6. Con đường tu hành

– Đấu bàn vạn tượng là căn bản tu hành của vạn vật thế gian, giống như đài cao ngàn trượng phải có vôi vữa gạch đá đắp thành vậy. Nói nôm na thì một người khi bắt đầu tiến vào con đường tu đạo, lễ bái sư hoàn thành xong sẽ khiến năng lượng khế ước thiên địa phát động, làm sáng đấu bàn. Đấu bàn càng lớn thì năng khiếu tu luyện của người đó càng cao. 

Phù Đạo sơn nhân dần dần hoạt bát trở lại, ánh mắt lão nhìn Kiến Sầu cũng càng lúc càng sáng rỡ. Trong tích tắc đó, nàng thiếu điều tưởng mình đã biến thành đùi gà hay ngỗng trắng luôn rồi.

Kiến Sấu ráng nhịn xuống cơn tê dại da đầu, lại hỏi tiếp : “Ý thầy muốn nói năng khiếu của con không tệ đúng không ?”

Phù Đạo sơn nhân gật gật đầu : “… Có thể nói như vậy !”

Kiến Sầu hiểu ra, ý nghĩa thế này thật đúng là cực tốt. Nhưng nghĩ xong lại không khỏi tò mò, bèn hỏi : “Ai tu hành đều cũng có đấu bàn phải không thầy ? Đấu bàn của thầy hồi đầu bao lớn ? Được ba trượng không ?”

– …

Mặt mũi Phù Đạo sơn nhân lập tức liền đờ ra, tròng mắt đảo qua đảo lại lia lịa. Lão ngó lơ lơ xung quanh : “Ờ thì… hình như là một trượng lẻ một tấc gì đó !”

Một trượng…

Lẻ một tấc ?

Kiến Sầu ngờ vực nhìn Phù Đạo sơn nhân.

Lão trợn tròn mắt : “Con không tin chứ gì ?”

– Đồ nhi không dám !

Kiến Sầu trong bụng đã hiểu ra, liền thực thà ngoan ngoãn nói : “Thầy bảo bao nhiêu thì là bấy nhiêu. Đồ nhi tuy không bằng sư phụ, nhưng thấy đấu bàn của người còn có thể biến lớn, nên nghĩ rằng kích cỡ đấu bàn ban đầu chắc cũng không phải quyết định tất cả.”

Thôi, nó nói vậy coi như cũng tạm êm tai.

Phù Đạo sơn nhân chỉ mong sao cho qua mau mau mấy cái chuyện đấu bàn năng khiếu lớn nhỏ kia, bởi vậy bèn vội vàng đáp : “Đó là chuyện đương nhiên. Nói chung, sau này tu luyện rồi thì đấu bàn vạn tượng sẽ còn phát triển nữa, nhưng biến được lớn hay nhỏ đều tùy vào khả năng mỗi người. Thế nên năng khiếu hiện tại chẳng qua cũng chỉ tạm thời thế thôi. Trong tu hành, nỗ lực với năng khiếu cái nào cũng không thiếu được, có không biết bao nhiêu là thiên tài bị thất bại giữa chừng đó chứ ! Trái lại nhiều người mới đầu năng khiếu chỉ bình thường thế nhưng sau này vậy mà lại có thể thành công. Chờ khi nào con chính thức bắt tay vào tu hành sẽ biết có khả năng thắp sáng đấu bàn được hay không, đó mới chính là thiên tài thật sự.”

Đối với Kiến Sầu mà nói, tất cả những khái niệm trên thật mới mẻ cực kỳ.

Ngoài trời gió đêm hiu hiu, nàng chẳng mệt mỏi buồn ngủ thì chớ lại cứ hỏi tiếp : “Thắp sáng đấu bàn là sao hả thầy ?”

– Ái chà chà, rầy rà quá đi ! Hỏi gì hỏi hoài vậy ?

Phù Đạo sơn nhân ôm con ngỗng trắng to, cả người quạu quọ muốn xỉu ngang. Dạy đồ đệ sao mà phiền phức thế này không biết ? Lâu rồi chẳng dạy đồ đệ, lão quên béng năm xưa mình dạy đồ đệ là chuyện gian nan vất vả thế nào. Bây giờ nghe Kiến Sầu bắt đầu hỏi này hỏi nọ, bao kỷ niệm xưa xửa hồi nào liền như lũ lớn phá đê, ào ào rầm rầm ập tới Phù Đạo sơn nhân. 

Kiến Sầu lặng lẽ nói : “Thánh nhân có nói, đừng ngại học hỏi…”

– Thánh nhân cái đầu cô á ! 

Thánh nhân của người phàm, Phù Đạo sơn nhân không phải là chưa từng nghe qua, tức thời liền lườm Kiến Sầu đến trắng dã con mắt.

– Ài, đúng là có muốn sửa trị cô cũng chẳng có cách nào. Câu này là câu cuối cùng trong ngày thôi nha. Thầy trả lời xong là không được hỏi nữa đó.

– … Dạ !

Lão không trả lời, nàng cũng chẳng biết làm sao.

Dĩ nhiên Kiến Sầu có lý nào cãi bướng, bởi vậy bèn gật gật đầu.

Thế là Phù Đạo sơn nhân sờ sờ vuốt vuốt cái đầu con ngỗng trắng, xong giơ cái chân phải mang giày rơm rách lên điểm nhẹ một cái xuống nền đất ẩm ướt.

Phựt —

Trong chớp mắt, nguyên sân nhà liền sáng lên trong hào quang kỳ ảo muôn màu.

Một đấu bàn tám cạnh cực lớn chu vi ba trượng liền hiện ra dưới chân Phù Đạo sơn nhân !

Cái đấu bàn khổng lồ này thậm chí còn lan đến chân Kiến Sầu, bén luôn tới dưới mái hiên. Ánh sáng lấp lánh dìu dịu thoắt cái liền khiến gian nhà tranh dân dã trông lung linh như mộng như ảo.

Khác với đấu bàn loang lổ mờ xỉn của Kiến Sầu ban nãy, màu sắc đấu bàn của Phù Đạo sơn nhân sáng hơn nhiều, hơn nữa các đường ngang dọc giao nhau trên bề mặt còn phô ra sáng trắng như tuyết.

Trên đấu bàn vậy mà lại xếp chi chi chít chít rất nhiều “quân cờ” đen. Những “quân cờ” này cao cao thấp thấp vui mắt hài hòa, năm ba cái hợp lại thành một nhóm; giữa các đường ngang ngang dọc dọc, bố cục trông hệt như ấn phù chấm chấm quân cờ.  

– Thấy tám đường sáng tám phía này không ?

Cây gậy trúc nát trong tay Phù Đạo sơn nhân không biết từ lúc nào đã lại chòi ra, nhẹ nhàng chạm lên một đường vạch trên đấu bàn : “Lục đạo mười chín châu gọi nó là tuyến khôn. Khôn là đất. Đường tuyến khôn này sinh trên đấu bàn, áp đất mà sống. Đây chính là căn cơ tu hành.”

Tuyến khôn.

Kiến Sầu nhìn kỹ các đường bốn góc tám hướng đó, cẩn thận ghi nhớ từng tên một.

Phù Đạo sơn nhân thu gậy trúc lại, kế lại chỉ một cái. Lần này là “quân cờ” trên đấu bàn. 

– Mấy cái đen nhìn giống như quân cờ đó gọi là đạo tử. Tự nhiên vận hành có luật, sao trời xán lạn, mới sinh ra đạo. Đạo tử này chính là pháp môn tu hành của tu sĩ. Nó chính là “thuật”. Bố cục đạo tử khác nhau thì thuật pháp hình thành nên cũng sẽ khác nhau.

Đạo tử.

Lại thêm một từ mới nữa.

Kiến Sầu lặng lẽ gật đầu, chăm chú lắng nghe.

Thực ra Phù Đạo sơn nhân thấy người chẳng biết chút gì về tu hành không cần phải biết nhiều như vậy, cứ để từ từ rồi sau này hẵng hay. Nhưng khi đang chực thu cây gậy trúc tệ lậu về, lão ngẩng đầu lên thì thấy Kiến Sầu dáng vẻ trông rất chuyên tâm, mặt cúi xuống, chăm chăm nhìn đấu bàn dưới chân lão. 

Không biết tại sao, như quỷ thần xui khiến, cây gậy trúc vừa mới giơ lên lưng chừng tự nhiên bỗng chợt hươ chỉ vào cụm có bảy quân cờ nằm cực gần nhau : “Con nhìn đi, đạo tử sắp xếp trên toàn đấu bàn đều có quy luật riêng của chúng, có khi có nhiều chỗ không có đạo tử, mấy cái ô vuông cứ để trống đó. Bảy quân cờ này là pháp thuật sơn nhân ta tu hành. Trên đấu bàn, người ta gọi chúng là đạo ấn.”  

Đạo ấn.

Nhìn đạo tử sắp xếp huyền ảo trên đấu bàn, Kiến Sầu nghĩ khái niệm này cũng dễ hiểu.

Nàng bất giác vuốt vuốt ngực hỏi : “Lúc sư phụ cứu con cũng là dùng chính thuật pháp trên đấu bàn này phải không ?”

Phù Đạo sơn nhân nhướng mày, nghe thấy Kiến Sầu nhắc đến chuyện mình cứu người thì trong bụng tức thời hứng chí bừng bừng, lập tức mở miệng đáp ngay : “Chuyện đó đương… A… không !”

Nói được nửa chừng, Phù Đạo sơn nhân tự nhiên chợt thấy không hay, tức thời liền nín bặt. Lão ngước mắt, bực bội trừng Kiến Sầu nạt nạt nộ nộ : “Mới nãy vừa nói là chỉ được hỏi một câu cuối rồi mà ! Đồ đệ gì mà không biết tự giác, cứ để người khác lo cho vậy ? Đúng là xấu tánh xấu nết !”

– Đồ nhi —

Kiến Sầu tròn mắt, há há miệng muốn biện bạch. Nhưng Phù Đạo sơn nhân đã khoát tay ngăn : “Thôi không nói nữa !”

Lời đã lên tới ngang họng nhưng Kiến Sầu vẫn đành phải ráng nuốt trở về, ngậm chặt miệng lại.

– Xem ra cô vẫn còn tự tung tự tác lắm !

Đến bây giờ Phù Đạo sơn nhân mới coi như hài lòng. Lão nhàn nhã đủng đỉnh vác ngang cây gậy trúc lên bả vai, nói : “Đấu bàn vạn tượng, tuyến khôn, đạo tử, đạo ấn, bây giờ con biết hết rồi. Giờ không cần thầy giải thích con cũng hiểu tại sao đấu bàn được gọi là “đấu bàn”. Hồi nãy con hỏi cái chuyện thắp đấu bàn. Nó chính là làm sáng mấy cái đường tuyến khôn đó. Đấu bàn bản thân nó vốn đã hỗn độn, sức người có tu vi tích lũy, vì vậy tự động sẽ lên thiên nguyên… Ái cha, thiên nguyên hả ?”

Chuyện quan trọng như vậy mà hình như quên béng mất.

Phù Đạo sơn nhân vỗ trán cái bộp, ngượng ngùng cười hề hề mấy tiếng, kế liền giơ chân lên hiện lại quầng hào quang lúc nãy vẫn luôn bị lão dẫm dưới chân 

Hóa ra, ở ngay chính giữa đấu bàn vậy mà lại còn có một “quân cờ” lớn nhất, kích cỡ ước chừng bằng đầu nắm tay.

Màu sắc của nó gần như tiệp cùng màu toàn đấu bàn, nhưng sáng hơn nhiều, trông tựa như sương mù dày đặc bị một luồng sáng rọi vàng. Trong “quân cờ” đó là một quầng sáng như đốm lửa lấp lánh chớp chớp liên tục không ngừng.

Chẳng cần Phù Đạo sơn nhân phải nói Kiến Sầu cũng biết nó chính là “thiên nguyên”.

– Ha ha, thiên nguyên, thiên nguyên ở đây !

Lão cười khan, thấy mình hơi có chút mất mặt. Đến cái thứ quan trọng bậc nhất vậy mà lại quên tiệt mất.

– Thiên nguyên chính là điểm mấu chốt của một tu sĩ vừa mới bắt đầu bước vào con đường tu hành, hấp thu linh khí thiên địa xong thiên nguyên sẽ dần dần đầy. Thiên nguyên phát sáng thì sau đó các đường tuyến khôn mờ tối mới có thể sáng lên. Con xem kia, mấy cái đường tuyến khôn này đều sáng hết, nhưng cũng có cái lại không sáng. Theo lý thuyết, đường tuyến khôn nào trên đấu bàn cũng có thể phát sáng, nhưng sức người có chừng, nỗ lực với năng khiếu cũng có hạn, có rất nhiều người không sao thắp sáng toàn bộ được thì đã bắt đầu trúc cơ luôn.

Nói cách khác, trong tu hành, điều tiên quyết là phải làm sáng thiên nguyên trên đấu bàn, sau đó lại lấy thiên nguyên làm trọng điểm, cố gắng hết sức làm sao cho tuyến khôn sáng càng nhiều càng tốt. 

Kiến Sầu suy ra thấy cũng không khó hiểu mấy, vừa nghe vừa gật đầu.

Phù Đạo sơn nhân lại nói tiếp : “Trúc cơ chỉ là một cảnh giới trong tu đạo. Ngay trước nó là luyện khí. Luyện khí tức luyện tinh hóa khí là có thể dần dần thắp sáng đấu bàn. Sau khi thắp sáng đấu bàn rồi thì có thể phong bế nó, đánh vào trúc cơ, trúc cơ thành công xong mới lại bắt đầu tu luyện pháp thuật linh bảo, chính thức bước vào con đường tu hành. Tới đây hiểu hết chưa đã ?”

– Cám ơn sư phụ chỉ giáo, đệ tử hiểu rồi.

Kiến Sầu vẫn một mực chú tâm ghi nhớ mấy cái khái niệm mới mẻ này, đồng thời cũng tự thầm đoán trong bụng : Đấu bàn vạn tượng thiên phú mới ban đầu của từng người có thể lớn nhỏ khác nhau, nhưng đấu bàn của mình hình như tuyệt chẳng phải nhỏ. 

Nói cách khác, nàng không phải là không có khả năng tiềm tàng. Mà điều không biết đấu bàn của Tạ Bất Thần ra sao ?

Tự nhiên bất tri bất giác nghĩ tới người này, Kiến Sầu bỗng chợt thất thần.

Phù Đạo sơn nhân không để ý thấy, bụng nghĩ đồ đệ thu rồi mà ngỗng trắng cũng đã thu xong, thật đúng là vẹn cả đôi đường.

Lão hài lòng hớn hở trong dạ, ngẩng đầu lên liền bảo : “Vậy con thu xếp chút gì rồi đi với sơn nhân đi. Nếu đã muốn bước vào con đường tu đạo thì chỗ này chả có gì phải lấn cấn nữa. Sư phụ sẽ dẫn con đi chè chén phủ phê !”

Phải đi rồi sao ?

Tuy chuyện đã trong dự liệu, nhưng bất thình lình nói tới, Kiến Sầu cũng hơi bồn chồn lo lo.

Im lặng một hồi, nàng mới ngắm ngắm gian nhà tranh dân dã, đáp : “Vậy, xin phiền sư phụ chờ Kiến Sầu một lát, để con thu xếp chút chuyện, sửa soạn ít đồ.”

Phù Đạo sơn nhân sáng tít mắt lên : “Không lẽ ngỗng mập giấu trong nhà còn nhiều lắm hả ?”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *