20. Bia Cửu Trọng Thiên

Cái thái độ này thật đúng là quá sức tưởng tượng của Kiến Sầu. Nàng gần như ngẩn mặt ra nhìn Phù Đạo sơn nhân. 

Lão vẫn còn bực bội quăng quăng ném ném đá xuống đất, dáng vẻ cực kỳ hờn tủi : “Đồ nhi à, con thực làm sư phụ đau lòng quá đi, đau lòng quá đi ! Sư phụ còn chưa có đạo lữ mà con đành đoạn đi ra ngoài trêu trêu ghẹo ghẹo người ta đó hả ?” 

– …Sư phụ…

Đây là tiếng Kiến Sầu gọi lão, nghe bất lực đến hết chỗ nói.

Nhưng nhờ Phù Đạo sơn nhân làm trận làm thượng như vậy mà Kiến Sầu không cần lão giải thích cũng hiểu được “đạo lữ” là cái gì.

– Hóa ra, tu sĩ cũng có thể kết hôn hả thầy ?

– Cái này không gọi là kết hôn.

Phù Đạo sơn nhân đang bù lu bù loa luôn miệng, nghe thấy Kiến Sầu hiểu sai ý nghĩa đạo lữ thì cuối cùng mới nuốt hàng nước mắt làm bộ làm tịch vào trong, nghiêm giọng đáp : “Tu sĩ nam nữ nếu thấy vừa mắt nhau thì có thể kết thành bạn lữ được, về sau sẽ cùng tu luyện chung. Dĩ nhiên là có pháp môn song tu, âm dương hòa hợp, so với tu luyện riêng thì nhanh hơn một chút. Nói đoạn tình tuyệt ái vớ vẩn thế thôi chứ tu sĩ đa phần có làm được đâu.”

– …Con hiểu rồi.

Kiến Sầu gật gật đầu, tuy nhiên thần sắc lại dường như có vẻ hơi buồn buồn.

Phù Đạo sơn nhân vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra ngay. Lão chỉ cho là nàng phiền não về chuyện đạo lữ chứ cũng không nghĩ đến cái gì khác : “Kể thầy nghe, rốt cục là đứa nào nói với con việc này hả ? Sơn nhân ta nhớ không lầm thì con mới tới luyện khí đúng chưa ?”

– Là Trương sư đệ của Phong Ma kiếm phái.

Kiến Sầu không giấu diếm, chính bản thân nàng cũng cảm thấy là lạ.

– Chắc là chẳng giống như sư phụ người nghĩ đâu. Hắn chỉ hỏi con có đạo lữ hay không mà thôi.

Phù Đạo sơn nhân liền liếc xéo Kiến Sầu tới trắng dã con mắt : “Chồn chúc tết gà, con tưởng sư phụ mù hả ? Cái thằng ranh đó, đồ trâu già mà cũng dám gặm cỏ non. Nó tu hành bốn mươi mấy gần năm mươi năm, con còn non choẹt mà !”

– …

Kiến Sầu tan nát cõi lòng.

Nàng cau cau khóe miệng, sư phụ đừng lựa chữ “non” mà nói có được không ? 

– Con đừng để nó dụ. Đạo lữ gì gì thật ra cũng giống như người phàm, cũng phải môn đăng hộ đối mới được. Một thằng lóc chóc của Phong Ma kiếm phái, thiên phú bình bình mà cũng dám léng phéng con hả ? Nằm mơ đi !

Phù Đạo sơn nhân tức đến nỗi nghiến răng trèo trẹo. Lão giơ cục đá cầm trong tay lên ra sức miết miết, làm như nó là xương cốt của gã Trương Toại đó vậy.

– Khó khăn lắm sơn nhân ta mới thu được đồ đệ con gái. Nguyên cái Nhai Sơn bói đâu ra cô nương thứ hai chứ ? Nó còn muốn đi đào góc tường ăn trộm nhà người ta hả ? Tiên sư cái thằng đó, mai mốt ta dẫn bầy tiểu tử kia đi xử nó !

Cái gì lộn xộn thế này ?

Kiến Sầu nghe ý càng lúc càng thấy kỳ lạ. Sao tự nhiên lại gọi là đào tường khoét vách, cái gì mà “bói không đâu ra cô nương thứ hai” ?

Không lẽ Nhai Sơn không có nữ đệ tử sao ?

Lại nữa…

– Sư phụ thu con làm đồ đệ, tông môn có biết không ?

– Có chứ !

Phù Đạo sơn nhân đắc ý, tiếp : “Ẩn giới am Thanh Phong xảy ra chuyện, cái đám ngốc trên Nhai Sơn lo sốt vó lên. Sơn nhân ta thoát nguy rồi thì dĩ nhiên phải báo cho tụi nó biết, tiện thể nói luôn chuyện của con. Cái đám đó á, nghe thấy ta thu được một cô nương làm đồ đệ, ha ha, không biết mặt mày ra sao nữa, chừng nào tới con sẽ biết.”

Đau đầu quá !

Đừng hỏi Kiến Sầu tại sao.

Nàng day day trán : “Thầy đừng có nói với con là Nhai Sơn không có nữ đệ tử đó…”

– Chính xác mà, không có thiệt !

Phù Đạo sơn nhân mặt mày thểu não : “Tại con không biết thôi, nữ tu thiên phú cao đi Bạch Nguyệt cốc hết rồi. Người ta nói Nhai Sơn ta không hợp cho nữ tu tu luyện…”

Nói tới đây, giọng lão xìu xuống, nhưng trong chớp mắt sau đã liền lên gân ngay : “Mẹ bà nó, toàn là chuyện bá láp bá xàm nhảm nhí gì đâu không ! Nguyên cái trung vực này chỉ có Nhai Sơn ta là môn phái nhìn mặt tuyển người, dựa mặt tu luyện thôi ! Lại còn thêm một bầy nam đệ tử mê tu luyện nhất hạng nữa ! Bây giờ nếu đã thu con làm đệ tử rồi, sơn nhân ta sẽ làm cho bọn họ phải mở to cặp mắt chó ra mà xem, rồi đây Nhai Sơn cũng có thể dạy ra được nữ tu tu vi cao cường vậy !”

Nói xong lão hớn hở nhìn Kiến Sầu.

– Đồ nhi, con có thấy… Ủa, đồ nhi, con sao vậy ?

– Dạ không sao, tự nhiên hơi xây xẩm một chút thôi.

Kiến Sầu cắn răng, nén nhịn để khỏi mất công cãi vã.

Phù Đạo sơn nhân gật đầu, mặt mũi tươi rói.

– Dù sao sau này phải nhờ vào con mang danh về cho Nhai Sơn chúng ta ! 

Sư phụ, đồ nhi gánh không nổi trọng trách này đâu ! Kiến Sầu cảm thấy cả người chỗ nào chỗ nấy đều ê ẩm hết cả lên.

– Nói tới mới nói, sơn nhân ta ba trăm năm rồi không về Nhai Sơn, không biết giờ ở đó rốt cục thành cái hồn hề gì rồi… Chà, bọn họ lâu lắm rồi chả thấy ta hiên ngang oai hùng ra sao, gặp lại chắc hết hồn chết luôn. Đồ nhi, con nhìn sư phụ coi, anh tuấn không hả ?

Lão giang rộng hai tay, làm như tiêu sái lắm.

Kiến Sầu lầm lũi nhìn lão, thấy bên mép lão hơi hơi rỉ máu thì vọt miệng nhắc : “…Sư phụ, thầy chảy máu miệng kìa.”

Có anh tuấn chút xíu nào đâu !

– …Ủa ?

Phù Đạo sơn nhân ngẩng đầu nhìn, quẹt quẹt khóe miệng thì thấy trên tay đúng là có máu thật.

– Trước không chảy, sau không chảy, nhè giờ này mới chảy ! Đúng là hư hết hình tượng sơn nhân ta mà !

Kiến Sầu thấy lão thần sắc dường như không sao nhưng trong bụng thực cũng hơi lo lắng : “Sư phụ, thầy bị thương ư ?”

Ánh mắt Phù Đạo sơn nhân chợt lóe sáng, nhưng nhất thời không đáp. Một hồi sau, lão mới ngẩng lên nói : “Cái này nhỏ mà. Cô nghi thầy ạch đụi vô tài nên mới bị thương hả ? Thiệt đúng là đau lòng sư phụ quá đi ! Thôi, không nói chuyện với cô nữa, ta ghét rồi ! Còn phải sửa truyền tống trận, đừng có phá sơn nhân nữa !”

Miệng thổ huyết mà không biết, lại còn là chuyện nhỏ sao ?

Kiến Sầu chẳng tin chút nào, nhưng thấy Phù Đạo sơn nhân mặt mày có vẻ không sao thì cũng không dám nói gì nữa. Mà nàng cũng chẳng đi đâu xa, cứ đứng ngay gần bên, sợ nhiều khi lão gặp phải chuyện gì bất trắc.

Phù Đạo sơn nhân trong bụng cũng thua nàng, cái con này thật đúng là cái đứa giỏi chọc tức người ta.

Sau hai ba lần phục hồi nguyên trạng truyền tống trận bị hư, sắc mặt Phù Đạo sơn nhân dường như hơi tái đi một chút. Lão tiện tay vẫy vẫy, con ngỗng trắng to mới nãy được thả ra liền lạch bạch chạy lại, để lão ôm vào lòng. 

Phù Đạo sơn nhân thẳng tay vung một nắm linh thạch ra, cho nhập vào lỗ khảm rồi hất hàm, lệnh : “Đi thôi, nhập trận !”

Kiến Sầu vội bước vào trong trận pháp. Phù Đạo sơn nhân cũng vào theo sau, miết nát tấm phù truyền tống.

– Bốp !

Vừa nghe phốc nhẹ một tiếng xong thì truyền tống trận liền khởi động.

Một luồng ánh sáng chói lòa từ đảo Đăng Thiên phụt mạnh lên không, thấu thẳng mây xanh.

Đến khi ánh sáng tán hết, trên đường tiên hòn đảo thứ mười ba này đã mất dạng bóng người, chỉ còn lại một khối đá tàn khuyết dài một trượng cạnh đầm đá nho nhỏ là lặng lẽ ghếch mình trên cát.

———oOo———

Cái tên Thập Cửu Châu từ đâu mà có bây giờ rất hiếm người biết.

Đây là nơi tầm tiên vấn đạo của các tu sĩ, là “xứ tiên thượng cổ” được truyền tụng trong thơ ca nơi hồng trần thế tục. Ở đây có tu sĩ đại năng chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể hủy thiên diệt địa, lại có chúng sinh nhỏ bé như kiến hôi sân si hám lợi, đánh nhau đến đầu rơi máu chảy chỉ vì một viên linh thạch…

Hầu như tất cả mọi người ở đầy đều ôm mộng thành tiên nhưng không phải ai cũng có thể trở thành tiên được.

Bia Nghe Đạo là huyền thoại và đồng thời cũng là giấc mộng về tiên giới.

Tấm bia ấy nhô trên mặt biển, cao chừng mười một trượng, sừng sững vươn cao bên bờ biển tây mênh mông, nói cao không cao, nói thấp không thấp, nước biển quanh năm đập sóng, ăn lỗ rỗ gồ ghề cả phần chân đế.

Nhưng hai chữ “Nghe Đạo” cổ xưa dày dạn gió sương ở tít trên đầu bia thì vẫn thẳng tắp một hàng, tuyệt chẳng bị ảnh hưởng gì, dù nước lớn hay nước ròng, đều chưa bao giờ bị sóng biển quét tới.

Tương truyền, trước đó lâu thật lâu ở đây chỉ có bia đá chứ không có hai chữ “Nghe Đạo”. Mãi cho đến một ngày nọ mới có một vị chân tiên từ thượng giới đáp xuống truyền đạo, ngồi xếp bằng trên đó ba ngày ba đêm. Truyền đạo xong, vị tiên ấy phiêu diêu bay mất, mà người nghe đạo thì một bước thành tiên, trăm ngày phi thăng !

Từ đó trở đi, tấm bia vô danh này mới có tên “Nghe Đạo”.

Nguồn hào quang trắng lóa quen quen của truyền tống trận vừa nhoáng qua xong thì đập vào tầm mắt Kiến Sầu là đại dương mênh mông vô bờ và tấm bia đá cổ xưa kia. Nàng thấy trên đỉnh bia cách mặt biển mười một trượng dường như có vết tích bất thường, có lẽ bị gió biển quanh năm xâm thực nên mới không ngay ngắn như vậy.

Phù Đạo sơn nhân ở bên cạnh nàng khoan khoái vươn vai duỗi dài nói : “Rốt cục cũng về rồi. Cái xó này cũng vẫn y vậy, chẳng thay đổi chút gì.”

Ánh mắt lão cũng nhìn xuống tấm bia Nghe Đạo, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thu về.

Bị câu nói của lão kéo về thực tại, Kiến Sầu liền cụp mắt, quan sát cảnh vật xung quanh.

Dưới chân bọn họ là một tòa truyền tống trận khổng lồ. Mặt đất không gồ ghề mấp mô như trên đảo nhỏ mà là cả một vùng rộng lớn bằng phẳng, sáng bóng như gương.

Vừa ngước mắt lên, những gì đập vào tầm nhìn thật khiến Kiến Sầu phải bàng hoàng choáng ngợp.

Truyền tống trận này không khắc trên mặt đất bình thường mà là trên một quảng trường cực lớn. Nơi hai thầy trò đứng đây chỉ là một góc nhỏ của nó. Trên quảng trường hiện chớp chớp sáng sáng bạch quang liên hồi, sau đó thì có người người phục trang quần áo đủ kiểu từ bên trong đi ra. 

Rõ ràng nơi đây là một quảng trường khắc đầy truyền tống trận !

Mặt trời chói lọi treo cao, chim biển trăng trắng từ xa hút chân trời xanh trong bay vút qua, để rớt lại sau lưng tiếng kêu lanh lảnh vang vọng giữa thiên không.

Trên quảng trường chu vi hơn trăm trượng, người qua kẻ lại không dứt.

Chỗ này không có công trình kiến trúc gì khác nên trông rất rộng rãi khoáng đạt. Duy ở một mặt sát biển lại có chín cột đá xanh đen rất lớn, xếp đều một dọc từ cao đến thấp. 

Trên cột khắc hình thụy thú thượng cổ, chu vi gần bằng vòng tay ba người ôm, bóng dáng cao lớn sừng sững, phía sau lại có mây trắng trời biển xanh xanh làm nền trông thật thông thiên, phi thường khôn tả. 

Có rất nhiều người đứng phía dưới, ngửa đầu nhìn lên.

Ánh mắt Kiến Sầu cũng bị các cột đá thu hút.

– Cái gì vậy thầy ?

Phù Đạo sơn nhân chép chép miệng, ra vẻ lơ là : “Chẳng qua là bia Cửu Trọng Thiên thôi, cũng chả có gì hay ho đâu.”

Nói xong, lão liền nhấc chân đi tới.

Kiến Sầu nhất thời hết chỗ nói với lão : Vừa mới kêu chẳng có gì hay đó thôi, sao bây giờ cũng đi ra nhìn vậy chứ ?

Đầu óc nàng thật đúng là không sao theo kịp Phù Đạo sơn nhân nổi.

Kiến Sầu đứng sững tại chỗ một hồi mới hồi thần lại, vội vội vàng vàng chạy theo. Người qua kẻ lại bên cạnh nàng nườm nượp nhưng chẳng ai liếc mắt ngó nàng lần nào.

Dĩ nhiên, ở một chỗ người đông như mắc cửi thế này thì ai hơi đâu mà để ý tới một tu sĩ luyện khí nhỏ nhoi tầm thường, huống hồ là ông lão lôi tha lôi thôi đi ở phía trước ――

Ở Thập Cửu Châu, dạng tu sĩ độc lai độc vãng như vậy bốc đại cũng được một mớ, chẳng ai thấy lạ. Tất nhiên, lúc thấy Phù Đạo sơn nhân ôm con ngỗng trắng thì vẫn có người nhếch miệng cười cười.

– Bia Cửu Trọng Thiên là cái gì ? Đó là cây cột mà !

Kiến Sầu thật không hiểu tại sao lại có tên như vậy. Dĩ nhiên, điều khiến nàng tò mò hơn nữa vẫn là dùng để làm gì.

Phù Đạo sơn nhân chỉ ra bia Nghe Đạo xa xa, đáp : “Sơn nhân ta xem ra cái thằng dở hơi nặn ra cái bia Cửu Trọng Thiên này chắc là muốn nhái theo bia Nghe Đạo. Cái này là chuyện xưa rất nổi tiếng ở Thập Cửu Châu chúng ta, sau này rảnh thầy sẽ giảng cho con nghe.”

Nếu đã là rảnh sẽ nói thêm thì dĩ nhiên Kiến Sầu cũng gật gật đầu không hỏi nhiều.

Nàng bất giác ngó nghiêng khắp nơi : Người tới đây đều là tu sĩ, nắm đại ai đó kéo ra tu vi cũng chắc chắn sẽ cao hơn nàng, cảm giác này thật đúng là kỳ diệu.

Kiến Sầu hơi hồi hộp lạ lùng, tay xiết chặt lấy cây gậy trúc chín đốt, hay đúng hơn là cây gậy cùi mà Phù Đạo sơn nhân lúc trước vẫn còn chưa lấy lại.

Phù Đạo sơn nhân vừa đi tới vừa tiếp tục nói : “Con coi, chín cái bia Cửu Trọng Thiên này, cái ở ngoài cùng bên trái là thấp nhất, sau cao dần. Bia tượng trưng cho chín cảnh giới tu luyện : luyện khí, trúc cơ, kim đan… Cái cuối cùng là “thông thiên”. Trên mỗi một tấm bia Trọng Thiên đều có ghi tên. Tên này là tên của người mạnh nhất trong cảnh giới đó.”

– Người mạnh giới trong từng cảnh giới hả thầy ?

Kiến Sầu vừa nghe đã hiểu, ánh mắt đang nhắm về phía bia Cửu Trọng Thiên một lần nữa thoắt cái liền trở nên lạ lùng.

– Ha ha !

Phù Đạo sơn nhân chẳng cần quay đầu lại cũng biết sắc mặt Kiến Sầu bây giờ ra sao : “Con còn trẻ mà, thích không ? Có muốn một ngày nào nào đó tên mình cũng có trên này không ? Sư phụ nói cho con biết, lát nữa đi ngang qua phải mở to mắt mà nhìn cho kỹ, tên sơn nhân ta cũng đứng đầu trên cột đó à !”

Cảnh giới đương thời tu vi cao nhất.

Trong cảnh giới này, nếu tu sĩ đó không bị đánh bại thì tên vẫn luôn được lưu trên bia Cửu Trọng Thiên.

Cảnh giới hiện tại của Phù Đạo sơn nhân tuy cao nhưng lúc lão còn trẻ lại đã từng giữ kỷ lục bất bại mấy lần, bởi vậy nên trên vài tấm bia Trọng Thiên vẫn có thể tìm được tên của lão.

Kiến Sầu biết Phù Đạo sơn nhân chắc chắn phải là nhân vật kiệt xuất rất nhiều năm về trước, nhưng đến lúc thực sự tiếp cận với bia Cửu Trọng Thiên tượng trưng cho vinh quang thì trong lòng lại chấn động sôi sục khôn tả.

Nàng chẳng biết cái gì đã khiến mình như vậy.

Trong lúc nói chuyện, thầy trò đã tới gần bia Cửu Trọng Thiên.

Đứng ở dưới nhìn lên là có thể thấy được chất đá xanh đen, trên khắc khá nhiều tên, từng cái từng cái một bắt đầu từ phần đế, càng lên cao đường nét càng lúc càng mới.

Lúc này, dưới bia Nhị Trọng Thiên đã khá đông người tụ tập. Mà bên trên, mỗi một cái tên là mỗi một huyền thoại lẫy lừng không tưởng.

Kiến Sầu tò mò nhìn lên, bên tai xôn xao tiếng người bàn tán.

– Côn Ngô bây giờ đúng là quá sức tưởng tượng mà.

– Ai cũng nói Tả Tam Thiên trung vực luôn ra nhân tài kiệt xuất, không dè lần này bị Côn Ngô nhanh chân đi trước rồi. Chà, mười ngày trúc cơ lận đó ! Thật đúng là quá sức tưởng tượng !

– Mới qua có mấy ngày chớ mấy ? Tên người này vậy mà đã khắc lên rồi, ta còn không dám tin luôn…

– Trúc cơ đỉnh phong, Thiên Ngoại kiếm Chu Thừa Giang đó ! Vậy mà lại thua một người mới vừa bước vào tu đạo mới có mười ba ngày !

Phù Đạo sơn nhân với Kiến Sầu gần như cứng hết người lại.

Chính lão đã là trăm ngày trúc cơ, mà mấy người kia nói rõ ràng lại là “mười ngày trúc cơ”. Đó chẳng phải đồ đệ mới nhận của lão Hoành Hư thì còn ai vô đây ?

Chỗ này là bia Cửu Trọng Thiên mà !

Bây giờ tên đồ đệ của lão Hoành Hư kia mới trúc cơ được có ba ngày, làm sao lại lên tên ở đây ngay được ?

Phù Đạo sơn nhân không tin nổi.

Chẳng thèm nghĩ ngợi, lão liền lủi thẳng vào đám đông, vừa ôm con ngỗng chen chen lấn lấn vừa kêu to : “Kiến Sầu nha đầu, lại đây coi mau !”

Kiến Sầu đứng sững tại chỗ, chỉ thấy máu huyết trong người tựa như chảy ngược dòng, trong đó vụn băng vạn vạn mảnh lạnh ngắt đang va nhau lanh canh, không ngừng đâm chọc xương cốt tứ chi, khiến nàng thậm chí đến nhấc chân một bước cũng khó khăn vô cùng. 

Nhưng nàng cuối cùng vẫn tiến về phía trước.

Càng tiến gần đến bia Nhị Trọng Thiên xanh thẫm, băng tuyết trong máu huyết nàng cũng càng lúc càng tàn phá dữ dội.  

Mỗi một bước đều tựa như bước trên đầu mũi đao.

Bên tai nàng tiếng người ồn ào ầm ĩ không ngừng, nàng cũng nhìn thấy cả vẻ mặt tức giận của Phù Đạo sơn nhân, mọi cảnh tượng trên thế gian đều vùn vụt lướt qua đáy mắt.

Đầu óc Kiến Sầu trống rỗng.

Nàng chầm chậm ngước mắt nhìn từ dưới chân bia Nhị Trọng Thiên nhìn lên, xem lần lên từng điểm một.

Trên đây khắc rất nhiều tên. Bọn họ có thể đã chết, có thể đã trở thành huyền thoại, hoặc cũng có thể vẫn lẫy lừng cho đến ngày nay…

Ánh mắt của Kiến Sầu đi đến đâu, tên người đều vùn vụt lướt mau đến đó. Gần cuối, đầu nàng càng lúc càng rướn lên, tầm mắt cũng càng lúc càng cao hơn.  

Dõi nhìn.

Trong sát na nhìn thấy cái tên ở tít trên đỉnh, Kiến Sầu cảm thấy băng vụn trong máu huyết tựa hồ như muốn xổ hết ra ngoài ! Sau đó, chúng im đó, trơ đó, thậm chí còn bắt đầu từ từ tan đi.

Suốt trên đường tới đây, Kiến Sầu cứ tự hỏi không biết cái vị nhân tài kiệt xuất mười ngày trúc cơ của Côn Ngô nọ có phải là Tạ Bất Thần hay không. Câu hỏi ấy luôn như một tảng đá to đè nặng tim nàng, đến bây giờ mới hoàn toàn được cởi bỏ.

Hơi ấm lại dần dần lan tỏa trong khắp người nàng.

Tạ Bất Thần.

Dường như tảng đá to nặng nề nhất trong lòng đã rớt xuống, lại dường như có mối thù hận nặng nề nhất đã bắt đầu cắm rễ đâm chồi trong lòng. 

Kiến Sầu mặc chúng sinh sôi nảy nở.

Từng đường từng nét khắc trên bia Nhị Trọng Thiên thật chẳng khác gì các đường rạch ngang ngang dọc dọc lên trái tim sứt sẹo của nàng.

Nàng đứng đó, nhỏ bé dõi nhìn tên hắn, người đã từng là chồng mình, cao cao tít trên đỉnh, xa không thể với.

Đúng là một cái tên xa lạ đến thiếu điều chẳng còn nhận ra nổi nữa.

Có người khen : “Tu sĩ trúc cơ mạnh nhất, đứng nhất bia Nhị Trọng Thiên, bây giờ coi như đây có thể là người số một từ kim đan trở xuống rồi.” 

Tạ Bất Thần, người số một dưới kim đan.

Kiến Sầu nghe xong chầm chậm cong môi cười.

– Sư phụ, ta đi thôi.

Nàng bình thản bảo, ánh mắt dõi nhìn theo bia Cửu Trọng Thiên cao cao, chín cây cột đá tựa như xuyên trời, ngay ngắn xếp thẳng một hàng, cây Cửu Trọng thông thiên cuối cùng lại càng tựa hồ như chọc thẳng vào mây xanh.

Một cây, hai cây, ba cây…

Một trọng, hai trọng, ba trọng…

Trong chín cây cột trọng thiên này, Tạ Bất Thần chẳng qua mới chỉ tới trọng thứ hai.

Hôm nay, nàng thấy tên hắn thế này, không biết một ngày nào đó, hắn thấy được tên nàng thì sẽ có cảm giác ra sao ?

Kiến Sầu thong thả thu mắt lại, nghĩ : Con đường tu hành còn dài, dài lắm.

——- HẾT QUYỂN 1 ——-

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *