11. Dị động

Nội dung cuốn sách viết về căn bản trong tu hành. Từ kinh mạch, khiếu huyệt các nơi trong cơ thể người cho đến phương pháp vận hành linh khí, tất cả đều có giảng ở bên trong.

Kiến Sầu rất may mắn.

Tối qua đánh bậy đánh bạ sao đó mà tu luyện thẳng luôn vô cùng thuận lợi, thành thử đối với quá trình tu luyện, nàng đã có kinh nghiệm trực quan sống động. Vì từng trải qua nên khi đọc từ từ rồi đối chiếu với phương pháp tu luyện trong cuốn sách nhỏ, nàng hiểu ra rất nhanh.

Tuy nhiên bây giờ lại không giống như hôm qua. Hôm qua, nàng dẫn dắt linh khí cực kỳ dễ, tựa hồ như chúng bẩm sinh đã thích nàng, mặc cho nàng sai khiến.

Nhưng hôm nay tu luyện lại thì không được như trước nữa. Nàng thử nhắm mắt lại. Mi tâm hơi anh ánh sáng lên. Đây là “tâm nhãn” được Phù Đạo sơn nhân mở ra, nhờ đó nàng có thể cảm biết được sự tồn tại của linh khí, sau đó lại thử nhập định giống như hôm qua thì thấy chúng vẫn giữ nguyên quỹ tích vốn có, không hề nhúc nhích mảy may.

Nàng cứ tưởng tu luyện đơn giản như nhấc tay nhấc chân, bây giờ xem ra hóa ra là mình tự mèo khen mèo dài đuôi mà thôi.

Kiến Sầu tức thời cảm thấy hụt hẫng. Nàng xếp bằng ngồi luôn tại chỗ, khẽ bật cười một tiếng khó hiểu.

Có lẽ Phù Đạo sơn nhân nói đúng, nàng thực không phải là thiên tài gì hết. Nếu đã chẳng phải là thiên tài, vậy thì cứ theo con đường của người bình thường mà đi là được rồi.

Kiến Sầu biết mình còn có rất nhiều rất nhiều chuyện cần phải làm. Con đường phải đi cũng dài dằng dặc. Dù khởi đầu có khó khăn hơn nữa nàng cũng không thể nào gục ngã ở đây được.

Kiến Sầu lại nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Nàng gạt hết tạp niệm sang một bên, thử câu thông lại với linh khí xung quanh.

Lần này dường như có khá hơn.

Nếu như lần đầu Kiến Sầu chỉ vẫy vẫy ngoắc ngoắc mà chúng vừa liếc mắt nhìn sơ đã chẳng thèm để ý thì đến lần thứ hai nàng gọi thật to lên, chúng rốt cục cũng ngoảnh lại, tiến tới nàng.

Cứ cố gắng nhất định sẽ có kết quả.

Kiến Sầu thất bại hết lần này đến lần khác, kế lại tiếp tục thử nữa thử mãi không ngừng…

Mặt trời chầm chậm lên cao rồi chầm chậm ngả về tây. Bóng Kiến Sầu đổ trên mặt đất cũng cứ từ từ ngắn đi rồi lại từ từ dài ra. Thứ duy nhất không thay đổi là lồng hào quang do kiếm Vô phát tán. Nó từ đầu đến cuối đều luôn phập phà phập phồng, giữ nguyên đường kính ba trượng bao quanh.

Kiến Sầu vẫn ngồi bên bờ vực, trong phạm vi ba trượng đó.

Một luồng linh khí nhập vào người nàng qua huyệt thiên linh trên đỉnh đầu. Được nàng dẫn dắt, nó chảy tuôn trong kinh mạch, bồi dưỡng thân thể nàng hơn nữa lại càng lúc càng trở nên tinh thuần hơn.

Cuối cùng, luồng linh khí đó hóa thành điểm điểm tinh quang, khuếch tán khỏi mi tâm. Chúng rơi xuống đấu bàn, rồi được đường tuyến khôn kéo đi, cho nhập vào thiên nguyên…

Đến đây mới xem như kết thúc một chu kỳ tu luyện.

Trán Kiến Sầu rịn đầy mồ hôi. Có giọt rơi tách xuống, rung rung rèm mi dầy, nàng bấy giờ mới chầm chậm mở mắt ra.

Thế giới xung quanh đã tối đen. Duy có mỗi trăng tròn là lơ lửng treo cao trên bờ vực. Gió từ dưới đáy vực thốc lên, mạnh đến nỗi cây cối ở phía sau núi đều rào rào quật mình nghiêng ngả.

Kiến Sầu thở dài một hơi, lúc đứng lên chợt cảm thấy cả người nhẹ nhàng thoải mái không ít.

Theo pháp môn viết trong sách, Kiến Sầu chập hai ngón áp út lại, cho lòng bàn tay đối nhau, kết nên thủ ấn.

Vù !

Không gian trước mắt nàng sáng bừng lên.

Trên mặt đất lồi lõm mấp mô liền hiện ra đấu bàn vạn tượng trông như một tác phẩm chạm khắc, chu vi một trượng ba tấc, bên trong có thiên nguyên to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, đồng thời lại còn có một đường rưỡi tuyến khôn sáng lên trong hỗn độn !

Đây chính là đấu bàn của riêng Kiến Sầu !

Người mới học phải kết thủ ấn mới có thể triệu đấu bàn ra. Tu sĩ nào thạo hơn một chút, chỉ cần động tâm là có thể khiến đấu bàn dưới chân chuyển động. Còn Kiến Sầu thì dĩ nhiên chỉ biết kết thủ ấn gọi đấu bàn.

Như chỉ với bấy nhiêu thôi, nàng đã cảm thấy mãn nguyện chưa từng có.

Chẳng qua chỉ mới mười ngày.

Nàng của mười ngày trước còn là vợ người ta, tay trói gà không chặt, nhưng nay thì chẳng còn vướng bận gì nơi trần thế, hơn nữa còn dần dần tạo dựng bản lãnh cho mình, thậm chí còn dấn bước cả vào con đường tu hành mà bao người phàm thường hay ao ước, nay mai sẽ tầm tiên vấn đạo tới nơi.

Mười ngày thấm thoát như một giấc mơ.

Vui ư ?

Buồn chăng ?

Có lẽ là buồn, sau rồi mới vui vậy !

Thủ ấn của Kiến Sầu thả lỏng dần, đấu bàn ở dưới chân cũng chầm chậm tiêu tán. 

Nàng phóng mắt nhìn ra xa, gió trên bờ vực rất mạnh, trăng trên cao cũng rất to.

Am Thanh Phong dưới núi từ lâu đã chẳng còn bóng người hay đèn đóm gì huống hồ là người sư phụ nói đi là đi ngay kia của nàng.

Tuy tu luyện tròn một ngày trời nhưng có lẽ nhờ được linh khí tẩm dưỡng nên Kiến Sầu chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc chứ hoàn toàn không có cảm giác đói. Nàng cúi người lấy túi nước mang từ nhà ra, mắt nhìn quanh quất, định đi tìm chỗ lấy nước.

Ai ngờ, đúng vào lúc đó, Kiến Sầu bỗng chợt nghe thấy có tiếng vang kỳ lạ.

– Ô…ô…n…g !

Nàng quay ngoắt đầu nhìn ra nơi phát tiếng.

Hóa ra là cây kiếm gỗ đó !

Thanh kiếm Vô bằng gỗ cắm lút trên nền nham thạch cứng chắc bên bờ vực lúc này thế mà dường như đang rít lên kèn kẹt. Bản kiếm to rộng rung lên kịch liệt. Lồng hào quang xanh lam ba trượng vốn vẫn ổn định bỗng chợt rùng rùng co lại, lắc lư không yên. 

Chỉ nhoáng sau, hào quang xanh ba trượng đã thu hết vào trong, nhập vào thân kiếm, giống như bị cái gì đó tác động, buộc phải thu về !

Vù vù vù !

Cuồng phong ào tới !

Bờ vực tức thời mù mịt cát bay đá chạy.

Cây cối trên núi đều quật mình oằn oại, lá rụng đầy đất.

Kiến Sầu đứng bên bờ vực, áo trắng phần phật bay theo chiều gió, cả người thiếu điều muốn cuốn bay theo cơn cuồng phong. Nàng phải đưa tay áo lên che để cát khỏi bay vào mắt.

Nhưng nàng chỉ che được tích tắc thì đã liền phải bỏ tay xuống. Đồng tử trong đôi con ngươi càng lúc càng mở to, sau thoáng khựng lại thì liền ngập đầy một bầu sững sờ thán phục !  

Trong bóng đêm mịt mùng vậy mà lại chớp lên muôn vàn ánh vàng. Từ sườn núi, chúng thi nhau bắn thẳng lên bầu trời tầng tầng mây phủ trên cao ! 

Mây hết lớp này đến lớp khác bị các đạo kim quang đó chọc cho tơi tả như lụa xé ! Dưới sức chiếu chói lọi của ánh vàng, thậm chí đến bóng trăng sáng ngời giữa thiên không cũng không tránh khỏi phải xỉn mờ thất sắc.

Nếu không phải đang đêm nơi nơi đen kịt thì Kiến Sầu cứ tưởng trời vẫn còn sáng bạch ra đó.

Chỗ phát ánh vàng chẳng phải đâu xa lạ mà chính là am Thanh Phong Phù Đạo sơn nhân đã đi vào lúc trước !

Lúc này, cửa am am Thanh Phong đóng chặt, không có ai ra vào, bên trong đến một mống người cũng không thấy.

Nhưng Kiến Sầu lại có thể thấy được hình như am Thanh Phong đang đè lên cái gì đó. Ánh vàng lấp lánh thoát ra quanh chân tòa am, rọi thẳng tới chân trời. Các tia sáng đó lúc có lúc không chớp chớp nháy nháy xoay vòng ở nhiều vị trí khác nhau, nhưng rốt cục vậy mà lại hợp thành cái dấu khổng lồ, nhìn hệt như biểu tượng cổ xưa.

Biểu tượng đó bay càng lúc càng cao, càng lúc càng cao, xông tận lên mây !

Đáy mắt Kiến Sầu cũng lấp lánh vàng rực theo, ngoài bóng hình biểu tượng cổ xưa kia thì không còn thấy bất cứ cái gì khác nữa. Ngay trong khoảnh khắc này, nàng bỗng chợt có linh cảm lạ lùng, rằng biểu tượng trên kia tuyệt không phải là thứ thường !

Bị ấn phù chiếu sáng, trời đêm tĩnh mịch cũng phải sôi trào vì cái biểu tượng này.

—–oOo——

Thập Cửu Châu.

Trong một tòa lầu cao cạnh bờ biển, cuồng sĩ đang uống rượu ngâm thơ giữa chừng bỗng đặt ngay chén rượu xuống bàn, đứng bật dậy, ánh mắt thất kinh dõi nhìn ra sóng nước mênh mang xa tít ngoài khơi. Mục quang sắc bén đó tưởng như xuyên thấu mọi ngăn cách thời không, thấy được mọi thứ ở bờ bên kia.

– Xảy ra chuyện rồi…

—–oOo——

Cũng trên Thập Cửu Châu.

Dưới một cái hồ nước trong thấu đáy có đôi mắt ai u u sáng lên, tóc dài xanh sẫm sắc lam dập dềnh đong đong đưa đưa theo sóng nước.  

Đôi con ngươi của nữ tử đó cũng xanh lam, đáy mắt lập lòe ánh lửa. Phiến ấn phù ở cô đảo nhân gian trùng trùng xa hút kia vậy mà lại đang in bóng một cách quỷ dị trong ngọn lửa dưới đáy mắt nàng. Hàng mày thanh tú nhíu lại tựa hồ như sửng sốt, nàng chầm chậm nhắm mắt lại, rồi trầm mình xuống mặt hồ trong vắt.

—–oOo——

Vẫn ở Thập Cửu Châu

Trong một cái hang dưới lòng đất, ngay trên mặt sàn tế đàn khổng lồ có một cái gương đồng khổng lồ trơn láng. Trên cái gương ấy là một lão giả gầy nhẳng đang ngồi xếp bằng nhập định, râu tóc bạc phơ, bụi bặm đầy người.

Phiến ấn phù kia dần dần hiện lên gương, hào quang vàng rực tức thời chiếu sáng cả hang…

Mí mắt khô quắt nhăn nheo chợt động rồi từ mở lên, lão giả cúi đầu nhìn, ánh mắt trầm trầm khó hiểu, chẳng biết là đang nghĩ ngợi điều gì.

….

Trên toàn Thập Cửu Châu, các tu sĩ đại năng có khả năng cảm biết đất trời lúc này thảy đều ngửa đầu dõi mắt trông lên.

Hình bóng phiến ấn phù đó khắc sâu trong cảm tri của bọn họ !

Không ai không có !

Mà Kiến Sầu hiện giờ thì vẫn hoàn toàn chẳng biết tầm quan trọng của sự kiện này lớn đến chừng nào.

Nàng dán mắt nhìn phiến ấn phù, nhìn mãi cho đến khi nó tiêu tán hết trong khói mây.

Ánh sáng dưới chân am Thanh Phong cũng dần dần mờ đi rồi biến mất.

Lồng sáng vốn đã thu vào trong thân kiếm Vô bây giờ dường như đã lấy lại chút chút tinh thần nên cũng bắt đầu từ từ bung ra, phủ xuống Kiến Sầu.

Trong đêm, ấn phù huyền ảo khôn cùng đã tiêu tan; giông gió dữ đội cũng đã lặng, ánh vàng chói mắt cũng không còn…

Mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, tựa hồ như chưa hề có chuyện gì từng xảy ra.

Trong một thoáng, Kiến Sầu cứ tưởng mình nằm mơ. Nàng sững người đứng lặng tại chỗ. Duy chỉ có lá rụng cành gẫy tan tác dưới đất là dấu tích nhắc cho nàng biết tất cả những gì vừa chứng kiến tận mắt ban nãy đều hoàn toàn không phải là ảo ảnh.

Là am Thanh Phong ở dưới có chuyện, mà kiếm Vô biểu hiện cũng bất thường, không biết lão sư phụ nhà mình có bị gì hay không đây ?

Vừa nghĩ tới thì liền ám ảnh không yên.

Kiến Sầu vẫn còn đang bần thần không biết có nên xuống dưới tìm Phù Đạo sơn nhân hay không thì khóe mắt chợt thấy nháng lên một cái, nhìn sang thấy ở dưới am Thanh Phong hốt nhiên bỗng chợt bay ra một đạo hào quang xanh sẫm. 

Đạo hào quang đó nương theo triền núi phóng lên, thế tới cực mau. Kiến Sầu thậm chí còn loáng thoáng nghe thấy cả tiếng rít của nó.

Hào quang trong chớp mắt đã vụt tới trước mặt Kiến Sầu, đồng thời còn kèm theo một giọng la thảm : “Xui quá, xui quá ! Đồ nhi, đồ nhi !”

Bốp một tiếng, có thứ gì đó rớt xuống đất.

Dưới ánh sáng của lồng hào quang kiếm Vô phát ra, Kiến Sầu rốt cục cũng nhìn thấy được người trước mặt. 

Té ra đó chính là Phù Đạo sơn nhân mà nàng đang tâm tâm niệm niệm chứ chẳng phải ai đâu xa lạ !

– Sư phụ !

Kiến Sầu không khỏi mừng rỡ kêu to, hớt hải chạy lại. Nào ngờ tới gần nhìn kỹ mới thấy Phù Đạo sơn nhân đang thở hồng hộc, trụ cả hai tay lên cây gậy trúc nát, mặt mũi đen thui, quan trọng nhất là trên người còn thấm máu nguyên cả một mảng lớn.

Kiến Sầu tức thời thất kinh : “Sư phụ, thầy bị thương rồi !”

– Ta…

Phù Đạo sơn nhân cúi đầu nhìn, cứ nghĩ mình hôm nay oai phong dữ dội mà bây giờ tự nhiên bị thương là sao, không ngờ ngó tới thì đúng là máu me đầy mình, tức thời bị Kiến Sầu chọc cho tức tới nghẹn cần cổ !

– Cái này dĩ nhiên là máu của người ta mà !

– A…

Kiến Sầu ngượng nghịu ém cái mặt hốt hoảng lại, đầu óc chỗ này một ý chỗ kia một niệm, lung tung đủ thứ điều muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu trước tiên.

– Sư phụ, vừa nãy…

– Ta biết là con muốn hỏi rất nhiều chuyện, nhưng phải ráng chờ cho ta. Bây giờ sự việc vô cùng nghiêm trọng, gấp lắm rồi, con đi theo ta mau !

Nói xong, Phù Đạo sơn nhân giơ tay ngoắc kiếm Vô. Thanh kiếm lập tức bứt lên, phóng vọt tới cạnh lão.

Phù Đạo sơn nhân đạp chân lên, tiện thể kéo theo cả Kiến Sầu vẫn còn chưa định thần lại kịp, quăng luôn lên cùng, sau đó liền bấm thủ quyết, kiếm Vô lập tức bay vút đi !

Gió đêm vù vù quất thẳng vào mặt, lạnh run rẩy người.

Kiếm Vô phát hào quang xanh sẫm, xé không bay về phía am Thanh Phong giữa lưng chừng núi.

Không giống như lần ngự kiếm trước đó, chuyến này tầm nhìn rộng rãi hơn. Kiến Sầu phóng mắt quan sát chỉ thấy rặt toàn bóng đen lắc la lắc lư chẳng khác gì yêu ma quỷ quái.

– Sư, sư phụ… sao chúng ta phải đi vậy ?

Cửa am am Thanh Phong đã ở ngay trước mặt nhưng Phù Đạo sơn nhân chẳng dừng kiếm mà bay lướt qua phía trên, nhắm tới phía sau sảnh đường của am.  

– Bên trung vực vậy mà lại có mấy đứa đệ tử không biết trời cao đất dầy là gì ra đây rèn luyện, bị kẹt luôn trong ẩn giới am Thanh Phong. Mẹ bà nó, vậy chẳng phải là muốn sơn nhân ta đi cứu ư ? Bây giờ sắp sửa tới lúc cửa truyền tống mở ra rồi, nhưng bên trong có trục trặc sao đó nên phải có đủ năm người từ kim đan trở xuống mới mở được. 

Phù Đạo sơn nhân vắn tắt rõ ràng sơ qua sự việc phát sinh, kế còn bực bội xì một tiếng qua kẽ răng : “Tiên sư cha nó, con mới tới luyện khí, thôi đi ra góp cho đủ số !”

A…

Hóa ra là vậy ?

Truyền tống trận ?

Ẩn giới ?

Mấy cái này là sao ?

Kiến Sầu chỉ có thể hiểu láng máng chút chút, còn chưa kịp hỏi lại thì đã nghe Phù Đạo sơn nhân nói : “Lát nữa gặp cái đám coi trời bằng vung kia kia, con cứ nói mình là môn hạ Nhai Sơn ――”

– Môn hạ Nhai Sơn ?

Kiến Sầu ngạc nhiên vô cùng.

Kiếm Vô xé gió vù vù, trong nháy mắt đã lướt qua quá nửa am.

Phù Đạo sơn nhân đang lúc gấp gáp lườm nàng trắng mắt : “Ta là môn hạ Nhai Sơn thì cô tất nhiên phải là đệ tử Nhai Sơn rồi ! Có vậy cũng hỏi, thiệt đúng là uổng công ta thu cô làm đồ đệ mà !”

Ai mà biết lão tự nhiên la cho một tràng chứ !

Kiến Sầu ấm ức muốn xỉu ngang.

Nàng nhìn ra tứ phía, trong am vậy mà không có lấy một bóng người, cảnh vật xung quanh vùn vụt lướt qua trước mắt.

– Vậy đồ nhi đứng thứ mấy ? Sư phụ, thầy thu được bao nhiêu đồ đệ rồi ?”

– Bảy đứa.

Kiếm Vô thình lình vọt lên, sau khi bay qua một triền đồi thấp thấp ở sau núi thì chúi xuống, ngay phía trước liền hiện ra một khe núi nho nhỏ.

Phù Đạo sơn nhân thuận miệng trả lời Kiến Sầu nhưng cả người lại căng cứng, trông dường như đã tới nơi.

Kiến Sầu vô tư không biết. Nàng gật gù ra chiều đã thông : “Đồ nhi đứng thứ tám, vậy là tiểu sư muội rồi.”

– Sư muội cái con khỉ !

Phù Đạo sơn nhân xém chút nữa lộn nhào, té khỏi kiếm Vô, đến nói chuyện thực cũng chẳng còn hơi sức nào. Mùi máu trên người quanh quẩn không dứt, giữa đêm khuya, giọng lão nghe vang vang cực kỳ : “Cô hai mươi tuổi, lại còn đã từng gả cho người ta, mấy cái đứa ngốc đời ba mươi sáu lúc nhập môn còn nhỏ hơn cô nữa, cô dĩ nhiên là đại sư tỷ rồi !”

Đại… đại sư tỷ ư ?

Kiến Sầu thiếu điều đầu váng mắt hoa.

Nàng vậy mà…

Đã già rồi sao ?

Kiến Sầu sững sờ thừ ra, lâu thật lâu sau cũng không hồi thần lại kịp, ba tiếng “Đại sư tỷ” cứ luẩn quẩn mãi trong đầu, đến khi giật mình nhìn lại thì trước mắt đã lù lù một sơn động chu vi một trượng, hơn nữa nó lại còn đang liên tục biến lớn !

Kiến Sầu há hốc miệng tròn mắt nhìn, còn chưa kịp kêu lên vì sợ thì Phù Đạo sơn nhân đã ngự kiếm đâm luôn vào cái hang nhỏ hẹp phía trước ――

Thẳng băng một đường !

– Tới rồi !

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *