33. Thể thiên thư

Cộp cộp, cộp cộp.

Bầu không gian rộng rãi trống trải dưới lòng đất nơi này đột nhiên bỗng vang lên tiếng chân người.

Ở đây có một cái đài cao vút tựa như được đục từ lòng núi ra, trông chẳng khác gì đàn tế, trên đỉnh có khảm một cái … Đọc tiếp

32. Thần bí biến mất

Ta thu trúng phải cái đứa chỉ biết hiếp đáp ông già là giỏi !

Quả nhiên mấy cái đứa đồ đệ này, chả có đứa nào tốt lành gì hết !

Sơn nhân ta thiệt đau lòng quá đi !

– Con có biết cái này gọi là gì không ?

Mãi một … Đọc tiếp

31. Thiên bàn

– Sư bá, sư bá… Ông, ông nhéo ta cái coi !

Đây là giọng điệu không dám tin vào mắt mình của chưởng môn Trịnh Yêu.

Phù Đạo sơn nhân tay run run, chiếc đùi gà bóng nhẫy mỡ giữa hai bàn tay lão cứ như vật sống, trượt ẹo không ngừng.… Đọc tiếp

30. Ta không có kiếm

Kiếm còn không có thì tuốt cái gì ?

Với lại, đại sư tỷ cô đâu có món gì cầm tiện tay đâu ?

Điểm này cả đám làm gì chẳng biết ?

Đang dính mình cứng ngắc ngoài vách đá điện Lãm Nguyệt, ai nấy đều thật chỉ muốn ôm trán thở … Đọc tiếp

27. Sau khi trúc cơ

– Bế… bế quan ?

Đứng trước cửa phòng Kiến Sầu, Thẩm Cữu nhìn chết trân tấm mộc bài bây giờ đã biến thành ba chữ “Tàng Kinh các”, hắn thật chỉ muốn thộp cổ Phù Đạo sơn nhân lắc gãy luôn cho rồi !

– Sư phụ ! Thời điểm như … Đọc tiếp

26. Khát vọng

Đánh nhau rồi !

Ngay từ khi tiếng kiếm ngân vang, dội khắp Nhai Sơn thì đỉnh Linh Chiếu vốn vắng ngắt bỗng lập tức trở nên ồn ào sôi động hẳn lên.

Có người háo hức gào to : “Ra đây mau ! Thẩm sư bá tuốt kiếm với Khúc sư … Đọc tiếp

25. Có tin bằng hữu

Ra khỏi điện Lãm Nguyệt, Kiến Sầu liền đi trở ngược lại con đường ban nãy, lúc ra tới đình đá cheo leo trên vách núi thì thấy Khúc Chính Phong đang đứng bên trong.

Kiến Sầu bước tới : “Khúc sư đệ !”

– Đại sư tỷ, chúc mừng tỷ !

Dĩ … Đọc tiếp