9. Tinh hà lấp lánh

– Ta làm sao biết người ta tên gì, trong thư không có nói.

Phù Đạo sơn nhân chỉ vào ánh bạc đang dần dần tiêu tán, lườm nàng trắng dã con mắt. Kế lại thở dài ca cẩm : “Đồ nhi con à, cái lão Hoành Hư chết tiệt này là chính là kẻ thù cả đời mà sư phụ gặp được sau khi bước chân vào tu đạo ! Người này gian trá xảo quyệt, chuyện ác gì cũng làm, xằng bậy đủ điều, lừa gạt thiếu nữ…

Nói tới đây, lão chợt im bặt.

Hình như nói sai đi rồi.

– Khụ ! Khụ !

Phù Đạo sơn nhân hắng giọng ho khan, da mặt cũng chẳng thấy đỏ, chỉ nghiêm nghị nói : “Tóm lại, người này là ung nhọt lớn nhất trên toàn Thập Cửu Châu hiện nay, đã lại lại còn thuổng mất cái danh “đệ nhất nhân” nữa. Thật đúng là tức ứa gan ! Đồ nhi, con nhất định đừng thua kém đó !”

Lời sâu tâm trọng.

Nhưng thứ Kiến Sầu muốn nghe lại chẳng phải là những điều này. Sau khi Phù Đạo sơn nhân nói không biết tên, nàng đã thất vọng cụp mắt xuống.

Mười ngày trúc cơ.

Là đồ đệ thu được gần đây.

Sao lại khéo trùng hợp như vậy chứ ?

Kiến Sầu không ngừng an ủi mình nhưng mấy cái tiếng “tay trái thủ đạo” lại cứ liên tục đánh vào tim nàng, khiến thù hận cứ sôi sục trong lòng.

– Sư phụ, cái lão Hoành Hư đó lợi hại lắm sao ?

Kiến Sầu chầm chậm thở dài, run run giọng hỏi.

Phù Đạo sơn nhân hừ lạnh, bất mãn ra mặt : “Lợi hại hơn ta chút chút, có chừng này thôi !”

Lão giơ ngón út lên, bấm bấm một chút phía trên đầu ngón tay. Vẻ mặt cử chỉ như vậy giống y hệt như lúc lão nói đấu bàn vạn tượng thiên phú của mình lớn hơn của Kiến Sầu một thốn.

Kiến Sầu tức khắc liền hiểu ra câu trả lời chính xác. Nàng cũng chẳng lật tẩy lão, lại hỏi : “Ông ta là người thế nào ?”

– Một người rất lợi hại đó. Thập Cửu Châu phân thành bốn vực : nam, bắc, trung, cực. Ở trung tâm trung vực có vô số môn phái. Lão quái Hoành Hư chính là thủ tọa núi Côn Ngô đứng đầu trung vực. Nhưng cũng không có gì tài giỏi, chẳng bằng ta được.

Nói đến câu cuối, sợ bị đồ nhi nhà mình nhìn thấu, Phù Đạo sơn nhân liền vội vàng đế thêm : “Vậy cũng thật lợi hại rồi…”

Núi Côn Ngô, lão quái Hoành Hư, người đứng đầu môn phái số một trung vực sao ?

Có phải là Tạ Bất Thần không ?

Kiến Sầu đầu óc bận bịu, thâm tâm lạnh ngắt.

– Vậy… còn mười ngày trúc cơ ?

– …

Mặt Phù Đạo sơn nhân liền tái đi.

– Mười ngày trúc cơ, mười ngày trúc cơ ! Sơn nhân chẳng bao giờ tin ! Năm đó, gia gia ta kinh tài tuyệt diễm, thân thế hơn người, lên trúc cơ cũng phải mất nguyên trăm ngày. Thập Cửu Châu truyền tụng “Trăm ngày trúc cơ, đạp phá phàm trần” chính là sơn nhân ta đó ! Bây giờ cái lão già Hoành Hư kia nhất định là đã cố ý phao tiếng để đè đầu bắt nạt ta mà !

Phù Đạo sơn nhân càng nghĩ càng thấy mình có lý.

Lão gật gật đầu, mặt mũi chắc như đinh đóng cột nhìn Kiến Sầu : “Chắc chắn là vậy ! Mười ngày trúc cơ là chuyện hoàn toàn không sao làm được !”

Kiến Sầu vẫn còn nhớ sau khi luyện khí thắp sáng đấu bàn thì mới có thể phong bế nó, đánh lên trúc cơ.

Phù Đạo sơn nhân khoe đấu bàn của lão năm đó là một trượng lẻ một tấc. Dù một tấc đó có thể không thật nhưng Kiến Sầu tin thêm bớt chút đỉnh cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu. Thế mà vậy cũng phải mất trăm ngày mới trúc cơ. Trong khi đó, cái vị tay trái “thủ đạo” huyền thoại kia lại chỉ mất có mười ngày.

Không giống như Phù Đạo sơn nhân lừa mình dối người, nàng lại chẳng cảm thấy tin này giả tạo.  

Kiến Sầu bồi hồi nhớ lại tâm trạng lâng lâng của mình khi lướt gió ngự kiếm. Nếu người này đúng là Tạ Bất Thần thật, nàng rốt cục cũng có thể hiểu được tại sao hắn muốn vứt bỏ tất cả để tầm tiên vấn đạo.

Đáng tiếc, hiểu được lại không có nghĩa là sẽ không hận.

Chuyện quá khứ lần lượt lướt qua từng cái một trong trí nàng, ở đâu đó sâu trong lòng bỗng chợt bùng lên một ngọn lửa nhỏ. 

Mười ngày.

– Sư phụ, vậy người bình thường trúc cơ mất bao lâu ?

Phù Đạo sơn nhân thuận miệng đáp : “Nhanh cũng mấy tháng, chậm thì vài năm, có người cả đời cũng không lên trúc cơ được, từ đó trở đi phải chịu vô duyên với tu đạo.”

Đáy lòng nàng đăng đắng.

Kiến Sầu hốt nhiên cười khẽ, tự chính bản thân cũng không hiểu tại sao.

– Con cười cái gì ?

Phù Đạo sơn nhân lấy làm lạ, thấy mình sau khi đã xả tức một tràng xong xuôi thì hình như Kiến Sầu có vẻ khang khác. Lão không khỏi hơi chột dạ, bảo : “Ta thực không phải thấy đồ nhi như con là không tốt. Trái lại, sơn nhân ta là người rất trọng chữ duyên. Ta cứu con, đó là cái duyên, bởi vậy mới thu con làm đồ đệ. Sư phụ quả thật không chê vì con…”

Phù Đạo sơn nhân từ hồi nào đến giờ hoàn toàn không phải là người biết an ủi kẻ khác, thậm chí đến cái kiểu ăn nói như “không chê vì con” thế này cũng nói ra miệng được. 

Kiến Sầu im lặng nhìn lão thật lâu, tâm trạng tuy có hơi sa sút một cách kỳ lạ, thật nói không nên lời, thế nhưng nàng vậy mà lại làm Phù Đạo tức đến thiếu điều té ngửa.

– Sư phụ, đồ nhi cũng chẳng chê thầy.

– …

Phù Đạo sơn nhân hít hít, hít ra hít vô thật mạnh.

Lão nhịn, lão nhịn, lão ráng nhịn !

Nhịn…

Nhịn cái con khỉ á !

Bây giờ hết chịu nổi nữa rồi !

Coi thường người ta quá ! Cái đứa đồ nhi mất dạy này coi thường người ta quá mà !

– Cha chả, cha chả, cô đúng là coi thường quá đáng ! Nói cái gì mà “chẳng chê thầy” là sao hả ? Cô tài cán tới đâu chứ. Ta thu cô làm đồ đệ là phước đức tám đời cầu không tới rồi, vậy mà còn dám chê bai này nọ ! Đời gì bất công vầy trời ?

Tự nhiên chợt nhớ tới bức phong tín của lão già dịch Hoành Hư kia, Phù Đạo sơn nhân liền đùng đùng đấm ngực dậm chân, than thân trách phận : “Trời ơi ngó xuống mà coi, coi đồ đệ nhà người ta kìa ! Mười ngày trúc cơ, mười ngày trúc á ! Giờ nhìn lại đồ đệ nhà ta đi, thứ đồ quỷ đồ yêu gì vậy trời ! Mười ngày rồi mà một chút tu vi cũng không có !”

– Sư phụ !

Kiến Sầu đanh giọng kêu lên.

Giọng nàng không lớn, Phù Đạo sơn nhân dường như chẳng nghe thấy. Lão bắt con ngỗng trắng to ôm vào lòng : “Sao ta xui xẻo vậy không biết, thu trúng đứa đồ đệ chẳng biết hiếu thảo gì hết à ! Đồ đệ nhà người ta mười ngày trúc cơ, đồ đệ nhà mình mười ngày vẫn còn y người phàm trói gà không chặt, ôi cha…”

– Sư phụ… sư phụ !

Kiến Sầu càng bặm xệch khóe miệng. Chịu hết nổi, nàng rốt cục cũng lớn tiếng hét to. 

– Hả ?

Đang bù lu bù loa ngon trớn, Phù Đạo sơn nhân chợt giật mình quay đầu lại nhìn Kiến Sầu. Lão quạu quọ : “Còn kêu làm gì á ? Chưa từng thấy ai không tôn trọng người già như cô đó !”

– Sư phụ nói con mười ngày rồi mà tu vi không có lấy một miếng. Vậy đồ nhi hỏi lại, mười ngày này sư phụ đã dạy cho con cái gì rồi ?

Kiến Sầu thần sắc nhẹ nhàng.

– … Cái đó…

Phù Đạo sơn nhân mặt già đỏ lựng, nghĩ lại mấy cái câu oán trách ban nãy mà…

Hốt nhiên tự thấy hơi chột dạ. 

– Ực ! Ực !

Lão nhè nhẹ nuốt nuốt nước miếng, đôi con ngươi đảo qua đảo lại lia lịa, mắt nhìn lúng túng : “À thì… Tại sư phụ mắc bận mà, không phải sao ?”

– Mắc đi cho gấp, mắc ăn đùi gà, mắt ôm ngỗng, mắc nhìn mỹ ――  

Kiến Sầu nghĩ nghĩ từ cuối cùng, nhưng thực không nói ra miệng nổi, sợ bẽ mặt thầy, đang thao thao bất tuyệt giữa chừng liền gượng nuốt hết xuống họng.

– Tóm lại, sư phụ còn có mặt mũi nào mà khen hay khen giỏi đồ đệ nhà người ta chứ ?! 

Đồ đệ nhà người ta bao giờ cũng tốt, vậy cũng phải xem xem sư phụ như thế nào mới được kìa !

Kiến Sầu thấy mình tâm trạng có phần suy sụp. Còn Phù Đạo sơn nhân lúc này thì đã sụp đổ tan tành.

Ai biểu lão nhiều chuyện làm chi !

Trước khi chê trách người ta lại không chịu xét kỹ xem mình đã làm gì.

Nhưng mất bò giờ mới dựng chuồng cũng chưa muộn.

Phù Đạo sơn nhân trấn an Kiến Sầu luôn miệng : “Con đừng gấp, đừng gấp ! Lần này đúng là sư phụ sai. Nhưng chẳng phải thầy đã giải thích lý do với con rồi đó sao ? Tất cả cũng tại vì không có linh khí mà ra. Sư phụ cũng nhất thời nóng giận, chứ không lý nào lại thấy con thua kém cái thằng đồ đệ thuận tay trái của cái lão già Hoành Hư kia được chứ ? Con xem ――”

Lúc nghe nhắc tới gã đồ đệ thuận tay trái của Hoành Hư lão quái, Kiến Sầu lại đau nhói trong lòng. Nàng không biết mười ngày trước thì Thập Cửu Châu có bao nhiêu người thuận tay trái được chúng tu sĩ thu làm đồ đệ, thực nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nữa.

Phù Đạo sơn nhân giơ tay chỉ ra phía sau núi, Kiến Sầu thuận đà nhìn theo.

Am Thanh Phong xây giữa lưng chừng núi Đại, bóng tường thấp trắng xám nhạt nhạt đơn sơ khi ẩn khi hiện giữa rừng. Kiến Sầu còn có thể thấp thoáng thấy được cả cửa am có treo bức hoành đề ba chữ “Thanh Phong Am”.

– Dưới đó là am Thanh Phong rồi. Sư phụ có công chuyện, phải đi làm cho xong. Bây giờ linh khí ở đây vừa dịu vừa dồi dào, vách núi chỗ này cũng không có ai tới, sư phụ truyền khẩu quyết cho con, con tu luyện ở đây nha, chờ xong việc vi sư sẽ về.”

Nàng ngỡ ngàng có chút không dám tin : “Thiệt hả thầy ?”

– Ta gạt cô làm gì ?

Phù Đạo sơn nhân trợn mắt phật ý.

Lão giơ tay vẫy một cái. Hai ngón tay tay phải chập lại như đao, nhẹ nhàng điểm xuống thanh kiếm Vô đang nằm lơ lửng giữa lưng chừng không. Kế nghe “rắc” một tiếng, kiếm bay trở lại cắm phập xuống trước mặt Kiến Sầu cách đó ba thước.  

Loạt xoạt ! Thân kiếm lút sâu vào nham thạch, chấn rung một quầng bụi nhỏ xung quanh. 

– Mở !

Phù Đạo sơn nhân trợn mắt ngưng mày, lại bấm thêm một chỉ quyết khác nữa, đồng thời thở phù ra, hét lớn một tiếng.

– K…eeeeng !

Hai bên tai Kiến Sầu tựa như vang rền tiếng chuông trống, máu huyết trong người sôi sục, thiếu chút nữa là chịu đựng không nổi.

Nàng căng mắt nhìn ra phía trước thì thấy có một vòng sáng màu lam thẫm vây tròn xung quanh thanh kiếm Vô. Vòng sáng đó từ từ kéo cao, đến khi cách mặt đất ba trượng thì chụm đầu khép lại, tạo thành một lồng sáng xanh đậm.

Lúc này, mặt trời đã ngả về tây, tà dương đỏ tràn mặt đất.

Dưới sắc trời chạng vạng, giữa tiếng quạ kêu chiều hết bầy này đến bầy khác đang về tổ, lồng sáng lam sẫm một màu lộng lẫy, phồng lên xẹp xuống nhẹ nhàng thực chẳng khác gì mạch đập.

Tựa hồ như…

Tự bản thân nó đã là vật có sinh mạng, cũng biết hô hấp vậy.

Kiến Sầu không khỏi nín thở. Phù Đạo sơn nhân trái lại nhìn hoài đã quen. Lão bảo : “Con vào trong, xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt lại.”

– Dạ !

Kiến Sầu y lời đi tới, lúc bước chạm lồng sáng hoàn toàn không gặp bất cứ trở ngại gì. Kiếm Vô lặng lẽ cắm thẳng dưới đất trước mặt nàng. Rõ ràng chỉ là thanh kiếm gỗ nhưng nó vậy mà có thể đâm thủng được cả nham thạch cứng chắc.

Có lẽ đây chính là điểm mê hoặc của tầm tiên vấn đạo chăng ?

Mọi ý nghĩ lộn xộn vụn vặt trong đầu tiêu tán rất mau, Kiến Sầu liền khoanh chân ngồi xuống.

Phù Đạo sơn nhân cũng không lại gần, chỉ nói : “Tu hành chính là lấy phàm thai nhục thể câu thông thiên địa. Đất trời có khí. Khí đó là linh khí ẩn trong vạn vật. Chỉ người có linh mới có thể nhìn thấy. Người phàm không thấy linh khí không tu luyện gì được, trừ phi trong trời đất có kẻ đại tài có khả năng lãnh ngộ ra một chút thiên đạo thì mới có thể phát hiện thấy linh khí, chứ nếu không cũng chẳng tài nào tu luyện nổi. Bây giờ, sư phụ sẽ khai tâm nhãn cho con.”

“Khai tâm nhãn” còn được gọi là “khai linh mục”.

Kiến Sầu ngồi yên. Phù Đạo sơn nhân liền phóng chỉ. Tức thời, một tia sáng mờ tối liền vù khỏi tay, chớp mắt đã bắn thẳng vào mi tâm Kiến Sầu. Đuôi tia sáng vừa rung rung chui vào trong xong thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Đồng thời đầu mày Kiến Sầu cũng cau lại. 

Nàng thấy mi tâm của mình dường như có vật gì lành lạnh luồn vào, rất khó mà diễn tả cho rõ ràng, còn linh đài sau đó tức khắc bỗng sáng ngời dễ chịu cực điểm. Thứ tiến vào đó giống như một nguồn suối mát không ngừng cọ rửa trí óc nàng.

Kiến Sầu bỗng cảm thấy mông lung váng vất giống như đang nửa mê nửa tỉnh. Nàng nhận biết được gió đang thổi qua thân mình, nghe được tiếng chim chóc líu ríu lúc gần lúc xa, không những vậy còn có thể ngửi thấy được mùi cỏ xanh trong không khí, lại có cả mùi khói bếp thoảng theo… 

Không.

Lại còn có điểm khác nữa.

Kiến Sầu cũng không nói được rốt cục đó là thứ gì. Chúng dường như thình lình xuất hiện ra trong nhận thức của nàng. Có cái nhỏ xíu xiu, có cái cao cái thấp, có cái co thành cụm, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể dạt bay đi, bồng bềnh tựa mây.

Không biết sao Kiến Sầu rất muốn chạm vào chúng.

Ý niệm vừa động, những thứ đó liền tựa động ùa tới. 

Kiến Sầu có thể cảm nhận chúng rất rõ, khi chúng tới gần, cả người nàng cũng thoắt cái buông lỏng, cảm giác ấy thoải mái giống như là lẽ đương nhiên, vừa tự nhiên vừa thân thiết.

Chúng thi nhau nhập vào cơ thể nàng qua các lỗ chân lông trên bề mặt da, qua các huyệt khí quanh thân, qua mi tâm, qua lòng bàn tay..

Nàng có cảm giác mình như một chiếc bình trong suốt, chỉ cần mở nắp bình là sẽ có thể thu nạp liên tục các thứ bên ngoài đó.

Gió hình như hơi mạnh hơn một chút, cơ thể nàng dường như cũng căng đầy hơn một chút. 

Kiến Sầu cảm thấy trong người vừa ấm áp vừa mát mẻ. Hai cảm giác mâu thuẫn này gần như đồng thời xuất hiện cùng một lúc, khó mà miêu tả rõ ràng…

Những thứ này rất hiền, sau khi tiến vào rồi liền trôi trong thân thể nàng theo một lộ tuyến nào đó, chẳng khác gì trôi trong nước vậy.

Kiến Sầu nhắm mắt, hoàn toàn không hề mở ra. 

Ngoài lồng sáng lam thẫm đang phập phà phập phồng như hít thở, Phù Đạo sơn nhân như hóa đá trong thế phát chỉ, chẳng động đậy lấy một mảy, miệng thất kinh há hốc, lớn đến độ một hột gà cũng có thể lọt qua.

Lão sững sờ nhìn Kiến Sầu ngồi trong vùng quanh kiếm Vô mà thấy cổ họng mình nghẹn lên nghẹn xuống liên hồi.

Quá trời mà…

Không thể nào !

Không thể nào !

Cái con bé này chẳng phải cũng giống mình, đấu bàn thiên phú cũng một trượng đó sao ? Nhưng sao lại có thể có năng khiếu nghịch thiên thế này !

Phù Đạo sơn nhân thiếu điều phát rồ !

Thái dương đã lặn xuống thung lũng từ lâu, đất trời u tối. Bên bờ vực, cuồng phong ù ù, mạnh đến nỗi cây cối hoa cỏ ngả nghiêng vật vã liên hồi.

Duy chỉ có cái lồng hào quang xanh sẫm chu vi ba trượng kia là vẫn bình chân như vại, vẫn phồng lên xẹp xuống, nhấp nhấp nhô nhô không ngừng.

Linh khí trên ngọn Thanh Phong này giống như đang tập trung hết lại, ùn ùn tuôn vào lồng sáng, còn Kiến Sầu thì ngồi khoanh chân bên trong. Dưới người nàng, đấu bàn chu vi một trượng chậm rãi xoay đều.

Trong khi đó, thiên nguyên ――

Cái điểm xám xịt nằm ngay chính giữa đấu bàn kia vậy mà lại dần dần sáng lên, thậm chí còn liên tục biến lớn.

Chấm sáng li ti hết cái này đến cái khác từ thân người nàng bay thoát ra, phiêu phù tản mác như bụi, kế lại rớt xuống các đường ngang đường dọc trên đấu bàn đang xoay tròn không ngừng.

Ngay khi chấm sáng vừa rớt xuống, đường tuyến khôn ở gần nó nhất trên đấu bàn sẽ sáng lên chói mắt rồi tối đi. Mà chấm sáng ấy cũng bị hút luôn vào tuyến khôn, vào trong rồi thì chầm chậm trôi theo đường tuyến khôn đó đổ vào thiên nguyên.

Càng tiến gần về trung tâm, các chấm sáng càng lúc càng chói, trông chẳng khác gì một quầng tinh vân bị Kiến Sầu ngồi lên trên. 

Gió núi phơ phất đùa trên mái tóc mượt mà của Kiến Sầu, chấm chấm sáng sáng như muôn vàn đom đóm bay quanh, anh ánh tinh quang trên khuôn mặt trắng mịn như sứ của nàng.

Tinh vân hội tụ dần dần rơi xuống, hào quang lập lòe lấp la lấp lánh.

Trên vách đá tối đen, bóng cây lao xao nghiêng ngả. Con ngỗng trắng to ngoặt cổ dúi đầu ra sau tựa hồ như đang say ngủ. Giữa trời gió núi lạnh thấu xương, Phù Đạo sơn nhân đứng đó, hai mắt sáng kinh người, cái thân tuy khẳng khiu nhưng lại chẳng khác gì một cây cổ thụ gân guốc. 

Lúc này, nơi đây, thế gian u ám.

Riêng mỗi tinh hà ――

Là chói ngời trước mắt !

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *