2. Nấm mồ mới trên long huyệt

Mưa tạnh.

Trời xanh ngăn ngắt không gợn tơ mây, trong trẻo khôn cùng.

Dưới sườn đồi, trong đáy cốc tứ bề toàn núi, chẳng biết tự bao giờ đã mọc lên một nấm mồ thấp nhỏ, đất đắp tơi xốp vun cao lên thành ngọn, phía trước cắm một phiến gỗ thô sơ, trên có khắc mấy chữ.

Không gian ở đây thơm mùi bùn đất với cỏ xanh. Lá cây rậm rạp trong rừng trĩu sương, giọt giọt chi chít, thảng có lúc chợt chao đi lăn xuống, rưới đẫm đất đai.

Xa xa núi non chập chùng uốn lượn quanh quanh. Gió mát thoảng qua, vẳng đến tiếng sáo mục đồng vang vọng.

Bè cùng tiếng nhạc lại còn có cả tiếng ca hòa theo, giai điệu lạ lùng.

Giọng ca ấy nghe ra càng lúc càng gần. Người đang lầm rầm bài hát nhi đồng đó là một ông già gầy còm, mặt mũi lem lem luốc luốc, dưới chân đi đôi giày cỏ tơi tả, áo quần rách rưới, ngang hông còn giắt theo một cái hồ lô rượu. 

Tay này lão chống một cây gậy trúc cũ mèm nho nhỏ, tay kia thì cầm đùi gà. Quai hàm bạnh ra hóp lại, nhào lên nhào xuống liên hồi, lão gặm gặm rứt rứt trông cực kỳ ngon miệng. 

– Tay trái một con gà, tay phải một con vịt… Hôm nay có đùi gà, ngày mai ăn gì đây ?

Cái miệng ư ử hát, nghe không rõ tiếng gì với tiếng gì nhưng cử chỉ thì vẫn liên tu không ngừng. Chẳng mấy chốc cái đùi gà bóng nhẫy liền bị lão gặm sạch sành sanh, phần xương còn lại chỉ dính chút xíu mỡ liếm không ra hết.

Ông già đứng lại, giơ khúc xương gà trắng hếu lên vừa ngắm vừa ta thán : “Đói quá…”

– Ợ !

Lão vừa lầu bầu tiếc rẻ xong thì liền ợ lên một cái.

Ông già cũng chẳng hề đỏ mặt, liệng xoẹt khúc xương ngược ra đoạn đường sau lưng, kế lại vén cái vạt áo tơi tả lấm sình lên chà qua chà lại bàn tay vào đó.

Lau tay xong, lão định đi tiếp, nhưng không ngờ vừa cúi đầu xuống thì cái mũi liền chun lại. Lão ra sức hít hà mấy cái rồi tự nhiên nhăn mày.

Mùi máu ở đâu tới vậy cà ?

Thoang thoáng rất nhẹ…

Ông già tức thời nghiêm sắc mặt, nhìn kỹ trong bụi rậm xung quanh, tức khắc liền phát hiện ngay ra điều bất thường.

Lão đi lên phía trước, vừa vạch một bụi ngải cao ngất trước mặt ra xem thì thấy rớt giữa đám cây lá xanh xanh là một vệt đỏ sậm màu.

Đôi con ngươi đen nhánh trong mắt ông lão lập tức liền chuyển chuyển, ánh lên hào quang lam lam mờ mờ vừa quỷ dị vừa kỳ diệu.

Ông già trợn tròn hai mắt, cả người căng thẳng. Lão đưa mắt nhìn quanh bốn phương tám hướng, miệng lẩm ba lẩm bẩm : “Huyệt tụ khí, bốn mặt toàn núi. Trước có suối lượn, dẫn trăng mà về…”

Chỗ này vậy mà lại là đất hội tụ thiên địa linh khí. Theo như người phàm hay nói thì nó chính là long huyệt phong thủy.

Bấm bấm đốt ngón tay tính toán xong, ông già khó hiểu lắc lắc đầu : “Đại diễn thần số cũng bói không ra cái gì. Thực đúng là quái lạ !”

Lão ngao du trên thế gian bao nhiêu năm như vậy mà quái sự cỡ này lại chưa thấy bao giờ, bởi vậy càng đâm tò mò. Nhìn từ chỗ có dấu máu khô nhìn lên thì thấy trong bụi cỏ dại phía trước có vết tích gãy rạp, trông giống như có ai đó đã từng đi băng qua.

Ông già lần theo lối cỏ vẹt tiến tới, đi được một hồi thì phía trước tự nhiên trống không. Sắc cỏ xanh rì biến mất. Trước mặt ông lồ lộ hiện ra một sườn đồi thấp thấp.

Ánh mắt ông già sững lại trên một chỗ nào đó dưới sườn đồi, đầu mày lại một lần nữa nhăn tít.

Ở đó có một nấm mộ.

Đất đào rất mới, chỉ thấy dấu tích mưa nhỏ lắc rắc, rõ ra là mộ mới được đắp khi mưa sắp tạnh.

Ông già nhíu nhíu mày kêu “Ủa” một tiếng, kế liền từ sườn đồi nhảy thẳng xuống, song cũng chẳng phải là lụm cụm té lăn cù gì mà là hạ đứng gọn gàng ngay ngắn trước mộ.

Trên tấm bia thô sơ có khắc mấy chữ triện sắc nét —

“Ngô thê Tạ Thị Kiến Sầu chi mộ*”.

* Mộ vợ ta – Kiến Sầu nhà họ Tạ

Ông già xoa xoa cái cằm râu ria lòa xòa rối bù, chợt không biết sao lại cười xùy ra tiếng.

Ngó trái ngó phải, tứ bề vắng ngắt, lão liền giơ tay bấm quyết. Hai ngón tay cáu bẩn lem luốc vừa chập lại thì tức thời liền như sấm sét giáng lửa đất thiêu tơi bời. Một quầng hào quang xanh lam bùng lên cái đùng rồi tuôn xuống như thác, ào ào cuốn thẳng tới nấm mồ.

Rào rào rào…

Ánh lam tiêu tán.

Đất cát lốp xốp đắp trên mộ liền bị quét sạch, thậm chí đến cả nắp quan tài bên dưới cũng bị một cơn cuồng phong nào đó thổi tốc lên, quật cho rớt lăn lóc kế cạnh. 

Ban ngày ban mặt sáng sủa.

Nằm trong quan tài đẽo từ khúc cây mới đốn là một xác người mới chết.

Hóa ra là một cô gái trẻ.

Mi mắt nhắm nghiền, đầu mày nhíu lại, tựa hồ như trước khi chết đã phải chịu đau đớn khôn xiết. Trên ngực loang lổ một quầng máu đã khô, vải thô bị lủng một lỗ, mép cắt gọn gàng, trông rõ ra là bị vật dụng phàm trần sắc bén thương tổn.

– Chậc chậc !

Ông già lắc lắc đầu đi vòng vòng quanh quan tài, miệng cứ lầm bà lầm bầm cái gì đó liên tục.

– Thôi, mạng cũng không nên dứt.

——-oOo——

Kiến Sầu ngơ ngác ngồi trong quan tài nhìn ông lão đang đứng thở phì phì phía trên mà mãi vẫn không định thần lại được.

– Lão, lão trượng, ông vừa mới nói cái gì ?

– Ái chà chà chà chà, thiệt bực chết sơn nhân ta mà !

Ông già tức đến nỗi suýt nữa phát điên, ra tay cào mạnh cái đầu chẳng có bao nhiêu tóc : “Ta đã nói với ngươi tám trăm lần rồi. Ta đi ngang qua đây móc ngươi ra khỏi mộ, cứu ngươi một mạng đó ! Đừng có gọi lão trượng lão trượng gì nữa ! Ta là Phù Đạo sơn nhân ! Phù Đạo sơn nhân ! Ở nhà cha mẹ không dạy ngươi phải tôn kính người già thế nào sao hả ?!” 

Kiến Sầu ấp úng đáp : “…Cháu… cháu không cha không mẹ…”

Ông già tự xưng “Phù Đạo sơn nhân” kia há hốc miệng, tựa hồ như bị câu nói của Kiến Sầu chẹn cho thiếu điều nghẹn chết. Hai mắt lão trợn lên, mãi một hồi cũng nói không ra tiếng.

Lâu thật lâu sau, lão mới đùng đùng dậm chân đấm ngực kêu lên : “Ai biểu nhiều chuyện, ai biểu nhiều chuyện ! Mấy cái vụ hành thiện tích đức như vầy cũng nhúng mũi vào được ! Cho chừa cái tật bao đồng, từ rày sắp tới còn dám xía vào chuyện của người ta nữa không ?!”

Kiến Sầu không hiểu tại sao cái vị tự xưng là “Phù Đạo sơn nhân” ân nhân cứu mạng mình này lại tự nhiên tức giận đến thế. Nàng chỉ muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà thôi.

Đầu óc nàng đờ đẫn, thậm chí đến nhìn ra núi rừng cây cối, hoa cỏ xung quanh nàng cũng cảm thấy lạ lẫm vô cùng.

Bao cảnh tượng lụn vụn bỗng lóe trên trong trí : nhà nhỏ thôn quê, mưa gió ầm trời, cửa sổ đập cành cạch, bóng dù hiện ra dưới mưa…

Đó là phu quân của nàng, Tạ Bất Thần…

Người chồng mà nàng từng phó thác cả đời mình.

Kiến Sầu cuối cùng cũng nhớ ra. Nàng cúi đầu nhìn xuống ngực.

Chính chàng đã lấy thanh kiếm treo ở trên tường đó tự tay đâm vào vào lồng ngực nóng hổi của nàng…

Nhưng bây giờ nhìn xuống thì lại không thấy chảy máu nữa, chỗ đâm cũng không đau chút nào, tựa hồ như trước đây chưa hề có nhát kiếm đó, tựa hồ như…

Tạ Bất Thần chưa hề giết nàng bao giờ.

Nhưng cái lỗ trên ngực áo cứ lại hơi toác miệng ra.

Tức thời Kiến Sầu giống như bị cái gì đó đâm phải, mặt mày tái nhợt, ngón tay run rẩy.

Từng chút từng chút về những gì đã trải qua khi còn ở bên nhau năm xưa đều không sao dằn xuống được mà lồng lên, lũ lượt thoát khỏi ký ức nàng.

Cây xanh cành lá sum suê, Tạ Bất Thần ngồi khuất trong lùm, tay cầm sách miệng nhẹ nhàng đọc : “Thiên hạ có khởi đầu. Đây chính là cội nguồn của thiên hạ…*”

* Câu trích trong Đạo đức kinh của Lão Tử.

Nàng thì ngồi dưới tán cây chép kinh văn bà Tạ nhờ.

Tiếng ve râm ran không sao có thể quấy rầy bọn họ sóng đôi yên tĩnh bên nhau…

……

Tạ Bất Thần trốn tránh trong con hẻm nhỏ, mặt mày tiều tụy khó giấu, cả người lảo đà lảo đảo. Nàng đỡ vai chàng, dìu chàng chạy bán sống bán chết trong hẻm tối. Chạy mãi chạy mãi rốt cục cùng đường, Tạ Bất Thần ôm nàng lăn vào trong đống củi trong hẻm, mặc cho cỏ khô châm chích mà vẫn cứ quơ lại, lấy che cho hai người…

Nàng được chàng ôm chặt trong lòng, một tiếng cũng không dám thốt…

…….

Ngày thành thân hôm ấy, Tạ Bất Thần cầm gậy hỷ vén khăn trùm của Kiến Sầu lên. Nàng vẫn còn nhớ mãi nụ cười ấm áp trên khuôn mặt chàng, tâm hồn lâng lâng rung động còn hơn cả ánh nến đỏ đang nghiêng ngả kế bên.

…….

Cảnh tượng như đèn kéo quân rốt cục đình lại trên bàn tay cầm kiếm của Tạ Bất Thần. Đây là bóng dáng nàng tô vẽ ngàn lần vạn lần trong trí, là trượng phu nàng đối đãi bằng cả chân tâm, nguyện phó thác cả đời mình cho chàng !

Nhưng chàng lại cầm kiếm chĩa vào người nàng !

Máu chảy trên kiếm chính là máu của nàng !

Bọn họ không phải là vợ chồng ư ?

Đau khổ thù hận khôn xiết trong nháy mắt xộc thẳng vào lý trí Kiến Sầu. Nàng có ngàn điều vạn điều không sao hiểu nổi : Tại sao, tại sao phải giết nàng ?

Bọn họ từng đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau. Thậm chí nàng còn có con của cả hai nữa…

Một ngày vợ chồng là trăm ngày nghĩa, thế mà đổi lại lại là tuốt kiếm đâm nhau ư ?

Kiến Sầu cảm thấy hốc mắt mình nong nóng, tựa hồ như bên trong đang ứ đầy lệ bỏng. Nhưng nàng khóc chẳng được mà trái lại còn muốn cười.

Cười thật to.

Cười cái câu một ngày vợ chồng là trăm ngày nghĩa kia chẳng qua chỉ là nói cho vui; cười cho chân tâm theo dòng trôi biệt về đông, ngoảnh đầu lại mọi thứ đã hóa hư vô…

Kiến Sầu kiềm lòng chẳng đặng mà cười đến rung cả vai. Trong tiếng cười mỉa mai trào phúng đó còn vang vọng một lòng buồn thê lương khôn tả.

Tất cả nước mắt của nàng đều đã chảy ngược vào tim. Nàng ngồi đó trong quan tài ẩm ướt, bóng dáng trông càng lúc càng lẻ loi yếu ớt. 

Chung quanh nàng đất cát lổn nhổn tứ tán, cây cối xanh tươi… Thế giới sau cơn mưa căng tràn sức sống, thảy đều bừng bừng sinh trưởng.

Chỉ có nàng là tâm như tro tàn.

Phù Đạo sơn nhân đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ nàng như vậy thì chỉ thấy cả người sởn gai ốc : “Cô… cô… cô có sao không ?”

– Cháu không sao.

Cười xong, lòng nàng liền trống rỗng. Tuy nhiên cái câu mà nàng từng nghe thấy trước khi ý thức tiêu tán cứ văng vẳng mãi trong trí…

“Trần duyên đã cắt, tánh tình tuyệt hảo. Ngày sau tầm tiên vấn đạo, thông thiên đại năng tất sẽ có chỗ cho ngươi.”

Tại sao Tạ Bất Thần giết nàng ?

Nàng rõ ràng là đã chết rồi, đã bị bỏ vào quan tài nhưng mà lại có thể đội mồ sống dậy, trên người cũng không còn chút thương tích nào…

Tầm tiên vấn đạo.

Trên đời này có thực có tiên không ?

Kiến Sầu bất giác nhìn sang ông già Phù Đạo sơn nhân kia.

Râu ria bết bát, cặp mắt láo láo liên liên, cả người từ trên xuống dưới chỉ có thể kết lại bằng hai chữ : Thô tục.

Lúc này hai con mắt lão cứ đảo qua đảo lại vòng vòng, tựa hồ như đang nhìn xem tình hình xung quanh ra sao, tuy nhiên hành vi cử chỉ thì lại không chút nào lơ ngơ, chẳng biết từ đâu liền tự nhiên lấy ra một cái đùi gà nhét tọt vào miệng.

– Đúng là trò đời thay đổi, nhân tâm chả còn thành thực như xưa. Thời buổi này cứu người mà giống như cứu tổ tông vậy đó ! Ài…

– Sơn nhân !

Kiến Sầu chợt cất tiếng gọi.

Phù Đạo sơn nhân đang mải cắm đầu gặm đùi gà, thình lình chợt nghe thấy hai tiếng “sơn nhân” thanh thanh trong trẻo nọ thì giật mình sởn tóc gáy, cái đùi gà còn chưa ăn hết trên tay thiếu chút nữa cũng bị vung bay đi luôn.

– Đang yên đang lành tự nhiên gọi sơn nhân ta à…

– Sơn nhân, trên đời này có thần tiên hay không ?

Tiếng nàng man mác buồn theo gió bay tan đi.

Trên đời này có thần tiên không ?

Vốn chỉ là một câu cực kỳ tầm thường nhưng Phù Đạo sơn nhân nghe xong lại sững sờ kinh hãi, cái đùi gà rốt cục cũng rớt bịch xuống đất.

Lão xỉa ngón tay bóng nhẫy dầu mỡ chỉ chỉ Kiến Sầu : “Cô cô cô cô sao biết ta không phải người, à quên lộn, không phải người phàm ?!”

– …

Tại sao tự nhiên lại có cái thứ cảm giác hoang đường vô lý thế này ?

Nhưng Kiến Sầu cười không nổi.

Nàng lại hỏi : “Sơn nhân, trên đời này có thần tiên không ?”

Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng trân trân một hồi thật lâu mới hiểu ra nàng ta đây không phải là thắc mắc về thân phận của lão nữa mà là đang đặt câu hỏi.

Nhưng lão lại hốt ha hốt hoảng thế này thực đúng là mất mặt.

Phù Đạo sơn nhân trịnh trọng ho khan một tiếng đáp : “Có thì cũng có, nhưng mà nghe nói đó là chuyện của mấy ngàn năm về trước rồi…”

Vừa nói lão vừa cúi người xuống lật đật lượm cái đùi gà bị rớt ở dưới đất lên, kế liền mạnh tay chà chà lau lau rồi cứ thế đút luôn vào miệng ăn tiếp chứ chẳng hề khó chịu chút nào.

Lão nhồm nhoàm lúng ba lúng búng đáp : “Sao, không lẽ cô cũng muốn cầu tiên vấn đạo, muốn trường sanh bất tử hả ?”

Cầu tiên vấn đạo, trường sanh bất tử ư ?

Không.

Kiến Sầu chống tay vào thành quan tài làm từ khúc cây đẽo lõi, dằm gỗ đâm vào lòng bàn tay cũng chẳng buồn để ý, cứ vậy từ từ đứng lên.

Dáng người mảnh dẻ, hơn nữa còn yếu ớt nhưng sống lưng thì thẳng tắp.

Thiên không xanh thẳm, Kiến Sầu ánh mắt phiêu du giữa bầu trời mênh mông trên cao, chỉ đáp : “Cháu không muốn cầu tiên vấn đạo, cũng không muốn trường sanh bất tử mà chỉ muốn hỏi một câu — Tại sao ?”.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *