– Bộ tưởng bám theo ta là lấy được cốt ngọc Đế Giang sao ? Mơ đi ! Trừ phi các ngươi nhanh hơn ta còn không thì đừng hòng !
Trên đĩa đá vọng ra giọng nói khinh miệt đến gần như thách thức của Cố Thanh Mi.
Kiến Sầu nghe … Đọc tiếp
– Bộ tưởng bám theo ta là lấy được cốt ngọc Đế Giang sao ? Mơ đi ! Trừ phi các ngươi nhanh hơn ta còn không thì đừng hòng !
Trên đĩa đá vọng ra giọng nói khinh miệt đến gần như thách thức của Cố Thanh Mi.
Kiến Sầu nghe … Đọc tiếp
Giọng điệu ngang tàng quá ta !
Khuấy muôi nấu thiên địa ?
Ngay cái đầu lưỡi này mà cũng có nhiều chuyện để nói vậy sao ?
Kiến Sầu nhìn năm chữ trên cán muôi mà bất giác bập bập đầu ngón gõ lên, kế lại rót linh lực vào trong … Đọc tiếp
Đã gặp rồi ư ?
Đúng là có từng gặp qua thật !
Kiến Sầu im lặng nhìn y.
Năm xưa, khi Tạ phủ còn chưa đổ, nàng có mang đồ tới nhà họ, nhưng vì vừa mắt bà Tạ nên mới ở lại trong đình đá sao chép kinh phật. Mà vào … Đọc tiếp
Y là ai ?
Người mặc quan phục, uy nghiêm lẫm liệt đằng đằng.
Tay áo dài rộng rũ xuống nên thần thái toát ra lại càng thêm sâu sắc thâm trầm.
Mi mục tuấn tú, mắt nhìn lãnh đạm, mục quang nặng tính quan sát săm soi khôn tả, tinh tường sắc … Đọc tiếp
Núi đồi hây hẩy gió, sông sâu lấp lánh trăng.
Bọn họ là gió, là trăng còn Kiến Sầu thì chính là núi non sông nước vậy.
Hễ không nghe thấy thì tức là không nghe thấy, còn nghe thấy rồi thì cũng làm như điếc vậy.
Thích thì chờ, không thích thì thôi.… Đọc tiếp
Hai chén băng đằng ngọc thấm lạ thay đều hiện ra trước mặt Kiến Sầu.
Nhất thời nàng không khỏi lấy làm ngạc nhiên, mắt mải nhìn xuống thứ nước đựng trong hai cái chén óng ánh trong suốt mà trí óc vẫn còn quanh quẩn hồi tưởng về những gì … Đọc tiếp
– Hắc hắc…
Tây Môn Lục nhìn Kiến Sầu chằm chằm rồi lại tai quái cười :
– Lấy nhân của ngươi ăn quả của ngươi. Có nhân có quả, có quả có nhân… Kết nhân của chúng, ăn quả của chúng…
Một trái hạnh xanh bất chợt bỗng hiện ra trong lòng … Đọc tiếp
Xương cốt nứt bể lại dần dần được thanh liên linh hỏa nung chảy rồi lại tụ lại thành hình. Kiến Sầu vốn đau đớn khôn xiết, khó mà chịu đựng được nổi. Thế nhưng…
Khi nghe thấy tiếng rú kinh thiên động địa từ trên đĩa đá vẳng ra, nàng … Đọc tiếp
Cứ bay thẳng lên trên, đến khi thấy vách núi hụt mất thì trước mắt Kiến Sầu liền hiện ra một bình đài khổng lồ, tứ bề mênh mông khoáng đạt nhưng lại chỉ rặt băng với băng.
Kiến Sầu hụp xuống đổi hướng, bay thẳng lên bình đài —
Băng ở … Đọc tiếp
Thật đúng là vạn lần chẳng ngờ tới nổi !
Người các phương khác im lặng, để bầu không khí trên đĩa đá chìm trong tĩnh mịch lạ lùng.
Tiếng kêu kỳ quái phát ra ở phía chính đông rõ là tiếng của một con thú nhỏ. Chẳng ai có … Đọc tiếp