379. Mượn bạn mắt cá thờn bơn
Quyển 11 : Tuyết Vực Phật Quốc

“Hoài Giới pháp sư ?”

Đã tới phiên Tạ Bất Thần rồi nhưng Ma Già quay đầu lại thấy y đang sững người nhìn trân vào một chỗ trong hư không thì lấy làm lạ, bèn cất tiếng gọi.

Tạ Bất Thần nghe thấy nhưng vẫn còn chưa chịu rời mắt.

Y cứ đăm đăm nhìn mãi, đầu mày hơi cau lại, đến chừng một hồi sau mới hạ mắt, cười nói với Ma Già : “Mới rồi hơi bị ngẩn ngơ một chút.”

Dáng vẻ lúc nãy của y quả đúng là tâm trí để tận đâu đâu thật.

Ma Già nghe xong không để ý lắm, mà có sắc mắc đi nữa thì làm gì có cớ, Tạ Bất Thần dù sao cũng thuộc loại thâm sâu khó lường. Vì vậy Ma Già chỉ gật gật đầu, cho Tạ Bất Thần tiến lên thu xếp chỗ ở rồi đưa chìa khóa cho y.

Nhưng Phó Triêu Sinh đứng bên kia thì cảm thấy hơi bối rối.

Việc này hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.

Ban nãy chẳng phải tình cờ mà người nọ nhìn về phía mình mà y quả thực đã phát hiện hay cảm giác được cái gì đó. Với tu vi đại yêu trời sinh hiện tại, chỉ có đại năng nhất nhì trên Thập Cửu Châu mới có thể nhìn ra chút dấu vết của hắn mà thôi.

Nhưng từ trước đến nay sức nhạy của thiên địa vạn vật vẫn luôn vô cùng kỳ diệu. Thật ra, nếu nói gần thiên nhiên thì người không bằng yêu. Nhưng cũng có tu sĩ xuất chúng, bẩm sinh đã có khả năng cảm nhận thiên nhiên một cách siêu phàm.

Trời đất biến đổi, khiến tự nhiên cũng biến đổi theo. Sinh vật có thể tận mắt nhìn thấy, hoặc biết được qua quan sát sự vật xung quanh, thậm chí có khi còn có linh cảm. Càng cảm nhận được biến chuyển trong tự nhiên nhỏ chừng nào thì sức nhạy càng mạnh chừng đó.

Phó Triêu Sinh vốn là sinh vật nhỏ nhất của đất trời, chỉ cần nghe Kiến Sầu đọc kinh thì đã biết tập hợp nguyện lực của cả tộc phù du để sinh trưởng. Đó chính là yêu, hơn nữa còn là đại yêu có thiên tính tự nhiên.

Nếu hắn muốn ẩn mình thì tu sĩ bình thường cùng cảnh giới khó mà tìm được.

Nhưng vị tu sĩ Côn Ngô này vậy mà lại cảm thấy sự hiện diện của hắn…

Trong khoảnh khắc ấy, Phó Triêu Sinh chợt nhớ tới một câu không biết nghe được ở đâu : “Đạo tử Thiên Quyến…”

Đời sao mà bất công vậy ?

Loài phù du sáng sinh chiều chết. Mạng sống quá ngắn khiến chúng không thể có được cơ hội đắc đạo. Thử hỏi nếu không con nào gặp được người như Kiến Sầu lẩm nhẩm đọc kinh nơi bờ đá thì sẽ ra sao ?

Vì vậy lúc đó, hắn mới có dịp nghe đạo, thừa hưởng đại nguyện của loài phù du mà sinh.

Nhưng có người…

Hay nói đúng hơn là cái người trước mắt hắn đây lại có thể được ông trời ưu đãi, thậm chí ngay cả khả năng cảm nhận cũng vượt xa người thường. Theo như Phó Triêu Sinh biết, phần lớn các yêu cũng khó mà sánh bằng.

⚊ Thế này thì có còn là bình thường nữa không ?

Tự nhiên nghĩ như vậy mà Phó Triêu Sinh chợt nảy ra ý muốn xem trộm xem sao.

Trong đôi mắt u lãnh của hắn, khí tà mờ mịt như sương bắt đầu nhẹ nhàng xoay chuyển, rồi một thoáng sau đã cuộn lên dầy đặc. Nhưng màu sắc đôi con ngươi thì trái lại lại nhạt đi rất nhiều, trông chẳng khác gì hai hòn ngọc xanh lục trong suốt.

Bí cảnh

Xin điểm chỉ quyết trên giao diện để hóa giải chướng nhãn pháp !

6 phản hồi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *