“Kiến Sầu !”
“Là quỷ Kiến Sầu đó !!!”
“Tiên sư cha nó ! Thế mà cũng dám vác mặt quay lại hả ?!”
“Người tham gia đỉnh tranh năm đó à ?”
“Đồ mắc dịch ! Là ả ta đó a !
“Tổ bà nó !”
…
“Kiến Sầu !”
“Là quỷ Kiến Sầu đó !!!”
“Tiên sư cha nó ! Thế mà cũng dám vác mặt quay lại hả ?!”
“Người tham gia đỉnh tranh năm đó à ?”
“Đồ mắc dịch ! Là ả ta đó a !
“Tổ bà nó !”
…
Câu tuyên chiến của tỷ với Thái Sơn Vương nghe thách thức ngông cuồng quá. Mình đắc ý nhất là biểu hiện của Hoành Hư khi nhận ra nhất tuyến thiên.
Các truyện tiên hiệp phần lớn tác giả nam viết nên cũng chỉ có nam làm anh hùng, chỉ có truyện này nữ làm anh hùng
Đúng rồi nhỉ. Mà mình thích cách xây dựng nhân vật của tác giả không theo kiểu thần thánh hoá nhân vật chính giống nhiều tác phẩm tiên hiệp khác. Nói sư tỷ là người xấu thì chắc chắn khôn phải, nhưng bảo tỷ là người tốt thì cũng không đúng. Đúng theo câu tỷ nói “ta chính là ta, đi theo đạo của ta”
Aaaa hóng quá