24. Điện Lãm Nguyệt

Đêm ở Thập Cửu Châu sâu mà dài.

Núi non yên tĩnh cộng với ánh đèn vàng vàng ấm áp khiến Kiến Sầu không khỏi nhớ tới quá khứ trước kia. Có điều nàng cũng chỉ còn lại bao nhiêu kỷ niệm đó thôi. 

– Từ nay trở đi chỗ này là chỗ ở của đại sư tỷ.

Thẩm Cữu giơ tay chỉ về phía trước, giọng nói nghe ra nhẹ nhàng thoải mái vô cùng.

Bọn họ từ phía dưới đi thẳng lên, sau đó thì triệu thang mây Nhai Sơn ra, chỉ trong chốc lát đã lên cao hơn nữa. Nhờ đó, Kiến Sầu có thể nhìn thấy được tình cảnh trước mắt.

Đêm khuya, mây bay lãng đãng mờ mờ, trông cũng không rõ gì mấy. 

Trên đỉnh núi có cây cổ thụ gân guốc sinh trưởng, vách đá rắn chắc hai bên bị rễ ăn bể, lõm thành một khoảng lớn. Từ chỗ này sâu vào trong ba thước vậy mà lại có hai cánh cửa gỗ chạm trổ dựng áp vào. Cạnh cửa treo một cái biển gỗ mới làm, chữ đề bên trên đúng ngay “Kiến Sầu”.

Tấm biển này cũng giống như các tấm biển thường thấy ở phòng ốc thế gian, nhằm để cho người ta biết đây là chỗ ở của nàng.

Khúc Chính Phong đang chắp tay sau lưng đứng cạnh cửa. Hắn cười nói với Kiến Sầu : “Vừa rồi Thẩm sư đệ đã dẫn đại sư tỷ đi thăm thú một vòng, ta liền tranh thủ tới đây thu xếp chỗ ở cho tỷ một chút. Nhưng bọn ta ít tiếp xúc với nữ tu nên cũng không biết có vừa ý tỷ không, xin tỷ xem thử xem thế nào.”

Nói rồi, hắn lui ra nửa bước, tỏ ý mời nàng vào trong.

Kiến Sầu thong thả tiến lên, khoảng cách thật ra rất gần, chỉ có hai bước mà thôi.

Nàng giơ tay đặt lên cửa, tức thời tai liền nghe “kẹt” khẽ một tiếng.

Cửa mở. Bài trí bên trong liền hiện rõ mồn một trước mắt.

Đây chỉ là một gian phòng cực kỳ đơn sơ, có cái khác là nó được đục âm vào vách đá. Tường xung quanh đều được ốp ván gỗ, che hết nền đá xám ở phía sau.

Đọi đèn
Kiến Sầu còn nghe được mùi gỗ thoang thoảng thơm thơm trong bầu không khí ở đây.

Trong phòng để bốn chiếc ghế mộc mạc dựng sát vào tường với một cái bàn. Trên bàn có để đọi đèn*, bên trong đặt một cái chung ngọc nho nhỏ. Trong chung không có dầu mà cũng chẳng có bấc, chỉ bập bùng một ngọn lửa vàng vàng ấm áp.

* Đọi đèn là cái bát đựng dầu, trong để sợi bấc để thắp sáng. Các bạn xem hình minh họa bên đây, nhìn không giống mô tả lắm, nhưng đại khái là vậy.

Phía sau bàn dựng một bức bình phong bằng gỗ giản dị, kế nữa đặt một chiếc giường gỗ cũng vô cùng mộc mạc đơn sơ.

Kiến Sầu bước vào trong liền nhận ra nền phòng dưới chân có khắc một loạt trận pháp.

Hai người Thẩm Cữu với Khúc Chính Phong không vào theo mà chỉ một phải một trái đứng cạnh cửa bên ngoài. Có cái khác là Khúc Chính Phong đứng thẳng còn Thẩm Cữu thì như không xương, ẹo người dựa vào cột cửa.

– Trên sàn khắc ba trận pháp, theo thứ tự có trận tụ linh, kỳ yêu với thanh tâm.

Thấy Kiến Sầu dường như hiếu kỳ quan sát trận pháp trên sàn, Thẩm Cữu bèn giải thích : “Tuy linh khí ở Nhai Sơn dồi dào nhưng nếu có trận tụ linh tụ hợp lại thì hiệu quả tu luyện sẽ cao hơn, với lại cũng đỡ mất nhiều công sức. Trận kỳ yêu dùng để tránh tà vật quấy nhiễu, cảnh báo tu sĩ. Còn trận thanh tâm thì có tác dụng sáng tâm sáng trí, giúp đầu óc tỉnh táo, thực rất cần để khỏi bị ngủ gật !”

Ba tòa trận pháp mỗi cái đều có công dụng riêng.

Kiến Sầu gật gật đầu bước qua trận pháp, đi đến cạnh bàn, đưa tay mân mê. Vân gỗ trên mặt bàn sắc nét rõ ràng, có lúc lại lóe lên sang sáng, chất gỗ có lẽ cũng thuộc dạng cực kỳ đặc biệt. 

Nàng nhìn quanh một lượt. Chỗ này tuy vô cùng giản đơn nhưng sạch sẽ mộc mạc, trông yên tĩnh bình an ngập lòng. 

Kiến Sầu ngoảnh đầu lại cười với hai người Khúc, Thẩm : “Cám ơn các sư đệ đã có lòng quan tâm chu đáo, tỷ rất thích căn phòng này.”

Thẩm Cữu cười hắc hắc : “Đại sư tỷ không chê nó sơ sài là tốt rồi. Nhai Sơn chúng ta đa phần đều là đàn ông cục mịch, thiếu tinh tế, chẳng biết giới nữ thích gì đâu. Nếu có chi không vừa ý, tỷ cứ nhờ Nhị sư huynh giúp cho. Nhị sư huynh của chúng ta coi vậy chứ mà là người nhiệt tình nhất Nhai Sơn này đó !”

Nói xong, hắn giơ tay vỗ vai Khúc Chính Phong đứng bên cạnh.

– Đúng không, Nhị sư huynh ?

Khúc Chính Phong lừ mắt lườm hắn : “Tứ sư đệ, trước mặt đại sư tỷ, ngươi phải chững chạc lại một chút, đừng làm hư danh tiếng đệ tử Nhai Sơn ta, làm mất mặt sư phụ…”

Câu cú kiểu này sao nghe quen quen vậy ?

Kiến Sầu im lặng nhìn Khúc Chính Phong nghiêm nghị thái quá, không nói tiếng nào.

Thẩm Cữu giơ tay day day thái dương, dáng vẻ rõ ra là hoàn toàn không ngờ đến câu phát ngôn của Khúc Chính Phong. Hắn vội vàng ra hiệu đình chiến : “Bây giờ khuya khoắt, đệ không cãi với huynh. Ừ, đại sư tỷ, cũng đã trễ lắm rồi, chúng đệ không quấy rầy tỷ nghỉ ngơi nữa. Chờ mai tỷ khỏe, chúng đệ sẽ lại đến.”

Nói xong, hắn liền chắp tay chào Kiến Sầu.

Khúc Chính Phong ở bên cạnh cũng chẳng đôi co với hắn. Cả hai đều cùng bái biệt nàng.

– Đại sư tỷ, cáo từ !

– Hai sư đệ đi thong thả.

Kiến Sầu dõi mắt tiễn bọn họ đi. Khi quay lưng, Khúc Chính Phong còn giúp nàng đóng cửa lại.

Kiến Sầu quay người đi tới cạnh bàn nhìn nhìn cái chung không có dầu mà chiếc đèn vẫn tự cháy sáng, trong lòng cảm thấy thật kỳ diệu. Nàng quan sát một hồi thật lâu cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ nghĩ chuyện thần kỳ ở Nhai Sơn này chắc là còn nhiều lắm.

Hôm nay không hiểu thì sau này sẽ từ từ hiểu.

Nàng thu mắt, đi ra sau bình phong.

Mặc nguyên quần áo nằm trên giường gỗ, Kiến Sầu lại chẳng hề thấy lạnh.

Nàng cứ nghĩ mới tới chỗ lạ chắc sẽ khó ngủ, thế nhưng vừa nhắm mắt lại thì thấy cả người thanh tĩnh nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Đêm nay, nàng không mơ.

——-oOo——

Ngoài phòng.

Hai người Thẩm Cữu với Khúc Chính Phong vừa mới đi ra không lâu kia đều quay đầu nhìn lại cánh cửa đóng chặt.

Thẩm Cữu nói : “Sao đệ cứ thấy căn phòng đó sắp xếp xâu xấu thế nào !”

– Vậy hả ?

Khúc Chính Phong nghĩ nghĩ.

– Ừ !

Thẩm Cữu ứng tiếng đáp lại chắc nịch, nhưng đồng thời con mắt tự nhiên lại lóe lên khó hiểu : “Mà này, cái đọi đèn trong phòng đại sư tỷ đệ cứ thấy nó quen quen là sao ta ?”

– Ừ, cái đó…

Khúc Chính Phong cụp mắt, đáp : “Đệ không nhận ra hả ?”

– Nhận ra cái gì ?

Thấy Nhị sư huynh mặt mũi thản nhiên như vậy, không biết sao tự nhiên Thẩm Cữu chợt thấy thót tim, hơi có chút hồi hộp bất an.

Khúc Chính Phong nhìn Thẩm Cữu, giơ tay vỗ vỗ vai hắn : “Huynh thấy đệ cất cái đèn thiên hỏa trong phòng lâu lắm rồi, lúc nào cũng giấu giấu diếm diếm không cho bọn ta biết. Bữa nay thấy phòng đại sư tỷ thiếu đồ thắp sáng nên ta tiện tay để đó. Nói nghe nè, phòng đại sư tỷ sáng trưng à, cái món đồ chơi đó của đệ xài ngon ghê.” 

Đèn thiên… thiên hỏa…

Cái đèn thiên hỏa của hắn !

Thẩm Cữu chỉ thấy trước mặt như có ánh chớp sáng lòe xẹt qua, trời quang tự nhiên đùng đùng nổi sấm !

– Huynh huynh huynh huynh huynh… nói cái gì ?!

Đèn thiên hỏa á ?!

Đèn trong phòng vậy mà lại là cái đèn thiên hỏa của hắn hả ?!!

– Sư đệ, bình tĩnh ! Uổng công huynh lúc trước khen đệ chín chắn chững chạc không ít, sao giờ khen hết nổi thế này ? Dù sao đệ để đó cũng chẳng làm gì, chi bằng cho đại sư tỷ lấy thảo đi !

– Hứ !

Thẩm Cữu lập tức nhảy dựng lên !

Tim hắn rỉ máu đầm đìa !

– Còn đứng đó mà lảm nhảm, có biết xót của mẹ gì đâu !

Khúc Chính Phong xua xua tay, ra chiều thản nhiên : “Đồ đã vào phòng đại sư tỷ rồi thì không liên can gì tới ta nữa. Muốn lấy lại đừng có hỏi ta, hỏi đại sư tỷ đi. Chà, khuya vậy rồi, buồn ngủ lắm, ta về đi ngủ đây !”

Tiếng vừa dứt thì gió thổi ào tới.

Thẩm Cữu giơ tay ra chụp trước mặt, đang định kêu Khúc Chính Phong đừng chạy nhưng không dè vậy mà lại chỉ chụp vào hư không.

Bị cơn gió thổi qua, bóng dáng Khúc Chính Phong ở phía trước dần dần tiêu tán.

– Chạy mất rồi !

Thẩm Cữu đờ ra !

– Nhị sư huynh, ngươi khi người quá đáng !!!

Tiếng gào uất ức vang lên, âm âm rền khắp Nhai Sơn.

—–oOo——

Ngày hôm sau.

Kiến Sầu tỉnh giấc rất sớm, vừa mở mắt ra đã cảm thấy cả người dồi dào sảng khoái.

Ngọn đèn trong chiếc chung bạch ngọc vẫn yên tĩnh cháy sáng.

Nàng đứng dậy, thư thái vươn vai duỗi người rồi bước qua trận pháp trong phòng, giơ hai tay từ từ kéo cửa ra, nhưng lập tức liền bị bóng người đứng ngay phía trước làm giật mình nhảy dựng.

Thẩm… Thẩm sư đệ ?

Ngoài phòng, trời đã sáng bạch.

Vì địa thế chỗ này cực cao nên những gì Kiến Sầu thấy được chỉ là mây trắng mênh mang. Ánh sáng mặt trời từ phía dưới đất xiên xiên hắt ngược lên, lung linh lồng vào không gian đầy khói sương lãng đãng.

Gió thổi se se lạnh.

Cây cổ thụ gân guốc trên cao vươn rễ bám trên vách đá cạnh cửa, lá xanh lơ thơ đầu cành ươn ướt sương đêm. Mà cùng lúc, Thẩm Cữu đứng trước cửa phòng Kiến Sầu, cả người cũng dâm dấp ướt.

Hình như…

Tại sương thì phải ?

Hốc mắt của hắn cũng hơi thâm thâm.

Kiến Sầu kinh ngạc : Thẩm Cữu từ đâu tới đây, sao lại đứng trước cửa phòng mình ?

Thẩm Cữu vừa cay đắng vừa lúng túng trong bụng. 

Hắn cũng không phải đứng ở đây cả đêm mà chỉ thức dậy hơi sớm một chút. Đối với tu sĩ nguyên anh mà nói, không ăn không uống không ngủ không phải là chuyện nghiêm trọng gì, bởi vậy trông hắn vẫn dồi dào tinh thần như trước, tuy nhiên sắc mặt thì lại có vẻ căng thẳng khó chịu nên nhìn vẫn thấy quái quái là lạ. 

Thẩm Cữu vô thức xoa xoa tay, vặn dây cót cho mình, rồi mở miệng : “À, đại sư tỷ, nói ra cũng thật không phải, đệ có chuyện này muốn bàn với tỷ…”

– Đại sư tỷ, tỷ dậy rồi.

Bên cạnh chợt có tiếng ai sang sảng chen ngang.

Công tình Thẩm Cữu uốn lưỡi chuẩn bị từ lâu tự nhiên liền xôi hỏng bỏng không.

– Nhị sư huynh, ngươi câm miệng !

Thẩm Cữu vừa nghe tiếng liền biết ngay là ai, lập tức ngoái cổ lại mắng.

Khúc Chính Phong đạp mây đầy trời mà đến, thấy Thẩm Cữu tức nghẹn như vậy thì trong bụng thầm thấy thoải mái, tuy vậy lại chẳng đếm xỉa gì tới hắn mà nhìn thẳng về phía Kiến Sầu. 

Người vừa đáp xuống đất thì tiếng cũng vang theo : “Chính Phong bái kiến đại sư tỷ. Bây giờ sư tôn với chưởng môn đang bàn chuyện ở điện Lãm Nguyệt. Đệ được lệnh dẫn tỷ tới đó, xin mời tỷ đi theo.”

– Ê ê ! Dù gì ngươi cũng phải đứng đó chờ ta nói cho hết cái đã !

Thẩm Cữu tức muốn sôi máu.

– Ngươi ganh ta đẹp trai hơn ngươi nên mới cố ý chơi ta phải không ?

Khúc Chính Phong rốt cục cũng quay đầu lại nhìn Thẩm Cữu, thản nhiên đáp : “Ngươi muốn tuốt kiếm đấu với ta ?”

– Ta…

Thẩm Cữu đang còn hùng hổ không thôi tức thời liền ngậm miệng lại, mặt mày tựa như nuốt trúng phải con ruồi. 

Ở Nhai Sơn, hắn tuốt kiếm với người ta không bao giờ bị thua, thật ra đó là vì hắn có con mắt cực kỳ tinh đời. Nguyên nhân rất đơn giản : Thẩm Cữu xưa nay không bao giờ tuốt kiếm với ai mà mình đánh không lại.

Hắn đúng là chơi khôn không biết mắc cỡ như vậy !

Nhưng…

Tới bây giờ thì Thẩm Cữu chỉ còn biết ngậm ngùi cay đắng nuốt ngược nước mắt vào trong. Bởi vì, xui một điều là Khúc Chính Phong lại thuộc đúng vào dạng người hắn đánh không lại.

Thấy Thẩm Cữu không nói tiếng nào, Khúc Chính Phong mới coi như hài lòng ra mặt, bấy giờ mới quay đầu nhìn Kiến Sầu.

Kiến Sầu không biết giữa hai người bọn họ rốt cục đã xảy ra chuyện gì và cũng chẳng rõ tại sao Thẩm Cữu tới tìm mình, chỉ có thể đáp : “Nếu sư phụ có lệnh, tỷ tất nhiên sẽ đi ngay. Vậy việc của Thẩm sư đệ thôi để chừng nào tỷ về rồi hẵng tính. Thẩm sư đệ, đệ thấy sao ?”

– Đệ… đệ…

Thẩm Cữu rất muốn mở miệng đòi cái đèn thiên hỏa lại, nhưng Khúc Chính Phong ở kế bên thì câng câng cái mặt “Ngươi có ngon thì đòi đồ của đại sư tỷ vừa mới nhập môn đi”, ý tứ khinh bỉ thấy rõ, thực làm hắn mắc cỡ đến nỗi không sao mở miệng cho nổi.

Ngắc ngứ cả buổi, Thẩm Cữu hộc máu trong lòng.

– Vậy thôi chờ đại sư tỷ về rồi hãy nói.

Khúc Chính Phong tức thời hài lòng mãn ý ra mặt, tâm trạng lâng lâng thích chí. 

Hắn khẽ nghiêng người, triệu ngay thanh trường kiếm xanh thẫm màu nước biển ra.

– Vậy mời đại sư tỷ lên kiếm ! Đệ dẫn tỷ đi điện Lãm Nguyệt !

Lại là phi kiếm.

Kiến Sầu liếc mắt nhìn sơ một lượt thanh kiếm hẹp dài rồi thong thả bước lên đằng chuôi.

Chẳng biết khi nào nàng mới biết ngự kiếm đây ?

– Được rồi !

Khúc Chính Phong khẽ gật đầu. Sau khi quét mắt nhìn Thẩm Cữu đang đứng chôn chân tại chỗ lần cuối, hắn thản nhiên cười rồi chẳng nói chẳng rằng bắt thủ quyết ngay. Kiếm lập tức bay lên.

Kiến Sầu đã từng đi kiếm Vô, từng ngồi vòng Minh Tâm của Nhiếp Tiểu Vãn, nhưng bây giờ ngự kiếm của Khúc Chính Phong, cảm giác lại không giống như những lần trước đó.

Trái với cái hơi hướm âm u lạnh lẽo toát ra quanh thân trường kiếm, khi bước lên, Kiến Sầu vậy mà lại cảm thấy ấm áp cả người.

Nàng thầm lấy làm lạ.

Khúc Chính Phong bảo : “Kiếm này tên Hải Quang, lấy ngọc ngàn năm tận dưới ngàn trượng đáy biển tây hải mà chế thành. Hải ngọc thường ở biển sâu, nhưng vì chôn sâu dưới lòng đất nên có ánh sáng ấm áp, khác hẳn với vẻ bề ngoài.”

Hóa ra là vậy.

Trông thì lạnh nhưng khi sử dụng lại rất dễ chịu.

Kiến Sầu nhẹ nhàng gật gật đầu, kế liền hỏi : “Sư phụ gọi tỷ có chuyện gì không ?”

– Chắc là kêu ra mắt chưởng môn thôi, nhưng có khi cũng có thể là vì chuyện khác.

Nói tới đây, Khúc Chính Phong bỗng thấy hơi khó hiểu : “Mà điều sư phụ xưa nay không bao giờ quan tâm đến tục thế trong Nhai Sơn ta, hơn nữa cũng chẳng để ý gì tới chưởng môn, hôm nay vậy mà lại có mặt ở điện Lãm Nguyệt, thật đúng là có hơi kỳ lạ.”

Có lẽ chắc chỉ để ra mắt thôi thì phải ?

Dù sao Kiến Sầu cũng là đệ tử Phù Đạo sơn nhân mới thu mà.

Không hỏi ra được gì, Kiến Sầu cũng chẳng nghĩ nhiều.

Mây nơi rìa núi bị hào quang của kiếm tách ra, xua đi.

Trường kiếm của Khúc Chính Phong lướt gió bay lên, áp sát vào vách đá Nhai Sơn dốc thẳng, rồi cứ vậy mà tiến, càng lúc càng cao…

Đến khi lên đến chỗ cao hơn nữa, Kiến Sầu nhìn xuống dưới chân mới thấy đỉnh Linh Chiếu khổng lồ đang bắt đầu nhỏ đi…

Hai bên vách núi chỉ rặt đá với đá trơ trọi, thậm chí đến cỏ dại cũng không có lấy một cọng, quái thạch lởm chởm, hiểm trở vô cùng.

Kia có một ngôi đình đá lẻ loi chơi vơi giữa lưng chừng không, trông dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ nhào khỏi vách đá này.

Khúc Chính Phong liền dẫn Kiến Sầu đáp xuống đình. Nàng nhìn lên vách đá mới hay chỗ này vậy mà lại có một con đường rộng rãi đục sâu vào trong, xuyên thẳng ra trước núi. 

– Đường ở đây đi thông ra điện Lãm Nguyệt ở mặt trước núi.

Khúc Chính Phong khoát tay, ra ý mời Kiến Sầu đi vào trong.

Nàng khẽ gật đầu rồi tiến tới.

Con đường rộng rãi, nhìn hoàn toàn không giống như được tạo dựng trong lòng núi, trên trần khắc chạm họa tiết hoa văn rất lớn, hai bên còn có cửa đá đóng chặt, chẳng biết là để dùng vào việc gì.

Cuối đường có ánh sáng le lói mờ mờ chiếu tới.

Kiến Sầu đi một mạch từ vách núi phía sau Nhai Sơn đến điện Lãm Nguyệt ở mặt trước núi.

Ngay chính giữa điện Lãm Nguyệt sừng sững một cái đài cao. Trên đài không có vật gì, ở bốn góc dựng bốn cây đèn hạc bằng đồng, còn trong tám cái lò đồng thật to thì lúc nào cũng đỏ lửa hừng hực, tựa hồ như không tắt bao giờ.

Lúc này, trên sàn điện sạch sẽ bóng loáng hiện có hai người ngồi, dáng vẻ xuê xoa, chẳng nghiêm chỉnh chút nào.

Một trong số đó dĩ nhiên chính là Phù Đạo sơn nhân, người xưa nay vốn chẳng có nghiêm chỉnh gì đáng nói, giờ đang chóp chép chọp chẹp gặm ăn đùi gà ngon lành. Còn người kia mập mập trăng trắng, ấy chính Trịnh Yêu, chưởng môn Nhai Sơn.

Một đầu ngón tay Trịnh Yêu đang mân mê miết miết cái cằm, cái thân hắn tuy có hơi tròn trịa, nhưng ánh mắt lại sáng láng sâu sắc, trông rõ ra là trí giả mập mạp. 

– Phù Đạo sư bá, ông không thấy chuyện này hơi kỳ sao ? Đợt giành cái ghế chấp pháp trưởng lão này vừa khéo nhằm ngay thời điểm mấu chốt tu vi ông bị thụt lùi, bởi vậy đâm ra mới lạ lùng quá đó. 

– Ta thì nhớ tới bức phong tín mà lão già dịch Hoành Hư gửi cho cách đây mấy ngày trước, trong đó có nói muốn bàn chuyện quan trọng với ta, xem ra vậy chắc là về cái vụ trưởng lão chấp pháp này rồi.

Phù Đạo sơn nhân trái lại lại tỉnh như không, kế đó liền tiếp : “Vốn lúc trước, cái vị trí này bọn họ giành nhau mãi không xong nên mới đùn sang cho Nhai Sơn chúng ta. Bây giờ bọn họ tranh gần thắng rồi thì dĩ nhiên là muốn vơ về mình. Còn về chuyện thời điểm lúc này khéo hay không khéo thì trong lòng tự biết đi.”

Vừa gặm đùi gà vừa phát biểu đầy triết lý, Phù Đạo sơn nhân sắc mặt một hồi biến thành giễu cợt.

Trịnh Yêu ngồi ngay trước mặt lão.

Trong số các đệ tử đời ba mươi lăm, Phù Đạo sơn nhân là người xuất sắc duy nhất còn lại và đồng thời cũng là người có vai vế ngoài mặt cao nhất Nhai Sơn hiện nay, thậm chí đến hắn gặp mặt mà cũng phải cung kính xưng tôn “Phù Đạo sư bá”.

Băt đầu từ rất nhiều năm về trước, Trịnh Yêu chưa hề thấy Phù Đạo sơn nhân có lúc nào ngậm miệng lại bao giờ. Hắn liếc mắt nhìn cái đùi gà béo chảy mỡ rồi tiếp : “Nhai Sơn chúng ta ham hố gì cái chức chưởng lão chấp pháp. Dù sao cái ghế đó cũng vô dụng với chúng ta. Ta chỉ lo, không biết có phải đang có người muốn nhắm vào Nhai Sơn mình không… 

– Tầm bậy, dĩ nhiên là có rồi !

Phù Đạo sơn nhân mắng một tiếng, cục xương nhỏ nhỏ ở trong miệng chợt phun vèo ra.

– Vù !

Tiếng nghe xé gió lăng lệ !

Da đầu tê rần, Trịnh Yêu giật nảy người, lập tức nghiêng đầu né thoát.

– Sư bá sao lại phun xương tùm lum vậy ?!

– Bụp !

Sau lưng vang lên một tiếng gọn ghẽ.

Trịnh Yêu hết hồn quay đầu lại nhìn.

Hai người đại đệ tử với nhị đệ tử của Phù Đạo sơn nhân đã đứng lù lù đó chẳng biết tự bao giờ. Cái cục xương gà kia đang bị kẹp chặt giữa hai ngón tay Khúc Chính Phong, mà nước miếng trên xương thì nhiễu nhão chảy xuống, nhừa nhựa dính luôn lên. Mặt mày hắn giờ đã đen đến nỗi không thể nào đen thêm được nữa.

Cục xương gà chỉ cách Kiến Sầu bên cạnh Khúc Chính Phong hắn khoảng một ngón tay.

Nếu lúc nãy đi vào mà không coi chừng thì chắc cái cục xương này đã chẳng bị kẹt lại giữa kẽ tay hắn đâu mà là văng luôn vào mặt Kiến Sầu rồi.

Kiến Sầu chớp chớp mắt, hoàn toàn không ngờ mình tới điện Lãm Nguyệt vậy lại xảy ra một màn “kinh hồn” thế này.

Phù Đạo sơn nhân ngước mắt lên, thấy hai người bọn họ thì một chút mắc cỡ về cái chuyện mình phun bậy xương gà cũng không có, chỉ mở miệng nói liền : “A, cái con bé Kiến Sầu tới rồi kìa, lại đây mau, cho sư đệ chưởng môn của con chào hỏi cái đi.”

– …

Sư đệ chưởng môn…

Kiến Sầu tuy biết vai vế mình cao, nhưng đến độ thế này thì hơi quá…

Bất cứ lúc nào đi trên Nhai Sơn nàng cũng thấy mình như đang bước trên mây vậy.

Thấy Kiến Sầu sững ra không biết nói sao cho phải, Khúc Chính Phong đứng bên cạnh cau mày, bất động thanh sắc quăng vù cái cục xương gà đi, kế liền đánh mắt nhìn Kiến Sầu rồi lui ra ngoài.

Kiến Sầu thấy ánh mắt đó hình như có vẻ…

Bảo mình tự cầu may đi thì phải ?

– Đây chắc là Kiến Sầu sư tỷ đúng không ?

Có tiếng người nhã nhặn đột nhiên vang lên.

Kiến Sầu định thần lại, ứng tiếng nhìn tới thì thấy đương kim chưởng môn Nhai Sơn “Trịnh Yêu mắc toi mắc dịch” theo như lời của Phù Đạo sơn nhân.

Mặt mũi trắng trẻo tròn trịa, da dẻ căng sáng, đẹp như da của trẻ con mới sinh, đôi mắt không lớn nhưng đen lay láy, mà lúc cười với người ta thì tít cả lại, nhìn hoàn toàn chẳng có lấy một chút địch ý nào.

Thân thiện.

Cực kỳ thân thiện.

Kiến Sầu hơi có chút bất ngờ, chưởng môn Nhai Sơn…

Vậy mà lại trông như thế này sao ?

Dường như đọc được suy nghĩ của Kiến Sầu, Trịnh Yêu nheo mắt cười, chẳng hề phật ý : “Ai gặp ta lần đầu tiên cũng thấy ta không giống chưởng môn Nhai Sơn lắm.”

– Chưởng môn vui tánh quá !

Kiến Sầu không biết nên nói tiếp như thế nào.

Trịnh Yêu cũng chẳng đứng dậy, cứ tự nhiên ngồi dưới sàn nói : “Hôm qua mới tới Nhai Sơn, Kiến Sầu sư tỷ giờ đã quen chưa ?”

– Đa tạ chưởng môn quan tâm, quen rồi, các sư đệ cũng rất tốt.

Hóa ra là lo lắng cho đệ tử vừa mới nhập môn, không biết nó có bỡ ngỡ hay không ? 

Kiến Sầu hơi hiểu hiểu ra.

Trịnh Yêu liền vui vẻ ra mặt : “Rất tốt là tốt ! Nhai Sơn ta bây giờ cũng coi như là môn phái có nữ tu rồi !”

Lại là cái câu này nữa.

Kiến Sầu thấy nàng vào Nhai Sơn giống như biến thành một loài động vật quý hiếm, ai gặp mình cũng cảm thán mấy câu. Mà quan trọng hơn, từ thái độ lạ lùng ấy, Kiến Sầu lại cứ luôn linh cảm thấy có cái gì đó là lạ.

Tại sao Nhai Sơn không có nữ tu ?

Chỉ bởi vì yêu cầu thiên phú quá cao chăng ?

Không phải.

Dường như là vì không có nữ tu nào chịu đựng nổi điều gì đó ở Nhai Sơn thì phải.

Còn về nguyên nhân tại sao Kiến Sầu đến bây giờ vẫn còn chưa biết được.

Chiếc thuyền giặc này mình đã đạp chân lên rồi, chẳng xuống được nữa, thôi vậy cứ nhúng chàm tới bến cho xong. Kiến Sầu bèn dứt khoát không hỏi tiếng nào, chỉ cung kính đáp : “Kiến Sầu chịu ơn sư phụ cứu mạng, tới Nhai Sơn rồi thì sẽ ra sức tu luyện, không để phụ lòng sư phụ dạy dỗ.”

– …

Trong chớp mắt đó, Trịnh Yêu, chưởng môn Nhai Sơn cơ trí của Nhai Sơn, ánh mắt hốt nhiên bỗng trở nên là lạ. Hắn nhìn dáng vẻ Kiến Sầu nghiêm trang rồi lại quay đầu nhìn nhìn Phù Đạo sơn nhân già mà chẳng nên nết kia. 

Đáy mắt sững ra một hồi thật lâu, Trịnh Yêu sau mới vừa đưa đầu ngón tay mũm mĩm mân mê miết miết cằm vừa lẩm bẩm nói : “Lạ quá… Đồ đệ ngoan thế này sao lại trúng tay sư bá thu được vậy cà ?”

Kiến Sầu vừa rồi thấy hắn mãi không nói tiếng nào, còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, nào ngờ chờ đã một thôi một hồi rốt cục lại được nghe một câu thế này.

Nàng không khỏi đưa mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân đang vẫn còn cắm đầu gặm đùi gà.

Cái vị sư phụ này bị người ta mất tin tưởng đến độ vậy sao !

Tiếc thay, Phù Đạo sơn nhân lại không hề mắc cỡ, trái lại còn dương dương đắc ý.

– Sao lại không được chứ ? Ngươi hiểu lầm gì sơn nhân chăng ? Tu sĩ tiên phong đạo cốt lại có tinh thần chính nghĩa như sơn nhân ta đây trên Thập Cửu Châu này được mấy mống ? Hiếm có lắm đó ! Thu được đồ đệ ngoan thì có cái gì lạ chứ ? Được rồi, đừng nói mấy cái chuyện mệt đầu mệt não này nữa, mau tặng quà gặp mặt đi !

Trịnh Yêu tức thời tắt tiếng.

Hắn đưa mắt nhìn Kiến Sầu hồi lâu, sau mới thở dài nói với nàng : “Kiến Sầu sư tỷ mới vào Nhai Sơn, theo đúng lẽ thì người làm chưởng môn như ta phải chuẩn bị trước một phần quà gặp mặt. Song sư tỷ nhập môn mau quá, chúng ta hơi bị cập rập, trở tay không kịp, lại cũng chẳng tìm được món gì đặc biệt hợp với nữ tu. Thôi có chiếc Lý Ngoại kính này tặng cho Kiến Sầu sư tỷ, dùng để hộ thân, xài đỡ đi vậy.”

Nói xong thì lật tay, một cái gương tròn màu đồng cổ thoắt cái liền hiện ra trong tay hắn.

Kiến Sầu đến bây giờ mới hiểu hóa ra kêu mình tới là để tặng quà gặp mặt. 

Nàng ngần ngừ chốc lát, rồi quay đầu nhìn Phù Đạo sơn nhân.

Phù Đạo sơn nhân liếc xéo cái gương tròn, lắc đầu coi thường : “Lâu năm không gặp như vậy, sư điệt ngươi xuống tay càng lúc càng keo nha. Kiến Sầu nha đầu, khỏi khách sáo gì hết, cái đồ chơi này có đáng bao nhiêu đâu, cầm lấy đi con !”

Trịnh Yêu ngoái đầu lại trừng mắt tức giận nhìn Phù Đạo sơn nhân mà trong lòng rỉ máu tong tỏng.

Lão vẫn thản nhiên gặm đùi gà tỉnh queo.

– Vậy Kiến Sầu xin cám ơn chưởng môn !

Sư phụ đã lên tiếng như vậy Kiến Sầu không tiện từ chối, bèn chẳng bẽn lẽn ngượng ngùng gì mà giơ hai tay ra đón lấy chiếc gương.

Chưởng môn Trịnh Yêu lại tiện tay cho nàng thêm một tấm ngọc giản nữa : “Trong đây có khắc chép cách sử dụng Lý Ngoại kính. Tỷ biết dùng thì sức của nó có thể đỡ được một đòn toàn lực của tu sĩ kim đan trung kỳ bình thường. Với lại còn chuyện này nữa, khuya hôm qua, Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai có thư gửi cho tỷ. Tỷ ra khỏi điện Lãm Nguyệt rồi thì cứ hỏi sư đệ Chính Phong là được.”

Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai sao ?

Kiến Sầu mừng thầm trong bụng, cái vui đó liền át hẳn cái vui được quà gặp mặt, nhất thời liền nghĩ tới Trương Toại với Nhiếp Tiểu Vãn ngay.

Lúc trước Phù Đạo sơn nhân có từng nói qua với nàng, bọn họ về tới sơn môn rồi thì thế nào cũng sẽ liên lạc với Nhai Sơn, không ngờ thế mà lại nhanh đến vậy.

Nàng vô thức vui vui ra mặt : “Cám ơn chưởng môn, nếu không còn chuyện gì khác nữa, Kiến Sầu xin được cáo lui.”

– Kiến Sầu sư tỷ không cần khách sáo làm gì.

Trịnh Yêu mỉm cười, mắt ánh lên tán thưởng, nhưng trong đó đồng thời cũng xẹt ra tia nhìn là lạ quét nhanh lên Lý Ngoại kính nàng cầm trên tay. 

Trong tích tắc đó, Kiến Sầu mơ hồ linh cảm thấy hình như sư đệ chưởng môn hơi có vẻ tiếc tiếc hay sao đó. Nhưng sư phụ đã nói cái đồ này không đáng bao nhiêu tiền, nàng cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, bái biệt Trịnh Yêu với Phù Đạo sơn nhân xong thì lui ra.

Người vừa đi khỏi, Trịnh Yêu liền xoạc chân thở dài thườn thượt : “Ôi, cái Lý Ngoại kính của ta !”

– Chẳng qua cũng chỉ là cái gương dỏm, không phải sao ? Vậy mà đứt gan đứt ruột tới cỡ đó ! Ngươi đem cho ta, ta còn chẳng thèm nữa kìa ! Để ngươi tặng quà cho đồ đệ ta là nể mặt rồi, ngươi còn tủi thân ấm ức cái gì nữa ? 

Phù Đạo sơn nhân vứt toẹt đùi gà, phất tay áo, đứng lên ngay.

Trịnh Yêu bụm tim ôm ngực nói : “Sư bá, ông có biết tại sao ta không khoái cái chức chưởng môn này không ? Còn chẳng phải tại mấy ông tối ngày bòn rút cái kho của nhỏ xíu của ta sao ? Má ơi, ông tưởng giấu bao nhiêu đó trân bảo lợi khí dễ lắm hả ? Bữa nay ông thu đồ đệ, ta phải tặng quà gặp mặt, ngày mai người khác nhận đệ tử lại cũng phải quà ! Đúng là quá lắm ! Ta làm gì có bảo bối nhiều như vậy mà cho chứ !” 

– Ờ thì…

Phù Đạo sơn nhân cười hắc hắc.

– Đừng có quạu ta cái chuyện này, đi mà trách đám tiền bối lập dị Nhai Sơn kia sao lại bày ra cái phép tắc thúi đó đi. Ài, quy mô Nhai Sơn ta càng lúc càng nhỏ chắc chắn là tại mấy đứa chưởng môn các ngươi càng lúc càng nghèo mà…

Mẹ bà nói, mới nói có mấy câu đã bắt đầu bị chụp mũ rồi !

Trịnh Yêu bị vị sư bá này chọc tức đến thiếu điều hộc máu, lâu thật lâu sau nói chẳng được câu nào, rốt cục mới thở dài than : “Nếu không tại sư bá bây giờ tu vi có vấn đề thì ta đã tuốt kiếm thách rồi.”

– Tuốt kiếm hả ?

Phù Đạo sơn nhân chẳng thèm để ý, vung tay giũ xuống. Thanh kiếm Vô bị nứt một đường to tướng liền rớt cái cạch lên mặt sàn điện.

Trịnh Yêu giương mắt nhìn kỹ, đến khi thấy ra đường nứt khủng khiếp trên kiếm Vô thì tức thời giật mình, con ngươi trong mắt co vụt lại.

– Sư bá ?!

Cái vẻ mặt ngả ngớn của Phù Đạo sơn nhân tức khắc liền biến đâu mất tăm mất tích, lão chắp hai tay sau lưng đứng trước cây kiếm gỗ bể, nói : “Nó theo ta cũng hơn sáu trăm năm, vậy mà lại bị nứt trong ẩn giới am Thanh Phong. Bây giờ cái đạo ấn xuất thế nọ chắc đã kinh động tới mấy lão già Thập Cửu Châu rồi. Mấy năm trước, ta ghé qua ẩn giới am Thanh Phong mà chẳng biết trong đó còn có huyền cơ. Chỉ sợ Thập Cửu Châu sắp xảy ra chuyện lớn thật rồi. Cái chức trưởng lão chấp pháp trung vực này rốt cục là có nhường cho người ta hay không đây ?”

– …

Vẻ xìu xìu ển ển trên gương mặt tròn trịa của Trịnh Yêu ban nãy cũng lặn biệt theo, thần sắc ánh lên sắc sảo thâm trầm trong đáy mắt, hắn chậm rãi hỏi : “Sư bá có gì nghi ngờ sao ?”

Phù Đạo sơn nhân cười đáp : “Vậy thì cũng không hẳn, từ từ rồi nói.”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *