Nàng chẳng còn là người của nơi này mà chỉ là khách qua đường.
Sau khi để lại chìa khóa, Kiến Sầu cũng không nấn ná nữa mà về thẳng Nhai Sơn.
Mặt trời vẫn chưa lặn, sắc trời vẫn chưa tối.
Còn chưa qua khỏi hộ sơn đại trận, mới hạ xuống đỉnh Linh Chiếu, Kiến Sầu đã thấy một bóng người ngồi vắt chéo chân cạnh giếng Quy Hạc.
Dáng ngồi thật vô cùng quen thuộc.
Cảm ơn Sweet đã dịch:)
Tuyệt quá bạn ạ, vừa đi Huế về nên hôm nay mới lên đọc. Thế là đến thứ bảy lại nhanh hơn xíu.
Ngóng chương mới như ngóng mẹ về chợ vậy hi hi
Phù Đạo xuất hiện rồi. Chết cười với đoạn quăng xương gà của sư phụ. Chúc Sweet thuận lợi và an toàn. Có tin vui thì thông báo chia vui cùng anh chị em nhé.
🙂 Cám ơn bạn nhiều ! Ừ, có tin mình sẽ báo 💓