8. Tên gì họ gì

Ve sầu râm ran, ngày hè oi bức.

Trên đường núi ngoằn ngoèo tít tắp, có một cô gái áo trắng cùng sóng vai đi với một ông lão. Trên lưng cô gái đó đeo một cái bao nhỏ, tóc mây đen nhánh.

Ngày hè tuy nóng nực nhưng phiến lá sen … Đọc tiếp

7. Thầy trò

Tại sao đầu óc sư phụ nàng lúc nào cũng toàn ngỗng với ngỗng vậy trời ?

Kiến Sầu đến là hết biết với lão, có lúc chỉ muốn bổ đôi đầu lão ra xem xem có phải có một ngàn con ngỗng trắng đang bay đầy trong đó hay không.

Nàng … Đọc tiếp

6. Con đường tu hành

– Đấu bàn vạn tượng là căn bản tu hành của vạn vật thế gian, giống như đài cao ngàn trượng phải có vôi vữa gạch đá đắp thành vậy. Nói nôm na thì một người khi bắt đầu tiến vào con đường tu đạo, lễ bái sư hoàn thành … Đọc tiếp

5. Nỗi đau mất con

Trong đêm, giọng của Kiến Sầu theo gió bay đi, chơi vơi run rẩy hệt như lá cây cuối thu lay lắt trên cành.

Vui buồn hợp tan ở đời, tu sĩ với nhau người lừa ta gạt, Phù Đạo sơn nhân thấy qua đã thường. Nhưng giờ lại thấy Kiến … Đọc tiếp

3. Sơn nhân

Nói cho đúng thì cái câu kia của Kiến Sầu đã làm Phù Đạo sơn nhân sợ hết hồn.

Từ tiên môn Thập Cửu Châu đến cô đảo nhân gian, lão đã từng gặp qua đủ thứ hạng người muốn cầu tiên vấn đạo. Có kẻ thấy tiên nhân nhấc tay … Đọc tiếp