5. Nỗi đau mất con

Trong đêm, giọng của Kiến Sầu theo gió bay đi, chơi vơi run rẩy hệt như lá cây cuối thu lay lắt trên cành.

Vui buồn hợp tan ở đời, tu sĩ với nhau người lừa ta gạt, Phù Đạo sơn nhân thấy qua đã thường. Nhưng giờ lại thấy Kiến Sầu như vậy, lão bỗng chợt có hơi chịu không nổi.

Dĩ nhiên lão không phải giống như mấy thầy lang dạo, cần phải bắt mạch nọ kia mới có thể phán bệnh cho người ta. Với cặp mắt này của lão, chỉ cần liếc nhìn sơ qua một cái thì cái gì cũng biết hết.

– Sơn nhân ?

Kiến Sầu lại hỏi, giọng điệu đầy chờ mong.

Có lẽ nàng không phải là một người mẹ chuẩn mực, chỉ mới biết mình có thai nên không có cảm giác gì. Mãi tới lúc này, nhìn vật sinh tình, mới nhớ ra rằng mình sắp làm mẹ rồi ! 

Bấm bấm đầu ngón tay mà tính thì nàng biết tin cũng được có mấy canh giờ mà thôi.

Phù Đạo sơn nhân từ từ buông tay xuống, ngượng nghịu cười hề hề, mặt mày tỉnh rụi, đáp : “Bắt mạch hả ? Mấy cái năng lực của người phàm này sơn nhân ta làm sao biết được ? Nhỏ à, vầy nè, cô hỏi lộn người rồi.”

– …

Kiến Sầu tức thời suy sụp, bàn tay đang vịn lên cạnh cửa cũng liền thõng thượt trượt dài xuống. Ánh mắt trong trẻo của nàng trân trân nhìn Phù Đạo sơn nhân tựa hồ như đang nghĩ xem lời lão thiệt giả ra sao. 

– Sơn nhân thần thông quảng đại, dù không biết bắt mạch nhưng cũng có cách khác có thể…

– Ta làm sao mà biết chứ ?

Phù Đạo sơn nhân lắc đầu quầy quậy, tròng mắt đảo qua đảo lại liên hồi, chốc thì nhìn nhìn ngói xanh trên mái hiên, lát thì ngó ngó bóng đêm đen thui lui ngoài sân, thi thoảng có lúc lại ngẩng đầu ngắm nghía trăng sao trên trời.

– Ái chà, sơn nhân ta đêm xem thiên tượng, trăng sao tề tựu. Cái này chính là người phước lớn sắp sửa xuất thế đó ! Nhỏ à, nói không chừng người đó là cô đó nha !

– …Sơn nhân, đứa bé ở trong bụng cháu có phải mất rồi không ?

Kiến Sầu đột nhiên hỏi một câu như vậy làm Phù Đạo sơn nhân chợt liền cứng đờ người. 

Lão chậm chạp ngoảnh đầu lại nhìn Kiến Sầu.

Kiến Sầu thần sắc đã sầu thảm đến độ như vậy, lại nhìn thấy thái độ của Phù Đạo sơn nhân thế kia thì lẽ nào còn chẳng hiểu ra ?

Quầng máu mà nàng nhìn thấy lúc đi ra khỏi quan tài đột nhiên lại chập chờn hiện ra trong trí. Xem ra Phù Đạo sơn nhân thuật pháp thần kỳ đầy người mà cũng không giữ được đứa bé của nàng thì phải ?

Nó còn chưa đầy hai tháng mà đã bỏ nàng đi như vậy sao ?

Đúng vậy, chỉ mới có mấy canh giờ thôi mà.

Nàng thậm chí còn chưa từng có cảm giác sắp làm mẹ nữa…

Thật ngắn ngủi như một cơn mơ.

Kiến Sầu bỗng nhiên cảm thấy cả người rã rời, cổ họng tựa hồ như có ngàn vạn lưỡi dao sắc nhọn kẹt cứng bên trong.

Nàng đờ đẫn quay người đi, miệng mấp máy : “Cháu biết rồi…”

Sau khi bước từng bước một trở lại bàn, Kiến Sầu lại nặng nề ngồi xuống. Cây kéo để trong rổ kim chỉ nhọn đến nỗi muốn chọc mù mắt nàng, mà cái khóa bạc anh ánh loe lóe dưới đèn kia nhìn cũng càng nhức nhối chẳng kém.

Nàng bàng hoàng thẫn thờ ngồi đó, tựa hồ như muốn ngồi luôn đến thiên hoang địa lão.

Phù Đạo sơn nhân ở ngoài sân thấy vậy thì thở dài thườn thượt. Lão quay người đi, mắt lại dán chằng chằng lên người con ngỗng trắng to.

Ngay khi lão vừa xoay lưng đi, trong gian nhà phía sau liền chợt bật lên tiếng khóc rấm rứt đè nén nghẹn ngào.

Tựa hồ như chủ của tiếng khóc kia đã trăm phương ngàn cách dằn xuống nỗi đau trong lòng, nhưng rốt cục rồi cũng bất lực, không sao ghìm mình được nữa.

Hồng thủy tức thời phá đê, cuốn phăng tất cả.

Mới ban đầu chỉ là rấm ra rấm rứt nhưng thoắt sau đã òa thành tiếng nức nở xé gan xé ruột, tựa hồ như muốn tống cho bằng hết mọi uất ức bất lực trong lòng ra ngoài.

Nàng đang phải chịu đựng nỗi đau bị chồng phản bội, nỗi đau bị mất con, nhất thời nửa khắc thực không sao trụ vững được nổi…

Phù Đạo sơn nhân sau đó cũng không ngoái lại nhìn. Lão leo qua vòng liếp, chụp con ngỗng trắng to đang chạy te te ôm vào ngực, dù nó cố sống cố chết giãy đành đạch, lão cũng rù rì đe : “Ngỗng à, ngỗng à, bây giờ sơn nhân không vui lắm, mày vạn lần đừng có quậy… Bằng không thì… sơn nhân ta chỉ còn nước ăn sống nuốt tươi mày.”

Con ngỗng trắng to giật run, cái cổ dài tức thời liền thõng xuống, dường như nghe hiểu được Phù Đạo sơn nhân nên cũng không nhúc nhích nữa.

Phù Đạo sơn nhân lúc này mới hài lòng vuốt ve bộ lông của nó : “Ngoan, ngỗng ngoan ! Sinh ra làm súc sinh thật tốt, mấy cái chuyện buồn vui tan hợp của loài người này mày không hiểu nổi được đâu…”

Lão vuốt vuốt bao nhiêu lần thì nó cũng run rẩy bấy nhiêu lần, dày vò thiếu điều muốn điên.

Thời gian không biết đã qua bao lâu nhưng trăng sao trên trời thì đã dần dần dịch chỗ.

Tiếng khóc trong nhà cũng dần dần nguôi đi.

Phù Đạo sơn nhân ngẩng đầu nhìn vào.

Kiến Sầu đi chầm chậm từ trong nhà ra đứng dưới mái hiên. Nàng ngửa mặt ngắm nhìn trời đêm, một hồi thật lâu sau mới lên tiếng hỏi : “Sơn nhân, ban nãy ông nói muốn thu cháu làm đồ đệ. Câu đó có thật không ?”

Phù Đạo sơn nhân đoán nàng lúc này chắc đã nguôi ngoai đi nhiều, tuy nhiên chuyện thu đồ đệ thì lại không thể làm qua loa được. Lão bảo : “Lúc trước ta hỏi cô, cô chẳng trả lời nửa câu, như vậy đủ biết là cô hoàn toàn không muốn bái ta làm thầy. Nhưng bây giờ cô lại đổi ý. Vậy ta hỏi cô : Cô bái ta làm thầy để làm gì ?”

Kiến Sầu kiên định đáp : “Để cầu tiên vấn đạo !”

Phù Đạo sơn nhân cười, một chút cũng chẳng tin : “Là cầu tiên vấn đạo hay là để báo thù ?”

Kiến Sầu không đáp.

Khóc xong một trận, hai mắt nàng hồng hồng đỏ. Trăng soi trên cao, ánh bạc như sương phản chiếu trong mắt nàng trông tựa một trời sóng nước loang loáng mênh mông, nhất thời vậy mà liêu trai đẹp khôn tả.

– Cũng không phải là ta không muốn thu cô làm đồ đệ. Nhưng nếu đã nhập phái của ta, tu đạo của ta chỉ để báo thù thì sẽ không làm được trò trống gì trên đường tu đạo. Cho dù có thành tựu đi nữa thì một ngày nào đó cũng sẽ vì kiếp nạn hôm nay mà sinh tâm vướng mắc. Một khi bị tâm chướng, tầm tiên vấn đạo chẳng qua chỉ là chuyện vớ vẩn mà thôi.

Phù Đạo sơn nhân đột nhiên nghiêm nghị trịnh trọng nói một tràng.

Đường tu của tu sĩ thường hay gặp đủ mọi trắc trở chông gai.

Ở đời, ngàn ngàn vạn vạn người quá nửa đều là phàm phu tục tử. Kẻ đại trí, kẻ thành công vượt bậc chắc được đâu hai ba người. Trong vạn tu sĩ luyện khí có lẽ sẽ đạt mười người trúc cơ. Mà trong mười người đó có khi cũng không được một người tu lên đến kim đan.

Tu hành vốn là chuyện cực hiếm, vạn người không có một, cho nên không được có bất kỳ sai lầm gì, yêu cầu về năng khiếu với tâm tính lại càng cao khác thường. Mà với tâm tính Kiến Sầu như hiện tại, con đường này quả thực không hợp với nàng.

Lúc trước Phù Đạo sơn nhân ướm hỏi Kiến Sầu là vì lão cảm được lòng thành trong nàng, gặp nàng lại cũng là cái duyên nên mới muốn thu làm đồ đệ.

Tâm tính có thể là chìa khóa quyết định sự thành bại của một người.

Kiến Sầu gặp nạn lớn nhưng có lúc lại có thể vui vẻ mặt mày, thậm chí còn nói được cả cái câu “Cháu sẽ là người thứ hai” như thế kia. Mà Phù Đạo sơn nhân cũng không phải là người thông đạt thiên ý, vô tình vô cảm, nên tự nhiên cũng có thể nhìn thấy được lòng dạ Kiến Sầu ra sao.

Còn về cái câu “Nếu đúng như vậy, cháu sẽ giết hắn”, nghe ra thế mà lại gần như là thiên đạo, có phần cứng rắn lạnh lùng chỉ có ở người tu hành.

Nếu không có tâm chướng, lão thu nàng làm đồ đệ có khi được người kiệt xuất cũng không chừng.

Tiếc thay…

Cái ý định thu Kiến Sầu làm đồ đệ nọ đã bị Phù Đạo sơn nhân gạt sang một bên rồi.

Tuy nhiên ngay sau đó…

Kiến Sầu từ dưới mái hiên đi thẳng tới đứng trước mặt Phù Đạo sơn nhân. Nàng điềm tĩnh tự nhiên nói : “Con ngỗng trắng to đã theo ông thì ông nhận cháu làm đệ tử thôi.” 

Nếu như bọn họ hiện chẳng đang ở trong một cái thôn nhỏ giữa thung lũng, nếu xung quanh thảy đều chẳng phải quá ư tồi tàn, nếu chẳng phải vì Kiến Sầu đang đứng trước mặt ông đây từ đầu đến chân chỉ là áo vải trâm gai… 

Thì Phù Đạo sơn nhân thực tưởng nàng nói “Mộ kiếm* tiên hoàng vạn thế đã cho ông, ông thu cháu làm đệ tử” mới đúng !

* Mộ kiếm tức mộ chôn kiếm. Ý là vật vô giá trị nhưng nghe ngang tàng hơn là ngỗng. Ở đây lấy ý trong truyện Kim Dung, Độc cô cầu bại sau khi quy ẩn đã chôn kiếm. Nơi chôn gọi là mộ kiếm.

Giỡn chơi sao chứ ?

Ngỗng trắng tầm thường thôi mà !

Phù Đạo sơn nhân cúi đầu nhìn con ngỗng đang ôm trong ngực, mặt mũi bí xị thấy rõ.

– Trong mắt cô, sơn nhân tầm thường đến độ như vậy sao ? Ta giống người hám lợi nhỏ mọn như vậy sao ? Tu đạo là chuyện quan trọng lắm đó ! Sơn nhân ta năm xưa một tay cây gậy trúc mà chống đi khắp sáu đạo mười chín châu, ai ai thấy ta cũng phải dập đầu cung kính gọi gia gia. Ta là người lợi hại như vậy, cô bái làm thầy thế mà chỉ lễ có mỗi một con ngỗng trắng thôi ư ?! Thiệt đúng là coi thường ta quá mà !

Phù Đạo sơn nhân hai lỗ mũi tựa hồ như muốn phun khói đến nơi, còn cặp mắt thì trừng Kiến Sầu đến nỗi thiếu điều rách toét.

– Không lẽ cô tưởng có một con ngỗng trắng mà dụ ta dễ ợt như vậy sao hả ?

Nói xong, dường như tức đến chịu hết nổi, lão quăng thịch con ngỗng trong ngực xuống đất.

– Ít ra cũng phải được hai con chứ ?!

– …

Kiến Sầu yên lặng nhìn Phù Đạo sơn nhân, ánh mắt đầy vẻ bất lực hết biết nói gì.

Ông lão này thật là…

Thật đúng là chọc cho người ta phải trề môi nguýt dài.

Kiến Sầu cũng không biết hình dung cảm giác trong lòng mình hiện tại thế nào. Sau một hồi im lặng thật lâu mới thoát được khỏi tâm trạng lạ lùng đó, nàng bèn đáp : “Bây giờ ngỗng nhà cháu đã chạy hết rồi, không còn con thứ hai nào. Nhưng kiếm ngỗng thì dễ thôi, mai mốt Kiến Sầu sẽ tìm cho ông một con nữa.”

– Nói vậy còn nghe được !

Phù Đạo sơn nhân ừm một tiếng coi như rốt cục cũng đã hài lòng.

Lão nhìn con ngỗng vừa rồi bị thảy xuống đất. Nó giờ đã lăn quay luôn rồi, tựa hồ như hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao mới lúc trước còn “đắc sủng” như vậy mà thoắt cái đã bị đánh đá, tống luôn vào “lãnh cung” thế này.

Phù Đạo sơn nhân vội vàng cúi xuống, ôm con ngỗng trắng to dưới đất lên. Lúc nãy bởi cần phải làm trận làm thượng ra oai, lão vứt toẹt nó xuống nhưng cũng đã điểm tay điểm chân chút chút cho nó an toàn trước, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, mày ngàn vạn lần chớ có sợ. 

Lão cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ nói với Kiến Sầu : “Thôi, chúng ta cứ thỏa thuận như vậy. Cô hành lễ bái sư đi.”

– Bái sư làm sao vậy ông ?

Dọc đường Kiến Sầu đã từng thấy qua nhiều cái rất thần kỳ ở lão, biết lão chẳng phải người thường, nhưng rốt cục phải bái sư thế nào, lễ tiết đặc biệt ra sao thì lại chẳng biết ất giáp gì hết.

Nàng liền khiêm tốn học hỏi ngay : “Xin sơn nhân chỉ dạy cho.”

Con ngỗng trắng nằm trong lòng Phù Đạo sơn nhân đúng là sợ đến nỗi thộn cả mặt ra, không thấy động đậy gì. 

Ngán ngẩm hết xiết, Phù Đạo sơn nhân thở hắt một hơi nói với Kiến Sầu : “Con ngỗng trắng nhà cô còn khôn hơn cả cô nữa kia. Lễ bái sư thì có gì mà phải dạy ? Dập đầu lạy ba cái là được rồi.”

Nói xong thần sắc đột nhiên bỗng trịnh trọng hẳn lên.

Cái tay không kia liền nắm lấy gậy trúc gõ xuống đất một cái.

Nghe cái “Cốp” thanh gọn, một quầng hào quang lam sẫm tỏa tròn quanh cây gậy trúc, ánh sáng sóng sánh như sóng gợn cứ tán rộng ra, cuối cùng khi đường kính đạt tới ba xích sáu thì dừng lại.

Sau khi hoàn thành xong, vòng hào quang chỉ kéo dài được ba nhịp thở, kế liền dần dần biến mất, tựa hồ như chìm xuống dưới đất.

Kiến Sầu và Phù Đạo sơn nhân, ủa… với lại còn cả con ngỗng trắng nữa, tất cả đều đứng trong vòng tròn đó.

Phép thuật thần kỳ như vậy rõ là lần đầu Kiến Sầu mới được chứng kiến thấy tận mắt.

Ngay lúc này, khuôn mặt Phù Đạo sơn nhân dường như cũng được lồng trong bóng hào quang. Lão bảo Kiến Sầu : “Bái đi !”

Thiên địa quân thân sư, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

Cái lẽ tôn sư trọng đạo ấy, Kiến Sầu hiểu rõ hơn ai hết.

Nhưng cảm giác đó cũng thật lạ lùng, mình đây vậy mà cũng sắp có sư phụ rồi, với lại ngày sau sẽ còn tu tiên nữa ư ?

Kiến Sầu vén vạt váy trước người quỳ xuống đất, hai tay giơ cao quá đầu, lòng bàn tay úp xuống, áp sát vào trán, sau đó khom lưng bái lạy.

Trăng thanh gió mát.

Bóng cây lao xao.

Khi Kiến Sầu cúi lạy, lòng bàn tay úp xuống của nàng dĩ nhiên cũng ấn lên mặt đất ẩm ướt trong sân. 

Bùn đất lạnh ngắt tựa như tâm nàng hiện tại, chẳng gợn chút sóng.

Nếu nói ràng buộc thân thích đã tận tức là trần duyên đã cắt, vậy thì bản thân nàng bây giờ cũng gần gần coi như là đã cắt trần duyên.

Nàng không cha không mẹ, bản thân cũng chẳng biết mình từ đâu đến, sau này cũng càng chẳng biết phải đi đâu, chồng nàng đã bỏ nàng đi mất, đứa bé trong bụng còn chưa ra đời cũng sẽ chẳng bao giờ có dịp gọi nàng là mẹ.

Đất trời tuy lớn nhưng không ai, không vật gì, không chuyện gì có thể khiến nàng canh cánh lo lắng trong lòng.

Cảm giác ấy thực đúng là tịch liêu, cô đơn.

Nhất bái dập đầu lạy, nhị bái lại dập đầu, tam bái lạy lần ba.

Ngay khi vừa xong lễ, từ chỗ Kiến Sầu bỗng chợt sáng lên ánh sáng dìu dịu mờ mờ, tỏa tròn một vòng xung quanh. Hào quang ấy rất nhạt, nhìn có cảm giác như loang loang lổ lổ, đục đục tối tối, chẳng trong trẻo chút nào. Tuy nhiên trong buổi đêm như bây giờ thì thành ra lại rất rõ ràng. 

Đây là một quầng sáng bát giác diện tích một trượng vuông, trên mặt tứ bề có các đường ngang dọc giao nhau, chia toàn bộ hình bát giác thành vô số ô vuông nhỏ, nhìn sơ qua trông giống hệt như một cái bàn cờ.

Khi Kiến Sầu đứng dậy, quầng hào quang bàn cờ tám cạnh đó liền dần dần biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện bao giờ.

– Vừa rồi đây là…

Kiến Sầu cả đời chưa hề thấy qua cảnh tượng huyền ảo thế này, dường như bái sư xong rồi nên nó mới xuất hiện. Nàng nhìn Phù Đạo sơn nhân thì thấy lão đang nghệt mặt ra.

Hiện tại, Phù Đạo sơn nhân đang tưởng như mình nằm mơ.

Con ngỗng trắng ngơ ngơ ngác ngác cuối cùng cũng tỉnh hồn, nhảy ra khỏi lồng ngực Phù Đạo sơn nhân. Lão vậy mà cũng chẳng ngoái đầu lại liếc mắt nhìn lấy một cái : “Một trượng… đấu bàn vạn tượng một trượng…”

Đấu bàn vạn tượng ?

Kiến Sầu tò mò hỏi : “Nó là cái gì hả thầy ?”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *