10. Tu hành bên bờ vực

Đêm đen dằng dặc vẫn còn chưa qua.

Phù Đạo sơn nhân biết nhất thời nửa khắc là không thể xong được.

Tay ôm con ngỗng trắng to vẫn còn đang ngủ say sưa vào lòng, lão ngồi sát xuống cạnh một gốc cây cổ thụ nhìn Kiến Sầu tập trung tu … Đọc tiếp

9. Tinh hà lấp lánh

– Ta làm sao biết người ta tên gì, trong thư không có nói.

Phù Đạo sơn nhân chỉ vào ánh bạc đang dần dần tiêu tán, lườm nàng trắng dã con mắt. Kế lại thở dài ca cẩm : “Đồ nhi con à, cái lão Hoành Hư chết tiệt này … Đọc tiếp

8. Tên gì họ gì

Ve sầu râm ran, ngày hè oi bức.

Trên đường núi ngoằn ngoèo tít tắp, có một cô gái áo trắng cùng sóng vai đi với một ông lão. Trên lưng cô gái đó đeo một cái bao nhỏ, tóc mây đen nhánh.

Ngày hè tuy nóng nực nhưng phiến lá sen … Đọc tiếp

7. Thầy trò

Tại sao đầu óc sư phụ nàng lúc nào cũng toàn ngỗng với ngỗng vậy trời ?

Kiến Sầu đến là hết biết với lão, có lúc chỉ muốn bổ đôi đầu lão ra xem xem có phải có một ngàn con ngỗng trắng đang bay đầy trong đó hay không.

Nàng … Đọc tiếp

6. Con đường tu hành

– Đấu bàn vạn tượng là căn bản tu hành của vạn vật thế gian, giống như đài cao ngàn trượng phải có vôi vữa gạch đá đắp thành vậy. Nói nôm na thì một người khi bắt đầu tiến vào con đường tu đạo, lễ bái sư hoàn thành … Đọc tiếp

5. Nỗi đau mất con

Trong đêm, giọng của Kiến Sầu theo gió bay đi, chơi vơi run rẩy hệt như lá cây cuối thu lay lắt trên cành.

Vui buồn hợp tan ở đời, tu sĩ với nhau người lừa ta gạt, Phù Đạo sơn nhân thấy qua đã thường. Nhưng giờ lại thấy Kiến … Đọc tiếp

4. Người về trong đêm

– Cô muốn về thật sao ?

Phù Đạo sơn nhân từ lúc bắt đầu leo dốc đã không nói tiếng nào, giờ thấy Kiến Sầu mặt mày thẫn thờ thì không khỏi lên tiếng hỏi.

Nàng còn chưa kịp đáp lão đã bồi thêm : “Cô đã bị hạ táng rồi. … Đọc tiếp

3. Sơn nhân

Nói cho đúng thì cái câu kia của Kiến Sầu đã làm Phù Đạo sơn nhân sợ hết hồn.

Từ tiên môn Thập Cửu Châu đến cô đảo nhân gian, lão đã từng gặp qua đủ thứ hạng người muốn cầu tiên vấn đạo. Có kẻ thấy tiên nhân nhấc tay … Đọc tiếp

2. Nấm mồ mới trên long huyệt

Mưa tạnh.

Trời xanh ngăn ngắt không gợn tơ mây, trong trẻo khôn cùng.

Dưới sườn đồi, trong đáy cốc tứ bề toàn núi, chẳng biết tự bao giờ đã mọc lên một nấm mồ thấp nhỏ, đất đắp tơi xốp vun cao lên thành ngọn, phía trước cắm một phiến … Đọc tiếp