12. Môn hạ Nhai Sơn

Kiến Sầu cứ tưởng mình lao theo kiếm Vô, đâm đầu vào trong hắc ám sẽ đụng bể đầu chảy máu chứ có ngờ đâu lại thấy cảnh vật phía trước khoáng đãng như thế này. 

Phù Đạo sơn nhân từ cửa am tiến thẳng tới, đi tuốt một đường ra sau am, qua khe núi, thấy hang động liền xông thẳng vào không chút do dự !

Sau phút chốc tối tăm, trống ngực thình thình chợt dứt, Kiến Sầu nín thở.

Hắc ám dày đặc như thực chất đã dần dần bị ánh sáng ngũ sắc xoay chuyển xua tan. Nó vừa dịu vừa sáng nhưng lại không chói mắt.

Chỗ này dường như ở trong lòng một ngọn núi, sâu dưới đáy có một đầm nước chu vi trăm trượng. 

Trước mặt là một vách đá dựng đứng chẳng khác gì lưỡi đao sắc, thân vươn chống thẳng lên tới trần hang cao hơn ba mươi trượng có dư. Dưới vách đá là hai cánh cửa vàng to lớn đóng chặt. Phía trên cánh cửa khoảng mười trượng nạm một khối cầu khổng lồ kích cỡ gần bằng một phần ba vách đá !

Khối cầu này bằng đá, lồi ra ngoài phân nửa, bề mặt lồi lồi lõm lõm tựa như có họa tiết cổ xưa chạm rỗng, bên trong lại phát ra ánh sáng trắng ngời ngời xoay xoay nhẹ nhàng, giống như đang quay tròn lưu chuyển bên trong khối cầu. 

Không biết tại sao khi phát ra, thứ ánh sáng trắng đó lại biến thành năm màu sặc sỡ. Hào quang xán lạn của nó gần như choán hết toàn bộ tâm trí Kiến Sầu.

Nàng vẫn còn đứng trên kiếm Vô, bên tai gió rít vù vù, cửa đá phía trước cũng càng lúc càng gần ! 

Càng tới gần càng thấy mình nhỏ bé.

Vù !

Đầu mũi kiếm kiếm Vô nghiêng hạ, Phù Đạo chân nhân nhảy vèo xuống, đứng ngay trước cửa đá khổng lồ. Kiến Sầu cũng đi xuống theo, trong tích tắc nhìn cửa mới hay mình phải rướn cổ hết cỡ mới có thể tạm coi như thấy được đầu chót hai cánh cửa vàng. Hơn nữa, ở phía trên, cái khối cầu khổng lồ kia cứ như sắp sửa rớt thịch tới nơi, nguy hiểm khôn cùng !

Ánh sáng miên man từ khối cầu phát ra đâm vào bóng tối dầy đặc xung quanh, thoắt cái đã tiêu tán chẳng còn tăm tích.

Kiến Sầu nhìn mà hãi hùng khiếp vía.

– Chúng vãn bối bái kiến sơn nhân !

Trong không gian rộng lớn kỳ lạ đó bỗng đồng loạt vang lên tiếng của bốn người.

Kiến Sầu hết hồn giật nảy mình, thu mắt quay người lại mới thấy hóa ra ở dưới cái vách đá dựng đứng này vậy mà còn có hai nam hai nữ, trên người hình như còn lấm lem máu. Tất cả lúc này đều phủ phục bái lạy Phù Đạo sơn nhân đang đứng ở ngay bên cạnh mình.  

Nàng ngó không rõ sắc mặt, chỉ thấy bọn họ có vẻ cung kính thái quá.

Phù Đạo sơn nhân dường như nhìn ra được sự kinh ngạc tột độ ở Kiến Sầu, tay này lão cầm kiếm Vô to rộng, tay kia chống gậy trúc nát, đồng thời lại quay đầu sang đồ đệ, bản mặt đắc ý, mi mày hếch lên tận trời.  

Trong tích tắc đó, biết quá tánh tình Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu liền hiểu ra ngay ý lão ――

Sao hả ? Thấy sư phụ lợi hại không ? Sợ chưa ?

Tưởng như chính tai nghe luôn thấy mấy cái câu đó của Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu khóe miệng bất giác hếch lên, chẳng nói tiếng nào.

Hừ.

Cái con ranh con này.

Phù Đạo sơn nhân thấy Kiến Sầu không lý lai gì tới mình thì trong bụng hơi quạu, lại cũng không thể để một đám tiểu bối của môn phái nhà người ta hành lễ quá lâu được, bởi vậy bèn hài lòng quay đầu, lên giọng nói : “Giờ là lúc nào chứ, đa lễ làm gì, đứng dậy hết đi.”

Bốn người kia lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, thu thế, ngẩng đầu lên.

Nhờ đó, nàng mới có dịp quan sát họ.

Hai nam hai nữ đứng tách biệt hai bên trái phải, tất cả đều quay mặt về phía Kiến Sầu. 

Người ở ngoài cùng bên trái là một nam tu, lưng giắt trường kiếm vỏ ngoài đỏ rực, người mặc trường bào đỏ sậm, tay áo với cổ áo đều nâu nâu loang lổ, trông giống như thấm máu. Xương gò má y nhô cao, mặt mũi trông vô cùng bình thường, thoạt nhìn không thấy có điểm gì đặc biệt bắt mắt.

Nam tu thứ hai bên trái nữa vai vác một cán rìu đen kịt, các ngón tay trên bàn tay phải thương tích dầy đặc chi chi chít chít, cũ có mới có, cổ tay quấn vòng bảo hộ bằng kim loại đen nhánh. Kiến Sầu không biết nó làm bằng gì, trông sơ có vẻ như nặng trìu trĩu.

Nàng ngước mắt quan sát mặt mũi người này thì thấy tướng mạo chất phác, mi mày thô đen, hai con mắt trừng to tựa chuông đồng, y đồng thời cũng vừa lúc nhìn thẳng vào nàng.

Kiến Sầu nhất thời hơi ngẩn ra, giống như bị y làm giật mình.

Phù Đạo sơn nhân lại chẳng để ý tới bọn họ, chỉ nhìn hai cánh cửa đá đóng chặt trước mắt, lên tiếng hỏi : “Trong lúc ta vắng mặt, ở đây chắc không có chuyện gì chứ ?”

Một giọng nói dịu dàng trong trẻo hốt nhiên bỗng chợt vang lên từ mé bên, nghe hơi có vẻ vẫn còn sờ sợ : “Sau khi ra khỏi ẩn giới, chúng vãn bối chưa hề bước vào. Còn con nghiệt súc kia thì có xông vào cửa ẩn mấy lần nhưng lại không sao thành công.”

Kiến Sầu ứng tiếng nhìn theo. Người lên tiếng chính là nữ tử đứng bên cạnh nam tu vác rìu.

Ả mặc sa y xanh biển, bốn góc thêu họa tiết kỳ lạ, nhìn sơ trông như hai cánh cửa sổ đóng chặt. Vóc dáng vừa thanh mảnh vừa yểu điệu, lúc sóng mắt lúng liếng thì tươi tắn hớp hồn. Đôi môi sáng bóng đầy đặn, nơi đuôi mắt phượng hẹp dài còn thấp thoáng chút gì đó dò xét, tựa hồ như đang thắc mắc về thân phận Kiến Sầu. 

Nữ tử này thế mà lại chẳng cầm gì trong tay, hai tay chống hông, trông cực kỳ phong độ.

Thực tình mà nó, Kiến Sầu mới thoáng nhìn qua, ấn tượng đối với ả cũng coi như khá tốt.

Ánh mắt lại chuyển, Kiến Sầu tiện thể nhìn luôn sang kế bên ――

Người đứng bên cạnh nữ tử này hóa ra là một cô bé khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, thần sắc rụt rè nhút nhát, toàn thân vận đồ đỏ, khuôn mặt tròn trịa vô cùng dễ thương, Nó lúc này vừa đang giương mắt hiếu kỳ nhìn nàng.  

Kiến Sầu cũng chớp chớp mắt với cô bé.

Làm như giật mình sợ hãi, nữ hài thoắt cái liền cụp mắt lại.

Một màn trước mắt Phù Đạo sơn nhân đều nhìn thấy hết. Lão đánh mắt ra ý cảnh cáo Kiến Sầu.

Kiến Sầu thấy vậy liền không dám liếc ngang ngó dọc, ngoan ngoãn đứng yên một bên.

Cũng không biết tại sao…

Trong hoàn cảnh hiện tại, ánh mắt của Phù Đạo sơn nhân vậy mà lại có sức uy hiếp cực kỳ. 

Thấy Kiến Sầu biết điều hẳn ra, Phù Đạo sơn nhân bấy giờ mới quay đầu lại, quét mắt nhìn một dọc mặt mũi từng người một.

– Chuyện gấp lắm rồi, trễ nữa sinh biến. Các ngươi ngàn dặm xa xôi tới chỗ này rèn luyện tuy đúng là không biết tự lượng sức nhưng đó cũng không phải là lỗi của các ngươi. Lỗi là tại đám trưởng bối nhà các ngươi xử sự thiếu não. Sơn nhân ta hôm nay nếu đã gặp phải thì dĩ nhiên sẽ không bỏ mặc.”

Lúc đứng nghe một tràng trên, mấy người đứng trước mặt lão dường như có vẻ thở phào nhẹ nhõm. Dựa vào những gì trước mắt, Kiến Sầu mới đoán rằng Phù Đạo sơn nhân ở Thập Cửu Châu hẳn cũng là người lợi hại.

Không lẽ sư phụ vậy mà cũng có lúc nói thật sao ?

Tự tâm cảm thấy kỳ diệu, nàng liền dỏng tai lắng nghe.

Phù Đạo sơn nhân nói tiếp : “Truyền tống trận phải có năm người mới khởi động được. Bây giờ ta đã tìm đủ số rồi. Mấy người các ngươi cũng không cần phải rèn luyện nữa. Lát sau, các ngươi cứ khởi động truyền tống trận, về thẳng Thập Cửu Châu luôn.”

– Đa tạ sơn nhân.

Bốn người rốt cục cũng đặt lại con tim treo ngược về chỗ cũ, nhất tề cảm tạ. Tuy nhiên đồng thời bọn họ cũng bắt đầu thấy tò mò đối với “người thứ năm” trong miệng Phù Đạo sơn nhân. 

Ban nãy cứ lo tập trung đối đáp, không ai dám phạm tới cái uy của Phù Đạo sơn nhân, mắt chẳng nhìn ngang liếc dọc được. Nhưng bây giờ sau khi thở phào một hơi xong, bọn họ bèn nhìn sang Kiến Sầu.

Bị mấy ánh mắt đó đồng loạt đổ dồn lên người, Kiến Sầu chợt thấy mất tự nhiên. Nàng cứ tự hỏi không biết nên tự giới thiệu gia môn ra sao.

Câu từ đã chạy lên đến cổ họng, tuy còn hơi căng thẳng nhưng nàng vẫn mở miệng chực nói.

Nào ngờ Phù Đạo sơn nhân đã vẫy vẫy tay gọi : “Kiến Sầu, con lại đây. Ta có chuyện giao cho con.”

Kiến Sầu ?

Cô ta tên Kiến Sầu ?

Bốn người dỏng tai lắng nghe. Người thanh niên mang kiếm không có thái độ gì đặc biệt nhưng nam tu vác rìu thì miệng liền lẩm nhà lẩm nhẩm, tựa hồ như muốn ghi nhớ cái tên này vào đầu. 

Cạnh bên, nữ tử áo lam một lần nữa lại đưa mắt nhìn Kiến Sầu, mục quang liếc liếc. Còn nữ hài kia lúc này dường như đã dằn được cơn sợ, cũng đang tò mò nhìn sang.

Thắc mắc trong lòng bốn người bọn họ đều y như nhau : Cô ta với Phù Đạo sơn nhân có quan hệ như thế nào !

Tiếc thay, Kiến Sầu không biết thuật đọc tâm nên chẳng làm sao biết được suy nghĩ của kẻ khác.

Nghe thấy Phù Đạo sơn nhân gọi mình, nàng vậy mà lại hoảng hồn nhìn lão.

Phù Đạo sơn nhân đi sang mé bên.

Không gian rộng lớn trong lòng núi này hình thành ra sao Kiến Sầu chẳng biết, chỉ thấy khoảng đất mà mình đang đứng chính là từ dưới hồ trong lòng núi nhô lên, gie ra một cung hình bán nguyệt. 

Rẻo đất này dựa vào vách đá, các phía khác đều giáp với mặt hồ.

Phù Đạo sơn nhân đi một hơi tới mép nước, cách chỗ bốn người kia đứng hơi xa một chút.

Kiến Sầu cũng đi theo, đang định mở miệng nói thì thấy Phù Đạo sơn nhân giơ tay búng một cái. Lập tức, phía sau lưng Kiến Sầu liền dựng lên một màng kính sáng, ngăn riêng hai thầy trò bọn họ với bốn người ở xa xa.

– Có gì ngạc nhiên đâu, chỉ là để cách âm thôi.

Nói chuyện ở đây, bốn người đó sẽ không thấy được, không nghe được.

Kiến Sầu vỡ lẽ, khó hiểu hỏi : “Sư phụ có chuyện gì dặn con sao ?”

– Hồi nãy sợ tụi nó gặp chuyện, ta đi gấp nên có nhiều thứ không kịp nói cho con biết. Chỗ này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm. Ta muốn con đi cùng với tụi nó rời khỏi đây, dùng truyền tống trận đi thẳng tới Thập Cửu Châu. Chừng con sang bên kia thì sẽ có hòn đảo. Tới nơi rồi chớ có đi lung tung, cứ ở yên một chỗ chờ ta. Cùng lắm là hai ngày sau ta sẽ lại tìm con.

Nói xong, Phù Đạo sơn nhân cầm cây gậy trúc nát trước giờ vẫn luôn kè kè bên người đưa cho Kiến Sầu.

Kiến Sầu khóe miệng hếch lên.

Đây là quà chia tay ư ?

Sao…

Sao… kẹo thế này !

Cây gậy trúc nát dơ hầy, cả thảy có chín đốt, dài chừng bốn thước, thường ngày luôn bị Phù Đạo sơn nhân lăn lăn dộng dộng nên bề mặt xanh biếc dường như cũng bị xước trắng đi nhiều.  

Nhìn qua rất tầm thường, một chút đặc biệt cũng chẳng có.

Kiến Sầu ngần ngừ hồi lâu, sau rồi cũng tiếp lấy, cầm trong tay.

– Đa tạ sư phụ !

– Cuốn《Vạn tượng như nhất pháp》ta cho con, con cũng xem rồi. Phương pháp ngự pháp bảo cơ bản nhất đều có trong đó. Con thiên phú trác tuyệt, có gì học nấy cũng đủ để hù người ta. Nhưng truyền tống xong thì chắc sẽ không có gì nguy hiểm đâu. 

Phù Đạo sơn nhân nói xong thì đưa mắt ngó hai cánh cửa khổng lồ nãy giờ vẫn luôn trơ trơ ra đó, cái nhìn hốt nhiên bỗng sậm màu kiêng kỵ.

– Có điều Thập Cửu Châu là đất tu hành, bốn đứa kia không phải là tu sĩ Nhai Sơn chúng ta, nói gì thì nói lòng người vẫn khó dò. Sư phụ thấy cái thằng vác rìu đó giống thằng ngốc, dễ gạt, gặp khi cấp bách chắc có thể nhờ cậy được.

Lòng người hiểm ác ?

Sao…

Có chút không giống như mình vậy ta ?

Kiếm Sầu gật gật đầu, nắm cây gậy trúc nát bằng cả hai tay, ấn tượng đối với hán tử vác rìu vậy mà cũng giống như nhận xét của Phù Đạo sơn nhân. 

– Đồ nhi cũng nghĩ như vậy. À mà sư phụ, cây gậy trúc nát của thầy có tên không ?

– …

Gậy… trúc… nát ?!

Phù Đạo sơn nhân bị nàng chọc tức đến độ thiếu điều muốn điên !

– Cô có biết cái đồ này quý giá thế nào không hả ? Đây là trúc chín đốt ta đi tuốt nam hải chặt về đó ! Có biết bao nhiêu người khóc ròng cũng không lấy nổi nửa đốt không ?! Ở đó mà gậy trúc nát cái gì ? Thôi khỏi cầm nữa, trả đây cho ta !

– Dạ thôi thôi !

Thấy sư phụ ba xạo của mình thình lình đòi lại cây gậy, Kiến Sầu kinh ngạc vạn phần, rối rít giữ rịt lại.

– Sư phụ người cái gì cũng cho con hết, lý nào còn lấy lại chứ ? Đồ nhi cám ơn sư phụ thưởng cho.

– Coi như cô thức thời !

Phù Đạo sơn nhân thấy nàng rốt cục cũng biết điều, trong bụng cũng thấy yên tâm.

Tưởng đâu có rất nhiều điều nhắn nhủ, nhưng nghĩ lại trừ cây gậy trúc nát này ra thì cũng không có gì phải căn dặn cho kỹ, chỉ cần Kiến Sầu có chút đầu óc thì qua tới bên kia rồi chắc sẽ không gặp rắc rối gì.

Lão phải mau mau giải quyết cho xong chuyện trong ẩn giới am Thanh Phong, sau đó mới có thể trở về Thập Cửu Châu trình bày với người ta được.

Phù Đạo sơn nhân đưa tay thu lại màn kính cách âm ban nãy rồi dẫn Kiến Sầu quay lại chỗ bốn người kia.

Bọn họ nhất tề nhìn sang Kiến Sầu, nói là nói vậy chứ thật ra là nhìn cây gậy trúc nát trong tay nàng. 

Nữ hài nọ chớp chớp mắt, nam tử đeo kiếm trầm mặc làm thinh, hán tử vác rìu trợn tròn con mắt như quá sức tưởng tượng, còn nữ tử mặc áo xanh thì khóe mắt cũng hết hồn, trông ra tựa hồ còn như hơi giật giật.

Cô ta ngần ngừ nhìn Kiến Sầu thật lâu, sau mới hỏi Phù Đạo sơn nhân : “Sơn nhân, đây chính là người thứ năm ngài dẫn lại đúng không ? Xin thứ cho Lam nhi vô lễ, không biết cao tính đại danh, sư môn nơi nào ?”

Phù Đạo sơn nhân nhướng mày, liếc mắt ngó sang, kế mới nhìn lại Kiến Sầu.

Kiến Sầu hiểu ý.

Nàng cầm cây gậy trúc chín đốt dài dài xanh biếc bước lên trước nửa bước, hai tay ôm quyền chắp lại trước mặt, cùng lúc cũng hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cười : “Môn hạ Nhai Sơn, đệ tử Kiến Sầu.”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *