300. Một người cũng đủ giữ ải

“Bốp !”

Một tiếng trầm đục vang lên !

Ngay khi bóng người vừa hiện ra thì hào quang của Lục mạch phân thần kính liền bắn ngay lên người người nọ. Thật chẳng khác nào một con chuột vừa mới ló đầu ra khỏi hang đã bị người ta đập cho một búa.

Hào quang huyền ảo, khí tức lãng đãng mênh mông mà lại sắc bén như đao, cắm cái phập vào ngực người nọ !

“Tách tách tách !”

Ngay sau đó có sáu tiếng khác vùn vụt bật lên.

Sáu đường ti tuyến vàng kim mảnh như tơ nhưng lại tựa như những mũi đao nhọn từ lồng ngực hắn bắn ra sáu hướng khác nhau !

“Á…á…á…á…á !”

Một hét thảm rú lên.

Ngay sau đó, một bóng người liền từ trong không trung rớt ầm xuống đất. Bọt sóng bắn tung khắp nơi, máu hồn lực trắng đục loang đầy mặt nước.

Phó Triêu Sinh vẫn thản nhiên ngồi yên.

Duy có Kiến Sầu là chợt nhíu mày ngạc nhiên kêu “Ồ”, thấy kẻ này sao trông quen quen____

Trên khuôn mặt tầm thường đó tỏa đầy hắc khí chết chóc. Nhất là mấy cái lỗ thủng trên cổ trông giống như bị thứ gì đâm vào, hơn nữa lại còn có các mảnh đồ văn đen thui giống như phù lục đang từ các vết thương này lan ra khắp cơ thể kẻ nọ.

Bộ trường bào màu đen trên người y đã bê bết bùn đất đến mức chẳng còn nhìn ra hồn hề gì nữa…

Cho dù bộ dáng của y có thay đổi đôi chút và dù thái độ khinh khỉnh láo xược lúc trước cũng không còn nữa nhưng Kiến Sầu rốt cục vẫn nhận ra : “Hình Phi đây sao ?”

Tu sĩ tộc Vô Thường.

Nàng vẫn còn nhớ lúc ở trên quảng trường có nghe thấy đám huynh đệ họ Hình chế giễu mình “Ai thấy cũng phát sầu”, hơn nữa trước khi vào mười tám tầng địa ngục, giữa bọn họ lại còn xảy ra xung đột, tranh chấp ở Địa thượng lâu mười tám tầng.

Lúc đó nếu không có Lệ Hàn, hay Phó Triêu Sinh nói cho đúng hơn, bỗng nhiên trở chứng thì không ai biết được cục diện sẽ xoay chuyển ra sao.

Đã vậy, sau khi phóng qua thông đạo mười tám tầng địa ngục, tên Hình Phi này lại còn rút dây câu hồn đánh lén nàng.

Nhưng xui cho y, nàng phản xạ linh hoạt, không những thế lại còn lấy phù lục “Xao sơn dẫn” đánh lại.

Về sau, dọc đường nàng còn gặp thêm mấy gã quỷ tu tộc Vô Thường nữa.

Không ngờ cho đến tầng thứ bảy, ngay trong không gian thần bí này mà vẫn còn phải chạm trán với người của họ.

Hình Phi hiện giờ sắc mặt xám xịt, trông chẳng còn ra bóng dáng con người nữa. Y nằm lết trên mặt đất mà hai mắt mở trừng trừng nhìn Kiến Sầu, vẻ mặt như không dám tin.

Tay phải đầy phù lục ngoằn ngoèo trên da run rẩy giơ lên chỉ về phía nàng.

“Ngươi, ngươi…”

Giọng nói vừa đau đớn vừa căm hận, quyện lẫn với bất cam không muốn tin vào mắt mình.

Hình Phi tuy đã xụi lơ nhưng vẫn còn có mắt nhìn, ngay khi liếc thấy cảnh giới hiện tại của Kiến Sầu thì không ngờ — làm sao một nữ tu yếu ớt như thế này lại có thể tiến cấp đến ngọc niết được chứ ?

Hơn nữa chỉ cần một chiêu là đã phá nát lồng ngực của y…

Rắc rắc !

Hình Phi chưa kịp nói hết câu thì sáu đạo hào quang giống như những đường ti tuyến vàng kim mảnh như tơ đã lan đến cạnh người y. Toàn thân giống như bị ai đó lấy dây thép buộc thít lại rồi giật cái bực như cắt kéo !

“Ọc ọc !”

Cả người Hình Phi giống như một cái túi da căng phồng bị bục ra. Vết thương giữa ngực do Kiến Sầu đâm vào khi nãy liền bung ra sáu phía giống như một đóa hoa sen xòe nở. Mười đạo hào quang, ba sáng bảy tối, cũng từ trong đó bay lên.

Nhưng chúng chỉ từ từ bốc lên đến gần đỉnh thạch nhũ trên trần nham động là đã tiêu tán mất…

Trong khi đó cái xác của Hình Phi thì khô quắt lại.

Giống như có ai đó thò tay vào cái xác ấy lôi đồ ra. Trong nháy mắt, chỉ còn lại một cái túi thịt tàn tạ, rỗng ruột, nằm nhăn nhúm trên mặt nước.

Một làn sóng nước tung lên, cái túi ây hóa thành tro tàn.

Hình Phi —

Một kích toi mạng !

Trong khoảnh khắc ấy, Kiến Sầu đang ngồi trước mặt Phó Triêu Sinh vậy mà cũng không thốt nổi nên lời.

Đầu mày nhíu chặt.

Nhưng trong bầu không gian tĩnh mịch ấy bỗng vang lên tiếng cười khẽ, đượm chút ý vị : “A, vận khí thật tốt. Kiến Sầu đạo hữu vậy mà đã giết chết một địch nhân thật rồi. Người này lúc vào mười tám tầng địa ngục thì đã có ác tâm, hơn nữa lại còn đánh lén đạo hữu. Bây giờ hắn chết ở đây cũng đáng đời.”

Lời lẽ bình thản tựa hồ như người chết trước mặt hắn chỉ là một con sâu cái kiến nhỏ nhoi.

Không.

Có lẽ dưới mắt Phó Triêu Sinh cái chết của một con kiến còn quan trọng hơn cái chết của một tu sĩ nhiều.

Kiến Sầu không biết nói sao cảm giác trong lòng nhưng trong đầu vẫn cứ luẩn quẩn mãi cảnh tượng vừa thấy ban nãy : mười đạo hào quang bay ra đó…

Chúng khiến nàng bất giác nhớ tới chuyện cũ.

Đây đúng là ba hồn bảy phách của một người.

Lục mạch phân thần kính…

“Phân thần” thật ra có nghĩa là mổ xẻ “thân thể”, phóng thích hồn phách. Cho nên một khi hồn phách tản ra, cái gọi là “người” cũng không còn tồn tại trên đời nữa.

“Ngươi không thấy lạ sao ?”

Kiến Sầu chầm chậm thu mắt lại, nhưng bàn tay lại nắm chặt Lục mạch phân thần kính đến nỗi những khớp xương cũng trở nên trắng bệch.

Hiện tại bàn tay này đương nhiên không phải là chưa từng vấy qua máu tươi.

Lúc giết người tự tâm tuy dĩ nhiên gợn sóng nhưng vì kẻ bị giết đa phần đều chẳng tử tế gì nên nàng không cảm thấy bứt rứt.

Còn bây giờ nàng lại đang thắc mắc một việc.

“Xao sơn dẫn là phù lục ta chuẩn bị cho kỳ đỉnh tranh này. Một khi bị nó đâm vào cơ thể thì thần hồn của người đó sẽ bị đóng rất nhiều dấu phù lục. Nếu không nhổ ra nhanh thì ngoài đau đớn khủng khiếp, thực lực cũng sẽ hao tổn hơn phân nửa. Ở trong mười tám tầng địa ngục này bị vậy rất khó thoát chết.”

Phó Triêu Sinh vừa nghe vừa ngước mắt nhìn nàng nhưng không đáp lại câu nào.

Kiến Sầu nói tiếp : “Hình Phi có thể đến được đây, thậm chí còn có thể xông vào cái động này thì điều đó chứng tỏ y đã bình yên vô sự đi qua cả bảy tầng. Huynh đệ họ Hình luôn đối nghịch với nhóm chúng ta nhưng họ người đông thế mạnh. Theo lý mà nói, họ phải nhổ hết phù lục ra mới đúng. Nhưng sao lâu như vậy mà trên cổ Hình Phi vẫn còn ?”

Đây là điều mà nàng thắc mắc, nhưng trong đó còn phảng phất một cảm giác khác không được thoải mái cho lắm.

Ánh mắt Phó Triêu Sinh liền trở nên lạ lùng. Đôi con ngươi lam biếc như ngọc lưu ly như có điều suy nghĩ, tự nhiên hơi thoáng ánh lên ác ý : “Bạn cũ chẳng lẽ cho rằng huynh đệ họ Hình, hay bạn đồng hành của Hình Phi sẵn lòng tiêu trừ phù lục cho hắn ?”

“…”

Kiến Sầu không nói gì.

Phó Triêu Sinh khẽ cười. Hắn biết rất nhiều chuyện rối rắm trên đời, đặc biệt đối với chữ “ác” thì có thể nói là không ai dạy cũng biết. Tuy rằng ngay chính hắn cũng không hiểu lý do tại sao.

“Xem ra Kiến Sầu đạo hữu cũng nghĩ đến rồi : Nhổ phù lục mất rất nhiều sức lực. Trong tình hình tranh đỉnh nguyên một mất một còn như thế này, có ai chịu mất công mất sức cho địch thủ tương lai của mình chứ ?”

“Có lẽ cứu được hắn thì kẻ phải chết sau đó chính là mình.”

“Nếu vậy thì chi bằng kéo dài mạng hắn. Chờ đến lúc này lấy ra xài___”

Phó Triêu Sinh liếc mắt về phía chỗ Hình Phi rớt xuống lúc nãy rồi ngước nhìn không gian bên trên, tưởng như có thể nhìn thấu suốt từng vẻ mặt của mỗi người đang đứng ở bên ngoài.

“Hình Phi thật ra là bị bọn chúng quẳng xuống đây để thăm dò.”

Nói trắng ra là đi chịu chết.

Đây là điều rõ ràng như ban ngày.

Câu nào câu nấy của Phó Triêu Sinh thoạt nghe nhẹ nhàng bâng quơ nhưng ngẫm kỹ lại kinh tâm động phách.

Kiến Sầu chợt nhận ra Phó Triêu Sinh hiện tại và Phó Triêu Sinh mà nàng từng biết có hơi khác nhau. Trong tính cách, hắn chưa bao giờ lộ ra khả năng…

Hiểu thấu ác ý của người đời.

Những ngón tay thuôn dài của Phó Triêu Sinh đặt nhẹ trên đầu gối. Cả người từ nãy đến giờ không nhúc nhích một mảy.

Hắn nhìn Kiến Sầu rồi mỉm cười thâm trầm tựa như hiểu được ánh mắt nàng : “Chính vì ta biết người bên ngoài có nhiều ác tâm như vậy nên mỗi lần nhớ tới Kiến Sầu ta đều vô cùng quý trọng.”

“…”

Nghe mà mất tự nhiên.

Kiến Sầu nhíu mày. Nàng cũng không đáp lại, chỉ nói : “Nếu quả như lời ngươi nói thì e là những người tiếp theo sẽ còn ranh ma hơn nhiều.”

Bởi vì biết Hình Phi chết, bọn họ sẽ cảnh giác.

Chỉ cần trầm nhập tâm thần vào nhẫn đỉnh giới thì sẽ dễ dàng thấy được trên họa quyển chân dung Hình Phi đã ầm ầm tiêu tán….

oOo

Cõi súc sinh tầng thứ bảy, ngục Ngưu Khanh.

Trận chiến đã kết thúc từ đời nảo đời nào.

“Ợ !”

Kích cỡ thân hình tiểu chồn đã biến lại thành một xích như thường lệ. Nó vui vẻ hạ xuống trên đài la bàn tròn của chiến xa Khôn Ngũ Đô, miệng ợ lên một cái. Cái bụng mềm mại bây giờ tròn vo, tựa hồ như đã no bụng rồi.

Bọn Trương Thang hiện cũng đã trở về hết trên chiến xa. Ai nấy đều nhìn tiểu chồn chằm chằm, thần sắc trên mặt biến ảo, dĩ nhiên là rất khó coi.

Bọn họ ít nhiều đều thụ thương. Ngay cả Trương Thang mạnh nhất mà trên mặt cũng bị rạch một đường đỏ như máu, nhưng nó không phải là máu tươi mà trông giống thương tích do một pháp khí kỳ quái nào đó lưu lại.

Cố Linh ngồi một chỗ trên boong chiến xa vòng tay ôm bà lão nằm trên sàn, rấm rứt khóc : “Bà bà, bà bà, bà có sao không… có đau không ? Đều tại ta, tại ta không tốt…”

“Khục khục, cái con nha đầu ngốc này…”

Bà lão tựa vào ngực Cố Linh, sắc mặt xám xịt như tro tàn, lồng ngực bê bết máu hồn lực trắng đục trông vô cùng đáng sợ, dù vậy khóe miệng bà lại từ từ nhoẻn cười : “Ta chỉ bị thương mà thôi. Không sao, không sao đâu.”

Tuy miệng nói vậy nhưng cứ dứt một câu thì hồn lực từ vết thương lại trào ra.

Từ Trần Đình Nghiên đến Trương Thang và thậm chí cả những quỷ tu khác đang đứng rải rác khắp nơi trong hố trời nhìn thấy tình cảnh này đều biết bà lão không sống được bao lâu.

Hố trời bây giờ cực kỳ yên tĩnh.

Ánh mắt của đa số quỷ tu đều như đóng đinh trên người tiểu chồn đang ngồi trên chiến xa, phần lớn đều toát ra vẻ hãi hùng tưởng chừng như muốn quàng chân lên cổ mà chạy.

Nhưng rốt cục bọn họ vẫn không bỏ trốn.

Chẳng ai quên được tình cảnh mới xảy ra ban nãy…

Cho dù người đó có là Tư Mã Lam Quan, nữ tu áo đỏ thần bí hay đám Hình Ngộ, Hình Chiến thương tích đầy người đi nữa.

Sau một hồi đại chiến, đến khi quỳ ngưu sức cùng lực kiệt, con chồn nhỏ này đã ngang nhiên giơ móng giơ vuốt chụp lấy nó bỏ tọt vào họng____

Một hơi nuốt trộng !

Quả là một cảnh tượng khiếp đảm như ác mộng !

Con chồn kinh khủng này cứ đứng lù lù ở đó thì xuống dưới đáy hố bọn họ còn có sức chống lại sao ?

Mọi quỷ tu đã bắt đầu có ý muốn thối lui, nhưng ngay sau đó trong lòng họ lại bắt đầu nhen nhóm hy vọng : bởi vì sau khi đớp quỳ ngưu, tiểu chồn chỉ nằm ườn trên đài la bàn tròn tựa như đang tiêu hóa thức ăn, bộ điệu chẳng có chút gì là quan tâm đến chém giết cả.

Nhưng dù vậy cũng chẳng có ai dám vọng động.

Nguyên nhân do tiểu chồn một phần, thứ nữa là chuyện xảy ra sau khi Hình Phi xuống đáy hố.

Hình Chiến hiện giờ gọn gàng trong bộ trang phục bó sát, sắc mặt hung ác tàn nhẫn, cơ bắp trên cánh tay vồng lên cuồn cuộn, trông như đang tức muốn tóe khói.

“Thôi rồi, thôi rồi, Hình Phi sao lại chết rồi ?”

Tiếng người hốt hoảng sợ hãi vang lên quanh y.

Hình An trắng trẻo mập mạp nuốt nuốt nước miếng nhìn vào nhẫn đỉnh giới của mình : “Rõ ràng chúng ta vừa mới thấy Lệ Hàn đi xuống. Đến bây giờ hình ảnh của hắn trên quyển trục tinh vân vẫn chưa tiêu tán. Sao Hình Phi đi vào lại bị mất hình ?”

Chẳng lẽ cái hắc động ở dưới ăn thịt người hay sao ?

Hình An nói gì ai nấy đều nghe thấy.

Nhưng chẳng ai lên tiếng, chỉ có sắc mặt là lúc trắng lúc xanh.

Tư Mã Lam Quan đứng cách nữ tu váy đỏ khá xa, tay cầm lồng đèn da người mà ánh mắt chìm trong hắc động, trong đầu nhớ tới dáng vẻ Lệ Hàn đỡ đạo quang điện của mình mà không khỏi ớn lạnh khắp người.

Quá mạnh.

Lúc này ở tầng thứ bảy, cho dù y có giết hết tất cả mọi người thì chưa chắc có thể khử được Lệ Hàn trong một thời gian ngắn.

Không biết Kiến Sầu tung tích ra sao, chẳng biết nàng ta có ở dưới hay không.

Da mỹ nhân biết tìm đâu ra bây giờ.

Đối với y thì ở lại đây chẳng còn ý nghĩa gì.

Ánh mắt Tư Mã Lam Quang hơi lóe sáng. Y dứt khoát quay lại, tung người bay lên khỏi hố trời, rồi bỏ đi !

Nữ tu áo đỏ khẽ nhíu mày nhìn theo bóng lưng y, nhưng trong nháy mắt liền hiểu ra : Cái hố trời này không phải là Chưởng ngục ty tầng thứ bảy mà chỉ là một lối tắt có thể đi thông xuống tầng thứ tám. Tư Mã Lam Quan có lẽ quay lại lộ tuyến chính thống, đi chưởng ngục ty.

Tuy đã hiểu rõ nhưng nàng ta vẫn đứng yên tại chỗ.

Gió đen từ dưới đáy hố trời lại bắt đầu hây hẩy thổi lên. Làn váy của nữ tu áo đỏ phất phới tung bay, để lộ ra bắp chân dài trắng muốt như tuyết. Cảnh tượng tuy chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi nhưng trông mỹ lệ vô hạn.

Nhưng Hình An ở xa xa nhìn thấy thì không khỏi vong hồn đại mạo.

Y đã từng cùng Kiến Sầu rơi xuống đỉnh núi băng trên ngục Hàn Băng tầng thứ nhất, vừa khéo chứng kiến tận mắt Chung Lan Lăng và nữ tu áo đỏ giao thủ nên dĩ nhiên biết rất rõ nàng ta mạnh yếu ra sao.

Bây giờ nhìn thấy thì sao mà không sợ cơ chứ ?

Được cái là nhóm y có không ít người, cũng tạm có thể coi như người đông thế mạnh.

Mấy quỷ tu người Uổng Tử thành còn sống sót đều đứng sau Hình Chiến.

Thấy Hình Chiến dường như đang suy nghĩ về chuyện xảy ra với Hình Phi, có người buột miệng nói : “Tên Lệ Hàn kia đi xuống mà chẳng bị sao cả. Dưới đó hẳn là lối tắt đi thông xuống tầng thứ tám. Hình Phi không may có khi là vì phù lục phát tác. Hắn không trừ hết được phù lục thì tu vi chẳng còn lại bao nhiêu, vừa xuống đã rủi ro mà chết. Ta thấy hay là nên đi xuống dưới xem xét một phen, chứ không e rằng người khác sẽ vượt lên trước mất !”

Nghe vậy, bất giác ai nấy đều nhìn về phía chiếc Khôn Ngũ Đô ở xa xa.

Bốn người một chồn đều ở đó.

Hai bên vốn đã kết thù ở thành Uổng Tử, có thể nói là thủy hỏa bất dung. Nếu không có Lệ Hàn chiến lực siêu quần gia nhập thì bọn chúng đã làm thịt đám Trương Thang từ lâu rồi. Bây giờ lại lòi ra thêm một con chồn nữa thật là muốn đánh cũng ngại.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cả bọn chịu thua mấy tên phế vật này, đành lòng để cho chúng chiếm tiên cơ !

Trong đỉnh tranh lùi một bước là thua !

Hình Chiến cau mày nhìn chằm chằm vào cửa động, trong đầu tính toán mông lung đủ điều, vì vậy thoắt cái liền nảy ra một kế độc : “Ta nhớ tộc Ong vàng có thuật pháp gọi là “Thiên phong độc thứ” có thể khắc chế công pháp của tộc Quỷ Vương rất hiệu quả đúng không ?”

Tu sĩ tộc Ong vàng là một nam tử mặc trường bào nâu, dáng người cực kỳ mảnh dẻ.

Nghe Hình Chiến hỏi, gã đành khẽ gật đầu : “Đúng là như vậy. Nhưng… ý của ngài là ?”

“Cái tên Lệ Hàn kia nhiều khi không chết đâu. Không chừng chính là hắn đang ở dưới đó giở trò quỷ.”

Hình Chiến không dám tin Hình Phi lại chết một cách mờ ám lạ lùng như vậy.

Không người nào biết được tình hình ở dưới ra sao.

Ai mà biết được Lệ Hàn có đi ngay vào tầng thứ tám hay không ? Nếu hắn ngồi rình ở bên kia thì…

Sắc mặt Hình Chiến dần dần trở nên cau có khó chịu. Y sờ sờ tay áo lấy một cái trận bàn ra rồi đưa cho tu sĩ tộc Ong vàng.

“Lệ Hàn tuy chiến lực kinh người nhưng dù gì cũng chỉ tới ngọc niết, cảnh giới không khác chúng ta là mấy.”

“Một khi công pháp tộc Quỷ vương bị vô hiệu hóa, hắn có là cái thá gì. Sau khi xuống dưới, ngươi chỉ cần phóng Thiên phong độc thứ, đồng thời mở cái trận pháp Cầm Cốt này ra thì chắc chắc sẽ vây khốn được hắn.”

“Hình Phi xuống dưới được có hai nhịp thở đã chết. Nếu ngươi trụ được hơn thì chúng ta sẽ xuống yểm trợ ngay.”

Giọng Hình Chiến như chém đinh chặt sắt, nghe rất nghiêm túc.

Tu sĩ tộc Ong vàng mặt mày biến sắc, muốn há miệng từ chối ngay nhưng ngay khi ngẩng đầu lên thì va phải ánh mắt lạnh lẽo của Hình Chiến.

…Không còn cách nào khác.

Tu sĩ tộc Ong vàng đột nhiên ý thức được điều này. Gã quay đầu nhìn lại thấy ai nấy cũng đều nhìn mình với ánh mắt không khác Hình Chiến là bao.

“…Được, ta đi.”

Giọng nói vừa thấp thỏm vừa sợ hãi vang lên.

Từ chối cũng chết, bị Lệ Hàn giết cũng chết.

Một đằng thì bị vây công vì bọn họ cần người dò đường; một đằng thì đơn thương độc mã đấu với Lệ Hàn, ít ra còn có đường thoát chết…

Tu sĩ nọ bèn nhận trận bàn, cắn chặt răng rồi thét lớn một tiếng.

Toàn thân hắn liền nổi lên những đường hoa văn vàng vàng sẫm đen giao thoa nhau, bên trên còn có một lớp hư ảnh thoáng ẩn thoáng hiện. Ngoài ra còn có thêm hàng hà sa số gai độc màu tím huyền ảo mỏng như những sợi lông trâu lơ lửng bao quanh khắp cơ thể.

Mấy người Trương Thang vẫn đứng trên chiến xa thản nhiên nhìn xem.

Tu sĩ nọ vừa thét lên vừa tung người hạ xuống rồi đâm nhào về phía Hắc Phong động !

Ầm !

Trong nháy mắt cả người đã biến mất tại cửa động.

Ngay lập tức ai nấy bèn phân ra một luồng thần niệm trầm nhập vào trong nhẫn đỉnh giới.

Họa quyển tinh vân sáng chói liền trải rộng trong tâm thức mỗi người.

Trong hố trời lúc này ngoại trừ tiếng gió phần phật thì không còn nghe thấy tiếng gì khác nữa____

Qua một nhịp thở rồi !

Hai nhịp !

“Đi !”

Hai mắt Hình Chiến sáng rực. Y thấy tu sĩ tộc Ong vàng không bị sao bèn hét lớn, hô hào mọi người nhảy vào Hắc Phong động !

Ngay sau đó liền có mấy bóng người cùng bay lên, cắm đầu lao về phía đáy hố !

Nhưng ngay khi họ vừa tới mép đáy hố thì họa quyển tinh vân trong nhẫn đỉnh giới rung mạnh một cái, rồi kế đó vang lên một tràng tiếng động !

Chân dung tu sĩ tộc Ong vàng ầm ầm sụp đổ  !

Người này đã bỏ mạng trong tích tắc !

Tinh quang sáng chói rùng rùng chuyển động, thậm chí trên toàn bộ quyển họa còn gợn lên lớp lớp vòng sóng.

Ai nấy đều sởn gai ốc.

Thậm chí có kẻ còn không kiềm nổi mà thét dài, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh !

Ai phản xạ nhanh thì còn ghìm mình lại được; nhưng cũng có người sợ quá nên quên hoặc có khi hoàn toàn không thu thế lại kịp.

Chỉ trong sát na ấy có tới ba gã tu sĩ há miệng hét thảm, xông vào trong động.

Một nhịp thở qua đi —

Ầm !

Hình ảnh của gã ầm ầm sụp đổ.

Hai nhịp thở —

Một hình ảnh khác cũng nát bấy !

Ba nhịp thở —

Ầm !

Cùng chung số phận !

Chỉ vẻn vẹn trong vòng ba nhịp thở mà trên họa quyển tinh vân đã có tới ba bức chân dung vỡ vụn, hóa thành mây khói và những đốm sao trời lấp lánh, tựa như những hình ảnh đó chưa hề xuất hiện bao giờ.

Bọn Hình Chiến đứng cạnh Hắc Phong động mà đáy lòng rét lạnh !

Không thể nào !

Làm sao mà chết nhanh như vậy ?

Một tên Hình Phi thương tật nặng nề chẳng khác gì phế nhân có chết quá mau cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng thậm chí cho đến tu sĩ tộc Ong vàng hay ba người kia thực lực đều không tệ mà người sau chết còn mau hơn người trước !

Rốt cục ở dưới có cái gì ?

Có Lệ Hàn ?

Hay là một con quái vật nào khác ?

Nỗi khiếp sợ từ tận đáy lòng lan ra khắp người, làm ai nấy đông cứng hết cả chân tay, nhất thời không biết kế đó phải làm gì cho đúng.

Trương Thang cứ đứng trên chiến xa Khôn Ngũ Đô nhìn bọn chúng một hồi lâu.

Cả đám vốn có chín người.

Cho tới giờ đã chết hết sáu…

Chỉ còn lại có ba người thôi.

Ánh mắt Trương Thang vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị, đồng thời lại còn toát ra một chút gì đó tàn nhẫn và quyết đoán; dưới ánh sáng tự nhiên, chiếc mũ ngân quan y đội trên đầu thoáng lóe lên một làn chớp bạc u lãnh.

Ngón tay khẽ động, lưỡi dao bạc mỏng tang đã kẹp ở ngón giữa.

Trần Đình Nghiên ở bên cạnh liền để ý thấy ngay.

Trương Thang quay đầu nhìn lại, vì vậy khóe miệng Trần Đình Nghiên cũng chầm chậm nhếch lên thành một nụ cười hạnh tai lạc họa —

Thừa gió bẻ măng đi thôi !

Vừa rồi đám Hình Chiến đã khiến bọn hắn phải chịu không ít thiệt thòi khổ sở !

Bây giờ chết hết năm người thì thực lực phe kia đã giảm đi rất nhiều.

Trương Thang vốn có chiến lực kinh người, cộng thêm Trần Đình Nghiên người đầy pháp bảo nữa thì hoàn toàn có thể tốc chiến tốc thắng dễ dàng !

Lệ Hàn xuống dưới không chết.

Kiến Sầu mất tích bí ẩn.

Hai người này đều là đồng bạn. Bọn hắn lẽ nào còn đoán không ra ở dưới đang xảy ra chuyện gì ?

Lập tức cả hai liền hóa thành hai đạo điện quang lao thẳng tới đám Hình Chiến ở phía dưới !

Trương Thang đáng sợ ra sao bọn chúng đã từng lĩnh giáo qua. Huống hồ lúc này lại bị chết mất mấy người đồng bạn, tâm trí ai nấy còn đang bấn loạn, ngay cả Hình Chiến xưa nay vốn tàn nhẫn mà nhất thời cũng còn chưa định thần lại kịp.

Những người còn sống đến bây giờ là ba anh em họ Hình : Hình Chiến, Hình Ngộ và Hình An.

Hình Chiến vốn tưởng bọn chúng còn có sức đánh một trận nào ngờ Hình An vừa mới thấy hai người Trương Thang đồng loạt phóng tới thì tham sống sợ chết ré lên một tiếng quái đản rồi co chân rút cẳng chạy trối chết, ai sống ai chết cũng mặc  !

Thành thử từ dưới đáy hố liền vọt lên một đạo hào quang, nhắm thẳng hướng Chưởng ngục ty mà bay đi.

Hình Chiến tức muốn ói máu.

Trong lúc gấp gáp y đành phải tự mình đấu tay đôi với Trương Thang, bộ điệu vất vả chật vật vô cùng.

Nhưng thế thì đã thấm vào đâu.

Trần Đình Nghiên chọn đánh Hình Ngộ vì hắn đã từng đánh lén Kiến Sầu. Y tưởng đâu mình có dịp xả giận thay nàng nhưng chẳng ngờ mới đánh được có năm ba chiêu thì ánh mắt của Hình Ngộ đã chợt lóe, hắn vận hết sức đẩy lùi một đòn tấn công của Trần Đình Nghiên rồi cũng quay đầu —

Bỏ chạy !

Tình hình biến chuyển quả là ngoạn mục !

Chẳng cứ gì Trần Đình Nghiên, ngay cả nữ tu mặc váy đỏ vẫn luôn tụ thủ bàng quan cũng phải kinh ngạc, rồi sau đó khúc khích cười yêu mị.

“Tộc Vô Thường quả đặc biệt a, thật là thú vị…”

Hình Chiến có thể nói là xui xẻo đến cực điểm.

Đồng bạn trong chớp mắt tử thương hơn phân nửa đã đành, còn lại hai người đi nữa thì thật ra cũng chẳng thể nhờ vả gì được. Hình An tham sống sợ chết, chắc chắn sẽ không bao giờ liều mạng yểm trợ cho y. Hình Ngộ thì lại càng không cần phải nói. Ở tộc Vô Thường hắn vốn là kẻ bị cô lập và cũng chưa bao giờ được đám Hình Chiến coi như cùng phe.

Vào sinh ra tử ư ?

Đừng có mơ !

Cho nên Hình An quyết định bỏ chạy, Hình Ngộ thì bo bo giữ mình.

Bởi vậy sau một hồi khổ chiến, Hình Chiến tứ cố vô thân bị Trương Thang quẹt gọn một đường dao chí mạng lên yết hầu cũng chẳng có gì là lạ.

“Ọc ọc.”

Máu hồn lực trắng đục tứa ra từ mũi dao cong cong quỷ dị.

Cổ họng Hình Chiến ư ử tiếng gì không rõ, nhưng đôi mắt tràn đầy vẻ bất cam thì trong thoáng chốc đã hóa thành hư vô cùng lúc với thân thể.

Ầm.

Trên họa quyển tinh vân lại bớt đi một người nữa !

Trần Đình Nghiên đứng cạnh bên tay cầm quạt sắt mà ánh mắt có phần cảm khái.

“Thật đáng mặt ác quan, giết người cũng ngoạn mục đến thế.”

Kẻ lột da người hẳn phải có khoái cảm mà người bình thường khó có thể sánh bằng.

Người đó chẳng phải Trương Thang sao ?

Nhưng Trương Thang không thèm để ý đến Trần Đình Nghiên.

Y rút từ trong tay áo ra một cái khăn trắng như tuyết rồi chậm rãi lau khô máu trên lưỡi dao mỏng, trong khi đó ánh mắt thì lại liếc về phía nữ tu váy đỏ đang đứng trơ trọi ở một nơi cao cao trong hố trời.

“Ha ha ha…”

Nữ tu nọ bật lên một tràng cười dài kiều mỵ đến điên đảo thần hồn, ánh mắt nhìn Trương Thang đong đưa gợi tình.

“Ái chà, lâu rồi nô gia chưa từng gặp qua nam tu nào lợi hại như ngươi thế này. Có muốn song tu với ta không ?”

Xem ra nàng ta cũng không có ý muốn động thủ.

Hàng chân mày rậm của Trương Thang vẫn chẳng mảy may dao động. Lưỡi dao mỏng tang cuộn lại, tức thời liền biến mất trên đầu ngón tay y. Ngay sau đó, tay áo bào rộng khoát lên, chỉ về phía chiến xa Khôn Ngũ Đô ở cách đó không xa____

“Ô…ô…n…g !”

Chiếc chiến xa vốn đang im lìm bất động chợt tỏa ra hào quang trắng như tuyết.

Hai cánh hạc hai bên khẽ vỗ, chiến xa liền bay thẳng về phía y !

Trông tựa như nó cũng có thể chịu sự điều khiển của Trương Thang !

“Không thể nào !”

Trần Đình Nghiên nhìn mà thiếu điều muốn cắn phải lưỡi.

“Chiếc chiến xa này đã được Kiến Sầu làm phép tinh hồn nhận chủ rồi mà. Sao nó cũng có thể chịu để ngươi sai khiến — Hay chẳng lẽ ?!”

Chiến xa đã nhận chủ tuy sẽ không chịu sự điều điển của người khác nhưng nếu trên người người đó có ấn ký của chủ nhân chiến xa thì lại khác. Hay cũng có thể nói… Kiến Sầu đã cho hắn ấn ký tinh hồn ư ?!

Trần Đình Nghiên nhìn chằm chằm Trương Thang bằng ánh mắt căm phẫn cùng cực.

Nhưng Trương Thang vẫn tỉnh bơ, nhìn lại Trần Đình Nghiên như nhìn một kẻ đần. Cả người nhoáng lên một cái rồi thoáng chốc đã hiện thân trên chiến xa.

Tiểu chồn đang án ngữ trên đài la bàn tròn.

Trương Thang liền giơ tay xách gáy nó lên giống như đang bắt một con mèo nhỏ rồi bỏ qua chỗ khác !

“Ngao ô o o o ô ô!”

Ngươi là cái thá gì chứ. Sao dám đối xử với bổn chồn như vậy hả !

Tiểu chồn đang no kềnh liền nổi giận, gào thét giơ móng xù vuốt đe dọa Trương Thang.

Nhưng y cũng chẳng thèm liếc nhìn nó lấy một cái tựa hồ như chẳng sợ nó chút nào.

Cán muỗng la bàn bị tiểu chồn ách lại ban nãy được y quay một cái, chiến xa Khôn Ngũ Đô liền rung mạnh, đổi hướng bay về phía Hắc Phong động.

“Ê ê ! Chờ… chờ ta với !”

Trần Đình Nghiên thiếu chút nữa là theo không kịp, nhưng may thay vận tốc khá nhanh nên đến lúc cuối mới vọt được lên chiến xa.

Hắc Phong động cực lớn, chiến xa trong nháy mắt cũng trở thành một chấm nhỏ.

Tựa như nó đang lao vào một mặt nước tĩnh lặng, làm dấy nên những vòng sóng gợn rồi trong nháy mắt chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhưng gần như ngay sau đó trong hang động thần bí liền hiện ra một vật thể khổng lồ.

Ba mươi sáu cánh quạt trắng như tuyết dưới đáy chiến xa hạ xuống đáy dòng sông ngầm đang chảy xuôi trên mặt đất. Mấy người Trương Thang dường như chỉ cần ngẩng lên là đầu sẽ đụng phải đỉnh thạch nhũ rồi.

Kiến Sầu đang đứng trước đó không xa nhìn bọn họ với sắc mặt vui vẻ.

“Tới rồi.”

“Ta biết ngay nhất định là các ngươi ở dưới này cấu kết thông đồng với nhau. À không — Đúng ra phải nói như thế nào nhỉ ? À, chỉ một người cũng đủ giữ ải, vạn người không thể qua !”

Trần Đình Nghiên vừa nhìn thấy Kiến Sầu liền vừa phi thân xuống vừa liến thoắng nói.

“Cái tên Hình Phi thật là xui xẻo. Ha ha, lúc nhìn thấy hắn biến mất trên họa quyển tinh vân ta liền nghĩ là cô động thủ, còn tên kia –”

Nhưng mới nói đến đây, giọng Trần Đình Nghiên chợt khựng lại.

Bởi vì y đang nghĩ tới Lệ Hàn, liếc mắt trông sang mới thấy người này dường như chẳng coi bọn họ ra gì, cứ thản nhiên rũ tay áo đứng dậy rồi giương mắt nhìn phía cả bọn.

Nhưng cái ánh mắt ấy khi phóng tới gần đám người thì lại sượt qua rồi mới rơi xuống trên chiến xa Khôn Ngũ Đô.

Trên người Trương Thang loang lổ máu hồn lực trắng đục, trên mặt y còn bị rạch một đường đỏ tươi.

Nhưng mặc dù vậy, bộ quan bào trên người vẫn chỉnh chu như trước.

Lúc Phó Triêu Sinh nhìn y, y cũng nhìn lại Phó Triêu Sinh.

Không biết tại sao lúc này Trương Thang mới đột nhiên nhận ra chút hơi hướm yêu tà trong ánh mắt của “Lệ Hàn” đang đứng ở bên dưới…

Trên người quốc sư cũng từng có loại khí tức này.

Trương Thang thoáng cảm thấy khó chịu.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác ấy liền biến mất ngay.

Phó Triêu Sinh thu lại ánh nhìn, đáy mắt mang hơi hướm vừa giễu cợt vừa sắc sảo khó nhận ra. Hắn tới cạnh Kiến Sầu thản nhiên nói : “Xem ra Kiến Sầu đạo hữu cảm giác thật tinh tường, lần cuối lại không chịu động thủ…”

Trò chơi giữa bọn họ đương nhiên vẫn tiếp tục.

Phó Triêu Sinh nói “bạn” thì Kiến Sầu ra tay.

Nhưng lần cuối hắn vẫn nói “địch” thì Kiến Sầu chỉ nhìn hắn cười mà không hề có ý tấn công người sắp đến.

Vì vậy hắn không khỏi không suy nghĩ : Trương Thang có thể điều khiển chiến xa Khôn Ngũ Đô, vậy hẳn đã nhận được ấn ký tinh hồn của Kiến Sầu. Trong khi đó Kiến Sầu rốt cục vẫn chưa hoàn toàn tin ở chữ “địch” của hắn.

Phải chăng điều này cho thấy Kiến Sầu tin tường tên ác quan gốc người cô đảo nhân gian kia hơn ?

Phó Triêu Sinh bất giác suy nghĩ miên man.

Kiến Sầu cũng không để ý tới hắn, nhìn sơ thì thấy Cố Linh vẫn đang khóc ròng, kế đó dĩ nhiên cũng nhận ra tình hình của bà lão không được khả quan cho lắm.

“Không biết chút nữa sẽ có ai lại xuống. Chúng ta đủ người rồi thì cứ đi trước tới tầng kế rồi hãy nói.”

Nói đoạn, nàng đi ngay về phía mắt suối duy nhất nhỏ bằng nắm tay trong động rồi đấm mạnh một chưởng !

“Đi trước thôi !”

55 phản hồi

  1. Giáp Ất Tiên Sinh says:

    Huhu mình xin pass để đươc đọc tiếp được không. Mình vừa cày hì hục bao đêm đến nay thì mới biết đến trang này nên bây h đến xin pass muộn, mình ko đăng đi đâu cả chỉ để đọc thôi

  2. Quang VInh says:

    Sau bao nhiêu tháng ngày vất vả truy lùng cuối cùng cũng tìm được đến đảo thì gặp bí cảnh, mong được quý cô nương thương tình cho tại hạ con đường sáng để thưởng thức tiếp bộ truyện, xin chân thành cảm ơn 🙂

  3. Non says:

    Có thể cho mình xin pass được không? Từ hồi đọc thấy comment 1 bạn nói nên vào bachngocsach ủng hộ dịch giả là mình bắt đầu đọc từ đó luôn. Mình cũng rất ít đọc mấy trang như webtruyen trừ khi k tìm được nguồn vì biết họ hay lấy của ng khác mà còn quảng cáo nhiều quá, lỡ tay bấm là coi như xong.

    • Sweet Zarbie says:

      Mấy bữa trước sơ ý không thấy tin của bạn, trả lời hơi chậm xin bạn không phiền 🙂
      Sweet có gửi mail cho bạn, bạn đọc mail hén.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *