13. Đạo ấn vô tận

Môn hạ Nhai… Nhai Sơn ?!

Trong chớp mắt, mấy cái tiếng ngắn ngủn đó của Kiến Sầu thực chẳng khác gì trời giáng sấm sét nổ tung đất bằng !

Bộ nói chơi hay sao chứ ?

Nhai Sơn thay đổi hồi nào mà lại đi chấm đệ tử bộ dạng thế kia ?!

Nghe xong, nữ tu tự xưng “Lam nhi” nhìn sững Kiến Sầu hồi lâu, chấn kinh đến nỗi thậm chí cả miệng cũng không khép lại được.

Tưởng mình nghe lầm, cô ta không khỏi ngoái đầu lại nhìn sang hai đồng bạn bên bạn, lúc đó mới thấy bọn họ vậy mà cũng y như mình, biểu lộ kinh ngạc chẳng kém. 

Nhai Sơn, Nhai Sơn.

Hai tiếng ấy bật vòng như vậy trên đầu lưỡi tức thời làm dậy lên sức mạnh gột rửa nhân tâm, khiến con người ta phải tôn sùng ngưỡng vọng, nửa phần khinh nhờn cũng không dám có.

Hứa Lam Nhi vẫn nhớ năm xưa ỷ mình thiên phú trác tuyệt, lên bái Nhai Sơn, mong sao có thể được chọn mà bái nhập sơn môn…

Nhưng không ngờ…

Cảnh tượng ngày đó ra sao, từng màn một vùn vụt thoáng qua trong trí Hứa Lam Nhi khiến sắc mặt trở nên quái lạ cực kỳ.

Đang yên lặng nhìn Kiến Sầu chăm chăm, Hứa Lam Nhi không khỏi quan sát nàng kỹ thêm một lượt, tựa hồ như trên đầu nàng có bao nhiêu cọng tóc cô ta cũng đếm rõ ra hết.

Tướng mạo như vậy !

Ăn mặc kiểu này !

Điểm trang thế kia !

Nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có một chút tiên khí nào. Điều quan trọng hơn nữa là phong phạm cao nhân gì đó cũng hoàn toàn chẳng có, vậy mà cũng được làm đệ tử Nhai Sơn sao ?

Tại sao hồi nào tới giờ mình chưa hề nghe qua tên ?

Hàng lô hàng lốc câu hỏi ùn ùn tuôn ra.

Hứa Lam Nhi lâu thật lâu cũng không định thần lại được.

Mấy người khác cũng nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt gần như kinh ngạc tột độ, tựa hồ như đây là chuyện quá sức tưởng tượng đối với mình.

– E hèm !

Thấy bọn họ ai nấy đều sững ra, Phù Đạo sơn nhân rốt cục bèn đằng hắng, lôi tất cả trở về với thực tại.

Hứa Lam Nhi bấy giờ mới tỉnh người, len lén giấu đi vẻ khó tin trong đáy mắt, cái giọng nói chuyện cứng còng ban nãy thoắt cái cũng mềm mại hẳn đi. Nàng ta chắp tay đáp lễ Kiến Sầu : “Không ngờ vị sư muội này vậy mà lại là môn hạ Nhai Sơn, đúng là Lam Nhi vụng mắt…”

– Sư muội cái gì ?

Kiến Sầu còn chưa mở miệng Phù Đạo sơn nhân đã cau mày.  

Hứa Lam Nhi ngớ ra, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Phù Đạo sơn nhân, phân bua cười : “Vãn bối thấy vị sư muội này tu vi không cao…”

– Nó chính là đại đệ tử đời thứ ba mươi sáu, môn hạ Nhai Sơn ta. Các ngươi phải gọi “đại sư tỷ” mới đúng.

Phù Đạo sơn nhân chửi thầm trong bụng “đồ thứ có mắt không tròng”, nếu không hiềm trước mắt chỉ toàn là hạng vãn bối thì lão đã lườm trắng mắt khinh khi từ lâu.

Kiến Sầu sau khi báo danh xong liền hệt như người gỗ đứng yên bên cạnh Phù Đạo sơn nhân. Mà đến khi nghe thấy mấy tiếng “đại sư tỷ” kia, nàng xém nữa đứng hết vững, cả người xiểng liểng muốn té.

Giống như sau đầu mọc mắt, Phù Đạo sơn nhân tức khắc giơ tay đỡ ngay, sau liền ngoảnh đầu mắng : “Con coi con đi, đúng là không ra hồn hề gì hết à !”

Kiến Sầu : “…”

Bốn người khác : “…”

Cuối cùng vẫn là Hứa Lam Nhi nhanh nhạy. Tuy trong bụng bực dọc khôn tả, nhưng nàng ta vẫn bật cười thành tiếng với Kiến Sầu : “Thì ra là đại sư tỷ, môn hạ Nhai Sơn. Lam Nhi thất lễ rồi. Tại hạ là Hứa Lam Nhi, đệ tử phái Tiễn Chúc Tả Tam Thiên trung vực. Xin ra mắt đại sư tỷ.”

Xin ra mắt đại sư tỷ…

Khóe miệng đang cố nén cảm xúc để khỏi nhếch lên rốt cục liền được Kiến Sầu biến dần thành môi cười cong cong, trưng ra một bản mặt giả như cực kỳ vui vẻ ――

Đâu còn cách nào khác đâu, làm gì chân thành nổi chứ !

Chính nàng còn tự cho mình là tiểu sư muội mà !

– Hứa sư muội khách khí quá.

Đuôi mắt Hứa Lam Nhi rung rung, hai tay đang chắp trước mặt thiếu điều muốn bóp nát nhau. Dù sao cô ta cũng nhìn ra được cái vị “đại sư tỷ” này ngoài mặt thơn thớt nói cười vậy thôi chứ trong bụng hình như không mấy ưa mình.

Muốn quay lưng bỏ đi cho rồi nhưng Hứa Lam Nhi vẫn dằn lòng, cụp mắt xuống.

Kế đó liền tới phiên ba người bên cạnh.

Người thanh niên áo đỏ, có kiếm giắt trên lưng ôm quyền thủ lễ với Kiến Sầu : “Trương Toại, kiếm phái Phong Ma, xin ra mắt đại sư tỷ Nhai Sơn.”

Trương Toại.

Kiến Sầu nghe xong im lặng gật gật đầu, bổn cũ soạn lại, đáp : “Trương sư đệ khách khí quá.”

Sư đệ…

Trương Toại tu luyện đã được bốn mươi sáu năm vậy mà lần đầu tiên chợt thấy có hơi choáng. Cái vị “đại sư tỷ” Nhai Sơn trước mặt này người còn chưa hết hơi phàm, thậm chí đến cây gậy trúc chín đốt cầm trong tay cũng là của Phù Đạo sơn nhân vừa mới đưa cho. Hắn tuy trầm tính ít lời nhưng lúc này cũng không khỏi phải phá lệ tự hỏi : Có phải đây là vì khởi động truyền tống trận nên mới gom người cho đủ số hay không ?

Nhưng dù sao Phù Đạo sơn nhân cũng đang ở ngay trước mặt, thậm chí còn xác nhận chắc nịch thân phận của vị đại sư tỷ này nên Trương Toại cũng không nói gì.

– Chu Cuồng, Xung Tiêu môn, xin ra mắt đại sư tỷ !

Tiếp sau đó là một giọng nói cực kỳ hùng hậu.

Kiến Sầu nghe xong chỉ thấy bên tai ong ong vang rền, tưởng chừng như bao bụi bặm ở trên vòm hang cũng bị chấn rung mà rớt lả tả xuống theo.

Cái người khôi ngô bặm trợn vai vác rìu này thì càng khỏi phải nói rồi.

Chu Cuồng.

Nhìn hắn mặt thật hợp với tên, với lại tính cách thì…

Kiến Sầu cảm thấy hắn có lẽ là người thật thà.

Nàng chỉ nghĩ nghĩ vậy thôi, mắt nhìn nghiêm chỉnh, kế cũng chắp tay hoàn lễ lại, vẫn cứ y câu trước mà đáp : “Chu sư đệ khách khí quá.”

Khách khí quá !

Không đổi câu khác được sao ?

Phù Đạo sơn nhân đứng kế bên nghe xong, trong bụng hết biết thở dài. Nhưng thấy Kiến Sầu giương cái bản mặt lúng túng đối phó này ra, tự nhiên không biết sao lão lại cảm thấy có phần khoan khoái.  

– E hèm, được rồi, các ngươi cũng đã chào hỏi xong, vậy chúng ta ――

– Chưa chưa, còn tôi nữa…

Một giọng nói nhỏ nhẹ thình lình bỗng chợt cắt ngang lời lão.

Phù Đạo sơn nhân ngẩn ra, nhìn quanh tứ bề chẳng thấy ai, kế lại cúi đầu xuống mới hay còn có một cô nương nho nhỏ nữa, đứng thấp hơn Hứa Lam Nhi nhiều.

– À quên, vẫn còn một người đây !

Phù Đạo sơn nhân vỗ trán, nói với Kiến Sầu : “Ở đây vẫn còn một con bé nữa.”

Nữ hài tội nghiệp đứng đó, dường như bị người ta bỏ quên mà dáng vẻ trông ra hơi có chút sợ sệt.

Thật tình Kiến Sầu cũng thấy là lạ : Một cô nương nhỏ nhỏ mười mấy tuổi như vậy sao lại có mặt ở cái chỗ có vẻ như vô cùng nguy hiểm thế này ?

Nàng tò mò nhìn sang.

Bị ánh mắt Kiến Sầu chiếu tới, nữ hài kia dường như phải bỏng, mặt mũi thoắt cái đỏ hết cả lên. Cô bé cúi đầu, ấp úng nói : “Em là đệ tử của Vô Vọng trai, tên Nhiếp Tiểu Vãn, xin ra mắt Kiến Sầu đại sư tỷ.”

Lần này, Kiến Sầu rốt cục cũng đổi cách nói : “Em bao nhiêu tuổi rồi ?”

– A ?

Không phải là “Nhiếp sư muội khách khí quá” sao ?

Nhiếp Tiểu Vãn đã nghe quen câu Kiến Sầu nói ban nãy, lúc này bị nàng hỏi cho một câu như vậy nhất thời bất ngờ, mãi một hồi lâu lâu mới ngơ ngơ đáp lại : “Mười ba.”

Kiến Sầu hít sâu một hơi khí lạnh.

Phù Đạo sơn nhân kiềm lòng chẳng đặng liền hỏi : “Sao ? Có gì không ?”

– Không có gì…

Kiến Sầu lắc lắc đầu giống như đang cảm khái.

Nàng ngoảnh đầu lại, cuối cùng vẫn buột miệng nói : “Trẻ con ngày nay đúng là quá giỏi. Giờ thì con hiểu tại sao mình là đại sư tỷ rồi.”

Kiến Sầu nhớ mình hồi còn bằng tuổi cô bé vẫn còn vọc đất chơi.

Vừa nghe câu kia xong, Hứa Lam Nhi liền nhìn nhìn Kiến Sầu, ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc khó hiểu thấy rõ. 

Tuổi tu hành ở Thập Cửu Châu không lớn thì có gì mà cảm khái chứ ?

Đây chính là “Đại sư tỷ Nhai Sơn” sao ?

Hứa Lam Nhi nhớ lại năm xưa mình bái nhập Nhai Sơn thất bại mà trong lồng ngực nhất thời bùng lên một ngọn lửa vô danh, khó lòng bình tĩnh nổi.

Chu Cuồng sau một hồi sửng sốt thì cười. Hắn đã hiểu sơ sơ, biết Kiến Sầu thực ra đang ngạc nhiên về tuổi tác của Nhiếp Tiểu Vãn.

Tay vẫn vác rìu, hắn thật thà nói : “Tại Kiến Sầu đại sư tỷ không biết thôi. Tu sĩ tu hành tuổi càng nhỏ càng tốt. Tiểu Vãn tuy mới có mười ba vậy chứ mà bây giờ đã lên được nửa trúc cơ rồi. Trong bốn người bọn tôi, cảnh giới của nó gần bằng Trương sư huynh nhất đó.”

Trương Toại hừ giọng làm thinh.

Nhiếp Tiểu Vãn chớp chớp mắt, cũng không nói tiếng nào.

Kiến Sầu thực ra đã hiểu nên mới rồi mới có câu như vậy, nhưng Chu Cuồng hình như chẳng qua là vì có ý tốt nên nàng cũng gật gật đầu đáp lại : “Vậy xem ra Trương sư đệ tu vi cao nhất ha.”

– Đúng thế !

Chu Cuồng gật gật đầu, vừa đưa bàn tay to còn rảnh rang ra sau ót gãi gãi vừa mắc cỡ cười cười : “Ta tu hành tuy đã tám năm nhưng cũng chỉ vừa mới trúc cơ đây thôi, không thể nào bì nổi với bọn họ.”

Trương Toại đeo kiếm đứng cạnh nghe xong sắc mặt sa sầm, khóe mắt hơi rung : Người ta tu tám năm lên trúc cơ sơ kỳ, hắn đây tu hơn năm mươi năm được trúc cơ hậu kỳ.

Trương Toại lại chẳng cảm thấy mình giỏi giang chỗ nào. Tiếc thay cái thằng to con Chu Cuồng kia không phải là người khéo ăn khéo nói. Thời khắc đang lúc nhạy cảm, y cũng khó mà cự cãi với bọn họ được.

Duy có Hứa Lam Nhi đứng bên cạnh nghe Chu Cuồng nói xong thì cười vang giòn giã, làm như nghe thấy chuyện gì đó tiếu lâm nhất trên đời không bằng.

Bầu không khí nhất thời trở nên quái lạ.

Tuy không biết nguồn cơn trong đó rốt cục thế nào nhưng Kiến Sầu vừa liếc sơ mắt nhìn đã nhận ra mấy người này đúng là tình cờ gặp nhau, nhưng giữa họ có cái gì đó vướng mắc, bằng mặt mà chẳng bằng lòng. 

Nàng không nói gì.

Phù Đạo sơn nhân quay lại nhìn hai cánh cửa vàng khổng lồ trầm giọng nói : “Coi như các ngươi đã làm quen xong rồi, sơn nhân cũng không dài dòng nữa, cầm phù nhập trận đi.”

– Dạ !

Bốn người ứng tiếng đáp lại.

Hứa Lam Nhi lấy từ trong tay áo ra một vật giống ngọc bội vuông vuông. Cô bé cùng với những người khác đối mắt nhìn nhau, xong gật gật đầu đi ra mé nước cách đó không xa.

Mấy người còn lại cũng vội vàng bước theo.

Phù Đạo sơn nhân vỗ vỗ vai Kiến Sầu, đánh mắt khích lệ nàng.

Kiến Sầu trong lòng hơi thấy thấp thỏm không yên nhưng được cái vỗ vai của Phù Đạo sơn nhân thì liền yên tâm ngay lại. Tay xiết chặt gậy trúc chín đốt, nàng hít một hơi thật sâu rồi cũng nhấc chân đi theo.

Hóa ra, ở một chỗ cách hồ nước không xa này vậy mà lại có khắc một tòa trận pháp cổ xưa. Vạch ngang vạch dọc hằn sâu trên mặt đất, hàng hàng đan xen, ở các điểm giao nhau còn có lỗ lõm xuống khá lớn.

Lúc này, Hứa Lam Nhi từ trong tay áo lấy ra từng viên đá trong suốt long lanh như bạch ngọc gắn hết vào chỗ lõm.

Kiến Sầu đi tới đứng ngay cạnh Nhiếp Tiểu Vãn, cùng xem với những người khác.

Đây chính là truyền tống trận sao ?

Cái thứ này có thể đưa nàng đi Thập Cửu Châu ư ?

Kiến Sầu trong lòng không sao hết khỏi ngờ vực thắc mắc.

Hứa Lam Nhi bận bịu một hồi xong liền đứng dậy, cầm lấy miếng phù nọ bước vào tâm điểm truyền tống trận rồi gật gật đầu ra hiệu cho bốn người đứng ngoài.

Trương Tọa, Chu Cuồng, Nhiếp Tiểu Vãn với Kiến Sầu đều bước hết vào trận, đứng bên cạnh Hứa Lam Nhi.

Phù Đạo sơn nhân bước tới, đứng ngoài trận pháp. Lão cầm trong tay thanh kiếm Vô kềnh càng, nền cửa vàng to lớn sau lưng tôn rõ cái dáng gầy gò, khiến lão trông càng nhỏ bé hơn nhiều. Khối cầu khổng lồ phía trên đỉnh đầu vẫn luôn không ngừng phát sáng hào quang.

– Chuyến này đi ẩn giới am Thanh Phong các ngươi đã gây ra họa lớn. Chờ khi nào về đến Thập Cửu Châu, tự sư môn của ai sẽ hỏi tội người đó. Từ rày về sau nhớ lấy, chuyện rèn luyện phải tự nhắm sức mà làm !

Bọn Hứa Lam Nhi bị lão nói cho một câu nóng ran mặt mũi, nhưng vì Phù Đạo sơn nhân ở trung vực uy danh hiển hách nên chúng không dám hó hé tiếng nào, chỉ líu ríu vâng dạ : “Chúng vãn bối xin tuân.”

– Ừ !

Phù Đạo sơn nhân bấy giờ mới gật gật đầu.

Hứa Lam Nhi liền bóp nát miếng phù trong tay, sau lại chắp tay thủ lễ với Phù Đạo sơn nhân : “Chúng vãn bối xin bái biệt sơn nhân.”

Chớp mắt, các đường vạch khắc sâu trên mặt đất của truyền tống trận liền bùng sáng, bạch quang chói lòa một vùng, mười mấy miếng bạch ngọc đồng thời nổ bốp, khói bụi mịt mù ! 

Kiến Sầu chỉ cảm thấy có một luồng năng lượng hùng hậu bộc phát theo nguồn ánh sáng trắng này. Cả người nàng ở trong đó như bị mất sức nặng, phiêu phiêu nhẹ tựa lông hồng.

Mặt đất dường như cũng rung chuyển lên theo, cửa vàng to lớn lắc lắc từng hồi. Còn khối cầu khổng lồ gắn sâu trên vách đá tựa hồ cũng đu đưa không ngừng, hào quang rực rỡ chớp tắt tựa hồ như bị thứ gì đó đánh phải, phát sáng loạn xạ !

Hứa Lam Nhi vốn đã yên tâm ra mặt. Truyền tống trận đã khởi động rồi, chỉ qua ba nhịp thở nữa là bọn họ sẽ trở về hải đảo ngoài Thập Cửu Châu.

Thế nhưng Trương Toại vốn vẫn luôn chú tâm quan sát tình hình xung quanh hốt nhiên lại mở to mắt, nhìn trừng trừng vào hai cánh cửa to lớn đang rung lắc liên hồi.

Thình lình hắn thét to : “Chết rồi !”

Đồng thời, tựa hồ như cảm biết thấy có chuyện gì đó xảy ra, Phù Đạo sơn nhân đang đưa lưng về phía họ cũng quay ngoắt người lại. Lão dậm mạnh chân xuống, đấu bàn vạn tượng khổng lồ tích tắc liền sáng rực lên trong lòng núi trống trải.

– Ầm !

Cửa lớn đột nhiên dội lại một tiếng đinh tai nhức óc, dường như ở bên trong thình thình có thứ gì đó đang muốn phá cửa tung ra. 

Hai cánh cửa cao ngất như vậy thế mà lại bị đập đến nỗi nứt thành khe !

Mùi tanh hôi từ phía trong tức khắc bay ra.

Bốp bốp, cộp cộp…

Đá từ trên vách cũng thi nhau tróc ra, rào rào đập xuống đất.

Phù Đạo sơn nhân hai tay cầm kiếm không chút chậm trễ. Hào quanh xanh sẫm trên kiếm bùng lên, lão nhắm đúng vào khe hở trên cửa mà chém xuống một đường tóe cao như sóng !

Hào quang lam sẫm của kiếm với hào quang của cửa vàng khổng lồ đâm vào nhau !

Sóng khí tức thời trào dâng, cuồn cuộn tung ra tứ phía.

Trong truyền tống trận nơi Kiến Sầu đang đứng, ánh sáng phát ra trở nên bất ổn, chớp chớp nháng nháng muốn tắt !

Hứa Lam Nhi đứng không vững, sắc mặt đại biến.

Nhiếp Tiểu Vãn đứng cạnh Kiến Sầu mặt mũi tái mét, thiếu chút nữa thì té xịu. Kiến Sầu nhanh tay nhanh mắt đỡ kịp, nắm chặt lấy bàn tay nho nhỏ của cô bé.

– Đại sư tỷ !

Nhiếp Tiểu Vãn tu vi tuy cao nhưng dường như chưa hề gặp qua cảnh tượng kinh hoàng như thế này bao giờ, gặp khi cấp bách so ra vậy mà hoảng loạn hơn Kiến Sầu nhiều.

Lòng bàn tay Kiến Sầu cũng rịn mồ hôi lạnh. Chuyện như vậy nàng làm sao từng thấy qua trong đời được chứ ?

Con quái vật sau khe cửa có vẻ lợi hại vô cùng. Nó húc mạnh đến nỗi hai cánh cửa rung lắc liên hồi, dường như muốn sắp sửa tông ra đến nơi.

Sau khi bị Phù Đạo sơn nhân xả cho một kiếm thấu cửa, phía sau liền gào lên một tràng đau đớn thảm thiết, nhưng chỉ ngưng lại trong chớp mắt mà thôi, ngay sau đó sức tấn công lại càng điên cuồng hơn trước !

Mọi người đứng cạnh Kiến Sầu đều căng thẳng, ai nấy đều lấy pháp bảo ra, đấu bàn dưới chân thi nhau lóe sáng.

Mới liếc mắt nhìn sơ qua, Kiến Sầu thấy ngay đấu bàn của bọn họ rất giống với của Phù Đạo sơn nhân. Trên các đường tuyến khôn trắng xóa, đạo tử đen hết cái này đến cái khác liên tiếp nối nhau. Có một số được tuyến khôn kết lại một chỗ, trông thật giống như sao trời trong đêm.

Trong khoảnh khắc đó, Kiến Sầu hốt nhiên chấn động.

Trước cửa, Phù Đạo sơn nhân đang cầm kiếm đánh vật với con quái vật ở phía sau khe. Xung quanh, bốn tu sĩ Thập Cửu Châu đang lên tư thế sẵn sàng chiến đấu. Trước mắt, ánh sáng trắng từ truyền tống trận phát ra, sau một hồi chớp tắt cuối cùng cũng ổn định lại, càng lúc càng lúc xán lạn hơn thêm.

Sắp rồi, sắp rồi.

Nàng linh cảm thấy có một nguồn lực kỳ diệu trong đất trời đang dần dần rút ngắn khoảng cách với mình. Nó giống như vụ xoáy khổng lồ, chỉ trong chốc lát nữa thôi sẽ hút mình ra khỏi đây.

Nhưng vào thời khắc này, Kiến Sầu lại không sao, không tài nào rời mắt được nổi ――

Khỏi khối cầu to lớn ở tít trên vách đá !

Mặt ngoài gồ ghề lồi lõm, khối cầu phát ra hào quang ngũ sắc rực rỡ tựa như được khảm ở đầu mút vách đá. Ánh sáng từ khối cầu đá phát ra liên miên hết tia này đến tia khác, hơn nữa còn dường như đang không ngừng xoáy tròn. Màu sắc của các tia sáng này đa dạng, chỉ nhìn vào thôi đã khiến đầu óc con người ta đờ đẫn choáng váng. 

Nhưng…

Một đạo ấn phù vàng hốt nhiên bỗng vụt qua trong trí Kiến Sầu, tiếp sau đó là hình ảnh đạo ấn với đạo tử nằm dưới chân bọn Hứa Lam Nhi…

Ánh sáng của chúng không phải là luồng sáng thông thường mà trái lại lại giống như hàng loạt ấn ký bị ánh sáng sáng phóng ra, nhắm về phía hắc ám xa xa !

Ánh mắt của Kiến Sầu bỗng chốc trở nên mê muội, choáng ngợp 

Cùng lúc với trận đấu pháp giữa Phù Đạo sơn nhân và quái vật, nước đầm cũng tung tóe đầy lòng núi, đá vụn rớt vãi khắp nơi !

Bạch quang trên truyền tống trận phóng cao, sáng đến nỗi mặt mũi ai nấy trong trận đều trắng bệch.

Đến nhịp thở cuối cùng !

Truyền tống mở thông !

– Ầm !

Tiếng phát vang dội !

Dường như hết chịu nổi nữa, hai cánh cửa vàng cao lớn đột nhiên bỗng dậy lên tiếng rin rít nặng nề.

Trong sát na đó, xung quanh tĩnh lặng cùng cực.

– Két !

Tiếng động tuy nhẹ nhưng vào đến tai Phù Đạo sơn nhân thì lại như sấm nổi cái đùng.

Một đường rạn manh mảnh từ từ ngoằn ngoèo lan trên cửa vàng…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *