Y là ai ?
Người mặc quan phục, uy nghiêm lẫm liệt đằng đằng.
Tay áo dài rộng rũ xuống nên thần thái toát ra lại càng thêm sâu sắc thâm trầm.
Mi mục tuấn tú, mắt nhìn lãnh đạm, mục quang nặng tính quan sát săm soi khôn tả, tinh tường sắc bén như dao, khiến con người ta như phải đối mặt trước một quyền lực ngút trời mà mình thì chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Đích xác là cao cao tại thượng.
Kiến Sầu ở nhà họ Tạ nhiều năm nên đã từng thấy cái “quan uy” này trên người một số quan viên hay lui tới. Tất cả đều mang hơi “quan” rất nặng, giống giống như kẻ trước mặt nhưng đồng thời y cũng lại rất khác họ. Khác ở chỗ cực thanh, cực lạnh. Vừa thoáng liếc mắt nhìn qua, nàng đã có thể nhận định được ngay : Trong thế giới phàm tục, đây là người rất khó kết giao.
Nhưng…
Thập Cửu Châu mà cũng có tu sĩ kỳ quặc như vậy sao ?
Kiến Sầu kiêng kỵ nhíu mày, nhất thời không nói tiếng nào.
Trong lúc nàng nhìn chằm chằm người nọ thì người nọ cũng nhìn chằm chằm lại nàng.
Thời gian Trương Thang làm quan chẳng ngắn ngủi gì, tánh y quá công chính vô tư, quá chuyên quyền độc đoán, với lại cũng cực kiệm lời ít nói nên kết giao trong triều không mấy tốt, nhưng cho dù là vậy thì từ trước tới giờ đều chưa hề có người nào dám phủ nhận địa vị hiện tại của y.
Ai gặp y mà không trưng cái bộ dạng cung kính ra, trịnh trọng chào một tiếng “Trương đình úy” chứ ?
Con người y chỉ hơi cực đoan cứng nhắc một chút chứ công bằng mà xét thì khả năng nhìn mặt đoán ý lại thuộc dạng bậc thầy, bởi án to án nhỏ trong triều đều do một tay y xử lý, phạm nhân bị tống ngục tra tấn không tới một ngàn người thì chí ít cũng phải được tám trăm. Bây giờ thấy ánh mắt Kiến Sầu săm soi nhìn mình như vậy, tự tâm Trương Thang cũng có suy đoán riêng.
Luật chơi ra sao y hiểu. Nhưng…
Nữ tử trước mặt lại khiến y cảm thấy nguy hiểm vô cùng : Áo trắng lất phất bay bay theo gió, chân thì đạp trên cây rìu to đến quá cỡ thợ mộc đứng giữa lưng chừng không.
Trong mắt Trương Thang, họa tiết vạn quỷ trên thân rìu trông nanh ác cực kỳ. Thế nhưng lúc xông ải “Hoa thốn tàn hồng, y đã từng thấy qua ác quỷ rồi nên giờ nhìn lại thì cũng thấy chẳng có gì đáng phải hãi hùng khiếp vía, trái lại còn đâm ra rất thích nó nữa là.
Tuy nhiên…
Người mà đứng trên rìu được, đã vậy cây rìu lại còn biết bay thế này ―― Hai hiện tượng đó gộp lại khiến Trương Thang ít nhiều gì cũng phải kinh ngạc. Có lẽ nữ tử trước mặt y đây chính là “tu sĩ” mà mấy người nọ đã từng nói tới trong lúc tán gẫu.
Trong số tất cả những người từng lên tiếng thì chỉ có mỗi một người là nữ tử thôi. Nhờ có trí nhớ cực tốt nên y vẫn chưa hề quên : Cô ta tự xưng mình chính là Cố Thanh Mi, tu sĩ Côn Ngô. Còn cái vị tiền bối ở phía chính đông chưa hề mở miệng bao giờ nọ thì chắc hẳn phải là nam tử vạm vỡ cường tráng.
Bởi vậy, người trước mặt rất có thể là Cố Thanh Mi.
Tuy nhiên…
Trực giác xử án nhiều năm lại nói cho y biết : Chuyện này không đơn giản như vậy.
Khuôn mặt của Kiến Sầu rất tầm thường, trông không có gì đặc biệt. Nếu để ý quan sát thì sẽ thấy nàng gần như chẳng có trang điểm gì, bởi vậy nên mi mục mới có vẻ tẻ nhạt, khó mà gây ấn tượng được cho ai. Nhưng nhìn kỹ lại lần nữa thì sẽ nhận ra đầu mày cuối mắt của nàng có nét thanh nhã khó tả. Đuôi mắt còn hơi hơi xếch lên, mang lại một cái thần khá duyên dáng dễ thương. Nhưng dù sao thì cũng chỉ sương sương chừng đó, coi như có chút gọi là vậy thôi.
Trương Thang nhìn mãi nhìn mãi khuôn mặt nàng, đầu mày dần dần nhíu chặt lại, đáy mắt cũng bắt đầu mờ mờ dậy lên sát khí.
Lạ thật…
Khuôn mặt của nữ tu này không hiểu sao lại khiến y cảm thấy quen quen khó tả như vậy cà ?
Tuy nghi hoặc nhưng Trương Thang không hỏi ra miệng. Những lúc như thế này, bất cứ một câu hỏi nào cũng có thể tạo cơ hội cho người ta lợi dụng. Tuy nhiên người trước mặt là tu sĩ còn mình thì chẳng qua chỉ là phàm nhân mà thôi.
Kiến Sầu cũng không lên tiếng, tự tâm kiêng kỵ nặng nề. Trừ nàng ra thì trong sáu người bọn họ, đầu tiên phải kể đến Cố Thanh Mi. Dĩ nhiên kẻ trước mắt không phải là ả rồi. Kế nữa có một nhà sư nhưng y lại không phải sư. Người thứ ba thì là một hán tử tánh nết cởi mở xởi lởi song đem so với y cũng chẳng hợp. Tiếp theo, người thứ tư là người phàm đi đường tiên mười ba đảo tới, nhưng đã khát cầu tiên đạo như vậy thì làm sao có nổi bảy phần bình tĩnh điềm đạm như y ? Người thứ năm là một nam tu có vẻ rất keo kiệt, hình như là thương nhân nhưng miệng mồm thì lách cha lách chách đến nỗi đắc tội Cố Thanh Mi, trong khi đó người trước mặt lại cực kỳ thâm trầm nên trông cũng chẳng giống nốt.
Vậy giờ chỉ còn lại có mỗi một người : Đó chính là kẻ ở phía chính tây, từng có lần tự xưng là “bổn quan”, suốt cả hành trình lúc nào cũng đi rất chậm nhưng lạ ở chỗ lại tiến rất đều và ổn định.
Kiến Sầu đã từng thử đoán thân phận của y bởi vì so với người ở phía tây bắc thì vận tốc của cả hai đều gần gần như nhau. Nhưng sau đó, y lại vượt ải quá nhanh, thậm chí còn tới trước cả nàng nên nàng mới không dám chắc về phán xét của mình.
Có điều hiện tại, bộ quan phục nàng thấy trước mắt rất khớp với hai tiếng “Bổn quan”. Cái vị ở phía “chính tây” này cũng bí ẩn cực kỳ, nàng thực chẳng biết mình hên hay xui mà lại đụng phải y.
Trương Thang đứng trên một chiếc lá sen to, còn Kiến Sầu thì giữ người giữa lưng chừng không. Bọn họ mắt đối mắt, săm soi quan sát nhau nhưng không ai nói tiếng nào.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Chỉ có Diệp Phiên Phiên là nghiêng nghiêng dựa người trên một chiếc lá sen to, vừa ngồi vừa thích thú đưa mắt ngó nghiêng chung quanh. Chẳng biết ả thấy được, nghe được cái gì mà bật cười khanh khách.
Giọng cười kỳ lạ của Diệp Phiên Phiên khiến Kiến Sầu không khỏi để tâm chú ý tới một chút.
Nếu ả có thể nhìn thấy được, vậy thì phải có điều rất thú vị hoặc có ai gây ra chuyện gì đó rất tức cười. Nhưng chính bản thân nàng lại thấy im ru, vả lại trên đĩa đá cũng chẳng có động tĩnh gì. Nói cách khác, tình trạng như vậy tức có nghĩa là…
– Nhìn không được, nghe không được đó mà !
Diệp Phiên Phiên lên tiếng nhắc Kiến Sầu, thái độ thân thiện lạ thường, cánh tay trắng nõn nghiêng nghiêng đỡ lấy đầu, để mặc cho làn tóc mây xanh sẫm sắc lá cứ thế mềm mại đổ xuống như thác bên rìa chiếc lá sen. Ả lơ đãng đưa mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, mục quang đình lại một hồi thật lâu ở chỗ có Kiến Sầu với Trương Thang.
– A, coi bộ ai chơi cũng vui quá ta !
Chơi vui ư ?
Kiến Sầu cau mày.
Nếu đúng theo luật…
Một khi đã bắt đầu so tài rồi thì đĩa đá sẽ mất tính năng truyền âm ngay. Vậy ――
Kiến Sầu hốt nhiên bỗng chợt quay cần cổ nghe cái rắc, tựa như khởi động chút chút trước lúc tấn công rồi mỉm cười với Trương Thang. Y nhìn nàng mà đồng tử trong mắt lập tức vụt co lại.
Kiến Sầu giơ tay ra. Quỷ phủ ở dưới chân liền bay vọt lên, nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.
Cảm giác máu thịt tương thông với nó lại ập về.
Y thân phận thế nào gần như đã rõ rành rành mà mình thì chẳng người nào biết cả. Vậy y có là ai đi nữa cũng đâu quan trọng gì.
Bây giờ, điều nàng cần phải làm là đánh bại y sao cho mau nhất, để giành được quyền vào cái khu xanh biếc vạn khoảnh này !
Vì vậy, ngay trong chớp mắt đó, Kiến Sầu liền vung quỷ phủ bổ tới chẳng chút chần chờ !
Đường rìu chém vào hư không !
Tàn ảnh ba đạo vun vút phóng đi, chớp mắt đã tới ngay trước mặt Trương Thang !
– Hắc hắc… nữ tu này đúng là tàn nhẫn quá mà…
Diệp Phiên Phiên lắc đầu cảm thán, dáng vẻ tựa như tội nghiệp cho ai đó cực kỳ.
Cái miệng ả bô bô vậy thôi chứ giọng điệu nghe ra lại cười cợt khoái trá như xem trò vui chứ nào có nổi chút gì là quan tâm.
⚛ ⚛ ⚛
Ở một góc nọ
Cố Thanh Mi dõi mắt nhìn nam tử đứng đối diện với mình ở phía trước. Ả cau mày rồi liền cầm kiếm lên định vung ngay tới. Nhưng nghe Diệp Phiên Phiên thốt ra câu vừa rồi, ả không khỏi khựng tay, nghiêng đầu nhìn lại ――
Cố Thanh Mi cứ nghĩ Diệp Phiên Phiên đang nói mình.
Tàn nhẫn á ?
Như vầy mà tàn nhẫn cái gì ?
Biết mình đánh không lại ả yêu nữ lẳng lơ kia, Cố Thanh Mi bèn quay phắt đầu lại, nhìn ra người đối diện.
Tiễn Khuyết lúc này đang cảm thấy thực đúng là bị tám đời tổ tông nhà mình bỏ rơi. Phải xui tới cỡ nào mới dính chấu vậy nè ! Ngàn cầu vạn khấn cho đã, chỉ sợ đụng đầu Cố Thanh Mi hay cái vị ở phía chính đông. Ai ngờ, sợ cái gì thì gặp mẹ cái đó, giờ trúng tiệt Cố Thanh Mi mất rồi !
Vừa gặp con nhỏ ó đâm xui xẻo này, Tiễn Khuyết liền thấy vận mạng lắt léo trêu ngươi mà á khẩu, đến nỗi một câu cũng không nói được nên lời. Nhưng Cố Thanh Mi vừa định xả mình một kiếm thì tự nhiên Diệp Phiên Phiên lại nói chỗ này nói chuyện người khác không nghe được là sao ?
Nếu đã vậy…
Đôi con ngươi Tiễn Khuyết đảo lia đảo lịa một vòng, sau liền hạ quyết định : Cứ thế mà làm !
Ngay lập tức, ánh mắt gã bỗng chợt bừng lên sáng ngời, làm như ta đây chính nhân quân tử đầy mình.
Chiếc bàn tính vàng Tiễn Khuyết vốn đã cất đi rồi. Gã đã lên tinh thần, bất cứ lúc nào cũng có thể móc ngay ra pháp khí khác có sức đánh mạnh hơn. Giờ thì vừa lắc tay một cái, đồ từ trong túi càn khôn liền lập tức tung ra !
Trường mâu vàng chóe lăm lăm trong tay !
Cố Thanh Mi vừa thấy thì khinh khỉnh cười gằn.
Tiễn Khuyết há miệng cười ha hả, giọng cũng thoắt cái đổi ngay, lập tức biến thành oang oang hồn hậu, sung mãn vô cùng :
– A, đây chắc là Cố cô nương Côn Ngô phải không ? Lúc trước trao đổi qua đĩa đá thực không tiện cho lắm, tại hạ Mạnh Tây Châu, xin mời cô nương chỉ giáo !
Mẹ bà nó !
Con nhỏ mắc dịch này mà biết mình là người chọc quê nó lúc trước thì cái mạng mình tiêu đời !
Bởi vậy, giữ mạng cái đã, thể diện mặt mũi gì đó cũng kệ chó nó đi !
Giờ thì gã chẳng mong qua ải, chỉ cầu thoát chết là tốt rồi !
Tiễn Khuyết không có sức đâu mà lấy cứng chọi cứng với đệ tử ruột của Côn Ngô. Gã xiết chặt trường mâu trong tay, bề ngoài làm bộ oai phong hùng hổ nhập trận nhưng trong bụng thì đã ti bỉ lên kế hoạch tính trước một trăm lẻ tám tư thế nhận thua.
⚛ ⚛ ⚛
Ở một góc khác
Mạnh Tây Châu hoàn toàn chẳng biết hình tượng nam nhi chí khí đầu đội trời chân đạp đất của mình đã bị mưu ma chước quỷ của người ta bôi cho đen thui tự đời nào. Lúc này, đầu óc hắn chỉ biết có mỗi nam tử đang đứng phía trước không xa.
Đó là một người đàn ông tầm thường, thần sắc ủ rũ chán chường, dáng dấp bề ngoài trông cũng được nhưng khuôn mặt thì lại không giấu được nét dày dạn gió sương. Hắn lúc này đã sức cùng lực kiệt, hai con mắt nhìn Mạnh Tây Châu rụt rụt rè rè một cách kỳ lạ.
– Ta… ta… ta…
Tần Nhược Hư vừa mở miệng thì Mạnh Tây Châu đã biết ngay là ai. Hắn nhíu tít mày, vạn lần chẳng ngờ nổi thế mà lại trúng phải kẻ này, người hắn từng hứa sẽ tương trợ.
Mạnh Tây Châu trước giờ vẫn luôn cho rằng mình là kẻ rộng rãi, thiệt tình thiệt dạ…
Nhưng điều đó chỉ đúng cho tới bây giờ thôi.
Hắn nhìn Tần Nhược Hư hỏi :
– Có phải Tần Nhược Hư, Tần huynh đó không ? Thôi, hay là huynh nhận thua đi ha.
Tần Nhược Hư gặp phải tu sĩ vốn đã biết mình chắc chắn lành ít dữ nhiều nhưng khi thấy Mạnh Tây Châu thì đầu óc tự nhiên lại trỗi lên một hy vọng lạ lùng !
Biết đâu…
Nhưng hai tiếng “biết đâu” vừa chớm âm vang trong đầu thì cái mộng tưởng đó đã bị Mạnh Tây Châu phang một cho câu tan tành.
Tần Nhược Hư sững người nhìn Mạnh Tây Châu ra chiều ngỡ ngàng, không sao tưởng tượng được nổi :
– Tại sao ? Huynh có từng nói sẽ giúp đỡ ta mà, đúng không ?
Tại sao ?
Mạnh Tây Châu bị hỏi thì thộn người ra, bấy giờ mới chợt thấy : Thôi, sau này chừa tiệt cái miệng tía lia như tép nhảy đi ! Phải học cách im lặng chín chắn như cái vị tiền bối phía chính tây mới được !
Có trầm tính mới ra dáng nam nhi chứ !
Bởi vậy…
Mạnh Tây Châu nghĩ thông vấn đề trên xong thì tự gật gật đầu với mình, rồi bước tới co cẳng đạp cho Tần Nhược Hư một phát chẳng chút chần chờ !
– Ngươi ――
Tần Nhược Hư chẳng kịp đề phòng, cả người lập tức liền bị đá bay đi !
– A…aaaa !
Hắn vốn đứng trên lá sen là vậy nhưng giờ thì trong nháy mắt đã biến thành một cái chấm đen ở tít đằng xa, bóng dáng cứ mỗi lúc một nhỏ dần rồi mất hút !
Mạnh Tây Châu khum tay che ngang trên đầu mày dõi mắt nhìn ra xa rồi cảm khái buông một câu :
– Vậy mới ra dáng nam nhi chứ !
Cứ nghe không lọt tai là giơ chân đá cái rụp ! Ta đây hung hãn có khác gì đại sư tỷ Nhai Sơn đâu !
Mạnh Tây Châu cứ mường tượng tới cảnh thiên hạ sẽ đồn đại về mình ra sao trong những ngày sắp tới mà trong bụng cảm thấy vinh quang tự hào, cái mặt cũng không khỏi mủm mỉm cười sung sướng ――
Quyết định vậy đi, từ rày về sau mình nhất định lúc nào cũng phải phong độ như thế mới được !
Diệp Phiên Phiên ánh mắt bỗng chốc trở nên lạ lùng.
Thật thú vị…
Trong bảy người này, đa số cũng thú vị quá chứ !
Ả nheo mắt cười, rồi lúng liếng đá làn thu ba tiêu hồn rã cốt sang Mạnh Tây Châu lúc này đã dứt so tài.
– Vòng loại kết thúc, Sát Hồng sẽ lại mở ra lần nữa, chư vị phải cẩn thận đó nha !
Tính toán đúng là thâm thật !
Có một người đứng bên cạnh Diệp Phiên Phiên. Tuy không nhìn thấy bất kỳ ai khác, nhưng từ đủ thứ lời ăn tiếng nói từ miệng ả phát ra, Liễu Không cũng có thể nghe hiểu được chút chút sự việc tiến triển như thế nào.
Đợt đấu giành quyền vào “Nhất bích khuynh thành” lần này có bảy người cả thảy. Trừ một người may mắn được miễn đánh thì sáu người còn lại sẽ phân thành ba cặp đấu với nhau. Nói cách khác, như vậy tức là cuối cùng sẽ có ba người bị loại khỏi cuộc chơi.
Tuy nhiên…
Trừ Diệp Phiên Phiên cái gì cũng rõ như lòng bàn tay thì chẳng ai biết được người nào sẽ lọt vào vòng trong !
Người đó có thể là kẻ rất mạnh, rất giỏi hoặc có khi chỉ là chó ngáp phải ruồi, may gặp vận đỏ mà thôi. Cũng có thể có trường hợp cường giả kỳ phùng địch thủ vật nhau rồi bị loại, để kẻ yếu tranh thủ thời cơ, chớp được quyền vào trong…
Sau vòng loại này, người trước đó từng bị thù ghét không chừng sẽ giả mạo danh tánh cũng nên.
Càng dấn thân sâu vào thì thế cục càng lúc càng trở nên lắt léo quỷ dị.
Ai mà biết được trong số này sẽ có người nào thông tuệ đến gần như yêu nghiệt hay không ?
Cũng may, cũng may…
Phật tổ phù hộ, chỉ còn lại một ải cuối cùng nữa thôi.
Liễu Không đưa tay lau mồ hôi lạnh trên đầu, nghĩ lại thấy mình may mắn không đánh với ai mà trong bụng bồi hồi xúc động khôn tả ――
Xem ra hành thiện nhiều đúng là được phước báu thật.
⚛ ⚛ ⚛
Vẫn ở một góc nọ
– Ầm !
Lửa tóe thành tia, bắn văng tứ bề !
Kiến Sầu hoàn toàn không ngờ vạch dọc trên mi tâm nam tử mặc quan phục này lại kỳ lạ như vậy. Nàng vung rìu xả xuống nhưng lại bị sóng khí dập dờn phát ra từ giữa đầu mày y cản lại !
Nhờ đã từng xài thanh liên linh hỏa rèn đúc xương cốt nên Kiến Sầu chẳng lạ gì khí tức của nó.
Thứ đó của y chính là thanh liên linh hỏa !
Thì cũng đúng thôi ! Ở ải “Loạn hồng phi hoa”, tổng cộng có tất cả ba người là lấy được nó : Nàng, Cố Thanh Mi, và vị tu sĩ ở phía chính tây này !
Lại thêm một điểm nữa rất khớp rồi !
Đến bây giờ Kiến Sầu đã có thể coi như xác định chắc chắn thân phận của y.
Nàng nhíu chặt đầu mày, trong lòng cảm thấy người trước mặt thật ra chẳng biết gì tới thuật pháp, thậm chí y còn chưa hề tu luyện bao giờ, chỉ nhờ có mỗi ngọn linh hỏa ở mi tâm mà có thể “đấu” với mình bằng bản năng mà thôi. Hay nói cho đúng thì ――
Y tự có khả năng phòng vệ.
Một kiểu phòng vệ hoàn toàn thụ động !
Đấu tay đôi như vậy chẳng có gì hứng thú, Kiến Sầu đánh mà rất chán.
Thấy đường rìu đầu tiên đã bị sóng khí cản lại, Kiến Sầu bỗng chợt phóng luôn nguyên cây rìu về phía nam tử nọ !
Quỷ phủ khổng lồ xé không vút đi, thanh thế hung tợn vô cùng !
Trương Thang tuy tỉnh táo nhưng lại chẳng tài hiểu nổi cái gọi là “đấu” tay đôi này. Đây không phải là thế giới hay chiến trường của y. Ngay từ lúc mới bắt đầu y đã hoàn toàn rơi vào thế yếu rồi.
Có điều…
Nhìn họa tiết trên cây rìu không biết sao y lại chẳng thấy sợ chút nào.
Đối mặt với cây rìu khổng lồ đang phóng tới, cảm giác có được chỉ là hơi nặng nề nghẹt thở một chút mà thôi.
Tuy nhiên mối nguy lớn hơn lại tuyệt không nằm ở cây rìu mà là ――
Ở trên chân của nữ tử đứng trước mặt y !
Kiến Sầu không thích cái kiểu đánh lấy thịt đè người như vậy.
Cho nên nàng mới muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Cơ thể “Nhân khí” tầng thứ ba của nàng đã luyện hoàn hảo nên thi triển ấn phiên thiên phải nói là thuận lợi vô cùng !
Vừa lia chân ra thì bóng chân to lớn liền lập tức lao vù đi !
Ầm !
Thanh liên linh hỏa khổng lồ nổ tung, chấn sóng lăn tăn tỏa rộng tứ phía. Hơn nữa, từ mi tâm Trương Thang lạ thay lại còn xòe ra thêm phiến phiến ánh sáng trông tựa như cánh sen xanh !
Tuy đã được bảo hộ như vậy rồi nhưng Trương Thang cũng khó mà có thể đỡ hết sức đánh của đạo ấn phiên thiên ! Chớp mắt, cả người đã phải lui mạnh ra sau !
Thanh liên linh hỏa từ vạch dọc trên mi tâm y rốt cục thoát bay lên không, trong tích tắc đã hút lực đánh của ấn phiên thiên theo cùng. Nhưng ngay lúc này, tự bản thân Trương Thang cũng đã bị đẩy tới rìa lá sen.
Ba bước, hai bước, rồi một bước !
Đến bước cuối cùng, vừa may mới kịp trụ vững người lại !
Trương Thang mặt mày lúc trắng lúc đỏ, máu huyết trong người tựa như cuộn lên cuộn xuống, đảo lộn không ngừng. Mặc dù vậy, y vẫn ráng chịu đựng, hai mắt sắc lạnh ngước lên nhìn thẳng vào mặt Kiến Sầu.
– Cô không phải là Cố Thanh Mi.
Y chẳng có chứng cứ gì, chỉ có trực giác nhạy bén kinh hồn mà thôi.
Khuôn mặt Kiến Sầu chẳng sáng nét cười.
Ngay lúc này đây, ánh mắt nàng như vậy lại càng khiến cảm giác quen quen kỳ lạ trong y mạnh thêm nữa.
Trước kia, ở nhà họ Tạ, Kiến Sầu đã từng gặp qua không biết bao nhiêu quan viên rồi nên rất thạo quy định về trang phục quan viên Đại Hạ. Người trước mặt nàng đích thị mang chức đình úy, mọi việc của hình ngục đều thuộc quyền xử lý của y.
Khuôn mặt của y nàng không có ấn tượng gì mấy, có chăng thì chỉ là đôi mắt như thế kia mà thôi. Nàng đã từng gặp y ở nhà họ Tạ tuy nhiên lại không mặt đối mặt trực diện như bây giờ !
Tiếng của Diệp Phiên Phiên từ một chiếc lá sen to rộng khác chợt vang lên :
– Ái chà, vòng đấu loại của các ngươi cũng kết thúc rồi. Vậy ―― ai thua ra ngoài.
Nói xong, ả liền nhẹ nhàng phất tay một cái.
Lá sen bắt gió đung đung đưa đưa.
Trương Thang đứng sát mép lá sen, ánh mắt nhìn Kiến Sầu vẫn thủy chung không rời.
Y điềm tĩnh nói chắc từng tiếng một :
– Bổn quan đã từng gặp cô !