28. Phái Tiễn Chúc cử người tới

Ngày hôm đó, Khương Hạ vẫn theo thói quen nhảy phốc từ phòng mình ra ngoài ――

Ở Nhai Sơn, còn gì bằng khi mỗi ngày đáp xuống đỉnh Linh Chiếu là mỗi một lần được tận hưởng cảm giác phiêu diêu giống như tự tử thế này. 

Khương Hạ rất khoái cảm giác rơi tự do, hoàn toàn mất tự chủ đó.

Dĩ nhiên, nó còn trẻ, ít ra năm nay trông cũng chỉ mới mười tuổi, bởi vậy sẽ không bao giờ chết cái kiểu như vậy được. Thế nên khi cái thân sắp sửa đập xuống đất thì đấu bàn dưới chân nó bỗng chợt nhoáng lên, ánh hào quang đỏ tím thoắt sáng như ảo ảnh. 

Đến khi mọi sắc màu biến mất thì toàn thân đã đứng vững trên mặt đất rồi.

Nó ngước mắt nhìn quanh, đỉnh Linh Chiếu hôm nay vẫn đẹp như mọi ngày. Qua nửa tháng nửa thôi, tiên hạc của giếng Quy Hạc sẽ về lại, chỉ có điều…

Lúc Khương Hạ nhìn tới cái giếng thì bóng dáng một sinh vật lạ lùng liền đập thẳng vào tầm mắt nó.

– Ài…

Nó thở dài, vỗ vỗ trán, chẳng còn biết nói thế nào.

Thân là đệ tử thứ bảy của Phù Đạo sơn nhân… À không, từng là đệ tử thứ bảy mới đúng, sư tôn nó thói hư tật xấu đầy mình thế nào, cái thằng Khương Hạ vóc dáng mập mập này khá là hiểu rõ.

Mà điều sao trước giờ nó lại chẳng biết lão thích nuôi ngỗng vậy cà ?

Nghe nói con ngỗng này theo chân Phù Đạo sơn nhân từ tuốt cô đảo nhân gian đến Thập Cửu Châu. Lão vốn là chuẩn bị thịt nó thật, nhưng không biết sao đến lúc có thể mặc sức ăn thì lại bảo “Nuôi được một con ngỗng lâu như vậy, có khi đâu phải chỉ có cái duyên số bị thịt mà thôi”, nói rồi liền hào phóng tha mạng cho nó.

Nhai Sơn từ trên xuống dưới nghe vậy thì hết hồn kinh dị nhìn Phù Đạo sơn nhân không rời mắt. Bọn họ tưởng đâu mặt trời bây giờ mọc đằng tây, lão sẽ không bao giờ ăn mặn nữa.

Tiếc thay…

Khương Hạ tới gần giếng Quy Hạc, nhìn nhìn mặt nước khoáng đãng, trên có… một con ngỗng trắng to đang õng ẹo uốn uốn cần cổ rỉa rỉa bộ lông bóng mượt của mình. 

Đây chính là chỗ ở mới của nó rồi.

Chẳng ai ngờ cái lão dịch vật Phù Đạo sơn nhân đó vậy mà lại nuôi luôn con ngỗng trong giếng Quy Hạc như thế này !

Khương Hạ vòng qua vòng lại mấy lần ngó nó, đầu ngón tay tì cằm, trong bụng sao cứ thấy tưng tức nuốt chẳng trôi.

Đại sư tỷ thì thôi là chuyện đã đành, thế nhưng sao đến cả con ngỗng liên quan tới tỷ mà cũng kiêu căng phách lối thế hả ?

Tuy nghe nói đại sư tỷ sư phụ mới thu là người có vẻ rất thân thiện nhưng Khương Hạ cứ cảm thấy không thích nổi.

Biết làm sao được…

Lúc mới vừa nghe sư phụ thu thêm đồ đệ, nó thật cảm động muốn rớt nước mắt. Tạ trời tạ đất, cuối cùng cũng có thể thoát được cái danh tiểu sư đệ rồi !

Ai dè, chớp mắt sau, tiểu sư muội rành rành ra đó lại biến thành đại sư tỷ !

Khương Hạ xui xẻo vẫn là tiểu sư đệ dưới trướng Phù Đạo sơn nhân, đã vậy còn bị đẩy từ hàng đệ tử thứ bảy xuống thứ tám.

Dạo này, đời sao khó quá !

Mấy bữa trước, nó với sư huynh Trần Duy Sơn tới phiên trực ở sảnh chấp sự thì đụng ngay phải cái vị chưởng môn thích đem con bỏ chợ không tin được kia. Y quăng cho cả hai một đống việc vặt phải làm. Thật đúng là mệt bở hơi tai người ta, bởi vậy nó mới không sao rút chân ra nổi để đi xem xem đại sư tỷ mới tới thế nào.

Rốt cục, mới nhoáng đó có mười hai canh giờ không tới mà sư phụ đã bắt đại sư tỷ bế quan luôn rồi !

Thương thay cho Khương Hạ với Trần Duy Sơn, đến “đại sư tỷ Nhai Sơn”, “nữ tu duy nhất Nhai Sơn” trứ danh kia mặt mũi tròn méo ra sao tụi nó cũng chẳng được biết. Hiện tại, Khương Hạ chỉ còn nước giương mắt nhìn trân trân con ngỗng trắng nghe nói có đầu dây mối nhợ sao đó với đại sư tỷ này mà thôi.

Con ngỗng trắng to giờ đang giỡn nước, hai cái chân đạp đạp khua khua, coi vậy chứ mà thanh nhã lắm.

Khương Hạ lắc đầu nhìn, chịu không nổi lầu bà lầu bầu : “Hơn nửa tháng nữa bầy hạc về, để coi tụi nó đuổi mày làm sao cho biết !”

Con ngỗng trắng to ngoẹo cổ quay đầu, nhổng phao câu về phía Khương Hạ. 

Khương Hạ nhìn thấy thì hết biết với nó.

Không lẽ thiệt sự đầu năm bất thuận, đến cả ngỗng cũng khi dễ mình sao ?

Khương Hạ cứ mải nghĩ, chẳng biết có nên canh me tìm dịp chộp cái con ngỗng “hữu duyên” của sư phụ mang vào sảnh Giai Hào xào lăn nó lên không, còn đang dùng dà dùng dằng chưa quyết thì tự nhiên chợt nghe đùng một tiếng ầm trời phía sau lưng !

Cái mặt nhỏ nhắn của Khương Hạ tức thời đơ ra, nó vừa quay đầu lại thì lập tức bị một luồng khí cuồn cuộn đánh thốc vào mặt ! 

Linh khí tinh thuần khủng khiếp sặc một mùi gần như hủy diệt đó thổi vù qua tầng không phía trên đầu Khương Hạ !  

Nhanh đến kinh người !

Khương Hạ còn chưa kịp làm gì thì đòn công kích đáng sợ đó đã tiêu tan mất tăm mất tích.

Mà trong một chớp mắt ấy, cả Nhai Sơn đều chấn kinh !

Tiếng động cực lớn khiến toàn sơn cốc âm âm vang rền, đỉnh Linh Chiếu thì ù ù ong ong không dứt.

Bên giếng Quy Hạc, Khương Hạ đờ đẫn quay cần cổ ngẩng đầu phóng mắt nhìn lên : Chỉ thấy trên vách đá cheo leo tuốt trên kia, chỗ nghe nói là nơi đại sư tỷ bế quan đó, chẳng biết tự lúc nào đã bị nổ banh thành một cái lỗ khổng lồ, cao chừng bảy tám trượng, hình dạng toác ra nhìn có hơi là lạ.

Khương Hạ chớp chớp mắt, nhìn mãi một hồi thật lâu, sau cùng mới nuốt nuốt nước miếng trong cổ họng. Nó nhận ra cái hình này rất giống với chân người.

Các tu sĩ đang có mặt trên đỉnh Linh Chiếu đều chú mục nhìn về phía xảy ra chuyện, còn những ai ở chỗ khác thì vội vàng ngự khí ngự không xông ra, pháp bảo chi chi chít chít lóe sáng giữa lưng chừng trời. Ai nấy đều mồm năm miệng mười bàn tán.

– Bị đánh úp hay gì ?

– Ai dám đánh Nhai Sơn đó ? Muốn hết hả ?

– Hình như không phải…

– Cái lỗ bự quá !

– Cái hình này sao ngộ quá cà…

Đúng là có hơi lạ.

Khương Hạ duỗi cánh tay lũn củn ra, chống dưới cái cằm trẻ con non nớt ngân ngấn nọng của mình, hai con mắt đen lay láy thoáng ánh lên ra chiều trầm tư, sau thì bèn đạp hào quang đỏ tía dưới chân bay vút lên cái chỗ bị nổ toác hoác, hình thù kỳ quái ở trên cao. 

Lúc này, Phù Đạo sơn nhân nghe tin vội tới, mặt mày nặng nề căng thẳng. Chưởng môn Trịnh Yêu xưa nay lười nhác đến hết nước nói vậy mà cũng ưỡn bụng đi sát sau lưng.

Mấy người bọn họ chẳng nói tiếng nào, tất cả đều phóng ngay tới chỗ bị nổ.

Cái lỗ bị đập bể này thực đúng là quá lớn…

Vừa bay tới nơi, bọn họ có không muốn nhìn thấy Kiến Sầu đứng ở bên trong cũng khó.

Kiến Sầu đứng sau cái lỗ lớn hình thù kỳ quái đó, ánh mắt vô cùng bình tĩnh tỉnh táo.

Nàng dĩ nhiên đã thấy được chưởng môn với Phù Đạo sơn nhân và cả một đống người đang phiêu phù trụ giữa lưng chừng không. Trong số họ nhiều người nàng không quen mặt, thậm chí còn có cả một đứa bé nhìn giống như củ cải cũng chạy theo, tới xem náo nhiệt.

Kiến Sầu nghĩ ngợi một hồi bèn miết nát hình vẽ phiến đạo ấn cầm trong tay phải, tờ giấy tức thời liền biến mất vô ảnh vô tung.

Nàng cầm ngọc giản trong tay trái chậm rãi bước ra. Xung quanh tứ phía im lặng như tờ.

Khi bước qua đống đá vụn trên mặt đất, Kiến Sầu nhận thấy cửa Tàng Kinh các có vẻ như nằm trong trạng thái hư hư thực thực. Giữa phần vách đá nham nhở với cánh cửa toang hoang dường như có một cái khe nứt đen thui. Lúc nàng không nhìn tới thì có cảm giác như nó tồn tại, mà lúc nhìn lại thì lại thấy nó biến đâu mất.

Kiến Sầu thận trọng bước qua. Ánh sáng mặt trời bên ngoài cuối cùng cũng chiếu xuống đến người nàng. Các đệ tử Nhai Sơn đứng trên đỉnh Linh Chiếu ai cũng nhận ra nàng ngay, cả đám ồn ào xôn xao bàn tán.

Đó không phải là đại sư bá bế quan mười ngày trước thì còn ai vô đây nữa ?

Rốt cục sư bá làm cái gì mà động tĩnh lớn ghê thế ?

Không lẽ có kẻ thù đánh lén thật ?

Thắc mắc của chúng đệ tử với của chưởng môn và các trưởng lão cũng giống y nhau.

Nhưng Phù Đạo sơn nhân lại không quan tâm tới nhiều chuyện như vậy. Sắc mặt vô cùng nặng nề nghiêm túc, vừa dõi đôi mắt thâm trầm sắc bén sang, lão liền nhận ra ngay Kiến Sầu bây giờ đã khác hẳn lúc trước : Tuy đã bế quan mười ngày nhưng da mặt con bé rất tốt, vừa mịn màng vừa sáng láng; đáy mắt trông có hơi bối rối thấp thỏm, nhưng lại không hề mỏi mệt chút nào mà trái lại còn rất có thần, sáng ngời lanh lợi; tay trái nó cầm ngọc giản, còn tay phải thì hình như không biết nên để ở đâu.  

Nhìn tới nhìn lui Kiến Sầu kỹ lưỡng một hồi, thấy nàng chẳng bị thương tích gì, Phù Đạo sơn nhân rốt cục mới thở phào một hơi : “Xem ra không có việc gì lớn.”

Bốn ông lão đầu tóc bạc phơ đi theo sau Trịnh Yêu đều không khỏi méo miệng nhếch môi. Cuối cùng, chịu hết nổi nữa, một trưởng lão hàng mày dài trắng như tóc mới mở miệng hỏi : “Phù Đạo sư bá, nói như vậy e chẳng hay lắm đâu. Việc của Nhai Sơn mà lại coi như không lớn được ư ?”

Phù Đạo sơn nhân chẳng thèm lắm lời với cái thứ hậu bối này, đã vậy còn khinh khỉnh lườm lão trắng dã con mắt.

Lão trưởng lão nọ tức thời hết nước nói.

Trong bụng ấm ức lắm !

Trưởng lão thì sao chứ ?

Cũng phải chịu thua trước Phù Đạo sơn nhân vai vế cao hơn mình thôi !

Ai biểu lão là lão già duy nhất sống sót trong trận chiến ác liệt cách đây mười giáp trước chứ ? Nếu không có Phù Đạo sơn nhân thì giờ đã chẳng còn Nhai Sơn hôm nay.

Tuy giận nhưng lão trưởng lão nọ chỉ đành nín nhịn, nuốt lại cục tức vào lòng. 

Thấy bọn họ không ai còn nói tiếng nào, Phù Đạo sơn nhân mới đáp xuống, đứng trước mặt Kiến Sầu. Nàng cuối cùng mới nhẹ nhàng thở nhẹ một hơi.

Phù Đạo sơn nhân vừa mở miệng đã hỏi ngay : “Con bị kẻ xấu đánh lén hả ?”

– Không phải…

Kiến Sầu cứng đờ mặt mày, ngần ngừ một lát mới đáp : “Đồ nhi không ngờ lại lớn chuyện đến vậy.”

– Phì !

Chưởng môn ở phía sau thình lình hộc ra miệng, sặc nước miếng, còn chẳng kịp thở lấy hơi đã kinh ngạc hỏi : “Sư tỷ nói cái gì ?!”

Cái gì mà “Đồ nhi không ngờ lại lớn chuyện đến vậy” ?

Té ra tiếng động vừa rồi hoàn toàn chẳng phải do người ngoài phá phách mà chính là kiệt tác của người cùng nhà Nhai Sơn bọn họ sao ?

Giỡn gì kỳ vậy…

Dư chấn khủng khiếp đó cho đến bây giờ Trịnh Yêu vẫn còn thấy khiếp chứ đừng nói gì là trưởng lão với chúng đệ tử !

Nguồn lực phát xuyên vách đá cực kỳ tinh thuần đã đành mà quan trọng hơn cả là khí vị trong đó của nó còn làm người ta da đầu tê dại…

Cảm giác ấy rốt cục ra sao, Trịnh Yêu cũng không sao diễn tả nổi. Có lẽ hắn cảm thấy nó là thứ gì đó vượt quá “sức mạnh”, thậm chí còn kinh khủng hơn cả sức mạnh nhiều ! 

Hay gọi nó là ――

Uy áp thì đúng hơn chăng ?

Tóm lại, Trịnh Yêu không tin chuyện này người mới tới luyện khí có thể…

– Khoan đã, sư tỷ bây giờ đã là cảnh giới gì rồi ?

Ánh mắt nhìn Kiến Sầu chằm chằm của Trịnh Yêu hốt nhiên bỗng trở nên quái lạ hẳn lên, hắn kinh ngạc lên tiếng hỏi.

Kiến Sầu nhìn sang Phù Đạo sơn nhân. Lão cũng hỏi : “Ừ, cảnh giới gì rồi ?”

– Chắc là mới sang trúc cơ thì phải ?

Thật ra nàng cũng không rành mấy : “Trước đó không lâu, đồ nhi đã đóng đấu bàn lên trúc cơ rồi. Nhưng trong Tàng Kinh các không có ngày đêm, con chẳng biết thời gian lâu mau thế nào. Con bế quan lâu lắm phải không ?” 

– … Trúc cơ rồi sao ?

Chưởng môn Trịnh Yêu tưởng mình đang nằm mơ.

– Trước đó không lâu hả ?

Lần này đến lượt Phù Đạo sơn nhân ngoẹo đầu sang một bên, tưởng mình cũng đang nằm mơ nốt.

Gần như cùng lúc, hai bậc trưởng bối lão làng cực kỳ dở dở ương ương ấy liền quay đầu lại, đưa mắt nhìn nhau. Ai cũng có vẻ thộn ra.

– Khoan khoan, khoan đã ! Chuyện này hơi lộn xộn một chút, để bổn tọa giải quyết đi.

Vị chưởng môn mập mạp cơ trí sắc sảo cuối cùng cũng đáp xuống đất, vả lại thấy chỗ đứng trước cửa chỉ có chút xíu bèn quyết đoán khoát tay hạ lệnh ngay : “Các vị trưởng lão, để những người khác giải tán hết đi. Mấy người chúng ta đi thôi, vào trong rồi bàn.”

Nói xong, Trịnh Yêu dẫn đầu, đi trước một bước vào Tàng Kinh các.

Ở giữa Tàng Kinh các có một cái bàn tròn rất lớn hiện không một bóng người.

Trịnh Yêu đi tới, tiện tay kéo một cái ghế ra rồi ngồi đối mặt với lưng ghế, hai tay tựa lên thành ghế, mắt thì nhìn Kiến Sầu từ đầu đến chân bằng cái vẻ giống như đang ngắm động vật quý hiếm.

Cái nhìn đó thật đúng là lạnh người, sởn tóc gáy con người ta.

Câu hỏi ban nãy của Kiến Sầu vẫn còn chưa được ai trả lời. Nàng lại mơ hồ cảm thấy cái đạo ấn mà mình tự thí nghiệm kia chắc sẽ còn kéo theo nhiều chuyện lôi thôi không ít khác nữa, bởi vậy nên nhất thời hơi chột dạ, cũng chẳng dám hỏi han gì thêm, chỉ ráng dằn lòng nén cảm giác đó xuống, ngoan ngoãn đứng phía trước.

Phù Đạo sơn nhân cũng kéo một cái ghế khác ngồi xuống.

Đến lúc này, Trịnh Yêu mới mở miệng : “Trước nhất, câu hỏi đầu tiên là : Đại sư tỷ, tu vi tỷ tới đâu rồi ?”

– Chắc được trúc cơ rồi !

Kiến Sầu nghĩ nghĩ một chút rồi bồi thêm : “Còn chưa được bao lâu, vậy có lẽ… mới sơ kỳ thôi, đúng không ?”

Trịnh Yêu liền lập tức cúi đầu bấm bấm đốt ngón tay tính toán. Đếm đếm một hồi, chợt thấy có chỗ không khớp, hắn liền ngẩng phắt đầu lên nhưng lần này là nhằm vào Phù Đạo sơn nhân mà hỏi : “Sư bá, sư bá, đại sư tỷ bắt đầu tu luyện với ông từ lúc nào ?”

Tu luyện ?

Phù Đạo sơn nhân thận trọng nghĩ đi nghĩ lại mới thấy da đầu mình thiếu điều muốn nứt toạc cả ra : “Chừng mười ba ngày trước chứ mấy ? Nhưng…”

Lão ngẩng đầu nhìn Kiến Sầu : “Lúc ở trên mười ba đảo tiên lộ, con có tu luyện không ?”

Kiến Sầu lắc lắc đầu. Nhưng ngay sau đó, có chi tiết khiến nàng chợt để ý.

– Sư phụ nói con theo sư phụ tu hành kể từ mười ba ngày trước. Vậy thời điểm bắt đầu tính từ lúc ở trên mỏm vực gần am Thanh Phong rồi, thế tức có nghĩa là giờ mới qua có… mười ngày thôi phải không ?” 

Nàng ở trong Tàng Kinh các không biết được năm tháng bên ngoài trôi qua bao lâu, cứ nghĩ ít nhất chắc cũng đã bốn năm tháng…

Nào ngờ mới chỉ có mười ngày thôi sao ?

Nàng bấy giờ mới chợt vỡ lẽ, hiểu ra tại sao Trịnh Yêu với Phù Đạo sơn nhân lại có thái độ như vậy với mình.

Mười ngày trúc cơ, Tạ Bất Thần.

Đầu óc nàng nghĩ tới điều này đầu tiên nhưng không phải đó là vì Tạ Bất Thần mà chỉ là vì số ngày trúc cơ kia thôi. Ở Thập Cửu Châu, trăm ngày trúc cơ đã có thể dương danh thiên hạ thì mười ngày trúc cơ không biết sẽ còn thế nào đây ?

Là một Tạ Bất Thần thứ hai nữa còn gì.

– Tính thời gian như vậy thì có lẽ là mười ngày rưỡi… Huống chi…

Sâu trong đôi con ngươi của Phù Đạo sơn nhân hốt nhiên bỗng anh ánh lạ lùng : “Kiến Sầu nha đầu, ta nhớ con nói trước khi gây ra động tĩnh lớn như vậy thì chắc đã trúc cơ từ lâu rồi đúng không ?” 

– … Dạ phải !

Kiến Sầu chớp chớp mắt.

– Có điều đồ nhi không sao xác định được thời điểm trúc cơ là lúc nào…

– Bấy nhiêu đó cũng đủ rồi !

Trịnh Yêu vỗ đùi cái đét, nhìn chẳng thấy đâu cái phong thái cao cao tại thượng của chưởng môn Nhai Sơn một chút nào !

Hắn thậm chí còn cười ha hả một tràng rồi đứng lên nói với Phù Đạo sơn nhân : “Cứ cho là mười ngày rưỡi thì đã sao ? Sư bá, sư bá, biết bao nhiêu năm rồi đó ! Không biết bao nhiêu năm rồi Thập Cửu Châu mới có được tài năng thế này ! Lại trúng ngay Nhai Sơn ta nữa, đúng là phước đức vạn thế ! Bao nhiêu đó đủ rồi !”

Không ai có thể đoán trước được ảnh hưởng của một thiên tài đối với môn phái và cũng chẳng ai có thể dự liệu được ảnh hưởng của người đó đối với Thập Cửu Châu.

Kiến Sầu hiện tại không sao hiểu nổi niềm vui tột độ của Trịnh Yêu.

Mà Phù Đạo sơn nhân thì hơi cay cay trong bụng. Lão im lặng lôi đùi gà ra, há miệng gặm rặc rặc : “Ta chẳng vui… chẳng vui chút nào… Thiệt đúng là khi dễ người ta quá ! Khi dễ người ta quá mà !”

Cẳn nhà cẳn nhẳng tới đây, lão đột nhiên thấy ngay cái đùi gà cũng chẳng có mùi vị gì, còn thua cả nhai sáp nến !

Chiếc đùi gà tức khắc liền bị quăng cái bộp lên nền Tàng Kinh các bóng loáng.

Phù Đạo sơn nhân ngoảnh đầu lại nhìn Kiến Sầu : “Khoan đã, đấu bàn của cô một trượng. Năm xưa ta thắp đấu bàn một trượng rồi, tốn bao lâu ta hiểu. Cô làm sao mà nhanh vậy ? Đấu bàn thắp lên sáng được bao nhiêu đó ?”

Phong bàn trúc cơ là chuyện có thể làm bất cứ lúc nào, tỷ như chỉ cần thắp sáng được hơn nửa là đã có thể thành công. Nếu Kiến Sầu thắp lên có phân nửa thôi thì đúng là phí hoài cái tài năng trời cho này rồi. Phù Đạo sơn nhân nghĩ tới khả năng này mà cái vẻ nặng nề cạn lời cố trưng ra ngoài mặt lại càng thêm đậm nét. Lão ngóng Kiến Sầu trả lời mình.

Kiến Sầu nhớ tới chuyện “thiên bàn” thì mặt mũi liền vui vui thấy rõ, đang định báo cho Phù Đạo sơn nhân biết thì nào ngờ vị trưởng lão mi mày thậm thượt ban nãy vừa lúc đáp xuống tới nơi rồi đi ngay luôn vào Tàng Kinh các.

– Khởi bẩm chưởng môn…

– Đã nói các ngươi lui ra rồi mà, sao lại còn vào đây nữa ?

Đang chờ Kiến Sầu trả lời mà lại bị người khác chen ngang nửa chừng, Trịnh Yêu hơi bực mình, nóng nảy đáp lại.

Trưởng lão mi dài thở dài : “Chưởng môn, là tại vì có khách lạ tới xin gặp.”

– Khách lạ ? 

Trịnh Yêu cau mày đứng lên, ưỡn bụng đi đi lại lại cạnh bàn : “Nhai Sơn chúng ta mấy năm nay đâu có khách lạ tới bái đâu ta ! Môn phái nào đó ? Ai vậy ?”

– Bọn họ có ba người cả thảy, nói là từ phái Tiễn Chúc tới. Người có tu vi cao nhất là nữ tử, cảnh giới cũng chỉ mới trúc cơ bậc trung. Bọn họ xin thay mặt sư muội Hứa Lam Nhi trong môn tới đây tạ lỗi với Kiến Sầu đại sư bá.  

Phái Tiễn Chúc sao ?

Xin thay mặt Hứa Lam Nhi tạ lỗi với mình ư ?

Kiến Sầu cau mày, tức thời quên bẵng mọi chuyện liên quan tới tu vi.

Trịnh Yêu hoàn toàn không biết ân oán trong đó ra sao, chỉ đưa mắt nhìn nàng. Phù Đạo sơn nhân cũng ngó sang, hỏi : “Rốt cục là chuyện gì vậy ?”

Hôm đó nhận được tin của Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai gửi tới, Kiến Sầu đọc xong thì đi về cùng với Khúc Chính Phong, kế lại gặp Thẩm Cữu. Hai sư đệ liền tuốt kiếm đánh nhau một trận. Kiến Sầu sau đó cũng ù ù cạc cạc bắt đầu bế quan, chẳng kịp có thời gian báo chuyện này cho Phù Đạo sơn nhân biết.

Bây giờ nhắc tới, nàng mới thuật lại những gì đã xảy ra trên đảo Trảm Nghiệp hôm nọ, rồi kể thêm về tin tức nhận được trước đó.

– Mười ngày trước, Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai có gửi tin tới, nói Tiểu Vãn sư muội đang trị thương. Hứa Lam Nhi thì lông tóc vô tổn, đã về tới phái Tiễn Chúc. Ngoài chuyện này thì cũng không có tin gì khác nữa.

Trịnh Yêu ngạc nhiên hỏi : “Đệ tử môn hạ đánh lén người khác, phái Tiễn Chúc sao không đi xin lỗi Vô Vọng trai ? Vô Vọng trai vậy mà cũng chẳng nói gì đến chuyện hỏi tội sao ? 

Đây cũng là điều Kiến Sầu thắc mắc mắc khó hiểu. Nàng lắc lắc đầu đáp lời chưởng môn.

Ngay sau đó, Trịnh Yêu liền cười khẩy. Hắn làm chưởng môn nhiều năm như vậy, tuy ngày nào cũng một hai đòi quẳng cái cục nợ này đi cho rảnh, nhưng đến lúc quan trọng lại chẳng bao giờ bỏ nổi.

Trịnh Yêu hơi coi thường, chắp hai tay sau lưng nói : “Vô Vọng trai dù sao cũng ở thế yếu. Ân oán giữa đệ tử với nhau không nâng lên ngang tầm với ân oán môn phái được. Đây cũng coi như là hai phái bọn họ ngầm nhất trí với nhau. Mà điều cái phái Tiễn Chúc này hành vi cũng không khỏi bỉ ổi thái quá, nạn nhân thật sự kia thì lại chẳng đi xin lỗi mà cứ ba chân bốn cẳng chạy lại đây, bám riết Nhai Sơn ta để xin lỗi Kiến Sầu đại sư tỷ.”  

Đúng là đồ a du xu nịnh, bợ trên đạp dưới !

Trịnh Yêu bực nhất là phải đối phó với loại người này. Hắn thẳng thừng xua tay : “Một đám tu sĩ mới có trúc cơ mà cũng dám héo lánh tới Nhai Sơn, coi chừng ta mở đại trận hộ sơn đập chết hết bây giờ ! Đuổi đi, nói tụi nó cút đi !”

– Cái này…

Trưởng lão mi dài muốn lấy đại cục làm trọng, cách này lão thấy không được hay cho lắm. 

Kiến Sầu suy nghĩ một chút, lại nói : “Khởi bẩm chưởng môn, làm vậy e sẽ giết lầm người. Biết đâu trước khi tới Nhai Sơn, tụi nó đã cử người đi Vô Vọng trai xin lỗi rồi thì sao. Thôi chi bằng cứ gặp một chút rồi hẵng đuổi đi được không ?”

– Hả…

Trịnh Yêu hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại thì thực ra cũng được : “Nhưng người tụi nó muốn gặp là đại sư tỷ cô. Tới lúc đó, người mệt đầu là tỷ đó. Tỷ nghĩ cho chắc đi.”

Kiến Sầu thật ra chỉ muốn biết phái Tiễn Chúc muốn làm cái gì mà thôi, với lại cũng tò mò, không hiểu được Hứa Lam Nhi làm sao mà lành lặn trở về hay vậy ? Theo nàng thấy, Đào Chương Ngũ Di tông tuyệt chẳng phải là hạng lương thiện gì.

Còn cái chuyện mệt đầu á ?

Kiến Sầu nghĩ : Người đã có cái cây đại thụ Nhai Sơn làm chỗ dựa như nàng thì kẻ mệt đầu mệt óc nhất chắc chắn chẳng phải là nàng, bởi vậy mới không khỏi mỉm cười, tiếp : “Nếu Kiến Sầu mệt đầu thì chưởng môn cũng sẽ mệt đầu vậy.”

Trịnh Yêu sững ra, sau đó thì cả cười, vui vẻ đáp : “Vậy thì đi ra gặp đi.”

Nói xong liền đi ngay ra ngoài.

Phù Đạo sơn nhân ở bên cạnh cả buổi không chen vào câu nào. Lão thấy Kiến Sầu với Trịnh Yêu nói qua nói lại mấy câu đã rốt ráo định chuyện thì cứ cảm thấy sao có cái gì đó không được ổn thỏa cho lắm.

Đúng rồi, cái con bé này vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của mình mà !

“Ngươi rốt cục là thắp sáng được mấy đường tuyến khôn đó ?!”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *