“…”
Kiến Sầu không tài nào phản biện hay trả lời lại hắn.
Tình cảnh này cũng giống như năm xưa bên mé nước cạnh mỏm đá trên đảo Đăng Thiên nàng đã từng nghe hắn lý luận, từng nhờ đó mà thấy được một khoảng trời mới mở rộng trước mắt mình rồi dấn thân vào trong. Nhưng giờ đây nàng của hiện tại cũng chẳng khác gì nàng của ngày đó, thật sự không thể nào có khả năng đánh giá hay phán xét nổi.
Mà nếu có đi nữa thì cũng chỉ có thể nghe và nhìn mà thôi.
Cảm ơn Sweet tỷ đã dịch bộ này
Mình mê lắm ☺
Thèm đọc 1 lèo mấy chục chương quá Sweet ơiiiii
Cám ơn nàng đã dịch nha.
Vì anh Phó đối với tỷ quá thật tâm mới có thể khiến tỷ rơi vào ma chướng. Mình thích cả anh Khúc nữa. Tiếc thật. Cảm ơn Kẹo ngọt nhé. Mình yêu thích bộ truyện này lắm ấy. Mong bạn kiên trì
Cám ơn bạn động viên. Mình vẫn đang ráng 🙂
Sweet đọc mãi mới biết anh Khúc cũng thích sư tỷ 😀
khúc caca đúng lúc lắm :))))