30. Ta không có kiếm

Kiếm còn không có thì tuốt cái gì ?

Với lại, đại sư tỷ cô đâu có món gì cầm tiện tay đâu ?

Điểm này cả đám làm gì chẳng biết ?

Đang dính mình cứng ngắc ngoài vách đá điện Lãm Nguyệt, ai nấy đều thật chỉ muốn ôm trán thở dài ta thán. Thẩm Cữu thì khoái chí, cảm giác giống như kiểu “Ha ha ha, sư tỷ rốt cục cũng bị ta nhuộm chàm luôn rồi”, nhưng vừa nghĩ kỹ lại một chút mới liền cảm thấy hình như không được thuận buồm xuôi gió cho lắm.

Bè phái tuốt kiếm Nhai Sơn bọn họ đâu phải chỉ kêu người ta tuốt kiếm mà thôi, ngay chính bản thân mình cũng phải tuốt kiếm nữa à ! 

Nguyên đám thật muốn xỉu ngang.

——-oOo——-

Trong điện.

Vừa nghe Kiến Sầu phun ra hai tiếng “Tuốt kiếm” xong, Chu Bảo Châu liền đờ người ra, mãi một lúc sau mới hồi thần lại kịp.

Đệ tử Nhai Sơn xưa nay nổi tiếng “Tuốt kiếm”, bởi vậy mới có câu “Nhai Sơn vung kiếm, một đường quét thẳng cửu thiên”. Bọn họ hễ ai đã trọng “Tuốt kiếm” thì thảy đều tự xưng mình là người của “phái tuốt kiếm”.

Chu Bảo Châu đã từng nghe qua chuyện này từ lâu, nhưng vì rất hiếm khi tiếp xúc với đệ tử Nhai Sơn nên chưa thấy bao giờ. Hôm nay, ngay trong đại điện này, thị vậy mà lại được nghe một vị đại sư tỷ Nhai Sơn mới tới luyện khí kêu mình “tuốt kiếm” mới hay !

Ở tu giới, mấy cái người này to gan như vậy từ hồi nào không biết ?

Làm Nhai Sơn rồi thì không cần xét tu vi đệ tử nữa sao ?

Dù gì Chu Bảo Châu ta cũng đã là trúc cơ bậc trung rồi đó !

Bây giờ, đến thứ tép riu nhãi nhép luyện khí cũng ỷ mình đệ tử Nhai Sơn mà dám hô tuốt kiếm với thị sao ?

Chu Bảo Châu chợt thấy nhục nhã, có cảm giác như ăn thẳng một tát vào mặt, thần sắc vì vậy càng lúc càng trở nên khó coi hẳn lên.

– Cái gì tha được cho người khác thì tha đi. Chúng tôi nể Kiến Sầu sư tỷ là đệ tử Nhai Sơn, cho nên lúc nào cũng khiêm nhường khách khí. Từ lúc lên Nhai Sơn đến giờ, tự bản thân thấy mình lễ nghĩa đủ đầy, có chỗ nào đắc tội với Kiến Sầu tiền bối đâu, cô việc gì phải làm quá tới mức như thế ?

Chu Bảo Châu nghiêm mặt, tựa như đang khuyên nhủ Kiến Sầu.

– Lệ tuốt kiếm của đệ tử Nhai Sơn, Bảo Châu có từng nghe qua. Chỉ mong Kiến Sầu tiền bối cân nhắc cho kỹ, thể diện của hai phái, mất bên nào cũng khó coi.

Tuy nói là thể diện “hai phái” nhưng trên thực tế, ý của Chu Bảo Châu ra sao ai cũng hiểu.

Trong mắt bọn họ, Kiến Sầu cũng chỉ mới tới cảnh giới luyện khí, vậy mà lại kiêu căng tự cao tự đại, dám khiêu chiến tu sĩ trúc cơ bậc trung như Chu Bảo Châu, phía bị mất mặt chắc chắn sẽ là Nhai Sơn thôi !

Nhưng…

Cô thiếu nữ đang sợ run đứng phía sau Chu Bảo Châu kia rốt cục cũng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vị trưởng lão với chưởng môn Trịnh Yêu Nhai Sơn từ nãy đến giờ vẫn chưa nói tiếng nào trong đại điện.

Kỳ lạ ở chỗ là hai cái người trọng tài này mặt mũi lại tỉnh như không, mắt thậm chí còn sáng rỡ, giống như háo hức lắm vậy.

Trong tích tắc ấy, cô thiếu nữ cảm thấy có cái gì đó không được bình thường cho lắm, định nói vài lời với Chu Bảo Châu, nhưng bởi đang ở ngay trong đại điện nên lại chẳng dám mở miệng.

Trịnh Yêu lúc này mừng như mở cờ trong bụng.

Kiến Sầu đại sư tỷ vừa mới trúc cơ thành công thế mà đã có kẻ tự dẫn xác tới tận cửa cho tỷ luyện chiêu rồi, hơn nữa còn ăn nói càn rỡ thế này, ngầm đe sẽ làm mất mặt Nhai Sơn bọn họ sao ?

Sắp có trò hay coi hài lắm đây ! 

Trịnh Yêu nhịn cười, ngoẹo đầu nhìn Phù Đạo sơn nhân. Lão cũng liền trưng ra cái mặt “cực kỳ thú vị” đáp lại. 

Hai người giương mắt nhìn nhau nhưng tuyệt chẳng nói tiếng nào.

Riêng về phần Kiến Sầu, sau khi nghe xong câu “Thể diện hai phái, mất bên nào cũng khó coi”, nàng cũng làm biếng trả lời, chỉ quay người lại, khom người bái Trịnh Yêu với Phù Đạo sơn nhân : “Chưởng môn, sư tôn, đại điện nhỏ quá, khó đi quyền đánh cước được, không biết có thể đổi địa điểm được không ?”

Ý nàng như vậy đã quyết.

Nhất định phải “Tuốt kiếm” hôm nay !

Thật ra điện Lãm Nguyệt ở chỗ này cũng chẳng nhỏ. Chỉ có hai tu sĩ tu vi trúc cơ đánh nhau mà thôi, bao nhiêu đây đã dư sức qua cầu.

Kiến Sầu chắc không phải không nhìn ra điện Lãm Nguyệt thế nào, cho nên khả năng duy nhất là…

Phù Đạo sơn nhân nghĩ đến cái lỗ to tướng trên vách núi ngoài kia mà mắt không khỏi ánh dị sắc : Ái chà chà, đồ nhi nhà mình cũng là cao thủ biết ém hàng, thâm tàng bất lộ nha !

Coi cái mửng này thì đánh chắc luôn rồi !

Không để Trịnh Yêu kịp nói câu nào, lão đã vội vàng đứng lên, đổ thêm dầu vào lửa : “Đài Bạt Kiếm ở sau núi lớn lắm, thoáng đãng nữa. Nếu muốn phân cao thấp, thử xem mấy cái chuyện lỡ tay đánh bị thương gì gì đó có dễ xảy ra hay không thì cứ ra đó là tốt nhất.”

Trịnh Yêu không khỏi khen thầm trong bụng.

Coi cái mặt vô sỉ của lão kìa, tụi nó sinh sự thách đấu rõ ra đó nhưng chuyện vô miệng lão lại biến thành một lý do êm tai, quang minh chính đại là “thử xem xem có khả năng lỡ tay đánh nhau bị thương hay không !

Thật đúng là quá đáng !

Nhưng mà hắn khoái.

Bởi vậy, chưởng môn Nhai Sơn cũng đứng lên, tít mắt cười nói : “Ừ, đài Bạt Kiếm tốt hơn !”

– Bịch bịch !

– Bịch bịch !

– Bịch bịch !

Ngoài điện có tiếng gì rớt lộp bộp liên hồi.

Phù Đạo sơn nhân đã biết tỏng ngoài đó có người nghe lén nhưng lão cũng chẳng thèm để ý, cứ làm bộ như không nghe thấy gì.

Kiến Sầu thì lại hơi ngạc nhiên.

Chưởng môn Trịnh Yêu đã ra khỏi điện từ trước, coi như là để dẫn đường cho ba nữ tu phái Tiễn Chúc.

Chu Bảo Châu lạnh lùng liếc mắt nhìn Kiến Sầu một cái rồi cất bước đi theo Trịnh Yêu.

Kiến Sầu vậy mà lại hơi gật gật đầu, lịch sự có thừa, khóe miệng cười cười. Nàng chờ Phù Đạo sơn nhân lên tới rồi mới đi ra ngoài với sư phụ nhà mình cùng một lúc.

Thông đạo vừa dài vừa rộng liền ở ngay trước mặt.

Nhưng Kiến Sầu vừa ra thì thấy bên ngoài này vậy mà còn có năm người nữa.

Khúc Chính Phong với Thẩm Cữu thì khỏi cần phải nói, cây củ cải nho nhỏ lúc trước nàng từng thấy qua cũng có mặt ở đây. Hai người còn lại, một người vóc dáng cao lớn, trông rất hiền lành chất phác; còn người kia thì hơi hướm buông thả phóng túng đầy mình, duy chỉ có đôi mắt là cực kỳ rất có ấn tượng đối với người nhìn.

– Đại sư tỷ !

Thẩm Cữu thấy Kiến Sầu đi tới thì vội vàng nhảy ra, thấp giọng kêu lên.

Nàng dừng bước, liếc mắt nhìn Chu Bảo Châu ở phía trước một cái rồi đổi hướng, đi tới chỗ Thẩm Cữu : “Tứ sư đệ đó hả ?”

Có chuyện gì không ?

Thẩm Cữu nhìn Kiến Sầu lom lom từ đầu đến chân, làm như hồi nào tới giờ mới gặp lần đầu không bằng.

Ánh mắt Khúc Chính Phong nhìn nàng cũng lạ lùng, chỉ thấy tính tình Kiến Sầu đúng là có hơi không giống như hắn nghĩ ban đầu.

Còn ba người kia thì bây giờ mới đúng là thật sự được gặp cái vị “đại sư tỷ” này lần đầu tiên. Ai nấy đều tròn mắt nhìn nàng, tựa hồ như muốn đếm xem trong người nàng được bao nhiêu lá gan vậy.

– Đại sư tỷ có kiếm không ?

Đến lúc mấu chốt, Thẩm Cữu cũng chẳng ba hoa, bèn nói toạc móng heo, hỏi thẳng cái câu mà ai nấy đều vô cùng quan tâm kia.

Kiến Sầu sững ra, đáp : “Không có !”

Thẩm Cữu bợ trán, bất đắc dĩ thở dài : “Tỷ không có kiếm mà lại đi kêu người ta tuốt kiếm hả ?”

– Xoẹt !

Chợt có ánh sáng lạnh lẽo nhoáng lóe lên !

Một thanh trường kiếm thình lình chuồi ra, phóng tới trước mặt Kiến Sầu.

Thẩm Cữu với Kiến Sầu kinh ngạc quay đầu lại nhìn thì thấy trong tay Khúc Chính Phong là một thanh trường kiếm đen còn nằm nguyên trong vỏ, sắc đậm như mực, thoạt trông vô cùng bình thường, chẳng chút gì hiếm lạ.

Kiến Sầu vẫn còn chưa hiểu ra sao.

Khúc Chính Phong thản nhiên nói : “Theo đệ biết, đại sư tỷ bây giờ vẫn còn chưa có món pháp khí nào cầm thuận tay. Hôm nay nếu phải đánh một trận với phái Tiễn Chúc thì không có kiếm là không được. Cây này tên Thâm Đàm, pháp bảo thượng phẩm đó. Nó là đồ tùy thân hay dùng của đệ trước kia. Bây giờ Kiến Sầu sư tỷ cứ nhỏ máu nhận chủ là được.”

– Phải rồi !

Thẩm Cữu vỗ ót, rồi cũng chìa tay ra. Một cây kiếm nhỏ trong suốt xinh xắn khác liền hiện cái xoẹt trong lòng bàn tay hắn.

– Đây là kiếm đệ giành được từ tay người ta mấy năm trước. Cái này nguyên là đồ của nữ tu, cũng là pháp bảo thượng phẩm luôn, nhìn đẹp hơn cái của Nhị sư huynh một chút. Kiến Sầu sư tỷ nếu không thích thì lấy cây này cũng được.

Đồ của hai người bọn họ sáng loáng, mấy sư huynh đệ khác cũng đua nhau nhìn mà mắt tròn mắt dẹt.

Kiến Sầu thấy ba người còn lại cũng có vẻ như sắp sửa móc pháp khí ra tới nơi thì không khỏi có phần bất đắc dĩ. Nụ cười cong cong khóe môi, nhưng lần này lại ấm áp vô cùng, nàng đáp : “Các vị sư đệ đừng lo. Tỷ nghĩ là tuốt kiếm thì cứ để cho người ta tuốt kiếm, còn mình thì cũng không nhất thiết phải tuốt theo đâu.”

– Nhưng mà…

Trong mắt Thẩm Cữu đảo tới đảo lui liên hồi, mãi một hồi mới nói ra ý mình : “Đại sư tỷ, không có kiếm thì không oai phong gì hết đâu !”

Mấy người kia nhất tề lườm hắn trắng mắt.

Kiến Sầu vui vẻ mỉm cười đáp : “Cám ơn Tứ sư đệ đã có lòng, tỷ đúng là không có kiếm thật.”

Nàng chợt ngừng lời, tất cả bọn họ đều nhìn đại sư tỷ của mình chăm chăm.

Kiến Sầu thoải mái nói tiếp : “Nhưng tỷ có chân.”

Chân !

Hai mắt của tên ngốc Trần Duy Sơn liền lập tức lia xuống chân Kiến Sầu.

Hơn nữa, hắn cũng chẳng phải là người duy nhất.

Sau tích tắc sững sờ nhất thời ban đầu, ai nấy đều nhất tề nhìn xoàn xoạt xuống chân nàng.

Kiến Sầu ăn mặc cũng không phải ra vẻ con gái lắm, trên người khoác áo choàng trắng để tiện đi ngoài trời, so với lối phục sức của đám nam tu bọn họ thật cũng chẳng khác biệt là bao.

Hai chân…

Oái, nhìn chằm chằm chân đại sư tỷ như vậy hình như không được phải phép cho lắm thì phải ?

Thằng nhỏ mập mập Khương Hạ đỏ mặt.

Kiến Sầu ngoái đầu nhìn ra đằng trước, chưởng môn Trịnh Yêu giờ đã đứng lại, xoay người nhìn bọn họ. Phù Đạo sơn nhân thì vẫn luôn khoanh tay gặm đùi gà kế bên, bộ dạng như đang ngóng coi trò vui. Nàng biết mình không nấn ná lại lâu được nên cũng chẳng giải thích điều gì, chỉ cười cười rồi quay lưng đi tiếp ra ngoài.

Năm sư huynh đệ đứng yên tại chỗ ngơ ngác ngẩn người. Ánh mắt ai nấy đều nhịp nhàng dõi theo bước chân Kiến Sầu, theo dáng người gầy gầy dong dỏng với vòng eo thon…

Chân này…

– Quả nhiên hình dạng cái lỗ to tướng ngoài Tàng Kinh các đúng là của Kiến Sầu sư tỷ rồi… 

Trần Duy Sơn thấy suy luận của mình ăn với thực tế thì liền ra vẻ hiểu biết : “Chân thô như vậy…”

Thẩm Cữu nghe Trần Duy Sơn nói mà thiếu điều té ngửa, quay đầu nhìn lại thì thấy bốn người kia đều đang dán mắt lên đôi chân dài của đại sư tỷ Kiến Sầu. Hắn chẳng dám đánh ai khác, chỉ đành đập cho Khương Hạ nhỏ nhỏ mập mập một chưởng.

– Bốp !

Thằng mập nhỏ tức giận la lên : “Tứ sư huynh, huynh làm cái gì vậy ?”

Thẩm Cữu trừng mắt nhìn nó : “Nhìn cái gì mà nhìn ? Kiến Sầu sư tỷ là nữ tu mà, ai cho đệ nhìn chân người ta chằm chằm vậy hả ?!”

Cái mặt đang cười cười của Khúc Chính Phong thoắt cái nghiêm nghiêm, hắn làm thinh không nói tiếng nào. 

Trần Duy Sơn chớp chớp mắt : “Tứ sư huynh, huynh hồi nãy cũng nhìn trân trân luôn mà !”

– Khụ khụ khụ…

Thẩm Cữu tức thời ho khan, mặt mày đỏ lựng.

– Còn lảm nhảm gì nữa, mau đi xem náo nhiệt đi !

Nói xong hắn liền chạy ngay ra ngoài trước tiên.

Phía sau cũng chẳng eo sèo, mấy người khác đều cùng chạy theo. Ai nấy đều muốn coi xem cái chiêu “Nhưng tỷ có chân” rốt cục là thế nào.

Lúc này Kiến Sầu đã lấy ra chiếc Lý Ngoại kính mà chưởng môn đã tặng lúc trước. Trong Tàng Kinh các, nàng đã đọc rất nhiều ngọc giản nên dĩ nhiên cũng có học qua cách điều khiển pháp khí. Chiếc gương này tuy vẫn còn chưa được nhỏ máu nhận chủ nhưng vẫn có thể xài thoải mái.

Lý Ngoại Kính rạng lên ánh vàng mông lung, nhoáng cái chói mắt vô cùng.

Phù Đạo sơn nhân nhìn sang, Trịnh Yêu cũng nhìn.

Chu Bảo Châu ở kế bên không khỏi khinh khỉnh cười : “Kiến Sầu tiền bối chắc không phải lâm trận mới đi mài giáo chứ ?”

Kiến Sầu cười cười không đáp, chỉ khom người vái Trịnh Yêu, ngay sau đó thì phất tay một cái. Lý Ngoại kính lập tức xoay tít. Trong lúc quay tròn, ánh vàng bừng lên chói lọi, chiếu sáng tứ phía, bề mặt kính cũng thoắt cái biến lớn thành ba xích vuông.

Kim quang ngời ngời, trong suốt như ngọc lưu ly.

Món pháp bảo này nhìn sơ đã biết chẳng phải thứ thường.

Nhai Sơn căn cơ thâm hậu, các môn phái nhỏ khác còn xa mới bì kịp.

Phái Tiễn Chúc tuy không nhỏ, nhưng khi Kiến Sầu lấy Lý Ngoại kính ra, Chu Bảo Châu cũng vẫn không khỏi đỏ mắt thèm thuồng ghen tỵ.

Kiến Sầu ung dung đạp lên mặt kính, khoát tay với thị : “Tiểu hữu phái Tiễn Chúc, mời !”

So với cách xưng hô “muội muội phái Tiễn Chúc” khi trước thì cái tiếng “tiểu hữu” này lại ý nhị theo một kiểu rất riêng. Ai có thể ngờ được rằng Kiến Sầu nàng vừa bước vào con đường tu hành mới chỉ được có mười mấy ngày mà đã ỷ vai vế mình cao, dám gọi người khác là tiểu hữu như vậy đâu chứ ?

Thôi chết…

Chết rồi !

Mới chỉ vừa tu hành được mười mấy ngày !

Đáy mắt Chu Bảo Châu hốt nhiên dậy nên sắc sợ !

Thị nhìn trừng trừng chiếc Lý Ngoại kính dưới chân Kiến Sầu —

Đây chính là ngự khí !

Ở tu giới, nếu chưa trúc cơ thì không sao có thể ngự khí được !

Mà hễ đã ngự khí rồi thì nó chứng tỏ rằng người đó đã có tu vi trúc cơ !

Không thể nào !

Chu Bảo Châu thật chẳng dám tin.

Hứa sư tỷ có nói Kiến Sầu là đệ tử Phù Đạo sơn nhân mới thu, lúc ở đảo Trảm Nghiệp thì cũng chỉ vừa mới chập chững luyện khí mà thôi. Đó rõ là một người tu luyện chưa được bao lâu, trong tương lai có khả năng trúc cơ hay không cũng chưa chắc. 

Nhưng bây giờ mới được bao nhiêu ngày chứ ?

Mười ba ngày.

Tự mình tận mắt chứng kiến, làm sao giả được ?!

Cái vị đại sư tỷ Nhai Sơn này thế mà lại trúc cơ thành công chỉ trong vòng mười ba ngày !

Kiến Sầu thấy sắc mặt Chu Bảo Châu thì biết tâm trạng thị chắc đang chấn động dữ dội. Nàng nheo mắt cười hỏi : “Có gì vấn đề gì không ?”

Chu Bảo Châu bấy giờ mới định thần lại được. Sự kiêng kỵ trong mắt như biến thành thực chất, nhưng thị vẫn ráng trấn an mình, cười khẩy đáp : “Kiến Sầu tiền bối, mời !”

Cái mặt đang cười cười của thị liền đanh lại, tay vừa bắt quyết một cái thì hào quang tim tím âm u liền sáng lên, thân hình thoắt cái đã ngự lên một thanh phi kiếm xinh xắn.

Chẳng nói chẳng rằng, cả hai người bọn họ đều gần như xuất phát cùng một lượt, hóa thành hai đạo hào quang bay khỏi tòa thạch đình trên núi, chớp mắt sau đã đáp liền ngay xuống đài Bạt Kiếm cao cao khoáng đãng !

Ở dưới, chợt cảm giác thấy có nguồn linh lực dao động, khá đông đệ tử Nhai Sơn đều ngẩng đầu nhìn lên.

– Cái gì vậy ?

– Phải đại sư bá không ?

– Sao lại còn có nữ tu khác nữa ở đây ?

– Ủa, ủa, Kiến Sầu sư bá biết bay từ lúc nào vậy cà ?

– Ta không nhìn lộn đó chứ ? Không lẽ vừa bế quan một cái đã trúc cơ luôn rồi sao ?

– Coi kìa, bọn họ lên đài Bạt Kiếm kìa !

Đài Bạt Kiếm !

Trong mắt của tất cả môn hạ đệ tử Nhai Sơn, đài Bạt Kiếm trước giờ vẫn luôn có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt, khác xa bình thường.

Ở đó, kiếm dài dài hẹp bản, mũi cắm xuống đất, đằng chuôi đỡ lấy đài Bạt Kiếm cao cao như đỡ lấy sống lưng Nhai Sơn. Mây mờ lãng đãng bồng bềnh quanh quanh, nắng trời hừng hực chiếu rọi, kéo bóng đài to lớn đổ nghiêng trên nền đất bằng của đỉnh Linh Chiếu. 

Kiến Sầu với Chu Bảo Châu đáp xuống hai bên đài Bạt Kiếm.

Gió núi lạnh buốt quấy động mây mù nhưng khó nhiễu đến tận trên này. Đỉnh Linh Chiếu đã rất cao mà đài Bạt Kiếm lại còn cao hơn chừng mười mấy trượng nữa !

Nhai Sơn xưa nay vẫn là nơi cao nhất trung vực. Phái Tiễn Chúc tuy không nhỏ song cái khí thế ngất trời như thế này thì vạn vạn lần chẳng được như Nhai Sơn.

Hai người bọn họ đứng đó trên đài Bạt Kiếm cao vút, phía dưới là đông đảo đệ tử Nhai Sơn ngửa đầu dõi xem. Thậm chí đối diện với đỉnh Linh Chiếu cũng có khá đông người ra khỏi động phủ, đứng quan sát trên vách núi.

Chu Bảo Châu bỗng chợt cảm thấy máu huyết trong người mình sôi trào.

Nhai Sơn, Nhai Sơn.

Đây chính là Nhai Sơn sao ?

Thị đứng trên đỉnh Linh Chiếu Nhai Sơn mà lại phải đánh với môn hạ đệ tử Nhai Sơn. Vậy thì có khác gì đối địch với toàn Nhai Sơn đâu ?

Nhưng nếu thắng chuyến này, Chu Bảo Châu thị từ nay về sau thanh danh vang dội, tên tuổi sẽ được truyền tụng khắp trung vực.

Viễn cảnh trong tưởng tượng Chu Bảo Châu càng lúc càng xán lạn.

Thị nhìn chằm chằm Kiến Sầu đứng ở phía đối diện mình, bao tâm tư khinh địch trước đó cũng đều bỏ hết sang một bên. Cho dù kẻ đứng trước mặt thị chỉ là một người phàm, thị cũng sẽ trổ hết sức lực đối phó !

Chu Bảo Châu ôm kiếm chắp tay khom người thủ lễ. Thị cất cao giọng, đủ để cho tất cả mọi người có mặt trên đỉnh Linh Chiếu đều nghe thấy : “Chu Bảo Châu phái Tiễn Chúc xin Kiến Sầu tiền bối chỉ giáo !”

Tay cầm Lý Ngoại kính, Kiến Sầu gật đầu cười nhạt : “Khỏi khách sáo !”

– …

Khỏi khách sáo !

Đông đảo đệ tử Nhai Sơn ở dưới thiếu điều cười ngất !

Phù Đạo sơn nhân đứng trên vách vúi xem trò cũng vỗ đùi cười to : Kiến Sầu nha đầu, cái câu này của ngươi thực đúng là tức chết người ta nha !

Đám Thẩm Cữu khóe miệng giật giật, thật chỉ muốn bưng mặt quay đi. Bây giờ ai nấy coi như đã rõ, nếu phải mổ xẻ đại sư tỷ ra mà xem thì khỏi cần nói cũng biết : Bên trong đen thui à !

Chu Bảo Châu đứng ở phía đối diện với Kiến Sầu, tâm trạng vốn đang lâng lâng phơi phới tột độ nhưng nghe thấy cái câu “Khỏi khách khí” vừa rồi thì cũng đâm sôi máu trong người. Thị tranh thủ cơn giận đanh mặt lại, trường kiếm tuốt trần, ánh tím ngùn ngụt thấu tận mây xanh !

Cuối cùng, đấu bàn chu vi một trượng bùng sáng dưới chân !

Chu Bảo Châu quyết ý phải hạ nhanh Kiến Sầu trong thời gian ngắn nhất.

Gương Lý Ngoại kính là pháp bảo thượng phẩm, quà gặp mặt Trịnh Yêu tặng Kiến Sầu, sức có thể đỡ được một đòn toàn lực của tu sĩ kim đan. Nàng cầm nó trong tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt kính. Hào quang như ngọc lưu ly tỏa ra sáng ngời, trông cực kỳ đẹp mắt.

Trên đài Bạt Kiến, ánh tím và ánh vàng lập tức tương phản rực rỡ.

Nếu xét về pháp khí thì thật ra Chu Bảo Châu có hơi yếu thế một chút, nhưng thị lại hơn ở chỗ tu luyện đã lâu, vả lại còn là trúc cơ bậc trung.

Lúc Kiến Sầu đỡ đòn “Lan Uyên nhất kích” của Hứa sư tỷ thì cây gậy trúc chín đốt trong tay chính là đồ của Phù Đạo sơn nhân đưa cho, phẩm cấp cực cao. Theo như trưởng bối sư môn phân tích, lần đó Hứa Lam Nhi thua chỉ là vì pháp bảo địch thủ quá tốt mà thôi.

Nhưng bây giờ…

Kiến Sầu nếu đã chẳng dùng gậy trúc mà lại cầm Lý Ngoại kính thì đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết rồi. Bởi vì đệ tử trong phái Tiễn Chúc ai cũng biết Hứa Lam Nhi tu vi cao, nhưng nếu thực sự bàn về khả năng tấn công chớp nhoáng thì Chu Bảo Châu thị mới là hạng sếp sòng trong số họ !

Lúc này, Chu Bảo Châu như tên đã lên cung.

Thị vừa nhìn chằm chằm vào bàn tay cầm Lý Ngoại kính của Kiến Sầu vừa dựng thẳng kiếm lên, linh lực hùng hậu từ tổ khiếu mi tâm đột nhiên bộc phát, sáng lên chói lòa ! Đồng thời, chân vừa đạp xuống một cái thì cả người cũng hóa thành tàn ảnh trùng trùng, xông thẳng tới Kiến Sầu lúc này vẫn còn đứng yên tại chỗ !

Nhờ được rót đầy linh lực, đấu bàn đang xoay tròn tức thời liền tăng tốc, chói lòa rực rỡ. Trên đó có một nhóm mười mấy đạo tử hợp thành đạo ấn, đạo tử đầu tiên bắt đầu phát sáng, theo sau là một chuỗi những cái khác cũng thi nhau sáng lên. 

Trong tay Chu Bảo Châu, ánh kiếm loang loáng rợp trời, tựa hồ như muốn phủ kín cả đài Bạt Kiếm và đồng thời cũng bao trọn bóng dáng Kiến Sầu vào trong. 

Kiến Sầu không mảy may động đậy.

Chỉ có Lý Ngoại kính trong tay nàng là tỏa sáng trong trong mờ mờ. Mà dưới ánh tím rực rỡ, chiếc gương phát sáng như vậy lại quá lép vế. 

Ở phía dưới đã có người lo đến nỗi vọt miệng kinh hô.

Nguy hiểm ! 

Kiến Sầu chậm rãi ngước mắt nhìn, thấy Chu Bảo Châu tiến lại càng lúc càng gần, đầu óc nàng thế nhưng lại đang băn khoăn tự hỏi : Có chết người không đây ?

Chẳng biết nữa.

Nàng chỉ biết, lần này mà không ra tay thì kẻ mất mạng chắc chắn sẽ là mình chứ chẳng phải Chu Bảo Châu.

Thiên bàn : nàng có; đạo ấn : nàng có; thực lực : nàng cũng có !

Vậy thì còn lý do gì nữa mà không tuốt kiếm, không ra tay ?

Kiến Sầu khẽ rũ mắt nhìn xuống, ánh sáng trắng xóa dưới chân bừng lên chói lọi.

Cuồng phong ào ào nổi dậy, tóc nàng, chiếc áo khoác nàng mặc trên người phần phật bay bay theo gió.

Đấu bàn một trượng một thước xoay tròn hiện ra.

Chu Bảo Châu đã càng lúc càng gần.

Trong ánh tím rừng rực đang phủ trùm tất cả, chẳng ai thấy được gì, chỉ có mỗi thị là nhìn thấy được tòa đấu bàn đó ra sao !

Khôn tuyến đường nào đường nấy vươn ra sáng ngời, thảy đều tuân theo huyền cơ cổ xưa nhất trong đất trời mà phô bày trên đấu bàn, linh quang chói lọi tứ bề…

Cả tòa đấu bàn đều sáng !

Chẳng bói đâu ra lấy một đường tuyến khôn bị tối !

Chu Bảo Châu đến bây giờ mới kinh hãi.

Nhưng lại chẳng ai biết thị đang hết hồn hết vía.

Mọi người đang quan sát bên ngoài đều chỉ thấy ánh tím che phủ mọi thứ, còn đại sư tỷ Nhai Sơn của họ thì chẳng khác gì một con thuyền nhỏ mỏng manh bất lực quay cuồng giữa gió bão ầm trời trên biển.

Một đạo tử trên đấu bàn cạnh chân Kiến Sầu sáng lên nhưng sau đó lại ẩn đi.

Đạo tử thứ hai.

Đạo tử thứ ba.

Cứ hễ có ánh sáng lóe qua là lại có đạo tử sáng lên.

Đây rõ là mới học, nên đạo ấn mới có biểu hiện như vậy. Nếu người thi pháp nắm vững đạo ấn, điều khiển thạo thì ngay khi đấu bàn vừa xuất hiện, toàn bộ đạo ấn cũng phải sáng lên mới đúng ! 

Chu Bảo Châu mới đầu hết hồn nhưng sau liền trở nên bình tĩnh hơn, đường kiếm tím ngùn ngụt cuối cùng cũng chém xuống một nhát !

Phái Tiễn Chúc, Lan Uyên nhất kích !

Kiến Sầu thở dài.

Nàng sẽ nghiên cứu kỹ đạo ấn này, lần sau sẽ thử đánh tay xem sao.

Nhưng bây giờ…

Nàng không muốn mạo hiểm. Nếu vào lúc mấu chốt vận dụng đạo ấn lên tay, đánh ra thất bại thì cả Nhai Sơn sẽ mất mặt chứ không phải chỉ có mỗi bản thân nàng mà thôi đâu.

Ý nghĩ ấy đang vừa vụt qua trong óc thì đồng thời Kiến Sầu cũng chợt giơ chân lên nghênh đón ánh kiếm tím cuồn cuộn ngất trời của Chu Bảo Châu, đối phó với chiêu Lan Uyên nhất kích ấy của phái Tiễn Chúc bằng một cước !

Đạp cái đùng !

Ngay khi Kiến Sầu nhấc chân đạp thì bóng chân khổng lồ liền xuất hiện !

Cái bóng ấy với ánh kiếm tím đâm sầm vào nhau !

Nó vừa xuất hiện trong tích tắc thì đã bức lui ánh tím ngay, bóng dáng Kiến Sầu cuối cùng cũng hiện rõ ràng trước mắt tất cả mọi người !

Dĩ nhiên bọn họ cũng nhìn thấy rất rõ tư thế của nàng.

Cứ giơ chân như vậy mà đạp tới !

Bóng chân và ánh tím !

Va chạm rất lớn nhưng lại chẳng kéo dài được bao lâu.

Nó kết thúc bằng một tiếng bụp khe khẽ, nghe giống như tiếng bọt khí vụt nổi lên mặt nước.

Ánh tím ngút trời đó tựa hồ như chịu chẳng nổi một đòn vừa rồi, trong chớp mắt va phải đã bị đập tan ngay lập tức !

Đường kiếm của Chu Bảo Châu thậm chí còn chưa kịp chạm đến người Kiến Sầu thì đã bị bóng chân đạp bay tít lên cao !

Chu Bảo Châu chỉ cảm thấy có nguồn lực cực mạnh đánh vào lục phủ ngũ tạng mình. Ngay trong tích tắc bóng chân xuyên qua cơ thể, tựa hồ như mất hết toàn bộ sức lực chống chọi, linh khí trong các đường kinh mạch trong người thị liền đảo lộn, va đập tứ tung !

– Hự !

Máu từ miệng Chu Bảo Châu phun vọt thành vòi.

Thị cũng không sao cầm kiếm nổi nữa.

Trường kiếm rớt keng trên đất.

Trong khi đó, chính ngay bản thân Chu Bảo Châu lại còn bay theo luôn bóng chân bắn vù ra khỏi đài Bạt Kiếm, đập cái đùng xuống rìa đỉnh Linh Chiếu !

Mà bóng chân kia, sau khi đã đá bay thị đi thì vẫn chưa chịu dừng lại mà cứ tiếp tục phóng tới phía trước, đâm thẳng vào lớp lớp mây mù bên ngoài, hổng thành một đường hình dạng kỳ quái, lê xa thật xa mới hết đà dừng lại. 

Sức đạp một cú khủng khiếp như vậy !

Cả đỉnh Linh Chiếu im lặng như tờ.

Trên đài Bạt Kiếm bây giờ chỉ còn lại mỗi bóng dáng Kiến Sầu, chân đạp đấu bàn đứng giữa một trời lộng gió !

Mãi một hồi lâu sau, từ trên vách núi, mới có hai tiếng kêu hoảng hốt nối nhau vang lên. 

– Chu sư tỷ !

Hai nữ tu kia của phái Tiễn Chúc liền thi nhau phi thân bay ra, vội vàng xông tới Chu Bảo Châu đang thiếu điều muốn lăn rớt luôn khỏi đỉnh Linh Chiếu !  

Trên vách đá, đám Thẩm Cữu thì mắt tròn mắt dẹt.

Quá mạnh !

Quá kinh…

Kinh chết người ta !

Khương Hạ trước đó còn ngắm nghía “phong cách” của cái chiêu đã phá thủng Tàng Kinh các thì bây giờ nhìn lại chỉ thấy da đầu tê dại, thiếu điều mếu máo khóc ròng : “Thật đúng là chân…”

Kiếm si Khấu Khiêm Chi thì hơi có chút kiềm lòng chẳng đặng, đáy mắt lấp lánh sáng ngời, bàn tay chầm chậm đè xuống bên hông, nơi có thanh trường kiếm đang tựa hồ vẫy vùng như muốn chực lao ra.

Ánh mắt của Trần Duy Sơn cũng ngẩn ngơ. Hắn nhìn chăm chăm bóng áo trắng trên đài Bạt Kiếm mà thấy trời hôm nay sao trong xanh đẹp quá.

– Hóa ra nghe không lọt tai là giơ chân đá…

Thẩm Cữu qua cơn hoảng hồn, vốn vừa mới định thần lại, giờ lại nghe Trần Duy Sơn nói câu kia thì sợ tới mức xém nữa té lộn cổ khỏi vách núi.  

Cũng giống như mấy người bọn hắn, tất cả những ai tận mắt chứng kiến trận chiến vừa rồi trên Nhai Sơn đều chấn động khôn tả.

Cả quá trình tuy ngắn nhưng lại kinh hồn diễm lệ cực kỳ !

Đòn đấu đòn !

Một thua một thắng !

Khác với những người khác, Khúc Chính Phong lại chẳng nói tiếng nào, ánh mắt hắn thoáng lướt qua người Phù Đạo sơn nhân với Trịnh Yêu đang đứng phía trước.

Bọn họ vậy mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ quan sát lúc đầu, mắt trân trân dõi nhìn lên Kiến Sầu trên đài Bạt Kiếm, đầu óc tựa hồ như chìm trong cơn mê, vĩnh viễn không còn nói được tiếng nào.

Cảnh tượng ấy trông có hơi lạ.

Khúc Chính Phong nhìn theo ánh mắt hai người bọn họ thì thấy đấu bàn dưới chân Kiến Sầu đang xoay tít rốt cục cũng chậm dần lại, hào quang cũng càng lúc càng mờ đi rồi từ từ tan biến vào chất đá cứng chắc trên đài Bạt Kiếm.

– Thiên bàn…

Tiếng Khúc Chính Phong run run, nghe toát ra chút niềm xúc động hiếm có nơi hắn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *