Dĩ nhiên thuyền Dạ Hàng là nơi vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa trong tình hình như thế này, tu sĩ ở phía trước còn chưa biết lai lịch ra sao, sau lưng chắc gì lại không có kẻ khác lẻn vào…
Vì vậy ngay sau khi luồn qua khỏi trận pháp, Kiến Sầu cũng cảnh giác đến cực điểm.
Chấn động không gian quen thuộc chỉ diễn ra trong một nháy mắt mà thôi.
Ngay sau đó, Kiến Sầu chỉ thấy trước mắt mình đầy một màu đen — Đúng là màu đen chứ không phải là bóng tối.
E xin pass vs, e chỉ đọc ở mình thôi ạ
Ad ơi cho em xin pass với ạ em không sao chép đi đâu đâu ạ
[email protected] Dạ gmail em đây ạ.
Cho xin pass với ạ! (:sorry:)
Truyện bánh cuốn quả,bạn cho mình xin pass để tu luyện tiếp với mình cảm ơn
hụ hụ đang đọc bên BNS thì hết ạ. bạn có thể cho mình xin pass để đọc tiếp không ạ
Bạn ơi, cho mình pass với. Cảm ơn bạn
Truyện chỉ đọc trên đảo thôi, chịu k nè 🙂
Đọc đến câu cuối mà thấy hơi hơi xúc động, quả nhiên là người có khí phách thế này mới có thể làm môn hạ Nhai Sơn.
Đây mới là người xứng đáng với cái tên danh môn đại phái chứ, Tả Lưu hay quá, yêu quá. Cảm ơn bạn nhiều nhé
Doan cuoi cam dong that su, thuong cho Ta Luu va mong dai ty Kien Sau mau giai cuu em i.
Minh dang nhap bang may tinh ma ko the binh luan bang tieng viet duoc nhi?
Hổng biết nữa, Sweet vẫn gõ được có dấu trên laptop mà 🙂
Đọc đến cuối mới thấy xúc động quá. Chỉ một niềm tin vào Nhai Sơn thôi đã thể hiện đúng là môn hạ Nhai Sơn của Tả Lưu rồi. Sư tỷ luôn có những cuộc nhân duyên thật tốt. Tình bạn, tình đồng môn. Một niềm tin tưởng không cần lý do.
Đoạn cuối cảm động quá, không uổng công Kiến Sầu mạo hiểm đi cứu Tả Lưu.