367. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Quyển 11 : Tuyết Vực Phật Quốc

Trong đại điện Chư Thiên.

Các vị chưởng môn trưởng lão đã đi hết. Cao cao trên điện chỉ còn lại bóng người thẳng đứng của Hoành Hư chân nhân và Tạ Bất Thần.

Chu thiên tinh thần đại trận sau lưng lão vẫn lẳng lặng xoay tròn nhưng lại không thể nào tính ra được thiên cơ gì.

Ánh mắt Hoành Hư chân nhân đăm đăm hạ cứng trên người Tạ Bất Thần tựa hồ như muốn nhìn thấu điều gì khác bên trong con người y.

Cứ như vậy một hồi lâu mà chẳng nói gì.

Cả tòa đại điện Chư Thiên bao la trống trải và tịch mịch.

Mãi đến khi một luồng gió nghe u u như khóc từ trên cao hốt nhiên tràn vào trong điện, ánh mắt của Hoành Hư chân nhân mới hơi lóe lên.

“Con cũng biết tại sao lần này đi Tuyết Vực ta phải phái con đi chứ ?”

Tạ Bất Thần là người rất biết giữ điềm tĩnh.

Lúc nãy Hoành Hư chân nhân không nói tiếng nào, y cũng làm thinh, giờ được hỏi ý kiến, sắc mặt của y vẫn không khác trước : “Đệ tử đoán không được tính toán của sư tôn nhưng thiết nghĩ sự việc có liên quan một chút đến đệ tử hẳn không phải là chuyện xấu.”

Hoành Hư chân nhân bật cười.

Lão thong thả bước từng bước xuống bậc thềm, đến khi còn cách Tạ Bất Thần khá gần thì mới dừng lại.

“Con đoán không sai. Nhưng sự việc không chỉ liên quan có một chút đơn giản như vậy.”

Tạ Bất Thần ngước mắt im lặng nhìn Hoành Hư chân nhân.

“Con là người mà thiên cơ nói có thể giải được đại nạn cho Côn Ngô.”

“Vì vậy sau chuyến đi ẩn giới Thanh Phong Am, tuy con thiếu chút nữa là bị tan nát thần hồn nhưng vi sư cũng đã mượn dị bảo của cá chép Lý Quân để lại để giúp con ngưng tụ thần hồn.”

“Song thoát nạn rồi thì tu vi hơn xa người thường của con lại biến thành hư vô.”

Lúc nói đến đây, giọng của Hoành Hư chân nhân trầm đục, tựa hồ như bị màn sương mù dầy nặng bao phủ.

“Xét về thiên phú ngộ tính, từ kim đan lên nguyên anh đối với con bất quá chỉ nháy mắt là xong.”

“Nhưng nếu muốn tiến xa hơn, lên tới xuất khiếu thì phải qua được đạo kiếp vấn tâm. Thiên hạ này có rất nhiều tu sĩ không phải vì chậm chạp không dám đột phá mà là vì gặp đạo kiếp rất dễ tan thành tro bụi.”

“Ta lo rằng nàng ta không chết, con không qua được kiếp này.”

Nàng không chết, không qua được kiếp này.

Thần sắc trên khuôn mặt tuấn tú của Tạ Bất Thần cuối cùng cũng hơi biến. Vẻ lạnh lùng hờ hững hốt nhiên chợt đượm thêm vài phần thâm sâu khó lường…

Nhưng y vẫn không nói gì.

Y biết lúc đầu mình nhập đạo ra sao, Hoành Hư chân nhân cũng rõ ràng chẳng kém.

Dù sao lão cũng là thủ tọa Côn Ngô, hơn nữa bây giờ còn là người số một trên Thập Cửu Châu. Chẳng biết từ khi nào lão biết được “Kiến Sầu Nhai Sơn” chính là người vợ kết tóc se tơ năm xưa của y ? Có lẽ là ngay khi Kiến Sầu vừa đặt chân đến Thập Cửu Châu, cũng có khi là lúc tên tuổi nàng vang xa…

Nàng không chết, điều đó đối với y mà nói vô cùng quan trọng.

Nếu không chết thì thành ma.

Tâm ma.

Nó sinh ra từ sâu trong tâm khảm y, bén rễ đâm chồi rồi lan cành tỏa nhánh trong tim, phủ kín từng tấc thịt, từng phần hồn phách…

Nàng không chết có nghĩa là tình và ái trong tim rốt cục không thể chặt đứt, đồng thời nó cũng là điểm yếu nhược duy nhất trong con người hắn.

Bí cảnh

Xin điểm chỉ quyết trên giao diện để hóa giải chướng nhãn pháp !

7 phản hồi

  1. Pumpkin Pie says:

    Ôi, hành động cất kiếm vô Ẩn giới của TBT thật thú vị, 1 đời anh minh mà sao lại có 1 lần chơi ngu thế này 😀
    Mà nếu TBT mà là nhân vật chính chắc độc giả sẽ ghét Kiến Sầu lắm nhề, bả dai như đỉa luôn ấy, bạn Tạ đi đâu muốn gì là bả đều theo đều muốn cả. Bất quá tui thíchhhh, nhìn thì thanh tao nhưng ẩn trong xương cốt vốn đen kịt của bả thì lại chứa sự vô sỉ :))))

  2. PumpkinPie says:

    Ai có thể cho tui vài bộ nữ tu thế này được không, hai tuần trước nhịn không được. Đi cạp bản convert, giờ đọc hết rồi thấy ngẩn ngơ quá.
    Đọc truyện hay coi phim gì cũng chỉ nhớ đến Kiến Sầu, Kiếm Hoàng, con Phù du nào đó thôi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *