381. Chí giao một đời
Quyển 11 : Tuyết Vực Phật Quốc

Mười bốn con người đầy sức sống ấy bây giờ đang nằm trong viên châu nhỏ trên cái bàn này. Không ai còn cười nói, không ai còn chờ nai con uống nước, không ai còn có thể mệt mỏi hay phấn chấn nữa, không ai còn có thể có mặt ở một chỗ nào của Nhai Sơn nữa…

Tu sĩ Thập Cửu Châu không có luân hồi, hồn phách của họ đã tan thành mây khói.

Còn cái bóng đen to lớn đầy trời và các tăng nhân Mật Tông hắc khí dầy đặc quanh người kia…

Kiến Sầu nhớ tới thuyền Dạ Hàng ở Minh Nhật Tinh Hải, tới con vật hoang cổ hung hãn hình dáng giống như con rết, tới đại tôn Thiếu Cức và Lương Thính Vũ thực lực đột nhiên tăng mạnh một cách kỳ dị…

Đến bây giờ, mọi giả thiết đã trở nên đúng với thực tế.

Nhưng nàng chưa bao giờ tự hỏi : Nếu tất cả không đúng, nếu chẳng có chuyện gì xảy ra, vậy mọi chuyện sẽ tốt biết bao.

Bốn canh giờ sau, bọn họ sẽ về đến Nhai Sơn;

Bốn canh giờ sau, Dư Tri Phi sẽ có thể gặp mình;

Bốn canh giờ sau, Phù Đạo sơn nhân sẽ vừa mừng vừa giận mà quát lên;

Bốn canh giờ sau…

Hết rồi.

Mi mắt chầm chậm nhắm lại, Kiến Sầu lặng người đi.

Máu đọng trên môi, máu trên mu bàn tay chốc chốc nhiễu giọt xuống mặt bàn. Dáng vẻ sao mà băng lãnh và khốc liệt, trong người đầy bức bối và sát ý bởi trí óc nàng giờ đây quay cuồng đủ mọi ý niệm phức tạp, biến đổi không ngừng.

Tất cả Phó Triêu Sinh có thể dễ dàng nhận ra nhưng hắn vẫn giữ im lặng, nhẹ nhàng đặt mắt Vũ và mắt Trụ xuống bàn.

Mãi một lúc lâu sau, tâm trạng bất ổn trong nàng mới từ từ lắng lại. Đôi mắt khi mở ra, trừ vẻ lạnh lùng không chút hơi ấm, thì dường như chẳng có gì khác biệt so với lúc trước.

Nàng bình thản rũ mi, đáp tạ : “Thật phiền bạn quá !”

Có gì đâu mà phiền ?

Mắt Trụ là nàng cho hắn mượn. Hôm nay hắn chỉ hỗ trợ, giúp nàng nhìn thấy điều nàng muốn nhìn mà thôi, thậm chí còn phải chịu để nàng bị cắn trả, tổn thương đôi chút.

Phó Triêu Sinh không an ủi, vả lại hắn thấy Kiến Sầu cũng chẳng cần.

Nhìn nàng một hồi, hắn lại chìa tay ra. Lần này đây không phải là châu ngọc gì mà là một đạo điện quang nho nhỏ màu lam nhạt. Kiến Sầu liền nhận ra ngay ⚊ Nó chính là lôi tín mà vị trưởng lão Côn Ngô trước khi chết đã giao cho Dư Tri Phi.

Bí cảnh

Xin điểm chỉ quyết trên giao diện để hóa giải chướng nhãn pháp !

3 phản hồi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *