Cứu không được đâu…
Bốn tiếng ấy cực kỳ rõ ràng, nghe phảng phất một chút gì đó vừa thương hại vừa giễu cợt. Nhưng đồng thời tự tâm nàng cũng vang vọng lên tiếng chuông chùa quyện lẫn với câu kệ nghe được lúc luyện thành tầng thứ nhất của Nhiên Đăng kiếm : Đèn thắp, ngu muội ngàn năm tan. Trí sáng, dốt nát vạn năm diệt.
Da thịt đau đớn khôn cùng mà tâm thì như chết lặng.
Kiến Sầu nhẹ nhàng giơ tay ra trước người. Bắt được tâm ý nàng, Cát Lộc đao liền tự động rút ra khỏi vai, kéo theo một vồng máu đỏ thẫm, rồi rơi xuống tay nàng.
Chỉ cần một chút sức thôi mà Cát Lộc đao đã xuyên thấu được cơ thể đã từng luyện qua “Nhân khí” của nàng…
Thật ra đọc tới đoạn của Tang Ương vừa giận vừa thương, vì từ nhỏ tới lớn ẻm đã bị nhối nhét suy nghĩ về Tân Mật, nên thành ra chẳng nhận biết được cái xấu xa, suy đồi của nó
🙂 🙂 🙂 Ôi hóng quá
Sư tỷ áo lam cũng bá đạo phết.