29. Một lời không hợp

Đám đệ tử vây xem bên ngoài đều bị các trưởng lão đuổi đi hết. Ngoài mặt, bọn họ đều thống nhất nói đó chỉ là do đại sư tỷ tu luyện bất cẩn gây ra. Còn chuyện người ta có tin hay không thì không biết được, với lại mấy lão trưởng lão họ cũng chẳng buồn phải quan tâm.

Nhưng mấy đứa đệ tử dưới quyền Phù Đạo sơn nhân thì lại không dễ bị gạt như vậy.

Hôm nay, hiếm khi gặp dịp năm người còn ở Nhai Sơn tụ tập đông đủ thế này.

Đây Khúc Chính Phong đang thờ ơ đứng đó là một. Thẩm Cữu là hai, cả người khoác áo choàng trắng toát, đầu ngón tay di di đưa qua đưa lại trên môi ra chiều đăm chiêu nghĩ ngợi. Ba là cây củ cải nhỏ Khương Hạ đang cứ ngóng nhìn mãi cái lỗ toang hoác tuốt trên cao, miệng lẩm bà lẩm bẩm : “Chân ai mà lớn, mà thô như vậy trời ?”

Số còn lại thì dĩ nhiên là hai kẻ mang danh “Kiếm si” với “Thằng ngốc” kia rồi.

Một người là thanh niên dáng vẻ uể oải, bên hông giắt trường kiếm với bầu rượu. Cằm hắn lún phún râu, chắc là đã mấy ngày rồi chưa cạo nên trông có vẻ hơi xuề xòa. Tuy nhiên có cặp mắt vậy mà lại sắc bén tựa đao, ai nhìn vào sẽ tưởng như thấy được một trời ánh đao bóng kiếm loang loáng trong đó, bụng dạ sẽ vì vậy mà không khỏi đâm ra căng thẳng sợ hãi.

Người kia thì tướng mạo thật thà chất phác, vóc dáng vạm vỡ, mặt mày lúc nào cũng cười cười vui vẻ, tuy đường nét khuôn mặt trời sinh cũng khá tuấn tú chính trực thật nhưng nó lại bị thần sắc phá ngang, chẳng làm sao mà đỡ nổi được một nửa chữ “đẹp”.

Đây rõ là thằng ngốc Trần Duy Sơn sơn rồi.

Hắn gãi gãi đầu, kế nghe thấy Khương Hạ cứ lẩm bà lẩm bẩm mãi mới bèn đáp : “Vừa rồi, mấy trưởng lão có nói chuyện này là do đại sư tỷ tu luyện gây ra. Huynh nghĩ chắc nó là chân của đại sư tỷ đó !”

Ngay lập tức, bầu không khí bao quanh bốn người kia liền trở nên tịch mịch lạ lùng.

Thẩm Cữu nhếch mép một hồi thật lâu, sau mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc trịnh trọng nói với hán tử hồn nhiên kia : “Lão Lục, đừng trách huynh không nhắc đệ, trước mặt đại sư tỷ, tốt nhất là đệ im miệng luôn đi.”

Khúc Chính Phong đứng cạnh bên cười nhạt.

Khương Hạ vừa ngó ngó mặt hắn liền rùng mình giật thót : Lạnh quá !

Trần Duy Sơn ù ù cạc cạc hỏi : “Tại sao ?”

Thẩm Cữu khinh khỉnh lườm hắn trắng dã con mắt : Trí thông minh cỡ này đúng là hết thuốc chữa.

– Ra tới rồi kìa !

Người thanh niên vẫn luôn đứng ở mé bên, không hề tham gia tranh luận với bọn họ lần nào, hai con mắt vẫn luôn chăm chăm nhìn lên cửa động tan hoang, đến bây giờ hắn mới chợt ngẩn ra, thình lình lên tiếng. Giọng hắn vừa thô vừa khàn khó tả, nghe rất khó chịu.

Nhưng lúc này cả đám chẳng ai thèm để ý, mọi ánh mắt đều vội vàng đổ dồn về cùng một phía với người thanh niên.

Đúng là có người đi ra thật !

Trưởng lão mi dài dẫn đầu, chưởng môn với Kiến Sầu theo sau, cuối chót hóa ra là Phù Đạo sơn nhân, sư tôn “tôn kính” của bọn họ.

Phù Đạo sơn nhân vừa đi vừa cau có, gào với lên phía trước : “Cô vẫn chưa trả lời ta đó !”

Thật ra hiện giờ Kiến Sầu cũng chưa đi được bao xa. Nàng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ đứng lại, nhưng đúng lúc đó, khóe mắt chợt bắt dư quang, thoáng thấy một đám “đồng môn” dám cãi lệnh trưởng lão đang đứng chực ở dưới chăm chăm ngó lên.

Kiến Sầu phóng mắt nhìn kỹ một lượt thì nhận ra còn có không biết bao nhiêu là ánh mắt khác, dù xa hay gần, quang minh chánh đại hay thập thập thò thò, thì tất cả đều đang tập trung đổ dồn vào người mình. Lời muốn nói nửa chừng liền khựng lại, đến khi ra khỏi miệng thì biến thành : “Sư phụ, lát nữa hẵng nói đi, con cũng không biết chắc nữa.”

Mấy cái chuyện về thiên bàn này dù thế nào thì cũng… thật hơi có chút mơ hồ huyễn hoặc.

Kiến Sầu cứ linh cảm thấy quá trình tu luyện của mình có gì đó lạ lùng khó nói. Nó quá thuận lợi, dễ dàng đến nỗi làm nàng hơi thấp thỏm lo lo.

Đối đáp đến đây thì Phù Đạo sơn nhân đã vượt lên, đi bên cạnh hai người bọn họ, nghe Kiến Sầu nói vậy, trong bụng nôn nao thắc mắc không thôi.

Lão vừa đi vừa lải nhải lằng nhằng : “Ài, đã nói với cô từ lâu rồi, ráng thắp sáng hết các đường tuyến khôn trong khả năng đi rồi hẵng trúc cơ, sao cái con nhóc này nóng ruột thế không biết ? Nhớ năm xưa ta mò tìm ra mấy cái hướng kinh mạch đó cũng tốn không ít thời gian. Đấu bàn một trượng như vậy dễ dầu gì mà thắp sáng toàn bộ được hả ? Huống chi năm đó ta còn là nhân tài kiệt xuất, danh chấn Thập Cửu Châu…”

– Vậy sư phụ thắp sáng hết được không ?

Kiến Sầu lại hỏi.

– …

Một câu này đã chặn đứng họng lão ngay tắp lự.

Phù Đạo sơn nhân thật chỉ muốn nhét luôn cả cái đùi gà vào miệng Kiến Sầu cho hả giận : “Sơn nhân ta thấy cô đúng là nhúng chàm theo mấy cái thằng chết toi kia rồi ! Sao cô dám khi dễ lão nhân gia ta như vậy hả ?! Nói năng phải có ý có tứ, có cần phải vạch áo cho người xem lưng không ?”

– Dạ…

Mỗi lần thấy lão như vậy, Kiến Sầu liền trưng ra cái mặt con đây biết thầy quá rồi.

Phù Đạo sơn nhân bị đứa học trò phản nghịch này chọc cho muốn sôi máu.

Trịnh Yêu đi gần gần phía trước, bụng dạ khoái chí vô cùng. Hắn chỉ dỏng hai cái lỗ tai lên nghe chứ chẳng chõ miệng vào. Chịu thôi, ai biểu chưởng môn hắn đây chẳng phải thuộc hạng thiên tài mà cũng chẳng phải là đồ đệ của thiên tài, hơn nữa lại càng chẳng có đệ tử thiên tài nào chứ ?

Ái chà chà, nhàn hạ rảnh rỗi tấm thân sướng quá !

Mới sáng sớm đã nhốn nháo long trời lở đất như vậy, tu sĩ trong Nhai Sơn từ trên xuống dưới thật ra đều rất tò mò, dù bị đuổi đi hết thì cũng chỉ không dám công khai bu xem mà thôi, còn người như đám Thẩm Cữu với Khúc Chính Phong tuy nhiên lại vẫn còn không ít. Bọn họ thấy cả một đoàn đi ra cười cười nói nói, mặt mày cực kỳ vui vẻ thì ai nấy có hơi sững sờ, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.

Tàng Kinh các xém nữa bị nổ mất, vậy mà còn hứng chí được ư ?

Người nào đầu óc nhanh nhạy một chút thì liền nghĩ ngay tới Kiến Sầu.

Không lẽ quả đúng như các trưởng lão đã nói, trận nổ vừa rồi thật sự do Kiến Sầu đại sư bá gây ra sao ?

Ý tưởng của con người ta nếu rơi đúng vào thời điểm thích hợp tất nhiên sẽ đụng nhau cái rầm. Bởi vậy, ngay sau khi cả bầu đoàn Phù Đạo sơn nhân đi khỏi, khá đông người nhất tề ngẩng đầu xoàn xoạt trông lên, cùng chăm chăm quan sát cái lỗ toang hoác hình thù kỳ quái trên cao : Không lẽ đây đúng là chân của Kiến Sầu đại sư tỷ thật ư ?  

Nhóc Khương Hạ mập mập cũng thò ngón tay mũm mĩm ra, chọt chọt Trần Duy Sơn đứng bên cạnh : “Huynh thấy sao ?”

Trần Duy Sơn trước giờ hiền lành thật thà, thấy các sư huynh đệ đều nhìn mình thì hơi có chút ngại ngùng. Hắn giơ tay gãi gãi ót, đáp : “Ta thấy đại sư tỷ lợi hại lắm, nhưng mà chân hơi bị to, đến tường cũng bị sập mất.”

– …

Chỉ số thông minh cỡ này thì không sao nói chuyện bình thường được nổi !

Khương Hạ chịu thua giơ tay che mặt, nói với Thẩm Cữu : “Tứ sư huynh, huynh có lý lắm.”

Thẩm Cữu ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phất tay áo đáp : “Chứ còn sao nữa ! Nhưng ta cứ thấy khó hiểu thế nào ấy, trước khi bế quan, Kiến Sầu sư tỷ cũng chỉ mới luyện khí thôi, không biết tỷ ấy làm sao mà lại gây ra động tĩnh lớn thế kia… Ủa, bọn họ đi lên đó làm chi vậy ?”

Ánh mắt thoắt cái dời đi, bắt kịp đám người Phù Đạo sơn nhân vừa đi khỏi trước đó, Thẩm Cữu đang huyên tha huyên thuyên chợt giật mình ngốc lăng. 

Thì ra, bao nhiêu người kia đang được chưởng môn Trịnh Yêu dẫn đầu, đi lên thang mây, nhắm hướng điện Lãm Nguyệt tít ở trên cao.

Nếu lên đó thì thường chỉ để nghị sự hay tiếp khách. Ai sống lâu ở Nhai Sơn đều biết rõ điều này.

Khúc Chính Phong ở bên cạnh thản nhiên đáp : “Hồi nãy, huynh có thấy Hi Hòa trưởng lão từ ngoài vào, nghe nói phái Tiễn Chúc cử ba nữ tu tới, muốn tìm gặp Kiến Sầu sư tỷ. Cụ thể là chuyện gì thì huynh không hỏi.”

Dù sao cũng đâu phải việc của hắn, hỏi nhiều chẳng tiện.

Thẩm Cữu lập tức liền nổi máu tò mò. Hắn giơ tay choàng vai Khúc Chính Phong cười hề hề nói : “Nhị sư huynh, thôi mà, đừng có làm bộ nữa. Đệ biết huynh quá rồi. Lão hồ ly huynh xưa nay thâm tàng bất lộ nhất Nhai Sơn chúng ta. Hai ta đánh nhau bao nhiêu năm nay, đệ giờ cũng đã thua huynh rồi. Mấy cái chuyện nhỏ này, huynh xì tiếng gió chút xíu cho mọi người nghe đi, có được không hả ?”

Mới lúc trước bọn họ còn đập nhau tới một sống một còn, ai không biết cứ tưởng bọn họ thâm thù đại hận gì đó, đảo mắt nhìn lại thì giờ đã huynh đệ hòa thuận rồi.

Mấy người kia nhìn thấy lập tức đồng lòng lừ mắt chế nhạo.

Nghe Thẩm Cữu nói xong, Khúc Chính Phong cũng chỉ thờ ơ lắc lắc đầu đáp : “Đúng là huynh không biết gì hơn đâu.”

– Nếu đã không biết, vậy cứ lên đó coi là xong.

Đột nhiên có tiếng ai vừa thô vừa khàn thình lình từ mé bên chen ngang.

Cả đám ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì bóng dáng tiêu sái của người thanh niên bên cạnh đã biến đâu mất, cả người hắn hóa thành một vệt sáng sao bay vút đi rồi đáp xuống tòa đình đá đi thông ra điện Lãm Nguyệt.

Mấy người còn lại đều hơi bất ngờ.

Khúc Chính Phong thở dài bảo : “Nếu nói nhanh nhạy thì sư huynh đệ chúng ta thật đúng là thua Khấu sư đệ ! Khấu sư đệ không giỏi ăn nói, chỉ mê kiếm thuật, mà để một mình hắn đi ta thật có hơi không an tâm. Thân từng là đại sư huynh các ngươi, ta phải lo cho hắn mới đúng. Vậy thôi ta đi coi chừng Khấu sư đệ đây.”

Nói xong, vị “Nhị sư huynh” trách nhiệm đầy mình ấy liền ngự kiếm bay ngay, cũng nhắm thẳng điện Lãm Nguyệt mà phóng đi.

Khương Hạ bé nhỏ mập mập mắng ngay : “Nhị sư huynh vô sỉ, chờ… chờ đệ với !”

– Đệ đi nữa, các ngươi đi hết rồi, gạt ai đó hả ? Cho đệ theo với !

Thẩm Cữu xưa nay đâu chịu thua ai bao giờ, chẳng thèm nghĩ ngợi đã đạp lên phi kiếm đuổi theo.

Tại chỗ giờ chỉ còn lại Trần Duy Sơn đầu óc ù lì. Hắn ngẫm nghĩ một hồi lâu thật lâu, sau mới lẩm bẩm nói : “Mọi người đi hết rồi, ta cũng đi luôn, ai sao ta vậy, chắc không sai gì đâu.”

Bởi vậy, Trần Duy Sơn vừa lắc người một cái thì cũng biến mất dạng, đến khi nhìn lại đã thấy hắn ở ngay cạnh tiểu Khương Hạ mập mạp từ đời nào rồi.

Nguyên đám rón ra rón rén tiến tới gần điện Lãm Nguyệt.

Lúc này, Hi Hòa, người xếp hàng thứ trong số tứ đại trưởng lão, đã đứng chờ sẵn trong điện Lãm Nguyệt. Vóc dáng lùn tịt, lão chỉ cao vừa tới ngực chưởng môn Trịnh Yêu mà thôi, dưới cằm còn lê thê một chòm râu rậm, nhìn như dài quét đất tới nơi.

Bên trong, đèn chim tước cao cao bằng đồng lập lòe cháy, cho dù là ban ngày cũng vẫn để sáng như vậy.

Bên ngoài chợt có tiếng chân người liên thanh vọng tới, Hi Hòa trưởng lão chẳng hề kinh ngạc lấy một mảy, lập tức quay đầu lại hành lễ ngay : “Bái kiến chưởng môn, Phù Đạo sư bá !”

Trịnh Yêu đặt một tay lên cái bụng phệ của mình, lững thững đi vào.

Ở ngay vị trí chính giữa là chỗ đặt bảo tọa. Thường thường Trịnh Yêu chẳng ngồi chỗ này bao giờ, nhưng hôm nay có khách thì lại khác.

Thời khắc giả vờ giả vịt đã điểm.

Hắn phất tay áo, đi lên ngồi xuống bảo tọa trước tiên. Phù Đạo sơn nhân theo phía sau thì thuận thế ngồi xuống ở ngay cạnh hắn, địa vị rõ ra hiển nhiên cực kỳ cao quý. Còn Kiến Sầu, vì chính là đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân nên tiện thể bèn đứng luôn bên cạnh lão.

Nàng đưa mắt nhìn người đứng trong điện thì thấy ngoài trưởng lão Nhai Sơn ra còn có ba nữ tu khác nữa. Bọn họ ăn mặc không khác Hứa Lam Nhi ngày hôm đó mấy, trên góc vạt áo có thêu họa tiết hai cánh cửa nhìn giống như ký hiệu, dáng dấp ai nấy đều rất đẹp.

Cô có nuốt ruồi ở đuôi mắt đứng ngay đầu, thái độ cũng coi như khá trấn tĩnh, cô đứng giữa trông có hơi tầm thường, nhưng còn cái cô cúi đầu đứng sau cùng kia thì dường như có vẻ căng thăng, lại cũng không biết mặt mũi ra sao.

Phái Tiễn Chúc, hai cánh cửa sổ.

Bao giờ khêu bấc song tây cùng người* ?

* Nguyên văn : Hà đương cộng tiễn tây song chúc, nghĩa : Bao giờ cùng bạn khêu bấc đèn cầy dưới khung cửa sổ phía tây. Câu này trích từ bài Dạ vũ ký bắc của Lý Thương Ẩn (813-858).

Câu thơ ấy thoáng qua trong trí óc Kiến Sầu, đến lúc nàng nhìn lại mấy người trong điện thì cảm giác trở nên đặc biệt khác thường.

Đúng là quá uổng !

Nếu phái Tiễn Chúc rặt toàn người tâm cơ thâm sâu như Hứa Lam Nhi thì thật đúng là uổng cho một cái tên đẹp thế này. 

Hi Hòa trưởng lão thấy khách đã đến bèn bước ra trình : “Khởi bẩm chưởng môn, ba vị phái Tiễn Chúc xin gặp đệ tử đã có mặt trong điện.”

Đây là lời giới thiệu.

Ba nữ tử đứng phía sau nghe vậy liền tiến lên một bước, nhất tề hành lễ với Trịnh Yêu : “Vãn bối bái kiến chưởng môn Nhai Sơn.”

Giọng nói vừa đều đặn vừa mềm mại đồng thanh vang lên trong điện vậy mà lại làm người nghe cảm thấy lạ lùng cực kỳ.

Trịnh Yêu chợt thấy hơi lạnh. Hắn điềm nhiên xoa xoa cái tay đang nổi da gà, nhưng mặt mày lại chẳng chút đổi sắc, chỉ nói : “Mời ba vị tiểu hữu đứng lên. Tu sĩ Tả Tam Thiên trung vực với nhau thôi, cũng không cần phải đa lễ như thế làm gì. Bổn tọa nghe nói các ngươi tới đây để tìm đại sư tỷ đúng không ?”

Đại sư tỷ ?

Ở phái Tiễn Chúc, nữ tu đứng đầu, mặt có nốt ruồi tên Chu Bảo Châu, khá được sư tôn coi trọng, tuy không bằng Hứa Lam Nhi nhưng phải nói là cũng được một chín một mười.

Lần này, thị vốn vâng lệnh mà đến, đầu đuôi sự việc thế nào đều biết, đồng thời cũng biết luôn rằng Kiến Sầu là đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân. Nhưng hiện giờ thị có hơi bối rối, bởi vừa mở miệng ra là sẽ phải gọi Kiến Sầu bằng “đại sư tỷ”. 

Cả người tự nhiên bỗng toát mồ hôi lạnh, Chu Bảo Châu hít sâu một hơi mới kịp chỉnh đốn tâm trạng. Thị ứng biến cũng không tệ, vừa xong xuôi đâu đó thì liền mở miệng đáp ngay : “Hồi bẩm Trịnh chưởng môn, đúng là như vậy.”

Thị bình tĩnh lại, nói tiếp : “Cách đây ít lâu, đệ tử Hứa Lam Nhi trong phái Tiễn Chúc vãn bối có cùng với mấy tu sĩ tông môn khác xuất phát đi ẩn giới am Thanh Phong ở cô đảo nhân gian, không ngờ giữa đường lâm nạn, may sao được Phù Đạo trưởng lão trượng nghĩa cứu giúp, vì vậy thật sự cảm kích vô cùng. Có điều lúc trở về Thập Cửu Châu, Hứa sư tỷ của chúng vãn bối lại bị kẻ thù tâm địa độc ác của Ngũ Di tông đuổi giết, lúc đánh nhau chân tay nhất thời loạng choạng, sơ ý giao thủ với Kiến Sầu tiền bối…”

Gọi được một tiếng “tiền bối” cũng coi như thị thông minh. Nhưng lời trình bày của thị lại không mấy thông minh cho lắm.

Kiến Sầu im lặng đứng cạnh Phù Đạo sơn nhân, đáy mắt ánh lên giễu cợt. Xem ra đề nghị của mình đúng là sai rồi.

Trịnh Yêu ngồi ở vị trí thủ tọa với Phù Đạo sơn nhân, hai người trước đó đều đã được Kiến Sầu kể lại đầu đuôi mọi chuyện, bây giờ lại nghe Chu Bảo Châu tránh nặng tìm nhẹ, nói trớ sự thật thì trong bụng không thích lắm.

Lời ăn tiếng nói kiểu này sao chói tai quá vậy ? 

Trịnh Yêu nheo mắt nhìn xuống mặt Chu Bảo Châu.

Chu Bảo Châu chỉ thấy cái vị chưởng môn Nhai Sơn này thật không giống như đồn đại. Trong mắt người đời, Nhai Sơn là một nơi vừa cao quý vừa bí ẩn, cho ra lò rất nhiều nhân tài cao thủ. Lúc đi qua cầu treo Nhai Sơn bên dưới mộ địa trùng điệp, chính ngay Chu Bảo Châu thị cũng không khỏi thấy chấn động tâm hồn, nhưng…

Chưởng môn Nhai Sơn mà lại… mập mạp thế này ư ?

Chu Bảo Châu không biết nói sao cảm giác của mình bây giờ, chỉ biết dằn lòng nén cái ý nghĩ quái lạ đó xuống, nhất nhất thuật lại lời sư tôn mình đã dặn : “Nhai Sơn xưa nay luôn được các môn phái Tả Tam Thiên trung vực kính trọng, phái Tiễn Chúc đây cũng nằm trong số đó. Bây giờ sơ ý tổn hại đến người khác, Hứa sư tỷ dù bị thương nặng nhưng cũng áy náy không yên, chỉ sợ lỡ đâu hai phái xích mích, bởi vậy mới cố cầu sư tôn, phái ba người vãn bối lại đây, xin lỗi Kiến Sầu tiền bối về sơ suất ngày hôm đó.”

Chu Bảo Châu thấy mọi việc trôi chảy, nói đến câu cuối, thái độ cuối cùng cũng bắt đầu tự nhiên hơn lên.

– Mong rằng Kiến Sầu tiền bối tha thứ cho sai sót của Hứa sư tỷ lần này, không so đo chuyện cũ nữa. Phái Tiễn Chúc cũng xin ghi nhớ ơn Nhai Sơn, ngày sau tất sẽ báo đáp Kiến Sầu tiền bối với đại ân đại đức cứu mạng của Phù Đạo trưởng lão ngày hôm đó.

– Nói xong chưa ?

Trịnh Yêu nghe thị tràng giang đại hải liên thanh một hồi thì trong bụng sốt ruột, chán muốn chết. Thấy bên tai đã dứt tiếng, hắn mới nhấc mí mắt, nhìn thẳng vào cái ả Chu Bảo Châu kia.

Chu Bảo Châu sững sờ, sau liền cảm thấy hình như người ta coi mình chẳng ra gì.

Người Nhai Sơn cũng không khỏi kiêu căng ngạo mạn quá đi !

Tiếc thay, chẳng ai buồn để ý tới tâm trạng của thứ tép riu như thị ra sao.  

Phù Đạo sơn nhân ở bên cạnh cười hắc hắc, làm bộ tử tế nói : “Hình như là nói xong rồi.”

– Ừ !

Trịnh Yêu gật gật đầu, sau đó liền nghiêng sang bên hỏi : “Đại sư tỷ, đây là chuyện của tỷ, tỷ thấy sao ?”

Ban nãy hành lễ, ba người bọn Chu Bảo Châu cũng đã có nhìn sơ qua. Kiến Sầu ăn mặc tuy đơn giản, tuyệt nhiên không phải diễm lệ gì, nhưng vừa nhìn thì đã thấy ngay là nữ tử. Suối tóc như thác, mi mục như họa, nước da trắng ngần, con người thanh tú nhã nhặn hiếm có, dù không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đứng trong đại điện này lại cũng chẳng mất đi thần thái phong tư chút nào.

Nghe thấy Trịnh Yêu hỏi ý người gần mình, Chu Bảo Châu bấy giờ mới biết : Đây đích thị là đại đệ tử Nhai Sơn Kiến Sầu, đồ đệ đứng hàng thứ nhất của Phù Đạo sơn nhân hiện nay.

Kiến Sầu đứng kế ngay đó thì dĩ nhiên cũng đã nghe hết lời của Chu Bảo Châu.

Nàng hành lễ với Trịnh Yêu trước rồi mới đáp : “Bẩm chưởng môn, tôi nghe mấy câu của vị muội muội phái Tiễn Chúc này mà có chỗ không hiểu lắm, muốn hỏi lại cho rõ, không biết có được không ?”

Trịnh Yêu gật đầu nhìn sang Chu Bảo Châu.

Nốt ruồi nơi đuôi mắt Chu Bảo Châu dường như hơi giật lên một chút, sự việc diễn biến có phần khác với chiều hướng thị tưởng. Ấn tượng của thị về vị đại sư tỷ Nhai Sơn này cũng chẳng giống như những gì Hứa Lam Nhi đã từng miêu tả.

Thị chẳng ưa nổi cái cách xưng hô “muội muội phái Tiễn Chúc” của Kiến Sầu, đồng thời còn nghe thấy sắp sửa bị truy hỏi thì không khỏi căng thẳng trong bụng. Mà Trịnh Yêu lại đang nhìn sang, thị không dám không tuân, bèn vội vàng đáp lại : “Xin Kiến Sầu tiền bối cứ hỏi.”

Kiến Sầu từ sau lưng Phù Đạo sơn nhân đi ra, thong thả bước mấy bước tới chính giữa đại điện, kế lại hơi gật đầu một chút, ra ý chào hỏi Chu Bảo Châu.

Phù Đạo sơn nhân ngắm nàng, trong bụng bắt đầu tấm tắc khen : Quả nhiên chỉ có mình mới thu được đồ đệ thế này, coi cái kiểu nó kìa, nhìn sướng mắt chưa ? Thong dong chưa ? Oai nghiêm chưa ? Ngang tàng ghê chưa ?  

Xem ra gọi là nữ tu mạnh nhất Nhai Sơn cũng chẳng đúng nữa. Phù Đạo sơn nhân hể hả quyết định : Sau này nhất định sẽ dạy dỗ cái con bé này thành tu sĩ mạnh nhất Nhai Sơn mới được !

Trong điện, Kiến Sầu bây giờ đã đứng lại, khóe miệng như hơi cười cười, trông vô cùng thân thiện : “Vừa rồi cô có nói Hứa Lam Nhi bị kẻ xấu Ngũ Di tông đuổi giết. Người này có phải là Đào Chương không ?”

– … Phải !

Chu Bảo Châu ngẩn người, chẳng dè Kiến Sầu lại hỏi một câu bất ngờ như vậy. 

Thị còn đang thắc mắc thấy rõ thì Kiến Sầu đã chẳng chờ trả lời mà hỏi tiếp luôn : “Đào Chương Ngũ Di tông đúng là kẻ xấu. Vậy cô có biết Đào Chương từng bị Hứa Lam Nhi thừa nước đục thả câu, khoét mất một con mắt không ?”

Đôi con ngươi của Chu Bảo Châu lập tức vụt co lại, thị bắt đầu linh cảm thấy sự việc sẽ trở nên bất lợi cực kỳ. 

Chu Bảo Châu cười gượng, đáp : “Kiến Sầu tiền bối hiểu lầm rồi, lời một phía của kẻ ác đâu có thể lấy làm đúng được.”

– Cũng phải !

Kiến Sầu cũng chẳng bác bỏ, lại hỏi tiếp : “Ta gia nhập tu giới chưa được bao lâu, đúng là chẳng biết gì về thù oán giữa các tông môn thật. Vậy chuyện Đào Chương tạm thời gác sang một bên đi, ta chỉ hỏi Hứa sư tỷ cô trong lúc đánh nhau chỉ lỡ ra tay với một người là ta thôi sao ?”

Linh cảm chẳng lành rốt cục cũng thành sự thật. Chu Bảo Châu biết sự việc bây giờ đã ngoặt theo hướng rắc rối nhất rồi.

Lòng bàn tay chợt đổ mồ hôi lạnh, thị ngước lên nhìn Kiến Sầu, thấy trong đáy mắt vị đại sư tỷ này ánh lên lạnh lùng giễu cợt, tựa hồ như đã nhìn thấu mục đích của bọn họ rồi vậy !

– Hôm nay chúng tôi chỉ muốn đến Nhai Sơn xin lỗi, lúc đó hỗn loạn, ai đâu nhớ được rõ ràng mọi chuyện ? Hứa sư tỷ cũng bị thương nặng trong người, lúc thuật lại chuyện này với sư tôn cũng có phần lộn xộn, thế nên câu hỏi của Kiến Sầu tiền bối, Bảo Châu không thể nào trả lời được.

Vậy tức là không thừa nhận rồi.

Chỉ cần nhìn thái độ của nữ tu trước mặt Kiến Sầu đã hiểu sự việc rốt cục là như thế nào.

Phái Tiễn Chúc không thừa nhận Hứa Lam Nhi ra tay với Nhiếp Tiễu Vãn nên dĩ nhiên cũng sẽ không chịu thừa nhận ả đã đánh trọng thương Nhiếp Tiểu Vãn bằng chiêu “Lan Uyên nhất kích” để thoát thân…

Nếu cái gì cũng chối thì cái gọi là “tạ lỗi” này đích xác cũng chỉ có mỗi Nhai Sơn được hưởng mà thôi. Kiến Sầu nghĩ sơ liền hiểu mục đích của phái Tiễn Chúc rốt cục là gì. Nàng nhất thời không khỏi cười khẽ, cảm thấy sao mà nực cười quá đỗi.

– Thôi được, trước mặt người ngay không nói chuyện bóng gió mập mờ. Ta cũng làm biếng phải vòng vo với cô.

Kiến Sầu bèn cho qua điểm này, kế lại tiếp tục lục vấn Chu Bảo Châu : “Hứa Lam Nhi vì để thoát thân mà đánh trọng thương sư muội Nhiếp Tiểu Vãn của Vô Vọng trai, phái Tiễn Chúc cô có thừa nhận chuyện này không ?”

Đây rõ ràng là hạch hỏi, đồng thời cũng chẳng hề nể mặt nể mũi gì hết.

Chu Bảo Châu đâu phải người ngu, chỉ cần liếc mắt nhìn qua chưởng môn Trịnh Yêu với Phù Đạo sơn nhân đang ngồi trên ghế thủ tọa xem trò thì đã hiểu ra thái độ Nhai Sơn rồi. 

Thật không ngờ…

Vạn lần không ngờ…

Tới Nhai Sơn rồi, từng chuyện một đều khác hẳn với dự tính của sư tôn !

Sư tôn thị nói Nhai Sơn đã lâu không can thiệp vào sự đời, bề ngoài chỉ được cái uy danh, cho nên bọn họ chắc sẽ không muốn xích mích với các môn phái khác;

Thêm nữa, tu sĩ thường chỉ biết lợi phần mình, thù hằn giữa Nhiếp Tiểu Vãn với Hứa sư tỷ cũng chỉ gói gọn trong phạm vi giữa hai người bọn họ mà thôi, dù có trả thù thì đại sư tỷ Nhai Sơn vốn vô can sẽ không góp mặt đâu; 

Sư tôn còn nói, đại sư tỷ Nhai Sơn chẳng có dính dáng gì với Hứa sư tỷ, hơn nữa lại không bị thương nặng, đối với đám Nhiếp Tiểu Vãn chẳng qua cũng chỉ quen biết sơ giao chứ nào có cảm tình sâu nặng gì, bởi vậy chắc sẽ không làm khó dễ bọn họ.

Tất cả những điều trên cũng chính là lý do tại sao Hứa Lam Nhi chọn Nhiếp Tiểu Vãn để ra tay.

Nhưng bây giờ chuyện mà Chu Bảo Châu đang phải đương đầu đã hoàn toàn vượt xa tính toán ban đầu của sư tôn thị với Hứa sư tỷ.

Kiến Sầu thấy cái ả Chu Bảo Châu này mặt mũi biến sắc, mãi một hồi lâu sau cũng chẳng thấy trả lời thì trong bụng không thích.

– Ta hỏi cô, phái Tiễn Chúc có thừa nhận Hứa Lam Nhi đánh lén Nhiếp Tiểu Vãn không ?

– …

Chu Bảo Châu chầm chậm ngẩng đầu lên, tựa hồ như phải vận hết sức trong người mới làm được vậy, mới có thể thẳng lưng đứng trong đại điện Nhai Sơn này nổi. Nhìn đôi mắt điềm tĩnh lạnh lùng của Kiến Sầu, thị lấy hết can đảm mở miệng nói : “Kiến Sầu tiền bối hiểu lầm rồi, đây là chuyện bịa đặt dối trá hoàn toàn. Phái Tiễn Chúc tôi với Vô Vọng trai xưa nay tuy không có giao thiệp với nhau nhưng lại chẳng có thù oán gì. Nếu như có thật thì sao Vô Vọng trai lại im hơi lặng tiếng, chẳng tìm tới phái Tiễn Chúc mà hỏi cho ra lẽ ? Xin tiền bối ăn nói cho cẩn thận một chút.”

Nói dối không chớp mắt !

Cẩn thận ư ?

Ả vậy mà dám kêu nàng ăn nói cho cẩn thận ư ?!

Kiến Sầu thiếu điều muốn cười xùy ra tiếng.

Có đời thưở nào mà lại đi kêu đệ tử Nhai Sơn ăn nói cẩn thận trong chính điện Lãm Nguyệt này !

Trịnh Yêu với Phù Đạo sơn nhân ngồi ở trên đều kinh ngạc thấy rõ. Mãi một hồi thật lâu sau, Trịnh Yêu cổ quái cười thành tiếng nhưng lại không nói câu nào.

Kiến Sầu không tức giận, hay nói cho đúng thì ít nhất đến lúc này vẫn còn chưa tức giận.

Nàng đáp : “Đào Chương nói bậy nói bạ, phái Tiễn Chúc cô không nhận; chuyện ta tận mắt chứng kiến, phái Tiễn Chúc cô cũng chẳng nhận nốt. Nếu cái gì cũng không chịu thừa nhận thì mắc gì phải lên Nhai Sơn xin lỗi ta ? Cứ nhắm mắt như trước, chối phắt đi há lại không hay hơn sao ?”

– Hứa sư tỷ trước giờ hành xử đường hoàng, chẳng thẹn với tâm. Tỷ ấy cũng có chỗ không phải với Kiến Sầu tiền bối, hiềm vì lúc đó tình hình lộn xộn nên mới sơ xuất mà thôi.

Chu Bảo Châu lại tiếp : “Huống chi Nhai Sơn là danh môn chính phái, lại có ân cứu mạng với Hứa sư tỷ nữa. Hứa sư tỷ tôi sợ Nhai Sơn hiểu lầm nên hôm nay chúng tôi mới lên sơn môn thăm hỏi.”

Lên sơn môn thăm hỏi ư ?

Khách không mời mà tới thì có !

Kiến Sầu nhớ tới tình trạng trọng thương hôn mê thê thảm của Nhiếp Tiểu Vãn ngày hôm đó, nhớ máu đỏ tung tóe mặt biển từ đảo Trảm Nghiệp cho đến đảo Đăng Thiên, nhớ sự nguội lạnh bất lực tột độ của hai người Trương Toại với Chu Cuồng…

Nàng chợt bật cười thành tiếng rồi lắc đầu, kế lại chẳng ngó tới Chu Bảo Châu nữa mà đi thẳng lên đại điện.

Trịnh Yêu nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt khó xử, Phù Đạo sơn nhân bên cạnh cũng không khác gì.

Ở tu giới có rất nhiều chuyện mà bọn họ không sao thay đổi nổi.

Kiến Sầu đi tới, bước lên bậc thềm một bước. Chỗ ngồi của Phù Đạo sơn nhân còn cách chỗ này tám bậc nữa, nhưng nàng tự nhiên dừng lại, đứng luôn trên bậc đầu tiên.

Kiến Sầu ngước mắt nhìn Trịnh Yêu, rồi lại trông sang Phù Đạo sơn nhân.

Nàng suy nghĩ một hồi, sau đó chợt quay người lại nhìn ba nữ tu. Hai người kia mặt xám như tro, còn cô nương nhát gan nhất thì đã run lên bần bật, chỉ duy có Chu Bảo Châu là coi như vẫn còn bình tĩnh. 

Đến tự mình còn không giấu mình được, nói dối cũng chẳng xong, bọn họ bịa đặt mà không chột dạ sao ?

– Ta hỏi lần cuối : Hứa Lam Nhi có thật sự dùng “Lan Uyên nhất kích”, chiêu nổi danh của phái Tiễn Chúc cô đánh trọng thương Nhiếp Tiểu Vãn hay không ?

Lan Uyên nhất kích !

Đây là lời của Đào Chương lúc đó. Có lẽ nó là thuật pháp rất có tiếng của phái Tiễn Chúc nên Đào Chương vừa mới nhìn là đã nhận ra ngay.

Kiến Sầu chẳng biết được, nhưng nàng vẫn phải hỏi một phen xem sao.

Quả nhiên, Chu Bảo Châu nghe thấy mấy tiếng “Lan Uyên nhất kích” thì sắc mặt đại biến.

Mỗi một thuật pháp sẽ gây ra một kiểu thương thế riêng, mà Lan Uyên nhất kích của phái Tiễn Chúc đúng là có chỗ đặc biệt của nó.

Làm sao cái vị đại sư tỷ Nhai Sơn này lại biết được ?

Chu Bảo Châu nhất thời hơi hoang mang, trong lúc hốt hoảng đã cắn răng đáp : “Cho dù có thì cũng có thể do tình hình lộn xộn Hứa sư tỷ lỡ tay ngộ thương đến Nhiếp Tiểu Vãn mà thôi.”

– Lỡ tay ngộ thương sao ?

Kiến Sầu không sao nói được cảm giác trong lòng mình lúc này là gì nữa, chỉ biết cười thành tiếng, khinh miệt thấy rõ.

Cao cao phía trên, cách trước mặt Chu Bảo Châu không xa, nàng đứng đó lừ mắt nhìn thị : “Vậy thật xin lỗi, chỉ sợ cô cũng sẽ bị ta lỡ tay làm bị thương thôi !”

Trịnh Yêu tức thời reo hò trong bụng : “Xử hay lắm !”, chỉ còn thiếu nước đứng lên tung hô Kiến Sầu nữa thôi. Hắn kiềm lòng dằn cơn kích động, đưa tay phất phất quạt quạt một bên mặt, dài giọng mát mẻ : “Đúng rồi, tình hình trước mắt thế này cũng thật là lộn xộn quá…”

Phù Đạo sơn nhân ở kế bên khoái chí đến nỗi cái đùi gà vừa mới lén mò mò ra xém nữa thì rớt luôn xuống đất.

Mặt mày Chu Bảo Châu bây giờ đã khó coi đến cực điểm. Thấy Kiến Sầu với Trịnh Yêu kẻ tung người hứng trước mặt, thị làm gì mà chẳng nghe ra ý tứ bên trong ?

Chuyến này đi Nhai Sơn coi như thất bại rồi.

Mà Nhai Sơn xử sự như vậy thật khiến Chu Bảo Châu vạn lần cũng không ngờ tới nổi. Bọn họ đã cao ngạo thì chớ lại còn ngang ngược, chẳng thèm đếm xỉa gì đến phải trái. Thật đúng là đáng ghét !

Thị rốt cục cũng cười khẩy, trong bụng cũng không phải không biết cái vị được gọi là “Đại sư tỷ Nhai Sơn” này bên trong cũng chỉ mới tới cảnh giới luyện khí mà thôi, bởi vậy mới nhìn Kiến Sầu chòng chọc đáp : “Không ngờ Nhai Sơn lại là cái môn phái ỷ thế hiếp người thế này, phái Tiễn Chúc ta đúng là được mở rộng tầm mắt…”

Đây đâu phải là “một lời không hợp” nữa mà là…

Một lời, hai lời, ba lời…

Vô số nghe chẳng lọt tai !

Kiến Sầu đã thấm lời Thẩm Cữu từ lâu, lại cũng tuyệt chẳng muốn nghe thị lăng nhăng xằng bậy cho mất công nữa ! Nàng chợt quắc mắt, nhướng mày, thần sắc ba phần lãnh diễm bảy phần lãnh khốc : “Tuốt kiếm !”

Tuốt kiếm !

Nguyên đám Thẩm Cữu vẫn luôn rình nghe ngoài điện từ nãy đến giờ thiếu điều muốn xỉu ngang.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *