16. Đào Chương

Dạo trước, nghe nói thấy ẩn giới am Thanh Phong bắt đầu có thể vào được, một số môn phái đã phái đệ tử tinh anh của mình đi thẳng tới am thông qua truyền tống trận. Không ngờ, sau khi vào trong thì gặp phải đủ thứ nguy hiểm. Hai người Chu Cuồng với Trương Toại vừa hay gặp dịp đi cùng với Hứa Lam Nhi.

Khi đó, thấy ả tu vi không cao, hơn nữa lại là nữ tử nên bọn họ cũng chẳng hề để ý tới. Nào ngờ, sau khi đi với nhau không lâu thì Hứa Lam Nhi bỏ đi riêng một mình, song chỉ chốc lát sau lại dẫn về một đống truy binh. 

Chính vì đồng bạn gặp nạn, xuất thủ tương trợ mới phải đạo, bởi không đành thấy chết làm ngơ, cả đám mới hiệp lực giúp Hứa Lam Nhi đánh lại nhóm người đuổi giết ả.

Nào ngờ bọn họ đang bận đánh giết túi bụi thì Hứa Lam Nhi lại thừa cơ bỏ chạy, chớp lấy đi một thứ pháp bảo nào đó, hơn nữa còn chọc giận tới ác thú trong ẩn giới.

Nếu không phải cả đám thương vong nặng nề đến nỗi cuối cùng chỉ còn lại có bốn người thì Trương Toại với Chu Cuồng đã xử cô ả lá mặt lá trái này từ lâu.

Giờ đây thấy lại cái màn quen thuộc trước mắt, Chu Cuồng liền không chịu nổi nữa mà tím mặt. Chớ thấy hắn chỉ là hán tử thô kệch mà lầm, đến lúc gặp chuyện thật sự sẽ tuyệt không nương tay !

Hắn thò ngay tay sang bên phải nhấc lên một cái, cây rìu ở dưới chân tức khắc nổi lên. Chu Cuồng nắm lấy nó, thấy Hứa Lam Nhi bay tới liền thẳng tay chém xuống !

Vù !

Đường búa tím đen sượt ngay qua khuôn mặt xinh xắn của Hứa Lam Nhi !

Hứa Lam Nhi ré “Á” lên một tiếng. Ả giật nảy mình, né sang bên cạnh trong đường tơ kẽ tóc, đến khi thoát ra không xa lắm thì ngự không dừng lại vuốt vuốt mặt, kinh ngạc nhìn Chu Cuồng : “Ngươi làm gì vậy ?”

– Làm gì hả ?

Chu Cuồng cười gằn, hoàn toàn không coi mặt mũi ả vào đầu, xuỵt giọng đáp : “Tao làm gì mày khỏi có xía vào !”

Kiến Sầu vạn vạn lần chẳng ngờ sẽ xảy ra một màn lạ lùng trước mắt. Tuy nàng đã nhìn ra bốn người họ bằng mặt mà không bằng lòng từ lâu, song to tiếng trở mặt ngay lúc này thì thật quá sức tưởng tượng.

Trong khi đó Nhiếp Tiễu Vãn lại bật cười.

Cô bé khẽ nói với Kiến Sầu : “Lúc ở trong ẩn giới, Hứa Lam Nhi toàn chơi trên đầu trên cổ người ta. Trương sư huynh với Chu sư huynh đã thấy chướng mắt từ lâu. Nhưng hồi ở ngoài ẩn giới, có mặt sơn nhân ở đó, mọi người dù gì cũng đều là tu sĩ trung vực nên không ai dám tự mình bôi tro trát trấu trước mặt Nhai Sơn, bởi vậy mới nhịn cho qua chuyện đó.”

Kiến Sầu gật đầu hiểu ra. 

Thế nên bây giờ mới không chịu nổi nữa.

Ở mé bên, bốn người rượt từ phía sau tới đều mặc đạo bào xanh, chân đạp phi kiếm cùng kiểu. Tất cả hợp nhau đồng loạt vây công.

Đi đầu là một người bịt mắt trái, chỉ nhìn được bằng mắt phải, trông ra dáng nam tử thấy rõ nhưng mặt mày thì lại âm nhu, nữ tính vô cùng, lúc nói chuyện nghe giọng rin rít, chẳng khác gì kim châm.  

– Năm trước làm hư mắt trái của tao, mày lại trốn thoát. Không ngờ Thập Cửu Châu lớn như vậy mà cũng để bốn sư huynh đệ tụi tao đụng phải mày ở đây. Hừ, nếu mày chịu tự khoét bỏ hai mắt thì bữa nay tụi tao sẽ bỏ qua cho mày !”

Tiếng gã âm lãnh vọng tới, dễ làm người ta không rét mà run.

Kiến Sầu nghe xong cau mày. 

Nàng đưa mắt nhìn sang Hứa Lam Nhi. Ả lúc này lồng ngực hổn hển phập phồng không thôi, dáng vẻ sợ hãi cực điểm.

Hứa Lam Nhi chẳng có đầu óc đâu mà vặc lại mấy lời điên khùng của Chu Cuồng lúc nãy, chỉ lo trả đũa người kia : “Năm đó tại ngươi muốn cướp pháp bảo của ta, hại mạng ta. Chỉ làm hư một con mắt đã là may cho ngươi rồi. Hôm nay Phong Ma kiếm phái, Vô Vọng trai, Xung Tiêu môn và cả môn hạ Nhai Sơn đều có mặt ở đây, xin mọi người xét xem là đúng hay sai !”

– Nhai Sơn ?!

Nam tử kia tròng mắt vụt co lại, mặt có vẻ sợ.

Tuy nhiên hắn cũng chỉ quét mắt nhìn qua một vòng bốn người Kiến Sầu ở phía sau, kế chợt khẽ cười : “Hóa ra là hù dọa chứ gì. Nhai Sơn không ngai, tung hoành trung vực. Môn hạ Nhai Sơn nếu có thì cũng chẳng đi kết giao với cái thứ tiểu nhân xảo trá âm hiểm như mày. Giờ tao chỉ hỏi : Mày có khoét hay là không ?”

Hứa Lam Nhi tức tối nghiến răng.

Chu Cuồng với Trương Toại đã tự động áp sát bên cạnh Nhiếp Tiểu Vãn với Kiến Sầu, hai tay khoanh lại, đứng yên giương mắt xem trò.

Tuy nhỏ tuổi nhưng Nhiếp Tiểu Vãn cũng cười, ung dung đề nghị : “Thì ra là kẻ thù cũ của Hứa sư tỷ tìm tới tận cửa. Tỷ thậm chí đến mắt của người ta cũng hại luôn. Ở đời chuyện gì cũng có nhân có quả. Hay tỷ móc đại con mắt cho xong, ít ra giữ mạng được cũng tốt !”

Câu cú nghe mỉa mai nhưng lại không phải là không có lý.

Có nhân thì có quả, có nghiệp sẽ có báo.

Đối với tu sĩ mà nói, mất hai con mắt chẳng qua chỉ là mất mặt mà thôi.

Nhìn sơ, bốn người này tu vi đều chừng trúc cơ bậc trung trở lên, một mình mình Hứa Lam Nhi làm sao đấu lại nổi ?

Kiến Sầu thoáng chốc đã phân tách rõ ràng đầu đuôi sự việc. Nàng đưa mắt nhìn nam tử âm nhu kia một lần nữa rồi lại ngó sang Hứa Lam Nhi ?

Mình phải làm gì bây giờ ?

Biển khơi bao la vô bờ. Sóng cả ập tới, xô mình trên mũi đá ngầm ở kế đó không xa, bọt biển trắng xóa tung trời, rào rào từng hồi không ngớt.

Tâm trạng của Hứa Lam Nhi lúc này cũng phập phồng lên xuống theo nhịp sóng xô. Ả vô cùng sợ nam tử trước mặt, lại bực sao bốn người vừa rồi cùng đồng hành lại không chịu đứng về phía mình. Mánh lới mười lần ăn mười tự nhiên mất linh, bây giờ đâm ra chỉ còn mình mình đơn thương độc mã thế này !

Cơn tức không sao tả xiết làm mắt ả đỏ ké.

Nhiếp Tiểu Vãn nhỏ tuổi đứng cạnh Kiến Sầu, hơn nữa còn có Trương Toại với Chu Cuồng kế bên. Vị trí của bốn người họ vừa khéo án ngay trước lối ả định trốn… 

Nhiếp Tiểu Vãn đúng là cố ý !

Hứa Lam Nhi quay đầu nhìn, thấy hướng mình chạy tới lúc nãy đã bị đám người có nam tử âm nhu cầm đầu chặn kín từ đời nào.

Trên đầu là trời xanh ngăn ngắt; dưới chân là biển cả mênh mông.

Thế nhưng lại chẳng có lấy một đường để ả thoát thân.

Nắm tay xiết lại càng lúc càng chặt, Hứa Lam Nhi biết đã tới lúc được ăn cả ngã về không. Ả từ từ bình tĩnh lại, trưng ra cái bản mặt tươi cười xinh đẹp của mình rồi ẽo ợt đánh mắt nhìn Nhiếp Tiểu Vãn : “Tiểu Vãn sư muội nói rất đúng. Xem ra đã tới lúc tỷ phải tự quyết định rồi.”

Nhiếp Tiểu Vãn cảnh giác nhìn ả.

Hứa Lam Nhi lại chẳng làm gì. Ả liền giơ tay ra tiếp lấy thanh trường kiếm xanh, nghiêng người nói với nam tử âm nhu : “Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi chính là Đào Chương, đệ tử của Ngũ Di tông.”

– Mày nhớ không sai.

Đào Chương nhếch môi cười. Mặc dù mất một con mắt nhưng khuôn mặt tươi cười đó lại mang vẻ đẹp khá kinh tâm động phách, so ra còn phụ nữ hơn cả phụ nữ.

– Nếu vẫn còn nhớ rõ tên tao, chắc cũng phải nhớ luôn cả chuyện mày từng thừa dịp tao trọng thương mà đâm tao liên tục mười ba nhát, đã vậy còn khoét mắt ta. Bây giờ mày nghĩ kỹ đi, có đúng là phải trả lại tao một đôi mắt không ?

– Tu sĩ chúng ta ở bầu thì tròn ở ống thì dài. Đúng như Tiểu Vãn sư muội đã nói, trả lại ngươi đôi mắt thì ngươi sẽ tha ta một mạng, cớ sao không làm ?” 

Hứa Lam Nhi vẫn cười. Ả dựng thẳng kiếm lên, làm như sắp sửa chọc mũi kiếm vào mình tới nơi.

Nhiếp Tiểu Vãn không ngờ ả gan tới độ này, nháy mắt đã quyết định xong bởi vậy nên có hơi sững ra.

Nhưng cùng lúc, Kiến Sầu lại cau mày.

Thật bất thường.

Hứa Lam Nhi không giống loại người như vậy.

Đào Chương đứng phía trước, chú mục nhìn Hứa Lam Nhi, tay áo phần phật bay trong gió.

Hứa Lam Nhi vung thẳng kiếm lên. Trong chớp mắt, kiếm quang dàn rộng một vùng liền đập xuống mặt biển. Tròn một vòng quanh Hứa Lam Nhi, nước biển tứ phía bị ánh kiếm bức lui liền ào ào xô ra, rút thấp xuống một đoạn.

Hứa Lam Nhi khẽ hét lên một tiếng, sắc mặt có vẻ quyết tuyệt. Ngay lúc này, đường kiếm kia rõ ràng là sẽ chọc vào mắt ả tới nơi.

Nhưng cũng chỉ duy trong khoảnh khắc đó thôi.

Pháp quyết trên tay ả trong chớp mắt chợt biến. Trường kiếm chói lòa hào quang xanh biếc vậy mà lại thình lình đổi hướng, đâm thẳng vào Nhiếp Tiểu Vãn như chớp giật.

Nhiếp Tiểu Vãn đang đứng giữa bốn người, kế bên còn có Kiến Sầu tu vi yếu kém. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, cô bé hoàn toàn không phản ứng kịp, vừa nhận ra được thì ánh kiếm đã đâm tới ngay trước mắt.

Nhiếp Tiểu Vãn gắng bấm thủ quyết, đấu bàn to lớn lập tức hiện ra, xoáy tròn dưới chân !

Nhưng vẫn chẳng kịp !

Thật quá nhanh !

Thế kiếm của Hứa Lam Nhi tới quá nhanh, quá hiểm !

Thậm chí đến Trương Toại với Chu Cuồng đứng cách đó hơi xa hơn một chút cũng không ứng đối kịp. 

– Tiểu Vãn sư muội !

Kiếm quang ngập trời trong chớp mắt đã ập xuống, sắp sửa nuốt chửng Nhiếp Tiểu Vãn tới nơi. Nữ hài nghiến chặt hai hàm răng, tái mét mặt mày, thất kinh hồn vía.

Không lẽ là như vậy sao ?

Lần đầu tiên nó xuất môn rèn luyện, thế mà lại kết thúc bằng một kết quả thảm hại như thế này ư ?

Nó vẫn còn chưa kịp đi tiểu hội Tả Tam Thiên, còn chưa dương danh Thập Cửu Châu, còn chưa trở thành tiên nhân lợi hại nhất nữa…

Một tràng ý tưởng lộn xộn vụt qua trong trí Nhiếp Tiểu Vãn, cô bé hốt nhiên bỗng chợt nhận ra mình thật sự chẳng muốn chấm dứt thế này !

Ánh kiếm xanh lam càng lúc càng gần !

Đáy mắt ngấn lệ, Nhiếp Tiểu Vãn khởi động lồng hào quang hộ thể mỏng manh, định liều ngọc nát đá tan với Hứa Lam Nhi. Nhưng không ngờ, chính trong sát na đó, qua dư quang nơi khóe mắt, cô bé bỗng thấy một đốm sáng xanh biếc chợt lóe lên.

Nhiếp Tiễu Vãn sững người.

Trương Toại với Chu Cuồng đang vội vàng chạy tới bên này cũng ngẩn ra, thậm chí đến Đào Chương ở xa xa cũng bất ngờ, kêu ồ lên.

Tất cả kể thì dài nhưng trên thực tế chuyện xảy ra lại chỉ gần như trong nháy mắt.

Chỉ nhoáng sau, cái màu xanh lục trong suốt đó liền đột ngột bùng lên, giống như bị đốt cháy, trong tích tắc liền lia ngang ra, chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của tất cả mọi người !

Phía sau ánh hào quang xanh biếc ngập trời, bóng dáng Kiến Sầu cầm gậy trúc chín đốt cũng trở nên mờ mờ ảo ảo.

Vào thời khắc này, tim nàng đập ầm ầm như sấm, tay cầm gậy cũng run lên bần bật. Linh khí trong người ào ào trút vào trong thanh trúc chín đốt làm nàng có cảm giác như mình sắp bị hút khô đến nơi !

Ban nãy đang lúc dầu sôi lửa bỏng, nàng đã vung gậy lên đỡ ánh kiếm của Hứa Lam Nhi, nhưng bất ngờ một điều là nàng thế mà lại tự nhiên rót luôn linh lực vào trong, mà đã bắt đầu rồi thì không tài nào dừng lại được nữa. 

Hào quang trên gậy bừng lên chói lọi, các vết trầy xước lung tung vốn có trong chớp mắt liền bị ánh sáng lấn át, khiến thanh trúc chín đốt trở nên óng ánh trong suốt như ngọc ! 

Giữa quầng hào quang xanh biếc đó vậy mà thấp tha thấp thoáng có thể thấy được cả lá trúc được ánh sáng biến ảo thành, phiến phiến một trời bay bay… 

Ánh kiếm rốt cục cũng tới nơi !

Không chút do dự, Kiến Sầu nắm chặt gậy trúc chín đốt, lấy hết sức bình sinh vung lên phía trước !

Ầm !

Hào quang biêng biếc rợp trời với hào quang của kiếm choảng mạnh vào nhau !

Từ tâm điểm đụng độ, một nguồn sóng khí khổng lồ bung xoay một vòng chung quanh. Nước biển rùng rùng chấn động, ầm ầm cuộn sóng dâng cao mười mấy trượng, sôi sục một vùng !

Hứa Lam Nhi kinh hãi, trong tích tắc ánh kiếm và ánh trúc xanh va vào nhau thì hồn vía lên mây.

– Phốc !

Ả hộc máu ra miệng, tựa như ăn phải một đòn nặng, đùng một cái, liền bị sức chấn đập rớt xuống biển sâu !

– Ùm !

Sóng nước bắn tung, đỏ lòm một vùng.

Ánh lam tiêu tán.

Ánh trúc tiêu tán.

Cảnh tượng huyền ảo ngập trời cũng tan biến theo.

Kiến Sầu cầm gậy trúc chín đốt trông như bình tĩnh đứng cạnh Nhiếp Tiểu Vãn nhưng thật ra thì chân tay vô lực, đầu váng mắt hoa, thiếu điều ngã quỵ.

Nhiếp Tiểu Vãn ở kế bên khóe miệng trào máu, khuôn mặt nhỏ nhắn tím tái hết cả lên, khí huyết trong người cuồn cuộn đảo lộn.

Cô bé định gượng cười, muốn nói cái gì đó, nhưng không ngờ vừa mở miệng ra thì tự nhiên phun máu.

– Tiểu Vãn sư muội !

Hai người Trương Toại với Chu Cuồng cũng bị sức chấn ban nãy đánh tới, khí huyết trong cơ thể tuy bất ổn nhưng cũng vẫn còn có thể tạm ngự không. Bọn họ thấy Nhiếp Tiểu Vãn hộc máu thì tức thời thất kinh.

Bị mất điều khiển, cái khay bạc cổ chớp mắt liền biến lại nguyên hình, luồn trở lại trên tay Nhiếp Tiểu Vãn. Cả cô bé với Kiến Sầu đều cùng rớt xuống biển với nhau !

May sao Trương Toại phản xạ cực nhanh, thoắt cái đã lao xuống bắt kịp hai người, rồi mang bọn họ đặt lên mũi đá ngầm gần đó.

Chu Cuồng cũng theo tới : “Có sao không ?”

Trương Toại lắc đầu : “Còn chưa biết được.”

Kiến Sầu vịn tay Trương Toại mới tạm đứng dậy nổi. Nàng vội vàng nhìn sang Nhiếp Tiểu Vãn : “Tiểu Vãn, Tiểu Vãn ?”

Cô bé đã ngất xỉu, hai mắt nhắm nghiền, cả người nhớp máu, sắc mặt trắng bệch, chẳng còn ý thức gì nữa.

Kiến Sầu trong lòng sợ hãi, không biết mình phải làm gì bây giờ. Chợt nhớ tới Hứa Lam Nhi vừa ra tay ban nãy, nàng bỗng quay ngoắt đầu nhìn xuống dưới mặt biển.

Lúc trước sóng cả sôi trào nhưng bây giờ thì đã lặng dần dần.

Đào Chương đứng trên kiếm, quét mắt nhìn kỹ một vòng trên mặt biển, thế nhưng lại chẳng thấy tăm hơi Hứa Lam Nhi đâu, trong con mắt phải còn lại tức thời liền bốc hàn khí ngùn ngụt, cả người cũng trở nên âm lãnh đáng sợ hẳn lên.

– Tài cán không tệ, trọng thương rồi mà cũng trốn được nữa !

Trốn rồi sao ?

Kiến Sầu nghe thấy, đáy lòng buồn buồn chùng xuống.

Hứa Lam Nhi ban nãy ra tay đánh Nhiếp Tiểu Vãn đa phần là tại vì nàng có mặt bên cạnh cô bé. Tuy cô bé đã lên tới bậc trung trúc cơ nhưng phải bảo vệ người tu vi thấp thì thế nào cũng gặp khó khăn.

Chỉ cần Nhiếp Tiểu Vãn chống cự là Hứa Lam Nhi sẽ chọc thủng đường chặn mà trốn ra theo lỗ hổng này. Nhưng không ngờ đến thời khắc mấu chốt nhất, trong tay Kiến Sầu lại còn có cây gậy trúc chín đốt mà Phù Đạo sơn nhân đã đưa cho.

Song…

Hứa Lam Nhi thất thủ đã đổi cách khác trốn thoát rồi, mà Nhiếp Tiểu Vãn bây giờ thì hôn mê thế này.

Kiến Sầu bụng dạ rối bời. Nàng nắm lấy cánh tay thõng thượt vô tri vô giác của Nhiếp Tiễu Vãn, đờ đẫn hỏi hai người Trương Toại với Chu Cuồng : “Nó thế nào rồi ?”

– Một đòn Lan Uyên của Tiễn Chúc Phái có tiếng là cực mạnh, sức phá hoại cực cao. Bạn ngươi dù đã được ngươi đỡ cho nhưng cũng phải chịu bị dư chấn. Nó đối phó cập rập, thân không phòng hộ, e là dữ nhiều lành ít.

Có tiếng người lạnh lùng vẳng lại từ lưng chừng không.

Kiến Sầu hoảng sợ trông lên, mới thấy hóa ra đó chính là Đào Chương một thân xanh xanh đạo bào đang ngự trên phi kiếm.

Con mắt duy nhất còn lại của Đào Chương nhìn chằm chằm Kiến Sầu không chớp : “Hứa Lam Nhi mở miệng ra là nói bậy nói bạ, nhưng không ngờ trong đó vậy mà cũng được một câu thật. Ngươi chính là môn hạ Nhai Sơn, đệ tử của Phù Đạo sơn nhân, trưởng lão chấp pháp trung vực có phải không ?”

Cái khác Kiến Sầu không biết, chỉ biết mình đích xác là môn hạ Nhai Sơn, đệ tử của Phù Đạo sơn nhân.

Nàng không rõ Đào Chương muốn làm gì, cũng chẳng hiểu tại sao y lại hỏi một câu như vậy, chỉ biết nắm chặt lấy cây gậy trúc chín đốt trong bàn tay vô lực của mình, dựa vào nó chống xuống để gượng đứng dậy, lấy thân che cho Nhiếp Tiểu Vãn đã bị thương nặng ở phía sau.

Kiến Sầu không nói phải mà cũng chẳng nói không.

Giọng nàng hốt nhiên bỗng trở nên điềm tĩnh lạnh lùng : “Hứa Lam Nhi đã trốn, kẻ thù của ngươi đã làm trọng thương bạn của ta. Chúng ta bây giờ chung một kẻ thù. Ngươi còn muốn ra tay tàn sát hay sao ?”

Nàng vừa dứt tiếng thì gậy trúc xanh cũng sáng lên hào quang huyền ảo mông lung, bên trong loáng thoáng có bóng lá trúc lấp lánh. 

Hai mắt Kiến Sầu nhìn Đào Chương trừng trừng không chớp.

Ánh mắt Đào Chương chỉ lướt qua một thoáng trên đầu các đốt ngón tay không chút run rẩy của nàng, tựa hồ như để ước lượng xem nàng có còn sức để đánh một cú nữa không.

Bầu không khí giữa họ sặc mùi giương cung bạt kiếm.

– A…

Hốt nhiên chợt vang tiếng cười khẽ.

Kiến Sầu lập tức căng thẳng đề phòng.

Nhưng tiếp sau đó lại là một tràng cười ha hả.

– Ha ha ha, môn hạ Nhai Sơn, ha ha ha…

Đào Chương chắp hai tay sau lưng, rồi cũng không liếc mắt nhìn Kiến Sầu thêm lấy một lần nào nữa mà nghênh ngang bỏ đi.

– Nhai Sơn, Nhai Sơn…

Tràng cười ấy hùng tráng khoáng đạt, đượm màu bãi bể nương dâu.

Nghe dư âm văng vẳng tiêu biến cuối trời, hòa cùng một điệu với tiếng sóng ì ầm không nghỉ mà Kiến Sầu bỗng chợt thấy man mác buồn.

– Nhai Sơn…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *