48. Nhừ đòn

Gió núi lạnh căm.

Trên đỉnh Hoàn Sáo còn đầy tàn tích đánh nhau ban nãy, Khúc Chính Phong ngồi đó, dõi mắt nhìn xuống bóng người đang xa hút.

Kiến Sầu đã ngự Lý Ngoại kính, hóa thành một đạo hào quang bay xuống phía dưới.

Ánh mắt Khúc Chính Phong bất chợt bỗng mông lung xa xăm hẳn lên.

Mà trên đỉnh Hoàn Sáo bây giờ tự nhiên lại hiện bóng ai mờ mờ ảo ảo. Cái bóng ấy mỗi lúc mỗi chắc hình rồi dần dần rõ nét hẳn lên.

Khúc Chính Phong ngoái đầu nhìn lại thì liền phải đối mặt với một đôi mắt hầm hầm bực bội.

Hóa ra là Phù Đạo sơn nhân, chẳng biết đã có mặt ở đây tự bao giờ.

Lão thủng thẳng đi tới đứng cạnh Khúc Chính Phong rồi cũng dõi mắt nhìn xuống dưới như hắn, đoạn hỏi : “Đi rồi hả ?”

– Đi rồi !

Khúc Chính Phong thu mắt, bình thản đáp, đầu cúi xuống nhìn lần theo hình dáng của từng viên đá một dưới đất.

– À, đi rồi…

Phù Đạo sơn nhân dài giọng lặp lại. Lão giơ tay cầm đùi gà đưa lên miệng ngoạm một cái rồi hàm hồ hỏi :

– Vậy mày chuẩn bị xong chưa ?

Chuẩn bị cái gì chứ ?

Khúc Chính Phong ngẩng đầu lên nhìn, không hiểu ý lão ra sao, nào ngờ toàn bộ tầm mắt lập tức chỉ thấy có cái bóng gì đó đen đen thình lình giáng tới !

Bốp !

Thì ra là lão đạp thẳng hắn một đạp !

Phù Đạo sơn nhân vẫn cầm đùi gà trong tay, chân dưới giơ đá chẳng chút tiếc sức !

– Ý sơn nhân ta muốn hỏi : Mày chuẩn bị tinh thần ăn đòn chưa ?

Bị đạp một đạp lăn quay, Khúc Chính Phong chợt cảm thấy như mình lần đầu mới biết sư phụ.

– Thầy, thầy làm gì vậy… 

– Làm gì hả ? Có tao hỏi mày làm gì thì có ! Mày sao lại ghét nó dữ vậy ? Hả ? Hả ? Mấy ngày này không dạy mày, mày quậy banh trời có phải không ?

Nói xong, lão lại đá thêm mấy cái nữa nhưng không vận linh lực theo mà chỉ đá bằng sức thường.

Nhưng dù sao Phù Đạo sơn nhân cũng là sư tôn hắn. Hắn chỉ có nước chịu trận chứ nào dám đánh lại.

Bốp bốp bốp !

Một cái, hai cái, ba cái….

Chớp mắt Khúc Chính Phong đã bị đá khắp người.

Phù Đạo sơn nhân cứ đá một cái lại chửi một câu : “Cho cái thằng ranh mày chừa cái tật ăn hiếp người ta đi ! Mày tu vi tới đâu ? Nó tu vi được mấy ? Đánh hả ? Để tao đánh chết mày cho rồi ! Đúng là ngứa đòn, ngứa đòn mà !”

– …

Khúc Chính Phong làm thinh thật lâu, thấy người mình chỗ nào cũng đầy dấu chân mới không khỏi thở thượt một hơi dài.

– Thôi sư phụ, đừng đá nữa ! Đau !

– Đau cái mả cha mày !

Phù Đạo sơn nhân trừng mắt : “Cả thiên hạ này chỉ có mình mày biết đau thôi sao ? Bộ con bé Kiến Sầu của tao thì không biết đau chắc ? Mày nói tao nghe, nó chọc giận gì mày ? Một thằng gần tròn nguyên anh mà lại đi đánh trúc cơ bậc trung hả, mặt mũi mày liệng đi đâu rồi ?”

– Hồi con mới nhập môn, sư phụ nguyên anh cuối cấp đánh con lúc đó mới luyện khí mà, đâu có thấy thầy mất mặt mất mũi gì đâu.

Giọng hắn coi như vẫn thản nhiên nhưng nghe ra vậy mà lại hơi có chút ủ rũ chán chường.

Tuy nhiên…

Mấy cái đó đâu có lọt vào tai Phù Đạo sơn nhân. Lão chỉ nghe thấy đệ tử nói mình đánh nó mà chẳng biết ngượng.

Mẹ kiếp !

Cái thằng này đúng là quá trời quá đất rồi !

Chẳng chút lần chần, Phù Đạo sơn nhân lại đá hắn thêm cái nữa : “Mày nói lại lần nữa tao nghe coi !”

Năm đó lão đánh người nhiều lắm, đệ tử Nhai Sơn có thằng nào mà không phải ăn đòn đâu !

Khúc Chính Phong thở dài nhìn lão, lắc lắc đầu kêu : “Sư phụ, đừng đá nữa ! Đau lắm !”

Hắn ngồi dựa vào cột vỏ kiếm đá Nhai Sơn, cứ thế cho Phù Đạo sơn nhân đá thêm mấy đá nữa chứ chẳng buồn động đậy, cả người hình như mệt mỏi thực sự. Phù Đạo sơn nhân đang chực đạp thêm một đạp nhưng thấy bộ tạng xìu ra như con cá chết của đệ tử thì rốt cục cũng thu chân lại. Lão hừ giọng, cầm đùi gà xỉa xỉa người hắn :

– Tao thu đồ đệ để mày đánh hả ? Mày nghe có hiểu không đó ?

– Nó là đại sư tỷ mày.

Đầu óc Khúc Chính Phong chợt như thấy lại vẻ mặt Kiến Sầu thua mà vẫn còn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn mình, trông vậy mà cũng bướng bướng cứng cỏi ra phết; lúc bị hạ gục ánh mắt đó của nàng mới đúng là hợp ý hắn.

Làm đệ tử Nhai Sơn, ánh mắt phải như vậy mới được.

Khúc Chính Phong bâng quơ bật cười. Hắn vẫn tựa lưng ngồi đó, thản nhiên đáp : “Thầy đã cho Kiến Sầu làm đại sư tỷ thì phải biết thế nào cũng sẽ có ngày này.”

– Xí !

Phù Đạo sơn nhân thật muốn lấy đùi gà chẹn họng hắn cho rồi :

– Tao phải biết cái gì ? Phải biết phòng trước cái thằng mắc dịch mày xấu bụng ăn hiếp đại sư tỷ trắng trợn vậy hả ? 

– Chừng nào con còn chưa công nhận thì coi như nó vẫn chưa phải là đại sư tỷ. 

Giọng hắn bình bình, chẳng hề nóng nảy : “Kể ra cũng đâu phải ăn hiếp gì. Con chỉ đánh tan linh khí trong người sư muội thôi chứ có đánh cho bầm dập đâu. Nếu thầy thấy con đánh nặng quá thì bất quá lần sau nhẹ tay lại là xong.”

– Còn có lần sau nữa ?

Phù Đạo sơn nhân chợt cao giọng hét to, hai mắt trợn tròn, chân đá liền một đá ngay tắp lự !

Bốp !

Khúc Chính Phong bị đá vẹo người, dưới sườn đau điếng. Rốt cục cũng chịu hết nổi, hắn cau mày, nghiến răng trèo trẹo, vẻ ủ rũ mệt mỏi nơi đáy mắt càng lúc càng nặng nề.

– Đừng đá nữa thầy, đau…

– Lúc mày ăn hiếp người ta thì có đau không ?

Phù Đạo sơn nhân gặm hết cái đùi gà xong liền thuận tay liệng tiệt cục xương đi, kế lại tiếp : “Tao mới biết tin từ chỗ lão già dịch Hoành Hư đây, Ngô Đoan cũng bị mày đánh bò lăn bò càng. Thừa lúc thằng đó bị thương, mày mượn gió bẻ măng thôi không nói, nhưng lý do tại sao lại đối xử với đại sư tỷ như vậy hả ?”

– Đâu có sao trăng gì đâu.

Khúc Chính Phong liếc mắt ngó lão : “Cho dù bây giờ sư muội mới “luyện khí” hay là người phàm tay không tấc sắc đi nữa, con cũng dốc sức đánh.”

– Mẹ bà nó…

Tức chết thôi cái thằng chết bằm này !

Phù Đạo sơn nhân lại đạp cho Khúc Chính Phong một đạp nữa, nhưng đến khi thấy dấu chân to đùng lằn vết dưới lớp áo xanh sẫm của hắn thì trong bụng không khỏi nặng nề thở dài. 

Khúc Chính Phong nhìn lão một hồi thật lâu rồi không biết sao lại cười.

Nghe thấy hắn cười, rốt cục Phù Đạo sơn nhân mới tự nhiên thở hắt ra : “Tội gì phải vậy hả con*… Chiến trường năm nảo năm nào qua lâu lắm rồi, còn người bây giờ tất cả đều là đồng môn sư huynh đệ hết mà…  

* Chương này Sweet để Phù Đạo xưng tao gọi mày để hợp với cảnh ông nổi cơn tam bành, chửi bậy tứ tung. Chọn vậy cũng bởi Khúc Chính Phong là nam, đệ tử thân thiết gắn bó với ông nhiều năm, nên cách gọi của ông sẽ bỗ bã xuề xòa chút đỉnh. Còn Kiến Sầu là nữ, ông là thầy nên có tức giận thì chỉ hạ xuống thành “Ta – Cô” là cùng, coi như xa cách nhưng vẫn nhã nhặn lịch sự chứ không thể giống như với Khúc Chính Phong được. Trong hơi văn câu trên, bạn đọc hẳn sẽ nhận ra thầy trò hai người này ai cũng có cái đau ngấm ngầm. Phù Đạo nói vậy tức là mủi lòng, tội nghiệp đệ tử nhà mình, thế nên đại từ nhân xưng từ đó cũng đổi theo. Sợ làm mất mạch đọc của các bạn, Sweet ít khi nào chú thích hay bình luận dài dòng trong chương, hoặc nếu cần thì đẩy xuống dưới cùng. Do mình đọc bình luận thấy có bạn nhận xét về đại từ nhân xưng nên nhân đây mới viết đôi dòng giải thích thêm. Bạn nào thấy phiền xin vui lòng thông cảm.

– Nhai Sơn chỉ có mỗi một Khúc Chính Phong xấu tánh xấu nết thế này thôi nhưng ra ngoài rồi thì người như con hằng hà sa số.

Khúc Chính Phong tiện tay để thanh Hải Quang dưới đất nhưng vì vừa rồi Phù Đạo sơn nhân đạp đá hắn mạnh quá, cát bụi hết lớp này tới lớp khác bay mù, nên bây giờ xém nữa thì coi như chôn kiếm hẳn luôn. Hắn đưa mắt nhìn rồi giơ tay nhẹ nhàng phủi phủi thanh kiếm cho sạch. Lát sau, mấy đầu ngón tay đều xám xịt màu đất hết cả nhưng hắn cũng kệ, tuy ngồi giữa một đống cát bụi song con người trông lại có chút hơi hướm tiêu diêu tự tại lạ lùng. 

Nhai Sơn chỉ có mỗi một Khúc Chính Phong thôi, nhưng hễ ra khỏi sơn môn thì người xấu như hắn nhiều lắm.

Một câu đúng là ý vị thâm trường.

Nghe xong, Phù Đạo sơn nhân im lặng một hồi, sau thì thở thượt một hơi dài, tháo bầu rượu vẫn mang theo trên người thảy cho hắn, bảo : “Kiến Sầu sư tỷ con đâu giống mấy cái thằng lì đòn kia đâu. Thầy chỉ sợ con xuống tay nặng quá…”

– Bụp !

Hắn giơ tay bắt lấy bầu rượu, cầm thấy thô thô nhám nhám trong lòng bàn tay. 

Khúc Chính Phong sững ra rồi hốt nhiên bật cười, hai mắt hơi ánh lên kỳ lạ. Hắn nhớ tới uy thế Kiến Sầu co gối húc thẳng vào mình ban nãy, kế lại nghĩ tới câu nói của Phù Đạo sơn nhân mà không khỏi cảm thấy tiếu lâm khôn tả.

– Về chuyện này thì sợ là thầy lầm rồi… Con thấy có khi Kiến Sầu sư tỷ mới người lì đòn số một đó…

Con đường nàng đi thật đúng là khác hẳn nữ tu bình thường.

– …Cái thằng này…

Xém nữa là bị cái thằng đệ tử điên khùng này chọc cho tức chết mà !

Phù Đạo sơn nhân nghe xong thiếu điều muốn hộc máu !

Nghĩ nghĩ một hồi, tức nuốt không trôi, lão lại giơ chân đạp thêm cái nữa.

Khúc Chính Phong cả người nghiêng đi nhưng bầu rượu trong tay lại tuyệt không lắc chút nào. Hắn thong thả ngửa cổ tợp một hớp, mới đầu thấy rượu cay nồng khắp miệng, đến khi qua khỏi cổ, trôi xuống bụng thì liền như thiêu như đốt tâm can.

Một tay cầm bầu rượu, một tay chống gối, hắn chậm rãi thở dài một hơi : “Rượu của sư phụ lúc nào cũng ngon…”

Lâu lắm rồi hắn mới được uống.

Phù Đạo sơn nhân nghe xong đắc ý : “Còn phải nói ! Nó là đồ thầy lôi từ dưới đất Vọng Giang lâu lên đó…”

Còn chưa dứt câu, khóe mắt đá ngang đã thấy Khúc Chính Phong lẹ miệng tợp thêm mấy hơi nữa, lão tức khắc liền nổi cơn tam bành : “Cái thằng mắc dịch mày bớt bớt lại cho tao ! Sơn nhân ta cho mày uống thử thôi chứ ! Mau trả lại đây !”

– …

Khúc Chính Phong vẫn mặc lão, cứ nốc luôn một hơi dài.

Hắn thong thả nghiêng bầu rượu xuống đất, rải một dòng tí tách từ phải sang trái. 

Rượu chảy tối sẫm mặt đất xám xám như tro rồi dần dần thấm xuống.

Khúc Chính Phong nghiêng đầu dõi mắt ngắm nhìn mây trắng dưới núi. Đã là tu sĩ gần tròn nguyên anh rồi nên giác quan nhạy bén vô cùng, hắn nghe được rất rõ tiếng gió thổi, tiếng sông Cửu Đầu róc rách liếm lên bờ cát bên dưới… Thậm chí đến tiếng gió hiu hắt lướt trên mộ địa vàng vọt cỏ dại ở đó hắn cũng cảm biết được.

Vết sẹo chạy vắt từ trước ngực ra tới sau lưng hắn dường như lại bắt đầu ngâm ngẩm đau.

Khúc Chính Phong chớp chớp mi, thôi không nhìn nữa. Đối mặt trước ánh mắt rối rắm phức tạp của Phù Đạo sơn nhân, hắn cười, nói : “Con trước giờ có phải là sư huynh tốt lành gì đâu. Thầy đừng nhìn con như vậy nữa, chẳng thà xuống dưới an ủi đại sư tỷ còn có lý hơn đó.”

Phù Đạo sơn nhân tiến tới, thấy đệ tử nhà mình lại còn chực hớp thêm mấy ngụm nữa thì ruột gan như cắt. Kệ cho hắn nói gì thì nói, lão vung tay giựt ngay lấy bầu rượu, mắt vừa ghé nhìn qua miệng bình, thấy được vơi đầy bên trong thì tức muốn nổ phổi : “Mồ tổ mày, cái đồ phá của !”

Khúc Chính Phong chẳng đáp lấy một tiếng.

Phù Đạo sơn nhân cáu tiết đậy nắp bầu rượu lại : “Uống uống uống, uống cái rắm chó gì ! Cái này phải để cho Kiến Sầu sư tỷ mày uống mới đúng !”

– Sư tỷ là con gái, uống rượu cái gì ?

Khúc Chính Phong thản nhiên đáp lại.

Bốp !

Chịu hết nổi, Phù Đạo sơn nhân lại đạp cho hắn một đạp nữa.

– Ủa, vậy bây giờ mày biết nó là con gái rồi hả ?!

Khúc Chính Phong lần này bị đá đến nỗi ho khan khù khụ : “Sư phụ, khụ khụ ưm hừm.. Thầy…”

Nộ khí xung thiên, Phù Đạo sơn nhân giắt bầu rượu vào hông, hăm : “Từ rày về sau, tao mà thấy mày còn ăn hiếp nó nữa là mày nhừ tử với tao ! Vậy cho công bình ! Thôi, tao đi đây !”

Nói xong toàn thân chớp lên một cái rồi biến mất tại chỗ.

– …

Khúc Chính Phong nhìn cái chỗ lão vừa biến mất mà nhẹ nhàng bật cười, tựa hồ như cảm thấy tiếu lâm hết sức.

Có đúng là sau này bầm dập thiệt không ?

Thật ra thì…

Sư phụ rớt tu vi đến nỗi cảnh giới gần ngang với hắn rồi…

Sau này để rồi coi ai đánh ai cho biết.

Khúc Chính Phong nghĩ nghĩ một hồi thì càng hào hứng : Ừ, hắn mà đánh Kiến Sầu sư tỷ một trận rồi sư phụ đá hắn lại một trận á ? Vậy cũng không phải là không được… 

Hắn ngửa đầu, tựa mình vào cột kiếm đá Nhai Sơn, cổ tay đặt lên đầu gối, từ kẽ ngón tay tự nhiên có giọt máu nhiễu xuống…

Tách !

Chỗ đất đó đã thấm rượu từ trước, giọt máu rớt xuống vậy mà đông lại chứ không tan.

Khúc Chính Phong chớp chớp mắt rồi nhìn xuống, mệt mỏi cười :

– Ngô Đoan … kiếm Bạch Cốt Long…

******

Giếng Quy Hạc, đỉnh Linh Chiếu

Kiến Sầu ngự khí, bay từ đỉnh Hoàn Sáo xuống tới đây rồi thì không đi nữa.

Con ngỗng nọ đang bơi bơi trên mặt nước, cái dáng quẫy quẫy đạp đạp hai chân trông khá là oai vệ kiêu kỳ. Cho dù chỉ là một con ngỗng trắng to mập bình thường nhưng nó cũng có tánh có nết, cũng cao ngạo lắm, chẳng thua mấy con tiên hạc cạnh thành giếng kia chút nào.

Kiến Sầu cầm một cây gậy trúc nhỏ khua khua trước mặt con ngỗng trắng, chọc nó ngoắc ngoắc cái cần cổ dài ngoẵng rướn mổ theo cây gậy. Cảnh tượng… thật đúng là bình thản tự tại vô cùng ! 

Phù Đạo sơn nhân tới nơi, thấy người và ngỗng thế kia thì đâm ra lạ lẫm, không biết có phải nãy giờ mình cả nghĩ rồi hay không.

Lão tới bên cạnh nhìn nhìn nàng, đằng hắng mấy tiếng : “E hèm, Kiến Sầu cái con bé này, con không sao chứ ?”

Thầy sao khi không lại hỏi câu gì kỳ vậy ?

Kiến Sầu khựng tay, ngạc nhiên ngoái nhìn Phù Đạo sơn nhân.

Thật ra trông lão vẫn gàn dở như vậy, vẫn lôi thôi xuề xòa như vậy nhưng ánh mắt nhìn nàng thì vừa quan tâm trìu mến nhưng cũng vừa lại có vẻ như lo lo sợ sợ thế nào.

– À này… Nhai Sơn chúng ta đó mà, có thằng Khúc sư đệ con là xấu tánh thôi, bụng dạ cũng tệ lậu lắm. Ai cũng nói nó tha hóa, nói nó là thằng khùng chuyên môn bắt nạt đàn bà con nít…

– …

Kiến Sầu nhếch miệng bặm môi nhìn thẳng vào mắt Phù Đạo sơn nhân mà chẳng biết nào thế nào : “Thầy à… con người Khúc sư đệ tốt lắm mà…”

– Tốt… cái con khỉ thì có !

Mẹ kiếp, sao nó không giống như mình tưởng vậy cà ?

Phù Đạo sơn nhân vốn lo cho Kiến Sầu nhưng nào dè nàng thế mà lại đi bênh cái thằng Khúc Chính Phong chết tiệt kia !

Không lẽ mình an ủi nó uổng công rồi sao ta ?

Con nhỏ này hóa ra cũng là đứa điên điên lập dị hả ?!

Thấy mặt mày Phù Đạo sơn nhân như sắp sửa chưng hửng tới nơi, Kiến Sầu nghĩ ngợi một chút mới nhận ra mình vừa rồi ăn nói có hơi hàm hồ. Thì phải rồi…

Dù sao nàng cũng vừa bị người ta đánh cho một trận không tiếc tay thế mà giờ lại đứng trên lập trường của hắn nói đỡ cho hắn thì đúng là có vẻ hơi bất bình thường thật. Vỡ lẽ ra rồi, nàng bèn suy nghĩ một lúc rồi sửa miệng đáp : “Con nghĩ kỹ thì thấy trong chuyện này thầy sai trước, sau đó đâm ra con lãnh đủ.”

– Hả ?

Phù Đạo sơn nhân chớp chớp mắt. Thấy Kiến Sầu chăm chú nhìn mình, lão liền lật đật tránh đi, ngó trời ngó đất…

– Thực ra thì… ừm thì… cho con làm đại sư tỷ đúng là tại thầy bốc đồng nổi hứng nhất thời, ai ngờ lại xảy ra cớ sự như vầy chứ… Nói sao ta, à mà thực ra cũng tại Khúc sư đệ con nhỏ mọn quá. Nhưng con làm đại sư tỷ, con có thể trị nó mà đúng không ? Thực ra cũng khó cho nó, làm đại sư huynh bao nhiêu năm nên điên mất rồi, con không thấy tội nghiệp sao ? Nếu bắt nó làm nữa thì chắc là xong đời luôn… Đồ nhi, con thực ra là đang cứu vớt người ta đó !

– Cứu người…

Lý sự gì mà lạc đề xa lắc xa lơ thế này ?

Với lại…

Hình như còn hơi bay mùi ngụy biện nữa.

Kiến Sầu không khỏi ôm đầu hỏi : “Nói như thầy thì nếu con trở thành đại sư tỷ thực sự… tương lai có phải cũng sẽ…”

– Cũng sẽ khác người, nhưng không có điên điên như Khúc sư đệ con đâu.

Phù Đạo sơn nhân phẩy phẩy tay, làm như đó chỉ là chuyện nhỏ. Lão cười hà hà : “Thực ra, nghĩ cho kỹ thì làm đại sư tỷ cũng thích mà, đúng không ? Chờ sau này thực lực mạnh lên, con muốn đánh ai cứ đánh thoải mái, giống như cách Khúc sư đệ con đối xử đệ tử mới nhập môn cũng được, đánh người không cần phải lý do lý trấu gì hết !”

– …

Nghĩ kỹ lại thì hình như cũng khoái khoái.

Có điều nó khó ở chỗ là…

Biết mình với Khúc Chính Phong chênh lệch thế nào, nàng lắc lắc đầu đáp : “Phải cố gắng tu luyện thôi.”

– …

Phù Đạo sơn nhân nghe mà muốn đập chết nàng cho rồi.

– Con không nghĩ ra được cái gì khác hay hơn sao ?! Không thấy cái thằng Khúc sư đệ đó quá đáng hả ? Không muốn đập chết nó hả ?

Uổng công lão thương đồ nhi bị hà hiếp bắt nạt mới dần cho cái thằng Khúc Chính Phong chết tiệt đó một trận nhừ tử, rốt cục nó chỉ nói được một câu “phải ráng tu luyện” là sao ? 

Cố gắng khỉ gì !

Nói năng hệt như sư môn hay răn dạy vậy !

Kiến Sầu đang tiện tay khua khua gậy trúc, chọc cho con ngỗng trắng bơi bơi một vòng trên mặt nước, nghe Phù Đạo sơn nhân nói vậy, ánh mắt rốt cục cũng có phần khác đi. Nàng nhẹ nhàng ngoái đầu lại, bình thản đáp :

– Con thấy răng* Khúc sư đệ đẹp lắm !

– Hử ?

Phù Đạo sơn nhân chớp chớp mắt nhìn nàng, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Khuôn mặt sáng lên nụ cười hiền lành dịu dàng khôn tả, Kiến Sầu lại tiếp : “Bởi vậy, con thực chỉ muốn cái bộ nhá đó rụng hết, cho hắn bò lăn bò càng kiếm chơi…”

* Ở đây tác giả chơi chữ cụm thành ngữ “Mãn địa hoa nha”, đồng thời nó cũng chính là tên chương luôn, có nghĩa là “tìm răng đầy đất”. Đến nỗi phải tìm răng dưới đất tức là người đó bị đánh một trận nhừ tử, cả người bầm dập, không có chỗ nào lành lặn. Giống như trong tiếng Việt mình nói “tát/đánh/vả… cho không còn cái răng ăn cháo” cũng là cách nói quá, không nhất thiết phải đúng y nghĩa đen như Kiến Sầu dùng trong ngữ cảnh trên.

Hai con mắt nàng tít lên cười, cong cong như hai mảnh trăng non, nhìn chẳng thấy đâu thù ghét hay tức giận, thực vẫn luôn là Kiến Sầu “đại sư tỷ” cực kỳ dễ thương hòa đồng của ngày mới nhập môn !

Phù Đạo sơn nhân nghe xong thì thiếu điều hết hồn hết vía. Lão sững người nhìn Kiến Sầu trân trân hồi lâu mà chẳng nói tiếng nào.

Kiến Sầu liệng cây gậy trúc đi, từ sau khi rời đỉnh Hoàn Sáo hạ xuống đây, tâm trạng đến bây giờ mới bắt đầu bình tĩnh trở lại. Nàng quay lại nhìn Phù Đạo sơn nhân, rồi cúi người lạy thầy :

– Sư phụ có phương pháp gì luyện thể tốt không ?

– Phù !

Hả ?!

Phù Đạo sơn nhân trợn trừng mắt. Từ sau cái câu cho “Khúc Chính Phong bò lăn bò càng kiếm răng một trận” kia, lão vốn vẫn còn chưa tỉnh hồn lại được thì đã phải nghe thêm hai tiếng “luyện thể” nữa !

Phù Đạo không khỏi ngoáy ngoáy tai hỏi : “Con nói lại lần nữa cho thầy nghe coi ?!”

Luyện thể á ?

Mẹ kiếp, nữ tu mà lại đi hỏi câu này sao ?!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *