22. Mới tới Nhai Sơn

– Tốt ! Can đảm lắm !

Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng hài lòng, bụng nghĩ thầm vậy mới đúng là đồ đệ chỉ một tay ta mới có thể dạy nên !

Nhớ tới một đám vô dụng đang ở trong Nhai Sơn kia, lão cảm thấy mình như được an ủi, kế bèn mỉm cười, bồi thêm : “Nếu ý con đã quyết thì đi đi. Đây là con đường đệ tử Nhai Sơn bắt buộc phải đi qua.”

Kiến Sầu gật gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi dấn mình đi thẳng vào mây.

——oOo——-

Hiện giờ, trong đại điện phía trên tuyệt đạo cách nơi này khoảng ba mươi trượng.

Ở đây, rường cột chạm trổ thế nào dĩ nhiên khỏi phải bàn, ngoài ra còn có tám cái lò đồng lớn họa tiết khắc chạm cổ xưa đang đùng đùng đỏ lửa, tựa hồ như đã đã cháy từ tận thời hoang cổ đến nay.

Trong điện, một nam tử dáng người mập mập mặc trường bào kim tuyến đang hăm hở chú mục nhìn xuống mây mù bên dưới, chỗ có cầu treo dài dài bắc từ bên kia sông qua. Hắn trông hai bóng người đang tiến tới càng lúc càng gần mà xúc động thiếu điều muốn rớt nước mắt !

– Cha mẹ ơi, Phù Đạo sư bá rốt cục cũng về rồi ! Cái cục nợ này bổn tọa thực không phải xử nữa rồi !

Nghe giọng hắn não nuột như vậy, bốn trưởng lão đầu tóc bạc phơ đang đứng sau lưng nhất tề giương mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cùng lắc lắc đầu.

Vị nam tử trắng trắng thuần khiết trước mặt đó chẳng phải ai đâu xa lạ mà chính là ―― Trịnh Yêu, chưởng môn Nhai Sơn hằng được người người bên ngoài ca tụng !

Ôi, ai cũng nói Nhai Sơn tốt với đẹp thế này thế kia, nhưng chỉ có bọn họ là biết…

Chưởng môn Nhai Sơn xưa nay chẳng trông mong gì được !

Một chưởng môn xìu xìu ển ển tối ngày chỉ ngồi ngóng một Phù Đạo sơn nhân dở dở ương ương thì Nhai Sơn này còn ngon lành cái chỗ nào đây ? 

Bốn vị trưởng lão lo lắng nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài mà thở dài sườn sượt.

Trời hôm nay chắc sập tới nơi rồi.

– À, đệ tử sư bá mới thu đó lai lịch ra sao vậy ?

Chưởng môn Nhai Sơn mừng như mở cờ trong bụng mãi một hồi mới sực nhớ tới chính sự, bèn liền quay đầu lại hỏi.

Một trưởng lão bước ra nói : “Nghe nói là nữ tử trần tục của cô đảo nhân gian, đã từng thành thân. Phù Đạo sư bá nói vì có duyên nên thu làm đệ tử, bây giờ chính là đại sư tỷ Nhai Sơn ta.”

– Ừ…

Chưởng môn Nhai Sơn Trịnh Yêu gật gật đầu, không nói gì.

Vị trưởng lão kia cứ tưởng hắn sẽ còn hỏi thêm, nào ngờ vậy mà tới đó là xong. Lão nén nhịn mãi một hồi thật lâu mới buột miệng hỏi : “Chưởng môn, như vậy có được hay không ?”

– Gì mà không được ?

– Vừa thu đồ đệ, nghe nói giờ mới tới luyện khí sơ sơ, vậy mà còn cho lên thẳng vị trí đại sư tỷ luôn. Ngay như chưởng môn ngài, từ rày về sau, thấy nó cũng phải gọi đại sư tỷ. Chuyện này… chuyện này…  

Thực ra, lúc vừa mới nghe tin, đám trưởng lão bọn họ đã nhức hết cả đầu.

Nhai Sơn cái gì cũng tốt, chỉ có Phù Đạo sơn nhân là không tốt.

Đời nó oái ăm ở chỗ Phù Đạo sơn nhân lại là ông già có bối phận cao nhất, khó nhằn một cây ở Nhai Sơn hiện nay, thu được mấy đứa đồ đệ hay làm sao mà giờ bấm đầu ngón tay toàn thấy thành ngang vai ngang vế với trưởng lão chưởng môn không thôi !  

Bây giờ lại thêm thêm đại sư tỷ nữa, chẳng phải cả bọn đều phải gọi là “đại sư tỷ” hết sao ? 

Mấy lão trưởng lão vốn ấm ức trong bụng chẳng biết làm sao, định tìm chưởng môn ý kiến ý cò, dù gì thì cũng không thể nào gọi “đại sư tỷ” một đứa nhỏ mới tới luyện khí được.

Xưng hô thế này đúng là làm mấy lão già bọn họ mất mặt quá.

Nào ngờ chưởng môn vậy mà lại bình chân như vại !

Vị chưởng môn Nhai Sơn cao cao tại thượng thần thần bí bí trong mắt người ngoài kia chỉ nhẹ nhàng tiêu sái phất tay ngăn bọn họ lại, tuyệt chẳng thèm để ý tới.

– Ta nói mấy ông nghe, chăm bẵm cho cố mấy cái thứ hư danh này làm gì chứ ? Chính bổn tọa còn đang ước gì người trong toàn Nhai Sơn ai cũng có vai có vế cao hơn ta đây. Thôi đi, ngàn vạn lần chớ có đắc tội Phù Đạo sư bá, nếu không thì sau này ta biết liệng cái cục nợ chưởng môn cho ai ? Mấy ông mau im miệng hết cho ta ! Ai còn muốn phá cái “tâm thiền” của ta, ta….

Dường như đã nghĩ kỹ từ lâu, chưởng môn rốt cục cũng nảy ra kế, hai con mắt sáng rực lên !

– Ai dám phá hư chuyện của ta, ta sẽ dí chức chưởng môn này cho người đó !

Vừa nghe xong, bốn lão trưởng lão tức thời liền sởn tóc gáy, hết dám ho he tiếng nào.

Cái chức chưởng môn á ?

Xí !

Mệt bỏ xừ chứ ở đó mà ham ! Ai xui người nấy lãnh đi !

Thấy chưởng môn hớn hở dán mắt nhìn xuống cây cầu treo bên dưới, bốn lão trưởng lão hết hồn hết vía quay mặt ngó nhau lần nữa : Tội nghiệp Phù Đạo sư bá quá !

———–oOo———-

– Hắt xì !

Trên tuyệt đạo Nhai Sơn.

Phù Đạo sơn nhân nhảy mũi hắt hơi một cái, mây mù lãng đãng ngay cạnh con đường đá hẹp tức thời phải vạ xô đùn tán loạn.

Kiến Sầu đang đạp lên một phiến đá thì bị tiếng động bất lình thình làm giật mình, chân bỗng nhiên trượt đi !

– Rắc !

Đá thình lình bị sức trượt tác động liền long ra, lăn thẳng xuống vực !

Kiến Sầu thiếu chút nữa hét lên sợ hãi, tim như muốn vọt ra khỏi cổ.

Đang lúc nguy cấp, nàng liền dịch chân ngay sang bên cạnh trì người lại rồi nhanh tay vịn kịp vào một gờ đá nhô ra trên vách núi mới trụ vững được gót chân.

Con đường đá được đục âm vào vách núi này cực kỳ chật hẹp, chỗ rộng thì thông thoáng thẳng thớm, chỗ hẹp thì chật như ruột dê, thậm chí kiếm chỗ đặt nổi chân lên cũng khó.

Ánh sáng mặt trời chỉ có thể chiếu được tới ngoài rìa đường đi, bên trong trên vách toàn là hình chạm các đệ tử xuất sắc với trưởng lão chưởng môn các đời, cái nào cái nấy liên tiếp nối nhau, liếc mắt trông qua thật đúng là vô cùng hoành tráng.

Sống lưng căng thẳng áp sát lên hình chạm một vị tổ sư nào đó ở phía sau, Kiến Sầu thở hổn hển, cẩn thận nhích nhích đầu nhìn xuống dưới.

Dưới vực sâu thăm thẳm chỉ có mây trắng phiến phiến lững lờ. Mấy khối đá vừa mới rớt xuống ban nãy làm lủng một lỗ nhỏ trong mây. Gió trời thổi qua, mây lãng đãng xô dạt, thoắt cái đã lấp kín cái lỗ nhỏ mờ mờ sương khói ấy.

Chỉ có lỗ hổng trũng xuống ở cạnh chân Kiến Sầu là phản ánh rõ ràng tình hình nguy hiểm lúc trước.

– Thiệt là ! Có phải không vậy, hắt hơi chút xíu mà cũng sợ đến độ đó hả ?

Tiếng người giễu cợt liền vọng lên bên cạnh.

Phù Đạo sơn nhân xoa xoa cái mũi đỏ. Thực ra lão cũng lấy làm lạ trong bụng, chẳng biết có phải có ai đang nói xấu sau lưng mà tự nhiên lại đâm ra hắt hơi thế này. 

Kiến Sầu nghe xong thực chỉ muốn tạt một xô máu chó để lão im miệng cho rồi.

– Tại thầy chứ ai !

Nàng nghiến răng, bấu chặt lấy mỏm đá lồi ra trên vách, cằn nhằn nói tiếp : “Sư phụ, bây giờ con hối hận rồi.”

– Hối hận ?

Phù Đạo sơn nhân trừng mắt tức giận : “Ái chà, có chút xíu đó đã nản rồi hả ? Sư phụ dọc đường nói nhiều như vậy còn không phải là vì uốn nắn cô hay sao ? Leo núi là chuyện phải cần có tính cách, huống chi còn là vách đá cheo leo thế này. Ta làm cô phân tâm là để sau này cô đi đánh người ta sẽ không dễ bị mất tập trung. Tất cả cũng chỉ là vì tốt cho cô thôi !”

– Con xém mất mạng đó !

Kiến Sầu chưa bao giờ nghe qua cái chữ “Tốt” ba xạo như vậy !

Suốt chặng đường đá cheo leo này, nàng không lúc nào là không phải nghe Phù Đạo sơn nhân ồn ào quấy nhiễu, giữ được cái mạng nhỏ leo được đến tận đây thực coi như đã là kỳ tích lắm rồi.

– Xin sư phụ tránh xa ra một chút.

– Cái đứa đồ đệ này, thật đúng là chẳng có cái điểm gì tốt.

Phù Đạo sơn nhân lại vẫn cái nết không chừa.

– Mới rồi cô còn nói với ta đây là con đường của cô gì gì đó, tự mình chọn tự mình muốn đi đến cùng, đúng chưa ? Vậy mà giờ hô hối hận là sao ? Cô tưởng bây giờ còn hối được hả ? Nha đầu à, ta coi cô lui một bước là rớt luôn xuống cái vực vạn trượng này nha !”

– Con hối hận là không dán cái miệng thầy lại được.

Kiến Sầu tâm trạng gần như tan tành tới nơi. Nàng thật muốn làm người thứ ba trăm sáu mươi tám vong ân phụ nghĩa quách cho rồi !

– Tóm lại, xin sư phụ để con yên một lát.

Cứ để đó, chờ nàng đi xong con đường này rồi sẽ tính sổ đâu ra đó với lão.

– Không, không, không, không !

Bước chân Phù Đạo sơn nhân nhẹ nhàng như đi trên đất bằng, nhìn kỹ nữa thì sẽ thấy đôi giày rơm lão mang còn chẳng chạm tới đất.

Lão không nhanh không chậm theo sau Kiến Sầu, ngắm ngắm bộ dạng khốn khổ của nàng : “Nhớ năm xưa sơn nhân ta đi con đường này còn thảm hơn cô nhiều. Ngoài trời tuyết lớn, bay như lông ngỗng, đá dưới chân cô đây bị tuyết lấp kín hết, lâu rồi thành băng cứng ngắc luôn. Vậy mới là nguy hiểm đó ! Cô bây giờ có mặt trời sưởi ấm, tính ra đi cũng thoải mái lắm rồi, phải biết đủ chứ !”

Kiến Sầu nhắm mắt lại, mồ hôi rịn trên trán nhỏ tỏng một cái xuống nền đá khô rang, chớp mắt đã bốc hơi sạch sẽ, một chút dấu tích ẩm ướt cũng chẳng còn. 

Nàng điều hòa hơi thở, ổn định lại cảm xúc của mình.

Đến lúc mở mắt ra, trước mặt là nơi hẹp nhất trên cả con đường Nhai Sơn, bên rìa trông như hổng hổng muốn sụp tới nơi, giữa các khối đá cũng có dấu nứt, nếu lúc này mà bước chân lên thì rớt xuống là cái chắc.

Trong khi đó cách cái chỗ cực hiểm cực hẹp này năm thước lại là nền đá rộng rãi cứng chắc. Chỉ cần qua khỏi thì con đường trước mặt sẽ rất dễ đi.

Kiến Sầu không nói một lời, im lặng suy nghĩ.

Phù Đạo sơn nhân thấy nàng lâu thật lâu cũng chẳng nhúc nhích, bèn lấy làm lạ : “Thực không dám đi nữa hả ? Leo núi, nhất là trèo vách đá, kỵ nhất là chùn chân. Đã liều thì liều tới cùng. Cô mà còn chần chừ nữa, chắc thành đệ tử bị té chết trên đường Nhai Sơn này quá !’

Nghĩ tới đây, Phù Đạo sơn nhân trông như hạnh tai lạc họa tới cực điểm, thiếu điều muốn cười lên ha hả : “Để coi, ha ha ha, không thôi nói cho sư phụ biết con thích mộ bia như thế nào, sư phụ sẽ làm cho con ――”

Phù Đạo sơn nhân còn đang cười to thì thình lình liền trợn trừng mắt lên !

Kiến Sầu trước mặt lão vốn đang im lìm bất động thế mà đột nhiên bỗng buông hai tay, nhảy cái đùng ra phía trước !

Vách đá ngàn trượng !

Buông người nhảy lên !

Trong sát na đó, tóc mây như thác phần phật xõa bay giữa trời gió lạnh thấu xương !

Mây trắng mênh mông chớp mắt đập vào tầm mắt nàng.

Hành động có thể nói là điên rồ.

Nhưng sâu trong tâm khảm Kiến Sầu lại chỉ có bình tĩnh ngự trị.

Cơ thể nàng bắt đầu rơi xuống, mây mù bên dưới cũng tựa như thú sống, tưởng chừng xông lên nuốt chửng nàng tới nơi !

Mà ngay trong chính khoảnh khắc đó, có ánh sáng trắng muốt bỗng chợt lóe lên !

Đấu bàn vạn tượng chu vi một trượng thình lình bung ra. Kiến Sầu đạp lên mô đá nhô ra trên vách, nhẹ nhàng mượn lực, thân người mảnh khảnh lập tức tung lên, trông vậy mà lại hệt như một phiến lông chim bồng bềnh bay theo gió.

Chỉ thoắt sau đã xoay người đáp thẳng xuống đất !

Tay chống nhẹ xuống đất cho đỡ xốc, Kiến Sầu thong thả thở ra một hơi dài, thẳng người đứng dậy, quay đầu lại nhìn.

Phù Đạo sơn nhân đứng đó, ngay sát chỗ khúc đường nứt bể cách nàng năm thước, mồm miệng há hốc, trông bộ dạng chẳng khác gì như vừa thấy ma.

Cảnh tượng vừa rồi chỉ diễn ra trong chớp mắt điện quang thạch hỏa, Phù Đạo sơn nhân vẫn hoàn toàn còn chưa định thần lại kịp !

Mãi cho tới lúc này, lão mới lập cập thốt lên : “Cô… cô… cô…”

– Sư phụ, thầy không cần phải chuẩn bị bia mộ cho con đâu.

Kiến Sầu vừa giơ tay áo lau mồ hôi chẳng biết lạnh hay nóng trên trán vừa lanh lảnh đáp lại Phù Đạo sơn nhân.

– Nhưng nếu sư phụ muốn, con sẽ chuẩn bị quan tài cho thầy trước.

Lúc nói câu này, cái mặt Kiến Sầu cười cười, chân thành khôn xiết.

– Cô…

Phù Đạo sơn nhân lập tức nổi điên. Lão bước vèo tới một bước, cả người chợt biến, thoắt sau vậy mà đã tới ngay cạnh Kiến Sầu.

– Cô… cô… cô… đừng có ở đó bá láp bá xàm nữa. Mau nói cho ta nghe mới vừa rồi cô chơi cái trò gì đó ?

– Trong cuốn sách nhỏ thầy cho con có chỉ mấy cái thuật nhỏ nhỏ mượn linh khí làm nhẹ thân. Hồi nãy đồ nhi nhớ ra nên mới thử đại một chút coi sao, không ngờ vậy mà thành công thiệt.

Kiến Sầu nghĩ lại mà còn rùng mình thấy sợ, tuy nhiên lại cũng thấy khá tự hào trước thành quả đạt được.

Nhưng Phù Đạo sơn nhân thì nói không nên lời : “Tự ý thử đại… Cô mới tới luyện khí thôi đó… Đúng là quá trời, quá trời mà ! Cô có biết thương cái thân già này không hả ?!” 

– Sao ?

Kiến Sầu không hiểu gì hết.

Chuyện này thì có liên quan gì tới già hay trẻ chứ ?

Phù Đạo sơn nhân mắng to : “Cô có biết vừa rồi như vậy nguy hiểm thế nào không ? Sợ chết cái thân già ta ! Tim sơn nhân không tốt, chịu không nổi đâu !”

– …Thế ư ?

Ánh mắt lặng lẽ của Kiến Sầu thoáng lướt qua khuôn mặt tức giận của Phù Đạo sơn nhân. Nàng định thuận miệng đùa vui một câu nhưng lời ra khỏi cổ không biết tại sao liền bẻ ngay sang hướng khác : “Tại đồ nhi ỷ có sư phụ bên cạnh cho nên mới thử đại xem sao đó chứ. Lỡ con mà té xuống thầy thế nào mà chẳng cứu con.”

– …

Phù Đạo sơn nhân sững người nhìn Kiến Sầu, thấy mặt nó cứ cười cười tủm tỉm. Trong một chớp mắt đó, lão vậy mà lại cảm thấy đỏ hết cái mặt già.

– Hừm, đó là chuyện đương nhiên.

Đúng, ta làm sư phụ tận tâm hết sức như vậy mà !

Lão thầm tự động viên mình.

Kiến Sầu ở bên cạnh lúc này đã hoàn toàn hết căng thẳng.

Đường Nhai Sơn đục quanh sườn núi, lúc bọn họ lên cầu treo thì cứ đi về lối bên phải, nhưng bây giờ càng tiến tới trước, Kiến Sầu lại cảm thấy cầu treo càng lúc càng vòng sang bên trái. Phù Đạo sơn nhân nói : “Trước núi Nhai Sơn chỉ có đường Nhai Sơn với điện Lãm Nguyệt ở tuốt trên kia, bao nhiêu đó chỉ mới là mặt ngoài thôi. Sau núi mới là Nhai Sơn thật sự, qua khỏi đài Trích Tinh đằng trước là tới rồi.”

Đó mới chính là điểm đến của Kiến Sầu.

Nàng gật gật đầu, tiếp tục tiến về phía trước.

Chỉ chốc lát sau, đi tới khúc quanh thì liền thấy ngay một cái đài nho nhỏ, chìa hẳn ra ngoài đường đá, trông tựa như đã đến cuối sạn đạo hiểm trở, tận cùng là biển mây vô tận.

Đài trích tinh.

Lầu vòi vọi trăm thước, với tay hái sao trời*.

* Nguyên văn “Nguy lâu cao bách xích, thủ khả trích tinh thần”, rút từ bài Dạ túc sơn tự của Lý Bạch (701-762).

Kiến Sầu không khỏi dừng bước, thầm nghĩ nếu đêm mà ra đứng ở đây chắc lẽ sẽ ngắm được trời sao chi chít đẹp lắm, chứ nếu không thì đã chẳng được đặt cái tên như thế này.

Có một người thanh niên trầm tĩnh chững chạc khoác áo choàng lem luốc bụi đường đang đứng ngay cạnh đài Trích Tinh, hai mắt cứ sốt ruột ngóng mãi ra đường Nhai Sơn không thôi.

– Loạt xoạt…

Là tiếng bước chân nhẹ nhàng của Kiến Sầu vọng lại.

Người kia nghe thấy liền ngẩng đầu lên, ngay khi vừa nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân với Kiến Sầu, đáy mắt thoắt cái rạng ngời mừng rỡ : “Sư phụ, thầy về thật rồi !”

Phù Đạo sơn nhân đang đi cạnh Kiến Sầu, dáng vẻ cao nhân thần sắc vân đạm phong khinh hốt nhiên bỗng trở nên sượng trân. Nàng nhận ra rất rõ ông đang cứng hết cả người.

Người thanh niên nọ rảo bước đi tới, phất áo choàng, cung kính quỳ ngay xuống đất, dập đầu rõ vang : “Đệ tử Khúc Chính phong bái kiến sư tôn !”

Phù Đạo sơn nhân ôm con ngỗng trắng to, đằng hắng kêu lên : “Ái chà, chỉ có ba trăm năm không gặp thôi mà ! Con coi con kìa ! Mau đứng dậy đi, đừng để mất mặt trước mặt đại sư tỷ con chứ.”

– Dạ !

Khúc Chính Phong vội vàng đứng dậy, sâu dưới đáy mắt dường như anh ánh lệ nóng, mừng muốn khóc.

Kiến Sầu thấy vậy không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Nàng len lén liếc mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân. Nếu bàn về trách nhiệm, vị sư phụ này thật đúng là chẳng làm cho đến nơi đến chốn. Ba trăm năm ông không có mặt ở Nhai Sơn, đồ đệ gặp lại mừng đến nỗi như thế này đây !

Thì đúng là ba trăm năm trời hắn không hề được nói chuyện, gặp mặt Phù Đạo sơn nhân mà !

Khúc Chính Phong vừa mới đứng dậy, nghe thấy lão nhắc tới “đại sư tỷ” thì liền nhìn sang Kiến Sầu, tựa hồ như đến bây giờ mới có thời gian để ý tới.

– Đây là đại sư tỷ phải không ?

Hắn chỉ vừa mới quay sang thì đã lập tức quy quy củ củ khom người vái chào : “Chính Phong bái kiến đại sư tỷ !”

– …

Đại… đại sư tỷ !

Rõ ràng là trông ngươi lớn hơn ta mà !

Cái câu Phù Đạo sơn nhân đã từng nói qua với nàng ngoài ẩn giới am Thanh Phong khi trước lại như vẳng lại bên tai : “Con hai mươi tuổi, còn từng lấy chồng nữa, cái đám ngốc đời ba mươi sáu đó lúc nhập môn đều nhỏ hơn con, bởi vậy đương nhiên con phải là đại sư tỷ rồi !”

Xem ra, tuổi nhập môn của vị “sư đệ” trước mắt này nhỏ hơn mình.

Chỉ có điều…

Ba trăm năm không gặp mặt sư phụ, tuổi thực của vị “thanh niên” đây…

Kiến Sầu nghĩ tới mà da đầu thiếu điều nứt toác, nếu ai cũng làm biếng dùng thuật trú nhan như Phù Đạo sơn nhân thì chắc có nguyên một đống ông già chạy ra gọi mình là “đại sư tỷ” quá !

Kiến Sầu cảm thấy mình như đạp phải một nùi bòng bong, tréo cẳng ngỗng.

Đầu óc quay mòng mòng một hồi thật lâu mới lôi được ý thức trở về với thực tại, mặt mũi cứng ngắc, nàng cứ lấy câu cũ ra xào lại : “Khúc sư đệ khách khí quá !”

Khúc Chính Phong ngẩng đầu, thấy Kiến Sầu mặt mày không chút cảm xúc thì trong thâm tâm bỗng cảm thấy kỳ diệu.

Thái độ như vậy bình tĩnh chín chắn thật !

Nghe nói vị “đại sư tỷ” này đây là đồ đệ sư phụ vừa thu, tuổi rất trẻ, tu hành cũng thấp, bây giờ mới tới luyện khí. Nàng tới Nhai Sơn, lần đầu gặp mình vậy mà lại chẳng kinh sợ hay hoảng hốt chút nào.

– Đúng là đại sư tỷ có khác mà !

Niềm tán thưởng đặc biệt chân thành ánh lên từ sâu dưới đáy mắt Khúc Chính Phong, Kiến Sầu thấy ánh mắt hắn nhìn mình vi diệu mà da đầu lại run lên.

Giọng hắn nghe ra sao cứ có vẻ cảm khái thế nào.

Kiến Sầu chỉ cảm thấy nổi da gà, chẳng biết hắn nói vậy có ý gì.

Không lẽ chuyện mình vừa tới đây liền được coi như là đại sư tỷ, hắn trông mong hồi hộp lắm sao ?

Còn nước còn tát, Kiến Sầu liền vội vàng phân bua : “Xin Khúc sư đệ đừng hiểu lầm, cái vị trí đại sư tỷ này thật sự là ――”

Nàng còn chưa dứt lời, Khúc Chính Phong đã bồi thêm cho câu của mình lúc nãy : “Đại sư tỷ đúng là người bình tĩnh trấn định nhất trong số các đệ tử mới nhập môn mà Chính Phong từng gặp. Phải đúng là xuất sắc như vậy mới có thể chinh phục được sư phụ, cái lão khốn kiếp mắt cao hơn đầu thế này, mới có thể khiến lão bỏ cuộc sống giang hồ ba trăm năm, trở về Nhai Sơn đó. Đại sư tỷ, sư đệ xin thay mặt các đệ tử trên dưới Nhai Sơn cám ơn tỷ !”

Nói xong, hắn cung cung kính kính xá một vái dài !

Kiến Sầu sững người ngơ ngẩn.

Chết lặng hoàn toàn.

Giọng Khúc Chính Phong cứ không ngừng ong ong bên tai, khiến nàng tưởng như như mình đang nằm mơ : Lão khốn kiếp mắt cao hơn đầu, sống đời giang hồ ba trăm năm, …thay mặt trên dưới Nhai Sơn cám ơn nàng…

Kiến Sầu không khỏi đờ đẫn quay đầu sang, nhìn Phù Đạo sơn nhân bên cạnh mình.

Lúc này, mặt lão đã đen như cái đít nồi.

Lão bóp hai cánh con ngỗng trắng, hằm hằm cười với Khúc Chính Phong : “Mày – nói – ai – là – lão – khốn – khiếp – hả ?!”

Khúc Chính Phong vậy mà chẳng sợ lấy một mảy. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, nghĩa chánh từ nghiêm, vân đạm phong khinh mở miệng đáp lại : “Dĩ nhiên không phải là đồ nhi mà là chưởng môn nói đó, xin sư phụ đừng giận. Thầy bỏ tông đi biệt ba trăm năm, không ngó gì tới thế sự, cái ghế trưởng lão chấp pháp trung vực cũng vứt chỏng chơ ra kia. Nghe nói, mọi tông môn Tả Tam Thiên trung vực đều tới Côn Ngô kêu ca nói xấu sư phụ. Chưởng môn còn bảo thầy là lão cáo già thành tinh, lão ――” 

– Câm miệng !

Phù Đạo sơn nhân tức muốn xỉu. 

Lão xiết nắm tay mắng : “Chết rồi, chết rồi, ba trăm năm không có mặt ở Nhai Sơn, uy tín sơn nhân ta tiêu hết rồi ! Cái thằng Trịnh Yêu mắc dịch kia vậy mà cũng dám đâm sau lưng ta há ? Được, được lắm !”

Sát khí đằng đằng, thần sắc khốc liệt.

Cảnh tượng trước mắt thực làm Kiến Sầu chết khiếp. 

Nhai Sơn…

Rốt cục là cái chỗ gì đây ?

Nghe có vẻ như sư phụ với cái vị được gọi là Trịnh Yêu chưởng môn Nhai Sơn kia quan hệ không được tốt mấy cho lắm thì phải ?

Nhưng không biết sao nàng cứ cảm thấy lạ lùng quái quái thế nào.

Kiến Sầu còn đang lưỡng lự, chẳng biết có nên bước ra khuyên can một hai câu, để thầy trò bọn họ khỏi đánh nhau hay cãi vã đổ chuyện hay không thì bỗng lúc đó chợt nghe “Bốp” một tiếng.

Phù Đạo sơn nhân vỗ trán, cái mặt thoắt cái giãn ra, cơn tức liền tiêu tán đâu mất tăm mất tích.

– Ha ha, tiên sư cha nó, thiếu chút nữa là bị cái thằng nhóc con này cho sập hố rồi ! Ta còn lâu mới đi kiếm chuyện với cái thằng Trịnh Yêu dịch vật đó ! Ta vừa ló mặt, nó thế nào mà chả quăng cái cục nợ chưởng môn này lên đầu ta. Xém nữa dính chấu, dính chấu rồi ! May mà sơn nhân ta anh minh thần võ a…

Nói xong, lão tự nhiên cười dài một tràng.

Khúc Chính Phong đứng bên cạnh mặt mũi tức thời xịu xuống.

Kiến Sầu ù ù cạc cạc, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.

Thấy Phù Đạo sơn nhân cười ha hả đi tới trước, trông thực đúng là điên khùng cực độ, nàng rốt cục cũng chịu hết nổi, bèn nhỏ giọng hỏi : “Khúc sư đệ, chuyện này… rốt cục là sao ?”

Khúc Chính Phong nhìn nhìn phía trước rồi ghé tai Kiến Sầu, thì thào đáp : “Tỷ mới tới Nhai Sơn nên không biết thôi, Nhai Sơn ta xưa nay không ai muốn làm chưởng môn hết. Chưởng môn tối ngày cứ kiếm cách quăng cục nợ này cho người ta. Ài, đệ cứ tưởng sư phụ sẽ trúng kế chứ !”

Nói xong, hắn lắc lắc đầu, mặt mũi buồn buồn bất đắc dĩ.

Hiểu được đại khái rồi.

Nhưng mà…

Sao nghe xong vẫn cảm thấy mình hệt như đang mộng du vậy.

Kiến Sầu cảm thấy đầu óc đơ ra, nghĩ một hồi cũng chẳng hiểu nổi rốt cục tại sao nên thôi, đành gác luôn sang một bên.

Khúc Chính Phong khoát tay : “Đại sư tỷ, mời !”

Qua khỏi đài Trích Tinh, trước mặt còn có một con đường dài nữa, xa xa còn thấy được thấp thoáng dáng đình đài mái hiên lô xô.

Kiến Sầu gật gật đầu đáp : “Cám ơn Khúc sư đệ !”

Nàng cât bước tiến về phía trước, rồi dần dần đuổi kịp Phù Đạo sơn nhân.

Vừa qua khỏi đài Trích Tinh, đường Nhai Sơn liền không còn dáng vẻ đáng sợ hung hiểm như trước. Phù điêu hình người trên vách đá gồ ghề thoắt cái liền được thế bằng các họa tiết tranh vẽ sắc sảo tươi sáng. Mây lành, tiên hạc, mãnh thú, núi non, trường kiếm, cổ đao… thảy đều trải dài trước mắt.

Mỗi một kiểu họa tiết là mỗi một kiểu màu sắc khác nhau, hơn nữa còn dường như thoang thoảng hương thơm. Đến trần đá cũng có hình vẽ cực lớn, từng cái một gộp lại, tạo nên hình tròn, kết dài thành hàng dài, phô diễn trên đầu.  

Mặt đất thì trơn bóng như gương, tựa hồ như bị một đường đao vạt ngang bén ngọt, các đường ngang dọc uốn lượn giao nhau, thỉnh thoảng lại có khảm linh thạch trên một số giao điểm, thoạt nhìn thật không khác gì một tòa đấu bàn vạn tượng.

Từ trên trần cho đến dưới chân, tất cả đều toát ra khí phách hoành tráng, đẹp đến kinh người. 

Kiến Sầu nhất thời có chút thán phục, bước chân chậm lại, vừa đi vừa xem. 

Lại tiến về phía trước thêm khoảng trăm bước nữa, nàng mới hoảng hồn thật sự.  

Cảnh vật phía sau núi Nhai Sơn cuối cùng cũng hiện rõ trước mắt.

Hiện tại, nàng vẫn còn đang đứng trên thạch đạo được đục âm vào vách đá. Từ bên trong nhìn ra có thể thấy được một quảng trường hình tròn khổng lồ, địa thế thấp hơn đường đá khoảng mười trượng. 

Giữa thạch đạo với quảng trường, có hai cầu thang đá bắc ở hai phía đông tây để tiện lên xuống ra vào. 

Đứng trên này nhìn thì thấy loáng thoáng khá nhiều nhà cửa được xây dựng quanh quảng trường, ngay chính giữa có hồ nước suối chu vi ba trượng, tận cuối là một tòa đài to lớn cao ba mươi trượng tựa như lơ lửng, nổi giữa hư không.

– Tới rồi kìa !

Hốt nhiên có tiếng người lạ hoắc từ phía đường Nhai Sơn vọng lên.

Kiến Sầu đang ngắm nhìn đến xuất thần, thình lình nghe giọng khiến nàng cảm thấy hình như đó không phải là của Khúc Chính Phong mà mình vừa mới quen.

Nàng ngạc nhiên cúi đầu nhìn, bấy giờ mới thấy phíaa dưới quảng trường đối diện đường Nhai Sơn vậy mà có tận gần trăm người đứng lố nhố ở đó, ai nấy đều đang ngẩng đầu nhìn nàng.

– Đúng là nữ đệ tử thiệt !

Đám đông tức thời ồn ào như chợ vỡ.

– Nhai Sơn ta cái oan trăm năm rốt cục cũng rửa sạch rồi ! Ai nói Nhai Sơn không ra lò nữ tu được chứ ?! Đứng ra đây !

– Tay đấm Bạch Nguyệt cốc, chân đá Vô Vọng trai, diệt sạch phái Tiễn Chúc là chuyện trong tầm tay a !

– Hứ, đừng có mà làm mất mặt Nhai Sơn mình. Chúng ta không phải muốn giết sạch bọn họ mà là muốn cướp hết đệ tử của bọn họ sang đây !

– Đúng, đúng, vẫn là sư huynh có lý !

Phóng mắt mà trông, tất cả đều là nam tu.

Bầu không khí trên quảng trường cực kỳ náo nhiệt sôi nổi.

Kiến Sầu nghe thấy tiếng người phía dưới bàn tán loạn xạ, ầm ĩ như một cái nồi cháo đang sôi ùng ục thì trúc trắc quay cổ sang nhìn Phù Đạo sơn nhân đang ôm con ngỗng trắng cười cười.

– Sư phụ…

Chuyện này là sao ? Tại sao Nhai Sơn chẳng giống như nàng tưởng tượng gì hết ?

Dưới quảng trường, tất cả đệ tử Nhai Sơn đều đang nhìn nàng như nhìn một loài động vật quý hiếm vậy.

Bọn họ hôm nay nghe tin, biết Phù Đạo sơn nhân sẽ dẫn một nữ đệ tử về nên mới hùa nhau đổ xô ra đây ngóng xem náo nhiệt. Cả đám vốn cứ nghĩ chẳng có nữ tu nào tình nguyện gia nhập Nhai Sơn cả, tin tức gì đó thật ra chỉ là Phù Đạo sơn nhân trở về nổ chơi cho vui mà thôi.

Không ngờ lúc này nhìn lại đúng là nữ đệ tử thật !

Nhiều người hào hứng hẳn lên.

Phù Đạo sơn nhân thực khoái chí muốn chết, dù sao thì cũng đã ba trăm năm không về rồi, bây giờ trở lại, có cảm giác được bao người lau mắt mà nhìn thế này thật đúng là đã đời sướng khoái !

Lão làm dáng làm vẻ bước lên phía trước, khoát khoát tay, đằng hắng mấy tiếng.

– E hèm, hừm, hừm !

Cả quảng trường chớp mắt liền im bặt, nhưng thoắt sau liền nổ đùng tiếng hoan hô vang trời !

– Xém chút nhìn không ra nữa, tổ sư bá đây mà !

– Tổ sư bá về rồi !

– Xúc động quá ! Coi bộ chưởng môn sẽ chừa đường sống cho chúng ta thôi !

– Trong đời nếu có thể…

Nghe một hồi thì càng không thể nào tưởng tượng nổi !

Phù Đạo sơn nhân đâm ra tức giận, chỉ sợ cái đám ôn dịch bên dưới lại gào thét ra cái tin khủng khiếp gì nữa. Lão lấm lét nhìn sang Kiến Sầu, thấy sắc mặt nàng có vẻ như sắp sửa chịu hết nổi tới nơi thì sợ quá, vội vàng giơ tay lên ra hiệu im lặng cho bên dưới, đồng thời hả họng gào to át tiếng đám đông : “Mới vắng mặt có ba trăm năm mà đã nhìn không ra sơn nhân rồi hả ?! Các ngươi coi lại mình xem có ra hồn hề gì không ? Sơn nhân chỉ thu có một đại sư tỷ thôi, làm gì mà kích động đến nỗi vậy chứ ? Chưa thấy nữ tu bao giờ hay sao hả ?”

Chúng tu ở phía dưới đều nghe ra ý răn dạy trong lời Phù Đạo sơn nhân, nhưng…

Thật đúng là oan ức quá đi !

Bọn họ người người giương mắt nhìn nhau, đột nhiên có thằng tiểu tử lì lợm nào đó chợt lớn gan vọt miệng càu nhàu : “Ta ở Nhai Sơn nhiều năm như vậy nhưng đúng là chưa thấy nữ tu bao giờ !”

– Ha ha ha…

Đám đông bên dưới tức thì cười rộ.

Phù Đạo sơn nhân nhìn thấy sắc mặt Kiến Sầu thì biết là ――

Hỏng bét rồi.

Lão chỉ còn biết nhắm mắt đưa chân làm tới, chỉ luôn vào Kiến Sầu, nói : “Được rồi, được rồi, đừng nhao nhao lên nữa ! Từ hôm nay trở đi, Nhai Sơn ta là môn phái có nữ đệ tử rồi !”

Đám đông bên dưới hoan hô vang trời.

Phù Đạo sơn nhân ngừng một chút, kế lại tiếp : “Đây chính là đệ tử sơn nhân mới nhận, đứng hàng thứ nhất, tên gọi Kiến Sầu !”

Lão vừa dứt lời, bọn họ liền tựa như đã ăn ý từ trước, tất cả đều chắp tay ôm quyền trước người thủ lễ với Kiến Sầu đang đứng trên đường đá Nhai Sơn, tiếng cất lên vang rền, thấu thẳng mây xanh : “Bái kiến Kiến Sầu sư bá !”

Mọi người thật đúng là nhiệt tình.

Kiến Sầu khẽ cong khóe môi cười cười, đang định hoàn lễ đáp lời thì tự nhiên trong chớp mắt đó bỗng chợt thấy choáng váng.

Kiến Sầu…

Sư bá á ?!

Nàng sững người một hồi thật lâu, kế liền bực bội quay đầu sang bên : “Sư phụ…”

– Lát nữa sẽ giải thích cho con sau.

Phù Đạo sơn nhân vô thanh vô tức che mặt lại, thì thào : “Đáp lễ trước đi cái đã !”

Lão nói xong liền đánh mắt ra hiệu cho Kiến Sầu, ý bảo nàng nhìn xuống dưới.

Dưới đường Nhai Sơn, người người khom mình thủ lễ.

Bây giờ, trời đang bắt đầu tối dần, ráng chiều phía tây tựa như thoát khỏi lòng đất bay lên, ánh sáng bàng bạc hắt đỏ cả một rừng người.

Kiến Sầu tức đến nỗi thật muốn đè Phù Đạo sơn nhân ra mà đánh cho một trận. Nhưng đang lúc long trọng trang nghiêm, nàng vẫn có thể chống đỡ nổi tình thế trước mắt.

Khóe môi trưng ra một nụ cười vừa phải, nàng trịnh trọng khom người xá tạ : “Các vị sư… sư điệt, Kiến Sầu hữu lễ !”

– Được rồi, được rồi ! Đừng khách sáo nữa, thôi xong, thôi xong !

Biết Kiến Sầu không được tự nhiên, Phù Đạo sơn nhân liền vội vàng phất tay xua xua.

Mọi người bấy giờ mới lục tà lục tục thu lễ, đứng thẳng người lại. Nhưng lạ một điều là ai nấy đều cứ đứng yên tại chỗ chứ chẳng đi đâu.

Kiến Sầu lại không hề để ý tới. Nàng quay đầu lại, mặt mày vui vẻ hòa nhã, điềm nhiên nhìn Phù Đạo sơn nhân : “Sư phụ, thầy hình như còn rất nhiều chuyện chưa nói cho con biết thì phải.”

– Ủa, nhiều lắm hả ? Vậy sao ? Toàn ăn nói bậy bạ ! Sao lại giờ lại bắt nạt cái thân già này chứ ?

Phù Đạo sơn nhân vỗ ót, tròng mắt đảo lên đảo xuống lia lịa : “Chết rồi, sơn nhân ta giờ mới nhớ, cây nhân sâm ta trồng dưới núi ba trăm năm trước chắc đã lớn lắm rồi ! Thôi không nói nữa, ta phải xuống đó hái nó đây ! Vậy mấy cái chuyện Nhai Sơn này nọ cứ để các sư đệ con giới thiệu đi !”

Nói xong, lão co cẳng chuồn, tuy ôm ngỗng mà vẫn nhanh như chớp.  

Vừa chạy, lão vừa bai bải la to : “Lão tam, a không, lão tứ, mọi chuyện còn lại giao hết cho ngươi ! Mau chạy ra đây cho lão tử !”

Tiếng vừa dứt thì người đã hóa tàn ảnh, biến mất tiêu.

Kiến Sầu ngạc nhiên không thôi.

Nàng còn chưa kịp đuổi theo thì hốt nhiên liền thấy một bóng người trắng như tuyết từ phía dưới lăng không bay lên giữa ráng đỏ vạn trượng của buổi chiều tà, chớp mắt đã liền nhẹ nhàng đáp xuống ngay trước mặt mình.

Người tới anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hai tay chắp sau lưng, mặt mũi anh ánh nụ cười. Hắn cung thân thủ lễ với Kiến Sầu, dáng vẻ thanh tao khôn tả : “Thẩm Cữu, tứ đệ tử của sơn nhân, bái kiến Kiến Sầu đại sư tỷ.”

Giọng hắn dịu dàng nhã nhặn, tiếng như châu ngọc buông trên cung đàn.

Thẩm Cữu từ từ đứng thẳng lại, chú mục nhìn thẳng vào Kiến Sầu, thần sắc hiền hòa đến nỗi gần như tha thiết : “Chẳng hay đại sư tỷ đã có đạo lữ chưa ?” 

Kiến Sầu : “…”

Tu sĩ Thập Cửu Châu ai cũng thẳng thắn như thế này hết ư ?!!

Nàng còn chưa kịp trả lời, đông đảo một đám đệ tử Nhai Sơn vẫn còn đứng chầu ở dưới lập tức nhao nhao la ó. 

– Ăn gian !

– Thẩm sư bá đúng là không biết xấu hổ !

– Thiệt quá đáng !

– Chơi vậy mà coi được hả ?

– Rõ ràng đã nói là chúng ta cùng theo đuổi sư tỷ mà ! Giờ lại trở quẻ vậy đó !

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *