31. Thiên bàn

– Sư bá, sư bá… Ông, ông nhéo ta cái coi !

Đây là giọng điệu không dám tin vào mắt mình của chưởng môn Trịnh Yêu.

Phù Đạo sơn nhân tay run run, chiếc đùi gà bóng nhẫy mỡ giữa hai bàn tay lão cứ như vật sống, trượt ẹo không ngừng.

Tiên sư cha nó, sao hôm nay nó giở quẻ vậy cà ?

Lão phải bóp chặt nó giữa hai tay để nó khỏi rớt xuống đất.

Nghe thấy Trịnh Yêu gọi mình bên kia, lão liền chửi ngay chẳng thèm nghĩ ngợi : “Sơn nhân ta còn muốn có người nhéo đây ! Ngươi léo nhéo cái quái gì chứ !”

Má ơi, thiên bàn thiệt đó !

Có ai tới đập cho bọn họ một chưởng đi ! Chứ không chắc tưởng nằm mơ quá !

Cái con nha đầu Kiến Sầu này chơi xấu quá, xấu quá !

Mới hồi đầu nó đã không trả lời mình thì chớ, lúc bắt đầu đánh cũng chẳng tung đấu bàn, chờ tới khi xáp lá cà thiệt rồi thì đấu bàn lại bị ánh tím che mất. Tàn cuộc đâu đó xong xuôi, Chu Bảo Châu mồm mép tép nhảy kia bị đạp bay tuốt ra ngoài bọn họ mới thấy được a !

Thiệt là làm sơn nhân ta sợ tới xém rớt luôn cái đùi gà !

Khi ánh tím với bóng chân tán đi trên đài Bạt Kiếm, dưới chân Kiến Sầu vậy mà lại lù lù một quầng đấu bàn sáng rỡ !

Khôn tuyến đường nào đường nấy ngời ngời, trong suốt lóng lánh như ngọc !

Khốn tuyến sáng hết, đấu bàn sáng hết, thế tức là gì ?

Là đấu bàn hoàn mỹ, là thiên bàn đó !

Hai tiếng “thiên bàn” ấy cứ quay mòng mòng mãi trong đầu lão sư phụ dở dở ương ương. Bọn họ quá mức kích động, đến nỗi cho tới tận bây giờ cũng chẳng tài nào mở miệng nói chuyện nổi.

Trên vách núi, đám huynh đệ đứng kế sau Khúc Chính Phong rốt cục cũng nghe thấy hai tiếng “Thiên bàn”. Ai nấy đều nhất thời sững sờ kinh ngạc khôn nguôi.

Trên đài Bạt Kiếm, Kiến Sầu vẫn đứng yên đó.

Lần này, nàng đã thu bớt lực lại, hơn nữa linh khí trong người cũng đâu đã khôi phục lại hoàn toàn. Cú đánh vừa rồi thực ra còn xa mới có thể so nổi với lần đạp vào cửa Tàng Kinh các lúc trước. Nhưng cho dù là vậy thì Chu Bảo Châu ban nãy dương dương tự đắc là thế mà giờ đã hộc máu trọng thương, phải nằm dựa vào lòng của một nữ tu phái Tiễn Chúc khác, một câu cũng nói chẳng nổi.

Kiến Sầu lẳng lặng chú mục nhìn Chu Bảo Châu ở dưới, nhìn thẳng vào ánh mắt bất cam, sợ hãi cùng cực của thị. Chẳng nói chẳng rằng, nàng cầm Lý Ngoại kính bước ra ngoài hai bước.

Trong số ba nữ tu phái Tiễn Chúc trong điện lúc trước, người có dáng vẻ tầm thường hiện đang ôm Chu Bảo Châu, mặt mũi hãi hùng ngẩng nhìn Kiến Sầu trên cao; còn cái người lúc nào cũng khiếp đảm run rẩy kia thì trong một chớp mắt đó vậy mà lại tuốt kiếm trong tay ra. 

– Cô đã thắng rồi, còn muốn đuổi tận giết tuyệt hả ?

Phản ứng của thị khiến Kiến Sầu hơi bất ngờ. Nàng cúi đầu nhìn bước chân mình, kế lại ngó sang cái mặt sợ sệt như chim gặp cành cong của thị thì liền phì cười.

Đây mà là đuổi tận giết tuyệt sao ?

Trông mình hung thần ác sát đến vậy ư ?

Nàng đành phải nói với thị : “Chuyện này từ đầu đến cuối là do cô ta gieo gió gặt bão mà thôi. Trước kia, phái Tiễn Chúc cô ỷ thế hiếp người thì hôm nay Nhai Sơn ta cũng làm y vậy. Nếu xét cùng chuẩn mà nói thì có gì sai nào ?”  

Thiếu nữ nọ không khỏi im lặng cắn cắn môi. Thị lưỡng lự nhìn mãi Kiến Sầu một hồi thật lâu, sau mới thu kiếm lại, chắp hai tay khom người, vái : “Lần này là tại phái ta không biết tự lượng sức mình, hành vi có nhiều chỗ không phải. Kiến Sầu tiền bối đại nhân đại lượng, xin cô giơ cao đánh khẽ, tha cho Chu sư tỷ ta.”

– Giang Linh ! Ngươi nói cái gì đó ?

Tiếng Chu Bảo Châu đang trọng thương, cắn răng khó nhọc rít lên. Thị hằn học trừng mắt nhìn thiếu nữ trước mặt tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

Thân người Giang Linh run bắn lên, nhưng thị lại càng cúi thấp đầu hơn nữa, kế lại nói tiếp với Kiến Sầu : “Vãn bối hiểu Kiến Sầu sư tỷ ngày hôm đó không ngoảnh mặt làm ngơ với Nhiếp sư tỷ thật đúng là người trọng tình trượng nghĩa. Bây giờ Chu sư tỷ ta đã trả giá đắt cho lời ăn tiếng nói càn rỡ của mình rồi, nhưng dù sao thì tỷ ấy cũng không phải là người gây ra chuyện lần trước. Nếu Kiến Sầu tiền bối có thể tha cho chúng tôi, khi về đến phái Tiễn Chúc, vãn bối nhất định sẽ kể lại rõ ràng cho sư tôn với môn chủ nghe đầu đuôi mọi chuyện xảy ra hôm nay, đồng thời cũng sẽ truyền đạt quan điểm Nhai Sơn. Vãn bối tin môn chủ chắc chắn sẽ đổi ý. Có vậy mới vẹn đôi đường.” 

– Tầm bậy tầm bạ ! Ngươi… khụ… khụ…

Chu Bảo Châu tức muốn sôi máu, đang nói nửa chừng thì lại hộc máu miệng không ít. Nữ tu đang ôm thị trong lòng lính quýnh muốn rơi nước mắt.

– Chu sư tỷ, tỷ đừng động nữa, đừng động nữa…

– Ngươi còn thộn ra đó làm gì ? Mau lên, mau đi cản nó lại cho ta !

Đúng là làm mất mặt phái Tiễn Chúc quá. Nó vậy mà lại đi cúi đầu trước Nhai Sơn trước mặt không biết bao nhiêu người !

Chờ chừng nào về tới phái Tiễn Chúc, chờ thị dưỡng thương xong, ả sẽ biết tay thị cho mà xem ! 

Nữ tu nọ nhìn nhìn Chu Bảo Châu rồi lại nhìn nhìn Giang Linh đang đứng quay lưng trước mặt nhưng lại che chắn cho hai người họ ở phía sau. Thị kế đó lại ngước mắt dõi trông lên Kiến Sầu đang đứng cao cao trên đài Bạt Kiếm, người bây giờ cũng đang chú mục nhìn lại ba người bọn họ.

Thị cuối cùng cũng vẫn cúi đầu xuống, không nghe theo lời của Chu Bảo Châu.

Lần này, thị bưng tai làm ngơ, kệ Chu Bảo Châu muốn chửi gì thì chửi.

Cảnh tượng trông cũng có chút thú vị.

Hai mắt Kiến Sầu nhìn thiếu nữ Giang Linh vậy mà lại ánh lên tán thưởng.

Nhưng nói thả là thả cái một thế này thì có hơi quá dễ dàng chăng ?

Kiến Sầu chắp hai tay sau lưng, kẹp theo Lý Ngoại kính, cười hỏi : “Cô nói ta thả cho các cô, để các cô đi về nói rõ lại đầu đuôi sự việc với trưởng bối trong phái Tiễn Chúc, chỉ nói miệng không thì ta sao dám tin chứ ? Biết đâu về nhà rồi, các cô nói xấu Nhai Sơn ta thì sao ? Với lại, ta xem cô chẳng qua cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt trong phái, làm sao mà có thể thuyết phục được trưởng bối sư môn cô đổi ý được chứ ?”

Đây đúng ngay vào chỗ mấu chốt nhất.

Những gì Kiến Sầu nói, từng câu từng lời đều có lý.

Nàng vừa mới nhìn Giang Linh thì đã biết vị thế của cô ta ở phái Tiễn Chúc. Lúc mới tới, cô ta lo lắng thấp thỏm, nửa câu cũng không dám phát biểu, bây giờ đứng ra nói chuyện thế này chẳng qua là để bảo vệ Chu Bảo Châu, bảo vệ hai người đồng môn nhà mình, nhưng vậy mà lại bị Chu Bảo Châu mắng chửi.

Bởi cô ta thấp cổ bé họng trong phái nên Kiến Sầu không tin cũng là chuyện vô cùng bình thường.

Dĩ nhiên tự bản thân Giang Linh cũng hiểu rất rõ điều này. Môi thị đỏ tươi, răng trắng như ngọc, lúc nghiến lại cũng vận hết lực, tựa hồ như nếu cắn chặt hơn thì sẽ càng bình tĩnh hơn vậy.

Lưỡng lự hồi lâu, Giang Linh cuối cùng mới hạ quyết tâm, mở miệng đáp : “Vãn bối chẳng dám đảm bảo có thể thuyết phục trưởng bối sư môn hồi tâm chuyển ý, nhưng nếu Kiến Sầu tiền bối không chịu thả chúng tôi thì đến cái khả năng có thể thay đổi đó cũng sẽ không đời nào thành được.” 

Nghe xong, Kiến Sầu không khỏi gật đầu, khen : “Cũng có lý !”

Có câu tán đồng này của Kiến Sầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xám ngoét của Giang Linh lập tức liền trở nên đỏ lựng. Tựa như được khích lệ, thị bèn nói tiếp :

– Nếu Kiến Sầu tiền bối giơ cao đánh khẽ, một là danh tiếng của Nhai Sơn vẫn sừng sững trung vực, trưởng bối sư môn kính trọng không thôi, tất sẽ không dám xem nhẹ quan điểm Nhai Sơn. Hai là Kiến Sầu tiền bối tận lực bảo vệ Nhiếp sư tỷ Vô Vọng trai, thiên tư trác tuyệt, không ai địch lại, trưởng bối sư môn sẽ tuyệt không muốn phải kết thêm thù, huống hồ trận đấu hôm nay vốn tại Chu sư tỷ phải quấy chẳng phân, ăn nói ngang ngược, trưởng bối sư môn chắc chắn sẽ biết phân biệt rõ ràng.”

Thật ra phái Tiễn Chúc phái đệ tử tới xin lỗi riêng Nhai Sơn là vì cho rằng lần này người ta sẽ khoanh tay đứng ngoài, còn Kiến Sầu thì cũng sẽ có cùng thái độ như vậy. Thế nhưng không ngờ từ Nhai Sơn cho đến Kiến Sầu, bên nào cũng giống như nhất định phải xé chuyện cho to ra.

Thái độ như vậy thật sự trước đó chẳng ai nghĩ tới.

Nếu trưởng bối sư môn phái Tiễn Chúc biết được, trong bụng mặc dù ngàn tức vạn oán cũng chỉ có thể tạm thời cúi đầu trước Nhai Sơn, dàn xếp chuyện này sao cho êm đẹp thì thôi.

Giang Linh phân tích một tràng, tuy đã cố lựa lời nói sao cho nghe êm tai nhất, nhưng về cốt lõi vẫn có ý bảo phái Tiễn Chúc rất biết thức thời.

Thật ra đây cũng chẳng phải là khen ngợi gì mà thậm chí còn quá thực dụng nữa là đằng khác.

Nhưng bản chất phái Tiễn Chúc lại đúng chính như vậy.

Kiến Sầu vẫn phải thực tình công nhận Giang Linh là người cực kỳ thông minh, nhưng tiếc thay…

Cô ta lại đầu nhập vào phái Tiễn Chúc.

Thấy Kiến Sầu lâu thật lâu không nói tiếng nào, Giang Linh lại càng không khỏi hồi hộp phập phồng hơn : “Vậy chẳng hay ý Kiến Sầu tiền bối thế nào ?”

– …

Kiến Sầu điềm tĩnh nhìn xuống người thiếu nữ đứng bên dưới, trong lúc nhất thời chợt nhớ tới Nhiếp Tiểu Vãn mà ánh mắt trở nên phức tạp khó xử, kế dõi nhìn xa xa thì thấy Trịnh Yêu với Phù Đạo sơn nhân lúc này cũng đang nhìn mình, ngoài ra lại còn có mấy vị sư huynh đệ đồng môn kia nữa.

Cuối cùng nàng mới thu mắt lại đáp : “Cô có nói một câu ta rất thích, đó là ta không cưỡng từ đoạt lý, lạm sát kẻ yếu thế như Chu sư tỷ cô. Ta đã thắng, thật vốn không có ý đuổi tận giết tuyệt, chẳng qua chỉ muốn đùa chơi chút thôi. Còn về chuyện có để cho các cô đi hay không… Ta nghĩ, cô nên hỏi chưởng môn ta thì hơn.”

Giang Linh gần như ngạc nhiên tròn mắt nhìn, thậm chí còn chẳng dám vào những gì mình nghe thấy.

Trên đài Bạt Kiếm cao cao, Kiến Sầu đứng đó, toàn thân ngập trong nắng trời chan hòa, từ phía dưới dõi mắt trông lên, nhìn ngược sáng chỉ thấy được hào quang bao quanh dáng người, thậm chí đến vẻ mặt nàng như thế nào cũng trở nên mờ mờ ảo ảo. 

Tuy nhiên Giang Linh lại cứ có cảm giác rằng hình như Kiến Sầu tiền bối đang cười rất vui vẻ.

Mãi một hồi thật lâu sau, thị mới hiểu rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm, ánh mắt nhìn Kiến Sầu lần này cảm kích không thôi. Căng thẳng cực độ qua đi, một hơi thở phào nhẹ nhõm ập tới khiến thị xém nữa té quỵ xuống đất.

Đang đứng hóng xem tuồng vui đằng xa, thấy thời cơ chín muồi, Trịnh Yêu với Phù Đạo sơn nhân liền vội vàng lao người tới ngay, nhất tề cùng đáp xuống đài Bạt Kiếm. 

Giang Linh mở miệng chực hỏi thì Trịnh Yêu đã cực kỳ rộng rãi thoải mái khoát khoát tay : “Hết chuyện của các ngươi rồi, đi đâu thì đi nhanh lên đi !”

Đi đi, đi đâu thì đi nhanh lên đi !

Có cái phái Tiễn Chúc thôi chứ có phải chuyện quái gì lớn chứ ?

Bọn họ đâu có quan tâm khỉ gì !

Bây giờ đầu óc bọn họ chỉ rặt có hai tiếng ―― thiên bàn thôi !

Thiên bàn, thiên bàn, thiên bàn…

Trịnh Yêu bụng nóng như lửa, sau khi phán một câu thả đám nữ tu phái Tiễn Chúc đi thì nóng lòng chịu hết nổi, sấn tới cạnh Kiến Sầu ngay, cặp mắt thiếu điều phực sáng. 

– Đại sư tỷ, đại sư tỷ !

– Kiến Sầu nha đầu, ngươi xấu quá, sao lại đành đoạn khi dễ hiếp đáp lão già ta thế này hả ?

Phù Đạo sơn nhân sau đó thì tịt, còn chưa nghĩ ra câu lên án tiếp theo.

Kiến Sầu đứng trên đài Bạt Kiếm mà phải ráng lắm mới khỏi bợ trán ôm đầu, lại liếc mắt ngó xuống một đám đệ tử Nhai Sơn đang sững sờ im bặt bên dưới thì chỉ muốn đập đầu chết quách cho xong.

Ở đây đông người như vậy, trong khi hai vị còn là cây đa cây đề của Nhai Sơn nữa đó !

– Chuyện này… chưởng môn, sư tôn… Hai người… để ý một chút không được sao… Ở đây đông người thế này…

Giọng nàng đè xuống cực thấp, chỉ sợ bị người ta nghe thấy mất.

Phù Đạo sơn nhân với vị chưởng môn kia liền lập tức lừ trắng mắt nguýt nàng, trong bụng không hẹn mà cùng chung chí lớn : Ra vẻ, ra vẻ cái quái gì chứ ! Cái bề ngoài thì đáng giá mấy đồng bạc hả ? Có quan trọng bằng thiên bàn không ? Có quan trọng bằng thiên bàn không ? Có quan trọng bằng thiên bàn không ?!

Phù Đạo sơn nhân thật chỉ muốn bóp lấy cổ Kiến Sầu. Lão hỏi ngay : “Con nói đi, có phải thiên bàn không ?

Trịnh Yêu gật gật lia lịa : “Phải phải, đúng đó, nói mau, nói mau đi !”

Không phải ban nãy bọn họ đã thấy hết rồi sao ?

Thật ra ngay chính bản thân Kiến Sầu cũng không thể nói chắc được. Nàng bèn đáp : “Đồ nhi chỉ biết toàn bộ các đường tuyến khôn trên đấu bàn đều sáng hết, còn nó có phải là thiên bàn hay không thì không biết.”

– Cái đồ ngu !

Không chút lưỡng lự, Phù Đạo sơn nhân liền tống ngay cho Kiến Sầu một biệt danh mới.

– Tất cả các tuyến khôn sáng hết thì nó là đấu bàn chứ còn gì nữa ! Đúng là đồ đệ ta thu có khác, tới giờ này mà còn ngốc nghếch vậy nữa !

Giọng lão không mấy nhỏ, năm đứa đệ tử đang đứng trên vách núi kia, ai nấy đều nhất tề đau buốt đầu gối.

Còn tất cả những người khác đang đứng dưới đài Bạt Kiếm thì mặt mũi nghệt ra.

Chưởng môn sư thúc với sư bá tổ nói cái gì mà bọn họ nghe hết hiểu nổi nữa rồi ?

Thiên bàn ?

Thiên bàn của ai ?

Không, trên đời này làm gì có thiên bàn thật chứ ?

Không phải nó chỉ có trong truyền thuyết thôi sao ? Hơn ngàn năm qua hoàn toàn không có ai làm nổi mà !!!

Ngó lại mà xem, Kiến Sầu đại sư bá, đối tượng được bọn họ vui mừng xoắn xuýt kìa !

Kiến Sầu đại sư bá vừa mới trúc cơ đã đạp một phát, đá bay đối thủ trúc cơ trung kỳ ! Thật đúng là chân đá lợi hại nhất từ xưa tới nay của Nhai Sơn !

Truyền thuyết một lời nghe không lọt tai là đánh từ nay về sau chắc sẽ gắn liền với vị đại sư tỷ này rồi.

Mà giờ lại còn thiên bàn cái gì ở đây nữa ?

Khoa trương nó vừa vừa thôi chứ !

Có người bị đả kích đến nỗi vạn niệm thành tro, đến nỗi chỉ muốn quỳ rạp xuống đất.

Còn Kiến Sầu…

Bắt đầu từ lúc bị Phù Đạo sơn nhân với Trịnh Yêu vây quanh, nàng thật đúng là cũng muốn quỳ xuống lạy họ như lạy tổ tông.

Kiến Sầu bất lực giải thích : “Sư phụ, không phải… Con cũng không biết nói làm sao cảm giác đó nữa. Dù sao thì chuyện tu luyện có vẻ rất đơn giản, thuận lợi đến nỗi con sợ luôn. Tự nhiên tu ra loại thiên bàn như vậy, nó không giống như con tưởng tượng chút nào.

Kiến Sầu không cảm thấy mình là người tầm thường, nhưng tài đến nỗi nghịch thiên thì cũng chẳng nghĩ tới, chứ không người bị giết tại sao lại là mình, tại sao lại là Tạ Bất Thần được người ta chọn làm đồ đệ ? Bởi vậy đối với tiến độ tu luyện của bản thân, nàng vẫn luôn có cảm giác kỳ diệu “Ô, sao lại luyện thành công rồi trời”.

Tiếc thay, trong mắt cái vị sư phụ Phù Đạo sơn nhân này…

Lão còn chưa nghe Kiến Sầu nói xong đã lẳng lặng đút cái đùi gà vào miệng, ú ớ cười : “Đời này ta thiệt chẳng còn muốn thu đồ đệ nữa.”

Sao tự nhiên lão lại thu được của hiếm như vậy kìa ?

Thiên bàn ?

Vậy mà còn chê tiến độ tu luyện quá nhanh nữa hả ?

Đồ so đồ thiệt muốn liệng, người so người đúng là tức chết !

Híc híc híc, hết muốn nói chuyện với cái con Kiến Sầu này nữa rồi ! Toàn chọc người ta xỉu ngang không à !

Duy có chưởng môn Trịnh Yêu là hai mắt lúc này vẫn còn sáng rỡ. Hắn xoa xoa tay nói : “Thôi vầy đi, chúng ta kiếm chỗ khác nói tiếp. Ta chừng này tuổi đầu rồi, tu luyện lâu lắc lâu lơ như vậy rồi mà còn chưa bao giờ thấy cái thiên bàn thực sự ra sao nữa ! Đại sư tỷ, đại sư tỷ ! Mau cho ta coi cho đã mắt đi !”

Mười ba ngày trúc cơ, lại còn là thiên bàn nữa.

Phù Đạo sơn nhân xua xua tay : “Đi đi đi, đi kiếm chỗ khác, phải tìm hiểu kỹ cái này mới được, với lại còn có mấy chuyện nữa phải hỏi con đó.”

Kiến Sầu đoán chắc ông muốn hỏi mình chuyện cái “chân”, thế là bèn vâng lời đi với Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân về lại điện Lãm Nguyệt.

Giữa đường, nàng gặp các sư đệ đứng trên vách đá, người nào người nấy đều nhìn nàng, ánh mắt vi diệu lạ lùng khôn xiết. Chợt sực nghĩ đến một chuyện, nàng bèn đứng lại, tiến tới gần bọn họ.

Thẩm Cữu dư chấn trong tâm vẫn còn, nhìn hai chân Kiến Sầu mà nuốt nuốt nước miếng, cứ mong nhích xa nàng được chừng nào hay chừng đó. Hắn sợ lỡ như bất chợt ăn phải một đạp, tuy tu vi đã lên nguyên anh, nhưng nhiều khi cũng phải xiểng liểng một trận không chừng.

Quan trọng hơn…

Cái chân vừa rồi đúng là đẹp đến rợn tóc gáy thật !

Cho dù Kiến Sầu mới trúc cơ thôi người ta cũng sợ chết khiếp rồi.

May quá, Kiến Sầu không phải là tới tìm hắn.

Nàng tiến tới, đứng lại trước mặt Khúc Chính Phong : “Khúc sư huynh, huynh tu vi cao nhất, ta có chuyện này…”

Khúc Chính Phong vẫn còn mải trầm luân trong cảm xúc chứng kiến thiên bàn vừa rồi, bây giờ nhìn lại Kiến Sầu thì thấy quanh người nàng, từ đầu đến chân sao huyền bí lạ lùng. Thiên bàn…

Trên đời này dễ có mấy ai có thiên bàn ?

Nếu chẳng phải trời cưng thì chính là trời hành.

Kiến Sầu sẽ thuộc dạng nào đây ?

Hắn suy nghĩ lung lắm, nhưng trả lời câu hỏi của nàng thì lại tuyệt chẳng thành vấn đề : “Kiến Sầu sư tỷ thấy không yên tâm về mấy cái người kia đúng không ?”

Kiến Sầu kinh ngạc nhìn Khúc Chính Phong. Tâm tư hắn tinh tế sắc sảo thật đúng là quá sức tưởng tượng của nàng. Nàng còn chưa kịp nói nửa câu, hắn vậy mà đã đoán được ngay. Có thể hắn biết đọc tâm hoặc trong bụng cũng có thể có cùng chung mối lo như nàng, hai điều này Kiến Sầu đoán chắc là đều có hết.

Nếu hắn đã biết, vậy nàng cũng chẳng khách sáo : “Đúng như Khúc sư đệ đã nói, tỷ thấy lo cho Giang Linh, đệ tử phái Tiễn Chúc vừa mới đi khỏi kia. Dưới đài Bạt Kiếm lúc đó, cô ta nói năng như vậy tất nhiên là để bảo vệ Chu Bảo Châu. Mà chỉ sợ ra khỏi Nhai Sơn rồi, Chu Bảo Châu sẽ trở mặt với Giang Linh. Nếu giữa chừng xảy ra chuyện gì bất trắc, tỷ nghĩ hậu quả nhiều khi sẽ rất khó lường.”

Nếu chuyện có thể dàn xếp êm đẹp đúng như lời Giang Linh nói thì thật không còn gì tốt hơn.

Khúc Chính Phong dĩ nhiên cũng hiểu. Hắn chắp tay đáp : “Vậy, xin Kiến Sầu sư tỷ yên tâm, chuyện này cứ để đệ lo.”

Dù gì đi nữa, Kiến Sầu tìm hắn cũng chỉ bởi vì tu vi hắn cao nhất.

Nhưng thật ra tại sao lại phải tìm tới hắn Kiến Sầu cũng chẳng biết. Có lẽ tại vì trước kia hắn là đại sư huynh nên nàng thấy có thể tin tưởng hơn một chút chăng ?

Kiến Sầu cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cám ơn Khúc Chính Phong, chào mấy người khác một câu rồi lại đi tiếp vào điện Lãm Nguyệt.

Kiến Sầu vừa đi khỏi, Thẩm Cữu liền eo sèo : “Đại sư tỷ cũng thiệt là, ta được việc lắm mà, sao lại chẳng nhờ đệ chứ ? Khấu sư đệ cũng tốt nha, đánh đấm nhất hạng, với lại còn là nam tu chí tình chân thành nữa ! Dịp may hái hoa đào ngàn năm một thưở mà lại tiếc với ta !”

Trần Duy Sơn ở kế bên hồn nhiên cười : “Đệ thấy Kiến Sầu đại sư tỷ không tìm huynh chắc là vì thấy huynh không giống người tốt đó.”

– …

Thẩm Cữu tức ná thở, thiếu chút nữa là bị cái thằng ngốc này chọc cho nghẹn họng chết. Hắn trợn tròn mắt nhìn, lâu thật lâu cũng nói không nổi câu nào.

Nhóc mập Khương Hạ thì lại cắn cắn ngón tay, lầm bầm : “Không biết chưởng môn với sư phụ, bọn họ nói cái chuyện gì vậy cà…”

——oOo——-

Trong điện Lãm Nguyệt.

Kiến Sầu cũng đang rất tò mò.

Nàng đã vào tới bên trong, đứng trước mặt Phù Đạo sơn nhân với Trịnh Yêu, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí còn có phần bình thường, chẳng chút gì lạ, so với khí độ hiên ngang đứng trên đài Bạt Kiếm lúc nãy thực đúng là khác hẳn một trời một vực.

Nhìn sao đi nữa cũng chẳng thấy đâu cái sức đạp bay tu sĩ trúc cơ trung kỳ a !  

Phù Đạo sơn nhân vừa vê chòm râu dưới cằm vừa nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt như điên, mãi một hồi thật lâu sau mới mở miệng bảo : “Đâu, bật đấu bàn ra cho sư phụ xem nào !”

Kiến Sầu vâng lời y theo. Tâm niệm vừa động, đấu bàn dưới chân lại sáng lên.

Đấu bàn chu vi một trượng xòe ra, bao luôn cả Phù Đạo sơn nhân với Trịnh Yêu vào trong.

Cảm giác đứng trên đấu bàn của người khác thật đúng là kỳ diệu khôn tả…

Trịnh Yêu líu ríu lẩm bẩm : “Ta đang đứng trên thiên bàn thật đây rồi…”

Lần này, rốt cục hắn cũng được thấy rõ.

Khôn tuyến đường nào đường nấy đan đan xen xen, kết thành đấu bàn hoàn chỉnh. 

Phù Đạo sơn nhân nhìn kỹ từng góc một mà miệng đắng lưỡi khô, chẳng biết nói làm sao cảm giác hiện tại trong người : “Đúng là thiên bàn… đúng là thiên là thiệt…”

Thật ư ?

Kiến Sầu vẫn luôn không dám chắc, bây giờ được Phù Đạo sơn xác nhận thì mới bắt đầu thấy hết lo. Ánh mắt trong sáng hồ hởi, kiềm lòng chẳng đặng, nàng rốt cục cũng hỏi ra miệng : “Sư phụ, con mười ba ngày trúc cơ, còn đồ đệ của lão già dịch Hoành Hư Côn Ngô thì mười ngày trúc cơ. Nhưng con có thiên bàn, không biết y có không ?”

– Ặc !

Chưởng môn Trịnh Yêu lại một lần nữa sặc nước miếng !

Sau khi nhìn qua Kiến Sầu một lượt, hắn liền ngó sang Phù Đạo sơn nhân : “Sư bá, ông ông ông ông ông ông nói chuyện với đại sư tỷ cái kiểu gì vậy ?”

– Chửi lão ta mắc dịch thì sao ? Bộ oan cho lão lắm hả ?

Phù Đạo sơn nhân trợn trắng mắt coi thường. Lão chẳng buồn lý sự với Trịnh Yêu mà gạt thẳng hắn sang một bên : “Tránh ra !”

Trịnh Yêu ức muốn chết.

Phù Đạo sơn nhân đã quay phắt đầu đi, chẳng thèm để ý gì tới hắn.

Lão tới trước mặt Kiến Sầu, mò đùi gà ra bảo : “Thiên bàn thầy không biết, nhưng sơn nhân ta phát hiện ra rằng con là thiên tài trời ban. Thế này đi, con cứ tiếp tục tu luyện theo cái kiểu mấy ngày như vậy, thầy sẽ hẹn riêng với lão già dịch Hoành Hư kia ra, cho con với đồ đệ lão đánh một trận. Sơn nhân ta đoán với khả năng của con, đạp cỡ chừng ba bốn phát là cái thằng Tạ Bất Thần mất nết đó chết queo rồi, được không hả ?”

– …

Kiến Sầu nhìn trân trân Phù Đạo sơn nhân một hồi lâu mới ghìm nổi phấn khích trong lòng, gật đầu lia lịa như bằm tỏi : “Sư phụ quả nhiên anh minh thần vũ, thật đúng là bậc cây đa cây đề, rường cột Nhai Sơn có khác !”

Trịnh Yêu đứng phía sau nhất thời chỉ còn biết than trời : “Hai thầy trò làm sao biết cái gã kia không có thiên bàn hay không ?”

– Tạ Bất Thần á ?

Kiến Sầu ngoảnh đầu lại hỏi. 

Trịnh Yêu nhún vai : “Ta chỉ thấy Côn Ngô xưa nay hành xử thích giấu giấu diếm diếm, cho ra lò được một gã mười ngày trúc cơ đã là kinh hồn khiếp đảm người ta lắm rồi. Nếu ta mà là Hoành Hư chân nhân thì dù có thiên bàn cũng sẽ không nói ra đâu.”

– Cái này thì cũng đúng…

Cung cách của Hoành Hư chân nhân ra sao, Phù Đạo sơn nhân hiểu rõ hơn ai hết.

Lão nghĩ nghĩ một hồi, nhưng rốt cục lại cứ xua xua tay : “Có thiên bàn hay không thì quan trọng gì chứ ? Dù sao thì cái con nha đầu này, sức đánh của nó đúng là cùng cấp hiếm có ! Ờ phải rồi, sức đánh…”

Sực nhớ tới chuyện gì đó, Phù Đạo sơn nhân chợt ngoẹo đầu lại nhìn Kiến Sầu : “Nhắc tới mới nhớ, sơn nhân ta quên hỏi con, cái chân đó là sao vậy ?” 

Cái chân…

Nó tất nhiên chính là đạo ấn đó.

Kiên Sầu ngần ngừ một chút rồi đáp : “Ở ngoài ẩn giới am Thanh Phong hiện ra một cái hình lớn lắm, mà lúc đó đồ nhi cũng có mặt, bởi vậy mới vẽ nó lại. Mấy hôm trước, lúc tu luyện trong Tàng Kinh các, con thấy nó giống giống đạo ấn nên mới tiện tay suy ngược ra thành đạo ấn xem thế nào, không dè mới thử có một lần thì ra, vậy mà thành công luôn, bởi vậy mới làm hư cửa Tàng Kinh các.”

Nói xong nàng mới lấy tờ giấy vẽ đạo ấn vẫn luôn giấu trong tay áo ra, đưa cho Phù Đạo sơn nhân.

Ẩn giới am Thanh Phong ?

Không lẽ là cái ký hiệu đó ?

Phù Đạo sơn giật mình thất kinh, vội tiếp lấy tờ giấy cùng xem với Trịnh Yêu.

Ký hiệu này trông rất bình thường, chẳng có gì lạ. Phải biết linh khí vận hành chính xác qua đường kinh mạch với khiếu huyệt nào thì mới hiểu được đạo ấn này có mạnh hay không.

Phù Đạo sơn nhân nghĩ tới những gì Kiến Sầu vừa nói thì đầu óc lùng bùng chẳng hiểu ra sao : “Nếu ta nghe không lầm thì hồi nãy con nói con tiện tay suy ngược ra thành đạo ấn xem thế nào, mới thử có một lần đã ra, thành công luôn… Vậy tức là làm lần đầu liền thành công ngay phải không ?”

– Dạ !

Kiến Sầu ngoan ngoãn gật gật đầu : “Chắc tại con may mắn.”

May mắn…

Trên đời này thật sự có người may mắn đến như vậy hả ?

Phù Đạo sơn nhân cau tít đầu mày, lại nhớ tới lúc nãy Kiến Sầu có nói nó tu luyện thuận lợi lạ lùng, mau đến nỗi khó mà tin nổi, bây giờ lại thêm chuyện thiên bàn, thậm chí mới thử có lần đầu đã thành đạo ấn luôn.

Chưa kể đến huyền cơ trong đạo ấn đó, chỉ xét về mặt suy ngược thôi thì đối với tu sĩ mà nói, đây là chuyện cực kỳ đau đầu, hao tâm tổn sức. Nó có muôn vàn khả năng phải thử, sơ ý một chút là bị tẩu hỏa nhập ma, nổ đứt kinh mạch như chơi.

Trong cả vạn khả năng đó, suy ngược ra được vài cái còn chưa chắc thành công, mà người thí nghiệm nhiều khi còn mất mạng luôn cũng không chừng.

Nếu chẳng nguy hiểm như vậy thì đạo ấn trong thiên hạ không phải muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu sao ?

Phù Đạo sơn nhân chỉ thấy đầu óc mình quay mòng mòng, rối tinh rối mù hết cả lên.

Vô lý, vô lý…

Trong này nhất định phải có nguyên nhân nào đó.

Lão ra sức đập đập day day thái dương, vắt óc nghĩ xem rốt cục đã thiếu sót ở đâu.

Kiến Sầu chẳng biết lão suy nghĩ cái gì, chỉ biết cùng Trịnh Yêu quay tới quay lui cần cổ theo nhịp chân qua qua lại lại của Phù Đạo sơn nhân.

Mãi một hồi lâu sau, đầu óc chợt lóe linh quang, lão mới nghĩ tới một điều : “Thầy nhớ lúc con đi trên đường Nhai Sơn từng có một lần thoát hiểm, lúc đó trên mu bàn tay con cũng sáng đấu bàn phải không ?”

– … Đúng là có chuyện như vậy.

Kiến Sầu nhớ lại, gật gật đầu.

– Mà có gì không thầy ?

Có gì không hả ?

Phù Đạo sơn nhân thiếu điều muốn coi nó như tổ tông mà lạy.

Lão giơ tay chỉ Kiến Sầu, đầu ngón tay run run, cả giọng cũng run rẩy lên theo : “Đúng là tại ta sơ ý lơ là… Con… con có còn bật đấu bàn lên mu bàn tay được nữa không ?”

– Như vầy phải không thầy ?

Tuy chẳng biết Phù Đạo sơn nhân muốn làm gì, nhưng thấy lão mặt mũi có vẻ như hô hấp không thông thì Kiến Sầu chẳng dám cãi, bèn giơ liền tay ra.

Đấu bàn dưới chân lập tức biến mất, lúc hiện ra lần nữa thì lại lơ lửng phiêu phù ngay trên mu bàn tay nàng !

Trong chớp mắt đó, Phù Đạo sơn nhân với Trịnh Yêu liền hóa đá, đứng chết trân tại chỗ.

Kiến Sầu lại chẳng thấy có gì bất bình thường.

– Chứ không phải linh lực đi tới đâu, chỉ cần động tâm niệm là đấu bàn sẽ sáng lên ở chỗ đó sao thầy ? Giống vầy nè…

Ý niệm thoắt đổi, cánh tay đang duỗi thẳng, bàn tay năm ngón xiết lại chợt búng ngón trỏ ra. Thế là đấu bàn liền dời lên đầu ngón trỏ. 

Thấy vui vui, nàng bèn quay quay đầu ngón tay. Ngón quay thì đấu bàn cũng quay theo. Nhất thời hào quang phát sáng lấp lánh đủ màu, đẹp không thể tưởng. 

– Hay không thì vầy cũng được.

Tựa như để xác thực lời mình nói, chứng tỏ đây là một chuyện cực kỳ dễ dàng, Kiến Sầu gập đầu ngón tay lại, đấu bàn lại biến mất.

Sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn lên trên, ngước ngước đôi gò má trắng như sứ.

Trong một chớp mắt đó, linh lực ào ạt đổ về tổ khiếu.

Vì vậy, đấu bàn lại hiện ra, xoay tròn trên đỉnh đầu Kiến Sầu.

Trông nàng ngộ nghĩnh buồn cười, thực chẳng khác gì một người tí hon đội một cái mũ khổng lồ trên đầu.

Nhưng Phù Đạo sơn nhân lại cười chẳng nổi, chỉ thiếu điều muốn khóc cho Kiến Sầu xem. 

Người so người tức chết thôi !

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *