373. Minh phi
Quyển 11 : Tuyết Vực Phật Quốc

“Xem ra Tạ đạo hữu biết rất rõ.”

Dĩ nhiên thái độ ấy đều không thoát khỏi được con mắt tinh tường của Kiến Sầu bởi nàng từ đầu đến cuối đều nhìn y chằm chằm.

Tạ Bất Thần đã không làm nàng thất vọng.

Lúc nãy, Kiến Sầu chỉ muốn cà khịa một chút để y đừng quá thoải mái nên mới kiếm cách nói khích xem sao.

Nàng vẫn chưa lúc nào quên cây nhang đột nhiên bị đánh gãy trong căn nhà cũ ở Uổng Tử Thành, hơn nữa lại còn có dòng chữ ướt nước nghuệch ngoạc trên cửa sổ —

Giết Tạ Bất Thần, chém Thất Phân Phách !

Rốt cục người viết là ai, lai lịch ra sao, cho đến giờ Kiến Sầu cũng không biết. Thậm chí người ta thiện hay ác, bạn hay địch, nàng cũng không rõ.

Ba tiếng “Thất Phân Phách” vừa rồi đúng là một phép thử. Nhưng kết quả thật quá mức mong đợi. Tạ Bất Thần không chỉ biết rất rõ mà phản ứng cũng rất mạnh.

Từ đó suy ra đủ biết bí mật này quan trọng đến bực nào !

Đến nỗi nó có thể làm cho một người tàn nhẫn tu luyện đến mức tâm lặng như nước, vui buồn không lộ phải biến sắc mặt !

Nhưng mà thôi…

“Tiếc là Tạ đạo hữu hình như không có ý muốn nói chút nào.”

Kiến Sầu nheo mắt cười, sắc mặt vô cùng chân thành, nhưng vì chỉ thử mà kết quả lại quá tốt nên thần thái trông rất mãn nguyện. Nụ cười của nàng trong đáy mắt của Tạ Bất Thần vì vậy lại càng rực rỡ hơn.

Tiện thể, nàng vừa đẩy cửa vừa tạm biệt : “Cứ vậy đi, tới đêm lại gặp.”

Nói xong, chẳng thèm để ý mặt mũi của y ra sao, Kiến Sầu đã bước vào trong rồi quay người sập cửa cái rầm, để lại một mình Tạ Bất Thần đứng trơ khấc trên dãy hành lang hẹp, cả người đờ ra mà vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

Y đã chuẩn bị tinh thần cho những gì có thể tiếp diễn sau đó. Tỷ như nàng sẽ nói gần nói xa này nọ về “Thất Phân Phách”, hay hạch hỏi, nhiều khi còn ra tay đánh nhau nữa không chừng…

Nhưng hết thảy những điều ấy lại chẳng xảy ra.

Phòng tuyến chiến đấu đã dựng xong đâu vào đó, chỉ còn chờ thời khắc khai hỏa mà thôi, nhưng rút cục lại sóng êm biển lặng.

Nó còn khó chịu hơn là một quyền đấm vào bông vải.

Cái mà người bị khổ hình sợ nhất không phải là lúc con dao đồ tể chém xuống mà là nó cứ lơ lơ lửng lửng trên đỉnh đầu, chẳng biết khi nào thì phập xuống.

Hiện giờ, Kiến Sầu chính là cái người treo con dao ấy.

Tạ Bất Thần đã tính trước cả ngàn vạn điều có thể xảy ra, duy chỉ có khả năng này lại không lường được.

Cánh cửa trước mặt vẫn còn khép hờ, đường nứt hẹp dài bên trên trông tựa như một cái miệng đang ngoác ra cười cợt, chế nhạo y !

Tạ Bất Thần chầm chậm nhắm mắt lại, dồn hết mọi bức bối vào sâu trong lòng. Đến khi y mở mắt ra, đôi con ngươi thâm trầm đã như mặt hồ phủ một lớp băng mỏng chẳng gợn lấy nổi một vòng sóng.

Bí cảnh

Xin điểm chỉ quyết trên giao diện để hóa giải chướng nhãn pháp !

3 phản hồi

  1. Pumpkin Pie says:

    Uiii, cám ơn Sweet vì chương này nhé, đây là chương khá khó hiểu trong bản convert, tui đọc cứ ù ù cạc cạc mấy đoạn đặc tả.
    Giờ Sweet dịch mượt quá trời, đọc đã dễ sợ.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *