26. Khát vọng

Đánh nhau rồi !

Ngay từ khi tiếng kiếm ngân vang, dội khắp Nhai Sơn thì đỉnh Linh Chiếu vốn vắng ngắt bỗng lập tức trở nên ồn ào sôi động hẳn lên.

Có người háo hức gào to : “Ra đây mau ! Thẩm sư bá tuốt kiếm với Khúc sư bá rồi !”

– Lẹ lẹ, chạy ra coi mau !

– Sắp đánh lộn rồi, mau lên !

Kiến Sầu sững sờ tròn mắt há hốc miệng rồi bất giác dõi mắt nhìn lên vách núi. Trên vách đá cheo leo nơi đây còn có không ít các động phủ khác, cái gần cái xa hoặc rất xa, người người đông đảo đang mở cửa phòng mình nhìn xuống dưới.

Vách núi Nhai Sơn này thật đúng là một khán đài thiên nhiên xem đấu rất hợp ! 

Kiến Sầu coi như đã hiểu.

Hơn nữa, sau khi xảy ra việc như vậy, thái độ của mọi người trước hết vậy mà lại là nô nức đua nhau đi xem náo nhiệt, tựa hồ như đây là chuyện rất thường, thật khiến Kiến Sầu có hơi ngạc nhiên.

Sau khi triển khai tư thế, khí chất trên người Thẩm Cữu liền trở nên ngang tàng hiểm ác. Hắn nghênh nghênh khiêu khích nhìn Khúc Chính Phong đang đứng xa xa giữa lưng chừng không.

– Nghe nói Khúc sư huynh giờ đã tròn nguyên anh, bất cứ lúc nào cũng có thể bước qua xuất khiếu, hôm nay xin sư huynh chỉ giáo cho !

Nói xong, tay hắn đang đè ngang hông rốt cục cũng từ từ rút ra.

Ánh bạc chói ngời thành thanh liền nằm ngay tay.

Đây chắc là kiếm của hắn, nhưng Kiến Sầu lại không nhìn được hình dạng nó ra sao, chỉ thấy hào quang trắng bạc ngùn ngụt một đường.

Còn Khúc Chính Phong thì không nhanh không chậm đang đạp trên thanh “Hải Quang” mà hắn đã từng giới thiệu qua với nàng, dáng điệu ung dung thong thả.

– Sư đệ, sức chịu đựng của đệ dở quá, còn phải luyện nhiều mới được.

Ha ha.

Còn phải luyện nhiều sao ?

Để mất thêm mấy món bảo bối nữa, làm thằng ngu cho ngươi giỡn mặt hả ?

Thẩm Cữu dứt khoát không chịu. Hắn nghiến răng, đầu óc tựa như thấy kiếm Sóc Nguyệt trong tay mình hóa thành con dao phay xả Khúc Chính Phong ra làm tám khúc, máu nóng đang chảy trong người thình lình tăng tốc sôi trào.

Thẩm Cữu chưa bao giờ cảm thấy phấn khích như lúc này, hai mắt trừng trừng trợn to, đường kiếm bạc quanh người càng thịnh. Tuy đang giữa ban ngày, nhưng hắn bây giờ tựa hồ như đang khoác toàn bộ sao sáng lấp lánh đầy trời trên thân !

Ngay khi hào quang trắng bạc còn đang bừng bừng lóa mắt thì Thẩm Cữu đã phóng vút ra, cả người tựa như hóa thành một vệt sao băng, đường kiếm chói lọi trong tích tắc cũng chém thẳng tới trước mặt Khúc Chính Phong.

Khúc Chính Phong không ngờ thế kiếm của Thẩm Cữu vậy mà lại mạnh đến thế này.

Hắn hơi sững ra rồi mới hồi thần lại, rút kiếm nhẹ nhàng cản lại.

– Keng !

Tiếng va bình thường cùng cực, nhưng dư âm khuếch tán sau đó lại đập thẳng vào tận sâu trong tâm khảm con người ta !

Đường kiếm bạc như chớp đó thế mà lại bị cản lại gọn gàng ! 

– Cũng không tệ !

Cổ tay rung lên, Khúc Chính Phong mở miệng khen.

Người sư đệ này chưa bao giờ so chiêu với sư huynh hắn chỉ bởi vì hắn không bao giờ tuốt kiếm với ai có tu vi cao hơn mình.

Khúc Chính Phong tu vi cao hơn Thẩm Cữu nên rất ít ra tay, bởi vậy thật ra cũng không có mấy người biết được khả năng chính xác của hắn.

Nói cho cùng, tất cả những gì có liên quan đến bảy người đệ tử của Phù Đạo sơn nhân đều là ẩn số khó hiểu nhất của Nhai Sơn. Sư phụ của bọn họ quanh năm suốt tháng đều không có mặt ở sơn môn. Mà dù ông có mặt đi nữa thì cũng chỉ lúc bọn họ rối rắm nhất mới chỉ điểm, khai sáng cho, chứ không thì việc tu hành đa phần đều phải tự dựa vào mình.

Bởi vậy con đường đi của bảy người đều hoàn toàn khác nhau.

Bọn họ có thể có pháp khí như nhau, tuy nhiên rõ cùng một pháp khí đó nhưng mỗi người sử dụng lại cho ra hiệu quả khác nhau.

Tu vi của bảy người này ai cũng biết rõ : Khúc Chính Phong tròn đỉnh nguyên anh, còn Thẩm Cữu lại vừa mới bước vào nguyên anh bậc trung.

Nhưng có điều tu vi không giống như chiến lực.

Nhìn bề ngoài, người có chiến lực cao nhất hẳn phải là Tứ đệ tử Thẩm Cữu đã từng nhiều lần tuốt kiếm ở Nhai Sơn, trước giờ chưa bao giờ bại. Tuy nhiên cũng có kẻ nói, thật ra đồ đệ thứ ba của Phù Đạo sơn nhân, người si kiếm đến nỗi một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì đã hết ba trăm sáu mươi bốn ngày bế quan kia có lẽ mới đúng là người có chiến lực cao hơn. 

Còn về Khúc Chính Phong, hắn làm người khá ôn hòa, đối nhân xử thế làm người ta cảm thấy dễ chịu như tắm mưa xuân nên rất ít ai bỏ công tìm hiểu chiến lực của hắn. Chỉ có kẻ có tâm mới để ý thấy Thẩm Cữu tuốt kiếm với ai thì tuốt chứ tuyệt không hề đương đầu với Khúc Chính Phong bao giờ.

Nguyên anh bậc trung với nguyên anh viên mãn so tài nhau sao ?

Hầu như tất cả những ai có hiểu biết đều sáng mắt lên !

Tu sĩ cảnh giới nguyên anh trên toàn Thập Cửu Châu đều là kẻ lẫy lừng hùng bá một phương. Dù ở một nơi như thế này ở Nhai Sơn cũng có thể được coi như là lợi hại cực kỳ. Tu sĩ nguyên anh thường khi giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến trời long đất lở như chơi.

Hiện giờ chỉ so tài trên Nhai Sơn mà thôi thì chuyện quyền cước dĩ nhiên không thể thi triển hết mức, cao lắm xem như “luận bàn học hỏi” là cùng. Nhưng dù là “luận bàn học hỏi” thì chừng đó cũng đã đủ cho bao người phải điên cuồng háo hức rồi.

Hai đạo hào quang một bạc một lam bắt đầu giao tranh kịch liệt trên đỉnh Linh Chiếu, chẳng mấy chốc đã liền hạ xuống đài Bạt Kiếm.

Vừa khéo cùng một lúc.

Thẩm Cữu càng đánh càng hăng, chỉ thấy bao bực tức oán ghét trong bụng đều trút hết cả vào trong thuật pháp. Ánh sáng các chấm sao trên đấu bàn vạn tượng dưới chân thi nhau chớp chớp lóe lóe, cứ mỗi một lần sáng lên như vậy tức có nghĩa là hắn đang thi triển thuật pháp ứng với đạo ấn đó.

Ánh kiếm bạc chói lòa trong tay hắn cũng chưa từng mờ đi lấy nửa phân.

So với sự hùng hổ hết sức của Thẩm Cữu thì Khúc Chính Phong ôn hòa hơn nhiều.

Thẩm Cữu tấn công thì hắn phòng thủ. Thẩm Cữu tiến, hắn liền lùi. Mà điều cứ lùi lùi tiến tiến như vậy thì dần dần càng lúc càng dạt ra tới rìa đài Bạt Kiếm.

Hiện tại, Thẩm Cữu đang vút kiếm chém tới, đến nỗi cả không khí cũng dường như phải xẹt lửa điện, tất cả đều do uy lực của nó mà ra !

Khúc Chính Phong cuối cùng cũng dậm mạnh chân một cái, đá bụi bắn tung tứ phía.

Một quầng đấu bàn xanh sẫm sắc lam bỗng chợt hiện ra dưới chân hắn !  

Ngay trong chớp mắt đó, Kiến Sầu đang đứng tít trên vách núi cao phải tròn to mắt mà nhìn !

Đấu bàn của hắn chu vi ba trượng !

Trong suốt cuộc chiến, dường như cố kỵ cái gì đó mà Khúc Chính Phong chưa hề mở đấu bàn của mình ra, đến bây giờ đột nhiên triệu sáng nó, ai nấy chứng kiến xung quanh đều xuýt xoa, hít sâu một hơi khí lạnh !

Kiến Sầu không khỏi nghĩ tới đấu bàn của Phù Đạo sơn nhân, nó hình như cũng tròm trèm ba trượng thì phải… Nàng nhớ mình từng hỏi lão tu vi đến đâu, lão bảo ba trăm năm trước cảnh giới tới nhập thế, còn giờ thì là xuất khiếu.

Đấu bàn thiên phú một trượng.

Hiện giờ tu vi xuất khiếu, đấu bàn ba trượng.

Vậy cái vị Khúc sư đệ Khúc Chính Phong này thì sao ?

Đấu bàn thiên phú của hắn bao nhiêu không biết, nhưng bây giờ tròn nguyên anh được hẳn ba trượng thì đã rõ mười mươi !

Chỉ có thể có hai khả năng : Một là đấu bàn thiên phú của hắn hơn xa Phù Đạo sơn nhân; hai là thực lực của hắn lúc này đã ngang ngửa với tu sĩ xuất khiếu !

Ai có thể thấy qua đấu bàn của Khúc Chính Phong thì dĩ nhiên cũng có thể suy luận giống như Kiến Sầu.

Bọn họ thảy đều có phần không dám tin !

Thậm chí đến Thẩm Cữu đang đánh với Khúc Chính Phong cũng văng tục chửi to : “Mẹ bà đó, sư huynh đệ đồng môn với nhau mà ngươi còn giấu tài !”

– Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Giọng Khúc Chính Phong nghe ra nhàn nhạt ý cười.

Mũi kiếm của hắn nghiêng nghiêng chúc xuống. Trên đấu bàn đang xoay tròn quanh thân, nó chỉ đúng vào đạo ấn, một hình có nhóm bảy đạo tử hợp thành.

Hắn vừa dứt tiếng, đạo ấn đó liền hơi sáng lên.

Ánh sáng bắt đầu bừng lên từ phiến đạo tử đầu tiên, sau đó thì truyền đến phiến thứ hai, thứ ba…

Chỉ trong chớp mắt, cả phiến đạo ấn đều sáng hết !

Bóng dáng Khúc Chính Phong bồng bềnh phiêu đãng tựa như mây mù giữa trời.

Thân ở bên cạnh Khúc Chính Phong mà Thẩm Cữu có cảm giác như bên tai đang ầm ì tiếng sóng vỗ, tiếng các dòng chảy ngầm tận sâu trong đại dương đang dần dần cuộn trào, con người bởi vậy mà trở nên an tâm thoải mái, đến nỗi cả thể xác và tinh thần dường như thật chỉ muốn đắm mình mãi trong ánh sáng êm đềm như vậy. 

Nếu đứng từ xa nhìn lại, người ta sẽ thấy hào quang xanh lam ngút trời đang phủ trọn cả đài Bạt Kiếm vốn đang lơ lửng giữa lưng chừng không nhờ tựa trên một chuôi kiếm khổng lồ. Trong khi đó, bóng dáng Khúc Chính Phong thì đã nhòa đi tự bao giờ, còn ánh bạc mà Thẩm Cữu đang cầm trong tay lại càng lúc càng yếu đi.

Kiến Sầu dán mắt nhìn, đầu óc mơ hồ linh cảm thấy kết quả.

Thắng bại có lẽ chỉ ngay trong thời khắc này thì phải ?

Nàng nhìn thấy trong ánh hào quang xanh lam ngùn ngụt bên dưới, nguồn sáng bạc vốn đã yếu đi thình lình bỗng bùng lên chói lọi, giống như đang tự nổ tung, khiến ánh sáng xanh sẫm đầy trời dường như cũng phải rung rung chấn động.

Nhưng rốt cục lại chẳng vùng vẫy nổi.

– Ầm !

Lúc hai nguồn hào quang va vào nhau, một quầng sóng khí khổng lồ bùng lên, bật tung khỏi đài Bạt Kiếm. 

Ngay khi bắt được sóng khí đập tới, trên vách núi tức thời liền dội ra một lớp hào quang xanh mịt mờ, sóng sa sóng sánh như nước, khiến sức nổ linh lực gặp phải liền tiêu tán mất tăm mất tích.

Người ở Nhai Sơn chỉ thấy có cuồng phong tạt thốc vào mặt, đến khi nhìn lại thì đường kiếm sáng bạc đã bị hất ra khỏi đài Bạt Kiếm, rớt thẳng xuống dưới.

Lúc té ngã, Thẩm Cữu phải cật lực đâm lút thanh kiếm đã mờ xỉn trong tay xuống đất để khỏi lăn cù nèo, khó khăn lắm mới trụ vững người lại nổi.  

Hắn thở hổn hển liên tục, mặt mày tai tái xanh.

Thẩm Cữu ngước mắt nhìn lên đài Bạt Kiếm. Cao cao bên trên, Khúc Chính Phong đang đứng chắp hai tay sau lưng, thần sắc vui vẻ : “Thẩm sư đệ mà muốn tuốt kiếm với sư huynh thì phải coi kỹ mình tài cán tới đâu trước đã.”

– Phù…

Thẩm Cữu thở hắt ra một hơi, từ từ đứng dậy. Ngay khi hắn vừa thẳng lưng, ánh kiếm sáng bạc cầm trong tay liền rút vào trong người, chẳng thấy đâu nữa.

– Môn hạ Nhai Sơn thì sợ gì tuốt kiếm chứ ?

Ánh mắt hắn thoắt cái sáng đến rợn người, nhìn Khúc Chính Phong chăm chăm như muốn bốc lửa.

– Ta thiệt không ngờ Khúc sư huynh mới là người thâm tàng bất lộ từ hồi nào tới giờ. Lần này thua dưới tay sư huynh, Thẩm Cữu tâm phục khẩu phục. Nhưng lần sau a… Ha ha…

– …

Nghe thấy tiếng cười đó, Kiến Sầu liền cúi đầu, thở dài một hơi.

Trước đó nghe còn sôi sục nhiệt huyết, mà đến câu cuối sao lại…

– Ha ha !

Có tiếng ai cười gần giống với tiếng của Thẩm Cữu hốt nhiên bỗng vang lên bên tai Kiến Sầu.

Nàng giật nảy người, quay đầu lại nhìn thì thấy Phù Đạo sơn nhân đang cầm đùi gà đứng ngay bên cạnh chẳng biết tự đời nào. Mắt lão chăm chăm theo dõi những gì đang xảy ra trên đài Bạt Kiếm phía trước, miệng nhóp nha nhóp nhép không ngừng.

– Sư phụ tới từ hồi nào vậy ?

Kiến Sầu chẳng hề hay biết.

Phù Đạo sơn nhân xua xua tay, chẹp chẹp miệng nói : “Lúc tụi nó mới bắt đầu đánh. Ta thiệt không ngờ hai cái đứa tiểu tử này mấy năm nay lại tiến bộ tới cỡ đó, nhất là cái thằng ngốc Chính Phong, dám tu đấu bàn bằng y cỡ của sơn nhân ta luôn, thực đúng là khi người quá mà ! Khi người quá mà !”

Kiến Sầu chẳng còn lời nào để nói.

Phía trước, hai người Khúc Chính Phong với Thẩm Cữu sau khi đã đánh đấm một trận thì bây giờ đang đi xuống, ngoạc miệng móc mỉa nhau, nhưng hoàn toàn không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Nàng nhớ tới cảnh lúc nãy bọn họ hùng hùng hổ hổ tuốt kiếm đánh nhau mà cảm thấy kỳ diệu trong lòng.

Phù Đạo sơn nhân vẫn tiếp tục nói, giọng điệu có phần cảm khái của người từng trải : “Nhai Sơn đó con, con quen rồi thì tốt.”

Nhai Sơn đó con.

Con quen rồi thì tốt. 

Mấy câu ý tứ giống giống như vậy, Kiến Sầu đã nghe qua không chỉ có một lần.

Nhai Sơn quả là một nơi cực kỳ đặc biệt.

Thấy hai người Thẩm Cữu với Khúc Chính Phong đang vừa gấu ó nhau vừa đi trở về, nàng không nhịn được cười : “Nói tới mới nói, con cứ thấy Khúc sư đệ dường như… không đơn giản như vậy.”

– Nhảm !

Phù Đạo sơn nhân nhớ tới lúc trước mà cảm thấy trong lòng đau xót muốn chết : “Mấy cái thằng ngốc này đứa nào cũng xấu. Con có biết tại sao ta lại thành sư phụ vô trách nhiệm không ?”  

– Thầy vậy mà cũng biết mình vô trách nhiệm ư ?

Thấy lão biết thân biết phận rõ ràng như vậy, Kiến sầu ngạc nhiên vô cùng.

Phù Đạo sơn nhân thiếu chút nữa thì bị cái con nhỏ này chọc cho tức chết !

Lão làm sao mà quên được mình người như thế nào, nhưng đồ đệ cứ thu là chẳng có lấy một đứa nào tốt !

Cái con nhỏ Kiến Sầu này bề ngoài coi bộ cũng ngoan, mà điều có khi lại giống cái thằng chết toi dịch vật Khúc Chính Phong kia, vỏ trắng nhân đen, hư hỏng luôn rồi !

Nghĩ tới bao trải nghiệm đau xót của mấy trăm năm nay thu đồ đệ, Phù Đạo sơn nhân không khỏi cảm thấy thương tâm, rầu rĩ đến nỗi nhai cái đùi gà ngon trong miệng mà như nhai sáp nến.

Cái đùi gà đã gặm một nửa được lão lặng lẽ nhét vào tay áo, thoắt cái đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu. Lúc ngẩng đầu lên, lão nghiêm trang trịnh trọng nhìn Kiến Sầu : “Nha đầu à…”

Hình như Phù Đạo sơn nhân muốn nói cái gì thì phải ?

Kiến Sầu nghiêng người nhìn lão, thắc mắc hỏi : “Sư phụ ?”

– Những năm trước, bảy đệ tử sư phụ thâu nhận ai cũng như nhau, lớn lên hư hết rồi.

Phù Đạo sơn nhân nặng nề buồn bã khôn xiết.

Kiến Sầu nghe mà giật khóe mắt.

Giọng Phù Đạo sơn nhân lại càng thêm phần bi thương : “Tại sư phụ cả, tại ta quá tin tụi nó, để mặc tụi nó ra sao thì ra. Từ khi cái thằng Khúc Chính Phong thành yêu thành tinh rồi thì mấy đứa kia cũng bắt chước học theo, tuy không học được hai ba phần cái tâm đen thui của nó nhưng cũng gần gần bằng rồi.”

Thật sao…

Kiến Sầu im lặng nhớ lại tiếng cười “ha ha” mà mình mới nghe hồi nãy, cái cung cách của Thẩm Cữu như vậy rõ ràng là y khuôn Phù Đạo sơn nhân à !

Bởi vậy, đám đệ tử của thầy rốt cục là bắt chước ai đó ?

Đổ hết tội cho người duy nhất tương đối khá giống bình thường như Khúc Chính Phong có công bằng thật không ?

Phù Đạo sơn nhân hoàn toàn chẳng hề để ý tới cơ mặt gần như run rẩy của Kiến Sầu, cả người lão vẫn còn đắm chìm trong đau thương, ủ rũ khổ sở khôn cùng, không sao thoát ra nổi.

– Bởi vậy, bây giờ sư phụ quyết định một điều cực kỳ quan trọng.

Lão đảo mục quang, chăm chú nghiêm túc nhìn nàng.

Kiến Sầu chớp chớp mắt. 

Phù Đạo sơn nhân nói : “Để tránh chuyện bị lôi kéo học hư theo tụi nó, sơn nhân ta quyết định đích thân dạy dỗ con, sau này chắc chắn con sẽ trở thành nữ tu xuất sắc nhất Nhai Sơn !”

Việc này…

Kiến Sầu thật chỉ muốn ôm đầu thở dài. Chịu hết nổi, nàng rốt cục đành nhắc Phù Đạo sơn nhân : “Sư phụ, con là nữ tu độc nhất ở Nhai Sơn.”

Thầy không dạy thì cũng chẳng có ai giỏi hơn nàng !

Phù Đạo sơn nhân vỗ trán cái bộp, cái mặt tỉnh hồn hẳn ra, sau liền liến thoắng sửa miệng : “Có gì đâu, vẫn còn có cách giải thích khác mà. Đó là sẽ dạy con thành người xuất sắc nhất trong đám đệ tử đời này của Nhai Sơn. Cho dù có là nữ tu cũng không sao, sau này hạ đo ván bảy cái thằng ngốc kia luôn ! Con sẽ có thể trở thành nữ tu siêu hơn nam tu !” 

Lần này thì có lý rồi nhưng nghe sao vẫn thấy không giống như lời gì hay.

Kiến Sầu thật muốn nói cho Phù Đạo sơn nhân biết : Có thầy ở đây, khả năng con học hư mới là lớn đó !

Tiếc thay, lão lại chẳng nghe được tiếng lòng gào khóc của nàng.

Thấy vẻ mặt Kiến Sầu như vậy, Phù Đạo sơn nhân cứ nghĩ đó là đồ đệ mình rưng rưng cảm động, lại không khỏi thở dài bảo : “Chọn ngày không bằng gặp ngày, con theo sư phụ lại đây.”

Lão lật tay một cái, sờ sờ lấy ra một miếng ngọc giản đen kịt, bên trên có khắc chữ “Kinh”.

Phù Đạo sơn nhân úp ngay miếng ngọc giản này lên tấm mộc bài treo trước phòng của nàng. Tấm bảng đơn sơ vốn có khắc hai chữ “Kiến Sầu” vậy mà lại chợt biến, hoa văn xưa cũ tản mác tứ tán, hiện ra ba chữ cổ “Tàng Kinh các” khắc ở trên.

Kiến Sầu nhìn mà vẫn kinh ngạc không thôi.

Phù Đạo sơn nhân đi tới trước cửa phòng Kiến Sầu, thẳng tay đẩy mạnh. Hai cánh cửa quen thuộc mở rộng nhưng bài trí bên trong lại hoàn toàn không phải như nàng đã thấy hôm qua nữa.

Mở hai cánh cửa nhỏ này ra thế mà lại tựa như mở đại môn khổng lồ !

Giá sách xếp thành dãy dài, hàng hàng ngay ngắn trong sảnh, trên trần cao tít có các họa tiết tiên hạc làm nền trang trí.

Kiến Sầu vừa nhìn liền hiểu khi Phù Đạo sơn nhân áp tấm ngọc giản lên cái bảng gỗ trước phòng mình thì hình như nó đã thay đổi không gian bên trong.

Nàng bước vào quay người nhìn quanh tứ phía, thấy không gian nơi đây lớn không biết bao nhiêu mà kể, giá sách hết dãy này đến dãy khác xếp dài đến hút tầm mắt. Mỗi một quyển sách, dù là đóng chỉ hay làm bằng lụa, bằng thẻ tre, thì đều có một tấm ngọc giản mờ mờ sáng lơ lơ lửng ở phía trước. 

– Chỗ này là Tàng Kinh các của Nhai Sơn ta. Tu vi càng cao thì càng xem được nhiều thứ ở đây. Thường thường, mỗi năm Tàng Kinh các sẽ mở cửa một lần cho đệ tử Nhai Sơn, nhưng con mới nhập môn nên sư phụ coi như phá lệ, cho con đi cửa sau.

Phù Đạo sơn nhân không giải thích chuyện về ngọc giản mà chỉ chắp hai tay sau lưng, dương dương tự đắc dạo bước trong Tàng Kinh các khổng lồ.

– Con tu vi mới luyện khí chắc lẽ không xem được bao nhiêu. Sơn nhân ta nghĩ kỹ rồi, trước khi khép đấu bàn lên trúc cơ thì cũng chỉ tích trữ lực lượng, con thật chẳng cần tới ta chỉ điểm. Tàng Kinh các là một chỗ tu luyện tốt. Quyết định như vầy đi, con cứ ở đây tu luyện một hơi cho đến khi khép đấu bàn lên trúc cơ xong rồi hẵng ra ngoài !

Tu luyện một mạch cho đến khi khép đấu bàn lên trúc cơ xong rồi hẵng ra ngoài !

Kiến Sầu không khỏi tròn to mắt nhìn, cứ cảm thấy lão đang giỡn chơi mình : “Sao sư phụ nói có người tu cả năm ba năm cũng chẳng trúc cơ được ? Không lẽ nguyên thời gian đó con phải ở lì trong Tàng Kinh các luôn ư ?”

– Năm ba năm là trường hợp người thường.

Phù Đạo sơn nhân khinh khỉnh lườm nàng trắng dã con mắt : “Giống như cái thằng Trương Toại mà hồi trước con tình cờ gặp ở ẩn giới am Thanh Phong nọ, nó thuộc dạng như vậy. Nhưng con sao lại đi so mình với cái đám đó ? Con có đấu bàn thiên phú một trượng, khối người mơ mà không có kia, bao nhiêu đó đủ biết thiên phú trác tuyệt cỡ nào. Con chỉ cần ở đây tĩnh tâm tu luyện, ráng thắp sáng hết các đường tuyến khôn có thể thắp sáng là khép đấu bàn lên trúc cơ được rồi.”

Dễ dàng vậy sao ?

Dù gì cũng là trúc cơ lận đó !

Theo hiểu biết sơ bộ của Kiến Sầu thì trúc cơ dường như là một bước ngoặt quan trọng, người vượt không nổi ải này cực đông. Vậy mà Phù Đạo sơn nhân lại nói nghe đơn giản như ăn cơm uống nước, chẳng khác gì dĩ nhiên phải thế.

Nàng lại nhớ tới lời của bọn Thẩm Cữu : ở Nhai Sơn, thang mây là để cho đệ tử mới nhập môn sử dụng.

Quả nhiên…

Đây mới là Nhai Sơn sao ?

Kiến Sầu chợt hiểu hiểu ra tại sao người bình thường không thể có mặt trên Nhai Sơn.

– Nhai Sơn ta là chỗ thiên tài hội tụ, trước giờ thu đệ tử yêu cầu rất cao.

Phù Đạo sơn nhân thấy vẻ mặt của Kiến Sầu thì không khỏi trấn an nàng : “Con cũng là một trong số đông các thiên tài đó. Mà điều chỉ có năng khiếu thiên tài thôi thì không nên chuyện được. Nhai Sơn sở dĩ là Nhai Sơn, không phải vì chỉ thu thiên tài mà còn vì yêu cầu thiên tài phải thật kiên định nghiêm túc.”

– Chỗ này không chỉ là chỗ thiên tài hội tụ, hơn thế nữa họ phải nỗ lực phấn đấu hơn nhiều so với người bình thường. Ta có từng nói với con ta không ưa lão già Hoành Hư Côn Ngô. Ngoài chuyện vì lão là kẻ thù không đội trời chung của ta thì lão cũng giống như môn hạ Nhai Sơn, rất hiểu cái lẽ thiên tài cần phải khổ công nhiều hơn.

Chủ đề này thực ra rất quan trọng.

Kiến Sầu không ngờ Phù Đạo sơn nhân cũng có lúc thật sự nghiêm túc thế này. Mãi một lúc lâu sau, nàng mới gật gật đầu đáp : “Đệ tử hiểu rồi.”

– Hiểu thì tốt !

Phù Đạo sơn nhân nheo mắt nói : “Yên chí, chỉ cần nghe lời sư phụ, cố gắng tu luyện cho thật tốt. Cái đấu bàn một trượng của con nếu thắp sáng được một nửa thì đã ăn đứt người ta, còn như thắp được bảy tám phần mười thì sau này chắc chắn sẽ đập chết bảy cái thằng ngốc ở bên ngoài kia luôn !”

– Con không nghĩ tới muốn đập chết…

Không…

Kiến Sầu xém nữa cũng lây theo cái tính ba trợn của Phù Đạo sơn nhân. Nàng vừa cự một câu xong thì liền vội vàng sửa miệng : “Kiến Sầu đối với bảy vị sư đệ hoàn toàn không có cái gì…”

– Được rồi, được rồi ! Sơn nhân ta còn không biết tánh cô sao ?

Phù Đạo sơn nhân xua xua tay như đuổi ruồi, mặt mày ra vẻ “ta biết tỏng bụng dạ cô ra sao” : “Cũng không biết hồi nãy ai nhìn hai thằng ngốc kia đấu pháp trên đài Bạt Kiếm mà hai con mắt sáng rỡ lên đó ? Ha ha, sơn nhân ta chắc phải lấy cái Lưu Ảnh kính chiếu lại cho xem mới được, coi cô còn nghĩ một đằng nói một nẻo nữa không ?”

– …

Kiến Sầu bất giác giơ tay đè lên khóe mắt. Mắt nàng rất đẹp, đuôi mắt hẹp dài, màu sắc hơi đậm hơn một chút so với nước da mịn màng trắng nõn xung quanh nên trông duyên dáng lạ thường, đôi con ngươi bẩm sinh cũng trong sáng vô cùng nên nhìn có vẻ lạnh lùng.

Hai mắt sáng rỡ sao ?

Thật không ?

Kiến Sầu nhớ tới ánh lam đầy trời với ánh bạc hừng hực trên đài Bạt Kiếm lúc nãy mà phì cười : “Chắc vậy !”

Nàng không biết bản thân có nhắm tới cuộc sống “một lời không hợp là tuốt kiếm” hay không, chỉ biết…

Mình bây giờ hoàn toàn không có lý do gì cãi lại Phù Đạo sơn nhân.

Ở Thập Cửu Châu này, nàng phải biến mình thành mạnh mẽ mới được. Nơi đây không có chỗ cho kẻ yếu tồn tại, tất cả đều phải lấy bản lãnh ra mà nói chuyện. Có điều ngoài ra nàng còn khác người ta thêm một điểm nữa, đó là không phải chỉ có mỗi một áp lực sinh tồn mà thôi.

Tạ Bất Thần, Nhiếp Tiểu Vãn, Hứa Lam Nhi, Trương Toại… thậm chí cả đến Phù Đạo sơn nhân nữa, từng người một đều khiến Kiến Sầu tuôn trào nhiệt huyết, cảm thấy mình cần phải mau mau giỏi lên.

Nàng nhẹ nhàng buông đầu ngón tay xuống, chắp hai tay trước người xá Phù Đạo sơn nhân : “Kiến Sầu nguyện bế quan trong Tàng Kinh các, không khép đấu bàn lên trúc cơ thì nhất định sẽ không xuất quan.”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *