32. Thần bí biến mất

Ta thu trúng phải cái đứa chỉ biết hiếp đáp ông già là giỏi !

Quả nhiên mấy cái đứa đồ đệ này, chả có đứa nào tốt lành gì hết !

Sơn nhân ta thiệt đau lòng quá đi !

– Con có biết cái này gọi là gì không ?

Mãi một hồi lâu sau, Phù Đạo sơn nhân mới hạ hỏa, sau liền giơ đùi gà trong tay lên gặm một miếng.

Kiến Sầu vẫn không ngừng chơi. Nàng nhìn chằm chằm cái đùi gà, cau mày đáp : “Là cái đùi gà !”

– …

Cái đồ con bé ngốc !

Phù Đạo sơn nhân ngoạm phựt một miếng đùi gà vào miệng, xong quăng đại xuống đất. Trong chớp mắt miếng xương rớt xuống, sàn điện Lãm Nguyệt bóng loáng liền tự nhiên biến sóng dập dềnh một trận. Khúc xương đùi gà tựa như bị ném xuống nước, thoắt cái đã chìm vào bên trong.

Kiến Sầu ngơ ngẩn nhìn theo, hơi ngạc nhiên chớp chớp mắt. 

Phù Đao sơn nhân cũng chẳng giải thích, chỉ lườm nàng trắng mắt hỏi thẳng : “Dĩ nhiên là sơn nhân ta có phải hỏi con cái đùi gà đâu. Con chịu khó động não một chút không được hả ? Ta hỏi con cái thứ con biết để làm gì ?”

– Vậy thứ con không biết, sư phụ sao lại hỏi con ?

Rốt cục cái gì cũng không biết thì biết gì nổi đây ?

Kiến Sầu lầu bà lầu bầu.

– Phù !

Trịnh Yêu chợt tai quái phì cười.

Phù Đạo sơn nhân thật đúng là đau hết cả đầu, đau đến hết nước nói.

Lão đứng yên tại chỗ dậm dậm chân, thần sắc dần dần biến đổi, mắt nhìn Kiến Sầu đăm đăm, thấy nàng khí tức chẳng yếu chút nào, so với nữ tu bình thường còn có phần phóng khoáng hào hiệp hơn mấy phần.

Cũng chẳng biết tại sao tự nhiên lão lại bật cười, bảo : “Thôi, không cãi với thứ con nít ranh như cô nữa. Trong tu hành, có một loại thể chất rất đặc biệt gọi là thể thiên hư, hình như giống giống với tình trạng của con đó. Bất kỳ chỗ nào, chỉ cần muốn là đấu bàn sẽ ở đó. Nhưng ta cũng không chắc có đúng với trường hợp con không. Bởi vậy, bây giờ con trả lời ta nghe mấy câu này.”

Thể thiên hư ?

Kiến Sầu chớp mắt đáp : “Xin sư phụ cứ hỏi !”

Phù Đạo sơn nhân liền hỏi câu đầu tiên : “Có đúng là tùy tâm sở dục, thích ở đâu thì được ở đó phải không ?”

Kiến Sầu gật đầu : “Dạ phải !”

Thật ra lúc nãy đã nhìn qua rồi nhưng Phù Đạo sơn nhân vẫn hỏi một lần nữa cho chắc. Khuôn mặt nhăn nheo, hằn sâu vết hằn năm tháng, lúc hỏi câu này, lão chắp hai tay sau lưng, đầu mày nhíu lại, trông có vẻ nghiêm nghị trịnh trọng vô cùng.

– Vừa rồi con có nói thấy tu luyện cực kỳ dễ dàng. Vậy khi đánh thông kinh mạch, thắp sáng tuyến khôn thì cảm giác thế nào ?

– Rất nhiều đường tuyến khôn trước đó đều là nhờ đồ nhi xem từ trong ngọc giản của Tàng Kinh các mà thực hành, bởi vậy con cứ làm y theo như lộ tuyến đã ghi, gần như lần nào cũng thành công. Chỉ có lúc chiếu theo đường tuyến khôn trên đấu bàn để suy ngược ra vị trí kinh mạch con lại hay thất bại, nhưng thật ra nếu tìm đúng chỗ thì thường thường cũng thành công.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Kiến Sầu cảm thấy mình tu luyện quá dễ.

Phù Đạo sơn nhân lại càng nhíu mày chặt hơn nữa. Thần sắc dễ chịu thoải mái hốt nhiên bay biến, đáy mắt ánh lên loe lóe không thôi, tựa hồ như đang nhớ lại điều gì.

Trịnh Yêu vẫn luôn im lặng lắng nghe, đến bây giờ mới tiến tới hỏi : “Sư bá, vậy trong chuyện này còn gì rắc rối nữa không ?”

Rắc rối rất lớn nữa là đằng khác.

Phù Đạo sơn nhân lắc lắc đầu. Lão chẳng đáp lại mà lại hỏi tiếp Kiến Sầu : “Vậy đạo ấn thì sao ? Lần đầu tiên thành công luôn hả ?” 

– Dạ !

Điểm này Kiến Sầu có thể khẳng định chắc chắn. Nhưng nàng cứ nghĩ đó chẳng qua là do mình may mắn.

Đạo ấn này là cái gì nàng không biết, chỉ biết uy lực của nó cực lớn. Dù nàng chỉ là một tu sĩ trúc cơ nho nhỏ thôi nhưng khi vận dụng lại có khả năng phá hủy khủng khiếp đến như vậy, thế tức là do chính bản thân nó quá sức cao siêu.

Phương pháp vận hành kinh mạch khác nhau sẽ cho ra hiệu quả khác nhau.

Tu sĩ chuyên lấy tấn công làm sở trường thường thích nghiên cứu làm sao sử dụng ít linh lực nhất nhưng đánh ra mạnh nhất. 

Kiến Sầu đoán cái đạo ấn này chắc có lẽ cũng cùng một loại như vậy.

Phù Đạo sơn nhân lại hỏi : “Con còn sức nữa không ?”

Còn sức không ư ?

Kiến Sầu nghĩ nghĩ rồi đáp : “Sức còn, linh lực cũng còn.”

Nàng chẳng biết “sức” theo như lão nói rốt cục là cái gì.

Phù Đạo sơn nhân đưa mắt ngó sang Trịnh Yêu rồi quay phắt người lại, lôi cổ hắn đẩy ra xa xa một bên : “Qua đây, đừng có đứng đó mà chắn đường !”

– Úi ùi, đừng có lôi người ta đi như vậy chứ ! Ông làm cái gì vậy hả sư bá ?

Được rồi, tự do rồi.

Trịnh Yêu không la nữa. Hắn cảnh giác đưa mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân, thấy lão hình như có cái gì đó không được bình thường cho lắm.

– Sư bá, có phải ông điên rồi không ?

– Im miệng !

Chỉ có hai tiếng cụt lủn như vậy.

Sắc mặt Phù Đạo sơn nhân thật ra không mấy tốt.

Lần này rõ ràng như vậy, Kiến Sầu cũng đã nhìn ra. Nàng thường thấy lão hay bộ làm tịch, hoặc không thì hỉ hả toe toét cười, trông chẳng khác gì lão ngoan đồng chứ ít khi thấy mặt mày sa sầm như bây giờ.

Trong bụng không khỏi có chút lo lo, Kiến Sầu lưỡng lự hồi lâu mới hỏi : “Sư phụ, có chuyện gì không ?”

– Có gì đâu, tại nó cản đường thôi.

Phù Đạo sơn nhân khinh khỉnh lườm Trịnh Yêu trắng dã con mắt, tựa hồ đã bình thường trở lại vậy. Lão vô tư vỗ vỗ tay, bảo : “Lát nữa thầy kêu con bắt đầu thì con đổi chỗ. Lần này đừng xài chân nữa, thử tay đi, áp dụng cái đạo ấn đó lên tay.”

Đổi đạo ấn sang tay sao ?

Kiến Sầu kinh ngạc, còn chưa kịp hiểu ra ý tứ trong lời Phù Đạo sơn nhân thì lão đã vội vàng lui qua một bên, chỉ ra một chỗ không xa trước mặt nàng.

Chỗ đó chính là cửa lớn đại điện, nhưng bên ngoài lại không có chỗ ra, đối diện chính là hướng có cầu treo và đồng thời cũng là chỗ có mồ mả chi chít mà lúc mới tới nàng đã từng đi ngang qua.

– Vạn vạn lần chớ có đánh vào trong, đánh ra ngoài đó, tăng thêm chút sức nữa, để coi có thành công hay không.

Nói xong, lão lại lùi thêm hai bước nữa.

Đến mức vậy sao…

Kiến Sầu nhếch môi, chỉ thấy lão sư phụ nhà mình làm màu hơi quá. Nàng chỉ là tu sĩ trúc cơ, làm sao mà gây ra chuyện gì nguy hiểm cho hai tu sĩ đại năng bọn họ được chứ ?

Nhưng tính tình Phù Đạo sơn nhân phô trương bốc đồng ra sao nàng cũng đã biết quá, bởi vậy mới chẳng buồn nghĩ ngợi, để ý gì đến nữa.

Kiến Sầu quay người lại, đứng đối mặt với cửa đại điện.

Thái dương trên cao vẫn còn hừng hực bỏng rãy. Bây giờ mới chỉ vừa tới giữa trưa. Từ chỗ nàng đứng, nhìn ra ngoài chẳng thấy cây cối hoa cỏ gì của Nhai Sơn ở bên dưới, với lại cũng càng tuyệt chẳng có ngọn núi nào lọt vào tầm mắt.

Chỗ này mà thả sức tung chiêu thì đúng là rất hợp.

Chỉ tiếc ở chỗ không nhìn thấy được hiệu quả thôi. 

Nhưng Kiến Sầu cũng chẳng có gan làm sập thêm một bức tường khác của Nhai Sơn nữa.

Ôn qua một lượt quy tắc sắp xếp trong phiến đạo ấn, nàng nhớ tới bốn chỗ mà tự mình đã định ra, hai tay hai chân, sử dụng thuật pháp cơ bản không ngoài hai vị trí này. 

Bởi vậy, Kiến Sầu mới chầm chậm giơ tay phải ra, nhìn đi nhìn lại kỹ càng một lượt. Chẳng biết tự lúc nào mà chỉ tay trong lòng bàn tay nàng đã trở nên mờ đi, có thể thấy loáng thoáng được cả mạch máu đang ngoằn ngoèo lưu thông bên trong. Tên từng khiếu huyệt một trong tay lần lượt diễu qua trong trí nàng. 

Bảy phiến đạo tử.

Bảy khiếu huyệt.

Thử vài nhóm xem sao ư ?

Kiến Sầu ngẫm nghĩ.

Linh lực bắt đầu cuộn lên từ từ trong tổ khiếu nơi mi tâm, đổ từ vai qua huyệt thiên tuyền, rồi đến thiếu hải, sau thì tuôn xuống cánh tay…

Cùng lúc đó, cánh tay của nàng cũng dần dần giơ lên cao, tự nhiên duỗi thẳng ra ngoài.

Trong tích tắc đó, gió trời xung quanh liền như ngừng thổi. 

Tứ phía tĩnh lặng đến đáng sợ.

Lần này, hình như có chút không giống với lúc xài chân cho lắm.

Kiến Sầu cảm thấy hơi hồi hộp, căng thẳng.

Phù Đạo sơn nhân cũng linh cảm thấy có cái gì đó không bình thường, tay lão vừa giơ ra một cái thì kiếm Vô nứt rạn đã liền nằm gọn bên trong.

– Không sao, con tiếp tục đi.

Có câu nói của Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu liền yên tâm hơn nhiều.

Nàng lấy lại bình tĩnh, đấu bàn dưới chân xoay tròn theo ý.

Lúc này ánh sáng tập trung vào một chỗ trên đấu bàn. Có phiến đạo tử thoắt cái sáng lên, sau đó tắt ngấm, ánh sáng liền chuyển sang một vị trí khác. 

Linh khí của Kiến Sầu bây giờ đã truyền đến vị trí thứ ba, là huyệt gian sử ở cánh tay.

Trời chợt nổi gió, nhưng đó không phải là từ ngoài thổi vào mà là do đấu bàn của nàng quấy lên.

Đấu bàn xoay tròn cuộn theo linh khí ngưng tụ xung quanh.

Tim Kiến Sầu càng đập nhanh hơn trước.

Linh khí lần lượt đi qua các huyệt đại lăng, thần môn, thiếu phủ và cuối cùng là huyệt ――

Trung xung !

Các đầu ngón tay trên bàn tay phải Kiến Sầu lập tức trở nên đau đớn khủng khiếp. Cùng lúc, cả bàn tay cũng bị một nguồn lực huyền bí lạ lùng kéo theo, chầm chậm đẩy một cái về phía trước.

Đùng ――

Bốn phía vốn tĩnh lặng, nhưng mọi người lại có cảm giác như nghe ầm bên tai !

Quanh điện Lãm Nguyệt, toàn bộ linh khí nơi sườn núi đều rùng rùng chấn động, thi nhau ào tới, tựa như bị một thứ gì đó hút hết về !

Linh khí vô tận tụ lại, hình thành nên một cái bóng khổng lồ !

Lần này thì mang hình dáng bàn tay !

Cũng gần như đúng vào lúc đó, Kiến Sầu tự nhiên chợt cảm thấy không điều khiển đấu bàn nổi nữa !

Nó xoay tít như điên !

Hào quang nơi tổ khiếu mi tâm thình lình chói lên rực rỡ, từ đó ánh sáng li li lấm tấm như bụi sao cũng liên tục tuôn ra, không ngừng trút vào đấu bàn, vào lòng bàn tay nàng !

– Nha đầu !

Phù Đạo sơn nhân đã phát giác thấy sự việc vượt quá tầm kiểm soát. Lão hết hồn định xông tới cản lại. Nhưng đến lúc này rồi thì hoàn toàn không thể làm gì được nữa.

Lúc trước áp dụng lên khiếu huyệt ở chân để thi triển đạo ấn, Kiến Sầu còn có thể điều chỉnh, khống chế lượng linh khí rót vào, nhưng bây giờ làm trên tay, nàng lại phát hiện thấy nó chẳng khác gì một cái vòi rồng khổng lồ thông liền với một cái động đen vô cùng vô tận !

Cả người nàng đau nhói như bị kim châm !

Đó là bởi vì linh khí tích trữ trong máu huyết đều bị rút cạn từng chút một !

Nàng không tài nào đáp lại tiếng kêu của Phù Đạo sơn nhân nổi, chỉ thấy cả người đau đớn khôn xiết, tựa như bị phanh thây xé xác !

Phù Đạo sơn nhân kinh hoàng bước tới trước một bước. Kiếm Vô lúc này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì. Lão cuống quít giơ tay chụp một cái về phía trước, phía sau lưng lập tức hiện lên bóng một con ưng cực lớn. 

Trong điện Lãm Nguyệt tức thời tựa như văng vẳng đâu đây tiếng chim lanh lảnh kêu vang !

Chim ưng sải cánh, tung vuốt chụp xuống !

Năm ngón tay của Phù Đạo sơn nhân cong lại thành trảo, quắp lấy Kiến Sầu !

Cái bóng khổng lồ trước bàn tay Kiến Sầu đã dần dần cô đọng thành như thực chất, ầm ầm tống đi. Nó rốt cục cũng thoát khỏi lòng bàn tay của nàng !

Trong một tích tắc đó, Kiến Sầu chỉ cảm thấy động đen vô biên, vòi rồng khổng lồ đột nhiên ngừng quay, đồng thời cũng thôi không hút lấy toàn bộ linh khí từ bên ngoài vào nữa mà phóng thoát khỏi nàng thật xa.

Cơn đau và cảm giác kiệt quệ cùng cực đột nhiên liền ập tới trong chớp mắt. Kiến Sầu thấy trước mặt tối đen, cổ họng nhờn nhợn rồi hộc máu khỏi miệng.

Một trảo kia của Phù Đạo sơn nhân phát sau mà đến trước, vừa đúng lúc bắt kịp !

—–oOo——

Trên sườn núi trước điện Lãm Nguyệt chính là cầu treo Nhai Sơn.

Có ba bóng người từ trên đường Nhai Sơn ra khỏi khúc quanh, sau đó thì bước lên cầu treo, chỉ chốc lát sau đã băng khỏi nhánh sông Cửu Đầu chảy ngang qua Nhai Sơn, đứng lại trên đài cao ở bờ bên kia.

– Thả ta xuống !

Chu Bảo Châu được một nữ tu phái Tiễn Chúc cõng đi. Ngay khi vừa ra khỏi địa phận Nhai Sơn, thị liền đanh mặt ra lệnh.

Nữ tu nọ vội vàng thả Chu Bảo Châu xuống, kêu to : “Chu sư tỷ !”

Giang Linh đứng bên cạnh nữ tu đó cũng mở miệng gọi : “Chu ――” 

– Bốp !

Chu Bảo Châu vừa mới đứng vững, còn chưa kịp lau sạch máu lem trên miệng thì đã vung tay giáng tát thẳng vào mặt Giang Linh một cái bốp !

Người thiếu nữ mảnh mai yếu đuối chẳng kịp phòng bị, bị ăn một đòn xiêu vẹo cả người !

Cô loạng choạng mấy bước mới đứng lại được, kế liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, chẳng hiểu ra sao.

– Chu… Chu sư tỷ ?

Giang Linh ngẩn người sửng sốt, giơ tay xoa xoa một bên mặt.

Đối với tu sĩ mà nói, thương tổn da thịt thực ra chẳng là gì. Nhưng thế gian thường có câu chí lý rằng : Đánh người không nên đánh mặt, tu sĩ cũng là người !

Tuy Chu Bảo Châu không thật sự động đao kiếm với Giang Linh, nhưng cái tát vừa rồi lại ác hơn đao kiếm gấp mười, gấp trăm lần !

Chu Bảo Châu lạnh lùng nhìn Giang Linh xất bất xang bang, cười gằn một tiếng : “Mày tưởng mày ngon lắm sao ? Dám thừa dịp tao bị thương, tranh thủ được cái con quỷ Nhai Sơn đó chống lưng mà trèo lên đầu lên cổ tao, lại còn dám cãi lại tao nữa hả ?!” 

– Sư tỷ, ta đâu có ý đó…

Giang Linh ra sức phân bua.

Tình hình lúc đó, bất kỳ ai cũng thấy Kiến Sầu sẽ chẳng có thiện ý. Nếu cả ba người đều chết ở Nhai Sơn, vậy mới chính là được không bằng mất.

– Lúc đó chúng ta đâu có cách nào khác, muốn thoát thân thì chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi với Nhai Sơn thôi. Nếu bọn họ tức giận, muốn tính sổ với phái Tiễn Chúc ta thì làm sao đây ? Nhai Sơn thế mạnh, chúng ta hoàn toàn không thể…

– Câm miệng !

Chu Bảo Châu nghiến răng, bước tới trước, bóp lấy cái cằm nhỏ trắng nõn của Giang Linh mà độc địa cười : “Nhai Sơn ? Mày coi Nhai Sơn là cái gì hả ? Mày thì biết cái gì ?!”

– Chu sư tỷ…

Giang Linh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì chẳng hiểu ra sao. Thị đưa mắt cầu cứu nhìn sang nữ tu bên cạnh. Nào ngờ nữ tu nọ lại bước giật ra sau, rụt rè sợ hãi nhìn Chu Bảo Châu.

Chu Bảo Châu bị thương trong người, đi được nửa đường đã lấy lại được chút sức. Nhưng nếu bây giờ Giang Linh trở giáo đánh lại thì Chu Bảo Châu dĩ nhiên sẽ dưới cơ.

Nhưng Giang Linh không dám.

Ở phái Tiễn Chúc, địa vị của Chu Bảo Châu gần bằng Hứa Lam Nhi. Đắc tội cô ta, ai biết sau này trở về còn được bao nhiêu ngày yên ổn đây ?

Giang Linh run rẩy, đáp lại mà giọng như muốn khóc : “Dưới đài Bạt Kiếm, cực chẳng đã mới phải vậy, Chu sư tỷ, ta…”

– Mày ?

Chu Bảo Châu khinh miệt cười thành tiếng, đầu móng tay bén nhọn đâm lút vào da Giang Linh, làm máu dưới cằm cô ri rỉ nhiễu dài mấy dòng nhưng thị lại càng nhìn càng khoái, không chút nương tay.

– Ở trong môn mày là cái thá gì ? Bữa nay dẫn mày đi chẳng qua tại tao thấy mày biết nghe lời. Ai dè mày lại tự tung tự tác như vậy ! Mày tưởng mày ngon lắm hả ? Đồ đệ ruột của sư tôn trước giờ chỉ có ta với Hứa sư tỷ ! Cái gì cũng không biết vậy mà dám xử chuyện làm mất mặt phái Tiễn Chúc ta, mày giỏi quá mà !

Một tràng của Chu Bảo Châu làm Giang Linh rét run trong bụng. Cô không biết mình sai ở đâu.

– Chuyện Nhiếp sư tỷ bị thương vốn do Hứa sư tỷ gây ra. Sư tôn toàn tâm che chở Hứa sư tỷ thì tất nhiên sẽ chọc giận Vô Vọng trai. Bây giờ Nhiếp sư tỷ với Kiến Sầu tiền bối qua lại thân thiết, biết đâu trong tương lai Nhai Sơn sẽ chống lưng cho Vô Vọng trai thì sao. Sư tỷ, tỷ tội gì vì Hứa sư tỷ mà đẩy bản thân mình vào chỗ hiểm làm chi ? Chuyện này vốn là do chúng ta sai trước mà !

– Bốp !

Lại thêm một cú tát trời giáng, không chút nương tay nữa.

Mặt mày Chu Bảo Châu hả hê khoái trá, giống như vì đã báo được thù. Thấy Giang Linh chới với đứng không vững, thị lại càng lúc càng tỉnh táo hơn.

– Bữa nay mày nghĩ như vậy chẳng qua tại vì Nhai Sơn vẫn là tuyệt đỉnh trung vực, môn phái người ta căn cơ thâm hậu cả ngàn vạn năm nay. Nhưng nếu ngày nào đó Nhai Sơn không còn nữa, diệt vong chết hết thì sao ? Mày có còn nghĩ như vậy nữa không hả ? Thập Cửu Châu xưa nay toàn là mạnh được yếu thua, nếu phái Tiễn Chúc ta mà có được danh tiếng với địa vị như Nhai Sơn bây giờ thì có ai dám nói chúng ta sai !

Hai mắt Chu Bảo Châu ánh lên điên cuồng mà tỉnh táo. Thị cúi đầu nhìn, Giang Linh bây giờ đã đờ đẫn hết cả người.

Đến lúc này rồi, Chu Bảo Châu lại không còn nóng nảy nữa. Thị đứng trên đài cao ho nhẹ một tiếng, phóng mắt qua cầu dây treo hun hút dõi nhìn lên Nhai Sơn xa xa.

Mồ mả ngàn nấm lúp xúp trải dài trên bãi sông rộng, thủy triều giờ này dâng lên ngập mất một góc nhỏ.

Chuyến này coi vậy chứ chẳng phải hoàn toàn là công cốc.

Kiến Sầu Nhai Sơn ?

A !

Chu Bảo Châu quay người lại, chẳng thèm nhìn tới Giang Linh : “Chờ chừng nào về, để tự sư tôn xử mày. Đi thôi !”

Giang Linh đứng sững tại chỗ, cả người rét lạnh. Cô không biết Hứa Lam Nhi sư tỷ lấy đâu ra cái gan đó, dám chọc tới cả Nhiếp Tiểu Vãn là bạn bè với tu sĩ Nhai Sơn, hơn nữa cũng chẳng rõ tại sao sư tôn lại phái sư tỷ Chu Bảo châu tính tình tráo trở độc ác như vậy lên Nhai Sơn tạ lỗi, thậm chí…

Cô cũng chẳng hiểu Chu Bảo Châu lấy sức lực đó từ đâu ra.

Nữ tu còn lại vẫn nhìn Giang Linh có chút không đành lòng nhưng rốt cục rồi cũng vội vàng đi theo Chu Bảo Châu.

Đại địa Thập Cửu Châu, núi non xanh biếc, mây trắng lững lờ.

Dưới đài cao, sông Cửu Đầu vẫn băng băng xuôi chảy như tự ngàn xưa đến giờ.

Sau khi ba người phái Tiễn Chúc đi khỏi thì có bóng ai đó dần dần hiện ra trên cầu dây treo dài hun hút. Người mặc trường bào xám đen, một tay chắp sau lưng, tay kia đặt trước thân. Gió trời lồng lộng nhưng lại chẳng xua tan nổi suy nghĩ trong hắn.

Khúc Chính Phong đứng ở đây đã được một lúc rồi.

Vì được Kiến Sầu nhờ cậy, lo Giang Linh, đệ tử của phái Tiễn Chúc, rời khỏi Nhai Sơn sẽ xảy ra chuyện nên hắn đã đi theo, xem xem tình hình thế nào, không ngờ ở chỗ này vậy mà lại thấy được màn đối đáp ban nãy, nghe được rất nhiều câu lạ lùng quái đản.

Xem bộ dạng Chu Bảo Châu thế kia thì sự an toàn của Giang Linh thật ra không đáng ngại gì lắm, chỉ có điều khi về đến môn phái lại khó mà đoán chắc. Hơn nữa, đây cũng là chuyện hắn không thể nào can thiệp nổi.

Khúc Chính Phong nghĩ ngợi một hồi, đáy mắt ánh lên khó hiểu. Hắn cứ đứng sững mãi đó thật lâu, sau mới thu tầm mắt xa xăm lại. 

Lúc này, hắn đang đứng ngay giữa cầu treo Nhai Sơn, dưới chân là sông dài đêm ngày cuồn cuộn chảy xiết chẳng lúc nào ngừng.

Nắng vụn loang loáng, lấp lánh trên sóng nước mênh mông.

Khúc Chính Phong ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy mồ mả trập trùng lúp xúp bên bờ bên kia sông, cỏ dại vàng úa triền miên một vùng. Hắn chậm rãi đi qua cầu dây treo, bước chân trông có vẻ như nặng nề lạ lùng.

Đến lúc hắn đi đến cuối đầu cầu thì bước chân hốt nhiên khựng lại.

Ngửng đầu nhìn lên, trước đường Nhai Sơn, ấy chính Thẩm Cữu một thân áo trắng.

Khúc Chính Phong hỏi : “Sao đệ lại ra đây ?”

Dáng vẻ phóng túng bất cần, Thẩm Cữu bước tới mấy bước cười nói : “Có gì đâu, tại ở trong phòng tự nhiên phát hiện thấy có điều thú vị, suy nghĩ một hồi xong nên mới đi tìm Nhị sư huynh tâm sự chút chơi đó mà.”

Khúc Chính Phong không nói tiếng nào.

Thẩm Cữu liền giơ ngay tay ra, cầm cầm lắc lắc cái gì đó.

Thì ra đó là một cái chén ngọc trắng óng ánh trong suốt, có nắng chiếu qua trông lại càng lộng lẫy tinh xảo hơn lên.

– Ha ha ha, đúng là không ngờ thiệt ! Thẩm Cữu ta hồi nào tới giờ tự phụ mình thông minh vậy mà xém cái bị Nhị sư huynh qua mặt ngon lành ! Lợi hại, lợi hại nha ! Thiếu chút nữa thì đệ đã đi tìm Kiến Sầu sư tỷ đòi cái đèn thiên hỏa rồi, dè đâu nó còn nằm lù lù trong phòng đệ đó chứ.

Khúc Chính Phong cuối cùng cũng cười.

– Giờ mới biết sao ?

– Hơi bị chậm đó !

Thẩm Cữu bực bội nhìn cái chén nhỏ trong tay rồi bỏ tọt vào tay áo, chẳng còn thấy đâu nữa. Hắn đi tới, choàng tay lên vai Khúc Chính Phong, vỗ vỗ mấy cái, cười ma mãnh : “Nhưng mà, công nhận Nhị sư huynh cũng lươn lẹo quá nha ! Muốn kiếm đệ đánh thì nói đại đi ! Đệ biết huynh từ hồi nào tới giờ không phải dân theo phái bạt kiếm chúng ta, nhưng… thỉnh thoảng vứt mẹ nó cái nguyên tắc đi, xoẹt xoẹt mấy đường kiếm có phải vui không ? Mắc gì hao hơi vòng vèo, chọc cho ta chủ động tuốt kiếm với huynh chứ ?” 

– …

Khúc Chính Phong nhất thời không nói tiếng nào, chỉ đưa tay gỡ cánh tay của Thẩm Cữu đang choàng lên vai mình. Mắt hẹp mày dài, dáng vẻ tự tại, hắn đáp : “Ta không cố ý chọc ngươi tuốt kiếm, chẳng qua tại ghét ngươi thôi.” 

Thẩm Cữu sững người nhìn cái tay mình bị đẩy ra. Hắn thẫn thờ ngẩng lên nhìn Khúc Chính Phong. Mặt mũi vị sư huynh này điềm đạm thản nhiên, những gì vừa nói ban nãy chẳng biết là thật hay giả, nửa điểm cũng khó mà nhận ra nổi. 

– Nhị sư huynh, huynh…

Thẩm Cữu muốn nói gì đó.

Khúc Chính Phong cụp mắt rồi đi thẳng về phía trước, chẳng buồn để ý gì tới hắn.

Đến lúc này thì Thẩm Cữu tức giận thật sự.

Hắn đứng nguyên tại chỗ, quay phắt đầu nhìn ra bóng lưng Khúc Chính Phong : “Huynh đứng lại đó cho ta !”

Khúc Chính Phong hơi khựng chân nhưng lại chẳng đứng lại mà vẫn đi tiếp tới.

Thẩm Cữu nghiến răng, nhất thời tức điên.

Cái vị Nhị sư huynh này vốn là đại sư huynh của bọn họ, trước giờ thâm tàng bất lộ, nhiều người nhận xét đầu óc hắn không được bình thường. Nhưng Thẩm Cữu thấy hắn hành sự chu đáo, tâm tư tỉ mỉ, thường có thể nhìn thấy được những điều mà người khác không sao nghĩ ra nổi, quả đúng là người trầm tính chín chắn hiếm có trong số các sư huynh đệ bọn họ.

Vả lại, Khúc Chính Phong cũng là đồ đệ Phù Đạo sơn nhân thu vào sớm nhất. Thẩm Cữu chẳng qua chỉ làm đồ đệ mới được hơn ba trăm năm mươi năm*, mà trong thời gian đó thì Phù Đạo sơn nhân đã vắng mặt hết ba trăm năm rồi.

Nghe Tam sư huynh Khấu Khiêm Chi nói lại, Khúc Chính Phong là đồ đệ của lão đã sáu trăm tám mươi năm có lẻ. Hắn không phải là người có năng khiếu trác tuyệt trong các sư huynh đệ nhưng lại là người có tu vi cao nhất hiện giờ, thậm chí còn sắp gần bằng Phù Đạo sơn nhân nữa.

Thẩm Cữu chỉ thấy hắn chỉn chu mọi mặt, ngày thường đối với mấy cái chuyện cười giỡn này nọ cũng chỉ mặt lạnh mày nhạt, không giống như những người khác. Nhưng vạn vạn lần không ngờ…

Thẩm Cữu hắn thân thiện, hảo tâm hảo ý như vậy nhưng đổi lại lại bị Khúc Chính Phong cho hứng nguyên cái câu “chẳng qua ghét ngươi” độc địa thế này !

Khúc Chính Phong đã tròn nguyên anh rồi kẹt lại ở đó từ lâu lắm rồi. Từ nguyên anh lên xuất khiến hoàn toàn không phải là chuyện đơn giản. Thẩm Cữu chỉ cho rằng sư huynh muốn đánh nhau để tìm linh cảm tiến giai mà thôi.

Xem ra…

Là hắn nghĩ lầm rồi.

Thấy bóng dáng Khúc Chính Phong càng lúc càng xa, Thẩm Cữu càng lúc càng sôi máu. Chịu hết nổi nữa, hắn hét to : “Ghét ta thôi cũng được, ta chỉ muốn hỏi huynh một câu ―― Có phải đến đại sư tỷ huynh cũng chẳng ưa luôn phải không ?”

Gào xong câu đó, Thẩm Cữu sững người ngây ngẩn.

Khúc Chính Phong vẫn luôn thản nhiên đi phía trước rốt cục cũng dừng bước. Hắn chậm rãi ngoảnh đầu lại nhìn Thẩm Cữu đứng như trời trồng ở đó mà khóe miệng cong lên, nhàn nhạt cười, thờ ơ đáp : “Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

Nói xong thì chẳng buồn lý lai gì đến Thẩm Cữu nữa, dưới chân vụt lóe hào quang xanh sẫm sắc lam, cả người lẫn kiếm liền bay vút đi mất.

Sao Thẩm Cữu hắn lại tự nhiên mở miệng hỏi cái câu như vậy được chứ ?

Hắn thật muốn tự xáng cho mình một cái bạt tai cho rồi.

Nhưng không biết sao…

Lúc hỏi ra câu kia, hắn lại mơ hồ cảm thấy hình như mình hỏi chẳng sai.

Cảm giác mâu thuẫn vừa rồi khiến hắn bực bội bứt rứt vô cùng, nhất thời muốn như phát điên lên đi được.

Ầm ――

Chợt cảm thấy có cái gì đó bất thường, Thẩm Cữu liền ngẩng phắt đầu dậy, nhìn lên điện Lãm Nguyệt cao cao phía trên. Mà từ trước điện lúc này lại đang cuồn cuộn xộc ra một nguồn khí tức cực kỳ khủng khiếp, bên tai hắn còn tựa hồ như nghe thấy có tiếng chim ưng giang cánh rít lên lanh lảnh !

Thẩm Cữu nhìn thấy bóng một bàn tay chậm rãi phóng chưởng ra.

Ngay lập tức liền có một bóng trảo vụt sát theo sau mà ngăn không kịp, sức tuy mạnh nhưng lại chẳng cản được hoàn toàn bóng chưởng !

Mái cong lưu ly trên điện Lãm Nguyệt bị nó đập tới, bể mất một góc, ngói đổ rào rào.

Bóng chưởng đó vẫn tiếp tục đánh thẳng về phía trước, tách xoẹt lớp lớp mây mù, chẳng biết tới tận bao xa mới tiêu tán hết.

Cái màn này trông quen quá !

Thẩm Cữu chỉ thấy sởn gai ốc, dựng tóc gáy, tức thời liền nghĩ tới Kiến Sầu ngay.

Lại còn hình dáng móng vuốt chim ưng kia nữa !

Nếu hắn nhớ không lầm thì đó là một chiêu trong “Sơn ưng vỗ cánh” của Phù Đạo sơn nhân.

Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao ?

Thẩm Cữu chỉ đứng yên đó, tần ngần trong tích tắc, thoắt sau liền lập tức tung người lên, hóa thành một đạo hào quang, xé không bay vút về phía điện Lãm Nguyệt !

Lần này, hắn tới thẳng cửa chính, trong chớp mắt đã đáp xuống ngay bình đài trước điện rồi nhìn vào bên trong.

Trong điện tứ bề trống trải sạch sẽ, duy có trong không khí là hơi bay bay mùi máu.

Đèn chim tước bằng đồng vẫn còn đó, lò đồng lửa đỏ hừng hực vẫn còn đó.

Nhưng…

Thẩm Cữu nhớ rõ ràng một đòn vừa rồi kia tuyệt không phải hắn hoa mắt nhìn lầm, sư tôn với Kiến Sầu đại sư tỷ chắc chắn đều có ở trong điện Lãm Nguyệt hết.

Hắn nhớ hồi nãy Kiến Sầu sư tỷ được Phù Đạo sơn nhân với chưởng môn kêu đi vào, hình như là để hỏi cho rõ chuyện gì đó. Lý ra trong này bây giờ phải có ba người mới đúng.

Nhưng thế mà lại chẳng có lấy một ai.

Thẩm Cữu từ từ bước vào, nhìn quanh một vòng trong điện. Cuối cùng thì ánh mắt hắn cũng khựng lại dưới sàn điện bóng loáng nơi chân mình.

– Không lẽ bọn họ đi xuống dưới đó hết rồi sao ?

—————–

Góc bình luận :
* Về chi tiết Thẩm Cữu nhập môn hơn 350 năm :
Chi tiết này nhỏ, nhưng bạn đọc để ý kỹ mốc thời gian sẽ thấy : Trong chương 21, Phù Đạo sơn nhân có kể cho Kiến Sầu nghe về nguồn gốc mồ mả dưới cầu treo Nhai Sơn. Xem đó thì biết mười giáp trước (600 năm), Nhai Sơn chết rất nhiều người trong chiến tranh Cực Vực. Ở đây nói Thẩm Cữu nhập môn chỉ được hơn 350 năm, vậy tức là có nhiều chuyện không biết. Thẩm Cữu bởi vậy trông ngơ ngơ, không hiểu những người khác, còn Phù Đạo sơn nhân, Khúc Chính Phong với Trịnh Yêu hay lão tổ lúc nói chuyện có khi có thái độ nín nhịn nặng nề.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *