Giọng nói tuy không phải quen thuộc gì nhưng rõ ràng là nàng đã từng nghe qua.
Người cũng không phải là quen lắm nhưng chắc chắn là nàng đã từng gặp.
Lúc nghe thấy giọng nói ấy đột ngột vang lên ven hồ, Kiến Sầu không khỏi giật mình hoảng hốt, nhưng khi cảm xúc ban đầu qua đi, vừa đưa mắt nhìn ngay sang người trước mặt thì trong lòng chợt cảm thấy nao nao kỳ diệu khôn tả.
Đúng là hắn.
Đúng là người thiếu niên đã đưa cho nàng một đóa tuyết liên bên bờ hồ sau thánh điện năm đó. Vóc người không cao lắm mà cũng vẫn y như trước, hai mươi năm trôi qua song dường như chẳng lớn thêm chút nào, nhìn chỉ như khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mũi trông còn thuần khiết trẻ con, vì cười mà đôi mắt cong cong như hai mảnh trăng non cuối trời, bó hoa lam thúy tước nho nhỏ nghiêng nghiêng nằm giữa những ngón tay đan trắng muốt, thần tình và dáng vẻ trông tự tại khôn tả, trông mà tưởng như là một phần của cảnh vật xung quanh.
@Ly Nhân Sầu @Người qua đường
Cám ơn các bạn, bữa nay đã gần như khỏi rồi
Sweet tỷ giữ gìn sức khỏe . Tuyên cuốn quá đi huhu
Nàng đã khoẻ chưa, nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé ❤️❤️❤️