23. Hai không biết

– …

Hiện giờ, Kiến Sầu chỉ muốn thở hắt ra, hỏi một câu : Rốt cục là chuyện gì thế này ?

Rõ ràng Thẩm Cửu, người tự xưng là tứ đệ tử của Phù Đạo sơn nhân chỉ hỏi mình có đạo lữ hay không thôi thế mà liền lập tức ăn ngay một tràng la ó phản đối của tất cả đệ tử Nhai Sơn vẫn còn đang tụ tập phía dưới !

Đã vậy…

Những gì bọn họ nói thật đúng là nghe muốn đổ mồ hôi lạnh.

Nếu trên suốt quãng đường tới Thập Cửu Châu không từng đích thân mắt thấy tai nghe, không có hiểu biết rõ ràng về tiếng tăm của Nhai Sơn ở bên ngoài trước, Kiến Sầu chắc có lẽ đã tưởng mình rơi vào tay thổ phỉ mất rồi.

Phía trước, Thẩm Cữu thanh tao nho nhã cũng nghe thấy tiếng ồn ào phản đối từ phía sau lưng dội tới. Hắn ngượng ngập cười với Kiến Sầu : “Kiến Sầu sư tỷ thứ cho, đệ tử Nhai Sơn ta trước giờ vẫn luôn ngốc nghếch khờ khạo nhất trên toàn Thập Cửu Châu này, bởi vậy mới không rành cách đối nhân xử thế cho lắm, để từ từ rồi đệ sẽ thay tỷ dạy dỗ bọn họ một trận.” 

– Tầm bậy !

Phía dưới liền lập tức có người không thèm đếm xỉa tới mặt mũi hắn mà hả họng gào to : “Mụ nội nó, chơi gác người ta ! Ỷ mình được dẫn đường cho Kiến Sầu sư bá là ra tay trước hả ?!”

Thẩm Cửu bạch y như tuyết, cái mặt đang tươi cười đẹp đẽ đến không chê vào đâu được rốt cục cũng hơi biến sắc. Kiến Sầu chỉ thấy hắn ung dung quay người lại, từ trên thạch đạo cao cao đối mặt với đám đông đang ầm ĩ bên dưới.

– Hồi nãy, đứa nào kêu gào, muốn theo đuổi Kiến Sầu sư tỷ thì đứng ra đây cho ta !

– …

Cả đám bên dưới tức khắc im bặt.

Thấy không hiểu nổi, có mấy người đầu óc chậm tiêu rốt cục cũng vỗ ngực đứng ra : “Có tụi tôi đây !”

– Tụi bây hả ?

Thẩm Cửu nhếch môi cười, một nụ cười vừa lành lạnh vừa thánh thiện lạ thường. Hắn khoanh tay trước ngực, xạc cho một tràng : “Tụi bây vai vế thế nào hả ? Vậy mà cũng có đủ trình độ theo đuổi Kiến Sầu sư tỷ ta sao ? Hai đứa các ngươi còn phải gọi người ta là sư bá kia kìa ! Có muốn ta nói chuyện này với chưởng môn không, để coi ổng nói sao ! Rồi thử nghe các trưởng lão ý kiến thế nào cho biết !”

Má ơi !

Chúng tu lập tức tắt tiếng.

Tới bây giờ, nguyên một đám não tàn mới bắt đầu coi như bình tĩnh lại.

Nói cho chưởng môn, trưởng lão biết ?

Vậy thì còn sống gì nổi chứ ?

Bọn họ tuyên bố muốn theo đuổi Kiến Sầu sư bá mới tới, lỡ như chuyện thành thì cái vụ vai vế tính sao ?

Không lẽ sau này để sư phụ mình gặp mình còn phải cúi đầu hành lễ nữa ?

Nên nhớ, chưởng môn với bốn lão trưởng lão thấy Kiến Sầu còn phải kêu là “Đại sư tỷ” nữa kia kìa.

Tất cả được Thẩm Cửu khai sáng rốt cục cũng tỉnh hồn ra.

Nhìn hắn mủm mỉm cười, mặt mũi thánh thiện vui vẻ, ai nấy đều lạnh sống lưng. 

Cái thằng quỷ Thẩm Cữu chết toi này !

Nó khinh người quá đáng mà !

Có người không phục nói : “Nhưng Kiến Sầu sư bá rõ ràng là của tất cả chúng ta, ngươi lấy cái quyền gì mà theo đuổi trước ?”

– Lấy quyền gì hả ?

Thẩm Cữu nghiêng nghiêng vặn vặn cần cổ, giơ tay chỉ vào mặt mình : “Mặc dù Nhai Sơn chúng ta đều dựa mặt kiếm cơm, nhưng dựa vào cái quyền ta là người đẹp trai nhất Nhai Sơn được chưa ? Các ngươi bất mãn như vậy là muốn tuốt kiếm đấu một trận phải không ?!”

Nói đến hai tiếng “tuốt kiếm” sau cùng, giọng Thẩm Cửu thình lình đanh lại.

Trong tích tắc đó, một quầng đấu bàn chu vi hai trượng liền sáng lên trên thạch đạo Nhai Sơn quanh lưng chừng núi ! Giữa sắc trời đang càng lúc càng tối dần, thứ ánh sáng trắng bạc uy nghi vừa thình lình hiện ra đó trông sắc nét chói lọi đến lóa mắt ! 

Đấu bàn quay nhanh khiến linh khí cũng xoay tít theo !

Thẩm Cữu đứng đó, y bào phần phật tung bay, khuôn mặt được hào quang đấu bàn ở dưới hắt sáng càng trở nên tuấn tú khôi ngô hơn bao giờ hết.

Chúng đệ tử Nhai Sơn đứng dưới quảng trường nhìn lên, thấy Thẩm Cữu đứng ngay giữa đấu bàn thì đồng loạt im hơi lặng tiếng.

Thẩm Cữu bây giờ vậy mà đã là tu sĩ nguyên anh rồi !

Tuốt kiếm á ?

Bọn họ làm gì có tư cách nói đến chuyện tuốt kiếm so tài với hắn chứ ?

Đúng là biến thái !

Ăn hiếp người ta trắng trợn ra đó !

Tiếc thay, chẳng ai dám hó hé lấy một câu.

Thấy mình vừa xuất đấu bàn ra đã chấn kinh không biết bao nhiêu là người, Thẩm Cữu cũng thở phào nhẹ nhõm trong bụng.

Hắn quay sang đầu sang nhìn Kiến Sầu.

Ánh mắt nàng lúc này đang chăm chú quan sát đấu bàn dưới chân hắn, trông ra có vẻ hứng thú vô cùng.

Thẩm Cữu động tâm niệm, đấu bàn vạn tượng dưới chân liền lóe lên một cái rồi biến mất khỏi mặt đất.  

Hắn lại quay mặt về phía đám đông, dịu giọng nói : “Thôi xong, các sư điệt đi về trước đi. Trời cũng đã tối rồi, hôm nay được chư vị đón tiếp thế này chắc đại sư tỷ xúc động lắm. Sư tôn còn giao cho ta thu xếp ổn thỏa cho đại sư tỷ, không thể lề mề được, mọi người có gì chờ mai hẵng gặp. Còn như bất mãn hay không phục sao nữa thì cứ lên đài Bạt Kiếm xử !”

– Được rồi, thôi giải tán đi !

– Ta vốn chỉ muốn đi xem náo nhiệt cho vui. Nhai Sơn chúng ta có nữ đệ tử đầu tiên thì chẳng bao lâu nữa sẽ lại có thêm nhiều nữ đệ tử khác nữa đúng không ?

– Ha ha ha, đúng đó !

– Nhìn Kiến Sầu sư bá có vẻ hiền ghê, chẳng giống Phù Đạo tổ sư bá chút nào ha.

– Ta cũng lấy làm lạ, tổ sư bá sao lại thu… đệ tử bình… bình thường như vậy ?

– Hay Kiến Sầu sư bá cũng chỉ có bề ngoài hiền lành thôi ?

– Không thể nào…

Có người bắt đầu than vãn.

Giữa tiếng bàn tán xôn xao to nhỏ, đám đông cuối cùng cũng tản đi gần hết.

Kiến Sầu đứng yên tại chỗ nghe được từ đó không ít chuyện.

Nàng nhìn Thẩm Cữu, ánh mắt sâu thẳm muốn như tìm hiểu đôi điều.

Cái vị tứ sư đệ này dường như hơi khác với người thường.

Thẩm Cữu thấy mọi người đã tản đi hết thì đắc ý huýt sáo một tiếng. Hắn vui vẻ trở lại bên cạnh Kiến Sầu cười nói : “Giờ bọn họ đi hết, coi như yên tĩnh thoải mái được rồi. Sư phụ giao tỷ cho đệ, thôi chi bằng đệ dẫn sư tỷ đi một vòng thăm Nhai Sơn nha.”

Kiến Sầu tạm thời không đáp.

Nàng nhìn sang bên cạnh.

Lúc từ đường Nhai Sơn đến đây, nàng nhớ vẫn còn có một vị sư đệ Khúc Chính Phong đi theo nữa. Vị sư đệ này hình như không đáng tin mấy song ít ra cũng còn hơn cái vị tứ sư đệ trước mắt này.

Nhưng trong tích tắc nhìn thấy sắc mặt của Khúc Chính Phong, Kiến Sầu khóe mắt không khỏi giật giật.

– Khúc sư đệ ?

Khúc Chính Phong vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt tán thưởng lạ lùng ấy, giọng điệu nghe ra cũng đầy cảm thán : “Có thể mang được sư phụ về, thật đúng là đáng mặt Kiến Sầu đại sư tỷ a !”

Nói xong liền chiếu ánh mắt nửa cười nửa không đến Thẩm Cữu.

– Quả nhiên không hổ là Thẩm sư đệ anh tuấn nhất Nhai Sơn ta, vừa rồi bật đấu bàn khí thế quá trời ! Nhai Sơn ta có người kế tục…

– …

Cái vị Khúc sư đệ này hình như có vẻ là lạ đáng sợ thế nào.

Không hiểu sao Kiến Sầu lại chợt mơ hồ thấy có cái gì đó chẳng lành, nghĩ ngợi một hồi thì làm như mình không muốn hỏi câu nào, chỉ quay đầu gọi : “Thẩm sư đệ.”

– Dạ có đệ.

Thẩm Cữu vội cười đáp : “Sư tỷ có gì sai khiến ?”

– Không phải sai khiến, chẳng qua hôm nay mới tới Nhai Sơn, quen được Thẩm sư đệ đây, tỷ cảm thấy sư đệ thật hài hước dí dỏm.

Nói câu đó xong, Kiến Sầu hơi có chút áy náy với lương tâm mình.

Nàng ngừng một lát, kế lại tiếp : “Lúc nãy Thẩm sư đệ hỏi tỷ có đạo lữ hay không, câu trả lời là… không có.”

– Tốt quá !

Thẩm Cữu sáng mắt lên.

Kiến Sầu cũng không ngước lên nhìn, chỉ mỉm cười hỏi : “Nhưng trên đường tới đây tỷ cũng có thắc mắc, muốn phiền Thẩm sư đệ giải đáp cho.”

– Kiến Sầu sư tỷ cứ tự nhiên, Thẩm Cữu nhất định biết gì sẽ nói hết !

Không chút do dự hay có vẻ khoe khoang khoác lác gì.

Mặt mũi chân thành nghiêm túc.

Kiến Sầu gật đầu hỏi : “Các đệ hỏi người ta có đạo lữ hay không, thế tức là đã bày tỏ tâm ý tình cảm của mình với người ta rồi đúng không ?” 

– … Có thể coi là vậy.

Thẩm Cữu vạn vạn lần chẳng ngờ Kiến Sầu vậy mà lại hỏi ngay một câu như trên, thẳng thắn đến nỗi làm người ta chới với, trở tay chẳng kịp !

Hắn hơi ngẩn người rồi mới đáp.

– Hóa ra là vậy.

Kiến Sầu nghĩ, nếu cứ theo đó mà suy thì Trương Toại cũng coi như đã thổ lộ tình cảm với mình rồi hay sao ?

Nhưng…

Nàng đưa mắt nhìn Thẩm Cữu, mãi sau mới lắc lắc đầu, không nói tiếng nào.

Tà dương lúc này lúc này đã nặng nề lặn xuống sau khoảng đất phẳng. Cả quảng trường chìm trong bóng tối. Xa xa nơi chân trời có mảnh trăng non cong cong đang chầm chậm nhô lên, ánh sáng trông càng lúc càng tỏ.

Kiến Sầu nhìn về phía thang đá bên tay phải, lối dùng để xuống quảng trường. Nàng cũng muốn đi quanh quanh Nhai Sơn xem một chút, vì vậy bèn cất bước đi tới.

Trong mắt Thẩm Cữu, thái độ kiểu cách của nàng trông có vẻ lạ lùng vô cớ.

Hắn vội vàng theo gót Kiến Sầu, đi tới cạnh nàng, bước từng bước một xuống thang đá.

– Kiến Sầu sư tỷ sao không hỏi nữa ? Sao lại “hóa ra là vậy” ?

– Chẳng có gì để hỏi hết, tỷ chỉ thấy đạo lữ tu sĩ ở đây so với vợ chồng ở thế gian phàm tục dường như không giống nhau.

Kiến Sầu đạp từng bậc một đi xuống. Nàng nhìn ánh đèn ngọn ngọn vàng vàng ấm áp sáng lên quanh quảng trường mà tưởng như mình thấy lại đèn đóm thôn làng trước kia.

Nhưng Kiến Sầu biết bây giờ đã khác.

– Tỷ tới Thập Cửu Châu, trên đảo Trảm Nghiệp cũng đã có người hỏi tỷ một câu giống vậy. Nhưng lúc đó tỷ còn chưa biết đạo lữ là gì.

Nghe đến đây, Thẩm Cữu liền sửng sốt.

Kiến Sầu lại chẳng nhìn đến sắc mặt hắn, chỉ cười cười bình thản nói tiếp : “Ở phàm trần, tỷ đã từng có chồng, với lại còn từng có con nữa. Người phàm có lẽ phàm tục hơn, nên thích hai người son sắt một lòng, trăm năm đầu bạc. Nhưng tiếc là tỷ không thể được như vậy. Đạo lữ trong giới tu sĩ hình như tùy tiện hơn, công với lợi trong đó cũng nhiều. Tỷ thật không thích vậy, bây giờ không thích mà sau này cũng sẽ không bao giờ thích.”

Ý tứ rõ đúng là cự tuyệt.

Song bấy nhiêu đó lời lại khiến Thẩm Cửu nghe ra được cảm giác khó nói bên trong.

Hắn chỉ nghe nói sư phụ thu được một đồ đệ tuổi tác không nhỏ chứ ngờ đâu đây không những từng là người đã cưới gả mà còn có cả con nữa.

Nàng tới Nhai Sơn rồi, vậy đứa bé kia thì sao ?

Thẩm Cữu bất giác muốn hỏi, nhưng thấy Kiến Sầu mặt mũi cười cười bình thản thì không biết sao lại dằn lòng xuống, thôi không hỏi nữa.

– Đệ hiểu rồi. Hôm nay là Thẩm Cữu mạo phạm, thường ngày bỗ bã như vậy quen rồi… vậy xin Kiến Sầu sư tỷ đừng trách !

Hắn làm bộ ngây ngô sờ sờ đầu cười hắc hắc, bộ điệu loáng thoáng có mấy phần y hệt như Phù Đạo sơn nhân.

– Với lại hôm nay đám sư điệt đó thật ra đa số đều chỉ giỡn chơi cho vui, không có ác ý gì đâu. Dù sao thì Nhai Sơn chúng ta có nữ tu cũng là chuyện vô cùng hy hữu. Chắc sư tỷ mới tới Nhai Sơn nên không rõ đó thôi… Sau này, ở lâu rồi sư tỷ sẽ biết !

Cảnh tượng ban nãy Kiến Sầu cũng đã thu trọn vào mắt. Tuy vậy nàng lại hoàn toàn không nhận thấy có gì thô lỗ tùy tiện mà trái lại còn thấy sôi nổi náo nhiệt, niềm nở chân thành, tuyệt chẳng hề có chán ghét hay ác ý bên trong, bởi vậy dĩ nhiên nàng sẽ không bao giờ để bụng.

Nàng chỉ lấy làm lạ, chẳng biết “đạo lữ” trong giới tu sĩ rốt rục là như thế nào.

Nghĩ tới đây thì cũng đã đến bậc thang cuối cùng, Kiến Sầu bước xuống, đứng trên quảng trường ngước mắt nhìn quanh, bấy giờ mới thấy được cái mênh mông rộng lớn của quảng trường dưới chân trước độ cao chót vót bên trên đài.

– Nhai Sơn rất tốt.

Giọng nàng vui vui lạ lùng khó tả, ai nghe cũng thấy cảm thấy ấm lòng.

Nhai Sơn rất tốt.

Tốt ư ?

Thẩm Cữu nhập môn đã bao nhiêu năm rồi mà chưa hề nghe qua một câu nào vừa đơn giản vừa ấm áp như vậy. Hắn bỗng chợt nhận ra rằng người đại sư tỷ trước mắt mình đây đúng là không giống như đám Nhai Sơn hời hợt thô tục đến cực điểm kia, hơn nữa cũng tuyệt không phải chỉ là một nữ tu đơn giản như vậy.

Nàng cũng khác với các nữ tu khác.

Ngay trong tích tắc đó, đầu óc Thẩm Cữu bỗng chợt nảy ra một ý nghĩ điên rồ quá sức tưởng tượng : Không lẽ sư tôn đột nhiên phát thiện tâm, cố ý đi tìm một vị đại sư tỷ đặc biệt như thế này để cảm hóa bọn họ ư ?

Trước mắt hắn tức thời liền tưởng như thấy hiển hiện rõ ràng nụ cười tinh quái của Phù Đạo sơn nhân.

Thẩm Cữu giật mình ớn lạnh sống lưng, vội vàng gạt ý nghĩ kia sang một bên.

– À, dù sao thì Nhai Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Diện tích tông môn rất lớn, nhưng Nhai Sơn thật sự đều tập trung hết ở đây. Quảng trường này chúng đệ gọi là đỉnh Linh Chiếu, nhưng thật ra thường dùng để diễn võ thôi.

Kiến Sầu nghe xong gật gật đầu.

Đến bây giờ Thẩm Cữu mới đi trước nửa bước một chút, bắt đầu đóng vai trò làm người dẫn dường với thuyết minh.

Quảng trường rất lớn, bước chân bọn họ cũng không nhanh hay chậm gì mấy. 

Thẩm Cữu chỉ về phía bên trái, ở đó sát cạnh quảng trường là vách đá cao, bên trên tựa hồ như còn thấy le lói ánh đèn.

– Mặt núi sát quảng trường thường đều có người ở, bên trong tạc khá nhiều phòng ốc. Lúc nãy đệ thấy Khúc sư huynh đi rồi, chắc là chuẩn bị chỗ cho Kiến Sầu sư tỷ đó. Tỷ nhìn sang kia đi — 

Thẩm Cữu đổi hướng, lần này thì nhắm vào các tòa nhà xây quanh quảng trường.

– Tính từ bên trái qua, mấy chỗ đó là sảnh luyện khí, luyện đan, quan tinh, chấp sự. Ừ, còn cái ở ngoài cùng bên phải là sảnh giai hào, nhưng thường không có ai sử dụng…

Các sảnh luyện khí luyện đan Kiến Sầu còn có thể hiểu được, thậm chí sảnh quan tinh chắc là dùng để quan sát vị trí các ngôi sao trên trời, nhiều khi nó liên quan tới đấu bàn vạn tượng cũng không chừng, cả đến sảnh chấp sự nàng cũng có thể lý giải được, nhưng…

– Sảnh giai hào* ư ?

* Giai hào tức có nghĩa là món ngon, cao lương mỹ vị.

Hình như tu sĩ tu luyện đều có thể không cần ăn ngũ cốc, nhưng sao cái tên giai hào này lại nghe giống hệt như nhà bếp quá vậy ?

Nói tới đây, Thẩm Cữu giơ ngón trỏ day day trán, bộ điệu như hơi lúng túng.

– Nó… nó với sư phụ có liên quan lớn lắm… chuyện này… ta cứ tưởng sư tỷ… chuyện này…

Hắn ấp a ấp úng, vừa nói vừa ra hiệu cho nàng, tỏ ý “tỷ hiểu rồi mà”.

Kiến Sầu nhớ tới lúc mới gặp Phù Đạo sơn nhân thì đã thấy lão đùi gà không rời miệng, nhớ cả dáng vẻ thèm thuồng nhìn con ngỗng của lão… nên tự nhiên dễ dàng hiểu ra điều Thẩm Cữu muốn ám chỉ.

Nàng bất đắc dĩ gật gật đầu : “Ừ, hiểu rồi !”

Vẻ mặt của Kiến Sầu khiến Thẩm Cữu phì cười.

– Cười gì đó ?

– Không có !

Thẩm Cữu nhịn cười đáp : “Đệ chỉ cảm thấy mấy ngày nay Kiến Sầu sư tỷ ở chung với sư phụ chắc cũng không thoải mái lắm.” 

Há lại chỉ có không thoải mái mà thôi ?

Kiến Sầu thực chẳng muốn nói đến, song lại đáp : “Nói là nói vậy, sư phụ hơi tham ăn một chút, hơi làm biếng một chút, hơi ngốc một chút, hơi keo một chút, hay xạo một chút…”

Đang nói Kiến Sầu hốt nhiên im bặt.

Thẩm Cữu ngước mắt nhìn trời quanh quất : “Sư phụ còn có thể có ưu điểm gì hay sao ?”

Kiến Sầu im lặng hồi lâu, sau mới thử mở miệng : “Tốt tánh !”

– …

Thẩm Cữu tức thời trừng mắt nhìn nàng !

Cái vị đại sư tỷ này sao không còn giống như trong ấn tượng ban đầu của hắn nữa vậy ! 

Mặt mày điềm nhiên như không, phán cho hai tiếng “tốt tánh” tỉnh rụi à ! Quả nhiên là đi với Phù Đạo sơn nhân cái lão chết toi kia riết rồi đâm ra thành cá mè một lứa mất tiêu !

Thẩm Cữu có cảm giác giống như mình bị lừa. Hắn ngẩn người nhìn sững Kiến Sầu thật lâu, chẳng biết nói gì ! Khó khăn lắm mới nhếch nhếch nổi khóe miệng, nặn ra được một câu :

– Chắc vậy đó !

Ha ha, Phù đạo sơn nhân mà “tốt tính” á ?

Mặt trời chắc chắn là mọc đằng tây, thậm chí đến chưởng môn Nhai Sơn cũng thích cái chức chưởng môn hiện tại của hắn rồi !

– Có mà gạt quỷ thì được !

Từ khi trở thành đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân, Thẩm Cữu chưa bao giờ có được một ngày yên thân, lúc nào cũng bị giày vò đến nỗi phải kêu bằng chết lên chết xuống, khó khăn lắm mới luyện ra được cái bộ dạng lọc lõi như ngày hôm nay, nghĩ lại thực đúng là xót rớt nước mắt !

Ai dè bây giờ sư phụ thu đại sư tỷ, đại sư tỷ ấy thế mà lại hô sư phụ tốt tính !

Rốt cục là đại sư tỷ trắng vỏ đen nhân hay là sư phụ thật sự rất tốt với đại sư tỷ chứ ?

Thẩm Cữu nghĩ ngợi một hồi bỗng chợt cảm thấy cả người muốn bệnh.

Cho dù là khả năng nào đi nữa, thảy đều rất đáng sợ !

Bởi vậy, thôi chẳng nghĩ nữa cho xong.

Thẩm Cữu giơ tay quẹt mồ hôi lạnh khi không đổ hột trên trán, kế lại bắt đầu xua tan đi bầu không khí im ắng giữa bọn họ. Lần này hắn mở miệng, giọng điệu nghe ra có vẻ hoảng hồn sợ sệt thấy rõ : “Nói chung, cái sảnh giai hào này bình thường cũng chỉ có mình sư phụ xài. Sư phụ vắng mặt ba trăm năm nay, nấm mốc bên trong chắc mọc đầy hết rồi.”

Bọn họ vừa đi vừa nói thì lúc này đã tới khu chính giữa đỉnh Linh Chiếu. Đây là chỗ hồ nước suối khá lớn mà Kiến Sầu đã từng nhìn thấy khi còn đứng trên đường Nhai Sơn.

Ứng theo hai hướng trái phải của đỉnh Linh Chiếu, mỗi bên hồ đều có một dòng suối đổ vào. Trời đêm gió hiu hiu, trăng non cong cong trên không nghiêng nghiêng soi bóng mặt hồ, vụn vàng gieo rắc, dập dềnh lăn tăn trôi dài theo sóng nước.

Kiến Sầu đứng bên hồ nhìn xuống mà chẳng thấy đáy.

– Cái hồ này hình như rất sâu.

– Hồ này là suối nước lạnh, đúng là rất sâu. Nước ở đây chảy xuống dưới, băng qua một ngọn núi, rồi đổ xuống lòng đất. Tháng tám hằng năm sẽ có một đàn bạch hạc từ trên trời bay tới, nghỉ lại chỗ này. Nghe nói đó là hạc mà tổ sư khai sơn Nhai Sơn nuôi năm xưa, bởi vậy nên mới có tên là giếng “Quy Hạc”.

Thẩm Cữu cười, đứng lại với nàng.

– Qua một tháng nữa là đại sư tỷ sẽ thấy hạc đó.

Hóa ra là một cái giếng. Vậy mà nàng còn tưởng nó giống như đầm đá nhỏ từng gặp trên đảo Đăng Thiên. 

Ánh mắt Kiến Sầu bập bềnh trôi theo sóng nước trong giếng Quy Hạc mà trí óc thoáng chốc chợt thấy loang loáng bóng dáng bầy phù du gần như trong suốt vào buổi sớm mai.

Nàng nhất thời sững người.

Ngẩng đầu nhìn trăng, hóa ra ngày đã sắp hết, bây giờ đã là đêm khuya.

Người thiếu niên đó ra sao rồi ?

– Đại sư tỷ à ?

Thẩm Cữu thấy Kiến Sầu lâu thật lâu chẳng nói năng gì thì lấy làm lạ, không khỏi lên tiếng hỏi. Nàng lúc bấy giờ mới định thần lại, đáp : “Lúc nãy nhìn giếng Quy Hạc, tỷ chợt nhớ tới một người…

Thẩm Cữu tiếp lời : “Bạn cũ phải không ?”

Kiến Sầu lắc đầu : “Không, bèo nước gặp nhau, vốn chẳng quen biết, chỉ là một người qua đường mà thôi. Mà giếng Quy Hạc này, không biết tới tháng tám sẽ ra sao, đến lúc đó phải xem xem cho mở mang tầm mắt mới được.”

– Cảnh đẹp Nhai Sơn nhiều lắm. Ngoài giếng Quy Hạc thì có đài Trích Tinh trên đường Nhai Sơn, thềm Lãm Nguyệt của điện Lãm Nguyệt trước núi. Từ đỉnh Linh Chiếu đi xuống, có khe Phong Âm…

Tóm lại, còn nhiều chỗ ngắm cảnh thưởng ngoạn lắm.

Thẩm Cữu nhất nhất liệt kê từng nơi một, vừa kể vừa dẫn Kiến Sầu đi tiếp về phía trước.

Ở trước nữa có một cái đài khổng lồ. Khi còn đứng trên đường Nhai Sơn ban nãy, Kiến Sầu ngó xa xa chỉ thấy đáy đài cách mặt đất khoảng chừng ba mươi trượng, không ngờ bây giờ tới gần nhìn lại mới nhận ra giữa đài với mặt đất cũng không phải là không có gì chống giữ.

Chỉ có điều vật chống trông thật kinh hồn.

Thứ dùng để trụ đài cao đó thế mà lại là một thanh trường kiếm dài ba mươi trượng !

Trường kiếm rất hẹp, mũi cắm xuống, đâm sâu xuống đỉnh Linh Chiếu khổng lồ, phần chuôi đỡ chắc lấy đài cao bên trên. Cái đài này rộng khoảng hai mươi lăm trượng, dài bốn mươi trượng, cao cũng phải năm trượng ! 

Đài cao to lớn như vậy nặng biết bao nhiêu mà nói.

Nhưng thanh trường kiếm này lại chống được mới hay !

Đứng trong cái bóng khổng lồ của đài cao đổ trên mặt đất, Kiến Sầu đứng lại dõi mắt ngắm nhìn, tâm hồn bàng hoàng choáng ngợp khó tả.

Giọng của Thẩm Cữu trong đêm cũng ôn hòa lạ thường. Hắn đứng cạnh Kiến Sầu, bảo : “Đài này gọi là đài Bạt Kiếm.”

– Đài Bạt Kiếm…

Kiến Sầu thầm thì lặp lại.

Thẩm Cữu nói : “Đệ tử Nhai Sơn ta tâm ngay chí thẳng hành đạo, cứ gặp tà ma, gặp bất bình, gặp điều trái lương tâm là tuốt kiếm… Đời đủ chuyện ưu sầu phiền não, sao không tuốt kiếm mà giải quyết cho xong ?”

– Bởi vậy, ban nãy đệ mới đề nghị tuốt kiếm với bọn họ sao ?

Kiến Sầu nhớ, lúc đứng trên đường Nhai Sơn, Thẩm Cữu từng quát “Tuốt kiếm” thật to, bên dưới tức khắc liền im phăng phắc.

Thẩm Cữu vốn chỉ vui miệng nói một câu liên quan đến đài Bạt Kiếm, không ngờ Kiến Sầu lại có thể xâu chuỗi liên kết với chuyện khi trước thế này.

Hắn hơi mắc cỡ gãi gãi mũi, đáp : “Người ta nói tuốt kiếm chém tâm ma, chặt đứt sự đời phiền não… Nhưng ở Nhai Sơn chúng ta, mọi người… cứ một lời không hợp là tuốt kiếm hết !”

Một lời không hợp là tuốt kiếm !

Ai thắng người đó làm chủ !

Rõ ràng, Thẩm Cữu chính là người nổi trội nhất trong số đệ tử theo phái “Tuốt kiếm” này, xưa nay vung kiếm chưa thua bao giờ. Cho nên lúc đó tuyên bố một câu xanh rờn trên đường Nhai Sơn như vậy, ai nghe cũng phải sợ.

Kiến Sầu không ngờ Thẩm Cữu đột ngột nói tới cái câu “Một lời không hợp là tuốt kiếm” kia, nghe có vẻ đơn giản thô bạo nhưng vậy mà lại giải quyết mọi chuyện gọn gàng sạch sẽ.

Ngẫm nghĩ một hồi, Kiến Sầu gật gật đầu đáp : “Tỷ thích cái này.”

– Hả ?

Thẩm Cữu nhìn Kiến Sầu ngạc nhiên vô cùng, ánh mắt tức khắc sáng lên.

– Không lẽ đại sư tỷ có ý muốn trở thành người trong phái tuốt kiếm chúng ta sao ?

Phái tuốt kiếm ?

Kiến Sầu không hiểu.

Thẩm Cữu thoắt cái liền hào hứng hẳn lên, luôn miệng giải thích : “Đại sư tỷ chắc cũng biết, trong tông môn nhiều khi người ta bất đồng ý kiến. Người thì thích tranh luận lý sự, nhưng cũng có người trời sinh đầu óc không thích lòng vòng quanh co, cho nên tánh tình mới phóng khoáng thẳng thắn, giống như đệ chẳng hạn.”

Kiến Sầu im lặng nghĩ bụng : Hắn vậy mà lại tự dát vàng dát bạc lên mặt mình, thật đúng là giống hệt Phù Đạo sơn nhân.

Dĩ nhiên Thẩm Cữu chẳng biết được nàng đang nghĩ gì, lại tiếp : “Phái tuốt kiếm là phe lớn nhất trong các đệ tử Nhai Sơn ta. Mọi người không thích lý sự lằng nhằng, chỉ dựa vào thực lực, có cái gì không vừa ý là xông vô đọ nhau. Sư tỷ… vậy tỷ nghĩ xem có muốn tham gia không ?”

Nghĩ xem có thích một lời không hợp tuốt kiếm ư ?

Kiến Sầu nghe xong chỉ thấy con người Thẩm Cữu trước mặt mình thật thú vị. 

– Để tỷ suy nghĩ đã.

Kiến Sầu thở dài một hơi. Nàng đưa mắt nhìn đài Bạt Kiếm cao cao rồi từ từ quay người đi, lần này toàn bộ Nhai Sơn đều nằm trọn trong tầm mắt nàng.

Lúc tới, nàng đứng từ trên thạch đạo nhìn xuống, bây giờ thì trở thành đứng dưới đài Bạt Kiếm, ngẩng đầu ngắm Nhai Sơn.

Vách núi tựa như mảnh trăng lưỡi liềm ôm nửa vòng đỉnh Linh Chiếu tròn tròn. Dọc dọc mặt đá dường như có rất nhiều cánh cửa sổ nhỏ, lập lòe ánh lên linh quang đậm đậm mờ mờ, có lẽ có người đang tu luyện bên trong, nhiều khi còn thấy được cả bóng người qua lại.

Dưới ánh trăng dìu dịu, các bức đồ đằng bích họa trên đường Nhai Sơn chỉ sáng được một nửa, phần còn lại đều nhập nhòa khó thấy.

Ngay phía trước, dưới đường Nhai Sơn lại có cửa rất lớn, đèn đuốc sáng choang.

Thẩm Cữu nghĩ bụng, thời gian còn dài, dù sao đại sư tỷ cũng là đồ đệ của sư phụ, chẳng chóng thì chày thế nào rồi cũng sẽ gia nhập phái tuốt kiếm của bọn họ cho mà coi. 

Thấy Kiến Sầu nhìn về phía trước, Thẩm Cữu liền nhớ ra : “Đây là chỗ đệ tử Nhai Sơn gặp nhau, có chuyện hay không có chuyện gì cũng ngồi đó tán gẫu hàn huyên nhưng nếu gặp họp mặt quan trọng thì sẽ tập trung ở trên đỉnh Linh Chiếu.

Kiến Sầu gật đầu, ngửa mặt ngắm nhìn Nhai Sơn cao cao.

Nàng trèo từ đường Nhai Sơn lên đến đây, bây giờ chân đi trên đất bằng nhưng thực ra cũng vẫn là đang đứng trong mây.

Nhai Sơn…

Từ sơn thôn nhỏ bé ở Đại Hạ, nàng đã đi về phía đông, vượt biển đến Thập Cửu Châu rồi giờ đang đứng ở đây. Bước ngoặt cuộc đời lớn đến như vậy khiến nàng nhất thời đâm ra cảm thấy bùi ngùi xúc động vô biên.

Chỗ này từ giờ trở đi là nhà của mình rồi.

Nàng chầm chậm cúi đầu, hất vạt áo trắng quỳ xuống, hai tay chồng lên nhau giơ cao lên trán, rồi nghiêm trang trịnh trọng rạp người bái lạy. Từ nay về sau, nàng không còn là một Tạ Kiến Sầu từng gả cho người, giúp chồng dạy con ở phàm thế nữa mà sẽ là —

Đệ tử Kiến Sầu, môn hạ Nhai Sơn.

Mãi cho tới bây giờ, cảm giác được thực sự sống lại một lần nữa mới đúng là chiếm trọn tâm hồn Kiến Sầu.

Trán nàng áp sát lên nền đất lạnh lẽo của đỉnh Linh Chiếu, khiến nàng nhớ tới lúc mình bái Phù Đạo sơn nhân làm thầy, xúc cảm hình như cũng giống vậy.

Lạnh lẽo một vùng.

Nhưng nó khác với lúc đó ở chỗ trái tim nàng bây giờ lại vô cùng ấm áp.

– Kiến Sầu sư tỷ…

Thẩm Cữu đứng bên cạnh không ngờ Kiến Sầu đột nhiên lại có hành động như thế. Hắn ngẩn người chốc lát rồi vội vàng tiến tới định đỡ nàng đứng dậy.

Nhưng Kiến Sầu đã thong thả tự đứng lên, ngoái đầu lại bật cười với hắn : “Đừng lo, tỷ không sao.”

– …

Ánh mắt Thẩm Cữu thoáng lóe lên, trong lòng thầm lấy làm lạ. 

Hắn nhớ Kiến Sầu có nói mình đã từng cưới gả, từng có con, bây giờ thì một thân một mình đứng trên đỉnh Linh Chiếu Nhai Sơn này. Hắn lại nhớ nàng bảo đạo lữ ở tu giới với vợ chồng nơi tục thế không giống nhau, bạc đầu chẳng rời, nhưng nàng lại không được như vậy… 

Thẩm Cữu không hỏi nàng tại sao lại bái Nhai Sơn. Hắn nghĩ ngợi hồi lâu, sau rồi thậm chí có bao nhiêu thắc mắc cũng gạt hết sang một bên, cười nói : “Thời giờ cũng không còn sớm nữa, sư tỷ đi từ đường Nhai Sơn lên xem chừng đã mệt lắm rồi. Chắc Khúc sư đệ đã thu xếp chỗ ở cho tỷ xong xuôi, xin tỷ hãy theo đệ.”

Hắn khoát tay mời, rồi tiến lên dẫn đường.

Kiến Sầu gật đầu bước theo, dần dần đi khỏi đỉnh Linh Chiếu rộng lớn, bóng dáng thanh thoát trăng trắng mờ mờ dưới trăng.

Trăng soi ngàn dặm, trải khắp cả một miền đại địa Thập Cửu Châu.

———-oOo———–

Từ Nhai Sơn đi tiếp về phía đông, qua khỏi một dãy núi liên miên trùng điệp, rồi lại băng qua thêm một miền đồng bằng bao la nữa thì sẽ thấy mười ngọn núi thình lình đội đất sừng sừng đứng giữa thảo nguyên bạt ngàn, dưới chân núi là sông Cửu Đầu uốn mình quanh quanh, tạo nên một vùng nước non tú lệ hùng vĩ khôn cùng. 

Bên bờ sông Cửu Đầu, có tấm bia đá rêu phong cổ xưa —

— Côn Ngô.

– Không ngờ ba trăm năm bỏ thí sự vụ trung vực mà bây giờ lại về thật rồi…

Một lão đạo mặt mày nhăn nheo đầu tóc bạc phơ đứng chắp hai tay sau lưng, nhìn đăm đăm ra sông nước bên ngoài.

Sông Cửu Đầu thường hay cuồn cuộn chảy xiết, nhưng khi qua đến địa phận Côn Ngô thì lại trở nên êm ả lạ thường. Mặt sông mênh mông sáng loáng phẳng lặng như gương, chẳng gợn nổi sóng.

Trời nước lồng nhau, ánh trăng như lụa.

Một nam tử trẻ tuổi khác đeo kiếm đứng sau lưng lão đạo cau mày nói : “Sư tôn, Phù Đạo sơn nhân thường không để ý gì tới tục sự, nếu đã bỏ mặc cả ba trăm năm thì chắc không có tâm nghấp nghé cái chức trưởng lão chấp pháp đó. Bây giờ lại sắp tới kỳ tuyển trưởng lão chấp pháp rồi, ông ấy trở về lúc này hình như hơi có chút quá khéo !”

Khuôn mặt lão đạo vẫn sáng láng nét cười bình thản nhẹ nhàng, ánh mắt thông tuệ dõi thấu màn sương mờ mờ trên sông : “Về cũng tốt mà không về cũng không sao, hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến Côn Ngô ta cả. Lão chống đối ta nhiều năm, tánh tình ra sao ta biết quá. Có lẽ lần này về không phải vì cái chức trưởng lão chấp pháp kia đâu mà chỉ là vì đồ đệ mới thu thôi.”

Ở trung vực Thập Cửu Châu, Nhai Sơn đúng là có địa vị đặc biệt chẳng sai, nhưng nếu bàn về thực lực với địa vị thực tế, Côn Ngô mà xưng thứ hai thì chẳng có tông môn nào dám xưng mình nhất hạng. Huống hồ ở đây còn có Hoành Hư chân nhân, người có tu vi cao nhất trong tu giới hiện giờ.

Nam tử trẻ tuổi nghe xong liền đáp lại, tuy mở miệng dè dặt nhưng ngữ khí lại ẩn ẩn khinh thường : “Đám Nhai Sơn bên đó có làm gì ra hồn đâu, bây giờ thu được một nữ đệ tử, hình như tên là Kiến Sầu thì phải, đồ nhi cũng đã nghe nói tới rồi. Sư phụ –”

Nam tử trẻ tuổi còn muốn nói thêm gì đó nhưng Hoành Hư chân nhân đã thình lình giơ tay lên. Hắn lập tức im bặt, ngẩng đầu trông ra. 

Một đạo hào quang xanh mờ mờ đang xuyên sương trên sông bay tới, tốc độ cực mau.

Có người áo xanh phần phật bay bay, dưới chân không phải ngự khí mà là lướt gió đến, thân bồng bềnh phiêu lãng, siêu phàm thoát tục vô cùng. 

Nhưng khi tới gần mới thấy y mi mục lạnh lẽo sương giá, mặt mày lãnh đạm vô tình.

Đây chính là —

Tạ Bất Thần, người đệ tử mà Hoành Hư chân nhân vừa mới thu cách đây mười ba ngày trước 

Đạo hào quang phóng đi vun vút, dù thấy Hoành Hư chân nhân nhưng tốc độ không những chẳng giảm đi nửa phần mà trái lại lại càng nhanh hơn.

Người thanh niên không khỏi căng cứng người, chân mày nhíu tít, trông có vẻ kiêng dè. Song Hoành Hư chân nhân thì mặt mày tươi cười, tán thưởng vô cùng, tuyệt không chút che dấu.

Đạo hào quang xanh vụt thẳng tới, chẳng nhiễu sóng nước trên sông, thoắt cái đã dừng lại, lơ lửng cách người Hoành Hư chân nhân vừa đúng ba thước, không dư không thiếu.

Y chắp tay xá, thần sắc vô cảm.

– Bái kiến sư tôn !

Hoành Hư chân nhân thấy y như vậy, trong bụng tấm tắc không thôi : “Bất Thần thiên phú trác tuyệt, thật bần đạo cả đời hiếm gặp. Vốn ta không muốn gián đoạn chuyện tu hành của con, nhưng đó là tại vì gần đây trong trung vực có một số việc cần phải giao phó thôi.” 

Tạ Bất Thần không nói tiếng nào.

Đuôi mày y nhếch lên, lạnh lẽo như đầu kiếm nhọn ba thước, đáy mắt lãnh đạm đến có thể gọi như khắc nghiệt. Y chú mục nhìn Hoành Hư chân nhân trước mặt bằng một đôi mắt vô cảm, bên trong nhìn chẳng thấy được một chút quyến luyến hay tôn sùng gì đặc biệt.

Tựa hồ như ai trong mắt y cũng đều giống như cây cỏ vậy.

Thân lơ lửng đứng đó phía trên mặt sông mà như có hào quang lung linh phủ sáng khắp người, mờ mờ như nước.

Sắc tán thưởng trong mắt lại càng đậm thêm, Hoành Hư chân nhân sau đó từ từ dặn dò công việc.

Nhưng người thanh niên đứng sau lưng lão thì lại chẳng hề để tâm nghe, ánh mắt đáo xuống dưới chân Tạ Bất Thần —

Trúc cơ có thể ngự khí, kim đan ngự không.

Đây là vị “Tạ sư đệ” được người ta đồn mười ngày đạt trúc cơ, mười ba ngày tu tròn cảnh giới, trở thành tu sĩ bậc nhất kể từ kim đan trở xuống. Y bây giờ đang nhẹ nhàng phiêu phù đứng phía trên sông, dưới chân không không thoáng đãng !

Ngay lúc ấy, người thanh niên bỗng đâu cảm thấy có nguồn hơi lạnh âm âm đang dậy lên trong tâm. 

Tạ Bất Thần chẳng hề chú ý tới, dáng vẻ vẫn thờ ơ dửng dưng như cũ. Sau khi nghe Hoành Hư chân nhân dặn việc xong, hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, cất giọng đều đều đáp : “Đệ tử hiểu rồi.”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *