17. Phù du đêm lạnh

Ngũ Di tông là tông môn lớn hàng đầu trung vực. Ngoài Kiến Sầu, trong số bốn người họ thì chỉ có Phong Ma kiếm phái mà Trương Toại làm đệ tử là có thể coi như tương đương.

Tu sĩ Thập Cửu Châu hằng hà sa số, có lẽ do Trương Toại với Chu Cuồng luôn đóng cửa tu luyện nên xưa nay chưa hề được nghe qua tên tuổi của Đào Chương, nhưng thế lực sau lưng y thế nào Hứa Lam Nhi trước kia lại biết rất rõ.

Người này lúc tới như gió, lúc đi vô ảnh vô tung, chỉ tự nhiên cảm thán hai tiếng “Nhai Sơn” như vậy khiến người ta thật chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Thế nhưng Trương Toại với Chu Cuồng lại không khỏi phải thừa nhận rằng : Trên toàn Thập Cửu Châu, chỉ với hai tiếng “Nhai Sơn” bật lên trên đầu lưỡi thôi là có thể gợi lại cả một rừng truyền kỳ, một biển truyền thuyết, vạn vạn chuyện xưa… 

Cũng bởi Đào Chương thốt lên một câu “Nhai Sơn” ấy mà hai người bọn họ nhất thời cũng chợt bần thần trong dạ.

Mãi một lúc lâu sau, Trương Toại mới chầm chậm thu lại ánh mắt vô định trong hư không. Hắn quay đầu nhìn Kiến Sầu, sắc diện bỗng chợt phức tạp hẳn lên.

Nữ tử trước mặt tình cờ gặp họ nơi phàm trần này là người mà Phù Đạo sơn nhân đã thuận tay kéo tới cho đủ số.

Nhưng đồng thời nàng cũng chính lại là môn hạ Nhai Sơn.

Có lẽ không bao lâu sau, tên của nàng cũng sẽ được khắc ghi như trong vô vàn chuyện xưa khác, in dấu huyền thoại vang bóng một thời, lưu truyền mãi trong giới tu sĩ Thập Cửu Châu…

Cho dù gặp phải đại nạn, Nhai Sơn vẫn luôn là Nhai Sơn như cũ.

Trương Toại bị bao ý nghĩ phức tạp cuốn lấy tâm trí, khó lòng dứt khỏi, nhưng Chu Cuồng tính tình đơn thuần nên chẳng nghĩ nhiều như vậy. Hắn thấy Kiến Sầu cả người như thẫn thờ ngơ ngẩn thì lại càng lo lắng hơn : “Sư tỷ, sư tỷ ?”

Kiến Sầu nghe giọng quay đầu lại, gượng cười : “Không sao…”

– Cạch !

Một tiếng động nhỏ hốt nhiên vang lên.

Tay Kiến Sầu lỏng ra, cây gậy trúc chín đốt bên trong liền rớt ngay xuống, đập cạch một tiếng trong trẻo lên nền đá ngầm.

Mọi nguy hiểm đã chấm dứt, căng thẳng cũng tiêu tan, thân xác nàng đã rã rời vô lực từ lâu, không tài nào trụ nổi được nữa.

Hai mắt tối sầm, hình ảnh cuối cùng lưu giữ trong trí óc nàng chững lại ở cảnh biển mênh mông vô bờ.

——–oOo———-

Kiến Sầu nằm mơ, giấc mơ duy nhất từ khi bị giết đến nay.

Nàng ngồi trong sân nhà thong thả vá quần áo cho Tạ Bất Thần. Từ nhà trong chợt vọng tiếng trẻ nít oa oa. Nàng vội vàng bỏ kim chỉ trong tay xuống, đi vào trong xem.

Dường như đó còn là ngày mùa hạ.

Ngoài song, ve sầu râm ran, cây cối xanh xanh um tùm, trông thật đẹp.

Cái nôi đơn sơ đặt trước cửa sổ đang đong đưa, đong đưa.

Kiến Sầu đi tới nhưng chợt sững đứng lại.

Bởi trong nôi rỗng không, trống hươ trống hoác.

Nhưng cả gian nhà lại vẫn vang dậy tiếng khóc, vừa rõ vừa to.

Trong giấc mơ, Kiến Sầu tay chân luống cuống, đi qua đi lại tứ phía, khản giọng kêu gọi, nhưng lại chẳng biết mình kêu cái gì.

Nàng tìm không thấy con mình đâu.

Trong nhà tìm rồi, ngoài nhà cũng đã tìm rồi, nàng ngơ ngơ ngác trở lại chỗ để đồ may vá trong nhà, thấy ở đó vẫn còn một bộ đồ còn chưa may xong, bên trong rổ kim chỉ vẫn còn đó chiếc trống lắc với…

Cái chìa khóa bạc xỏ dây đỏ.

Ngay lập tức, Kiến Sầu bỗng cảm thấy đau đớn như vạn tiễn xuyên tim, tuyệt chẳng thua gì cái đau bị kiếm của Tạ Bất Thần đâm cho một nhát ngày ấy.

——–oOo———-

Nàng giật mình mở choàng mắt tỉnh giấc.

Đập vào mắt là sao trời lấp lánh thiên không, ngôi ngôi giăng giăng điểm tô cho nền trời đêm xanh thẫm.

Có gió biển thổi tới, không khí tanh tanh mặn mặn vị biển.

Giờ là lúc nào mà trời đã tối rồi ?

Nàng dường như đang nằm trên một chỗ cực kỳ bằng phẳng, dưới thân chẳng thấy cộm, tuy nhiên xương cốt tứ chi trong người lại đau nhức vô cùng, chỉ cần hơi nhúc nhích chút xíu là như có trăm ngàn cây kim châm thấu cơ thể.

Kiến Sầu muốn ngồi dậy, nhưng đau quá lại ngã vật xuống. Trương Toại đứng phía trước cách đó không xa liền nhìn lại : “Tỷ tỉnh rồi !”

Hắn sải bước đi tới, thấy Kiến Sầu muốn đứng lên thì hơi tần ngần một chút, nhưng sau vẫn cúi xuống đỡ nàng dậy.

Kiến Sầu nhận ra hắn, tuy nhiên đầu lại đau như búa bổ, hai môi khô khốc.

– Tiểu Vãn đâu ?

Trương Toại sững người.

Lúc trước, thấy Kiến Sầu đương đầu với Đào Chương khí thế dữ dội, một phân cũng chẳng kém cạnh, bọn họ cứ tưởng Kiến Sầu không sao. Nào ngờ Đào Chương vừa đi thì vị sư tỷ này cũng ngất xỉu ngay. Hóa ra là cố gượng ra vẻ. 

Trương Toại trong lòng không khỏi cảm thấy bội phục đôi phần. Mà điều càng làm hắn bất ngờ hơn là khi vừa tỉnh lại, ngay câu đầu tiên Kiến Sầu đã hỏi về Nhiếp Tiểu Vãn rồi.

Hắn đưa mắt nhìn qua bên cạnh.

Chu Cuồng vóc người vạm vỡ đang ngồi xếp bằng ở đó, còn Nhiếp Tiểu Vãn nhỏ nhắn xinh xắn thì nằm dài ngay phía trước, mặt mũi tái nhợt.

Lúc này, có một luồng sáng tím rịm từ tay Chu Cuồng phát ra. Nó từ từ kéo dọc lên trên thân Nhiếp Tiểu Vãn, chiếm cứ mi tâm cô bé, chầm chậm xoay tròn.

Kiến Sầu nhìn ra được Chu Cuồng trán rịn đầy mồ hôi, tựa hồ như duy trì trạng thái như vậy đối với hắn mà nói thật gian nan cực kỳ.

Giọng của Trương Toại vừa điềm tĩnh vừa đắng ngắt : “Một đòn đó của Hứa Lam Nhi đã làm bị thương tâm mạch của Tiểu Vãn, khiến linh khí vận hành trong cơ thể rối loạn, không sao tự lành được. Ta với Chu sư đệ tu vi quá thấp, tạm thời chẳng có cách gì khác, chỉ có thể ráng giữ cho thương thế Tiểu Vãn ổn định mà thôi. Chờ khi nào về đến Thập Cửu Châu, báo tin cho Vô Vọng trai biết, có lẽ trưởng bối sư môn của nó sẽ có cách chữa trị.”

Tuy nhiên còn có một câu nữa mà Trương Toại không nói. Đó là cho dù Nhiếp Tiểu Vãn giữ được mạng thì tu vi cũng sẽ phải bị tụt xuống. Nhưng thấy Kiến Sầu tình hình cũng không mấy tốt nên hắn mới chẳng đành lòng.

Kiến Sầu im lặng hồi lâu, lát sau mới đáp : “Nhất định sẽ có cách.”

Nàng chật vật gắng gượng hết sức đứng thẳng lên, lặng nhìn Nhiếp Tiểu Vãn vẫn còn vô tri vô giác một lúc rồi mới đưa mắt nhìn ra xung quanh.

Chỗ này là một hòn đảo cực lớn chứ không còn là khu đá chật hẹp mà nàng đã ngất xỉu trước đó nữa.

Hiện giờ, Kiến Sầu đang đứng cạnh một đầm đá trên đảo, dưới chân là một phiến đá dài dài, vì nằm sát đầm nước nên rêu xanh mọc lan, ngoằn ngoèo phủ kín mặt đá. Nền rêu rạp xuống một khoảng, hằn dấu xanh xanh mờ mờ do lúc nãy bị nàng nằm lên.

Trên mặt đất hơi xa đây một chút, có các đường vạch chìm sâu dưới đất. Kiến Sầu nhận ra đó là truyền tống trận, nhưng trên bề mặt lại có khá nhiều đá vụn, hình như là bị ai đó phá hủy.

– Sau khi Kiến Sầu sư tỷ ngất xỉu, ta với Chu sư đệ có bàn bạc với nhau, lúc đó còn cách đảo Đăng Thiên thứ mười ba cũng không xa lắm, bởi vậy mỗi người mới kèm một người, cùng mang Kiến Sầu sư tỷ với Tiểu Vãn sư muội đến nơi đây.

Trương Toại thong thả thuật lại những gì đã xảy ra sau khi Kiến Sầu hôn mê : “Bọn ta cứ nghĩ ở đảo Đăng Thiên có trận pháp của các tiền bối đi trước để lại, hơn nữa trong người vừa hay cũng có phù truyền tống, nên chắc chắn sẽ có thể trở về lục địa Thập Cửu Châu, tìm sư môn trợ giúp. Nhưng không ngờ…”

Kiến Sầu rời mắt khỏi tòa truyền tống trận có hơi cũ kỹ gió sương bên kia, tiếp lời : “Không ngờ, truyền tống trận vậy mà bị người ta phá hư đúng không ?”

– Ừ…

Trương Toại nhìn kỹ lại Kiến Sầu, trong bụng thực ra có hơi bất ngờ trước lối tư duy sắc sảo nhanh nhạy của nàng

Hắn lấy từ trong tay áo ra một vật đưa cho nàng, bảo : “Ta với Chu sư đệ phát hiện thấy có chút máu cạnh truyền tống trận, với lại còn có cái này nữa.”

Nằm trong tay Kiến Sầu là một mảnh ngọc bể, sờ lên bóng láng, chỗ rìa bị gãy rất sắc.

– Cái này là cái gì ?

– Là miếng phù truyền tống đã xài rồi.

Trong một chớp mắt đó, Trương Toại không biết là mình chịu thua hay hết nước nói trước sự vô tri của Kiến Sầu : “Nó còn là phù truyền tống của phái Tiễn Chúc. Tỷ nhìn ở góc phải bên dưới đi.”‘

Góc phải bên dưới ?

Kiến Sầu buông mắt nhìn, dịch nhẹ đầu ngón tay thì thấy lộ ra đường nét bị mình che mất : Họa tiết hai cánh cửa sổ bên trên giống y hệt cái mà nàng từng thấy lúc trước trên quần áo của Hứa Lam Nhi 

– Ý đệ muốn nói Hứa Lam Nhi đánh với chúng ta, sau đó không biết sử dụng bí pháp gì mà trốn thoát, lại xuôi theo lộ tuyến trước kia đi trước chúng ta một bước, đến được đảo Đăng Thiên, sau khi dùng truyền tống trận xong thì đã áp dụng cách thức đặc biệt phá nó đúng không ?

Lúc truyền tống mà bị chấn động, kết quả truyền tống cuối cùng sẽ ảnh hưởng theo, điểm này Kiến Sầu đã có trải nghiệm quá rõ.

– Chắc nó đã dùng phụ trợ trận pháp, khiến mình truyền tống đi xong thì trận ở phía sau cũng bị phá.

Trương Toại trầm giọng nặng nề tiếp : “Có lẽ nó đoán Tiểu Vãn sư muội sẽ bị trọng thương. Phá truyền tống trận như thế này rõ ràng là muốn đẩy người ta vào chỗ chết…”

Tâm như rắn rết.

Hôm nay coi như Trương Toại được một bài học nhớ đời.

Hết thảy đã giải thích xong, tình hình hiện tại ra sao Kiến Sầu cũng đã nắm qua.

Trương Toại nhất thời chẳng có tinh thần gì.

Kiến Sầu quan sát hòn đảo, lại hỏi : “Đảo Đăng Thiên này có nhiều người qua lại không ?”

– Không nhiều lắm. Chúng ta gần chạng vạng mới tới nơi, giờ cũng chưa thấy có ai đi ngang qua.

Trương Toại lắc đầu : “Vả lại, có đi ngang qua cũng vô ích, không có ai chịu mang chúng ta theo đâu, mà cũng sẽ chẳng có ai sửa lại truyền tống trận nữa.”

Dựng truyền tống trận liên quan đến luật không gian, không phải muốn sửa là sửa đơn giản như vậy.

Từ đó trở đi Kiến Sầu hốt nhiên cũng im lặng.

Hòn đảo này rõ là lớn hơn nhiều so với đảo Trảm Nghiệp lúc trước, phóng mắt nhìn ra chẳng thấy điểm cuối đâu.

Cũng không cần phải mệt đầu nghĩ xem ở đây còn có thể có tòa truyền tống trận thứ hai nào hay không. Nếu Kiến Sầu là Hứa Lam Nhi thì sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm lớn như vậy, nếu nàng mà là Trương Toại dĩ nhiên cũng sẽ không đời nào lại chịu bỏ qua khả năng cứu mạng này.

Nàng vắt óc suy nghĩ đủ điều nhưng lại chẳng có cách gì.

– Khụ, khụ…

Có tiếng ho khan một tràng.

Kiến Sầu với Trương Toại nghe động liền nhất tề nhìn ra. Đây không phải là Nhiếp Tiểu Vãn tỉnh lại mà là Chu Cuồng đang húng ha húng hắng, liêu xiêu đứng dậy.

– Sao rồi ?

Kiến Sầu vội hỏi.

Chu Cuồng đi tới, mặt mày nặng nề buồn bã. Hắn lắc đầu : “Ta tu vi có hạn, lực bất tòng tâm. Hơn nữa… hơn nữa thương thế của nó quá nặng, không thể nào kéo dài nổi nữa. Chúng ta buộc phải mau mau trở về Thập Cửu Châu mới có thể tìm được người cứu nó.”

– …

Mau rời khỏi đây trở về Thập Cửu Châu, nói nghe dễ chứ thực tế đâu phải chuyện dễ dàng gì. 

Trương Toại cũng thấy vô cùng chua chát.

Kiến Sầu chầm chậm lướt mắt qua khuôn mặt hai người rồi nhìn sững Nhiếp Tiểu Vãn. Nàng nhớ vẻ rụt rè nhút nhát của cô bé lúc mới gặp, nhớ nét hồn nhiên lí lắc của nó sau đó, nhớ nó hoảng hồn ra sao khi biết đấu bàn thiên phú của Kiến Sầu được tới một trượng, đến lúc nói về tiểu hội Tả Tam Thiên trông lại thật khả ái dễ thương… Ấy thế mà bây giờ lại lặng lẽ nằm đây, cả hơi thở cũng mảnh như tơ.

Kiến Sầu mở to mắt nhìn trân trân, sau rồi nhẹ nhàng rũ mi quay sang đối mặt với hai người Chu Cuồng, Trương Toại : “Trong chuyến đi này, đôi bên vốn chẳng quen chẳng biết gì nhau nhưng Kiến Sầu lại được hai vị sư đệ ra tay tương trợ, thực quả là may mắn.”

Trương Toại bất giác cau mày.

Chu Cuồng không nói tiếng nào.

Cả hai đều biết Kiến Sầu có lời muốn nói với họ.

– Nhưng hôm nay Tiểu Vãn trọng thương, giờ đã gấp lắm rồi. Kiến Sầu biết, với tu vi của hai vị, một mình vượt biển trở về Thập Cửu Châu không thành vấn đề, nhưng nếu phải mang theo hai người thì khó lòng kham nổi.

Giọng nàng nhẹ nhành chậm rãi.

Chu Cuồng tức thời liền hiểu ra Kiến Sầu muốn nói cái gì : “Kiến Sầu sư tỷ, chúng tôi ――”

Nói được nửa chừng thì im bặt.

Chu Cuồng ngoái đầu nhìn mới thấy có bàn tay đang ấn lên vai mình : Trương Toại lắc lắc đầu.

Kiến Sầu thấy vậy khẽ mỉm cười, trong lòng thoắt cái cũng nhẹ hẳn đi, bảo : “Nhưng tỷ vẫn muốn làm phiền hai sư đệ một chút, xin mang Tiểu Vãn đi cho. Tỷ trước đó có từng nghe mọi người nói qua, đảo thứ mười ba rất gần với lục địa Thập Cửu Châu, vậy chắc là không còn xa lắm. Chúng ta cũng đâu biết lúc nào sẽ có người lại đây, bởi vậy thật không dám liều, hơn nữa cũng liều chẳng nổi.”

– Vậy tỷ thì sao ?

Mặc dù Trương Toại ngăn cản nhưng Chu Cuồng kiềm lòng chẳng đặng, liền hỏi thẳng luôn. Tu vi hắn thấp, muốn mang một người theo sẽ phải cố hết sức, nhưng với Trương Toại thì không thành vấn đề.

Có điều bọn họ mang Nhiếp Tiểu Vãn đi, vậy Kiến Sầu phải làm sao ?

– Bây giờ đã hơn một ngày, sắp được hai ngày tới nơi, thời điểm tỷ với sư phụ hẹn gặp cũng sắp tới.

Kiến Sầu giơ tay chỉ cây gậy trúc nằm trên mặt đất nói : “Tỷ nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục phần nào khí lực, dùng nó phòng thân. Ẩn giới am Thanh Phong tuy nguy hiểm nhưng mọi người đều nói Nhai Sơn lợi hại, sư phụ người chắc sẽ không gặp bất trắc gì. Thực ra, tỷ cũng phải chờ thầy ở đây, cho nên dù thế nào đi nữa cũng không thể nào đi Thập Cửu Châu với hai người được.”

Một tràng trần tình như trên nghe rất hợp tình hợp lý.

Kiến Sầu có khả năng tự vệ nên không lo.

Trước đó, Trương Toại với Chu Cuồng đều tận mắt chứng kiến Kiến Sầu tu vi chỉ tới luyện khí mà lại có thể mượn lực gậy trúc đỡ được một đòn Lan Uyên của Hứa Lam Nhi, hơn nữa còn là trong lúc cập rập, chẳng chuẩn bị trước. Nếu Kiến Sầu lại sức, gặp phải nguy hiểm sơ sơ chắc cũng sẽ không gặp khó khăn gì.

Trương Toại với Chu Cuồng đưa mắt nhìn nhau. Ai nấy đều hiểu rất rõ ý kiến của Kiến Sầu.

―― Chu Cuồng thì bị thuyết phục hoàn toàn.

Thấy hai người bọn họ không nói tiếng nào, Kiến Sầu biết lời mình nói đã có hiệu quả. Nàng cười bảo : “Chuyện gấp lắm rồi, các đệ đi mau đi.”

– Nhưng…

Chu Cuồng lại thấy cứ như vậy mà đi dù sao cũng không phải là chuyện bậc đại trượng phu nên làm.

Trong khi đó Trương Toại đầu óc linh động hơn, biết Kiến Sầu lúc này cần những gì. Hắn vỗ lên cái túi nhỏ giắt ở thắt lưng một cái, lúc chìa tay ra thì trong lòng bàn tay đã chồng chất năm viên đá giống như bạch ngọc với một lá phù vàng.

– Xin Kiến Sầu sư tỷ nhận cho.

– Đây là cái gì ?

Kiến Sầu thấy mấy viên đá trông quen quen.

Trương Toại giải thích : “Đây là năm viên linh thạch hạ phẩm, dùng nó hấp thu trực tiếp linh khí trữ bên trong thì sẽ nhanh hơn tự mình ngồi điều tức đả tọa một chút, vả lại cũng linh khí cũng tinh thuần hơn. Còn tấm phù này gọi phù Càn Lôi, có thể phát được một đường sét đánh, để sư tỷ phòng thân.

… Mấy cái này đúng là vật dụng cần thiết nhất đối với nàng hiện giờ.

Kiến Sầu cần khôi phục, cần đồ phòng thân nếu chẳng may xảy ra bất trắc. 

Nàng cũng không kiểu cách mà thẳng thắn chìa tay tiếp lấy, cười cười đáp lời Trương Toại : “Vậy tỷ sẽ không khách sáo.”

Chu Cuồng thấy vậy cũng vỗ trán nói : “Ở đây đệ cũng có hai viên, cho tỷ đó !”

Tức thời hai viên linh thạch hạ phẩm liền bày gọn trên tay Chu Cuồng.

Kiến Sầu cười rồi cũng nhận lấy : “Cũng được kha khá rồi. Đây là lần đầu tiên tỷ thấy linh thạch nha, mà lại còn nhiều như thế này nữa. Sau này có dịp, tỷ nhất định sẽ báo đáp.”

– Kiến Sầu sư tỷ khách sáo quá. Đây vốn là chúng đệ báo đáp mới phải.

Trương Toại ngần ngừ một hồi, lát sau liền tháo một tấm lệnh bài đeo bên hông xuống, đưa cho nàng, nói : “Còn cái này, cũng xin sư tỷ nhận luôn cho.”

Kiến Sầu cầm lấy.

Đây là một tấm lệnh bài tựa như được làm bằng gỗ mun, mặt trước có hình một thanh kiếm, mặt sau khắc “Phong Ma” theo lối chữ triện.

Trương Toại nói : “Phong Ma kiếm phái ở Thập Cửu Châu thực không dám sánh với Nhai Sơn. Có điều Nhai Sơn cây cao gió lớn, nếu tỷ báo danh Nhai Sơn ra có khi lại rước lấy rắc rối không đâu. Lỡ như về sau nếu bặt tin sơn nhân mà trên đảo có người đi ngang qua, tỷ cứ cầm cái lệnh bài Phong Ma kiếm phái này thì hành sự sẽ dễ dàng hơn một chút.”

Hắn liệu việc thật chu đáo. 

Kiến Sầu hơi bất ngờ, ngước mắt tư lự nhìn kỹ lại Trương Toại. Hắn lúc nào cũng trầm tính như vậy, tựa hồ như rất kiệm lời, song những gì mới nói vừa rồi quả thật là nhiều hơn mấy ngày trước nhiều.

Kiến Sầu nắm chặt lệnh bài, chậm rãi gật đầu : “Tỷ hiểu rồi.”

Trương Toại lúc bấy giờ mới coi như yên tâm, thở phào một hơi.

Hắn đi qua, cẩn thận bế Nhiếp Tiểu Vãn đang nằm dưới đất lên, kế liền triệu thanh kiếm nguyên vỏ ra, để lơ lửng nổi cạnh bên người.

Chu Cuồng cũng ném rìu lên không rồi đứng lên.

Biết bọn họ sắp đi, Kiến Sầu chỉ đứng yên dõi mắt trông theo.

Trương Toại đã sẵn sàng đâu đó xong xuôi nhưng đến lúc chực đi lại ngoảnh lại, nhìn Kiến Sầu đăm đăm.

Kiến Sầu lấy làm lạ hỏi : “Còn chuyện gì nữa không ?”

Trương Toại tần ngần hồi lâu, cuối cùng mới hỏi lại : “Kiến Sầu sư tỷ có đạo lữ không ?”

– Đạo lữ ư ?

Lại là cái gì nữa đây ?

Kiến Sầu không hiểu lắm.

Chu Cuồng đã bay lên giữa lưng chừng không bên cạnh, nghe vậy thiếu điều lộn cổ xuống đất, sau một hồi vật lộn đứng vững lại thì con mắt liền lia qua, hoang dại trừng trừng nhìn Trương Toại.

Trương Toại lại chẳng hề lý lai gì tới.

Đến khi nghe Kiến Sầu hỏi lại, hắn thoáng sững ra rồi khẽ cười : “Đệ hiểu rồi.”

Nói xong, hắn liền ôm Nhiếp Tiểu Vãn ngự kiếm vọt lên không.

– Kiến Sầu sư tỷ bảo trọng !

Kiến Sầu dõi mắt tiễn bọn họ đi. Hai đạo hào quang pháp bảo một trước một sau dần dần hút bóng giữa chân trời tối đen mịt mùng.

Nàng chớp chớp mắt tự hỏi : “Đạo lữ là cái gì vậy ?”

Cả người bải hoải, Kiến Sầu ngồi lại xuống khối đá dài cả trượng ban nãy, bên mũi còn nghe hơi ngai ngái mùi rêu.

Bây giờ dường như đã là nửa đêm về sáng nên trên khe nước bay khá nhiều phù du. Chúng tụ thành quầng, trong trong lấm tấm như bụi.

Một con phù du mới sinh chầm chậm đập đập đôi cánh trong suốt, chấp chới đậu lên cây gậy trúc chín đốt xanh biếc bên cạnh Kiến Sầu, lặng mình bất động. 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *