– Bộ tưởng bám theo ta là lấy được cốt ngọc Đế Giang sao ? Mơ đi ! Trừ phi các ngươi nhanh hơn ta còn không thì đừng hòng !
Trên đĩa đá vọng ra giọng nói khinh miệt đến gần như thách thức của Cố Thanh Mi.
Kiến Sầu nghe xong liền cau mày.
Con chồn nhỏ ngồi trên vai nàng vẫn cứ thè lưỡi liếm tới liếm lui cái muôi không ngừng, làm như đang thưởng thức sơn hào hải vị gì đó vậy. Ngay khi nghe thấy câu nói kia của Cố Thanh Mi, nó vừa bận bịu liếm láp vừa lừ mắt trắng dã liếc ngang, rõ ra có chút khinh khỉnh coi thường.
Kiến Sầu để ý nhìn thấy cử chỉ của con chồn nhỏ thì không khỏi phì cười. Ngoảnh đầu nhìn lại, vạch sáng đại diện cho Cố Thanh Mi, sau khi khựng lại một hồi thật lâu thì rốt cục cũng thình lình phóng vọt đi tiếp.
Đúng như chính Cố Thanh Mi ả đã nói ――
Nhanh !
Tựa như bứt mình phóng hết sức vậy !
Lần chần lâu lắc, tới giờ mới hạ quyết định đó ư ?
Xem ra, dựa vào vận tốc cực nhanh của mình cộng với hiểu biết về ải thứ ba trong Sát Hồng tiểu giới, cho dù có thể xui xẻo bị người ta cướp mất cốt ngọc thì ả cũng phải ráng liều một phen. Nếu như chẳng ai nhanh bằng ả, vậy thì chẳng còn vấn đề gì nữa rồi.
Nhưng… có thực không có ai không ?
Kiến Sầu liền bấm thủ quyết. Đấu bàn lập tức bùng lên, hào quang tỏa sáng rực rỡ !
Ngón cái với ngón áp út tay trái nàng cong vào trong, chỉ cần chạm vào một cái thì linh lực cuồn cuộn từ cơ thể sẽ ào ào tuôn ra, nhập vào quỷ phủ ―― Tuy nhiên, ngay chính trong chớp mắt đó, Kiến Sầu lại cau mày.
Nàng bỗng chợt nghĩ tới một chuyện. Nếu mình là Cố Thanh Mi, tự thân phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy thì sẽ quyết định thế nào ? Đi hay không đi ?
Thần quang lấp lánh, đáy mắt tư lự thâm trầm.
Kiến Sầu cố hết sức nhớ lại lộ trình của Cố Thanh Mi trước đây thì nhận ra ban nãy mình hoàn toàn không có để ý tới, giờ thì chẳng tài nào xác định được hướng bay của ả hiện tại có lệch so với lúc trước hay không.
Sai một ly, đi ngàn dặm !
Không biết Cố Thanh Mi có dẫn bọn họ bay vòng vòng ở chỗ này không ta ?
Không, cho dù ả có dẫn bọn họ bay vòng vòng thì sao chứ ?
Nếu nàng đã không nhớ nổi lộ tuyến ban đầu vậy thì chỉ có nước đi theo Cố Thanh Mi thôi.
Đôi con ngươi linh lợi xoay xoay, tay trái của Kiến Sầu rốt cục cũng chập ngón tay cái và ngón áp út lại !
Ầm !
Linh lực cuồn cuộn lập tức liền từ các “kinh mạch” trong cơ thể nàng tuôn ra !
Quỷ phủ lại càng tăng tốc, xoáy mạnh hơn trước. Kiến Sầu cũng hóa thành một đạo hào quang vụt đuổi theo sau.
Gần như cùng lúc, nàng vừa xuất phát thì Liễu Không với một người nữa ở phía sau cũng đồng thời đổi hướng.
Lần này, Cố Thanh Mi vẫn lại dẫn đầu như trước, phía sau ba người nhất tề rượt theo !
Giống như ba con sói dí một con thỏ quá ha ?
Kiến Sầu bỗng chợt nghĩ đến cách ví von trên mà không khỏi cong môi cười.
Nàng nhìn xuống đĩa đá thì thấy các vạch sáng tiến đi rất mau.
Vận tốc của Cố Thanh Mi đúng thực rất nhanh. Biết đanh đá chanh chua cũng coi như cũng là một loại năng lực. Nàng cũng phải thừa nhận rằng ả cũng có tài mới nói được một câu như vừa rồi.
Đồng bằng với sông ngòi dưới chân họ miền nối miền, khoảng nối khoảng thay nhau lướt qua.
Dần dà, bọn họ đã rượt nhau đi rất xa.
Chỉ có tiếng xé gió ù ù cực lớn chứ trên đĩa đá, ai nấy đều im lặng, chẳng nói một lời.
Có lẽ bọn họ đều có suy nghĩ như nhau.
– Cạch !
– Cạch !
…
Vốn chỉ có tiếng gió mà thôi nhưng sau đó không lâu trên đĩa đá đột nhiên bỗng vọng ra tiếng gõ khe khẽ, giống như có người cầm đá đập nhẹ.
Tiếng động này rất kỳ quặc.
Kiến Sầu liếc mắt nhìn. Tiếng ồn đó chính là truyền từ phía Cố Thanh Mi tới.
Ả đang làm cái gì vậy ?
Kiến Sầu bỗng chợt nhíu chặt đầu mày.
Cố Thanh Mi vẫn còn đang băng băng phóng đi, vận tốc chẳng hề giảm bớt một chút xíu nào. Ả lại chẳng hề biết thứ tiếng động nho nhỏ đó đã dội truyền qua đĩa đá.
Lúc này, Cố Thanh Mi đang đạp phi kiếm dưới chân, cả người hệt như một vệt sao sa, nhắm phóng thẳng về một hướng mà chính ngay bản thân ả cũng không biết là đi đâu. Tay trái ả cầm trận bàn, trên có nhiều chỗ lõm dùng để ấn linh thạch vào trong. Tay phải thì đang cầm mấy viên linh thạch nhận xuống các điểm lõm trên trận bàn ở tay bên kia một cách chính xác, chẳng sai một mảy.
“Viên thứ bảy mươi chín, vị trí cung Khôn một trăm ba mươi tám; viên thứ tám mươi, vị trí cung Càn bốn mươi hai; viên thứ tám mươi mốt, vị trí cung Khôn số một*.”
Từ linh châu truyền tin vọng ra tiếng Tạ Bất Thần không nhanh không chậm, tựa hồ như trên đời này chẳng có gì có thể khiến y phải bấn loạn. Lấy câu “Núi sập nước mặt cũng chẳng biến sắc” mà hình dung thì con người y đại để là như vậy.
* Tạ Bất Thần chỉ Cố Thanh Mi xếp linh thạch theo bát quái. Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn là tên các quẻ chính trong bát quái, sắp xếp lên sẽ được một hình bát giác tám cạnh. Người ta ứng dụng bát quái trong nhiều lĩnh vực thiên văn, chiêm tinh, địa lý, phong thủy… Vật hay thấy nhất trong đời sống thường ngày có lẽ là cái gương bát quái, dùng để trừ tà treo ở trước cửa nhà.
Cố Thanh Mi hơi căng thẳng. Ả vừa tập trung lắng nghe vừa ấn linh thạch vào đúng chỗ.
Cạch !
Một viên.
Cạch !
Hai viên.
Cạch !
Ba viên.
Xong rồi !
Linh thạch tựa như ngọc trắng khảm trên trận bàn, nhìn chẳng khác gì muôn vàn sao trời lấp lánh thắp sáng ngân hà trên trời cao.
Tu sĩ bố trí trận pháp lúc đánh nhau thường sẽ mất rất nhiều thời gian. Bởi vậy, để nhanh gọn tiện lợi với hơn nữa để còn có thời gian nắm bắt tiên cơ lúc đối địch, có người đã chế ra mấy cái thứ trận bàn như thế này. Tu sĩ có thể sử dụng trận bàn đã được khắc trước bằng chất liệu đặc biệt rồi cứ thế mà sắp linh thạch lên, bày bố trận pháp. Đến lúc đánh nhau, cần đến thì quăng thẳng trận bàn ra. Nó sẽ lập tức bùng nổ, tung ra trận pháp đã được thiết kế kỹ lưỡng từ trước. Trong lúc chiến đấu, cách làm này có thể giúp tu sĩ phóng trận pháp cực nhanh, uy lực gây ra rất đáng gờm.
Tuy nhiên, vật liệu làm trận bàn rất hiếm. Cố Thanh Mi chỉ có hai khay trận bàn mà thôi. Cái ả hiện có bên trên vốn chỉ gắn vài trận pháp sơ sài nho nhỏ, không có công dụng gì lớn. Huống chi tu sĩ tinh thông trận pháp ở Thập Cửu Châu lại rất hiếm hoi. Đến ngay chính bản thân Cố Thanh Mi, cho dù đã theo chỉ dẫn của Tạ Bất Thần mà lắp tám mươi mốt viên linh thạch trung phẩm với một miếng lôi linh châu vào mắt trận thì ả cũng không tài nào nhận ra được cái khay trận pháp này có tác dụng ra sao, uy lực như thế nào.
Thế nhưng Cố Thanh Mi không hề để ý tới. Dù sao đi nữa Tạ sư huynh sẽ chẳng hại ả. Hiện giờ, huynh muội hai người bọn họ còn đang kề vai sát cánh chiến đấu bên nhau đây !
Khi nghĩ tới điểm này, Cố Thanh Mi cảm thấy rùng mình run rẩy không sao nói được nên lời, máu huyết toàn thân tựa hồ như sôi sục cuộn trào cũng chỉ bởi vì ý nghĩ ấy mà ra. Hơi thở của ả hơi có chút mất ổn định. Khi ả dõi mắt nhìn vào đĩa đá, mặt mày liền dần dần trông ra có vẻ đắc ý hẳn lên, không sao kiềm chế nổi.
Tạ Bất Thần là nhân tài số một trong giới tu sĩ từ kim đan trở xuống. Ở cái thế giới Sát Hồng nho nhỏ này, có ai hơn được sư huynh ả đâu. So với Tạ Bất Thần, với Côn Ngô, bọn kia chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến mà thôi !
Đám mạt hạng đó mà cũng dám tranh với mình ư ?
Cố Thanh Mi gắng kiềm nén cơn xúc động, bình tĩnh nói qua linh châu truyền tin :
– Sư huynh, xong rồi !
Trên đĩa đá, ba vạch sáng đuổi riết theo sau, vận tốc của Cố Thanh Mi cũng chẳng hề chậm lại lấy một chút.
Thế nhưng vạch sáng xanh lục chướng mắt nọ bỗng nhiên lại chợt bắt đầu giảm tốc độ. Cố Thanh Mi khinh miệt cười thành tiếng :
– Ủa, tưởng đâu ngon lắm mà ! Sao không rượt tiếp nữa đi ?
Bây giờ có sát bàn cũng vô dụng thôi.
Vào tới ải “Nhất bích khuynh thành” rồi thì phải có bản lãnh mới được !
Không mau bằng ta thì đi theo hít khói đằng sau đi !
Cố Thanh Mi đang định tăng tốc thêm một chút nữa nhưng lại chợt nghe tiếng của Tạ Bất Thần truyền qua linh châu :
– Bây giờ lộn trở lại đường cũ, tới chỗ có cốt ngọc Đế Giang !
Giọng y vẫn điềm tĩnh, vẫn thong thả như trước.
Nhưng nghe y nói xong, Cố Thanh Mi lại không tài nào hiểu nổi :
– Tại sao ? Hồi nãy chúng ta đã đổi đường một lần rồi mà ?
Lúc mới bắt đầu, Tạ Bất Thần đã bảo Cố Thanh Mi bay chệch đi một chút, bởi vậy nên lộ tuyến bay hiện giờ hoàn toàn không dẫn tới ngọn núi có cốt ngọc Đế Giang. Bây giờ sư huynh lại kêu ả đi về phía ngọn núi đó, vậy thì có khác gì dẫn bọn họ tới chứ ?
Cố Thanh Mi không khỏi khó hiểu, bèn mở miệng hỏi.
Chất giọng đều đều của Tạ Bất Thần vẫn từ linh châu truyền vào trí ả :
– Lần trước sư muội bay chệch đi, bọn họ không phát giác ra nên vẫn bám theo. Nếu giờ lại đổi hướng nữa, người bình thường sẽ nghĩ ngay rằng muội nhử người ta đi đường khác. Nếu toàn bộ không có ai đuổi theo, cứ tiếp tục bay tới trước thì muội sẽ thoát hiểm, lấy được cốt ngọc Đế Giang dễ như trở bàn tay.
Cố Thanh Mi ngây người. Đúng là như vậy !
Tạ Bất Thần lại nói tiếp :
– Nếu bọn họ vẫn tiếp tục đuổi theo, sư muội cứ đi được một đoạn thì dừng lại. Tuy nhìn không thấy người nhưng bọn họ biết muội dừng lại ở đâu, thế nào rồi cũng sẽ đoán rằng muội đã tới được chỗ có cốt ngọc. Đúng lúc đó, chỉ cần quăng trận bàn này ra là úp trọn một mẻ. Muội không đánh người ta được, người ta cũng không sao đánh muội được, thế nhưng muội lại có thể tác động lên Sát Hồng tiểu giới, khiến hậu quả gây ra sẽ trở thành thứ tấn công bọn họ. Mấy thứ khác nhiều khi chưa chắc đã có tác dụng nhưng trận pháp thì chắc chắn được. Đến lúc đó, muội cũng có thể lấy được cốt ngọc Đế Giang dễ như bỡn. Với lại… coi như bắn một đường tên báo lại cái thù lúc trước luôn.
– Sư huynh, huynh đúng là tuyệt vời !
Cố Thanh Mi không khỏi sáng mắt thích ý !
Từ trước tới giờ ả đã thấy chướng mắt vạch sáng xanh lắm rồi, cục tức cứ nằm ngáng trong ngực mãi không tiêu, chỉ có điều vì không sao có thể làm gì gây thương hại người ta được nên chỉ đành nín nhịn mà thôi. Bây giờ tuy ả không biết trận pháp của Tạ Bất Thần có tác dụng ra sao nhưng nếu sư huynh đã nói như vậy thì ả làm sao lại chẳng tin ?
Người cầm sát bàn kia ư ?
Từ đầu tới giờ hắn đã làm đảo lộn mọi kế hoạch của mình, sau đó trong suốt quá trình vượt ải lại phá bĩnh đủ thứ, có chịu nể mặt mình chút nào đâu, thậm chí đến tận bây giờ còn đuổi riết chẳng tha nữa là !
Từng chuyện, từng chuyện một đều khiến Cố Thanh Mi hận căm.
Từ nhỏ, ả đã vốn như hòn ngọc quý ở Côn Ngô, có bao giờ phải ngậm đắng nuốt cay như thế này đâu ?
Nghĩ tới chuyện sắp sửa được xả giận, Cố Thanh Mi hơi có chút sốt ruột nhấp nhổm không yên.
Y theo kế của Tạ Bất Thần, tuyệt không hề manh nha để lộ ý đồ từ trước, ả liền bất chợt đổi hướng chẳng chút chần chờ.
– Các ngươi muốn theo, vậy thì ta sẽ để các ngươi theo cho đã !
Ngay lúc đó, ba người đang theo phía sau ả thảy đều sững sờ.
Ban nãy, sau nghe thấy tiếng đập “Cạch cạch” kỳ lạ nọ, Kiến Sầu đã bất giác giảm bớt tốc độ. Nếu chỉ có một hai lần thì không nói làm gì, nhưng đằng này tiếng động đó lại vẫn cứ tiếp tục như vậy một hồi, lúc cao lúc thấp, có lúc hoàn toàn không nghe rõ được gì, chẳng biết có phải do trùng hợp ngẫu nhiên mà ra hay không.
Kiến Sầu đếm thử thì thấy có khoảng chừng năm ba chục tiếng gì đó.
Cố Thanh Mi đang làm gì vậy cà ?
Phải chăng có thứ gì đó bị bể ?
Hay đó chỉ là tiếng động quanh ả mà thôi ?
Nàng không sao đoán được.
Có điều Cố Thanh Mi đã phóng như điên như vậy mà lại còn làm chuyện khác nữa thì chắc là đang giở trò gì đây.
Đặt mình vào hoàn cảnh của ả, tất nhiên nàng sẽ không bao giờ cam tâm tình nguyện dẫn đường cho người khác để chịu nguy tứ bề, cho nên ít nhiều gì cũng phải nhử cho bọn họ bay vòng vòng một hồi, rồi vừa bay vừa nghĩ cách tiêu diệt hết cả đám, loại bỏ mầm họa, sau đó sẽ lại đi lấy cốt ngọc Đế Giang.
Giống giống như… người ta trừ đỉa vậy.
Kiến Sầu từng nghe các lão nông trong thôn gọi đỉa là mã hoàng. Chúng thường sống trong ruộng, hễ có dịp sẽ chui dưới da người, co rúc trốn trong mạch máu để hút máu người ta, xưa nay đều đáng sợ vô cùng. Cho nên cứ tới trước mùa làm đồng mỗi năm là trong thôn đều tổ chức diệt đỉa. Bọn họ nấu cháo huyết bỏ vào lồng trúc đan kín, tới đêm thì đem bỏ xuống ruộng. Huyết tanh bay mùi. Đỉa ngửi thấy sẽ kéo tới, chui vào lồng ăn. Ngày hôm sau, dân trong thôn đi thăm ruộng, nhấc lồng tre lên sẽ thấy bên trong nhung nhúc kín đặc đỉa. Bọn họ chẳng mấy chốc đã dồn lại thành đống rồi châm lửa, thiêu chết thứ dịch vật đó đi.
Kiến Sầu vẫn còn nhớ Tạ Bất Thần đang đọc một quyển binh pháp thì lần đầu tiên chứng kiến thấy được cảnh đó ở trong thôn, lửa đỏ đùng đùng in sâu tận đáy mắt.
Y cuộn quyển sách lại, chắp tay sau lưng đứng nhìn, đôi con ngươi bập bùng ánh lửa tranh tối tranh sáng, đoạn bảo :
– Theo binh pháp, cách này giống như đóng cửa bắt trộm. Nhưng mà… nếu gọi “Mời ngài vào rọ” thì nghe sẽ càng thanh nhã hơn.
Lúc ấy, Kiến Sầu sợ nhất là đỉa. Nàng nghe y so sánh như vậy, lại gọi là “Ngài” cái con vật xấu xí nhỏ nhỏ đen đen, lúc dài lúc ngắn, giác mút đầy mình đó thì dở khóc dở cười.
Cảnh tượng năm xưa thoáng vụt qua trong trí, Kiến Sầu cứ tưởng mình sẽ đau lòng muốn chết nhưng giờ đây quỷ phủ đang ngự dưới chân lại chẳng hề rung động mà vẫn đứng yên giữa lưng chừng không…
Nàng rất bình tĩnh, hơn nữa còn nghĩ qua rất nhanh.
Cố Thanh Mi tự nhiên đột ngột đổi hướng, động thái nhìn như hết chịu nổi bị đuổi riết theo sau lưng, giờ muốn nhử cho bọn họ bay lòng vòng một trận. Theo lẽ thường mà xét thì từ trước đến giờ ả đều nhắm thẳng đến chỗ cần tới. Đường lúc nãy là hướng đi đúng. Tuy nhiên không biết sao Kiến Sầu cứ nghĩ khi trước đứng lại, ả đã đổi hướng một lần rồi. Song nghĩ thì nghĩ vậy chứ nàng không sao kiểm chứng được.
Vậy bây giờ, giữa hướng đi lúc nãy với hướng Cố Thanh Mi vừa đổi, nàng nên chọn cái nào đây ?
Lần này đâm ra lại là Kiến Sầu phân vân lưỡng lự. Nàng nhíu mày hồi lâu, mãi mới quyết định xong. Quỷ phủ lại một lần nữa bay vút đi !
⚛ ⚛ ⚛
Về phần Mạnh Tây Châu, hắn lúc này cũng đang rối tinh rối mù.
Đi hướng nào bây giờ ?
Đầu óc Mạnh Tây Châu bắt đầu phán đoán, phân tích một tràng : Lộ tuyến Cố Thanh Mi bay lúc trước đâu có lệch đi hay thay đổi gì, có lẽ lúc đó ả vẫn còn chưa biết mình bị người ta truy tung cho nên mới nhắm thẳng mục tiêu mà bay vù vù như vậy. Cho nên hắn cứ theo đường đó thì thế nào cũng sẽ có cơ hội lấy được cốt ngọc Đế Giang.
Đôi tròng mắt đảo lia đảo lịa một hồi xong, Mạnh Tây Châu bèn nghĩ : Nam tử hán đại trượng phu, không theo thì không theo, cũng đâu phải chuyện gì nghiêm trọng.
Hào quang trên trường côn dưới chân Mạnh Tây Châu sáng chói hơn nữa còn quay quay rung rung không thôi. Hắn đang định bỏ Cố Thanh Mi, nhắm bay hướng cũ. Thế nhưng, đúng lúc đó, vạch sáng xanh lục trên đĩa đá lúc nãy vốn cũng chung đường bây giờ rút cục cũng có động tĩnh !
Vừa nhìn, Mạnh Tây Châu đã trợn mắt há hốc mồm !
Ủa, gì kỳ vậy trời ! Sao vị tiền bối kia lại không quyết định như mình vậy ta ?
Hắn thế mà lại đuổi theo Cố Thanh Mi ư ?
Thôi rồi, thôi rồi ! Chết rồi, chết rồi !
Bây giờ đi đâu đây ?
Vị tiền bối nọ nghĩ sao vậy không biết ?
Mạnh Tây Châu cái miệng tròn vo há hốc, lớn đến nỗi nguyên trái trứng gà cũng lọt được vào trong !
Trong lúc hắn còn đang giật mình sững sờ thì vạch sáng xanh nọ đã rượt vút đi xa, phía sau vẫn còn lại một vạch sáng đỏ khác đứng yên. Đây là vị thầy chùa Liễu Không trẻ tuổi đã từng lên tiếng nói chuyện lúc nãy. Hắn đoán chừng người này cũng đang bối rối, chẳng biết phải làm sao.
Vậy bây giờ nên theo tiền bối hay theo phán đoán của mình, đó mới là vấn đề !
Đầu óc Mạnh Tây Châu bỗng chợt lùi về cái cảnh máu me thê thảm lúc mình tay không dộng băng khi trước. Ngay lập tức, ánh mắt hắn liền rực lên một cách kỳ lạ : Tiền bối người ta khí phách như vậy, nam tử hán đại trượng phu như hắn lý gì lại không theo ?
Tiền bối !
Ta cũng tới đây !
Ý tưởng vừa thành, chẳng chút chần chờ, Mạnh Tây Châu liền đổi hướng ngay, chăm chăm vọt thẳng theo vạch sáng xanh với Cố Thanh Mi !
Ở tuốt phía sau rớt lại Liễu Không vẫn còn đứng thừ ra đó, chẳng nhúc nhích gì.
Lúc trước cả đám đều hè nhau đuổi theo Cố Thanh Mi. Liễu Không nghĩ thôi thì ai sao mình vậy, chắc hẳn sẽ không sai gì, bởi vậy mới bỏ ngọn núi hình dạng cực kỳ giống cái nồi kia mà theo người ta.
Nhưng bây giờ thấy hướng Cố Thanh Mi đang phóng tới ――
Ủa, chỗ đó là ngọn núi ban nãy mình đã từng tới rồi mà ?
Liễu Không bất giác liền nghĩ : Phật tổ nói “Quay đầu là bờ” quả nhiên không sai, xem ra phía bên kia mới đích thực là bờ.
Vậy mình cứ nhắm “bờ” đi là được.
Chân đạp bình bát, rồi vẫn theo nguyên tắc “Ai sao mình vậy” như cũ, Liễu Không cũng nhập vào đoàn người bay theo.
Ở mút đầu kia, Cố Thanh Mi nhìn lên đĩa đá, thấy bọn họ đồng lòng chọn cùng một hướng thì tức muốn chết !
Tại sao không ai bị gạt vậy ?
Đúng là đụng phải ma rồi !
Nhất là vạch sáng cuối cùng đi theo sau kia, đó chẳng phải là Liễu Không ư ?
Cố Thanh Mi tức giận mắng :
– Đồ lừa trọc chết tiệt, vậy mà ban nãy còn nói không giành cốt Đế Giang với ta, bô bô cái miệng giỏi lắm mà !
– A…
Liễu Không sững người một hồi.
Nghe thấy Cố Thanh Mi gọi mình là “Đồ lừa trọc”, thầy lại chẳng cáu kỉnh tức giận chút nào mà chỉ ôn tồn giải thích :
– A di đà phật, Cố thí chủ hiểu lầm rồi. Tiểu tăng tuyệt chẳng có tâm tranh đoạt cốt ngọc Đế Giang với thí chủ. Hơn nữa, pháp danh của tiểu tăng là “Liễu Không”, chứ không phải là “Lừa trọc” đâu ――
– Đồ lừa trọc chết tiệt chỉ giỏi bá láp bá xàm ! Bổn tiểu thư ta mà tin được ngươi chắc ?!
Còn khuya !
Cố Thanh Mi tuyệt chẳng tin lời Liễu Không. Cái miệng thầy cứ hô không không nhưng nhìn hành động thì rõ ràng đúng là cũng đuổi theo người ta như hai vạch sáng kia. Thầy chẳng qua chỉ làm bộ quân tử trang nghiêm đạo mạo mà thôi !
Muốn cướp cốt ngọc Đế Giang ư ?
Các ngươi ngon thì lại hết đây đi !
Mà thực ra Cố Thanh Mi cứ lo bọn họ bay thẳng theo đường ban nãy, làm ả vuột mất dịp báo thù.
Bây giờ thì…
Ả cúi đầu nhìn trận bàn trong tay rồi cười, truyền âm nói với Tạ Bất Thần :
– Toàn bộ đều đuổi theo, chẳng có ai mắc bẫy hết. Xem ra bọn họ không xứng với tấm lòng nhân hậu của Tạ sư huynh đâu.
– …
Tạ Bất Thần ở đầu bên kia trầm ngâm một hồi rồi bảo :
– Thực ra ta chỉ muốn bớt người tranh giành, đỡ cho sư muội khỏi phải rơi vào chỗ nguy hiểm mà thôi. Trận bàn đó là trận địa phược ta mới dựng được mấy ngày gần đây, nhằm lấy trận pháp để mượn sức đất ép người trong trận, uy lực rất lớn, lại khá là hung hiểm, dễ tạo sát nghiệp. Nhưng nếu bọn họ đã thông minh quá cỡ thợ mộc như vậy, chẳng chịu biết điều thì thôi tùy sư muội muốn làm gì thì làm.
Uy lực rất lớn ?
Dễ tạo sát nghiệp ?
Cố Thanh Mi nghe xong, hai mắt liền lập tức sáng rực.
Trên đĩa đá, ba vạch sáng đều nhất tề bay về phía ả.
Cách phía trước không xa đã là ngọn núi hình thù quái dị kia rồi !
Mà ở phía sau, cách ả không xa mấy…
Toàn bộ đều trống hươ trống hoác.
Cố Thanh Mi tuy không thấy ai nhưng lại biết ba người họ đều ở hết phía sau.
Tất cả chăm chăm thẳng tiến, chẳng hề có ý dừng lại.
Nếu ả đã thấy được ngọn núi trước mặt kia rồi thì những kẻ khác hẳn cũng phải thấy.
Ngay lúc đó, Cố Thanh Mi nhìn đĩa đá liền chợt cảm thấy vận tốc của ba vạch sáng cũng nhanh hơn nhiều ――
Ngọn núi này chính là chỗ có cốt ngọc Đế Giang.
Bọn họ chắc cũng đã đoán ra.
Cố Thanh Mi thong thả nhếch miệng cười khẩy. Ả chính là muốn để bọn họ thấy nó đấy !
Đấu với ta ư ?
Sao không ngó lại mình từ tông môn nào mà ra, sau lưng có ai chống lưng cho rồi hẵng đấu chứ !
Lúc thấy ngọn núi, Mạnh Tây Châu ở phía sau liền hiểu ra hết thảy. Hắn lập tức tăng tốc độ, định vọt lên.
Liễu Không đứng trên bình bát thì vốn ở gần ngọn núi hơn nhiều. Thầy nhìn lên đĩa đá thì thấy vạch sáng của mình chẳng mấy chốc nữa sẽ nhập lại cùng một chỗ với Mạnh Tây Châu. Mà vạch sáng xanh lục kia thì khéo sao cũng ở gần gần đó !
Đúng là cơ may ngàn năm một thưở !
Lỡ mất rồi là sẽ không còn dịp nào tốt như vậy nữa !
Ngay lúc đó, chẳng chút chần chờ, Cố Thanh Mi liền giơ trận bàn đã chuẩn bị sẵn ra, rồi từ cao cao giữa lưng chừng không quăng thẳng xuống !
Mời các ngài ――
Vào rọ !
Trận bàn bay ra cái vù, chớp mắt đã đập xuống một chỗ cách chân núi không xa !
Ầm !
Tiếng va đập rất lớn vừa dội lên thì trận bàn cũng nổ tung thành muôn vàn mảnh vụn.
Thế nhưng ngay trong tích tắc đó, trận pháp khắc bên trong lại từ trên mặt đất khuếch trương khủng khiếp, khiến linh khí trong toàn ải “Nhất bích khuynh thành” đều dồn về hết nơi này. Linh khí trong mạch đất cũng từ bốn hương tám hướng tụ lại, nhanh đến nỗi có thể thấy rõ luôn bằng mắt thường !
Địa phược trận nhoáng cái đã thành hình !
Mạnh Tây Châu ở cách đó gần nhất nên đâm ra đứng mũi chịu sào, cả người hốt nhiên bỗng như có ngàn ngàn vạn vạn cân đè xuống, không sao có thể ngự pháp khí bay trên không được nữa. Hắn lập tức rớt thẳng xuống, hệt như người phàm không chút tu vi !
Ầm !
Mạnh Tây Châu toàn thân nện rầm xuống đất, dù rằng cơ thể khá cường tráng nhưng cũng không khỏi phải hộc máu mồm mấy bận !
Hắn nằm sóng xoài, úp mặt dưới đất, cả người chẳng khác gì một miếng sắt bị đá nam châm cực mạnh hút chặt, hai tay cố chống đất để lấy thế nâng người dậy nhưng lại không sao làm nổi.
Địa phược* !
* Địa phược : địa là đất, phược là trói buộc. Bạn đọc tình trạng của Mạnh Tây Châu trên đây sẽ thấy tên trận pháp gần như nghĩa, nhưng đất ở đây dính hút thì đúng hơn chứ không trói, buộc được theo nghĩa đen.
Liễu Không ở cách đó không xa cũng chỉ trụ được một chút xíu nhưng chớp mắt sau đã lập tức rớt xuống ngay, bị sức nặng ngàn cân nọ ép đến nỗi phải thổ huyết mấy hơi, tăng y đẫm máu một mảng, mặt mũi phồng lên đỏ tía, thậm chí đến cả đầu ngón tay cũng chẳng nhúc nhích nổi !
Trận pháp đúng thực kinh khủng !
Sức ép cũng thực ghê hồn !
Lúc nó vận chuyển, nghe ong ong vù vù đáng sợ cực kỳ !
Quanh quanh lại còn có linh khí liên tục dồn về !
Có thể nói là đùng đùng như điên !
Linh khí dồn về càng nhiều thì sức ép của trận pháp cũng mỗi lúc một tăng !
– A a a a a ――
Mạnh Tây Châu chịu hết nổi liền thét lên. Cái thân vốn gượng chống lên được nửa chừng nhưng dường như lại bị vật nặng ngàn cân nữa đè thêm nên đành phải đập phịch xuống đất.
Rắc ! Rắc ! Rắc ! Rắc !
Xương cốt trong người hắn tựa hồ như đứt đoạn từng khúc !
Sức ép càng lúc càng nặng thêm !
Mà trận pháp thì vẫn cứ hoạt động liên tục không ngừng.
Bây giờ, hai mắt Mạnh Tây Châu đã đỏ ké ――
Cứ cái đà này thì trước sau gì mình cũng thành một đống bùn nhão quá !
Thủ đoạn thực đúng là tàn nhẫn độc ác mà !
Liễu Không cũng chẳng hơn gì, cả người sóng sượt úp sấp xuống đất, so với Mạnh Tây Châu thì còn thê thảm hơn nhiều, thậm chí đến kêu cũng chẳng có sức mà kêu.
– Ha ha ha…
Đứng giữa lưng chừng không, thấy sự đã thành, Cố Thanh Mi cuối cùng cũng há miệng cười dài một tràng :
– Lần này thì còn dám chống đối ta, chống đối Côn Ngô, chống đối Tạ sư huynh ta nữa thôi ?! Trận pháp này chính là kiệt tác của Tạ sư huynh ta đó. Các ngươi xài qua thấy thế nào hả ? Ha ha ha…
Cố Thanh Mi chưa bao giờ cảm thấy khoái trá đến độ như thế này.
Ả giơ tay ra kéo chiếc đĩa đá vẫn đang lơ lửng trước người lại gần.
Cố Thanh Mi chỉ nghe thấy tiếng người này gào người kia hét chứ không tài nào thấy được thực trạng dưới đất ra sao vì luật định trong Sát Hồng tiểu giới không để cho chủ thể nhìn thấy.
Tuy nhiên đĩa đá thì được.
Cố Thanh Mi ngó xuống thì thấy cả ba vạch sáng đều im lìm bất động. Trong số này có hai vạch nằm chồng lên nhau, có lẽ là vì chúng ở gần gần nhau lúc ả khởi động trận bàn. Còn vạch sáng xanh thì tuy nằm hơi xa chút xíu, nhưng kết quả cũng là chết dí một chỗ.
Ha ha…
Ai biểu tụi mày phách lối làm chi !
Cố Thanh Mi khoái trá, ngoác miệng chọc ngay :
– Tưởng đâu lợi hại, rượt người ta ngon lắm mà ? Giờ còn nhúc nhích động đậy được nữa không ? Động đi ! Có giỏi thì động cái đi ――
Cố Thanh Mi đang huyên thuyên giữa chừng thì đột nhiên im bặt ! Ánh mắt ả dán xuống đĩa đá, nhìn chết trân một chỗ ――
Cái chỗ đó chính là chỗ của vạch sáng xanh.
Không biết vừa rồi có phải ả hoa mắt hay không mà thấy nó tự nhiên nhúc nhích một cái !
Vô lý…
Cố Thanh Mi liền cúi đầu nhìn xuống dưới chân. Tầm ảnh hưởng của trận pháp rất lớn. Hơn nữa vì hút linh khí liên tục nên trận pháp vẫn càng lúc càng tiếp tục mở rộng.
Đây là là đầu tiên ả chứng kiến thấy được trận pháp như thế này. Tạ Bất Thần quả là đáng mặt thiên tài hiếm gặp của Côn Ngô từ hàng trăm hàng ngàn năm nay…
Mà điều…
Tại sao nó lại còn nhúc nhích được vậy ?
Từ trước đến giờ, vạch sáng xanh lục này vẫn luôn là thứ mà Cố Thanh Mi kiêng kỵ nhất, căm ghét nhất.
Ả nghiến răng, cụp mắt nhìn chằm chằm xuống đĩa đá !
Đâu có nhúc nhích gì đâu…
Tựa hồ như cử động ban nãy chỉ là ảo giác của ả mà thôi !
Cố Thanh Mi cố từ từ thả lỏng bản thân.
Bị hãm chặt ở dưới rồi trước sau gì cũng sẽ bị áp lực mỗi lúc một tăng ép chết thôi. Trận pháp của Tạ sư huynh đã “hung hiểm chí cực” như vậy thì mình cũng chẳng cần phải lo chi cho mệt nữa.
Bây giờ đi lấy cốt ngọc Đế Giang mới là việc cần kíp trước mắt.
Cố Thanh Mi đưa mắt nhìn về phía ngọn núi cao cao, hình thù quái lạ, nhìn tựa như cái nồi ở đằng kia !
Kiếm dưới chân ả chợt động, vù một cái lại tiếp tục phi thẳng tới phía trước !
Cố Thanh Mi rốt cục cũng thở phào một hơi. Nhưng…
Đúng ngay lúc đó !
– Chi chi chi chi !
Tiếng kêu đó hốt nhiên bỗng từ đĩa đá vẳng ra một tràng dài, nghe sung sướng khoái chí đến gần như muốn chọc quê ả !
Trong suốt chuyến đi Sát Hồng tiểu giới, Cố Thanh Mi đã từng nghe qua cái tiếng này không biết bao nhiêu lần !
Vậy…
Cố Thanh Mi cả người thoáng chốc cứng đờ. Ả lại cúi đầu, nhìn xuống thạch bàn.
Trong mắt ả, cả thế giới đều im lìm bất động, chỉ có mỗi vạch sáng xanh biếc kia là dường như tung mình bứt phá thiên không, nhoáng cái đã nhẹ nhàng vút cong một đường trên đĩa đá, trông tựa như lách tránh cái gì đó, xong thì bay thẳng tới phía trước !
Người kia không bị vây trong trận !
Chớp mắt, Cố Thanh Mi chỉ cảm thấy xây xẩm mặt mày, chẳng khác gì như bị ai đó phang địa phược trận vào đầu !
Sao kỳ vậy ?!
Lúc đó, rõ ràng là ả đã tính kỹ lắm rồi mà !
Thế nhưng chưa hết, điều làm Cố Thanh Mi thót tim vẫn còn ở phía sau ――
Mục tiêu của người nọ chính đúng là ngọn núi kia, không sao sai được !
Cốt ngọc Đế Giang !