14. Mười ba đảo tiên lộ

Rào rào… Rào rào…

Gió biển tanh tanh mằn mặn hây hẩy thổi. Dưới trời đêm, sóng nước xanh thẫm nhấp nhô vỗ mình đánh lên mặt đá đen, tiếng dội ầm ì xôn xao từng hồi. 

Bây giờ vẫn còn đang khuya.

Trăng giữa trời đã nghiêng nghiêng treo trên mặt biển, ánh vàng lộng lẫy.

Một luồng ánh sáng trắng chói chang lóe lên. Bầu không gian trên toàn đảo tựa hồ như vẹo đi trong khoảnh khắc.

Bạch quang tan hết.

Gượng cơn choáng váng, Kiến Sầu đưa mắt nhìn quanh trước tiên ――

Cảnh tượng đủ chuyện rung trời lở đất vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là một trời biển cả êm ả mênh mông. Trong hơi gió biển tanh mặn, bên tai nàng thảng còn vọng lại tiếng chim trời kêu vang. 

Ở đây không có Phù Đạo sơn nhân.

Đảo biển lẻ loi, tứ bề sóng nước mênh mông.

Đập vào mắt chỉ thấy cây cối trên đảo lưa thưa, xa xa dường như còn có một khe suối nhỏ thiên nhiên, nước chảy trong khe ánh chiếu bóng trăng, gờn gợn lăn tăn vụn vàng.

Kiến Sầu đứng không vững, dưới chân như nhũn ra. Bốn người xuất hiện cùng lúc với nàng ở đây ai nấy đều tái mét mặt mày, khó mà biết được nguyên do có phải vì kinh hồn bạt vía trước chuyện xảy trong lòng núi am Thanh Phong hay là vì không chịu đựng nổi truyền tống trận hay không.

– Kiến Sầu sư tỷ, tỷ có sao không ?

Nhiếp Tiểu Vãn vẫn còn được Kiến Sầu nắm tay, thấy nàng run rẩy mệt mỏi thì quay đầu lại hỏi.

Kiến Sầu giơ tay day day thái dương, lắc đầu đáp : “Cũng đỡ đỡ !”

Không ngờ Nhiếp Tiểu Vãn vậy mà lại chủ động bắt chuyện với mình, Kiến Sầu bất giác mỉm cười.

Nhiếp Tiểu Vãn chớp chớp mắt : “Truyền tống trận xuyên không gian, đến người bình thường cũng thấy khó chịu. Hay tỷ ngồi xuống một chút đi. Ngồi lát hồi sẽ khỏe.”

Nói xong, nữ hài đỡ lấy cánh tay Kiến Sầu, chỉ chỉ một tảng đá lớn cách chân không xa, ra ý kêu nàng ngồi xuống. 

Kiến Sầu đúng là đứng có hơi không vững, ngần ngừ một hồi rồi cũng ngồi xuống.

– Đa tạ !

Nàng nhẹ nhàng cảm ơn Nhiếp Tiểu Vãn.

Nhiếp Tiểu Vãn hai tai đỏ lựng, có hơi mắc cỡ không quen. Cô bé tò mò nhìn Kiến Sầu thật lâu, sau mới cụp mắt nói : “Tỷ có vẻ không giống như những người muội biết.”

– Không giống hả ?

Kiến Sầu chẳng rõ người cô bé quen thế nào, nhưng…

– Dù sao tỷ lúc nào cũng vậy.

– …

Nhiếp Tiểu Vãn hơi há miệng, hai môi hồng hồng. Cô bé nhìn sững Kiến Sầu, tựa hồ như hoàn toàn không ngờ rằng nàng vậy mà lại có thể nói một câu như vậy.

Kiến Sầu cũng không giải thích, chỉ dõi mắt nhìn ra phía trước. 

Sau lúc khó chịu váng vất ban đầu, ba người Hứa Lam Nhi, Trương Toại với Chu Cuồng bình thường trở lại rất mau, ngoài mặt trông không thấy có gì khác thường. Bọn họ đang phân công nhau đi xem thử một vòng trên đảo.

Ba người chia ba hướng tách ra, không đầy một lát liền quay trở lại.

Kiến Sầu để ý thấy bọn họ sau khi họp lại thì đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt không mấy đẹp cho lắm.

– Có chuyện gì vậy ?

Kiến Sầu hiện tại chỉ lo lắng cho mỗi mình Phù Đạo sơn nhân. Dù sao, mới trước đó thầy trò đã từng phải cùng nhau đương đầu với nguy hiểm rất lớn. Bây giờ ra đến đảo rồi, việc nàng cần làm chỉ là đợi lão ở đây thôi.

Lo lắm cũng vô ích, nàng đi đâu mà vội.  

Nhưng…

Hình như bọn Hứa Lam Nhi gặp rắc rối gì phải !

Kiến Sầu thấy được điểm lạ, Nhiếp Tiểu Vãn cũng để ý không kém, bởi vậy cũng cùng ngoái đầu nhìn ra.

Hứa Lam Nhi thần sắc cực kỳ khó coi. Trương Toại mím chặt chôi, mặt mày mây giông u ám. Chu Cuồng thì chống rìu xuống đất, bực bội lập dị gãi gãi đầu.

– Hình như chỗ này có gì không hay… Làm sao bây giờ ?

Câu trước là để trả lời Kiến Sầu, câu sau là để hỏi mọi người.

Hứa Lam Nhi xanh mặt nói : “Theo lộ trình mười ba đảo thì lẽ ra chúng ta phải được truyền tống tới đảo thứ mười ba mới đúng !”

– Ban nãy, đúng lúc truyền tống trận khởi động thì có con nghiệt súc đó tới húc cửa ẩn giới, chắc lẽ đã làm chấn động, ảnh hưởng đến thiết lập ban đầu của trận nên chúng ta mới bị đẩy đi sai chỗ.

Trương Toại lúc mở miệng trái lại coi như cũng khá bình tĩnh : “Hồi còn trong môn phái, ta có từng xem qua bản đồ mười ba đảo tiên lộ. Chỗ này là Trảm Nghiệp, đảo thứ mười hai.

– Vậy chúng ta cứ tiếp tục đi về phía đông là được chứ gì ?

Chu Cuồng hiểu ra, phấn chấn không thôi.

Nhưng Kiến Sầu nghe thì ù ù cạc cạc, chẳng hiểu ra sao.

Nhiếp Tiểu Vãn ghé tai nàng nói nhỏ : “Thực ra từ thế giới người phàm, cứ nhắm hướng đông mà vượt biển là sẽ tới Thập Cửu Châu. Nhưng biển khơi bao la, nhiều người lạc đường lắm. Trong khi đó mười ba đảo tiên lộ lại là kim chỉ nam chính xác nhất của bọn họ. Kể từ bờ biển đông của cô đảo nhân gian mà tính thì tổng cộng có mười ba đảo lớn, trải dài từ đông sang tây. Cứ đi theo mười ba đảo này là sẽ có khả năng tầm tiên vấn đạo.”

Bởi vậy người phàm cho rằng chúng là đường tiên, cho nên mới có cái tên mười ba đảo tiên lộ.

Kiến Sầu nhớ tới đủ thứ truyền thuyết về núi tiên ngoài biển, kế lại nhìn nhìn hòn đảo dưới chân thì mơ hồ hiểu được chút chút. Hóa ra, biết bao tích xưa lưu truyền từ ngàn vạn năm đó mới chỉ nói đến điểm khởi đầu của con đường tu tiên mà thôi.

Mỗi một hòn đảo là mỗi một khởi đầu gian nan.

Có lời giải thích của Nhiếp Tiểu Vãn, Kiến Sầu liền hiểu ra ngay tình hình hiện tại. Truyền tống trận đúng ra phải đưa được bọn họ tới trạm cuối cùng, như vậy mới dễ đi Thập Cửu Châu. Không ngờ truyền tống trận trục trặc, bỏ rớt bọn họ ở giữa đường. Phải đi tiếp nữa về phía đông, tới được đảo chót thì mới có thể coi như đạt được mục đích ban đầu.

Nói cách khác, điểm hẹn của Kiến Sầu với Phù Đạo sơn nhân cũng không phải ở chỗ này. Nghĩ tới đây, nàng phóng mắt dõi nhìn ra xa, đến giờ mới biết mình đang phải đối mặt với vấn đề còn lớn hơn nữa.

Lúc Kiến Sầu với Nhiếp Tiểu Vãn nói chuyện với nhau, ba người bên kia cũng tập trung bàn bạc tìm cách giải quyết.

Trong chốc lát đó, Nhiếp Tiểu Vãn đã giải thích hết ngọn nguồn, Kiến Sầu vẩn vơ nghĩ ngợi một lúc thì ba người ở bên kia cũng dứt điểm. Tất cả liền tiến lại chỗ hai người các nàng.

Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Người đứng đầu trước nhóm là Hứa Lam Nhi.

Ả cúi xuống nhìn Kiến Sầu đang ngồi dưới đất, ánh mắt thoáng liếc qua cây gậy trúc chín đốt nàng ôm trong tay, đoạn nói : “Sư tỷ, Nhiếp sư muội, hồi nãy chúng ta nói gì, chắc hai người đã nghe hết rồi chứ ?”

Kiến Sầu nghe ra cái tiếng “sư tỷ” trong miệng ả vô cùng gượng gạo, hơi bốc chút mùi tâm bất cam tình bất nguyện. Tự tâm nàng bỗng nhiên chợt cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Nhiếp Tiểu Vãn nói : “Lúc còn ở trong môn, muội có từng nghe trưởng bối sư môn nói qua về mười ba đảo tiên lộ. Hình như chỉ mỗi đảo thứ mười ba mới có truyền tống trận nối thẳng tới Thập Cửu Châu. Bây giờ chúng ta bị kẹt ở đây, lại cũng chẳng ai biết gì về đảo Trảm Nghiệp hết. Tỷ như chỗ này có truyền tống trận thì chắc sẽ đỡ rắc rối hơn nhiều.”

Nói xong, cô bé nhìn sang Trương Toại.

Trương Toại là người có tu vi cao nhất ở đây, kiến thức cũng vô cùng sâu rộng, nhưng lúc này vậy mà cũng lắc đầu đáp : “Truyền tống trận chỉ để cho tu sĩ Thập Cửu Châu dùng, đảo thứ mười hai làm gì có ? Mà dù có đi nữa ta cũng chẳng biết. Hay là chúng ta thử nghĩ cách đi đảo thứ mười ba đi.”

Nghe xong một tràng, ai nấy đều im lặng.

Bọn họ ở đây có năm người, hơn nữa cảnh giới lại toàn trúc cơ, đại dương mênh mông, dễ dầu gì vượt biển an toàn được chứ ?

Dưới đáy biển đâu phải không có yêu thú qua lại, lỡ như xui xẻo gặp phải giông bão thì táng mạng hết, thậm chí đến mẩu xương cũng chẳng còn.

Nhưng Chu Cuồng đầu óc cởi mở. Hắn sờ mũi, cười hắc hắc nói : “Bây giờ đâu còn cách nào khác, chỉ còn nước bay qua thôi. Chúng ta dù gì cũng là tu sĩ trúc cơ, chắc không thành vấn đề đúng không ?”

Tu sĩ trúc cơ có thể dựa vào pháp khí chuyên biệt mà ngự khí phi hành. Chu Cuồng nghĩ sao nói vậy. Nhưng mấy người khác sắc mặt lại ngần ngừ thấy rõ.

Nhiếp Tiểu Vãn lặng lẽ đưa mắt nhìn Kiến Sầu, không nói một câu.

Trương Toại cũng dường như muốn hỏi gì đó nhưng rốt cục lại chẳng mở miệng. 

Rốt cục vẫn là Hứa Lam Nhi không chút giữ kẽ. Ả tươi cười bước lên một bước, hỏi Kiến Sầu : “Mấy người bọn muội cao thấp gì cũng đều trúc cơ hết, có thể ngự khí phi hành được. Chỉ có điều không biết Kiến Sầu sư tỷ bây giờ cảnh giới ra sao, có khả năng điều khiển pháp bảo không ?”  

Cảnh giới của nàng ư ?

Kiến Sầu đã đoán trước chuyện này từ lâu nhưng không ngờ nó lại tới mau thế này. Nàng đưa mắt nhìn Hứa Lam Nhi, cũng thật tình đáp lại : “Mới vừa tới luyện khí thôi.”

– …

Tất cả liền không còn gì để nói.

– Ha ha, luyện khí…

Nhất thời không còn nhịn nổi được nữa, Hứa Lam Nhi liền cười nhạo thành tiếng, cái tâm khinh miệt của ả cuối cùng cũng phơi trắng ra.

– Xin Kiến Sầu sư tỷ chớ trách. Bây giờ năm người chúng ta đều bị kẹt hết trên đảo Trảm Nghiệp này. Muốn tới đảo Đăng Thiên thứ mười ba phải vượt biển bay về phía đông. Sư tỷ tuy là môn hạ Nhai Sơn, mà chúng ta tu vi lại thấp, một mình lo thân đã khó huống hồ là còn phải đèo bòng thêm người đúng không ? Hôm nay thế này thì đúng là khó xử rồi.

Lời ăn tiếng nói bạc bẽo vô cùng, nhưng lại rất thực tế.

Kiến Sầu hiện chỉ mới vừa chân ướt chân ráo bước vào con đường tu đạo, tu vi thấp kém, tuy đã có Phù Đạo sơn nhân với tấm biển Nhai Sơn nghe có vẻ rất lợi hại kia chống lưng cho nhưng dù sao thì bởi thực lực non yếu, nàng rất khó lòng mà tránh được người khác đem tâm khinh thị. 

Huống hồ là hôm nay.

Nói trắng mặt ra thì đây là lúc người ta bỏ của chạy lấy người, sự hiện diện của mình đối với bọn họ thực đúng là gánh nặng.

Đại nạn tới nơi, vợ chồng còn chẳng khác gì chim rừng, mạnh ai nấy bay huống hồ là một nhúm đồng bạn vốn đã bằng mặt mà chẳng bằng lòng thế kia.

Kiến Sầu vẫn còn nhớ Tạ Bất Thần đâm mình một kiếm xuyên tim, ngày hôm nay thực bụng cũng không muốn nhờ ai giúp đỡ. 

Nàng chống tay lên gậy trúc chín đốt đứng dậy từ từ, vóc dáng mảnh mai thẳng tắp, trông ra vậy mà lại cao hơn Hứa Lam Nhi một chút, khá là rắn rỏi kiên cường.

Kiến Sầu nhìn Hứa Lam Nhi, bình thản cười đáp : “Hứa sư muội nói cũng có lý. Các vị với ta vốn không có liên quan gì nhau, chẳng qua là trưởng bối sư môn ta từng ra tay cứu các vị mà thôi. Sư phụ có dặn hai ngày sau người sẽ lại tìm ta. Bây giờ tuy địa điểm ấn định có chút thay đổi nhưng chắc sẽ không có gì rắc rối lắm. Nếu ta cùng đi với các vị dĩ nhiên sẽ thành gánh nặng, vậy nên ta sẽ không phiền ai hết.”

Câu cú rõ ràng đâu ra đó, nàng hoàn toàn chẳng muốn mặt dạn mày dày đi theo bọn họ.

Kiến Sầu nghĩ Phù Đạo sơn nhân đưa cho mình cây gậy trúc chín đốt này hẳn phải có ý riêng. Nó dù sao cũng là pháp bảo của Phù Đạo sơn nhân, có lẽ nhờ đó mà ông có thể tìm được tung tích của mình cũng nên. Nếu người ta đã không chấp nhận nàng thì nàng cũng chẳng cần phải làm mặt dầy làm gì.

Quan trọng hơn nữa là Kiến Sầu cũng tuyệt không ưa con người và cách đối nhân xử thế của Hứa Lam Nhi.

Mấy người khác nghe Kiến Sầu nói xong đều hai mặt nhìn nhau.

Chu Cuồng là người không có chủ kiến, trái nhìn Trương Toại, phải ngó Hứa Lam Nhi, thấy kẻ làm thinh người cười khẩy thì không biết rốt cục nên mở miệng hỏi ai. Vừa đảo mắt nhìn đi, hắn chợt thấy tiểu cô nương Nhiếp Tiểu Vãn đang cắn cắn môi, tựa hồ như đã quyết định xong chuyện gì.

Chu Cuồng không khỏi sáng mắt lên, tức thời liền nghiêng người về phía trước hỏi : “Tiểu Vãn sư muội, muội nghĩ sao ?”

Nhiếp Tiểu Vãn đưa mắt nhìn Hứa Lam Nhi, kế lại liếc sang Kiến Sầu thần sắc điềm đạm bình thản. Ban nãy, trong lòng núi am Thanh Phong, mặt đất rung chuyển không ngừng, mình lúc đó đứng không vững, vậy mà cái vị sư tỷ tu vi gần luyện khí này lại kéo tay giữ mình lại ngay… 

Hai mắt to tròn long lanh chớp chớp, Nhiếp Tiểu Vãn hơi hé môi, rụt rà rụt rè đáp : “Kiến Sầu sư tỷ là môn hạ Nhai Sơn, lại được sơn nhân dẫn tới. Sơn nhân có ơn cứu mạng với chúng ta, huống chi nếu không có Kiến Sầu sư tỷ tham gia, chúng ta thậm chí cũng chẳng đủ khả năng đến được đảo Trảm Nghiệp này, nhiều khi xui rủi chết ngoài ẩn giới am Thanh Phong cũng không chừng. Dù nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng mang ơn Kiến Sầu sư tỷ. Muội thấy chúng ta không nên bỏ tỷ ấy mà đi một mình.”  

– Cô nói như vậy là ý gì hả ?

Hứa Lam Nhi lập tức biến sắc, một tay chống hông, nghiến răng rít hỏi.

Trương Toại với Chu Cuồng, hai người đưa mắt nhìn nhau, tạm thời không nói tiếng nào.

Riêng có mỗi Kiến Sầu là ngạc nhiên vô cùng, không ngờ đến lúc mấu chốt, trong một đám không quen không biết, người đứng về phía mình vậy mà lại là cô nương nho nhỏ bên cạnh. Trong chuyện này, kết quả đâm ra không còn giống như nàng nghĩ ban đầu nữa.

Thấy Hứa Lam Nhi hùng hổ tựa như sắp sửa động tay động chân tới nơi, Kiến Sầu lo lo nhìn sang Nhiếp Tiểu Vãn.

Không ngờ Nhiếp Tiểu Vãn lại không hề tỏ vẻ sợ hãi. 

Hai mắt giương lên nhìn Hứa Lam Nhi đầy bất mãn, cô bé cau tít hàng mày thanh tú, ương ngạnh hỏi : “Hứa sư tỷ muốn đánh với Tiểu Vãn phải không ?”

Lời vừa ra, bầu không khí giữa họ liền căng thẳng hẳn lên.

Các đầu ngón tay bấu trên hông Hứa Lam Nhi làm như giật giật, quắp cứng vào trong. Ả vô cùng kiêng kỵ nhìn Nhiếp Tiểu Vãn trông thấp hơn mình nhiều trước mặt, cuối cùng cũng từ từ buông tay ra, che miệng cười khẽ : “Sao Tiểu Vãn sư muội lại nói vậy chứ ? Ta mà đi làm chuyện đó ư ?”

– Không thì tốt !

Nhiếp Tiểu Vãn lầu bầu đáp lại một câu. Sau đó cũng chẳng hề giữ kẽ, cô bé xoay đầu nhìn thẳng Trương Toại : “Trương sư huynh, nếu các người không chịu dẫn Kiến Sầu sư tỷ theo thì có muội thôi là được rồi. Nhưng Kiến Sầu sư tỷ sẽ đi chung với chúng ta, huynh có ý kiến gì không ?” 

Hứa Lam Nhi chịu hết nổi nữa, cơn tức vừa dằn xuống lúc nãy liền đùng đùng bùng lên. 

Chu Cuồng đứng bên cạnh dường như đang cố nén cười, nhưng Kiến Sầu thấy hắn có vẻ không còn nhịn nổi nữa, cái miệng đã bắt đầu cong lên cười toe.

Trương Toại chậm rãi gật đầu nhìn Kiến Sầu : “Nếu Tiểu Vãn sư muội đã chủ động mở miệng, dĩ nhiên ta sẽ không phản đối.”

Thế là Nhiếp Tiểu Vãn liền vui vẻ kéo tay Kiến Sầu : “Tốt quá, Kiến Sầu sư tỷ, Trương sư huynh cũng đồng ý rồi. Chúng ta đi cùng đi !”

Kiến Sầu thực có hơi quá sức tưởng tượng.

Nàng nhận ra, trong suốt quá trình thương lượng giữa họ, Chu Cuồng chỉ đóng vai trò người khơi mào, Hứa Lam Nhi phản đối, Nhiếp Tiểu Vãn chống lại; sau khi bác bỏ Hứa Lam Nhi xong, cô bé liền hỏi ngay ý kiến của Trương Toại. Mà Trương Toại đồng ý rồi thì những người khác hình như có muốn không chịu cũng vô ích. 

Giữa họ tựa hồ có một luật ngầm nào đó. Nhưng Kiến Sầu chẳng hiểu rõ cho lắm.

Hứa Lam Nhi phất tay áo : “Nếu đã quyết định rồi thì chúng ta điều tức một lát rồi lên đường ngay đi.”

Nói xong, ả chẳng thèm liếc mắt nhìn ai thêm lấy một lần, lập tức xoay lưng đi qua một bên, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu điều tức. 

Gió trời phất qua, thoang thoảng mang theo hơi biển tươi mát trong lành.

Kiến Sầu nhìn Chu Cuồng xong lại ngó sang Trương Toại. Hai người đều gật gật đầu với nàng, coi như vẫn có thiện ý, nhưng cũng chẳng nói gì thêm, chỉ thoắt cái đã ngồi xuống đả tọa.

Bây giờ chỉ còn lại Kiến Sầu với Nhiếp Tiểu Vãn.

Quần áo Nhiếp Tiểu Vãn tươi sáng đẹp đẽ, trông ra càng tôn thêm nước da trắng ngần của cô bé. Thấy Kiến Sầu nhìn mình, cô bé lí lắc le lưỡi với nàng.

Kiến Sầu phì cười : “Muội không sợ tỷ ấy đánh muội sao ?”

– Sợ chứ !

Nhiếp Tiểu Vãn thật thật thà thà gật đầu đáp : “Nhưng người sợ là tỷ ấy mới đúng. Trong bốn người đây, tỷ ấy với Chu sư huynh tu vi thấp nhất, muội chỉ xếp sau Trương sư huynh. Nếu động tay động chân thiệt, chưa chắc tỷ ấy thắng được muội đâu.”

Nghe xong một hơi, bao thắc mắc vốn vẫn lẩn vẩn trong trí Kiến Sầu liền chợt tiêu biến mất tăm mất tích. 

Nàng đã hiểu ra rồi.

Cúi nhìn dáng vẻ tinh nghịch pha chút đắc ý của Nhiếp Tiểu Vãn, Kiến Sầu không khỏi lắc đầu cười.

Thì ra là vậy.

Đây chính là tu sĩ Thập Cửu Châu, là luật Thập Cửu Châu chứ gì ?

Nàng hiểu rồi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *