25. Có tin bằng hữu

Ra khỏi điện Lãm Nguyệt, Kiến Sầu liền đi trở ngược lại con đường ban nãy, lúc ra tới đình đá cheo leo trên vách núi thì thấy Khúc Chính Phong đang đứng bên trong.

Kiến Sầu bước tới : “Khúc sư đệ !”

– Đại sư tỷ, chúc mừng tỷ !

Dĩ nhiên Khúc Chính Phong đã nhìn ra cái gương không nhỏ không lớn Kiến Sầu cầm trong tay. Biết đó là quà gặp mặt của chưởng môn, hắn cười. 

Kiến Sầu cũng cúi đầu nhìn cái gương trong tay mà thấy hơi lạ, bèn nói : “Chưởng môn nói đây là quà gặp mặt, kêu bằng Lý Ngoại kính, nhưng tỷ vẫn còn chưa biết xài làm sao.”

– Chắc chưởng môn có cho tỷ ngọc giản rồi, bữa nào lấy ra tập theo là được.

Chợt để ý thấy hoa văn trên viền kính cổ xưa, Khúc Chính Phông liền kêu “Ủa” : “Khoan đã, hồi nãy sư tỷ nói cái gương này tên gì ?”

– Lý Ngoại kính.

Kiến Sầu lấy làm lạ hỏi tiếp : “Có gì không ?”

Đến lúc này Khúc Chính Phong mới lắc đầu cười : “Giờ đệ mới nhớ, hồi nãy đại sư tỷ nói Lý Ngoại kính mà đệ không để ý…”

Đôi mắt Kiến Sầu ánh lên ngỡ ngàng.

Khúc Chính Phong giải thích : “Vũ khí tu sĩ sử dụng ở tu giới gọi chung là pháp khí. Thường có ba cấp chính : pháp bảo, linh bảo, huyền bảo. Mỗi cấp lại phân phẩm hạng thành thượng, trung, hạ, khớp đúng với chín cảnh giới tu hành của tu sĩ. Cái gương Lý Ngoại kính này là pháp bảo thượng phẩm, dù tỷ chưa tới kim đan cũng lấy ra xài được. Gia tài cắc ca cắc củm, chưởng môn như vậy là chịu đổ vốn lớn lắm đó.”

Dĩ nhiên, Khúc Chính Phong biết tỏng trong bụng đây nhất định là nhờ sư phụ ấn đầu ép, chưởng môn mới xì ra, chứ chưởng môn tính nết keo kiệt cỡ nào, hắn đâu phải là không biết.

Nhưng Kiến Sầu vừa được học thêm một điều mới mẻ nữa về tu giới, lại nghe nói Lý Ngoại kính là thứ tu sĩ kim đan mới có thể sử dụng được thì tức thời liền cảm thấy như cả màu rỉ đồng xanh quanh kính cũng sáng sáng hào quang.

Nàng thật tình vui vẻ ra mặt, tuyệt chẳng chút làm bộ, huống hồ là bẽn lẽn hay ngượng nghịu, trông vô cùng thẳng thắn vô tư.

Khúc Chính Phong đã từng gặp qua rất nhiều tu sĩ mới nhập môn. Bọn họ đa phần đều có vẻ ngại ngần, chứ còn thoải mái tự nhiên như Kiến Sầu thì đây là lần đầu tiên hắn mới thấy. Quả nhiên là có chỗ khác biệt, nếu không thì đã chẳng hợp ý sư tôn mắt cao hơn đầu của bọn hắn.

Khúc Chính Phong nghĩ vậy thì mỉm cười hỏi : “Đại sư tỷ có về động phủ không ?”

– Không !

Kiến Sầu lắc lắc đầu cất chiếc Lý Ngoại kính đi : “Chưởng môn nói hôm qua có tin của Vô Vọng trai với Phong Ma kiếm phái. Là gửi cho tỷ, không biết…”

Nàng vừa nói xong Khúc Chính Phong mới sực nhớ : “Đúng là vậy, xin sư tỷ theo đệ.”

Hắn lại triệu thanh Hải Quang ra, mời Kiến Sầu bước lên.

Kiến Sầu y lời, thuần thục thượng kiếm, để Khúc Chính Phong dẫn đi.

– Chưởng môn với các trưởng lão công việc bề bộn, bởi vậy tin tức qua lại giữa chúng ta với một số môn phái khác đều có người phụ trách riêng. Tất nhiên cũng có trường hợp chỉ biết là người muốn tìm ở trong môn nhưng lại không sao gửi trực tiếp được nên vì vậy mới gửi chung chung tới. Tin của đại sư tỷ có lẽ thuộc vào dạng sau.

Ở tu giới, tin tức qua lại giữa tu sĩ đa phần dùng phong lôi vũ tuyết điện để truyền tải. Họ có cách đặc biệt khắc nhập tin tức vào gió chớp mưa tuyết điện, lợi dụng quy luật huyền diệu của đất trời để đặc biệt gửi đến cho một người nào đó.

Mà tin tức của Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai nhận được lần này đều ghi đích danh “Kiến Sầu Nhai Sơn”.

Kiến Sầu nghe xong liền hiểu ra, đây chắc có lẽ là đám Trương Toại muốn thông tin cho mình nhưng không biết liên lạc làm sao nên mới gửi chung tới tông môn.

Nàng cứ tưởng Khúc Chính Phong sẽ dẫn mình ra một chỗ nào đó giông giống như dịch trạm để lấy tin nhưng không ngờ hắn lại nương đà gió lượn đi chẳng khác gì một vệt sao băng, nhẹ nhàng đáp gọn xuống cạnh giếng Quy Hạc.

Bây giờ, cả Nhai Sơn đều tắm mình trong nắng trời chan hòa.

Trên đỉnh Linh Chiếu đang có không ít đệ tử đang so chiêu diễn luyện với nhau, cảnh tượng khá là sôi nổi náo nhiệt.

Thấy Khúc Chính Phong với Kiến Sầu tới nơi, nhiều người cung kính chào hỏi.

– Chào Kiến Sầu sư bá ! Chào Khúc sư bá !

Khúc Chính Phong hơi gật đầu đáp lễ.

Kiến Sầu lấy làm lạ, không biết Khúc Chính Phong tới đây làm gì, nhưng nàng lại chẳng hỏi, chỉ đưa mắt nhìn theo.

Hắn cười nói : “Xin sư tỷ chờ một chút !”

Vừa dứt lời, Khúc Chính Phong liền giơ tay phất một cái, gió mát cuốn theo ống áo hắn bay ra, sà xuống mặt nước tuyệt không chật hẹp chút nào trên giếng Quy Hạc, thổi sóng lăn tăn.

Ngay trong chớp mắt đó, hào quang bùng lên !

Mặt nước giếng Quy Hạc bỗng chốc biến thành một khoảng lung linh trắng sáng.

Mỗi một tia sáng bạc trong đó cái nào cái nấy đều nho nhỏ như sợi lông trâu. Tất cả dựng đứng trong nước, bồng bà bồng bềnh đung đưa theo nhịp sóng. 

Kiến Sầu nhìn hào quang bạc bạc trước mắt mà cảnh tượng ngày đó bỗng thoắt hiện về trong trí : Trên đỉnh vực gần am Thanh Phong, giữa đất trời ù ù gió thổi, Phù Đạo sơn nhân đưa tay vào trong hư vô kẹp một cái, kéo ra được một thứ giống như kim châm, miết nát xong thì lấy được “tin tức” ông cần. 

Đôi mắt Kiến Sầu tức thời liền ánh lên thần sắc lạ lùng : “Phép của tu sĩ thật đúng là kỳ diệu khôn kể !”

Khúc Chính Phong không ngờ Kiến Sầu còn dường như biết đây là cái gì, hơn nữa thái độ lại bình thản như vậy, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng.

Hắn nhẹ nhàng vẫy tay một cái, giữa lớp lớp ánh bạc tua tủa như lông trâu đó liền có hai tia sáng bay ra, rơi xuống lòng bàn tay hắn.

– Thuật truyền tin bằng gió, chớp, mưa, tuyết đó mà, chúng ta thật ra cũng chỉ biết sử dụng chứ nguyên nhân cốt lõi ra sao lại chẳng biết, giống như trường hợp của truyền tống trận vậy. Cho nên đây cũng không phải là điều gì kỳ diệu khôn kể. Nếu sư tỷ muốn, có lẽ chưa đầy một khắc là học được ngay.

Khúc Chính Phong hơi khum lòng bàn tay phải lại, đưa hai tia sáng bạc cho Kiến Sầu. 

– Giếng Quy Hạc là nơi tập trung tin tức của Nhai Sơn chúng ta. Các thư không gửi trực tiếp đến tay đệ tử, trưởng lão hay môn hạ đều sẽ tự động nhập vào giếng, sau đó sẽ có người phụ trách tới xử lý. Thư của sư tỷ ghi rõ đích thân tỷ đọc, vì vậy mới để đây cho tới bây giờ.

Hai tia sáng bạc trong lòng bàn tay của Khúc Chính Phong trông chẳng khác gì hai con cá nhỏ. Kiến Sầu đưa tay tiếp lấy. Chúng như có linh tính, hơi cong cái thân một cái rồi phóng từ tay Khúc Chính Phong sang tay nàng.

Kiến Sầu thoáng giật mình, kế lại không khỏi mỉm cười hỏi : “Chúng còn biết nhận chủ nữa hay sao ?”

– Chắc là có khả năng phân biệt ai có thể đọc được đó.

Dù sao hai bức thư này cũng chỉ dành riêng cho mỗi Kiến Sầu xem mà thôi.

Khúc Chính Phong thấy vậy lại chẳng lấy làm lạ mà chỉ tò mò. Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai xưa nay đều không có giao thiệp với Nhai Sơn nên chẳng thư qua tin lại bao giờ, không ngờ lần đầu tiên liên lạc thì lại đúng ngay là vì Kiến Sầu.  

Rốt cục trong thư viết cái gì vậy ?

Kiến Sầu không biết Khúc Chính Phong nghĩ sao trong bụng. Nàng nhẹ nhàng giơ tay ra nhón lấy một tia sáng bạc, kế lại nhớ tới cách Phù Đạo sơn nhân đã từng làm liền bèn vận lực bóp chặt.

Nó không có bất kỳ động tĩnh gì mà cũng chẳng hề hóa thành màn sáng.

Nàng ngẩn người, nghĩ ngợi hồi lâu, lần sau thử lại bèn vận linh lực ít ỏi trong người lên đầu ngón tay, khẽ miết một cái.

– Xoạt…

Sợi ánh sáng bạc trên đầu ngón tay tựa như làm bằng đồng thép cứng rắn thoắt cái liền tan ra thành phấn mịn, phiêu tán giữa hư không, sau đó thì sắp xếp lại thành chữ viết đơn giản, sổ dọc từng hàng.  

Bức thư đầu tiên nàng miết nát là của Vô Vọng trai, nhưng xem giọng văn thì dường như lại không phải là của Nhiếp Tiểu Vãn.

“Chào tiểu hữu Kiến Sầu Nhai Sơn,

Tiểu Vãn là ái đồ của bần ni, nuôi dưỡng như con gái ruột. Trong chuyến đi ẩn giới am Thanh Phong, Tiểu Vãn chẳng may bị kẻ gian hãm hại, phải phiền tới Kiến Sầu tiểu hữu ra tay tương trợ. Đầu đuôi ngọn ngành trong đó trên dưới Vô Vọng trai đã được tiểu hữu của Phong Ma kiếm phái báo lại, bần ni cảm kích vô cùng. Hiện đã đón Tiểu Vãn bế quan trị thương, để khỏi tổn hại tu vi. Ân Nhai Sơn Vô Vọng trai trên dưới suốt đời không quên, ngày sau tất sẽ tận lực báo đáp. Vô Vọng trai, Ngọc Tâm.” 

Đây hẳn là thư của ân sư thụ nghiệp của Nhiếp Tiểu Vãn ở Vô Vọng trai gửi tới.

Nhưng từ giữa các con chữ trên Kiến Sầu lại tự nhiên thấy phảng phất có chút gì đó bất thường. Xem ra hai người Chu Cuồng với Trương Toại đúng là đã thuận lợi tìm được người của Vô Vọng trai, đưa Nhiếp Tiểu Vãn về đến nơi đến chốn. Hiện giờ Vô Vọng trai cũng đã bắt đầu cứu chữa Tiểu Vãn, tuy nhiên tin tốt như vậy mà lại bị cái bóng đen “để khỏi tổn hại tu vi” ám mất.

Chỉ cần nghĩ kỹ một chút là biết nếu Vô Vọng trai đã nói như vậy thì khả năng không bị tuột tu vi sợ sẽ cực thấp.

Sau khi tồn tại được một lúc thì ánh sáng bạc giữa lưng chừng không liền dần dần tiêu tán.

Khúc Chính Phong thấy Kiến Sầu vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng thấy động đậy gì thì không khỏi lên tiếng đánh động : “Kiến Sầu sư tỷ ?”

Kiến Sầu bấy giờ mới định thần trở lại. Nàng cúi đầu cười nhưng trông lại có vẻ hơi buồn buồn.

– Không sao, dù gì cũng coi như là tin tốt.

Cũng chỉ có thể nói “coi như” vậy thôi.

Nàng bình thản ngước mắt nhìn sang tia sáng bạc thứ hai còn lại trong lòng bàn tay.

Vừa nhón một cái, nó liền tự động nhảy vào giữa hai đầu ngón tay, để nàng miết nhẹ.

Ánh bạc lại tỏa sáng, chữ chữ xếp xếp, từ từ hợp thành bức thư thứ hai. Bức này dĩ nhiên là của Phong Ma kiếm phái.

“Kiến Sầu sư tỷ khỏe không ?

Sau lần từ biệt ở đảo Đăng Thiên, hai người bọn Toại đã đưa Nhiếp Tiểu Vãn sư muội về Vô Vọng trai như đã hứa. Ngọc Tâm sư thái của Vô Vọng trai đã ra tay cứu chữa, xin sư tỷ an lòng. Ngoài ra Toại còn biết Hứa Lam Nhi đã bình an trở về phái Tiễn Chức, rất được che chở. Toại với Chu sư đệ đều bất bình, tuy nhiên phận nhỏ lời mỏng, không thể làm gì được. Chỉ mong tới tiểu hội Tả Tam Thiên trung vực ba năm sau có thể rửa sạch mối nhục, trả cái thù ngày hôm nay.”

Xem bức thư này xong, Kiến Sầu lại càng ưu tư hơn.

Nàng đăm đăm nhìn nhìn văn tự hàng hàng mà thấy chuyện thật bất công, hoang đường.

Hứa Lam Nhi lúc trước đã thừa lúc người ta lâm nguy mà gây ra họa Đào Chương, sau lại họa thủy đông dẫn giở trò kéo bọn Nhiếp Tiểu Vãn với Trương Toại xuống nước, hơn nữa còn dốc sức đánh lén Nhiếp Tiểu Vãn để thoát thân. Nếu lúc đó nàng không có gậy trúc chín đốt trong tay thì có lẽ Nhiếp Tiểu Vãn đã rủi nhiều hơn may rồi.

Sau đó Hứa Lam Nhi hình như bị thương ngã xuống biển, Đào Chương có cố tìm nhưng không thấy. Ấy vậy mà ả lại toàn thân trở ra, trở về phái Tiễn Chúc được ư ?

Kiến Sầu không khỏi cười lạnh một tiếng. Nàng đập đập tay, tựa hồ như bị dơ tay muốn phủi vậy.

– Thập Cửu Châu đúng là một đất kỳ lạ…

– Kiến Sầu sư tỷ, tỷ có chuyện gì phiền não phải không ?

Tuy mới biết Kiến Sầu chưa được bao lâu, tiếp xúc cũng chẳng nhiều, nhưng Khúc Chính Phong cảm thấy Kiến Sầu không phải là người thích cười lạnh, vả lại lúc nãy khóe môi nàng thoáng nhếch lên cười, hơi hướm mỉa mai toát ra quả là chân thực đến cực điểm. 

Rốt cục trong thư viết cái gì mà Kiến Sầu lại có vẻ mặt như vậy ?

Nàng cười cười đáp : “Trên đường tới Thập Cửu Châu, tỷ kết giao được vài người bạn, không dè sau lại bị kẻ xấu đánh lén. Bây giờ, mấy người bạn đó gửi thư tới, cho tỷ biết sự việc tiến triển thế nào. Người bạn bị đánh lén trọng thương hiện có thể toàn mạng nhưng tu vi nhiều khi khó lòng giữ nổi. Trong khi đó kẻ đầu sỏ thì lại toàn thân trở ra, trở về sơn môn an toàn. Khúc sư đệ, Thập Cửu Châu không có quan điểm gì về việc báo thù sao ?”

Khúc Chính Phong giật mình. Hắn không ngờ Kiến Sầu vậy mà nói trắng mọi sự. Nhớ tới động thái của Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai gần đây, hắn suy nghĩ một chút thì biết chắc có liên quan đến chuyện trong ẩn giới am Thanh Phong.

Khúc Chính Phong đắn đo đáp : “Thật ra nó lại trái với những gì Kiến Sầu sư tỷ nghĩ. Chuyện báo thù trên Thập Cửu Châu ở đâu cũng có, nhưng giữa tông môn với nhau, người ta dù sao cũng có phần trọng thể diện, nếu có thể không cần trở mặt thì sẽ rất ít khi phát động trả thù.” 

Ra vậy.

Kiến Sầu nhất thời lâm vào ngõ cụt.

Hít thật sâu vào lòng một luồng khí trong lành man mát trên đỉnh Linh Chiếu của Nhai Sơn, nàng bật cười đáp : “Tỷ hiểu rồi.”

Theo như cái gọi là “Phận nhỏ lời mỏng” mà Trương Toại nói trong thư thì có lẽ là quyền lợi của tông môn với đệ tử đối nghịch nhau. Giọng điệu trong toàn bức thư đều điềm tĩnh lạ lùng, hắn chỉ nói sẽ rửa nhục trong tiểu hội Tả Tam Thiên trung vực mà thôi.

Xem ra Phong Ma kiếm phái sẽ không can thiệp vào chuyện này.

Nghĩ đến lời Khúc Chính Phong, Kiến Sầu liền có thể suy ra đầu đuôi tại sao.

Làm lớn chuyện thì đây là thể diện của hai tông môn, nhưng nếu coi như chuyện nhỏ thì nó chẳng qua chỉ là ân oán giữa cá nhân với nhau. Trong thư, Vô Vọng trai cũng không đề cập đến chuyện đòi lại công bằng cho Nhiếp Tiểu Vãn, không biết…

Cô bé ấy có cảm giác như thế nào  ?

Cũng có thể là Ngọc Tâm sư thái không thể áp đặt lập trường của một người lên toàn tông môn được.

“Nếu con có bản lãnh, dù giết nguyên cả Thập Cửu Châu cũng không ai làm gì được con.”

Lời của Phù Đạo sơn nhân lại vang vẳng bên tai nàng.

Kiến Sầu lắc đầu khẽ cười. Nàng cũng không bàn luận gì thêm, chỉ hỏi Khúc Chính Phong : “Tỷ mới tới Thập Cửu Châu, có rất nhiều điều còn chưa rành, không biết Nhai Sơn có thư tịch gì đó cho tỷ đọc tham khảo được không ?”

– Cái này thì có.

Khúc Chính Phong gật gật đầu đáp : “Không những có ghi chép về phong tục tập quán của Thập Cửu Châu mà còn có cả một số pháp môn cơ bản về tu luyện nữa. À… với lại sư phụ lão nhân gia trước giờ dạy đồ đệ đều tùy hứng… bởi vậy…”

Tùy hứng á ?

Kiến Sầu sửng sốt : “Vậy ba trăm năm nay sư phụ không về Nhai Sơn, các đệ tu luyện…” 

Khúc Chính Phong gân xanh trên trán giật giật, thở dài nói : “Cơ bản là tự trông vào mình thôi.”

– …

Kiến Sầu hiểu rồi.

Hèn chi lúc nói tới việc tham khảo thư tịch, hắn còn thòng thêm pháp môn căn bản gì gì đó nữa, lại còn bảo sư phụ dạy đồ đệ tùy hứng, hóa ra là bởi vì… dù bái sư rồi có lúc cũng phải tự lực cánh sinh nhiều.

Khúc Chính Phong vừa đi tới trước vừa than : “Nhiều khi không trông mong gì được sư phụ hết. Bây giờ, tuy tu vi của Khúc Chính Phong không phải là cao siêu gì nhưng cũng gần tròn nguyên anh, sắp sửa ngấp nghé xuất khiếu rồi. Đại sư tỷ nếu như có thắc mắc về tu luyện, hỏi đệ có khi còn tốt hơn cả sư phụ.” 

Để một đệ tử nói ra những lời như vậy…

Kiến Sầu không dám nghĩ Phù Đạo sơn nhân rốt cục vô trách nhiệm đến mức nào nữa. 

Nàng nhìn Khúc Chính Phong đáp : “Vậy cám ơn Khúc sư đệ nhiều, sau này sẽ có lúc phải phiền tới đệ rồi. Nhưng dù sao thì những gì đệ nói nghe cũng lạ…”

Thân là đại sư tỷ tu vi mới luyện khí, Kiến Sầu nói chuyện thật không tự tin gì mấy.

Khúc Chính Phong dĩ nhiên hiểu tại sao. Hắn cười, nụ cười dịu dàng như gió xuân : “Trước khi đại sư tỷ được sư phụ thu nhận, đệ là đại sư huynh Nhai Sơn đó chứ.”

Ách…

Kiến Sầu không khỏi cúi đầu cười thành tiếng, trong bụng lại nghĩ Khúc Chính Phong ngoài mặt trông như chẳng bận tâm gì tới nhưng trong bụng chắc là ấm ức thất vọng lắm thì phải ?

Nói tới mới nói, nàng vẫn còn chưa biết đến các đệ tử khác của sư phụ đây.

– Phải rồi, Khúc sư đệ, tỷ nhớ sư phụ thu được tổng cộng tám đồ đệ cả thảy.

– Đúng là có tám người, nhưng hiện tại tính luôn cả đại sư tỷ thì ở Nhai Sơn chỉ có sáu. Đệ giờ thành thứ hai. Tứ sư đệ tỷ đã gặp rồi, trong số các huynh đệ, nó xưa nay là đứa không tin được nhất.

Khúc Chính Phong đi cùng với Kiến Sầu lên đường Nhai Sơn. Hắn đứng ở trên khẽ dậm chân một cái. Gió nổi mây vần, tức thời tụ thành thang mây, hiện ra trước mặt hai người bọn họ.

Thang mây vươn thẳng lên vách đá trên cao, nối tới nơi Kiến Sầu ở. 

Ngày hôm qua, Kiến Sầu đã từng tận mắt chứng kiến phép thuật kỳ diệu này rồi, hôm nay thấy lại, sâu trong đáy mắt tuy vẫn còn trầm trồ thán phục nhưng cũng coi như không quá lạ nữa.

Nàng đi lên theo dây thang.

– Vậy còn ba người nữa ở Nhai Sơn.

– Ừ, một người là Tam sư đệ. Hắn mê kiếm, quanh năm suốt tháng bế quan, không dễ dầu gì ra ngoài, bây giờ cũng vậy. Hai người kia thì một đứa ngốc, một đứa mập.

Khúc Chính Phong cười, nói tiếp : “Tụi nó mấy ngày nay đều ở sảnh chấp sự, biết đại sư tỷ tới, tuy trong bụng nôn nao muốn gặp mặt nhưng lại không đủ gan. Ta xem sau bữa nay, xong mọi việc chắc tụi nó sẽ tới mau thôi. Đại sư tỷ sẽ chẳng còn được bao nhiêu ngày thanh tĩnh nữa rồi.”

Thẩm Cữu mà nàng gặp hôm qua rõ ràng là không mấy bình thường, khí chất trông có vẻ giống như công tử phong lưu nơi tục thế, tuy vậy bình tâm mà nói thì con người hắn ngang tàng phóng khoáng, không sao có thể ghét được.  

Còn Khúc Chính Phong thì quân tử tiêu sái thanh thoát, ví như gió mát trăng thanh cũng thật chẳng ngoa chút nào.

Chỉ có điều…

Kiến Sầu âm thầm nghĩ ngợi, Thẩm Cữu tính nết ngang tàng như vậy mà lại chẳng hề dám chọc đến Khúc Chính Phong, có lẽ vị nhị sư đệ này cũng chẳng phải tay vừa, bên ngoài coi trắng vậy thôi chứ mổ ra tim bên trong có khi đen thùi cũng không chừng, về sau này nàng phải cẩn thận mới được. 

Về phần ba người kia, Kiến Sầu vẫn còn chưa gặp mặt, nhưng nghe thấy nói nào là cuồng kiếm, ngốc nghếch với mập mạp thì hình như có vẻ không nguy hiểm là mấy.

Tuy nhiên…

Ngẫm cho kỹ thì đồ đệ sư phụ mình thu há dễ có ai bình thường ?

Kiến Sầu nhất thời nhớ tới cái câu thắc mắc của chưởng môn Trịnh Yêu trong điện Lãm Nguyệt : Phù Đạo sơn nhân quái quái thế kia mà sao lại thu được nàng làm đồ đệ hay vậy ? 

Thực ra đây không phải chỉ là thắc mắc của riêng Trịnh Yêu mà còn là của cả đám đệ tử Khúc Chính Phong nữa.

Xem ra Kiến Sầu với Nhai Sơn là hai thái cực rất tréo cẳng ngỗng a !

Mỗi người mỗi một suy nghĩ riêng, chẳng mấy chốc đã theo dây mây lên tới nơi.

Thẩm Cữu vậy mà vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, trong tay đang rứt rứt giật giật một bông hoa tội nghiệp chẳng biết lấy từ đâu ra, hết cánh này tới cánh khác rụng rời tơi tả : “Đòi, không đòi, đòi, không đòi, đòi, không đòi…”

– Thẩm sư đệ !

Kiến Sầu bước lên lối đi có mặt đá bằng phẳng được đục sâu vào trong vách núi. Chỗ này đã coi như là “cửa nhà nàng”.

– Đại sư tỷ, tỷ về tới rồi !

Thẩm Cữu nghe tiếng thì thình lình giật nảy người, đứng thẳng lên nhìn Kiến Sầu. Nếu nói lúc trước trông hắn thật hệt như một con rối cứng nhắc thì bây giờ dáng vẻ đã bắt đầu như được ai thổi linh khí với sức sống vào cho.

Kiến Sầu lấy làm lạ trong bụng, chẳng hiểu rốt cục hắn có chuyện gì mà phải tìm tới mình ?

– Tỷ theo Khúc sư đệ đi gặp chưởng môn xong rồi, vẫn nhớ hồi nãy Thẩm sư đệ nói có chuyện muốn trao đổi với tỷ.

Thẩm Cữu mở miệng muốn nói, tuy nhiên nơi khóe mắt lại thoáng thấy Khúc Chính Phong đang khoanh tay đứng đó, nửa cười nửa không nhìn mình. Lời đã lên tới miệng nhưng từng câu từng chữ hốt nhiên lại như biến thành dao găm kẹt lại trong cổ họng.

Thẩm Cữu há há miệng mà không thốt ra nổi tiếng nào.

Kiến Sầu càng thấy lạ. Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn Khúc Chính Phong.

– Thẩm sư đệ muốn tìm Khúc sư đệ phải không ?

– Không !

Thẩm Cữu không thẳng một tiếng, sắc mặt trở nên xám ngoét.

Hắn nhìn nhìn Khúc Chính Phong rồi lại ngó ngó sang Kiến Sầu hoàn toàn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao bên cạnh. Bụng dạ từ tối hôm qua đã bị nứt tét một đường bây giờ lại càng toác rộng thêm. Nó chẳng còn rỉ máu âm ỉ nữa mà là bục hẳn ra, đổ máu òng ọc chẳng khác gì hồng thủy tràn đê ! 

– Vậy Nhị sư huynh, đệ có lời muốn nói riêng với đại sư tỷ, huynh tránh chỗ khác một chút được không ? 

– À…

Khúc Chính Phong khoanh tay, lững thững lăng không hai bước nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thẩm Cữu đang bắt đầu trở nên vặn vẹo : “Có cái gì không nói thẳng được mà phải nói riêng ? Ta thật không ngờ đệ với Kiến Sầu sư tỷ lại có nhiều chuyện muốn nói như vậy.”

Cái hơi chế nhạo châm chích trong giọng hắn đến đầu heo cũng còn nghe ra huống hồ là Thẩm Cữu tự xưng là mình trí óc thông minh tuyệt đỉnh. 

– Kẹt kẹt… kẹt kẹt…

Đây là tiếng Thẩm Cữu nghiến răng.

Hắn trừng mắt nhìn Khúc Chính Phong, rốt chịu thì cũng chịu hết nổi nữa.

Lửa giận đùng đùng bùng lên, Thẩm Cữu đè tay lên ngang lưng, tiếng thốt ra nghe như rít giữa kẽ răng : “Tuốt – kiếm !”

Cái mặt đang vui vẻ bỡn cợt của Khúc Chính Phong thoắt cái liền cứng lại. Hắn nheo nheo mắt nhìn chằm chằm bàn tay của Thẩm Cữu đang đè bên hông, nhẹ giọng hỏi : “Thực muốn tuốt kiếm ?”

– Dĩ nhiên ――

Thẩm Cữu hất mạnh đầu, mặt mày xán lạn thấy rõ.

– Đúng vậy !

Hắn vừa dứt tiếng thì đã thấy ánh sáng bùng lên trắng trời !

Đấu bàn chu vi hai trượng chợt hiện trên vách đá cheo leo, linh lực cuồn cuộn trong đó tựa như gió lốc ù ù cuốn thẳng tới tận mây xanh !

Trong chớp mắt đó, cả Nhai Sơn tựa như âm vang tiếng kiếm ngân lanh lảnh.

Trong sát na, đường kiếm sáng bạc bạo trướng thì một vệt sáng xanh đậm cũng xẹt qua dưới chân Khúc Chính Phong. Hắn tránh thoát ngay, cười dài một tràng : “Chỉ vì một cái đèn thiên hỏa chút xíu mà ngươi cũng vung kiếm với ta. Sư huynh thật đúng là đau lòng !”

– Xí !

Thẩm Cữu lúc này điên lên, tức sao không chém được Khúc Chính Phong thành tám khúc quăng cho chó ăn. Đường đường nam tử hán đại trượng phu, hắn không tài nào muối mặt đòi Kiến Sầu sư tỷ trả lại cái đèn thiên hỏa trước mặt người khác được !

Mà cái thằng đầu sỏ trong chuyện này lại còn đứng mẹ nó bên cạnh, châm chọc nói mát !  

Còn nhịn nữa thì nó được nước làm tới à ?

Thẩm Cữu đầu óc phát hỏa, nghĩ bụng : Xử nó đi ! Tuốt kiếm thì tuốt kiếm !

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *