1. Giết vợ chứng đạo
Quyển 1 : Cô đảo nhân gian

– Ầm ! Ầm…

Chân trời cuồn cuộn mây đen, ầm ì dậy lên tiếng sấm.

– Rào rào ! Rào Rào !

Mưa ngoài cửa sổ lại bắt đầu nặng hạt hơn nữa. Nước như trút từ mái hiên xanh tuôn xuống, xối xả nện thẳng lên nền đất lầy lội gồ ghề trong sân.

Gió lớn thốc tới, hai cánh cửa sổ đóng không chặt cạch cạch đập ầm lên.

Kiến Sầu đang ngồi thêu thùa trong nhà, nghe động thình lình liền giật nảy người, thiếu chút nữa đâm luôn cả kim vào tay. Nhìn hai cánh cửa sổ cứ đập ra đập vào không ngừng, nàng dù sao cũng hơi sợ, bởi vậy bèn vội vàng bỏ chiếc áo bào đã may được một nửa xuống, đi tới cửa sổ đóng chặt lại.

Cửa đóng rồi song tiếng mưa ngoài trời lại chẳng nhỏ đi chút nào. Đôi khi sấm từ cuối chân trời dội tới còn càng lúc càng lớn hơn, tựa hồ như đang nhì nhằng ngay chính phía trên nóc nhà của bọn họ.

Kiến Sầu nghe thấy không khỏi thở dài. Nàng nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa phần bụng còn chưa gồ lên rõ, khuôn mặt trắng nõn như sứ liền ánh lên cảm xúc dịu dàng xưa nay chưa từng có.

Có lẽ đây là quà tặng đẹp nhất mà ông trời ban cho nàng.

Tân hôn được ba tháng, Kiến Sầu không ngờ mình vậy mà lại có thai nhanh như vậy.

Không biết sao sáng nay tự nhiên lại nôn ọe, nàng bèn mời đại phu trong thôn đến xem. Đại phu ấy thế mà nhiệt liệt chúc mừng nàng. Nàng gặng hỏi một hồi thật lâu, ông ấy mới cười bảo cô có thai rồi.

Lâu thật lâu sau nữa, nàng mãi cũng còn chưa định thần lại kịp. Thậm chí đến trả tiền xem bệnh, tiễn đại phu đi ra sao, nàng cũng chẳng nhớ nổi.

Kiến Sầu vốn là một đứa trẻ mồ côi có tên mà không có họ. Từ khi bắt đầu có trí nhớ, nàng đã biết mình không cha không mẹ, may sao được người tốt bụng nuôi dưỡng nên mới có thể bình yên sống sót đến giờ.

Sau đó, nàng gặp được Tạ Bất Thần. Dạo ấy, chàng chỉ là thiếu gia nhà họ Tạ chứ chưa phải tú tài. Hai người bọn họ cũng không có tiếp xúc gì nhiều. Mãi cho đến khi gia cảnh Tạ gia sụp đổ, chàng bị kẻ thù đuổi giết, đúng lúc lại được nàng cứu nên cả hai mới xem như kết nên mối duyên gắn bó keo sơn với nhau.

Cách đây ba tháng trước, bọn họ rốt cục cũng lập hộ ở cái thôn nhỏ này, sau đó thì thành thân.

Nhờ vậy, Kiến Sầu mới có họ, từ đó trở đi mang tên “Tạ Kiến Sầu”.

Tạ Bất Thần làu thông tứ thư ngũ kinh, lúc còn ở nhà đã là đồng sinh*, có chút tài danh. Sau chàng tham gia thi huyện thì đậu ngay tú tài, bởi vậy càng thêm ra công đèn sách.

* Tiếng chỉ người học trò chưa thi hoặc chưa đậu tú tài.

Chàng không nỡ để Kiến Sầu cực khổ, từng nắm tay nàng bảo chờ tương lai đạt được công danh cao hơn thì sẽ có thể làm quan. Sau đó, Kiến Sầu sẽ coi như là thành phu nhân nhà quan rồi.

Sáng sớm hôm nay, Tạ Bất Thần lên huyện học* đọc sách.

* Các cấp trường học thời xưa : hương học, huyện học, phủ học, quốc tử giám.

Thường ngày, bây giờ chàng đã về nhà ăn cơm nhưng hôm nay không biết sao lại tự nhiên gặp phải cơn mưa lớn như vậy.

Kiến Sầu nghĩ chàng có mang dù, có lẽ đường sá bùn sình không dễ đi nên mới về trễ. Chờ khi nào chàng về, nàng sẽ cho chàng biết cái tin mừng hay ho nhất này.

Khóe môi hơi thoáng nụ cười, nghe mưa rào rào quanh nhà, Kiến Sầu cũng chẳng còn cảm thấy phiền muộn nữa.

Từ cửa sổ quay lại, nàng không cầm chỗ đồ may lên mà đưa mắt nhìn lên thanh bảo kiếm tra trong vỏ bằng da cá giao treo trên tường — Đây là thứ có giá trị duy nhất trong nhà mà Tạ Bất Thần dù chết cũng phải mang theo.

Nàng đi tới trước nhà nhìn ra cửa sân nhỏ hẹp, ngóng chờ bóng dáng Tạ Bất Thần sẽ xuất hiện trong mưa. 

Sân viện thôn quê ở đây rất sơ sài. Mấy con ngỗng trắng lớn giữa vòng liếp tre quây quanh đang khoan khoái quàng quạc dưới mưa. Thỉnh thoảng có con ngoặt ngoặt cái cần cổ dài ra phía sau rỉa lông rỉa cánh, đôi khi còn tự nhiên rùng mình rũ mạnh một cái, nước mưa như châu ngọc đọng trên bộ lông trơn nhẵn liền bắn tung hết cả lên, toàn thân lại trắng ngần sáng bóng.

Sau màn mưa mờ mịt cách đó không xa thấp thoáng có bóng núi non liên miên chập chùng, sắc lục xanh xanh sầm sậm giữa mưa gió dập vùi trông càng có vẻ đậm màu hơn lên. 

Tiếng sấm chồng nhau ầm ì dội lên từ phía bên kia núi.

Kiến Sầu một tay tựa cửa, một tay xoa bụng. Nàng đang tần ngần không biết có nên bung dù đi lên trường học trên huyện tìm người hay không thì đột nhiên dưới cơn mưa bỗng vang lên tiếng chân bước tới.

Rào rào rào…

Tiếng mưa đập trên tán dù bằng giấy dầu cũng càng lúc càng lớn.

Giữa màn mưa mù mịt, một bóng người cao lớn liền dần dần hiện ra rõ nét. Nước từ vành dù tuôn xuống, chảy ròng ròng thành dòng như chuỗi hạt châu, sợi sợi thi nhau bắn tung xuống đất, hòa cùng một thể với bùn sình xung quanh.

Tạ Bất Thần mày dài mũi thẳng, môi mỏng, nét môi mím lại hơi cong lên lành lạnh. Hơi nước ướt lạnh tụ trên khóe mắt đầu mày khiến thần sắc dường như càng sương giá thêm lên.

Bàn tay cầm cán dù là bàn tay cầm bút, thuôn dài, trắng trẻo.

Kiến Sầu nhìn thấy hắn sắc mặt tức thời liền nhẹ bẫng đi, khóe môi bất giác cong lên cười : “Chàng về tới rồi.”

Tạ Bất Thần bình thản gật gật đầu, miệng hơi há há giống như muốn nói cái gì đó, nhưng rốt cục lại giãn ra thành một nụ cười. Hắn đi tới mái hiên, gập dù lại, rồi cẩn thận chống ngược nó xuống, dựng cạnh cột cửa.

Kiến Sầu vội tránh chỗ cho hắn vào nhà, kế liền định đưa tay cởi chiếc áo bào ướt sũng bên ngoài xuống cho hắn. 

Áo bào xanh biếc bị mưa tạt ướt liền sẫm xuống tựa như màu lục đen thẫm của rặng núi ngoài xa. 

Kiến Sầu sợ hắn cảm lạnh nhưng không ngờ trong chớp mắt đó, bàn tay nàng lại bị một bàn tay lạnh ngắt khác, đè xuống cản lại. Thuận theo nhìn lên, nàng trông thấy khuôn mặt ân ẩn nét cười của Tạ Bất Thần.

Không biết sao nàng cứ cảm thấy là lạ thế nào.

Kiến Sầu lấy làm khó hiểu hỏi : “Tay chàng lạnh quá, sao vậy ?”

Tạ Bất Thần lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn một vòng đồ đạc bày biện trong nhà. Cảnh vật ở đây tựa hồ đều hệt như lúc sáng sớm hắn đi khỏi. Trừ vài bộ quần áo để trên chiếc bàn vuông đơn sơ thì có một số đã được xếp lại, chồng gọn sang một bên; ngoài ra còn có hai bộ khác bày tung ra, tay áo của một bộ trong đó vẫn còn kim cắm bên trên.

Kiến Sầu giải thích : “Hồi nãy cửa sổ đóng không chặt, hết sấm lại mưa nên thiếp lo đóng lại cho kỹ, sau đó thì cứ ngóng mãi, không biết tại sao chàng vẫn chưa về nên nhất thời cũng quên luôn cả may tiếp. Nhưng mấy bộ khác thì thiếp đã làm xong hết rồi. Lát nữa chàng mặc vào, chiều ngớt mưa thì đi lên học huyện –”

– Kiến Sầu !

Cái giọng thanh lãnh lần này nghe lại khàn khàn là lạ.

Kiến Sầu nghĩ hắn dầm mưa cảm lạnh thật nên lo đến rối người : “Chàng khản giọng rồi kìa, chắc chắn là tại đi gấp, dọc dường cũng không để ý, về đúng lúc mưa to. Nếu về không được thì ở lại huyện học cũng đâu có sao…”

Tuy nói như vậy nhưng trong bụng nàng lại vô cùng ngọt ngào hạnh phúc. Miệng nói nói, vành môi đầy ý cười cũng càng lúc càng cong cong, tươi tắn hơn lên.

Tạ Bất Thần vẫn cứ lẳng lặng nhìn nàng như vậy.

Cả người hắn ướt đẫm, dưới chân nước nhỏ thành vũng, còn Kiến Sầu trước mặt thì tâm ý ánh mắt đều dành hết cho trượng phu, lúc cười lên trông thật ấm áp.

Cảnh tượng nhìn thấy lúc đội mưa đi về hôm nay lại vô thanh vô tức dậy lên trong trí hắn, đồng thời còn văng vẳng dội lại giọng nói khai sáng già cả chấn động lòng người kia : “Đạo thường không tên, mộc mạc. Tuy nó nhỏ nhưng trong thiên hạ không ai có thể bắt nó thần phục mình được*.”

* Câu này trích từ Đạo đức kinh của Lão Tử

– Con người ta vì xác thịt, vì phàm thai, tâm bị thất tình lục dục cuốn lấy nên mới khó bỏ tài vận tửu sắc.

– Thế ngoại có tiên sơn, mây mờ khói phủ mênh mông như biển. Phàm trần như hạt cải, hồng trần chỉ mấy độ là đã thành hư vô. Hỏi thế gian cớ sao lại chẳng thoát khỏi phàm căn mà tầm tiên vấn đạo ? 

– Diệt rễ tình, cắt trần duyên. Nếu muốn cầu đạo thì phải bỏ hết mọi thứ. Ngươi lấy gì chứng minh quyết tâm của bản thân ?

Ngươi lấy gì chứng minh ?

Năm tiếng ngắn ngủi nhưng tựa như lạch trời sâu hút, chia cách nhân thế với cõi tiên.

Mà Tạ Bất Thần hắn nhất định phải vượt qua được.

Hắn giơ bàn tay lạnh ngắt lên xoa xoa khuôn mặt ấm áp của Kiến Sầu, đoạn bình thản cười đáp : “Nàng đang ở nhà. Ta dù thế nào cũng nên về một chuyến.”

Bàn tay hắn lạnh đến nỗi làm Kiến Sầu rùng mình : “Làm chi phải cực thân mình như thế không biết ? Thiếp có phải là cành vàng lá ngọc gì đâu. Nhưng chàng về rồi cũng hay, thiếp có chuyện này…”

Nàng vừa nói vừa giơ tay ra, ấp lòng bàn tay ấm áp của mình lên mu bàn tay của Tạ Bất Thần, nhưng vừa chạm tới thì thấy lạnh ngắt.

Nàng thở dài, quên bẵng luôn cả chuyện muốn nói : “Người chàng lạnh quá !”

– Không sao, thân thể ta khỏe mạnh hơn nàng nhiều.

Tạ Bất Thần cười lui ra sau một bước. Hắn bình tĩnh quay người, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngay thanh kiếm treo trên vách tường loang lổ.

Vỏ kiếm đen kịt, vảy xếp lớp kín hết bề mặt, nhưng nó lúc nào cũng vẫn sáng bóng như cũ, tuyệt không chút bụi. 

Hắn thong thả giơ tay tháo thanh bảo kiếm xuống, khẽ vặn một cái, kế lại vận thêm sức. Ánh thép lạnh lẽo sáng ngời liền từng thốn từng thốn một lóe lên, hòa cùng một nhịp với tiếng mưa tiếng sấm bên ngoài cửa sổ, ai thấy không khỏi thót tim. 

Kiếm từ từ thoát vỏ, tiếng kiếm ngân ban đầu còn loáng thoáng nhưng sau thì càng lúc càng lớn dần.

Tạ Bất Thần rút kiếm ra, trông mà tưởng như đang giải phóng cho một thứ gì đó vậy.

Kiến Sầu nhìn hắn đăm đăm không rời, trong bụng cứ nghĩ xem làm sao để nói cho hắn biết tin mình có thai.

– Cây kiếm này ngày nào thiếp cũng lau một lần nên chẳng bám bụi bao nhiêu. Thế nhưng thiếp lại chưa bao giờ rút nó ra khỏi vỏ. Nhìn đẹp quá, hèn chi chàng cứ muốn mang nó theo mình.

Tạ Bất Thần cuối cùng cũng rút hết thanh kiếm ra ngoài. Lưỡi kiếm ánh lên loang loáng lạnh lẽo phản chiếu đôi mắt hắn sâu như hàn đầm.

Trong khoảnh khắc đó, hắn bỗng nhiên nhìn thấy rất rõ.

Đây là đôi mắt của chính bản thân mình, một đôi mắt vô tình vô dục, không buồn không vui, không sầu không thảm, không gì là không buông bỏ được.

Con người ta ở đời chẳng qua chỉ là ảo mộng hư huyễn.

Còn có gì mà không bỏ nổi chứ ?

Cho dù đó có là…

Kiến Sầu.

Chẳng qua chỉ chứng minh mình có tâm cầu đạo mà thôi.

Ánh mắt điềm tĩnh lãnh đạm của hắn dịch đi, chuyển từ lưỡi kiếm lạnh giá lên khuôn mặt của Kiến Sầu.

Nàng áo vải trâm mộc, trang điểm đơn sơ, mặt mũi trắng nõn, mắt phượng hẹp dài, trông đoan trang xinh đẹp khôn tả. Dù đứng ở một nơi như thế này nhưng vẻ bần hàn của nó cũng chẳng át đi nổi phong thái ngời ngời từ người nàng toát ra.

Tạ Bất Thần chưa bao giờ cảm thấy vợ mình đẹp như vậy.

Tuy nhiên sắc đẹp như thế cũng không lay chuyển được tâm tư hắn lấy nửa phần.

Lòng hắn tĩnh lặng như giếng cổ.

– Kiến Sầu !

Hắn lại gọi tên nàng.

Kiến Sầu chớp chớp mắt nhấc chân lên, miệng há ra tựa hồ như muốn hỏi hắn rốt cục là có chuyện gì.

Nhưng ngay sau đó, bước chân nàng lại chợt khựng lại giữa chừng.

Đau đớn thấu xương ập tới —

Kiếm !

Kiến Sầu sững sờ cúi đầu xuống thì thấy thanh kiếm trước ngực mình; từ lưỡi kiếm sáng lóa nhìn sang, kế lại thấy được bàn tay cầm kiếm.

Bàn tay đó là của Tạ Bất Thần.

Là bàn tay cầm bút, cầm dù, cầm kiếm.

Tạ Bất Thần thản nhiên nhìn nàng đăm đăm. Bao dịu dàng quyến luyến xưa kia tựa hồ như mây khói trôi qua trước mắt rồi tiêu tán mất tăm mất tích.

Ánh mắt ấy lạnh lùng kiên định, vừa hữu tình vừa lại như vô tình.

Kiếm đâm vào lồng ngực hệt như một khối băng lạnh giá. Nó đông cứng nàng, khiến nàng quên luôn cả đau.

Đôi con ngươi trong mắt nàng vụt co lại, Kiến Sầu he hé môi, cả người mê man hãi hùng đau đớn.

Thanh kiếm xanh ba xích nằm trong tay Tạ Bất Thần, đầu mũi đâm sâu vào ngực nàng.

Quầng máu quanh chỗ đâm loang ra, rồi chảy lên lưỡi kiếm từng chút, từng chút, từng giọt, từng giọt một…

– Tách !

Giọt đầu tiên nhỏ xuống đất trông hệt như một quân cờ đẫm máu.

Dưới sức phản chiếu của cái màu lóa mắt ấy, khuôn mặt tái nhợt của Tạ Bất Thần rốt cục cũng hơi hồng lên một cách kỳ dị.

– Chàng…

Kiến Sầu kiệt lực muốn nói nhưng cái miệng lại chỉ có thể há to chẳng khác gì một con cá bị người ta ném lên bờ, dù ráng thế nào đi nữa cũng chỉ phát ra được mấy tiếng ú ớ.

Mắt nàng ầng ậng nước.

Tại sao…

Tạ Bất Thần thu hết mọi thần sắc của nàng vào đáy mắt nhưng tựa hồ lại như cách nàng qua một vách ngăn, dáng vẻ thờ ơ vô cảm.

Hắn rút thanh trường kiếm ra, cử chỉ chậm rãi, tàn khốc đấy nhưng lại gần như thanh nhã.

Máu từ ngực Kiến Sầu phun bắn lên, cả người không làm sao đứng vững nổi nữa.

Tạ Bất Thần lãnh đạm nhìn nàng, mũi kiếm chĩa xiên xuống dưới, mặc cho máu từ trên đó chảy xuống, đọng lại thành vũng nhỏ trên mặt đất ẩm.

– Kiếp này ta phụ nàng. Nếu tam giới lục đạo có luân hồi thì kiếp sau hãy cứ việc tới lấy mạng ta.

Kiếp này ta phụ nàng.

Nếu tam giới lục đạo có luân hồi thì kiếp sau hãy cứ đến lấy mạng ta.

Kiến Sầu đứng không vững. Nàng bụm vết thương nơi ngực lại, lúc cúi đầu xuống chỉ thấy máu từ kẽ ngón tay ồ ạt trào ra.

Là máu trong lòng nàng, là lệ trong mắt nàng.

Cơ thể lảo đảo, nàng cuối cùng cũng ngã vật xuống đất.

Ngay sau đó, Tạ Bất Thần xách kiếm lên, nhẹ nhàng đi lướt qua cạnh nàng không một tiếng động.

Cả người nàng co quắp lại, đầu ngón tay cong cong, tựa hồ như muốn nắm lấy cái gì đó. Tuy nhiên lại chỉ có một góc vạt áo ướt đẫm là vụt qua tầm mắt.

– Rào rào rào…

Ngoài trời vẫn mưa như trút, xa xa nơi chân trời vẫn ầm ì ùng ục sấm động.

Ngoài sân, núi non trùng điệp đập vào mắt xanh ngăn ngắt, tựa hồ như còn thắm sắc hơn cả lúc trước.

Ngỗng trắng trong sân đang nhởn nhơ lạch bạch dưới mưa. Lúc Tạ Bất Thần đi ra, có mấy con còn xông xáo muốn nhào ra khỏi vòng liếp. Hắn cũng chẳng buồn để mắt tới mà ngẩng đầu nhìn ra bờ tường thấp.

Cỏ khô mấy gốc run rẩy rũ rượi trong mưa.  

Phía trên đầu tường lơ lửng một đạo sĩ già đầu tóc bạc phơ. Lão đứng chắp hai tay ra sau lưng, chân cách chỗ cỏ khô đầu tường vừa đúng ba thốn không hơn không kém, còn ánh mắt trải đầy bể dâu tựa hồ như thấu hiểu thiên cơ thì đang nhắm xuống người Tạ Bất Thần.

Máu trên thân kiếm của hắn bị nước mưa rửa trôi nên đã nhạt bớt màu.

Lão đạo mỉm cười bảo hắn : “Trần duyên đã cắt, tánh tình tuyệt hảo. Ngày sau tầm tiên vấn đạo, thông thiên đại năng tất sẽ có chỗ cho ngươi.”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *