong cũng mơ hồ cảm thấy lạ. Không biết bao nhiêu năm rồi Thập Cửu Châu đã quên bẵng mọi điều liên quan đến Côn bể bắc. Nhưng bây giờ nó hiện thế, đã vậy lại còn có người trên lưng nữa… Trong tương lai, thế nào cũng sẽ là biến số cực lớn ở Thập Cửu Châu cho xem. Thậm chí hắn còn có thể đoán được rằng đây cũng chính là mục đích Ngô Đoan tới biển tây.
Dị sự hả ?
Thì nó đó chứ đâu nữa.
Kiến Sầu cũng nghĩ ngợi nhưng không góp chuyện.
Xa xa thấy đảo Đăng Thiên, nhóc mập Khương Hạ hớn hở tiếp lời : “Đợt này đi chả đánh đấm quái gì nhưng lại thấy được Nhị sư huynh ra đòn một trận ! Côn Ngô thật mất mặt không biết để đâu cho hết. Nghe nói Ngô Đoan Côn Ngô là cao thủ số một của họ, ai dè lại bị Nhị sư huynh hạ đo ván dễ như chơi vậy nha. Ha ha ha, đệ tử Nhai Sơn ta càng ngày càng sắp vô địch Thập Cửu Châu rồi, sắp rồi, sắp rồi… Ha ha ha…”
Dễ như chơi cái gì ?
Nghe xong Khúc Chính Phong lắc lắc đầu.
– Ngô Đoan bị thương trong người, bao nhiêu đó còn chưa hết sức.
Khương Hạ ngạc nhiên : “Ủa, bị thương hả ? Sao vậy ?”
Tam đệ tử Côn Ngô mà bị thương á ?
Kiến Sầu cũng kinh ngạc vô cùng, nhưng sau lại nghĩ đến một điều nữa…
– Nhị sư huynh biết hắn bị thương trong người, vậy sao lại…
Khúc Chính Phong khựng người, quay đầu nhìn nàng bằng ánh mắt thản nhiên : “Cho dù hôm nay gã có bị tàn phế đi nữa, đệ cũng đánh hết mình.”
– …
Kiến Sầu thật sự nhìn không thấu nổi Khúc Chính Phong. Hắn dường như vừa quang minh lỗi lạc vừa lại có mối thù không đội trời chung nào đó, tuy nhiên lại giữ tôn trọng với đối thủ trong một chừng mực nhất định…
Khúc Chính Phong thật đúng là khó hiểu.
Nàng hàm hồ cười đáp : “Khúc sư đệ có lý lắm.”
Khúc Chính Phong cũng cười, đoạn cúi đầu, lật tay lấy ra hai trái gì xanh xanh, thảy cho Kiến Sầu với Khương Hạ.
– Trong địa cung dưới rặng đá, đệ tình cờ lấy được, coi như chút phí cho chuyến xuất sơn này đi.
Kiến Sầu ngạc nhiên tiếp lấy : “Trái gì vậy ?”
– Địa linh đó.
Còn dùng để làm gì, sau này về tìm hiểu là biết.
Khúc Chính Phong cũng không dài dòng, chỉ nói : “Đào Chương xuống dưới chẳng qua vì mấy cái trái này. Ta đi theo sau hắn, vừa vào trong điện đá thì thấy được. Có bốn trái tất cả. Ta đoạt lấy ba, chừa lại một cho hắn.”
– Huynh cố ý thả hắn đi sao ?
Khương Hạ nhìn trái địa linh dễ thương sáng bóng như ngọc trong tay mà muốn chảy nước miếng, hai mắt nó sáng rỡ, chỉ thiếu nước nhào vào lòng Khúc Chính phong nữa thôi : “Bởi vậy lúc nãy Đào Chương mới câm như hến, chuyện xảy ra ở dưới chả nói tiếng nào. Hắn mà mở miệng thì Vọng Giang lâu chắc chắn sẽ chõ mũi vào, rốt cục một trái địa linh cũng chẳng có phần. Ha ha ha, Nhị sư huynh lợi hại quá trời, xưa nay mưu sâu kế thâm cấm có sai… Ha ha ha… Ha ha ha… Tự nhiên được nguyên trái địa linh, chuyến này xuất sơn lời quá, lời quá !”
Khương Hạ mừng rỡ không thôi.
Nhưng Kiến Sầu…
Nàng nghiêng đầu nhìn sang Khúc Chính Phong lúc này tựa hồ như hoàn toàn chẳng thấy việc mình làm có gì là ghê gớm, kế lại nhớ tới nhận xét “quân tử thanh nhã hữu lễ” mà mình dành cho hắn trước kia thì không khỏi nhếch môi cười, trong lòng bất giác bỗng chợt thấy đồng cảm với Đào Chương vô cùng.
Nhai Sơn…
Hắn từng là đại sư huynh Nhai Sơn.
Sức đánh như điên, có thể nói là quá sức tưởng tượng; hơn nữa tâm cơ thâm sâu, sâu chẳng thấy đáy.
– Kiến Sầu sư tỷ sao vậy ?
Dường như thấy được thần sắc Kiến Sầu, Khúc Chính Phong nhẹ nhàng hỏi.
Kiến Sầu hắng giọng, lắc lắc đầu : “Đâu có gì đâu…”
Nàng nhìn ra phía trước rồi thở hắt ra, vội vàng nói lảng : “Tới đảo Đăng Thiên rồi…”
Người trên đảo bây giờ đã thưa hẳn.
Truyền tống trận vẫn ở chỗ đất bằng đó nhưng từ trên cao nhìn xuống, thứ Kiến Sầu ngó tới trước tiên lại chẳng phải là nó mà là đầm nước nhỏ ở bên cạnh…
Đầm đá thanh tịnh tĩnh mịch, rêu xanh quanh quanh phủ đầy.
Nước nguồn từ suối đổ ra, lành lạnh trong vắt tới đáy.
Qua xong trận mưa, cỏ non xanh mướt một miền.
Khí trời cũng trong trẻo tươi mát…
Phù du trên đá rêu xanh mà nàng thấy ngày nào dường như đã bị mưa gió cuồng bạo ban nãy cuốn đi mất, một con cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Lúc hạ xuống, nàng ngước mắt dõi trông.
Cạnh đầm nước, đất lom lõm một vùng hơn ba trượng. Tấm bia bể có chữ “Triêu” thậm thượt rêu xanh vốn nằm đó mà nay đã biến mất tự bao giờ. Trong trí vụt hiện dáng người nho nhỏ ban nãy nghênh gió phá sóng lướt đi giữa muôn trùng biển động, Kiến Sầu khóe môi liền tươi nụ cười.
Con phù du đó chỉ muốn đời mình phải hơn một ngày.