27. Sau khi trúc cơ

– Bế… bế quan ?

Đứng trước cửa phòng Kiến Sầu, Thẩm Cữu nhìn chết trân tấm mộc bài bây giờ đã biến thành ba chữ “Tàng Kinh các”, hắn thật chỉ muốn thộp cổ Phù Đạo sơn nhân lắc gãy luôn cho rồi !

– Sư phụ ! Thời điểm như thế này sao lại để đại sư tỷ bế quan ?

Trời ơi, khó khăn lắm mới canh được lúc cái gã Nhị sư huynh biến thái chết toi kia vắng mặt mà tranh thủ đi đòi cái đèn thiên hỏa !

Thẩm Cữu đúng là khóc không ra nước mắt.

Buổi sáng, hắn đấu với Khúc Chính Phong một trận, cả Nhai Sơn cho tới bây giờ vẫn còn bàn tán về chiến lực của hai người bọn họ. Nhưng đối với Thẩm Cữu mà nói, đây chẳng qua chỉ là một lần thua duy nhất trong đời !

Đúng, hắn không hề quan tâm gì hết !

Hắn chỉ quan tâm có mỗi cái đèn thiên hỏa của mình thôi !

Buổi chiều chẳng biết Khúc Chính Phong đã đi đâu bế quan, Thẩm Cữu lục tung tứ phía Nhai Sơn mà không thấy bóng dáng hắn đâu, bởi vậy mới nghĩ nếu hắn đã biệt tăm biệt tích thì mình có đi đòi đèn thiên hỏa cũng coi như không phải là chuyện gì mất mặt cho lắm.

Dù sao cái đèn đó cũng là một món bảo bối rất đặc biệt. Tánh hắn vốn keo kiệt, Thẩm Cữu thật bỏ chẳng đành. Khó khăn lắm hắn mới mò được tới trước cửa phòng Kiến Sầu nhưng rốt cục lại đụng ngay phải Phù Đạo sơn nhân.

Thẩm Cữu hỏi, Phù Đạo sơn hô đại sư tỷ bế quan rồi !

Hắn thực không sao chấp nhận nổi !

– Đại sư tỷ mới tới được bao lâu chứ ? Còn chưa được một ngày nữa. Sư phụ, thầy đúng là điên rồi, ác quá đi ! Nữ tu là để cưng mà ! Sao thầy lại đối xử với đại sư tỷ như vậy ? Mau thả đại sư tỷ ra !

Phù Đạo sơn nhân cụp mắt, co cẳng đạp cái một lên người Thẩm Cữu.

– Đồ mất dạy ! Ngươi ngon thì gào thêm mấy tiếng nữa cho ta coi !

Hắn kêu thảm một tiếng, quần áo trắng tinh tức thời liền bị dấu chân đen thui lui ịn lên, chẳng kịp trở tay chút nào đã bị đá bay ra khỏi vách núi.  

Từ bên dưới dội lên tiếng gào tức tối của Thẩm Cữu : “Ba trăm năm không gặp, lão dịch vật ông thực đúng là càng lúc càng xấu tánh mà !”

Phù Đạo sơn nhân chắp hai tay sau lưng, hừ giọng : “Thằng ranh con ngươi muốn đấu với ta hả ? Nằm mơ đi ! Lại còn muốn nhúng chàm đại sư tỷ ngươi sao ? Hừ !”

Lần này, mình phải coi chừng đệ tử mới thu cho kỹ. Dù sao đi nữa cũng không thể để nó học theo mấy cái đứa hư hỏng này được. 

Cái lão muốn là dạy nó thành nữ tu mạnh nhất Nhai Sơn nha !

Nghĩ lại mình thu được một đứa ngoan ngoãn làm đệ tử thật chẳng dễ gì, sau này Kiến Sầu ra ngoài biết đâu nó sẽ làm nên huyền thoại có một không hai cho Nhai Sơn thì sao ?

Được rồi, được rồi, mấy cái chuyện này còn xa lắm.

Bụng nghĩ vậy, Phù Đạo sơn nhân bèn quay đầu nhìn nhìn ba chữ “Tàng kinh các” treo trước cửa, rồi cũng chẳng nấn ná thêm, vừa lắc người một cái thì liền biến mất ngay tại chỗ. 

Trong Tàng Kinh các.

Cửa đóng, ngăn cách mọi ánh sáng bên ngoài chiếu vào, nhưng bên trong lại vẫn sáng như trước. Nguồn sáng này bắt nguồn từ phía trên đầu Kiến Sầu.

Ngay khi Phù Đạo sơn đóng cửa lại, các bức phù điêu trên trần chớp mắt liền hóa thành một trời ngân hà lơ lửng đầy sao, ánh sáng lấp lánh dìu dịu của chúng chiếu xuống, soi tỏ toàn bộ Tàng Kinh các.

Kiến Sầu ngửa đầu, đi từ đầu các bên này cho đến đầu bên kia rồi đứng lại.

Giá sách trước mặt nàng đây vừa hay có để một ít tạp thư, ghi chép tình hình tu giới, hoặc không thì liên quan tới kiến thức tu hành căn bản. Đối với Kiến Sầu mà nói, đây mới là cái nàng cần nhất vào lúc này.  

Vì vậy, nàng bèn lấy một quyển xuống, thong thả mở xem.

– Tài liệu bằng ngọc giản ư ?

Kiến Sầu lật đọc được nửa quyển thì nhìn thấy tựa chương như trên. Nàng bèn đưa mắt nhìn ra hằng hà sa số ngọc giản đang treo lơ lửng giữa lưng chừng không rồi dường như chợt hiểu ra điều gì.

Kiến Sầu cúi đầu, chịu khó đọc cho hết chương sách đó, kế liền mỉm cười.

Nàng đứng dậy, để cuốn sách khâu chỉ dầy cộp lên giá sách rồi đi tới trước một miếng ngọc giản lủng lẳng giữa không trung, giơ tay ra nhón lấy. Miếng ngọc liền nằm gọn trong tay nàng.

Nguyên liệu mà tu giới dùng để làm ngọc giản chỉ là ngọc xanh thông thường, sau khi mài dũa, loại bỏ tạp chất bên trong rồi khắc trận pháp lên là có thể lưu trữ được một lượng thông tin rất lớn, cầm mang theo người cũng cực kỳ tiện lợi.

Còn về cách đọc…

Kiến Sầu thả lỏng tâm trí, nhắm mắt lại, áp tấm ngọc giản mát dịu lên mi tâm mình.

Ngay khi nó chạm tới mi tâm nàng, thì dường như có ánh sáng lung linh huyền ảo từ tổ khiếu mi tâm nàng tản ra, chấm chấm cực nhỏ, hằng hà sa số lấp lánh lơ lửng bồng bềnh trong không trung.

Vô vàn tin tức chớp mắt liền cuồn cuộn nhập vào trí óc Kiến Sầu. Nhưng bởi không quen nên nàng hơi nhíu nhíu mày. Trong tích tắc đó, khối lượng tin tức phải tiếp nhận quá lớn làm nàng hơi choáng đầu hoa mắt, nhưng cẩn thận điều chỉnh một chút thì từ từ quen dần.

Một khắc sau, Kiến Sầu để ngọc giản xuống, mở mắt ra lại.

– Hóa ra là vậy !

Nàng không những hiểu cách sử dụng ngọc giản mà đến nội dung bên trong cũng đã đọc xong hết. Dùng ngọc giản xem sách mà không cần trí nhớ thì đúng là quá tiện, chỉ cần một chút ý niệm lóe lên trong trí là muôn vàn tri thức sẽ nhập vào đầu. Ngay vào một chớp mắt đó, những gì Kiến Sầu khuyết thiếu nhất vậy mà đã được bổ sung đến gần như đầy đủ.

Nàng men theo giá sách đi dọc xuống, chọn đọc một số thông tin mình cảm thấy hấp dẫn thú vị, sau cùng thì đứng lại trước khu sách về luyện khí. Ngọc giản lơ lơ lửng lửng dọc một hàng dài, ánh mắt nàng dõi lần theo từng tấm rồi dừng lại trên cái có nội dung “Phong bàn trúc cơ.”

Kiến Sầu giơ tay lấy nó xuống.

Trúc cơ chính là xây dựng nền tảng tu hành của một người. Chỉ có trúc cơ mới coi như thực sự bước chân vào con đường tu đạo.

Tuyến khôn trên đấu bàn vạn tượng có cái rất to, có cái rất nhỏ, mỗi một đường đều tượng trưng cho mỗi một tuyến kinh mạch trong cơ thể. Mỗi một đạo tử trên đấu bàn vạn tượng cũng có cái sáng cái tối, cái nào cái nấy đều ứng với mỗi một khiếu huyệt trong người.

Luyện khí tức là hấp thu tinh hoa đất trời qua quá trình tinh luyện khí tiên, để chúng nhập vào kinh mạch trong người, lưu chuyển liên tục thì có thể đánh thông được nhiều đường kinh mạch đang vận hành. Kết quả đó sẽ thể hiện ra trên đấu bàn, khi thông thì đường tuyến khôn đó sẽ sáng lên.

Bởi vậy, về bản chất, trúc cơ thật ra chính là làm sao đánh thông được tối đa các kinh mạch trong người, khai thoáng khiếu huyệt bị tắc, tạo nên nền tảng vững chắc cho việc tu luyện tương lai.

Nghĩ đến đây thì Kiến Sầu đã rõ.

Trong ngọc giản chứa không ít kinh nghiệm của những người đi trước; nào là lộ tuyến vận hành kinh mạch, nào là hướng đi, làm sao có thể đả thông gân mạch được nhiều nhất, tất cả đều có chép hết bên trong. 

Kiến Sầu nghiền ngẫm chốc lát, sau bèn để ngọc giản xuống, khoanh chân ngồi ngay lên mặt sàn bóng loáng trong Tàng Kinh các rồi nhắm mắt lại.

Đấu bàn thiên phú của nàng bắt đầu hiện lên dần dần.

Bị Kiến Sầu thu hút, linh khí hết luồng này đến luồng khác ùa đến các khiếu huyệt trên người nàng. Công cuộc tu hành giờ đây liền bắt đầu.

Các tuyến khôn hết đường này đến đường khác thi nhau sáng lên.

Toàn bộ quá trình ấy kéo dài lâu thật lâu, đến ngay bản thân Kiến Sầu cũng mất hết ý thức về thời gian. Trí óc nàng hiện tại khắc họa rất nhiều hướng đi của kinh mạch. Kinh mạch nàng mỗi một lần để linh khí đi qua đều không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, cứ vậy mà thông suốt luôn, hoàn toàn không bị trường hợp kẹt tắc một số đường như hay thấy ở các tu sĩ khác.

Kích cỡ đấu bàn thiên phú tượng trưng cho tiềm lực và năng khiếu bẩm sinh của người đó. Đấu bàn càng lớn thì số lượng tuyến khôn ở bên trên sẽ càng nhiều, tức có nghĩa là kinh mạch trong cơ thể cũng nhiều chừng ấy. Tuy nhiên thắp sáng được bao nhiêu đường tuyến khôn thì lại phải tùy vào bản lãnh của từng người. Có nhiều đường kinh mạch dù làm thế nào đi nữa không sao đả thông được, như vậy tuyến khôn ứng với nó trên đấu bàn sẽ tối mờ vĩnh viễn. 

Trong tu giới có nói đến “đấu bàn hoàn mỹ”. Đấu bàn hoàn mỹ còn được gọi là “Thiên bàn”, tức chính là đấu bàn vạn tượng sáng đều mọi nơi.

Kiến Sầu tu luyện không ngừng nhưng dần dần lại cảm thấy có điểm lạ.

Khi kinh mạch hết đường này đến đường khác được đả thông thì các tuyến khôn tương ứng cũng sáng lên, nhanh chóng vô cùng… Linh khí vô tận băng băng lưu chuyển khắp nơi trong người nàng, cảm giác cũng thoải mái tuyệt diệu, hoàn toàn không có gì là bất ổn.

Kiến Sầu không khỏi cúi đầu nhìn đấu bàn của mình, đếm đếm từng cái một…

Một đường, hai đường, ba đường…

Thật quá dễ dàng, thuận lợi đến nỗi chính bản thân nàng cũng không dám tin !

Kiến Sầu còn nhớ trước khi bế quan, Phù Đạo sơn nhân có nói : Đấu bàn của con được một trượng, nếu thắp sáng được một nửa là đã ăn đứt người ta rồi, còn như thắp được bảy tám phần mười thì có thể hạ gục cả mấy thằng sư đệ ngốc kia luôn !

Tuy nàng không nhớ nguyên văn nhưng đại khái là vậy.

Mà bây giờ…

Các đường kinh mạch trong cơ thể người có ghi trên ngọc giản Kiến Sầu đã đánh thông hoàn toàn, các đường tuyến khôn phải sáng cũng đã sáng hết, thậm chí cả rìa đấu bàn cũng lớn thêm được một xích nữa. Còn các đường tuyến khôn mờ xỉn còn lại thì Kiến Sầu không biết làm sao, mà trên ngọc giản cũng chẳng có ghi chép chút gì. 

Thông thường, các đường kinh mạch nằm trong khả năng có thể đánh thông mà tu sĩ đánh thông hết được thì lúc đó có thể bắt đầu niêm phong đấu bàn tiến lên trúc cơ được rồi. 

Nói cách khác, bây giờ Kiến Sầu hoàn toàn có khả năng đánh lên trúc cơ.

Nhưng…

Nàng lại cảm thấy hơi hoang mang. 

Chín phần mười đường tuyến khôn đều sáng, chỉ còn lại vài đường cuối cùng mà thôi. Nếu thắp sáng được luôn, vậy thì cái mà nàng đạt thành chính là “thiên bàn” kinh thế hãi tục trong miệng người đời !

“Thiên bàn” trên thế gian đã hiếm, huống hồ là “thiên bàn” một trượng !

Có nên tìm hiểu một chút xem mối quan hệ tương ứng giữa tuyến khôn với kinh mạch trong cơ thể mình là như thế nào không ? Hay thôi cứ để vậy rồi đóng đấu bàn lên trúc cơ luôn ?

Hai con đường đó thoáng qua trong trí Kiến Sầu. Cuối cùng, nàng đưa mắt nhìn quanh một lượt vô vàn ngọc giản treo đầy trong Tàng Kinh các rồi thôi không tu luyện nữa.

Thời này khắc này, nếu đóng đấu bàn lên trúc cơ, Kiến Sầu dĩ nhiên vẫn sẽ hơn xa người ta. Nhưng nàng lại cảm thấy mình là một kẻ cầu toàn, tỷ như có thể làm cho trọn vẹn hơn một chút thì ai mà chẳng ham ? Huống chi mối tương quan giữa tuyến khôn với kinh mạch ra sao nàng bây giờ vẫn chỉ nửa hiểu nửa không.

Mà ác thay…

Đối với Kiến Sầu, vấn đề này lại cực kỳ quan trọng.

Tự nhiên mấy cái hình mà nàng tự vẽ trên đảo Trảm Nghiệp với đảo Đăng Thiên lúc trước bỗng thoáng hiện ra trong trí. Các hình vẽ tình cờ thấy được ngoài am Thanh Phong với ngoài ẩn giới đó, thảy đều là đạo ấn cả.

Đạo ấn chính là một nhóm các đạo tử tập trung lại với nhau. Mỗi một đạo tử đại diện cho mỗi một khiếu huyệt trong cơ thể. Tùy nhóm khiếu huyệt, linh khí đi qua nhóm nào thì uy lực của nó phát ra sẽ khác với những cái khác. Đây cũng chính là “thuật pháp” vẫn thường hay gọi trong miệng người đời.

Nếu đã biết đạo ấn thì trên một góc độ nhất định mà nói, nàng có thể từ đó suy ngược ra đường đi của linh khí qua một nhóm khiếu huyệt trong cơ thể, biết đâu nhiều khi lại thành công cũng không chừng. Thậm chí cao hơn nữa, đối với người có khả năng suy luận đủ mạnh thì điều này chắc chắn là có thể làm được.

Mấy phiến đạo ấn đó bây giờ đã khắc sâu trong trí óc Kiến Sầu, không những vậy trong lòng vẫn còn giữ nguyên cảm xúc bàng hoàng sững sờ vô biên khi được tận mắt chứng kiến ánh hào quang vàng rực lóe sáng trên bầu trời đêm hôm đó.

Cảnh tượng ấy thật đẹp.

Đạo ấn với kim quang phóng vào tận mây há có thể thường được sao ?

Kiến Sầu là một người bình thường, trong khi đó đây còn là một thứ mà người bình thường nào cũng sẽ cảm thấy nó rất đặc biệt. Bởi vậy, nàng quyết định nghiên cứu nó.

Những ngày sau đó, Kiến Sầu không ăn không uống mà cũng chẳng thấy mệt, chứng tỏ đúng là đã qua trạng thái tích cốc từ lâu.

Nàng đọc qua một số lớn ngọc giản, hơn nữa còn áp dụng thực hành thử trên kinh mạch trong người, mò mẫm lung tung sao đó vậy mà lại đả thông thêm được mấy đường kinh mạch khác một cách dễ dàng. Tuyến khôn mờ xỉn trên đấu bàn lại sáng thêm một đường, hai đường, rồi ba đường nữa… 

Nếu lúc này có ai là người ngoài ở đây thì có lẽ kẻ đó đã khiếp đảm há hốc miệng đến thiếu điều muốn rớt luôn cả cằm xuống đất. Kiến Sầu cũng chẳng biết những gì mình đang làm hiện giờ rốt cục kinh thế hãi tục đến mức nào. Nàng nhất thời đắm mình trong một trạng thái tập trung tinh thần cao độ lạ lùng, thế nhưng lại tuyệt không hề cảm thấy có gì là buồn tẻ.

Vừa đọc ngọc giản Kiến Sầu vừa thử dẫn dắt linh khí kích thích nhiều chỗ trong cơ thể, cảm thụ xem linh khí lưu chuyển ra sao, đồng thời cũng quan sát luôn cả ánh sáng di động trên đấu bàn. Đấu bàn với cơ thể tương quan mật thiết với nhau, linh khí đi đến đâu, nàng cũng có thể cảm nhận được, nhìn thấy được. Nếu dựa vào điều này để suy đoán ra vị trí của một số đường kinh mạch gần đó thì sẽ đơn giản hơn nhiều.

Còn một đường tuyến khôn cuối cùng ở tận ngoài cùng rìa đấu bàn chưa sáng hết, Kiến Sầu giơ tay phải lên nhìn nhìn đầu ngón tay rồi khẽ động nó. Một đạo linh quang từ phần mềm đầu ngón tay xẹt qua. Trên đấu bàn, kế đường tuyến khôn mờ xỉn bỗng có một chùm sáng bùng lên.

Chính ở chỗ này !

Ý tưởng vụt lóe, Kiến Sầu điều khiển từ từ sao cho linh khí đâm được vào trong đường kinh mạch cực nhỏ trên đầu ngón tay. Giống như chọc thủng một lớp màng mỏng, đường kinh mạch bị khuất ở phía sau cuối cùng cũng tiếp nhận linh khí rót vào.

Đường tuyến khôn mờ tối cuối cùng trên đấu bàn rốt cục tựa như được đong đầy mà từ từ sáng lên…

Đến lúc này, toàn đấu bàn sáng trắng ngời ngời, hào quang mông lung êm dịu khôn cùng.

Kiến Sầu xếp bằng ngồi trên sàn, chỗ thiên nguyên tập trung thứ gì đó như bụi sao lấm tấm bay bay lơ lửng. Quầng bụi ấy đột nhiên bỗng đặc lại, chẳng mấy chốc thì tích tụ thành dịch trong vòng một xích vuông ở phía trên thiên nguyên, sau đó nhiễu từng giọt từng giọt xuống dưới.

Bởi vậy thiên nguyên vốn tựa như một bầu trời sao nhỏ thoắt cái liền biến thành một cái chén ngọc be bé đầy ắp dịch thể. Kiến Sầu có thể cảm nhận được nguồn năng lượng hùng hậu dồi dào của nó ở bên trong.

Trong sát na đó, hai tay nàng đang gác trên đầu gối liền kết ấn !

Kiến Sầu chắp hai tay lại ép sát trước ngực, liên tục đánh thủ ấn hết cái này đến cái khác. Linh lực băng xuyên qua cơ thể nàng theo một quỹ tích riêng, làm quỹ tích của từng đường kinh mạch một đều ổn định lại.

Đây là bộ thủ ấn phong bàn trúc cơ. Vì không quen nên Kiến Sầu đánh ra vô cùng cẩn thận. Cứ có một thủ ấn hạ xuống là một đường tuyến khôn lại càng trở nên sáng cứng hơn. Đến lúc đánh xong thủ ấn cuối cùng, nàng mới thấy trán mình mồ hôi lấm tấm rịn đầy.

Khi Kiến Sầu mở mắt ra lại thì toàn bộ đấu bàn thiên phú của nàng đã tăng thành một trượng một thước ba. Trên đấu bàn hoàn toàn không có vùng nào bị tối. Tất cả các đường tuyến khôn đều sáng hết.

Thiên bàn xong rồi !

Từng đọc qua rất nhiều ngọc giản, Kiến Sầu lúc này chỉ có thể mơ hồ hiểu rằng đây là chuyện cực kỳ kinh khủng chứ cảm nhận thực tế đặc biệt ra sao thì lại chẳng biết. Bởi vậy, nàng chỉ liếc mắt nhìn sơ qua một cái, nghĩ bụng mình chắc cũng không đến nỗi tệ, sau đó liền gác ngay việc này sang một bên.

Nếu đã trúc cơ xong thì tạm thời không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều nữa.

Ban nãy, lúc đả động từng đường kinh mạch trong cơ thể, Kiến Sầu đã hiểu rõ tuyến khôn với kinh mạch liên quan tương ứng với nhau ra sao. Nhưng về phần đạo tử với khiếu huyệt, chúng có quan hệ như thế nào thì nàng vẫn còn rất mù mờ. 

Đã sẵn có mấy phiến đạo ấn, nàng muốn dựa vào chúng để suy ngược ra linh khí vận hành trong khiếu huyệt thế nào, từ đó rút tỉa lấy ra bí quyết thi triển thuật pháp. So với việc suy luận kinh mạch, việc này khó hơn nhiều.

Đạo ấn không phải của Kiến Sầu. Nàng không xác định được bất kỳ một vị trí cụ thể nào trên đạo ấn, chỉ có thể căn cứ vào sự nhóm họp của chúng mà thử đi thử lại.

Nhưng…

Nếu nghĩ từ một góc độ khác thì lại khá đơn giản.

Con người ta thi triển thuật pháp thường phải dùng đến tứ chi thất khiếu, rất ít có thuật pháp nào nằm ngoài điều này. Bởi vậy, Kiến Sầu bèn chọn ngay khiếu huyệt trên tứ chi thất khiếu của mình, lấy một cái làm điểm định vị đạo tử cuối cùng kết thúc đạo ấn, rồi từ đó dần dần thu hẹp phạm vi thử nghiệm.

– Như vậy… Bắt đầu từ đâu trước đây…

Kiến Sầu lững thững dạo bước trong Tàng Kinh các, một tay cầm ngọc giản, tay kia cầm đạo ấn mà nàng đã dùng bút lông vẽ ra.

Đột nhiên nàng bỗng chợt cúi đầu nhìn xuống chân mình.

– Bên này đọc ngọc giản, bên kia ngó đạo ấn, thôi, hay là bắt đầu thử từ chân xem sao.

Đạo ấn này là cái lấp lánh ánh vàng rực rỡ ngoài am Thanh Phong. Nó có bảy đạo tử tất cả, xếp thành hình như cái muỗng.

Kiến Sầu vừa có ý tưởng thì linh khí liền từ tổ khiếu mi tâm của nàng tự động tán ra, nhắm thẳng xuống dưới chân mà nhập vào.

Chiếu theo vị trí thì nhóm bảy khiếu huyệt này có thể là…

Túc tam lý*, dương tam giao*…

Cái cuối cùng là huyệt dũng tuyền* chăng ?

* Để biết mấy huyệt này cụ thể ở đâu, xin các bạn xem hình minh họa cuối chương

Kiến Sầu thật ra cũng chỉ muốn thử một chút xem linh khí mà vận chuyển theo sơ đồ như vậy thì sẽ có kết quả gì. Nếu là pháp thuật lợi hại thì sau khi hết chu trình tự nhiên sẽ thấy được hiệu quả tương ứng của nó. Bởi vậy, lúc dẫn linh khí nhập vào huyện dũng tuyền, nàng bất giác giơ chân lên.

Trong chớp mắt, Kiến Sầu chợt cảm thấy gang bàn chân nóng lên hừng hực, tựa hồ như ở đó có một vụ xoáy vừa mới bùng lên, chực ngốn hết toàn bộ linh khí trong người nàng.

Cảm giác như vậy có hơi quen quen !

Kiến Sầu biết ngay không tốt. Tuy nàng mới vừa lên trúc cơ, nhưng phản xạ lại có thể nói là cực nhanh, tay lập tức liền bấm thủ ấn điểm xuống một cái, phong tỏa tổ khiếu mi tâm, ngăn không cho linh khí tiếp tục thoát ra ngoài.

Linh lực trong tổ khiếu đã bị chặn nhưng linh khí cuồn cuộn đã thoát ra trước đó thì chẳng làm sao thu hồi lại được, tất cả đều tập trung dưới lòng bàn chân nàng —

Cảnh tượng sau đó Kiến Sầu nhìn thấy mà cả đời khó quên.

Nàng đứng trước hai cánh cửa lớn trong Tàng Kinh các, hơi nhấc bàn chân mang hài gấm đế mềm lên, dùng bóng chân to lớn bên dưới, thậm chí còn có thể nói là khổng lồ đối với người mới vừa trúc cơ như nàng, đạp mạnh một phát vào cửa !

“Ầm” một tiếng vang rền !

Bụi bặm mù mịt !

Cửa chính Tàng kinh các bị lủng một lỗ thật lớn. Thậm chí đến phần tường đá sát quanh khung cửa cũng lả tả bể rớt tan hoang. Toàn bộ vùng bị phá nối đường nét lại trông cực kỳ giống với hình cẳng chân…

Kiến Sầu ngỡ ngàng đứng sững trong Tàng Kinh các.

Vì có ánh sáng bên ngoài chiếu vào nên các ngôi sao chi chít trên vòm trần Tàng Kinh các liền trở nên mờ tối. Tất cả đều biến trở lại dưới dạng phù điêu.

Tiếng động ngoài Nhai Sơn thoắt cái dường như ồn ào hẳn lên.

Thời này khắc này, tâm trạng Kiến Sầu thật ra lại rất bình tĩnh.

Biết vậy lúc nãy xài tay có phải tốt hơn không ?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *