– Hắc hắc…
Tây Môn Lục nhìn Kiến Sầu chằm chằm rồi lại tai quái cười :
– Lấy nhân của ngươi ăn quả của ngươi. Có nhân có quả, có quả có nhân… Kết nhân của chúng, ăn quả của chúng…
Một trái hạnh xanh bất chợt bỗng hiện ra trong lòng bàn tay Tây Môn Lục, các đường nét họa tiết tím tím yêu dị cũng bắt đầu giần giật trồi sụt theo thớ cơ trên mặt, trông hệt như vật sống.
Tây Môn Lục há miệng cắn một miếng : Chua, chát nhưng lại rất giòn !
Trước mặt gã là Kiến Sầu đang ngã sóng sượt trên đất, hai mắt hơi khép nhưng quỷ phủ thì từ đầu đến cuối vẫn luôn xiết chặt trong tay.
⚛ ⚛ ⚛
Phía đông bắc
Liễu Không ôm bình bát, bốc hạnh xanh bỏ vào miệng ăn từng trái một mà cảm thấy chua chua chát chát đầy mồm, nước mắt nước mũi giàn giụa. Cảnh tượng phải nói là tội nghiệp thảm thương khôn tả…
Tây Môn Lục nghệt ra nhìn Liễu Không một hồi thật lâu rồi vỗ đùi cười ha hả.
Trong chiếc bình bát trước mặt vị tăng trẻ vẫn còn già nửa hạnh xanh, chẳng biết ăn tới bao giờ cho hết. Cái khổ đầy trong khoang miệng tựa hồ như muốn thấm đến tận cùng tâm can.
Liễu Không vẫn luôn thầm niệm trong lòng : Ngã phật từ bi, ngã phật từ bi, ngã phật từ bi…
Ủa ?
Liễu Không giật mình. Thầy vốn đã bốc một trái hạnh xanh lên, định bỏ vào miệng thì nào ngờ cúi xuống nhìn lại mới hay trái hạnh ấy đã biến đâu mất tự bao giờ, trong tay phải hiện tại tự nhiên lại có một sợi dây thừng xoắn giữa các kẽ ngón tay !
Vừa đúng ngay lúc này, Liễu Không chợt cảm thấy có lực trì kéo rất nặng từ cuối hai cánh tay truyền lên.
Liễu Không ngoái đầu lại nhìn thì giật nảy mình.
Phía dưới là một nữ tử đã hôn mê bất tỉnh treo người lủng lẳng trên một dây thừng thả xuống vách núi, mà thầy thì đang trì kéo sợi dây thừng nọ để giữ người khỏi rớt, tay kia gồng lên cuồn cuộn gân xanh, bám chặt vào một mỏm đá nhô ra. Sức nặng của cơ thể Liễu Không và thậm chí là của cả nữ tử nọ nữa đều hoàn toàn dồn vào cánh tay đang bấu víu vào vách đá này !
Gió lạnh căm căm từ dưới vực thẳm thổi thốc lên, khiến nữ tử bên dưới cứ lắc qua lắc lại mãi, Liễu Không cũng phải đung đưa chao đảo theo.
– Phật tổ ơi, chỗ này là chỗ nào vậy ? Mau, mau tới cứu… cứu tiểu tăng đi ! Phật tổ ơi…
Thực vạn vạn lần chẳng ngờ mình lại lạc vào một nơi như thế này, Liễu Không hốt hoảng la to, kêu cứu tứ bề.
Rừng núi mênh mông chập trùng.
Giọng của Liễu Không đập vào muôn vàn vách đá rồi dội lại liên miên không ngừng.
Mấy tiếng “Phật tổ ơi, phật tổ ơi, phật tổ ơi” cứ thế âm âm vang vọng khắp trời đất…
⚛ ⚛ ⚛
Phía chính bắc
– Lách cách, lách cách, cách cách…
Tiếng hạt bàn tính va vào nhau lia lịa một tràng dài.
Tiễn Khuyết ôm chiếc bàn tính vàng khẩy hạt cực mau, nhanh đến nỗi chỉ thấy tàn ảnh hết đường này tới đường kia trên dưới đan xen như chớp. Trên toàn bàn tính, hào quang liên tục kéo sợi vàng rực, sợi nào sợi nấy đều vướng vít uốn quanh các kẽ ngón tay máy động thoăn thoắt không thôi.
– Lên năm, ba thước ba phân sáu… chỗ này !
Cách cách cách !
Chiếc bàn tính vàng rốt cục rồi cũng bặt tiếng !
Tiễn Khuyết nhìn ra một chỗ trên mặt băng rồi đi thẳng tới, cắm một thanh đoản kiếm vào đó.
Việc vừa xong thì hạt trên bàn tính lại lia lịa va nhau, tiếng lanh ca lanh canh vang lên một tràng dài…
Đoản kiếm cứ thế cắm hết điểm này tới điểm khác trên mặt băng theo một cách kỳ lạ nào đó, nhìn lại thì vừa khéo quây quanh một cây hạnh bên dưới.
Bàn tính gạt tới gạt lui thoăn thoắt, đoản kiếm cũng theo đó bay ra từng cây một, cắm xuống mặt băng. Đến khi Tiễn Khuyết gạt đến viên tính vàng cuối cùng thì ánh sáng từ dưới đáy mắt rốt cục cũng bừng lên hừng hực !
Đúng là ở chỗ này rồi !
Tiễn Khuyết lấy ra thanh đoản kiếm cuối cùng cầm trong tay. Gã vân vân vê vê đầu xương cằm, nghịch nghịch thanh kiếm một hồi rồi thình lình phóng vù đi !
Thanh kiếm nọ lập tức cắm phập xuống mặt băng !
Kiếm vừa cắm xuống thì Tây Môn Lục cũng cười xùy một cái. Chỉ vậy thôi mà tưởng qua ải được hả ?
Thế nhưng tiếng động phát ra ngay sau đó liền khiến cái mặt đang dương dương tự đắc của gã phải đờ ra như hóa đá ――
– Ầm !
Tiếng nổ vang trời !
Khi thanh kiếm đó cắm xuống vị trí mà Tiễn Khuyết đã dày công tính toán từ trước thì toàn bộ kiếm vây quanh cây hạnh liền lập tức bật lên hào quang ! Ánh sáng của chúng giao hòa làm bùng nên một nguồn khí tức cực kỳ khủng khiếp !
Ngay chính lúc ánh kiếm vừa lấp lánh sáng lên thì mặt băng cũng đồng thời rùng rùng rung chuyển !
Trong tích tắc kiếm trận đáng sợ đó bùng nổ, Tiễn Khuyết đã bay lên cao cao giữa lưng chừng không tự đời nào. Gã giơ chiếc bàn tính vàng lên che ngang mặt giống như sợ bị thứ gì văng tới, ảnh hưởng đến mình.
Sóng linh lực cuồng bạo khôn tả bùng lên, đùng đùng đập văng ra tứ phía ――
Ào !
Nó thổi vù qua Tây Môn Lục.
Bộ quần áo xanh biếc như ngọc của gã tức thời liền rách te tua, chớp mắt đã thành vải vụn tơi tả, móc lủng là lủng lẳng trên người. Duy chỉ có cái nón gấm màu lục tuy nghiêng nghiêng lệch lệch là vậy nhưng lại vẫn trụ vững trên đầu.
Rắc rắc… rắc rắc…
Băng phía dưới rung chuyển liên hồi, rồi từ chính giữa tâm kiếm trận ban nãy nứt toác ra thành một cái khe lớn, kéo theo hằng hà sa số đường rạn khác lan khắp xung quanh.
“Rắc” một tiếng lớn, vùng băng bị các thanh kiếm nhỏ vây quanh đồng loạt sụp xuống !
Cây hạnh đã tàn hoa, cành lá nho nhỏ trái xanh rốt cục cũng hiện ra trước mắt Tiễn Khuyết.
– Thành công rồi ! Ha ha !
Tiễn Khuyết cười to. Gã phi thân đáp xuống, bứt ngay một trái hạnh đầu cành cầm trong tay rồi gần như đắc ý nhìn Tây Môn Lục bị mình hành cho một trận đến nỗi te tua thảm hại như hiện giờ.
– Ôi chao, sao mà sơ ý quá, hình như làm vạ lây tới ngài luôn rồi. Ngại quá, ngại quá, xin thông cảm cho…
Tây Môn Lục đờ đẫn đỡ đỡ cái nón xanh đội trên đầu nhìn Tiễn Khuyết.
Thanh đoản kiếm phóng ra ban nãy đã ngốn mất cả đống linh thạch của Tiễn Khuyết, giờ gã ôm chiếc bàn tính vàng trong tay mà vẫn còn xót ruột tiếc của không thôi, nhưng đến khi nghĩ tới băng đằng ngọc thấm ở cuối ải thì lại cảm thấy ――
Đáng lắm !
Mình chắc là không chậm lắm đâu, chỉ cần lấy được băng đằng ngọc thấm thì trả giá bao nhiêu cũng có lời.
Nghĩ vậy, Tiễn Khuyết vui như mở cờ trong bụng, chỉ nhấp nhổm mong sao phóng vọt đi luôn tức thì.
Gã nhìn trái hạnh xanh trong tay rồi đưa lên miệng cắn một cái chẳng chút ngần ngừ !
Băng cứng là cái thá gì chứ ?
Có trí thì mạnh thôi !
Phá băng sao lại ỷ nắm đấm được ? Mỗ đây đầu óc thông minh có thừa !
Cắn một miếng vào miệng xong Tiễn Khuyết cứ tưởng vậy là qua ải rồi, nào ngờ chỉ thấy trước mắt tối sầm.
Trong chớp mắt đó, gã bỗng thấy lạnh toát cả người !
Chết bà, chưa gì đã ăn mất tiêu ! Sập bẫy mẹ nó rồi !
⚛ ⚛ ⚛
Phía tây bắc
Tần Nhược Hư rã rời kiệt quệ nằm sấp trên mặt băng, bàn tay ngón nào ngón nấy đều đẫm máu, đến móng cũng bật cả ra, trông kinh khủng cực kỳ. Đối với một người phàm từ cô đảo nhân gian tới như hắn, Sát Hồng tiểu giới rõ đúng là chẳng chừa cho một chút vận may nào.
Chứ không thì lý nào lại vậy…
Lý nào lại vậy !
Làm sao một tên hòa thượng chết toi lại niệm bậy niệm bạ một câu là có thể lấy được hạnh xanh qua ải còn mình thì xôi hỏng bỏng không ?
Phật tổ…
Phật tổ à…
Tại sao ngài phù hộ đệ tử của ngài mà chẳng phù hộ thế nhân ?
– Phật tổ linh thiêng… Xin ngài hãy ban một trái hạnh cho con đi…
Tiếng hắn khản đặc âm âm vang trên mặt băng.
Phía trước dường như có đôi chân ai đó đông cứng trên mặt băng, chẳng nhúc nhích lấy một mảy.
Tây Môn Lục cười hề hề, tựa hồ như nghe chuyện tiếu lâm.
⚛ ⚛ ⚛
Phía chính tây
Băng nguyên xung quanh bỗng chợt biến đâu mất tăm tích. Địa lao quen thuộc lại xuất hiện trước mắt Trương Thang.
Trong góc tối nọ có bày xếp đủ mọi loại dụng cụ tra tấn. Tất cả đều là đồ y dùng rất thuận tay, thậm chí còn lỗi thời cũ kỹ vô cùng.
Xem ra, chỗ này giống như phòng giam lúc y còn ở Đại Hạ mà trong đó dĩ nhiên chính y là người phụ trách thẩm vấn phạm nhân.
Nhưng Trương Thang cũng nhận thức được rất rõ rằng nó chỉ giống mà thôi.
Giống chứ không phải là thật.
Đại lao dưới quyền cai quản của y, hình ngục dưới quyền sinh sát của y, bên trong đều không bao giờ vắng bóng người, thậm chí đến cả một tên ngục tốt cũng chẳng có như thế này. Bất cứ lúc nào y tới cũng luôn có sai dịch đi theo để cho mấy kẻ phạm tội đó ăn dao với chịu ủi bàn ủi nóng. Mà ở đây thì lại trống hươ trống hoác chẳng thấy ma nào nên bởi vậy Trương Thang rất điềm tĩnh thản nhiên.
Cực hình.
Đề tài về nó với đủ kiểu đủ dạng tra tấn kỳ lạ độc đáo là chuyện mà Trương Thang rất thích tìm tòi nghiên cứu.
Y lững thững đi từ bậc thềm trước cửa ngục xuống. Nền sàn ẩm thấp bên dưới đã được quét dọn sạch bong, giống y như quy tắc của y. Dù đại lao là một nơi chỉ rặt bóng tối u ám và tuyệt vọng thì y cũng không thích giầy của mình bị lấm lem chút nào.
Dĩ nhiên có rất nhiều lúc y buộc phải chịu dơ tay mình.
Đế giày quan màu trắng của Trương Thang dẫm lên nền đất tối đen.
Đột nhiên bước chân của y chậm lại rồi dừng hẳn. Dưới đất, máu đỏ sậm không biết từ đâu đang đổ dòng, chảy chầm chậm tới.
Ánh mắt y lần ngược theo dòng chảy, dịch lên phía trước.
Trương Thang nhìn thấy trên bức tường ngay trước mặt y không xa có treo một người, xương bả vai hai bên đều bị xiên vào móc câu sắc nhọn, máu từ trên ngực tong tỏng chảy xuống không ngừng. Dưới đất thì trơ trọi một trái tim.
Đây là cực hình khoét tim.
– Tên quan đao bút gian ác… trả mạng lại đây…
Tiếng rền rĩ thều thào, nghe mà muốn sởn tóc gáy lạnh sống lưng.
Một người phụ nữ mặc áo tù trắng bết máu, đầu tóc rũ rượi, cổ mang gông, chân bị cùm hai hàng dây xích dài, đang khập khiễng lê từng bước một đi về phía bên này.
Trương Thang hơi nhướng mày nhìn ra, thu trọn mọi chuyện vào tầm mắt.
Dụng cụ tra tấn đã bày thành một dãy ngay trước mặt y.
Trương Thang lại thong thả cất bước đi tiếp. Phía trước có một chảo dầu đang sôi sùng sục, kế bên dựng một cái muôi to bằng đồng để tiện khuấy đảo.
Y tiến lại, cầm cái muôi lên nhìn nhìn rồi hốt nhiên tự nói một mình :
– Dầu đủ nóng rồi. Bây giờ nếu bỏ một cây ngân châm vào, bắt đi mò thì chắc là tuyệt hảo…
Theo thói quen, y lại bắt đầu ngẫm nghĩ, tưởng tượng ra khổ hình mới mẻ, độc đáo hơn.
Nữ tử mặc áo trắng nọ vẫn máy móc đờ đẫn bước lại gần Trương Thang đang đứng bên cạnh chảo dầu.
Tuy nhiên y lại đưa mắt nhìn thị, nói :
– Rập mưu với tình lang độc chết chồng mình. Tổng cộng tất cả hai tội : một là mưu sát giết người, hai là gian dâm, hồng hạnh xuất tường. Chiếu luật : Tử hình.
Câu phán quyết thản nhiên như không của y vừa dứt thì nữ tử nọ vốn còn đang ở trạng thái thê thảm đáng sợ là vậy thế mà thoắt cái đột nhiên bỗng đổi khác hoàn toàn. Thị nổi điên, há miệng rít lên chói tai rồi đùng đùng định nhảy xổ tới người Trương Thang !
Việc kể thì chậm nhưng xảy ra lại cực nhanh, chớp mắt đã thấy Trương Thang nhanh tay hất chảo dầu tới trước !
Ào !
Nguyên cả chảo dầu sôi liền tạt bay ra ngoài !
– A a a a a ――
Nữ tử áo trắng nọ rú lên thảm thiết nhưng hai tay hai chân đều đã bị gông cùm, lại thêm dầu sôi tạt vào nên chớp mắt toàn thân liền chảy máu ròng ròng ! Tiếp ngay sau đó là một tràng “Xèo xèo” rợn người. Nữ tử nọ vậy mà lại như bị tan chảy trong dầu, cả người hóa luôn thành một làn khói xanh bồng bềnh, chớp mắt đã tiêu tán mất.
Trên mặt đất chỉ còn lại hơi nóng hầm hập với dầu quanh quánh màu máu đen đen…
Trương Thang hơi hạ mắt nhìn xuống, luồn mỗi tay vào ống tay áo bên kia rồi khoanh lại trước ngực, thong thả bỏ đi.
Nơi này có hằng hà sa số dụng cụ tra tấn; đồng thời lại cũng có hằng hà sa số người đã chết hay còn được gọi là ――
Ác quỷ.
Tuy nhiên…
Mỗi khi Trương Thang gặp con nào thì cũng đều đứng lại. Tội ác mà nó phạm phải lúc còn sống dù nhỏ hay lớn đều bị y liệt kê vạch ra rõ ràng từng chuyện một. Có lúc chỉ là một việc khá cỏn con nhưng nó cũng phải chịu tra tấn đau đớn cực kỳ.
– Xèo…
Y thong thả giơ bàn ủi đỏ rực lên ấn vào ngực của một con ác quỷ trước mặt !
Màu lửa hừng hực rợn người ấy xuyên thấu qua thân nó.
Khuôn mặt điềm nhiên của y bắt sáng ánh lên tàn nhẫn mà thanh nhã.
Đường dài dằng dặc, dụng cụ tra tấn dọc theo hằng hà sa số, tựa hồ như vô tận.
Đường dài dằng dặc, người đã chết cũng muôn ngàn muôn vạn, tất cả đều là sát nghiệt y từng gây ra…
Thế nhưng dưới mắt y, ai cũng đáng chết như nhau. Cho dù làm quỷ cũng không một con nào trong số đó có thể có tư cách chạy tới trước mặt y đòi báo thù nổi.
Bởi vậy, Trương Thang ――
Ở cõi dương giết người, ở cõi âm thì giết quỷ !
Tiếng quỷ gào hết lần này đến lần khác lại vang rền, liên miên không dứt.
Chỉ có Trương Thang là vẫn vậy, cứ thế mà ung dung đi xa, xa mãi.
Vạch chàm thanh liên linh hỏa lưu lại trên mi tâm cũng càng lúc càng đậm lên theo con đường y đi.
Cuối cùng, sau khi xử quyết cả nhà họ Tạ ngũ mã phanh thây vì phạm thượng làm loạn, Trương Thang liền thấy bậc thềm chín cấp hiện ra trước mặt. Hai cánh cửa lớn cũng ở ngay đó.
Y thong thả bước từng bước tới, thần sắc uy nghiêm bình thản.
– Két !
Trương Thang đẩy nhẹ hai cánh cửa ra.
Ánh sáng trắng lóa phía sau lại đập vào mắt y.
Trương Thang mở to mắt nhìn, trước mặt vẫn là thế giới trắng xóa những băng là băng ban nãy, miệng còn đọng lại chút dư vị chua chua chát chát chưa tan…
Tây Môn Lục ngoái đầu lại nhìn mà gần như sửng sốt, ánh mắt như muốn lọc xem con người y bản chất thế nào.
– Nhân là giết… quả cũng là giết. Đúng là lạ… Ải này ngươi thắng rồi.
Tuy không hiểu ý Tây Môn Lục muốn nói gì nhưng Trương Thang cũng chẳng nhiều lời hỏi lại.
Mặt hồ phẳng lặng do bị đốm lửa ban nãy thiêu chảy giờ đã đông cứng trở lại. Trương Thang khẽ gật gật đầu rồi lững thững bước thẳng về phía trước.
Trên đĩa đá, vạch sáng đỏ phía chính tây rốt cục cũng thoát khỏi khốn cảnh bị vây loay hoay một chỗ ở bên trong, bây giờ đã trở thành vạch đầu tiên tới đích trước hết.
Chẳng mấy chốc Trương Thang đã tới tận chân vách núi, vừa ngước mắt dõi nhìn thì một cái chén ngọc óng ánh liền tự nhiên bay đến tay.
Y tiếp lấy, uống một hơi cạn sạch.
Tây Môn Lục đứng phía sau tư lự nhìn trân trân bóng lưng Trương Thang. Gã đưa tay miết miết cằm tựa hồ như đang nghĩ tới chuyện gì đó thế nhưng thình lình lại giật mình cúi đầu nhìn xuống lồng ngực…
Bóng cây quỷ phủ trong suốt đã chợt cắm thẳng vào ngực gã rồi !
⚛ ⚛ ⚛
Phía chính nam
Kể ra cũng lạ, chiếc cần câu của Mạnh Tây Châu vừa vung lên một cái thì móc vàng gắn ở đầu liền bay bổng trên không, lia thành một cung tròn lớn thật lớn, nhưng ngay khi va xuống mặt băng mênh mông thì tự nhiên lại nhẹ nhàng như chẳng gặp trở ngại gì. Móc câu thoắt cái xuyên qua tầng băng, móc đúng vào một trái hạnh xanh trên cành !
Vụt !
Trái hạnh rốt cục liền bị ngoặc lấy !
Mạnh Tây Châu vội giựt cần, khéo léo hất cái móc lên để trái hạnh xanh văng khỏi mặt băng !
Không chút chần chờ, hắn nhảy lên bắt lấy ngay rồi tức khắc há miệng cắn ăn liền trước mặt Tây Môn Lục !
Nhưng vậy mà chính vào tích tắc đó ――
Mặt mũi người trước mặt hắn thoắt cái lại trở nên khác thường.
Tây Môn Lục với chiếc nón xanh ngộ nghĩnh đội trên đầu giờ đang đờ đẫn cúi xuống nhìn cái lỗ toác hoác trước ngực mình…
Vậy tức là…
⚛ ⚛ ⚛
Phía đông nam
Một thanh kiếm hốt nhiên bỗng đâm xuyên qua ngực Cố Thanh Mi. Ả kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước mặt mình, nhất thời khó mà thấy rõ được khuôn mặt hắn trong chiều ngược sáng.
Rốt cục, vẻ mặt hắn thế nào ?
Hắn đang mỉm cười hay vô tình thờ ơ đó ?
Tại sao…
Cố Thanh Mi thật chẳng tài nào hiểu nổi.
Tại sao hắn phải làm như vậy ?
Tiếng ả nghèn nghẹn khản đặc :
– Tạ sư huynh…
– Đời này ta phụ nàng. Nếu có kiếp sau, nàng cứ tìm ta mà lấy mạng.
Giọng hắn lãnh đạm giống như con người hắn vậy, một chút tình cảm cũng chẳng có, thậm chí nghe ra còn có vẻ máy móc cứng nhắc vô cùng.
Kiếp sau cái gì ?
Cố Thanh Mi lòng đau như cắt.
Tu sĩ bình thường ở Thập Cửu Châu làm gì có kiếp sau chứ ?
Từ sau trận chiến ở Cực Vực cách đây sáu trăm năm về trước, khi chim chín đầu bỏ mạng ở cửa quỷ và Mật Tông tây vực quyết định chuyển lên đầu nguồn sông Cửu Đầu thì tu sĩ Thập Cửu Châu đã mất quyền nhập luân hồi rồi.
Cố Thanh Mi thẫn thờ nhìn hắn :
– Tại sao…
Tạ Bất Thần nhìn Cố Thanh Mi đăm đăm nhưng cái nhìn đó dường như lại dành cho một người nào khác vậy.
Y chậm rãi rút kiếm ra, máu từ bên trên chảy nhiễu xuống đất.
Thanh kiếm này Cố Thanh Mi thấy rất quen mắt. Hình như nó chính là vật Tạ Bất Thần vẫn treo trên tường thì phải.
Kiếm càng rút thì máu từ trong người Cố Thanh Mi càng chảy ra nhiều, đồng thời cũng phủ đỏ từng tấc họa tiết sắc sảo trên bề mặt lưỡi kiếm. Trong khoảnh khắc đó, Cố Thanh Mi trông thấy rất rõ : Bên trên nó có khắc ba chữ triện đơn sơ, dường như là do chính tay Tạ Bất Thần làm ――
Thất phân phách.
Cây kiếm này gọi là Thất phân phách.
Cảnh vật trước mắt Cố Thanh Mi dần dần biến đen.
Nhưng nhoáng cái, mọi thứ đều sáng trở lại.
Cố Thanh Mi chớp chớp mắt, cơn đau khủng khiếp trong người ban nãy dường như chỉ là một giấc mộng thoáng qua.
Ả bần thần ngẩn người lâu thật lâu, sau giơ tay lên sờ mới hay gò má vậy mà lại ươn ướt nước mắt ――
Tây Môn Lục ở ngay phía trước ngoẹo đầu cười nhìn ả.
Vừa rồi là ảo ảnh sao ?
Ngay khi vừa định thần lại, Cố Thanh Mi liền nổi cơn thịnh nộ. Thẹn quá hóa giận, mất luôn cả lý trí, ả đùng đùng vung kiếm xả thẳng vào người Tây Môn Lục.
Tây Môn Lục cười hắc hắc. Gã tuyệt chẳng hề coi đòn đánh của ả ra gì mà giơ luôn hai tay lên định đỡ ――
Nào ngờ lồng ngực gã thoắt cái đã toác hoác thành một lỗ to tướng…
Tây Môn Lục kinh ngạc cúi đầu nhìn.
Đường kiếm của Cố Thanh Mi chém tới thật nhưng lại không thể nào trúng người Tây Môn Lục được, bởi chính ngay vào thời đó khắc đó, gã vậy mà đã tan thành bóng mờ !
⚛ ⚛ ⚛
Phía chính đông
Tây Môn Lục khẽ “Ồ” lên một tiếng, nhìn Kiến Sầu đang nằm ngã trên băng.
Thân người nàng bây giờ vậy mà lại tự nhiên tự nâng lên dần dần, lơ lửng trên không !
Thế giới trong trí nàng vẫn là một trời mênh mông mù mịt như vậy !
Nước sông đang ập tới trước mặt kia tựa như cả một dòng ngân hà từ chín tầng trời lật mình đổ xuống !
Đường quỷ phủ nàng vung ra đó thật kinh thiên động địa !
Bóng rìu dữ tợn bạo ngược ngập trời vừa phóng ra, mọi ác quỷ quanh đó đều như run bần bật…
Tiếng nước ầm ầm thoắt cái đã tới sát.
Đường quỷ phủ hung hãn đó thế nhưng đã nhắm xuống dòng chảy xả cho một nhát thành hai nửa !
Tuy nhiên…
Nước lại chẳng có hình dạng cụ thể !
Sau khi bị quỷ phủ chém xuống, dòng chảy khổng lồ tuy bị tách làm hai nhưng lại giống như vật sống, vùng vẫy giẫy giụa quỷ dị cực kỳ, sau đó lại nhập lại làm một như cũ ! Quỷ phủ tựa như một hòn đảo lẻ loi trơ trọi ngay giữa trùng trùng nước đổ, cho dù có thể phân đôi dòng nhưng chỉ được nhất thời chứ không vĩnh viễn lâu dài nổi !
Ầm ! Hai dòng hợp lại, dội tiếng rung chuyển cả trời đất !
Kiến Sầu cầm quỷ phủ đứng ngay phía trước con sông đang cuồn cuộn lao tới !
Nàng hoàn toàn không thể tránh kịp !
Quỷ phủ chớp mắt đã bị cơn sóng cả điên cuồng chôn vùi.
Ý thức của Kiến Sầu tức thì thoát bay khỏi người…
Nàng giống như đang bồng bềnh phiêu tán giữa lưng chừng không ngay trên con sông lớn đang băng băng chảy xiết, mắt phóng nhìn xuống thì thấy được toàn cảnh chiến trường đẫm máu của tu sĩ bên dưới !
Kẻ cầm quỷ phủ đó hoàn toàn không phải nàng.
Đó là một người khôi ngô vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn trông chẳng khác gì võ thần thời thượng cổ, cây rìu to lớn vẫn còn đang ở thế vung lên chém ra ! Trong tích tắc ngọn sóng khổng lồ đập tới, viên châu hai màu đen trắng khảm trên sống rìu bị chấn văng ra, rớt xuống nước mất tăm mất dạng. Mà bóng người cao lớn đó rốt cục rồi cũng bị con sông hung hãn nhấn chìm…
Dòng sông từ trên trời đổ xuống ấy tràn ra khắp nơi, ngập cả chiến trường…
Ác quỷ đắm mình bên trong đều tựa như được tiếp thêm năng lượng. Tất cả đều ngửa mặt lên trời khoái trá rít gào !
Trong khi đó tu sĩ bị sóng nước xô tới thì chẳng khác gì như bị cạo xương lóc da…
Nước sông ập đến đâu sự sống liền tiêu tan tới đó. Máu thịt trên người mọi tu sĩ thảy đều tựa như rữa nát trong con nước này. Đến khi nó tràn qua hoang nguyên rồi thì chỉ còn lại đàn đàn lớp lớp xương trắng từng bộ một im lìm cứng còng đứng trơ trong nước.
Trận chiến khốc liệt đó rốt cục đã kết thúc như vậy.
Có rất ít tu sĩ thoát chết. Tít trên vách núi đã chẳng còn thấy ai, trước mặt thì bập bềnh trôi nổi được mấy xác người…
Trong không trung, ánh mắt Kiến Sầu cuối cùng cũng dõi nhìn về phía đầu nguồn dòng chảy.
Con sông ấy đang băng băng chảy trên hoang nguyên, bên bờ sừng sững một tấm bia khổng lồ trơ gan cùng tuế nguyệt.
―― Hoàng Tuyền !
Giữa dòng nước chảy cuồn cuộn, chiếc rìu bị khuyết mất viên châu sang sáng hào quang. Nó rời khỏi tay bộ xương trắng nọ rồi bay vụt lên trên sóng nước đục ngầu nhắm thoát vào bầu trời âm u trên cao !
Chiếc rìu ấy bức phá trùng trùng lớp lớp chướng ngại, xuyên thẳng qua cấm địa nhung nhúc quỷ dữ gào thét rồi nhập vào xanh thẳm tầng không. Sau khi thoát khỏi bóng tối, nó bay từ đông sang tây, lướt qua không biết bao nhiêu là núi non rừng rậm chập trùng, đến chừng vượt dòng Cửu Đầu đang ầm ầm cuộn sóng xong thì tới được một vùng đất nằm gần một nhánh phụ của sông chính.
Thung lũng có núi non bao quanh đã ở ngay phía trước.
Ánh sáng của quỷ phủ phát ra chẳng mạnh gì mấy, nhưng khi nó tới gần thì thung lũng bỗng nhiên bùng nổ hào quang chói lọi rồi ầm ầm tách đôi ! Cột trụ to lớn đâm thẳng lên cao để lộ ra tòa điện đá !
Quỷ phủ chẳng giảm tốc độ, cứ thế đâm luôn vào trong !
Sóng đâu hốt nhiên nổi lên, gờn gợn tỏa tròn.
Băng tuyết mênh mông một miền rốt cục cũng hiện ra trước mắt !
Kho pháp khí Nhai Sơn !
Đến đây thì quỷ phủ đã dường như đã cạn hết năng lượng. Sau khi phóng vào thế giới băng tuyết bên trong, nó đâm nhào xuống dưới, cắm thẳng vào tầng tầng băng lạnh vĩnh cửu, ngủ vùi ở đó sáu trăm năm ròng.
Mãi cho đến khi…
Có một đệ tử Nhai Sơn hồn phách khuyết thiếu đến nơi, khiến vật cũng tàn phế là nó phải ―― tỉnh giấc.
Kiến Sầu bỗng chợt mở choàng mắt !
Quỷ phủ cầm trong tay truyền cho nàng cảm giác thân thuộc ấm áp.
Nàng hơi thả lỏng năm đầu ngón tay rồi lại xiết chặt lại.
Cơ thể đang bồng bềnh lơ lửng giữa lưng chừng không dần dần dựng thẳng dậy.
Phóng mắt mà trông, xa kia có một ngọn núi cao, trông tựa như cột đá trụ trời.
Thế nhưng đập vào mắt Kiến Sầu thì chỉ có một vài cảnh tượng hư ảo mà thôi…
Thứ mà nàng nhìn thấy dường như là cửa ải hoa thốn tàn hồng này, đồng thời lại dường như là chiến trường thê thảm bi hùng mà mình mới vừa được chứng kiến ban nãy !
Ô…ô…n…g !
Từ quỷ phủ hốt nhiên bỗng truyền đến nàng một nguồn tâm ý tương liên cực kỳ mạnh mẽ.
Đó là lòng quật cường !
Là khát vọng sinh tồn !
Kiến Sầu từ từ giơ quỷ phủ lên, tuy độ nâng rất chậm nhưng bên trong lại cuồn cuộn một nguồn năng lượng lớn đến kinh hồn khiếp đảm con người ta !
Đôi đồng tử trong mắt Tây Môn Lục ở phía trước vụt co lại. Tựa như có linh cảm, gã bất giác xoay phắt người lại định chạy ngay !
Nhưng ――
Trễ quá rồi !
Ngay khi Tây Môn Lục quay người đi, chỉ vừa chạy được mới có ba thước thì quỷ phủ đã từ sau lưng ầm ầm phóng tới, chém xuyên nguyên người. Nguồn lực hung hãn của nó chớp mắt đã đánh nát toàn bộ linh khí trong cơ thể gã, khiến chúng không sao có thể tụ lại được nữa…
Vô lý… Không thể nào…
Ở cửa ải hoa thốn tàn hồng này, gã vốn là kẻ vô địch mà !
Nhưng…
Cái thân xanh lục của gã rốt cục cũng dần tiêu tan vào hư vô.
Thứ duy nhất Tây Môn Lục thấy được trong chớp mắt cuối cùng là Kiến Sầu tự nhiên bỗng xuất hiện ở tít phía trước. Sau khi vung đường rìu kia ra xong, nàng ta tựa hồ như thuấn di mà đi, thoắt cái đã thấy tới ngay vách núi.
Một ý nghĩ thình lình chợt lóe lên trong óc gã : Hóa ra, ở ải này, lão tổ đã thiết lập trước rồi. Nếu ai giết được mình thì toàn bộ phần thưởng sẽ thuộc về người đó…
Mình vậy mà…
Chết rồi đây sao ?
Ý thức cuối cùng của gã đó rốt cục cũng tiêu tan.
Đất trời mênh mông, yên bình tĩnh lặng.
Kiến Sầu tựa hồ như tuyệt không hề biết chính mình đã gây ra chuyện gì, hoặc cũng có thể là nàng chẳng buồn để tâm tới, chỉ ngẩng đầu nhìn lên hai chén băng đằng ngọc thấm.
Cửa ải này đã kết thúc rồi.
Hay có khi đây chỉ mới là mở đầu mà thôi.