15. Nhiếp Tiểu Vãn

– Kiến Sầu sư tỷ đang nghĩ ngợi cái gì đó ?

Thấy Kiến Sầu mặt mũi chợt thoáng nét cười, Nhiếp Tiễu Vãn hơi khó hiểu, không khỏi lên tiếng hỏi.

Kiến Sầu cũng không nói thiệt, chỉ đáp : “Có gì đâu, tại đang nghĩ không biết sư phụ có gặp chuyện gì không thôi.”

Dù sao chỗ đó cũng là nơi nguy hiểm vậy mà.

Nhiếp Tiểu Vãn tròn xoe mắt : “Là Phù Đạo sơn nhân phải không ?”

– Đúng rồi !

Kiến Sầu nói xong liền thấy mặt mũi Nhiếp Tiểu Vãn giống như ngưỡng mộ vô cùng. Nàng bất giác tò mò hỏi : “Sao vậy ?”

– Không có gì… Nhưng mà…

Nhiếp Tiễu Vãn cũng không biết nói sao. Cô bé nhìn Kiến Sầu, đáy mắt ánh lên khó hiểu : “Tỷ có biết Nhai Sơn thu đồ đệ yêu cầu rất cao hay không ? Trong toàn Trung Vực, chỉ có Côn Ngô mới so nổi.” 

Nhiếp Tiểu Vãn còn chưa nói hết Kiến Sầu đã hiểu. Nàng mỉm cười đáp : “Tiêu chuẩn thu đồ đệ cao nhưng làm sao muội biết tỷ thiên phú không cao ?”

Trong một chớp mắt đó, Nhiếp Tiểu Vãn sững ra nhìn Kiến Sầu, có cảm giác như tới bây giờ mới coi như mình bắt đầu hiểu hiểu nàng.

Phía bên kia, ba người vừa mới ngồi xuống điều tức nghe được câu trên cũng không khỏi quay đầu lại nhìn Kiến Sầu.

Hàm nghĩa trong đó…

Dường như không chỉ có đơn giản như vậy.

Theo họ thấy, đây chỉ là một người phàm tu vi cực thấp vừa mới được Phù Đạo sơn nhân thu làm đồ đệ. Mà bây giờ, nàng ta lại còn mặt dày mày dạn dám nói vống lên rằng mình đây thiên phú không tồi ư ?

Hứa Lam Nhi ngẩn ra hồi lâu. Ả cười khẩy rồi xoay đầu nhắm mắt ngay lại, đóng chặt mọi giác quan, không thèm nghe nữa.

Mấy người khác tuy trong bụng tò mò nhưng cũng không tiện hỏi thêm, chỉ dằn tâm tư, tiếp tục điều tức lại.

Riêng có ánh mắt Nhiếp Tiểu Vãn nhìn Kiến Sầu là dần dầng sáng lên. Nàng nháy nháy mắt với cô bé, dáng vẻ thoáng chút hoạt bát hiếm thấy.

Nhiếp Tiểu Vãn hào hứng hẳn lên. Cô bé kéo tay áo Kiến Sầu nói : “Sư tỷ, sư tỷ lại đây đi, tỷ muội mình nói chuyện chút.”

Kiến Sầu buồn cười để kệ cho cô bé lôi mình sang một bên, tìm chỗ có đá tảng sạch sạch rồi ngồi xuống với nhau. 

Đêm khuya nay đã sắp tàn. 

Chân trời dần dần hừng lên, phản chiếu ánh sáng trên khuôn mặt của Nhiếp Tiễu Vãn, trông thật hồn nhiên dễ thương.

– Sư tỷ…

Cô bé ngập ngừng mở miệng gọi.

Kiến Sầu nhướng mày : “Muốn hỏi đấu bàn thiên phú của tỷ phải không ?”

– Dạ phải !

Nhiếp Tiễu Vãn rối rít gật đầu, ánh mắt tựa như ánh lên muôn vàn vì sao sáng ngời. Kiến Sầu nghiêng đầu nhìn cô bé : “Trước khi hỏi người ta thì tự giới thiệu mình cái đã. Muội hỏi đấu bàn của tỷ, vậy của muội thì sao ?”

Nhiếp Tiểu Vãn ngần ngừ giây lát rồi ghé tai Kiến Sầu thì thào : “Năm thước sáu !”

Kiến Sầu nghe vậy nhất thời không nói được gì.

Nhiếp Tiểu Vãn nói xong, mục quang tự hào đắc ý tràn trề, hai con mắt cười tít lên, cong cong như mảnh trăng non : “Chỗ Vô Vọng trai muội, trong hàng đại đệ tử chỉ có muội là thiên phú cao nhất, chỉ cần sáu tháng đã trúc cơ thành công. Nghe nói chính ngay sư phụ muội lúc đầu cũng chỉ có đấu bàn sáu thước thôi !”

– …

Năm thước sáu đã là thiên phú cao nhất.

Kiến Sầu bỗng chợt nghiền ngẫm ý tứ trong lời Nhiếp Tiểu Vãn, kế lại nghĩ tới đấu bàn của mình… Sắc mặt nàng liền trở nên kỳ lạ thấy rõ : “Đấu bàn của sư phụ muội là sáu thước hả ?”

– Ừ !

Nói tới sư phụ, thái độ Nhiếp Tiểu Vãn vốn hơi rụt rè e lệ thoắt cái liền sôi nổi hẳn lên : “Sư phụ muội là tu sĩ lợi hại nhất ở trung vực, tu hành đến giờ đã được một trăm sáu mươi năm rồi. Hiện là tu sĩ nguyên anh duy nhất trong sư môn đó.” 

Luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh.

Kiến Sầu bấm bấm tính tính đầu ngón tay, lại hỏi : “Nguyên anh lợi hại lắm sao ?”

– …

Trong chớp mắt đó, Nhiếp Tiểu Vãn cũng thua Kiến Sầu : “Hóa ra, tỷ chẳng biết cái gì hết…”

Kiến Sầu nửa điểm mắc cỡ cũng không, vẫn cứ trưng nguyên cái dáng thật thà của mình ra, gật đầu đáp : “Đúng là cái gì cũng không thông, bởi vậy mới hỏi muội đó.”

– …Thôi được rồi.

Nhiếp Tiểu Vãn chẳng chút bực mình.

– Tu sĩ cảnh giới nguyên anh… dù sao cũng lợi hại lắm rồi. Vô Vọng trai chỗ muội tuy nhỏ nhưng cũng coi như có thể được liệt vào trong một trăm hạng đầu trong số các môn phái của Tả Tam Thiên trung vực. Sư phụ muội là cao thủ số một trong môn á. Thường thường, trong mười vạn tu sĩ mà ra được một nguyên anh là kinh khủng lắm. Trúc cơ có thể ngự khí, kim đan ngự không, nguyên thần của tu sĩ nguyên anh thì hình dạng nho nhỏ giống như một đứa bé. Thân xác dù mất cũng không sao, cứ vẫn còn nguyên anh thì coi như không chết. Muội nói vậy tỷ hiểu chưa ?”

Thân xác nếu mất mà vẫn còn nguyên anh thì coi như không chết.

Đây chính là “trường sinh” như người ta hay nói ư ?

Có lẽ vẫn có chỗ hơi khác một chút, nhưng đại khái là vậy.

Kiến Sầu coi như đã hiểu ra.

Nàng gật đầu, kế nghĩ tới chuyện trường sinh, tiên, đạo mà Tạ Bất Thần theo đuổi thì nhất thời cười buồn : “Vậy là rõ, sư phụ muội cũng lợi hại lắm.”

– Đó là dĩ nhiên rồi !  

Khai sáng cho Kiến Sầu xong, Nhiếp Tiểu Vãn cảm thấy tự hào phơi phới lạ thường, nhưng chỉ lát sau liền lập tức nhớ tới câu hỏi trước đó của mình ngay : “Vậy còn Kiến Sầu sư tỷ, đấu bàn của tỷ bao lớn ?”

– Cái đó…

Thật ra, lúc biết kích cỡ đấu bàn của Nhiếp Tiểu Vãn, Kiến Sầu đã không còn muốn nói về mình. Đến bây giờ nàng mới hiểu tại sao khi thấy đấu bàn của nàng, Phù Đạo sơn nhân đến ngỗng cũng chẳng buồn quan tâm nữa.

Phút chốc Kiến Sầu bỗng trở nên ngập ngừng.

Nhiếp Tiểu Vãn thấy Kiến Sầu như vậy thì cho rằng nàng không muốn nói, lại càng xoắn xuýt không thôi.

– Muội nói hết với tỷ rồi, lại còn bán luôn đấu bàn của sư phụ nữa. Tỷ mà không nói là không công bằng ! Nói đi, nói đi mà, mất mát gì đâu.

– Ừ !

Kiến Sầu bất đắc dĩ thở dài, biết mình không thoát nổi sự mè nheo của Nhiếp Tiểu Vãn được. Nàng nhìn nhìn mấy người trông như đang tập trung tu luyện bên kia, kế xòe tay nói : “Đưa tay cho tỷ.”

– Gì mà thần bí dữ vậy…

Nhiếp Tiểu Vãn cảm thấy Kiến Sầu có hơi làm bộ làm tịch thái quá, tuy nhiên vẫn nghe lời chìa tay mình ra, đặt lên lòng bàn tay của Kiến Sầu.

Kiến Sầu nắm lấy, nhẹ nhàng vạch ngang vạch dọc lên.

Nhiếp Tiểu Vãn lập tức trợn tròn hai mắt : “Tỷ… tỷ… tỷ…”

– Suỵt !

Kiến Sầu dựng thẳng ngón tay lên môi.

Nhiếp Tiểu Vãn nhìn nhìn nàng rồi lại nhìn nhìn lòng bàn tay, ngơ ngẩn không biết mình có nhìn lộn hay không, cảm giác hệt như đang nằm mơ.

Không thể nào !

Làm sao vậy được ?!

Kiến Sầu sư tỷ từ đầu xuống chân nhìn cực kỳ bình thường, đâu thấy chút xíu gì thiên tài đâu !

Cứ nghĩ tới kích cỡ đấu bàn thiên phú được Kiến Sầu viết lên lòng bàn tay mình là Nhiếp Tiểu Vãn lại thấy kinh khủng.

Quá xá, quá xá…

Thực đúng là quá xá !

Năm xưa đấu bàn năm thước sáu của cô bé vậy mà đã làm cả trung vực ầm ỹ không nhỏ rồi ! 

Hứa Lam Nhi đang ngồi tu luyện ở ngoài kia năm xưa lúc mới bắt đầu đấu bàn được năm thước, ỷ mình thiên phú không tệ mới lên Nhai Sơn xin bái nhập sơn môn, không ngờ trưởng lão Nhai Sơn khi đó còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

Ai cũng nói tiêu chuẩn Nhai Sơn cao, nhưng không ngờ lại cao đến độ này !

Không không không, không phải vậy…

Chẳng phải Kiến Sầu được thêm vào cho đủ số đó sao ?!

Một tu sĩ lượm đại mà lại có đấu bàn tới một trượng lận…

Quả nhiên, như vậy mới đúng là Nhai Sơn ư ?

Tuy không ngai không vị nhưng ở trung vực, Nhai Sơn tuốt kiếm, một đường thấu chín tầng mây !

Nhiếp Tiễu Vãn nhớ tới bao chuyện xưa tích cũ về Nhai Sơn được lưu truyền trong sư môn mà lâu thật lâu sau vẫn còn không hồi thần lại kịp.

Kiến Sầu thấy dáng vẻ cô bé bàng hoàng ngơ ngẩn thì chẳng biết nói gì, chỉ đành vỗ vỗ lên bả vai gầy gò của nó bảo : “Muội cũng nên ngồi xuống điều tức một chút đi chứ ?”

– Ừ…

Khó khăn lắm mới thoát khỏi trạng thái đó, Nhiếp Tiểu Vãn đáp lại, cái giọng ỉu xìu nhẹ bẫng. 

Cô bé uể oải đứng dậy. Đang định đi sang một bên đả tọa tu luyện nhưng vừa bước được ba bước nó bỗng khựng lại rồi đột nhiên ngoảnh đầu nhìn Kiến Sầu : “Kiến Sầu sư tỷ !”

– Gì vậy ?

Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn.

Nhiếp Tiểu Vãn hai mắt sáng ngời : “Tiểu hội Tả Tam Thiên ba năm tới, tỷ sẽ tham dự đúng không ?”

Tiểu hội Tả Tam Thiên là cái gì ?

Kiến Sầu không hiểu ra sao. Nàng còn chưa kịp trả lời Nhiếp Tiểu Vãn đã tự vỗ tay nói : “Sư tỷ là người giỏi giang như vậy chắc chắn sẽ có mặt. Ừ, muội chắc chắn sẽ cố gắng tu luyện cho thật tốt, không để mất mặt quá được !”

Kiến Sầu sững người.

Nhiếp Tiểu Vãn cũng kệ nàng, tự hỏi tự đáp xong thì tự lên tinh thần, gật gật đầu mấy cái rồi đi sang bên cạnh.

Thế là một dọc bốn tu sĩ trúc cơ đều khoanh chân ngồi xuống hết.

Kiến Sầu ngồi cách đó không xa, chống cằm thú vị nhìn bọn họ. 

Dưới thân mỗi người đều sáng đấu bàn như ẩn như hiện, thiên nguyên, tuyến khôn, đạo tử đều sắp xếp phân bố theo các đường vạch huyền ảo… Giữa vài đạo tử nằm sát cạnh nhau có tuyến khôn kết nối, thỉnh thoảng lại thấy ánh sáng chớp lên, trông vô cùng ngoạn mục.

Đây chính là đạo ấn.

Mạch suy tưởng của Kiến Sầu đột nhiên khựng lại.

Trí óc nàng hốt nhiên liền tựa như mặt kính tái hiện quá khứ : Này ấn phù vàng thấy được khi đứng trên bờ vực, kia là chùm sáng ngũ sắc phóng hào quang tứ phía mà nàng từng quan sát được khi đứng trong lòng núi nhìn lên khối cầu khổng lồ trên cao… 

Kiến Sầu bỗng bất giác nhớ lại hình dáng của chúng.

Trước mặt là bờ cát mịn trải dài, nàng nghĩ nghĩ rồi cầm cây gậy trúc chín đốt lên nhẹ nhàng vẽ vẽ.

Ngang, dọc, ngang, ngang, dọc…

Một điểm, hai điểm, ba điểm…

Kiến Sầu kiên nhẫn nhớ lại. May sao lúc đó nàng ở cách ấn phù rất gần nên dĩ nhiên cũng thấy được cực rõ, sau khi phác sơ hình dáng xong, nàng liền tiếp tục thêm vào từng chút từng chút một.

Thời gian bất tri bất giác qua mau.

Mặt trời đỏ ối chầm chậm nhô lên khỏi mặt biển. Nắng mai hồng hồng cả đảo. Đâu đây có con chim biển trắng muốt từ bờ phóng vút lên rồi chúi đầu xuống nước, hoa sóng tung bọt sáng ngời.

Kiến Sầu dừng tay. Trên mặt cát trước mặt nàng lúc này đã đặc hình vẽ. Các hình đó không có cái nào là không giống như bản đồ tinh tú.

Hết điểm này đến điểm kia liên tiếp nối nhau, có cái hình vuông, có cái hình tròn, có cái lại y hệt cái muỗng, thậm chí còn có cả cái trông tựa như một cây cổ thụ cành lá sum suê…

Một hình, hai hình, ba hình…

Kiến Sầu đếm đếm, ngoài ra còn có thêm cái nàng nhìn thấy trong lòng núi nữa. Tổng cộng có cả thảy sáu cái.

– Sư tỷ, chúng ta phải lên đường thôi.

Có tiếng chân người lại gần.

Kiến Sầu nghe động liền ngẩng đầu lên. Bọn Chu Cuồng ở bên kia đả tọa tu luyện xong đã đứng hết dậy, cùng Hứa Lam Nhi với Nhiếp Tiểu Vãn nhìn sang bên nàng.

Trương Toại tu vi cao nhất tiến lại, đang nói chuyện với nàng cách đó không xa. Kiến Sầu đứng lên, định thần thoát khỏi mạch suy tưởng, kế liền tiện thể giơ chân quẹt lướt một đường qua các hình vẽ, chớp mắt đã không sao nhìn ra cái gì được nữa.

Nàng cười đáp lại Trương Toại : “Cám ơn Trương sư đệ nhắc nhở.”

Trương Toại là lạ liếc mắt nhìn đủ thứ hình vẽ thoắt cái đã bị xóa mất đường nét dưới chân Kiến Sầu. Hắn gật gật đầu, nhất thời cũng chẳng tò mò nghĩ nhiều.

Nhiếp Tiễu Vãn ở đằng xa vẫy vẫy tay với nàng : “Sư tỷ lại đây mau, chúng ta cùng lên đường thôi !”

Kiến Sầu cười đi qua.

Nàng một thân áo trắng, tóc xanh như thác, vóc người dong dỏng cao, trông thanh nhã không sao kể xiết. Các đầu ngón tay trắng ngần miết trên thân gậy nổi sáng như ngọc trên nền trúc xanh.

Lúc nàng đi lại, Nhiếp Tiểu Vãn cảm thấy mình như bị lóa mắt.

Hứa Lam Nhi gằn giọng : “Bớt lảm nhảm đi. Chúng ta lên đường ngay bây giờ, chừng đến đảo Đăng Thiên là khuya lơ khuya lắc rồi, chớ có lề mề nữa.”

Nói xong, ả phất tay áo lên. Một đường kiếm hào quang xanh biếc màu nước biển liền phóng vụt ra. Hứa Lam Nhi tung người lên cao, lăng không hạ xuống thân thanh trường kiếm thanh nhã. 

Vừa nghe thấy tiếng kiếm ngân dài thì trường kiếm đã vù khỏi đảo, chỉ để rớt lại phía sau một đường hào quang sáng mờ.

Nhiếp Tiễu Vãn nhìn thấy cau mày nói : “Đi gì gấp vậy, cũng đâu có gì nhanh đâu.”

– Ha ha ha…

Chu Cuồng vác rìu đứng kế bên cười to.

Trương Toại lại không tỏ thái độ gì, chỉ giơ tay ra sau rút thanh kiếm giắt trên lưng, cứ để nguyên trong vỏ như vậy mà ném vào không trung, rồi cũng đạp lên, nói : “Chúng ta đi thôi.”

Nhiếp Tiểu Vãn gật đầu giơ tay trái lên, để lộ cổ tay trắng ngần, trên có đeo một cái vòng bạc, bề mặt khắc chạm đủ thứ họa tiết, trông có vẻ cũ cũ.

Chu Cuồng nhìn theo mê mẩn : “Cái này là vòng Minh Tâm của Vô Vọng trai phải không ? Tiểu Vãn sư muội giờ đúng là đệ tử cưng số một của Vô Vọng trai nha.”

– Chẳng qua sư phụ thương muội đó thôi.  

Nhiếp Tiểu Vãn hơi mắc cỡ cười cười, sắc mặt hồng hồng.

Hai ngón tay trái của cô bé chập lại, giống như bắt thủ quyết. Cái vòng bạc lập tức liền thoát khỏi cổ tay bay ra, xoay tròn trong không trung, chớp mắt đã biến thành một cái khay bạc tròn cổ xưa chu vi sáu thước, bên trên có khắc pháp trận thất tinh, ánh sáng từ hết lỗ này đến lỗ khác theo nhịp xoay của vòng phát tán ra ngoài.

Đây không phải là lần đầu tiên Chu Cuồng với Trương Toại nhìn thấy pháp khí của Nhiếp Tiểu Vãn nhưng hôm nay chứng kiến lại vẫn có cảm giác choáng ngợp không thôi.

Vô Vọng trai nhỏ thật song căn cơ cũng chẳng phải mỏng.

Kiến Sầu tuy không hiểu lắm về tình hình ở Thập Cửu Châu nhưng từ sắc mặt của hai người Chu Cuồng với Trương Toại thì cũng có thể thấy ra đôi chút, hiểu rằng cái khay tròn do vòng bạc hóa thành này có lẽ lợi hại vô cùng.

Nhiếp Tiểu Vãn chỉ một cái, khay tròn liền tự động bay tới, dừng lại cạnh chân Kiến Sầu và cô bé.

Nhiếp Tiểu Vãn ngọt ngào cười : “Mời sư tỷ Kiến Sầu !”

Kiến Sầu không khách sáo bước lên, cảm giác khá mới lạ, không giống như lúc đứng trên kiếm của Phù Đạo sơn nhân.

Nhiếp Tiểu Vãn cũng lên theo. Cô bé ngồi ngay xuống khay tròn, vừa bấm thủ quyết xong thì cái khay bay vút đi, kéo rê một chùm sáng bạc rực rỡ phía sau.

– Đi thôi !

Trương Toại đứng trên kiếm, nghe vậy bình thản cười cười. Hắn liếc mắt nhìn theo Kiến Sầu đứng ở đằng xa rồi cũng phóng khỏi đảo, bay vọt đi.

– Á, các ngươi chờ… chờ ta với !

Phía sau có người kêu to, tiếng gọi ồm ồm cuồng nhiệt vang đi rất xa.  

Kiến Sầu kinh ngạc quay đầu nhìn thì thấy ở phía sau Trương Toại, Chu Cuồng đang ném cây rìu lên không. Vật tức thời biến lớn. Chu Cuồng bật mình nhảy, thoắt cái đã đáp xuống đầu rìu, bay vù về phía họ.

Ngự khí dường như cũng là một chuyện thú vị.

Kiến Sầu nhìn nhìn pháp bảo đủ dạng đủ kiểu, kế liền không khỏi cúi đầu nhìn cây gậy trúc chín đốt trong tay mình. Nếu nàng trúc cơ thành công, không biết nó cũng có thể bay lên không ?

Trí óc nhất thời đắm chìm trong tưởng tượng mơ mộng diệu kỳ.

Kiến Sầu không nói gì.

Nhiếp Tiểu Vãn tập trung điều khiển vòng Minh Tâm. Trương Toại đạp kiếm phi hành theo ngay bên cạnh. Cây rìu to của Chu Cuồng ở phía sau cũng không hề tụt lại nửa phần. Mọi người giữ đều tốc độ bay trên mặt biển.

Sau khi rời khỏi đảo Trảm Nghiệp chưa đầy nửa canh giờ thì không ai còn thấy bóng dáng hải đảo nào nữa, chỉ thấy dưới biển thỉnh thoảng có cá rất lớn bơi theo đàn, đôi lúc còn tình cờ gặp đá ngầm nhô lên mặt biển.

Ban đầu Kiến Sầu còn ngắm nhìn khắp nơi, nhưng chỉ chốc lát sau đã cảm thấy biển cả mênh mông, ngắm mãi cũng vậy.

Chẳng biết đã bay được bao lâu nhưng mặt trời giờ cũng đã lên đến đỉnh đầu, Nhiếp Tiểu Vãn ở phía trước bỗng chợt dứng đậy, cảnh giác đầy mình : “Cô ta sao lại quay trở lại chứ ?”

Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn, thấy ở phía trước không xa có một vệt sáng xanh nhạt hơn màu nước biển đang lao tới, vận tốc cực cao.

Đó chẳng phải là Hứa Lam Nhi đã bỏ bọn họ đi trước thì còn ai vào đây ? 

Sao lại bay lộn lại ?

– Ở sau còn có người !

Trương Toại dõi mắt nhìn ra, chân điểm một cái, trường kiếm liền dừng lại, lơ lửng giữa lưng chừng không.

Đầu mày nhíu chặt, hắn nhìn thấy bốn đạo hào quang đang rượt chằng chằng ở phía sau Hứa Lam Nhi !

Có người đuổi bắt ả !

Chỉ vừa mới nói một hai câu xong thì Hứa Lam Nhi đã ngự kiếm bay tới trước mặt họ. Đến lúc này ai nấy mới thấy mặt mày ả kinh hãi tột độ.

– Cứu ta với !

Hứa Lam Nhi gào to, tiếng nghe hoảng hốt.

Mấy người ở phía sau rượt gắt không tha, theo Hứa Lam Nhi ào ào ập tới trước mặt mấy người Kiến Sầu.

Trương Toại sắc diện tức khắc sa sầm, mặt mũi lạnh tanh.

Nhớ tới thủ đoạn của Hứa Lam Nhi lúc ở am Thanh Phong, Chu Cuồng vọt miệng chửi thẳng : “Đồ thứ mất dạy lại giở mánh !”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *