312. Một bước nguyên anh

Địa ngục không trống, thề không thành Phật !

Thần phật thiên địa có đại nguyện như vậy !

Phật quang trên đỉnh đầu ngài chạm nóc trời xanh, hai chân đứng nghiêm chạm bạch miếu ở phía dưới. Hình ảnh ấy sao mà cao lớn nhường ấy ?

Thủ chưởng vừa xuất đã che hết cả nửa bầu trời !

Lẫn trong tiếng núi lở biển gầm là một nguồn lực mênh mông vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng tụ về.

Nó giống như địa lực âm hoa nhưng lại vừa như không giống.

Cực kỳ tinh thuần nhưng đồng thời cũng khiếp người đến cực điểm !

Nguồn lực vừa thần bí vừa u ám ấy lớp lớp chồng lên không ngừng rồi dần dần ngưng kết thành một cái ấn khổng lồ giống như hình dáng của phật chưởng !

Hào quang màu vàng kim sẫm tối liền tỏa ra nhưng khí tức lại nặng mùi chết chóc khác hẳn hoàn toàn với tính phật từ bi !

Trước cái ấn phật chưởng này, rừng rậm nguyên sơ chỉ là một lùm cỏ dại; thành trì hoang tàn mênh mông chẳng khác gì một bãi gạch vụn; đến hoang nguyên bao la cũng chỉ tựa như một mảnh ngói nhỏ !

Hủy thiên, diệt địa !

Trông chậm nhưng thật ra lại rất mạnh !

Nhanh như ý nghĩ chợt lóe lên trong trí, một chưởng ấy xuyên qua hư không trùng điệp, băng băng bay vút qua khỏi vùng phế tích rộng lớn và miền hoang nguyên nứt nẻ, trong nháy mắt đã tới ngay trước trận !

Kiến Sầu đang đứng cách đó không xa cũng nhận ra gần như ngay lập tức sức mạnh khổng lồ của nó.

Mặc dù không quay đầu lại nhưng nàng biết mình cũng chẳng khác gì một viên cát sỏi vô tri trước một chưởng này ! Chỉ cần hơi gió của nó thoảng qua là cả người đã hóa thành một khoảng không hư vô nhỏ bé rồi…

Nhưng Thập Cửu Châu đang ở trước mắt !

Bó tay chịu trói sao ?

Vươn cổ chịu chém ư ?

Không đời nào !!!

Bí cảnh

Xin điểm chỉ quyết trên giao diện để hóa giải chướng nhãn pháp !

7 phản hồi

  1. Nhiếp Chính Vương Ecec says:

    Chương này đỉnh thiệt sự luônnnnn, đọc mà run hết cả người, đoạn giới thiệu môn hạ Nhai Sơn nghe rất khí phách Muahahahahah

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *