363. Sắp sinh loạn
Quyển 11 : Tuyết Vực Phật Quốc

Trời cao xanh thẳm, núi tuyết liên miên.

Xa xa núi non chập trùng, trên đỉnh tuyết phủ vạn năm không tan. Gần hơn là đá núi đen nhánh, tảng tảng lô nhô lởm chởm.

Nước suối trong vắt từ trên cao đổ xuống rồi chảy xuôi theo khe đá. Giữa đường gặp một khối đá lớn chắn ngang nên dòng nước phải uốn mình lượn quanh.

Đứng trên khối đá này nhìn về phương bắc sẽ thấy ở nơi cuối trời thánh sơn quyện mờ trong mây.

Đây là lần thứ ba Phó Triêu Sinh tới nơi này và đồng thời cũng là lần thứ ba hắn dõi mắt nhìn ra thánh sơn.

Sau khi từ biệt Kiến Sầu, Phó Triêu Sinh đi thẳng lên phương bắc để tới Tuyết Vực.

So với Trung Vực khí hậu ôn hòa sản vật phong phú thì địa thế nơi đây cao hơn, thời tiết lạnh giá, núi non hơn phân nửa đều phủ tuyết nhưng bầu trời thì xanh thăm thẳm, thanh tịnh đến say lòng người.

Phó Triêu Sinh không phải người phàm nên không cảm thấy có gì khó chịu trước cái lạnh như thế này. Nhưng sau khi đến đây mà mãi không tìm thấy người mình muốn tìm, hắn đâm ra hồ nghi phân vân.

Lúc còn ở Cực Vực, Phó Triêu Sinh biết được thánh tử Tịch Gia của Tuyết Vực Mật Tông lại xuất thế. Vì vậy sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện và rời Thập Cửu Châu, hắn đến đây trước tiên tìm Tịch Gia xem y có giải đáp nào cho những câu hỏi của mình hay không.

Nào ngờ hai lần lên thánh sơn, vào thánh điện mà cũng chẳng thấy bóng dáng y đâu.

Nên nhớ, trong người hắn còn có mắt Vũ và mắt Trụ.

Các tu sĩ đều nói Tịch Gia bế quan trong thánh điện nhưng Phó Triêu Sinh biết y hoàn toàn không có ở đó, Tuyết Vực cũng không, thậm chí ngay cả trên đại địa Thập Cửu Châu cũng chẳng có mặt.

Mắt Vũ nhìn không ra thì chỉ có hai khả năng.

Một là y đúng là không có ở đây. Hai là mắt Vũ thấy nhưng nó không tài nào nhận ra được ai là Tịch Gia hay Tịch Gia là cái gì do chỉ có thể xem hình chứ không phân được chất.

Vì vậy bây giờ người thần thông như Phó Triêu Sinh vậy mà cũng đành thúc thủ vô sách, chỉ biết đứng đây dõi mắt ra xa, nhìn về phía thánh điện của Tuyết Vực.

“Chắc là mình đã bỏ sót điều gì rồi…”

Phó Triêu Sinh hơi nhíu mày, đôi mắt biến ảo vô thường lấp lánh suy tư, thì thầm tựa như tự nói với mình.

Bởi nơi đây trừ hắn ra thì chẳng còn ai khác.

Nhưng lạ thay ngay lúc ấy, một giọng nói dường như ở sát ngay cạnh hắn lại vang lên, thanh âm nghiêm trang pha lẫn chút bể dâu của năm tháng : “Thiên địa tạo hóa thần kỳ, kẻ là phù du như ngươi có thể nhìn trộm được mấy phần ?”

Phó Triêu Sinh hạ mắt nhìn xuống hình con cái quẫy đuôi thêu trên ống tay áo, cười nói : “Ta tất nhiên là sinh vật bé nhỏ nhất trong đất trời, hiểu biết nông cạn. Côn huynh giàu có tứ hải cửu thiên, chúa của trời, chủ của biển, chí đại chí cao, thế có nhìn thấy gì không ?”

Bí cảnh

Xin điểm chỉ quyết trên giao diện để hóa giải chướng nhãn pháp !

7 phản hồi

  1. Mệ thích truyện says:

    hic, cứ tưởng web bị lỗi gì, giờ mới đọc được. Than ôi, hay là chuyện 100 năm Côn Ngô xuất hiện rồi. Cứ ngỡ rằng Kiến Sầu sẽ rút được kiếm cơ, cứ mong chờ sư tỷ sẽ hoàn thiện hồn vía của mình, hóng chương mới. cám ơn Sweet nhé. Yêu thương <3

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *