Nữ tử huyền bí ấy đứng một mình dưới trăng hồi lâu rồi quay người đến ngồi cạnh bờ hồ.
Mà không, thật ra bây giờ chẳng còn “bờ” gì cả. Nước hồ đã được nàng choàng hết lên vai, cái còn lại chỉ là một cái hố khổng lồ, một vùng hoang phế mênh mông…
Nàng cứ lặng lẽ ngồi như vậy với bó lam thúy tước trong tay, ánh mắt mải miết lướt qua không gian trên khoảng hồ điêu tàn, dõi nhìn về vùng băng nguyên ngút ngàn xa xa.
Kiến Sầu nép mình trong tối nhìn nữ tử kia thật lâu. Nàng không biết sự hiện diện của mình có bị phát hiện hay không, nhưng rồi lại nghĩ có lẽ nàng ta chẳng thèm để ý đến người ngoài, kệ cho ai muốn nhìn gì thì nhìn, hơn nữa dáng vẻ trông cũng dường như chẳng muốn ai phiền nhiễu đến.
Chậc chậc :))) TBT tính toán ghê thật