Từ ba tiếng “Khúc sư đệ” dang dở đến “kiếm hoàng Khúc Chính Phong”, Trịnh Yêu vẫn nói vô cùng trôi chảy tự nhiên như bất kỳ người nào xa lạ khác trên Thập Cửu Châu, nghe không có gì đặc biệt.
Nhưng thực ra cả Kiến Sầu và Phù Đạo sơn nhân đều đặc biệt chú ý đến.
Song lại chẳng ai nói gì.
Phù Đạo sơn nhân liền nhận lấy lôi tín, đầu ngón tay miết một cái, tâm niệm vừa nhập là đã đọc được nội dung bên trong.
Lão hơi nhíu mày.
huhu sweet có thể cho mình xin pass để đọc tiếp từ chương 322 ko :((
Đã gửi mấy bữa nay rồi. Bạn coi lại email hén.
ad dịch chắc tay ghê gớm! đọc thích lắm !!!!! (:good:)
(:kiss:) Bạn thích là Sweet vui nè !
Tuyệt vời….. bạn tốt vất vả rồi.
Hi hi bạn cũ, Sài Gòn bùng dịch, bạn khỏe không ?
🙂 Haha rồi con cá mắm kia sẽ chọc ghẹo anh Phó nữa cho mà xem🤣🤣
Yêu anh Phó vì sự ngây thơ chân thành của anh. Đến sư tỷ cũng bị anh làm cho bặm môi, không nói lên lời nữa. 🥰
Sweet dịch càng ngày càng lên tay, đọc sướng gì đâu á!